Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma
-
Chương 13
Nhờ có chìa khóa đồng tìm thấy trong phòng của Từ Vi, Bạch Mộc Trạch đã dễ dàng mở được cửa từ đường.
Mùi của nhang trúc lập rất nồng, Viên Hàm Sương bị sặc tới mức ho khan, “Tôi có thể chờ mọi người bên ngoài được không?”Lúc họ xếp lại theo quy tắc mới, vẫn không hề có gì mới xuất hiện.Đúng vậy, linh đường đã thay đổi rồi.
Bạch Mộc Trạch trả lời: “Tùy cô.”Tần Nhiễm lật gia phả ra xem rồi bày tỏ suy nghĩ: “Ở quê chúng tôi, vợ chồng sẽ cùng được viết trên bia mộ, có khi nào bài vị này cũng xếp như thế không?”Nói xong, bác Thông chắp tay sau lưng rời khỏi.
Nhưng Viên Hàm Sương nào dám, sắc trời đã dần tối, ai biết được trong đêm lại có con búp bê giấy nào nhảy ra không chứ.Thẩm Kha vểnh tai lên, thầm ghi nhớ những lời của bác Thông, “Chắc chắn lời của lão sẽ hữu dụng đấy, mọi người nhớ cho kỹ vào.”
Càng đi vào trong, nhang đèn càng nồng nặc.Viên Hàm Sương cũng nói: “Đúng thế, không thể tin ma nữ được, cô ta muốn bắt chúng ta ở lại đây đấy, chúng ta tìm đường khác ra đi.”
Trên bàn thờ 3 tầng bày hơn chục cái bài vị, rải rác chứ không có quy luật gì.“Bạch Mộc Trạch, bạn gái cậu bỏ trốn với người khác rồi kìa!”
“Ai cho phép các người vào đây!”***Nguyên Tinh Thần giả chết nằm trong quan tài đen hết mặt, người gì vậy trời? Bạn gái và tiền bạc còn chẳng quan trọng bằng một cái bồn nuôi cấy cơ à!
Phía sau có tiếng quát lớn khiến tất cả đều hoảng hốt, trừ Bạch Mộc Trạch.Bấy giờ Bạch Mộc Trạch mới nhận ra rằng ban nãy mình đã bị cuốn theo tâm trạng của Phương Húc.
Bác Thông khó chịu đi từ bên ngoài vào, “Từ đường là nơi cúng bái những người qua đời của nhà họ Triệu, sao có thể tự ý ra ra vào vào được, các người lấy chìa khóa ở đâu ra vậy?”Viên Hàm Sương cố mở cửa ra nhưng vô ích, cửa gỗ như bị dính keo vào, rất kiên cố, “Mở cửa! Mở cửa ra mau, tôi muốn ra ngoài, tôi không muốn ở lại chỗ quái quỷ này đâu!”
Bạch Mộc Trạch đẩy Mạnh Vũ ra trước rồi nói: “Là anh họ dẫn chúng tôi vào, anh họ là con cháu nhà họ Triệu nên có quyền tự do ra vào từ đường, đúng chứ?”Mạnh Vũ hoảng hốt nói: “Đúng… đúng thế, đây là nhà ta, ta muốn đi chỗ nào còn phải đợi bác cho phép hay sao?”
Mạnh Vũ hoảng hốt nói: “Đúng… đúng thế, đây là nhà ta, ta muốn đi chỗ nào còn phải đợi bác cho phép hay sao?”Theo lời bác Thông nói, trong lòng có khắc khoải nên hồn phách mới mãi không tiêu tán.Cuối cùng Nguyên Tinh Thần cũng chờ được tới lúc này, cô đứng ngoài phòng, quan sát bên trong từ đường qua một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ. Viên Hàm Sương suy sụp, Mạnh Vũ khiếp đảm, Tần Nhiễm bị sốc, Thẩm Kha hoảng hốt, và… Bạch Mộc Trạch đang đau đớn.
Bác Thông cung kính cúi người xuống: “Không ạ, nếu cậu đã ở đây thì bõ già không cần đi tìm ngài nữa, chiều qua có gió lớn thổi tung hết bài vị trong từ đường, mong cậu chủ sắp xếp lại từ đường như cũ để tránh tổ tiên nổi giận ạ.”Nhưng Bạch Mộc Trạch không phải Mạnh Vũ, không có bạn gái cũ cay cú để đánh thức anh ngay được, anh ta nghĩ nửa ngày, thấy Bạch Mộc Trạch đang định ghé tới tiếp xúc gần với Từ Vi liền lo lắng hét lên: “Bạch Mộc Trạch! Đĩa nuôi cấy trong phòng thí nghiệm bị người ta phá hỏng rồi kìa!”Viên Hàm Sương đã khóc tới tắt tiếng, 2 chân của Mạnh Vũ thì nhũn ra.
Ở đâu ra mà có một cơn gió lớn chứ… Bác Thông đến là để giao nhiệm vụ.“Đại Bạch à, tôi cứ nghĩ cậu sẽ là người tỉnh táo nhất trong đám chúng ta, cuối cùng cậu lại dễ bị phân tâm nhất, Bạch Titan à, hay là cậu lùi ra sau đi, để tôi.” Thẩm Kha kéo anh ra khỏi mép quan tài.
Trên bàn thờ có tổng cộng 18 cái bài vị, phải sắp xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới.Nguyên Tinh Thần từ từ xoay người lại đối diện với họ. Ở nơi khóe mắt chảy xuống 2 hàng máu, sau đó là lỗ tai, lỗ mũi và khóe miệng, đó là bộ dạng trước khi chết của cô.
Trên bàn từ đường có một bản gia phả ghi lại tên tuổi, vợ chồng, tiểu sử, chức quan và thời điểm qua đời của tổ tiên nhà họ Triệu.Phía sau có tiếng quát lớn khiến tất cả đều hoảng hốt, trừ Bạch Mộc Trạch.Nhưng anh không nghe, hất tay Thẩm Kha ra rồi đi tới cạnh quan tài, sau khi nhìn thấy người nằm bên trong, ánh mắt lập tức trở nên dịu xuống, “Vi Vi à, ta đến rồi, em đừng sợ nhé.”
Thẩm Kha hỏi: “Vậy bài vị này sắp theo ngày sinh hay ngày mất đây?”Viên Hàm Sương hét toáng lên rồi ôm chầm lấy Mạnh Vũ, nhắm tịt mắt không dám nhìn.
“Thử hết đi.”
Quản gia không cho gợi ý, Bạch Mộc Trạch cũng không biết dựa vào ngày sinh hay ngày mất.Thẩm Kha hỏi: “Vậy bài vị này sắp theo ngày sinh hay ngày mất đây?”Nguyên Tinh Thần xua tay bảo anh đi, còn nói thêm: “Triệu Lâm An, Từ Uyển, giờ tới lượt các ngươi.”5 người có mặt đồng loạt mở ra đoạn ký ức cuối cùng.
Tần Nhiễm cầm gia phả đọc ngày tháng năm sinh của tổ tiên nhà họ Triệu ra, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha ở trước bắt đầu kê lại, sau khi xếp xong, từ đường vẫn chẳng có gì thay đổi.“Ai cho phép các người vào đây!”“Ai!” Bạch Mộc Trạch luôn mơ hồ lại tức tới mức tỉnh táo lại.“Nghe nói người chết mà còn vấn vương kỷ niệm thì hồn phách sẽ không thể về cõi cực lạc được, cần có người trong lòng họ nhung nhớ niệm chú vãn sinh thì mới tiêu tan được oán niệm trong lòng.” Bác Thông chắp tay sau lưng dẫn đường, lẩm bẩm trong miệng.
“Sai rồi, xếp lại theo ngày mất đi.” Bạch Mộc Trạch nói.Tần Nhiễm tức giận nói: “Đừng có gào, nếu có thể ra ngoài được thì cô gào ở đó làm gì hả?”Bạch Mộc Trạch bước tới trước, bất ngờ phát hiện trên bài vị thứ 19 lại viết tên Từ Vi!
Lúc họ xếp lại theo quy tắc mới, vẫn không hề có gì mới xuất hiện.***Thẩm Kha nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên trai thẳng ban tự nhiên chỉ quan tâm tới kết quả thí nghiệm mà thôi.Nguyên Tinh Thần hạ thấp giọng nói: “Phương Húc à, ta nói cho cậu biết nhé, trong từ đường có một lối đi bí mật, chỉ cần cậu mở được khóa lối đi đó thì có thể rời khỏi chỗ này, bí mật này tôi chỉ nói một mình cậu nghe thôi đấy, đừng nói cho người khác biết nhé.”
Sao lại thế… Bạch Mộc Trạch hơi hoang mang.Bạch Mộc Trạch xoay người lại, lạnh lùng nhìn Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương đi ở phía sau, rõ ràng 2 người này không hề quan tâm chút nào, cả quãng đường Viên Hàm Sương không buồn ngẩng đầu lên nhìn nữa.
Tần Nhiễm lật gia phả ra xem rồi bày tỏ suy nghĩ: “Ở quê chúng tôi, vợ chồng sẽ cùng được viết trên bia mộ, có khi nào bài vị này cũng xếp như thế không?”“Sai rồi, xếp lại theo ngày mất đi.” Bạch Mộc Trạch nói.Haizz, không lừa được Bạch Mộc Trạch rồi nên Nguyên Tinh Thần cũng chẳng giả vờ nữa, đột nhiên bật dậy trong quan tài, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ NPC của mình.
Tần Nhiễm đã gợi ý cho Bạch Mộc Trạch, anh đặt tổ tiên nhà họ Triệu trong gia phả chung với bạn đời của họ cùng nhau, sau đó xếp theo ngày mất, quả nhiên quy tắc này mới đúng.
Ánh nến trong từ đường bắt đầu lấp lóe, lúc mờ, lúc lại sáng tỏ.
Viên Hàm Sương hét toáng lên rồi ôm chầm lấy Mạnh Vũ, nhắm tịt mắt không dám nhìn.Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Tất cả ánh nến trong từ đường đều bị dập tắt, chỉ có ngọn nến trước một tấm bài vị là sáng.
“Vừa rồi rõ ràng mới đếm là 18 bài vị mà, sao lại có thêm 1 tấm rồi!” Tần Nhiễm nổi hết da gà.Thẩm Kha cạn lời: “Giáo sư Bạch à, ngài nhìn xem giờ chúng ta đang ở đâu hả? Sao tôi biết được đĩa nuôi cấy của cậu có sao hay không chứ?”
Bạch Mộc Trạch bước tới trước, bất ngờ phát hiện trên bài vị thứ 19 lại viết tên Từ Vi!“Á! Xác chết vùng dậy kìa!” Giọng hét bén nhọn của Viên Hàm Sương vang lên nghe rất chói tai.
5 người có mặt đồng loạt mở ra đoạn ký ức cuối cùng.Tần Nhiễm đã gợi ý cho Bạch Mộc Trạch, anh đặt tổ tiên nhà họ Triệu trong gia phả chung với bạn đời của họ cùng nhau, sau đó xếp theo ngày mất, quả nhiên quy tắc này mới đúng.Tới linh đường, bác Thông đứng sang một bên, “Bõ già chỉ đưa tới đây thôi, những việc tiếp theo phải nhờ mọi người rồi.”
Viên Hàm Sương ngã quỵ xuống, túm chặt lấy Mạnh Vũ rồi kêu khóc: “Từ Vi đã chết rồi! Ả chết thật rồi!”Bạch Mộc Trạch đi đến bên cạnh cô, lúc này khuôn mặt của Nguyên Tinh Thần vẫn bình thường, nhìn vết bớt màu đỏ tím trên mặt cô, Bạch Mộc Trạch lại không thấy sợ chút nào.
Đúng thế, thực ra Từ Vi đã chết từ lâu rồi…Nguyên Tinh Thần đi tới bên cạnh Mạnh Vũ, gương mặt đầy máu chợt ghé sát tới, Mạnh Vũ hốt hoảng hét lên.
Cuối cùng Nguyên Tinh Thần cũng chờ được tới lúc này, cô đứng ngoài phòng, quan sát bên trong từ đường qua một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ. Viên Hàm Sương suy sụp, Mạnh Vũ khiếp đảm, Tần Nhiễm bị sốc, Thẩm Kha hoảng hốt, và… Bạch Mộc Trạch đang đau đớn.Két két ~
***Viên Hàm Sương ngã quỵ xuống, túm chặt lấy Mạnh Vũ rồi kêu khóc: “Từ Vi đã chết rồi! Ả chết thật rồi!”
“Cậu à, xếp xong bài vị rồi thì đi tới linh đường với bõ già ạ.” Bác Thông quản gia không biết đã đi vào từ lúc nào, bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.
Bạch Mộc Trạch lưu luyến nhìn bài vị của Từ Vi, sau đó cũng đi theo bác Thông tới từ đường.Ngoài phòng có một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm nổ đì đùng, ánh nến trong phòng cũng lấp lóe dữ dội.
“Nghe nói người chết mà còn vấn vương kỷ niệm thì hồn phách sẽ không thể về cõi cực lạc được, cần có người trong lòng họ nhung nhớ niệm chú vãn sinh thì mới tiêu tan được oán niệm trong lòng.” Bác Thông chắp tay sau lưng dẫn đường, lẩm bẩm trong miệng.
Thẩm Kha vểnh tai lên, thầm ghi nhớ những lời của bác Thông, “Chắc chắn lời của lão sẽ hữu dụng đấy, mọi người nhớ cho kỹ vào.”Bạch Mộc Trạch đi lên trước, Thẩm Kha kéo anh lại: “Đại Bạch, coi chừng có bẫy đấy!”
Bạch Mộc Trạch xoay người lại, lạnh lùng nhìn Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương đi ở phía sau, rõ ràng 2 người này không hề quan tâm chút nào, cả quãng đường Viên Hàm Sương không buồn ngẩng đầu lên nhìn nữa.“Vừa rồi rõ ràng mới đếm là 18 bài vị mà, sao lại có thêm 1 tấm rồi!” Tần Nhiễm nổi hết da gà.
Tới linh đường, bác Thông đứng sang một bên, “Bõ già chỉ đưa tới đây thôi, những việc tiếp theo phải nhờ mọi người rồi.”Bác Thông khó chịu đi từ bên ngoài vào, “Từ đường là nơi cúng bái những người qua đời của nhà họ Triệu, sao có thể tự ý ra ra vào vào được, các người lấy chìa khóa ở đâu ra vậy?”
Nói xong, bác Thông chắp tay sau lưng rời khỏi.Bạch Mộc Trạch trả lời: “Tùy cô.”Nhưng Viên Hàm Sương nào dám, sắc trời đã dần tối, ai biết được trong đêm lại có con búp bê giấy nào nhảy ra không chứ.
Két két ~
Cửa linh đường từ từ mở ra, cả nhóm Bạch Mộc Trạch đi vào bên trong. Viên Hàm Sương là người đi cuối cùng, lúc cô ta bước vào, cửa cạch một tiếng rồi tự động đóng lại.Viên Hàm Sương không dám nhúc nhích, chỉ biết khóc nói: “Không phải, chị à, em sai rồi, chị tha thứ cho em được không?”
Viên Hàm Sương cố mở cửa ra nhưng vô ích, cửa gỗ như bị dính keo vào, rất kiên cố, “Mở cửa! Mở cửa ra mau, tôi muốn ra ngoài, tôi không muốn ở lại chỗ quái quỷ này đâu!”“Cậu à, xếp xong bài vị rồi thì đi tới linh đường với bõ già ạ.” Bác Thông quản gia không biết đã đi vào từ lúc nào, bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.
Tần Nhiễm tức giận nói: “Đừng có gào, nếu có thể ra ngoài được thì cô gào ở đó làm gì hả?”Trên bàn từ đường có một bản gia phả ghi lại tên tuổi, vợ chồng, tiểu sử, chức quan và thời điểm qua đời của tổ tiên nhà họ Triệu.Nhưng rõ ràng họ đã quên Bạch Mộc Trạch còn có ký ức của Phương Húc. Trong trí nhớ của Phương Húc, anh ta luôn thấy cái chết của Từ Vi rất lạ, nhưng người nhà họ Triệu giấu quá kỹ, mà Phương Húc chỉ là một người học trò ăn nhờ ở đậu yếu đuối nên cũng lực bất tòng tâm.Cửa linh đường từ từ mở ra, cả nhóm Bạch Mộc Trạch đi vào bên trong. Viên Hàm Sương là người đi cuối cùng, lúc cô ta bước vào, cửa cạch một tiếng rồi tự động đóng lại.
“Quan tài đã thay đổi rồi.” Bạch Mộc Trạch bất thình lình thốt lên khiến Tần Nhiễm và Viên Hàm Sương đều im bặt.
Đúng vậy, linh đường đã thay đổi rồi.Nhờ có chìa khóa đồng tìm thấy trong phòng của Từ Vi, Bạch Mộc Trạch đã dễ dàng mở được cửa từ đường.
Không còn là 2 cỗ quan tài nữa mà chỉ còn 1 cỗ, đến cả bài vị trên linh đường cũng chỉ có 1.
Bạch Mộc Trạch đi lên trước, Thẩm Kha kéo anh lại: “Đại Bạch, coi chừng có bẫy đấy!”
Nhưng anh không nghe, hất tay Thẩm Kha ra rồi đi tới cạnh quan tài, sau khi nhìn thấy người nằm bên trong, ánh mắt lập tức trở nên dịu xuống, “Vi Vi à, ta đến rồi, em đừng sợ nhé.”
Thẩm Kha nghe vậy liền nghĩ chết dở, Đại Bạch lại bị Phương Húc nhập rồi, phải nhanh chóng tìm cách đánh thức anh mới được.Sao lại thế… Bạch Mộc Trạch hơi hoang mang.
“Bạch Mộc Trạch, bạn gái cậu bỏ trốn với người khác rồi kìa!”
“Bạch Mộc Trạch, có trộm vào nhà cậu kìa!”Trên bàn thờ 3 tầng bày hơn chục cái bài vị, rải rác chứ không có quy luật gì.
Nhưng Bạch Mộc Trạch không phải Mạnh Vũ, không có bạn gái cũ cay cú để đánh thức anh ngay được, anh ta nghĩ nửa ngày, thấy Bạch Mộc Trạch đang định ghé tới tiếp xúc gần với Từ Vi liền lo lắng hét lên: “Bạch Mộc Trạch! Đĩa nuôi cấy trong phòng thí nghiệm bị người ta phá hỏng rồi kìa!”Tần Nhiễm cầm gia phả đọc ngày tháng năm sinh của tổ tiên nhà họ Triệu ra, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha ở trước bắt đầu kê lại, sau khi xếp xong, từ đường vẫn chẳng có gì thay đổi.
“Ai!” Bạch Mộc Trạch luôn mơ hồ lại tức tới mức tỉnh táo lại.“Thật ra người ta hận nhất vẫn là ngươi đấy Triệu Lâm An, ngươi đã lấy được của hồi môn của ta rồi, nếu không thích ta thì sao không bỏ ta đi? Chỉ cần một lá thư bỏ vợ là ta sẽ được tự do, mà ngươi cũng thế, nhưng mà… sao lại muốn độc chết ta chứ?” Nguyên Tinh Thần ôm mặt khóc thút thít, tiếng khóc tan nát cõi lòng khiến Bạch Mộc Trạch siết chặt nắm đấm.
Thẩm Kha nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên trai thẳng ban tự nhiên chỉ quan tâm tới kết quả thí nghiệm mà thôi.
“Đại Bạch à, tôi cứ nghĩ cậu sẽ là người tỉnh táo nhất trong đám chúng ta, cuối cùng cậu lại dễ bị phân tâm nhất, Bạch Titan à, hay là cậu lùi ra sau đi, để tôi.” Thẩm Kha kéo anh ra khỏi mép quan tài.Tần Nhiễm và Thẩm Kha đã sợ tới mức chết lặng, chỉ có thể run lẩy bẩy.
Bấy giờ Bạch Mộc Trạch mới nhận ra rằng ban nãy mình đã bị cuốn theo tâm trạng của Phương Húc.
“Vậy là đĩa nuôi cấy vẫn thế chứ hả?”Ánh nến trong từ đường bắt đầu lấp lóe, lúc mờ, lúc lại sáng tỏ.
Thẩm Kha cạn lời: “Giáo sư Bạch à, ngài nhìn xem giờ chúng ta đang ở đâu hả? Sao tôi biết được đĩa nuôi cấy của cậu có sao hay không chứ?”
“À, không sao là được.”
Nguyên Tinh Thần giả chết nằm trong quan tài đen hết mặt, người gì vậy trời? Bạn gái và tiền bạc còn chẳng quan trọng bằng một cái bồn nuôi cấy cơ à!
Haizz, không lừa được Bạch Mộc Trạch rồi nên Nguyên Tinh Thần cũng chẳng giả vờ nữa, đột nhiên bật dậy trong quan tài, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ NPC của mình.
***“Triệu Lâm An! Một tên tàn nhẫn, ngươi lừa dối tình cảm của ta, lấy ta vì để chiếm của hồi môn của mẹ để lại cho ta, ta hân hoan gả cho ngươi, ai ngờ chính cái ngày gả vào nhà họ Triệu đó lại là ngày bắt đầu chuỗi ác mộng của ta, cha mẹ ngươi ép ta uống canh sinh con trai, đắng lắm đấy, nhưng chúng đâu có biết ngươi chưa từng đụng vào ta đâu chứ!”
“Á! Xác chết vùng dậy kìa!” Giọng hét bén nhọn của Viên Hàm Sương vang lên nghe rất chói tai.
Bạch Mộc Trạch kiềm chế lại tâm trạng của mình, hỏi Nguyên Tinh Thần bên trong quan tài: “Từ Vi, chúng tôi đã biết mọi thứ đều do cô bày ra rồi, cô dẫn chúng tôi tới đây có phải là vì còn tâm nguyện chưa hoàn thành không?”“Quan tài đã thay đổi rồi.” Bạch Mộc Trạch bất thình lình thốt lên khiến Tần Nhiễm và Viên Hàm Sương đều im bặt.Nụ cười của Nguyên Tinh Thần càng thêm lạnh lẽo: “A a a a Phương Húc à, chúc mừng cậu đã tìm ra kẻ thù của ta, ừm… Muốn thưởng thế nào hả, đến đây, cậu đến đây, ta cho cậu biết một bí mật nhé.”
Theo lời bác Thông nói, trong lòng có khắc khoải nên hồn phách mới mãi không tiêu tán.
Nguyên Tinh Thần cười thâm trầm: “Tâm nguyện của ta ư, ta muốn kẻ hại mình đền mạng, cậu có giúp được ta không? Hả Phương Húc?”Thẩm Kha nghe vậy liền nghĩ chết dở, Đại Bạch lại bị Phương Húc nhập rồi, phải nhanh chóng tìm cách đánh thức anh mới được.Nguyên Tinh Thần đau khổ kể hết mọi chuyện sau khi mình gả vào nhà họ Triệu, “Tất nhiên cũng có cả em gái ngoan của ta rồi.” Ánh nến lóe lên một cái, cô đã xuất hiện bên cạnh Viên Hàm Sương, bàn tay sơn móng màu đỏ xoa mặt cô ta rồi nói: “Từ nhỏ, thứ ta có thì ngươi cũng phải có, quần áo của ta, trang sức của ta, cả… chồng của ta nữa, dan díu với Triệu Lâm An sau lưng ta vui lắm đúng không?”
Mạnh Vũ sốt ruột: “Đừng, giáo sư Bạch, cậu đừng nghe cô ta, cô ta là ma đấy! Nếu giúp cô ta thì tất cả chúng ta đều không trốn thoát đâu!”Đúng thế, thực ra Từ Vi đã chết từ lâu rồi…
Viên Hàm Sương cũng nói: “Đúng thế, không thể tin ma nữ được, cô ta muốn bắt chúng ta ở lại đây đấy, chúng ta tìm đường khác ra đi.”“Thử hết đi.”
Nhưng rõ ràng họ đã quên Bạch Mộc Trạch còn có ký ức của Phương Húc. Trong trí nhớ của Phương Húc, anh ta luôn thấy cái chết của Từ Vi rất lạ, nhưng người nhà họ Triệu giấu quá kỹ, mà Phương Húc chỉ là một người học trò ăn nhờ ở đậu yếu đuối nên cũng lực bất tòng tâm.
Qua một loạt manh mối tìm được ở nhà họ Triệu, kết hợp với thái độ hoảng hốt của Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương, Bạch Mộc Trạch đã đưa ra kết luận: “Từ Vi bị Triệu Lâm An và Từ Uyển độc chết.”
Nụ cười của Nguyên Tinh Thần càng thêm lạnh lẽo: “A a a a Phương Húc à, chúc mừng cậu đã tìm ra kẻ thù của ta, ừm… Muốn thưởng thế nào hả, đến đây, cậu đến đây, ta cho cậu biết một bí mật nhé.”
Bạch Mộc Trạch đi đến bên cạnh cô, lúc này khuôn mặt của Nguyên Tinh Thần vẫn bình thường, nhìn vết bớt màu đỏ tím trên mặt cô, Bạch Mộc Trạch lại không thấy sợ chút nào.
Nguyên Tinh Thần hạ thấp giọng nói: “Phương Húc à, ta nói cho cậu biết nhé, trong từ đường có một lối đi bí mật, chỉ cần cậu mở được khóa lối đi đó thì có thể rời khỏi chỗ này, bí mật này tôi chỉ nói một mình cậu nghe thôi đấy, đừng nói cho người khác biết nhé.”Bạch Mộc Trạch kiềm chế lại tâm trạng của mình, hỏi Nguyên Tinh Thần bên trong quan tài: “Từ Vi, chúng tôi đã biết mọi thứ đều do cô bày ra rồi, cô dẫn chúng tôi tới đây có phải là vì còn tâm nguyện chưa hoàn thành không?”
Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Nguyên Tinh Thần xua tay bảo anh đi, còn nói thêm: “Triệu Lâm An, Từ Uyển, giờ tới lượt các ngươi.”Không còn là 2 cỗ quan tài nữa mà chỉ còn 1 cỗ, đến cả bài vị trên linh đường cũng chỉ có 1.
Mạnh Vũ dựa vào cửa run rẩy nói: “Cô cô cô muốn làm gì?”
“Nguyện vọng của ta là các ngươi phải đền mạng đấy!”
Nguyên Tinh Thần từ từ xoay người lại đối diện với họ. Ở nơi khóe mắt chảy xuống 2 hàng máu, sau đó là lỗ tai, lỗ mũi và khóe miệng, đó là bộ dạng trước khi chết của cô.
“Triệu Lâm An! Một tên tàn nhẫn, ngươi lừa dối tình cảm của ta, lấy ta vì để chiếm của hồi môn của mẹ để lại cho ta, ta hân hoan gả cho ngươi, ai ngờ chính cái ngày gả vào nhà họ Triệu đó lại là ngày bắt đầu chuỗi ác mộng của ta, cha mẹ ngươi ép ta uống canh sinh con trai, đắng lắm đấy, nhưng chúng đâu có biết ngươi chưa từng đụng vào ta đâu chứ!”Mạnh Vũ sốt ruột: “Đừng, giáo sư Bạch, cậu đừng nghe cô ta, cô ta là ma đấy! Nếu giúp cô ta thì tất cả chúng ta đều không trốn thoát đâu!”
Nguyên Tinh Thần đau khổ kể hết mọi chuyện sau khi mình gả vào nhà họ Triệu, “Tất nhiên cũng có cả em gái ngoan của ta rồi.” Ánh nến lóe lên một cái, cô đã xuất hiện bên cạnh Viên Hàm Sương, bàn tay sơn móng màu đỏ xoa mặt cô ta rồi nói: “Từ nhỏ, thứ ta có thì ngươi cũng phải có, quần áo của ta, trang sức của ta, cả… chồng của ta nữa, dan díu với Triệu Lâm An sau lưng ta vui lắm đúng không?”Tất cả ánh nến trong từ đường đều bị dập tắt, chỉ có ngọn nến trước một tấm bài vị là sáng.Càng đi vào trong, nhang đèn càng nồng nặc.
Viên Hàm Sương không dám nhúc nhích, chỉ biết khóc nói: “Không phải, chị à, em sai rồi, chị tha thứ cho em được không?”
Nguyên Tinh Thần đi tới bên cạnh Mạnh Vũ, gương mặt đầy máu chợt ghé sát tới, Mạnh Vũ hốt hoảng hét lên.
“Thật ra người ta hận nhất vẫn là ngươi đấy Triệu Lâm An, ngươi đã lấy được của hồi môn của ta rồi, nếu không thích ta thì sao không bỏ ta đi? Chỉ cần một lá thư bỏ vợ là ta sẽ được tự do, mà ngươi cũng thế, nhưng mà… sao lại muốn độc chết ta chứ?” Nguyên Tinh Thần ôm mặt khóc thút thít, tiếng khóc tan nát cõi lòng khiến Bạch Mộc Trạch siết chặt nắm đấm.“Nguyện vọng của ta là các ngươi phải đền mạng đấy!”
Khóc một lúc, cô lại bật cười: “Ha ha ha ha ha, không sao, nếu bọn ngươi đã về thì đừng hòng đi nữa, ở lại đây với ta đi!”“Bạch Mộc Trạch, có trộm vào nhà cậu kìa!”Ở đâu ra mà có một cơn gió lớn chứ… Bác Thông đến là để giao nhiệm vụ.
Ngoài phòng có một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm nổ đì đùng, ánh nến trong phòng cũng lấp lóe dữ dội.
Tần Nhiễm và Thẩm Kha đã sợ tới mức chết lặng, chỉ có thể run lẩy bẩy.“À, không sao là được.”
Viên Hàm Sương đã khóc tới tắt tiếng, 2 chân của Mạnh Vũ thì nhũn ra.
Mùi của nhang trúc lập rất nồng, Viên Hàm Sương bị sặc tới mức ho khan, “Tôi có thể chờ mọi người bên ngoài được không?”Lúc họ xếp lại theo quy tắc mới, vẫn không hề có gì mới xuất hiện.Đúng vậy, linh đường đã thay đổi rồi.
Bạch Mộc Trạch trả lời: “Tùy cô.”Tần Nhiễm lật gia phả ra xem rồi bày tỏ suy nghĩ: “Ở quê chúng tôi, vợ chồng sẽ cùng được viết trên bia mộ, có khi nào bài vị này cũng xếp như thế không?”Nói xong, bác Thông chắp tay sau lưng rời khỏi.
Nhưng Viên Hàm Sương nào dám, sắc trời đã dần tối, ai biết được trong đêm lại có con búp bê giấy nào nhảy ra không chứ.Thẩm Kha vểnh tai lên, thầm ghi nhớ những lời của bác Thông, “Chắc chắn lời của lão sẽ hữu dụng đấy, mọi người nhớ cho kỹ vào.”
Càng đi vào trong, nhang đèn càng nồng nặc.Viên Hàm Sương cũng nói: “Đúng thế, không thể tin ma nữ được, cô ta muốn bắt chúng ta ở lại đây đấy, chúng ta tìm đường khác ra đi.”
Trên bàn thờ 3 tầng bày hơn chục cái bài vị, rải rác chứ không có quy luật gì.“Bạch Mộc Trạch, bạn gái cậu bỏ trốn với người khác rồi kìa!”
“Ai cho phép các người vào đây!”***Nguyên Tinh Thần giả chết nằm trong quan tài đen hết mặt, người gì vậy trời? Bạn gái và tiền bạc còn chẳng quan trọng bằng một cái bồn nuôi cấy cơ à!
Phía sau có tiếng quát lớn khiến tất cả đều hoảng hốt, trừ Bạch Mộc Trạch.Bấy giờ Bạch Mộc Trạch mới nhận ra rằng ban nãy mình đã bị cuốn theo tâm trạng của Phương Húc.
Bác Thông khó chịu đi từ bên ngoài vào, “Từ đường là nơi cúng bái những người qua đời của nhà họ Triệu, sao có thể tự ý ra ra vào vào được, các người lấy chìa khóa ở đâu ra vậy?”Viên Hàm Sương cố mở cửa ra nhưng vô ích, cửa gỗ như bị dính keo vào, rất kiên cố, “Mở cửa! Mở cửa ra mau, tôi muốn ra ngoài, tôi không muốn ở lại chỗ quái quỷ này đâu!”
Bạch Mộc Trạch đẩy Mạnh Vũ ra trước rồi nói: “Là anh họ dẫn chúng tôi vào, anh họ là con cháu nhà họ Triệu nên có quyền tự do ra vào từ đường, đúng chứ?”Mạnh Vũ hoảng hốt nói: “Đúng… đúng thế, đây là nhà ta, ta muốn đi chỗ nào còn phải đợi bác cho phép hay sao?”
Mạnh Vũ hoảng hốt nói: “Đúng… đúng thế, đây là nhà ta, ta muốn đi chỗ nào còn phải đợi bác cho phép hay sao?”Theo lời bác Thông nói, trong lòng có khắc khoải nên hồn phách mới mãi không tiêu tán.Cuối cùng Nguyên Tinh Thần cũng chờ được tới lúc này, cô đứng ngoài phòng, quan sát bên trong từ đường qua một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ. Viên Hàm Sương suy sụp, Mạnh Vũ khiếp đảm, Tần Nhiễm bị sốc, Thẩm Kha hoảng hốt, và… Bạch Mộc Trạch đang đau đớn.
Bác Thông cung kính cúi người xuống: “Không ạ, nếu cậu đã ở đây thì bõ già không cần đi tìm ngài nữa, chiều qua có gió lớn thổi tung hết bài vị trong từ đường, mong cậu chủ sắp xếp lại từ đường như cũ để tránh tổ tiên nổi giận ạ.”Nhưng Bạch Mộc Trạch không phải Mạnh Vũ, không có bạn gái cũ cay cú để đánh thức anh ngay được, anh ta nghĩ nửa ngày, thấy Bạch Mộc Trạch đang định ghé tới tiếp xúc gần với Từ Vi liền lo lắng hét lên: “Bạch Mộc Trạch! Đĩa nuôi cấy trong phòng thí nghiệm bị người ta phá hỏng rồi kìa!”Viên Hàm Sương đã khóc tới tắt tiếng, 2 chân của Mạnh Vũ thì nhũn ra.
Ở đâu ra mà có một cơn gió lớn chứ… Bác Thông đến là để giao nhiệm vụ.“Đại Bạch à, tôi cứ nghĩ cậu sẽ là người tỉnh táo nhất trong đám chúng ta, cuối cùng cậu lại dễ bị phân tâm nhất, Bạch Titan à, hay là cậu lùi ra sau đi, để tôi.” Thẩm Kha kéo anh ra khỏi mép quan tài.
Trên bàn thờ có tổng cộng 18 cái bài vị, phải sắp xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới.Nguyên Tinh Thần từ từ xoay người lại đối diện với họ. Ở nơi khóe mắt chảy xuống 2 hàng máu, sau đó là lỗ tai, lỗ mũi và khóe miệng, đó là bộ dạng trước khi chết của cô.
Trên bàn từ đường có một bản gia phả ghi lại tên tuổi, vợ chồng, tiểu sử, chức quan và thời điểm qua đời của tổ tiên nhà họ Triệu.Phía sau có tiếng quát lớn khiến tất cả đều hoảng hốt, trừ Bạch Mộc Trạch.Nhưng anh không nghe, hất tay Thẩm Kha ra rồi đi tới cạnh quan tài, sau khi nhìn thấy người nằm bên trong, ánh mắt lập tức trở nên dịu xuống, “Vi Vi à, ta đến rồi, em đừng sợ nhé.”
Thẩm Kha hỏi: “Vậy bài vị này sắp theo ngày sinh hay ngày mất đây?”Viên Hàm Sương hét toáng lên rồi ôm chầm lấy Mạnh Vũ, nhắm tịt mắt không dám nhìn.
“Thử hết đi.”
Quản gia không cho gợi ý, Bạch Mộc Trạch cũng không biết dựa vào ngày sinh hay ngày mất.Thẩm Kha hỏi: “Vậy bài vị này sắp theo ngày sinh hay ngày mất đây?”Nguyên Tinh Thần xua tay bảo anh đi, còn nói thêm: “Triệu Lâm An, Từ Uyển, giờ tới lượt các ngươi.”5 người có mặt đồng loạt mở ra đoạn ký ức cuối cùng.
Tần Nhiễm cầm gia phả đọc ngày tháng năm sinh của tổ tiên nhà họ Triệu ra, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha ở trước bắt đầu kê lại, sau khi xếp xong, từ đường vẫn chẳng có gì thay đổi.“Ai cho phép các người vào đây!”“Ai!” Bạch Mộc Trạch luôn mơ hồ lại tức tới mức tỉnh táo lại.“Nghe nói người chết mà còn vấn vương kỷ niệm thì hồn phách sẽ không thể về cõi cực lạc được, cần có người trong lòng họ nhung nhớ niệm chú vãn sinh thì mới tiêu tan được oán niệm trong lòng.” Bác Thông chắp tay sau lưng dẫn đường, lẩm bẩm trong miệng.
“Sai rồi, xếp lại theo ngày mất đi.” Bạch Mộc Trạch nói.Tần Nhiễm tức giận nói: “Đừng có gào, nếu có thể ra ngoài được thì cô gào ở đó làm gì hả?”Bạch Mộc Trạch bước tới trước, bất ngờ phát hiện trên bài vị thứ 19 lại viết tên Từ Vi!
Lúc họ xếp lại theo quy tắc mới, vẫn không hề có gì mới xuất hiện.***Thẩm Kha nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên trai thẳng ban tự nhiên chỉ quan tâm tới kết quả thí nghiệm mà thôi.Nguyên Tinh Thần hạ thấp giọng nói: “Phương Húc à, ta nói cho cậu biết nhé, trong từ đường có một lối đi bí mật, chỉ cần cậu mở được khóa lối đi đó thì có thể rời khỏi chỗ này, bí mật này tôi chỉ nói một mình cậu nghe thôi đấy, đừng nói cho người khác biết nhé.”
Sao lại thế… Bạch Mộc Trạch hơi hoang mang.Bạch Mộc Trạch xoay người lại, lạnh lùng nhìn Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương đi ở phía sau, rõ ràng 2 người này không hề quan tâm chút nào, cả quãng đường Viên Hàm Sương không buồn ngẩng đầu lên nhìn nữa.
Tần Nhiễm lật gia phả ra xem rồi bày tỏ suy nghĩ: “Ở quê chúng tôi, vợ chồng sẽ cùng được viết trên bia mộ, có khi nào bài vị này cũng xếp như thế không?”“Sai rồi, xếp lại theo ngày mất đi.” Bạch Mộc Trạch nói.Haizz, không lừa được Bạch Mộc Trạch rồi nên Nguyên Tinh Thần cũng chẳng giả vờ nữa, đột nhiên bật dậy trong quan tài, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ NPC của mình.
Tần Nhiễm đã gợi ý cho Bạch Mộc Trạch, anh đặt tổ tiên nhà họ Triệu trong gia phả chung với bạn đời của họ cùng nhau, sau đó xếp theo ngày mất, quả nhiên quy tắc này mới đúng.
Ánh nến trong từ đường bắt đầu lấp lóe, lúc mờ, lúc lại sáng tỏ.
Viên Hàm Sương hét toáng lên rồi ôm chầm lấy Mạnh Vũ, nhắm tịt mắt không dám nhìn.Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Tất cả ánh nến trong từ đường đều bị dập tắt, chỉ có ngọn nến trước một tấm bài vị là sáng.
“Vừa rồi rõ ràng mới đếm là 18 bài vị mà, sao lại có thêm 1 tấm rồi!” Tần Nhiễm nổi hết da gà.Thẩm Kha cạn lời: “Giáo sư Bạch à, ngài nhìn xem giờ chúng ta đang ở đâu hả? Sao tôi biết được đĩa nuôi cấy của cậu có sao hay không chứ?”
Bạch Mộc Trạch bước tới trước, bất ngờ phát hiện trên bài vị thứ 19 lại viết tên Từ Vi!“Á! Xác chết vùng dậy kìa!” Giọng hét bén nhọn của Viên Hàm Sương vang lên nghe rất chói tai.
5 người có mặt đồng loạt mở ra đoạn ký ức cuối cùng.Tần Nhiễm đã gợi ý cho Bạch Mộc Trạch, anh đặt tổ tiên nhà họ Triệu trong gia phả chung với bạn đời của họ cùng nhau, sau đó xếp theo ngày mất, quả nhiên quy tắc này mới đúng.Tới linh đường, bác Thông đứng sang một bên, “Bõ già chỉ đưa tới đây thôi, những việc tiếp theo phải nhờ mọi người rồi.”
Viên Hàm Sương ngã quỵ xuống, túm chặt lấy Mạnh Vũ rồi kêu khóc: “Từ Vi đã chết rồi! Ả chết thật rồi!”Bạch Mộc Trạch đi đến bên cạnh cô, lúc này khuôn mặt của Nguyên Tinh Thần vẫn bình thường, nhìn vết bớt màu đỏ tím trên mặt cô, Bạch Mộc Trạch lại không thấy sợ chút nào.
Đúng thế, thực ra Từ Vi đã chết từ lâu rồi…Nguyên Tinh Thần đi tới bên cạnh Mạnh Vũ, gương mặt đầy máu chợt ghé sát tới, Mạnh Vũ hốt hoảng hét lên.
Cuối cùng Nguyên Tinh Thần cũng chờ được tới lúc này, cô đứng ngoài phòng, quan sát bên trong từ đường qua một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ. Viên Hàm Sương suy sụp, Mạnh Vũ khiếp đảm, Tần Nhiễm bị sốc, Thẩm Kha hoảng hốt, và… Bạch Mộc Trạch đang đau đớn.Két két ~
***Viên Hàm Sương ngã quỵ xuống, túm chặt lấy Mạnh Vũ rồi kêu khóc: “Từ Vi đã chết rồi! Ả chết thật rồi!”
“Cậu à, xếp xong bài vị rồi thì đi tới linh đường với bõ già ạ.” Bác Thông quản gia không biết đã đi vào từ lúc nào, bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.
Bạch Mộc Trạch lưu luyến nhìn bài vị của Từ Vi, sau đó cũng đi theo bác Thông tới từ đường.Ngoài phòng có một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm nổ đì đùng, ánh nến trong phòng cũng lấp lóe dữ dội.
“Nghe nói người chết mà còn vấn vương kỷ niệm thì hồn phách sẽ không thể về cõi cực lạc được, cần có người trong lòng họ nhung nhớ niệm chú vãn sinh thì mới tiêu tan được oán niệm trong lòng.” Bác Thông chắp tay sau lưng dẫn đường, lẩm bẩm trong miệng.
Thẩm Kha vểnh tai lên, thầm ghi nhớ những lời của bác Thông, “Chắc chắn lời của lão sẽ hữu dụng đấy, mọi người nhớ cho kỹ vào.”Bạch Mộc Trạch đi lên trước, Thẩm Kha kéo anh lại: “Đại Bạch, coi chừng có bẫy đấy!”
Bạch Mộc Trạch xoay người lại, lạnh lùng nhìn Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương đi ở phía sau, rõ ràng 2 người này không hề quan tâm chút nào, cả quãng đường Viên Hàm Sương không buồn ngẩng đầu lên nhìn nữa.“Vừa rồi rõ ràng mới đếm là 18 bài vị mà, sao lại có thêm 1 tấm rồi!” Tần Nhiễm nổi hết da gà.
Tới linh đường, bác Thông đứng sang một bên, “Bõ già chỉ đưa tới đây thôi, những việc tiếp theo phải nhờ mọi người rồi.”Bác Thông khó chịu đi từ bên ngoài vào, “Từ đường là nơi cúng bái những người qua đời của nhà họ Triệu, sao có thể tự ý ra ra vào vào được, các người lấy chìa khóa ở đâu ra vậy?”
Nói xong, bác Thông chắp tay sau lưng rời khỏi.Bạch Mộc Trạch trả lời: “Tùy cô.”Nhưng Viên Hàm Sương nào dám, sắc trời đã dần tối, ai biết được trong đêm lại có con búp bê giấy nào nhảy ra không chứ.
Két két ~
Cửa linh đường từ từ mở ra, cả nhóm Bạch Mộc Trạch đi vào bên trong. Viên Hàm Sương là người đi cuối cùng, lúc cô ta bước vào, cửa cạch một tiếng rồi tự động đóng lại.Viên Hàm Sương không dám nhúc nhích, chỉ biết khóc nói: “Không phải, chị à, em sai rồi, chị tha thứ cho em được không?”
Viên Hàm Sương cố mở cửa ra nhưng vô ích, cửa gỗ như bị dính keo vào, rất kiên cố, “Mở cửa! Mở cửa ra mau, tôi muốn ra ngoài, tôi không muốn ở lại chỗ quái quỷ này đâu!”“Cậu à, xếp xong bài vị rồi thì đi tới linh đường với bõ già ạ.” Bác Thông quản gia không biết đã đi vào từ lúc nào, bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.
Tần Nhiễm tức giận nói: “Đừng có gào, nếu có thể ra ngoài được thì cô gào ở đó làm gì hả?”Trên bàn từ đường có một bản gia phả ghi lại tên tuổi, vợ chồng, tiểu sử, chức quan và thời điểm qua đời của tổ tiên nhà họ Triệu.Nhưng rõ ràng họ đã quên Bạch Mộc Trạch còn có ký ức của Phương Húc. Trong trí nhớ của Phương Húc, anh ta luôn thấy cái chết của Từ Vi rất lạ, nhưng người nhà họ Triệu giấu quá kỹ, mà Phương Húc chỉ là một người học trò ăn nhờ ở đậu yếu đuối nên cũng lực bất tòng tâm.Cửa linh đường từ từ mở ra, cả nhóm Bạch Mộc Trạch đi vào bên trong. Viên Hàm Sương là người đi cuối cùng, lúc cô ta bước vào, cửa cạch một tiếng rồi tự động đóng lại.
“Quan tài đã thay đổi rồi.” Bạch Mộc Trạch bất thình lình thốt lên khiến Tần Nhiễm và Viên Hàm Sương đều im bặt.
Đúng vậy, linh đường đã thay đổi rồi.Nhờ có chìa khóa đồng tìm thấy trong phòng của Từ Vi, Bạch Mộc Trạch đã dễ dàng mở được cửa từ đường.
Không còn là 2 cỗ quan tài nữa mà chỉ còn 1 cỗ, đến cả bài vị trên linh đường cũng chỉ có 1.
Bạch Mộc Trạch đi lên trước, Thẩm Kha kéo anh lại: “Đại Bạch, coi chừng có bẫy đấy!”
Nhưng anh không nghe, hất tay Thẩm Kha ra rồi đi tới cạnh quan tài, sau khi nhìn thấy người nằm bên trong, ánh mắt lập tức trở nên dịu xuống, “Vi Vi à, ta đến rồi, em đừng sợ nhé.”
Thẩm Kha nghe vậy liền nghĩ chết dở, Đại Bạch lại bị Phương Húc nhập rồi, phải nhanh chóng tìm cách đánh thức anh mới được.Sao lại thế… Bạch Mộc Trạch hơi hoang mang.
“Bạch Mộc Trạch, bạn gái cậu bỏ trốn với người khác rồi kìa!”
“Bạch Mộc Trạch, có trộm vào nhà cậu kìa!”Trên bàn thờ 3 tầng bày hơn chục cái bài vị, rải rác chứ không có quy luật gì.
Nhưng Bạch Mộc Trạch không phải Mạnh Vũ, không có bạn gái cũ cay cú để đánh thức anh ngay được, anh ta nghĩ nửa ngày, thấy Bạch Mộc Trạch đang định ghé tới tiếp xúc gần với Từ Vi liền lo lắng hét lên: “Bạch Mộc Trạch! Đĩa nuôi cấy trong phòng thí nghiệm bị người ta phá hỏng rồi kìa!”Tần Nhiễm cầm gia phả đọc ngày tháng năm sinh của tổ tiên nhà họ Triệu ra, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha ở trước bắt đầu kê lại, sau khi xếp xong, từ đường vẫn chẳng có gì thay đổi.
“Ai!” Bạch Mộc Trạch luôn mơ hồ lại tức tới mức tỉnh táo lại.“Thật ra người ta hận nhất vẫn là ngươi đấy Triệu Lâm An, ngươi đã lấy được của hồi môn của ta rồi, nếu không thích ta thì sao không bỏ ta đi? Chỉ cần một lá thư bỏ vợ là ta sẽ được tự do, mà ngươi cũng thế, nhưng mà… sao lại muốn độc chết ta chứ?” Nguyên Tinh Thần ôm mặt khóc thút thít, tiếng khóc tan nát cõi lòng khiến Bạch Mộc Trạch siết chặt nắm đấm.
Thẩm Kha nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên trai thẳng ban tự nhiên chỉ quan tâm tới kết quả thí nghiệm mà thôi.
“Đại Bạch à, tôi cứ nghĩ cậu sẽ là người tỉnh táo nhất trong đám chúng ta, cuối cùng cậu lại dễ bị phân tâm nhất, Bạch Titan à, hay là cậu lùi ra sau đi, để tôi.” Thẩm Kha kéo anh ra khỏi mép quan tài.Tần Nhiễm và Thẩm Kha đã sợ tới mức chết lặng, chỉ có thể run lẩy bẩy.
Bấy giờ Bạch Mộc Trạch mới nhận ra rằng ban nãy mình đã bị cuốn theo tâm trạng của Phương Húc.
“Vậy là đĩa nuôi cấy vẫn thế chứ hả?”Ánh nến trong từ đường bắt đầu lấp lóe, lúc mờ, lúc lại sáng tỏ.
Thẩm Kha cạn lời: “Giáo sư Bạch à, ngài nhìn xem giờ chúng ta đang ở đâu hả? Sao tôi biết được đĩa nuôi cấy của cậu có sao hay không chứ?”
“À, không sao là được.”
Nguyên Tinh Thần giả chết nằm trong quan tài đen hết mặt, người gì vậy trời? Bạn gái và tiền bạc còn chẳng quan trọng bằng một cái bồn nuôi cấy cơ à!
Haizz, không lừa được Bạch Mộc Trạch rồi nên Nguyên Tinh Thần cũng chẳng giả vờ nữa, đột nhiên bật dậy trong quan tài, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ NPC của mình.
***“Triệu Lâm An! Một tên tàn nhẫn, ngươi lừa dối tình cảm của ta, lấy ta vì để chiếm của hồi môn của mẹ để lại cho ta, ta hân hoan gả cho ngươi, ai ngờ chính cái ngày gả vào nhà họ Triệu đó lại là ngày bắt đầu chuỗi ác mộng của ta, cha mẹ ngươi ép ta uống canh sinh con trai, đắng lắm đấy, nhưng chúng đâu có biết ngươi chưa từng đụng vào ta đâu chứ!”
“Á! Xác chết vùng dậy kìa!” Giọng hét bén nhọn của Viên Hàm Sương vang lên nghe rất chói tai.
Bạch Mộc Trạch kiềm chế lại tâm trạng của mình, hỏi Nguyên Tinh Thần bên trong quan tài: “Từ Vi, chúng tôi đã biết mọi thứ đều do cô bày ra rồi, cô dẫn chúng tôi tới đây có phải là vì còn tâm nguyện chưa hoàn thành không?”“Quan tài đã thay đổi rồi.” Bạch Mộc Trạch bất thình lình thốt lên khiến Tần Nhiễm và Viên Hàm Sương đều im bặt.Nụ cười của Nguyên Tinh Thần càng thêm lạnh lẽo: “A a a a Phương Húc à, chúc mừng cậu đã tìm ra kẻ thù của ta, ừm… Muốn thưởng thế nào hả, đến đây, cậu đến đây, ta cho cậu biết một bí mật nhé.”
Theo lời bác Thông nói, trong lòng có khắc khoải nên hồn phách mới mãi không tiêu tán.
Nguyên Tinh Thần cười thâm trầm: “Tâm nguyện của ta ư, ta muốn kẻ hại mình đền mạng, cậu có giúp được ta không? Hả Phương Húc?”Thẩm Kha nghe vậy liền nghĩ chết dở, Đại Bạch lại bị Phương Húc nhập rồi, phải nhanh chóng tìm cách đánh thức anh mới được.Nguyên Tinh Thần đau khổ kể hết mọi chuyện sau khi mình gả vào nhà họ Triệu, “Tất nhiên cũng có cả em gái ngoan của ta rồi.” Ánh nến lóe lên một cái, cô đã xuất hiện bên cạnh Viên Hàm Sương, bàn tay sơn móng màu đỏ xoa mặt cô ta rồi nói: “Từ nhỏ, thứ ta có thì ngươi cũng phải có, quần áo của ta, trang sức của ta, cả… chồng của ta nữa, dan díu với Triệu Lâm An sau lưng ta vui lắm đúng không?”
Mạnh Vũ sốt ruột: “Đừng, giáo sư Bạch, cậu đừng nghe cô ta, cô ta là ma đấy! Nếu giúp cô ta thì tất cả chúng ta đều không trốn thoát đâu!”Đúng thế, thực ra Từ Vi đã chết từ lâu rồi…
Viên Hàm Sương cũng nói: “Đúng thế, không thể tin ma nữ được, cô ta muốn bắt chúng ta ở lại đây đấy, chúng ta tìm đường khác ra đi.”“Thử hết đi.”
Nhưng rõ ràng họ đã quên Bạch Mộc Trạch còn có ký ức của Phương Húc. Trong trí nhớ của Phương Húc, anh ta luôn thấy cái chết của Từ Vi rất lạ, nhưng người nhà họ Triệu giấu quá kỹ, mà Phương Húc chỉ là một người học trò ăn nhờ ở đậu yếu đuối nên cũng lực bất tòng tâm.
Qua một loạt manh mối tìm được ở nhà họ Triệu, kết hợp với thái độ hoảng hốt của Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương, Bạch Mộc Trạch đã đưa ra kết luận: “Từ Vi bị Triệu Lâm An và Từ Uyển độc chết.”
Nụ cười của Nguyên Tinh Thần càng thêm lạnh lẽo: “A a a a Phương Húc à, chúc mừng cậu đã tìm ra kẻ thù của ta, ừm… Muốn thưởng thế nào hả, đến đây, cậu đến đây, ta cho cậu biết một bí mật nhé.”
Bạch Mộc Trạch đi đến bên cạnh cô, lúc này khuôn mặt của Nguyên Tinh Thần vẫn bình thường, nhìn vết bớt màu đỏ tím trên mặt cô, Bạch Mộc Trạch lại không thấy sợ chút nào.
Nguyên Tinh Thần hạ thấp giọng nói: “Phương Húc à, ta nói cho cậu biết nhé, trong từ đường có một lối đi bí mật, chỉ cần cậu mở được khóa lối đi đó thì có thể rời khỏi chỗ này, bí mật này tôi chỉ nói một mình cậu nghe thôi đấy, đừng nói cho người khác biết nhé.”Bạch Mộc Trạch kiềm chế lại tâm trạng của mình, hỏi Nguyên Tinh Thần bên trong quan tài: “Từ Vi, chúng tôi đã biết mọi thứ đều do cô bày ra rồi, cô dẫn chúng tôi tới đây có phải là vì còn tâm nguyện chưa hoàn thành không?”
Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Nguyên Tinh Thần xua tay bảo anh đi, còn nói thêm: “Triệu Lâm An, Từ Uyển, giờ tới lượt các ngươi.”Không còn là 2 cỗ quan tài nữa mà chỉ còn 1 cỗ, đến cả bài vị trên linh đường cũng chỉ có 1.
Mạnh Vũ dựa vào cửa run rẩy nói: “Cô cô cô muốn làm gì?”
“Nguyện vọng của ta là các ngươi phải đền mạng đấy!”
Nguyên Tinh Thần từ từ xoay người lại đối diện với họ. Ở nơi khóe mắt chảy xuống 2 hàng máu, sau đó là lỗ tai, lỗ mũi và khóe miệng, đó là bộ dạng trước khi chết của cô.
“Triệu Lâm An! Một tên tàn nhẫn, ngươi lừa dối tình cảm của ta, lấy ta vì để chiếm của hồi môn của mẹ để lại cho ta, ta hân hoan gả cho ngươi, ai ngờ chính cái ngày gả vào nhà họ Triệu đó lại là ngày bắt đầu chuỗi ác mộng của ta, cha mẹ ngươi ép ta uống canh sinh con trai, đắng lắm đấy, nhưng chúng đâu có biết ngươi chưa từng đụng vào ta đâu chứ!”Mạnh Vũ sốt ruột: “Đừng, giáo sư Bạch, cậu đừng nghe cô ta, cô ta là ma đấy! Nếu giúp cô ta thì tất cả chúng ta đều không trốn thoát đâu!”
Nguyên Tinh Thần đau khổ kể hết mọi chuyện sau khi mình gả vào nhà họ Triệu, “Tất nhiên cũng có cả em gái ngoan của ta rồi.” Ánh nến lóe lên một cái, cô đã xuất hiện bên cạnh Viên Hàm Sương, bàn tay sơn móng màu đỏ xoa mặt cô ta rồi nói: “Từ nhỏ, thứ ta có thì ngươi cũng phải có, quần áo của ta, trang sức của ta, cả… chồng của ta nữa, dan díu với Triệu Lâm An sau lưng ta vui lắm đúng không?”Tất cả ánh nến trong từ đường đều bị dập tắt, chỉ có ngọn nến trước một tấm bài vị là sáng.Càng đi vào trong, nhang đèn càng nồng nặc.
Viên Hàm Sương không dám nhúc nhích, chỉ biết khóc nói: “Không phải, chị à, em sai rồi, chị tha thứ cho em được không?”
Nguyên Tinh Thần đi tới bên cạnh Mạnh Vũ, gương mặt đầy máu chợt ghé sát tới, Mạnh Vũ hốt hoảng hét lên.
“Thật ra người ta hận nhất vẫn là ngươi đấy Triệu Lâm An, ngươi đã lấy được của hồi môn của ta rồi, nếu không thích ta thì sao không bỏ ta đi? Chỉ cần một lá thư bỏ vợ là ta sẽ được tự do, mà ngươi cũng thế, nhưng mà… sao lại muốn độc chết ta chứ?” Nguyên Tinh Thần ôm mặt khóc thút thít, tiếng khóc tan nát cõi lòng khiến Bạch Mộc Trạch siết chặt nắm đấm.“Nguyện vọng của ta là các ngươi phải đền mạng đấy!”
Khóc một lúc, cô lại bật cười: “Ha ha ha ha ha, không sao, nếu bọn ngươi đã về thì đừng hòng đi nữa, ở lại đây với ta đi!”“Bạch Mộc Trạch, có trộm vào nhà cậu kìa!”Ở đâu ra mà có một cơn gió lớn chứ… Bác Thông đến là để giao nhiệm vụ.
Ngoài phòng có một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm nổ đì đùng, ánh nến trong phòng cũng lấp lóe dữ dội.
Tần Nhiễm và Thẩm Kha đã sợ tới mức chết lặng, chỉ có thể run lẩy bẩy.“À, không sao là được.”
Viên Hàm Sương đã khóc tới tắt tiếng, 2 chân của Mạnh Vũ thì nhũn ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook