Những Tháng Năm Hổ Phách
-
Quyển 2 - Chương 47
Cho người khác cơ hội cũng chính là tự tạo cơ hội cho mình… Vì những lời này mà Tần Chiêu Chiêu bắt đầu thử qua lại với Hạng Quân. Dù sao cô đã hai mươi tám tuổi rồi, có đối tượng tương đối thích hợp thì cũng không nên quá xét nét. Cuộc sống đến một mức độ nào đó nhất định phải biết bỏ qua nhiều thứ.
Hạng Quân rõ ràng có tình cảm với cô, ấn tượng của cô về anh cũng không tệ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức không tệ mà thôi. Làm bạn bè bình thường không vấn đề gì nhưng làm bạn trai, thậm chí làm người bầu bạn cả đời… hình như vẫn còn thiếu chút gì đó… Thiếu một chút cảm giác khiến trái tim loạn nhịp.
Hạng Quân sinh ra trong gia đình quân nhân, trưởng thành trong môi trường quân đội, ba mẹ, anh chị em đều từng đi lính. Sống lâu trong môi trường quân kỷ, dần dần mưa dầm thấm lâu, ở anh hình thành tính cách hào sảng cùng tác phong xử sự mọi chuyện mạnh mẽ, gọn gàng. Tiếp xúc với Tần Chiêu Chiêu hai tháng, anh cảm thấy vô cùng ưng ý cô, chính thức mời cô về thăm nhà mình.
“Ba mẹ anh cũng ở Thâm Quyến, hai cụ muốn gặp em. Cuối tuần này nếu em có thời gian rảnh thì qua nhà anh ăn cơm nhé!”
Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, lời mời này đồng nghĩa với việc chính thức xác định quan hệ giữa hai người. Lần này cô đến chính là con dâu về ra mắt ba mẹ chồng. Có nên đi hay không đây? Cô hơi chần chừ. “Không biết cuối tuần này công ty em có phải làm thêm giờ không nữa, đến lúc ấy rồi tính ạ!”
Lúc đó Tần Chiêu Chiêu chưa thể quyết định có nên đi hay không, đành về nhà gọi điện tâm sự với mấy người bạn tốt.
Đàm Hiểu Yến nói nên đi. “Đi đi Chiêu Chiêu, mình cảm thấy anh chàng Hạng Quân này có thành ý với cậu. Đàn ông có thành ý như anh ta giờ không nhiều đâu, nhất là những người có điều kiện. Vốn dĩ anh ta có thể tìm một cô gái trẻ trung, xinh đẹp mà bàn chuyện yêu đương; nhưng mà anh ta không như thế, có thể thấy Hạng Quân chú trọng vào phần nội tâm của bạn gái hơn. Chỉ riêng chuyện này cũng đủ để mình cho anh ta một phiếu tán thành rồi. Tuổi tác lớn một chút cũng không sao, quan trọng là người ta tốt với mình. Có điều, chẳng biết là có hòa thuận được với con trai anh ta không nữa, dù sao làm mẹ kế cũng không phải chuyện dễ dàng. Giờ cậu cứ tới thăm nhà cửa một lần, gặp con trai và ba mẹ anh ta, xem xét thái độ của họ như thế nào rồi xác định xem có đáng để tiếp tục mối quan hệ với Hạng Quân nữa hay không. Nếu không đến rồi cứ thế bỏ qua thì thật đáng tiếc! Giờ đàn ông tốt khó tìm, đừng có dễ buông tay như vậy.”
Tạ Á cũng có suy nghĩ giống Đàm Hiểu Yến, ủng hộ Tần Chiêu Chiêu đi. “Chiêu Chiêu, mình biết trên phương diện tình yêu, cậu là người cực kỳ cảm tính. Cậu vô cùng chú trọng chuyện cảm giác, luôn hy vọng có thể tìm được một người đàn ông làm mình rung động thật lòng. Nhưng Chiêu Chiêu này, mình buộc phải nhắc nhở cậu, bất kể đàn ông hay phụ nữ, càng lớn tuổi càng khó rung động, bởi vì trái tim con người cũng dần dần già cỗi rồi chết lặng theo tuổi tác tháng năm. Cậu đừng mơ có thể thấy lại cái cảm giác tim đập rộn ràng của cái tuổi mười bảy, mười tám nữa. Có thể Hạng Quân sẽ không thể cho cậu thứ tình cảm yêu đương mãnh liệt nồng nàn, nhưng xét một cách khách quan, anh ta là đối tượng cực kỳ thích hợp để kết hôn. Ấn tượng của cậu về anh ta cũng không tệ, đừng băn khoăn lo ngại gì, cứ từng bước phát triển đi. Tình yêu không thể nhen nhóm nhưng tình cảm vẫn có thể từ từ vun đắp. Đàn ông như Hạng Quân có thể coi là chốn đi về không tồi, cậu cứ thử vun vén tình cảm với anh ta xem sao.”
Hai người bạn tốt gắng sức vun vào, khuyên Tần Chiêu Chiêu cứ đi, nỗi phân vân, do dự trong lòng Tần Chiêu Chiêu từ từ tan biến. Cô tiếp tục gọi về nhà nói chuyện với mẹ, phản ứng của mẹ nên dùng hai từ vui vẻ, phấn khởi để miêu tả. “A, con có bạn trai, giờ người ta muốn con về nhà ra mắt ba mẹ hả? Chuyện tốt mà! Sao lại không đi?”
Nghe Tần Chiêu Chiêu kể lại một lượt hoàn cảnh nhà Hạng Quân, mẹ cô mới cẩn thận lựa câu chọn chữ nói: “Đúng là tính ra cậu này cũng hơi lớn tuổi, còn có một cậu con trai mười tám tuổi nữa; về nhà ấy là thành mẹ kế của thằng bé. Có điều, công việc và điều kiện vật chất nhà cậu ta khá đấy, sau này con có sống với cậu thì cuộc sống sẽ được đảm bảo. Chiêu Chiêu, không phải mẹ thực dụng đâu, nhưng làm cha làm mẹ có ai không mong con gái mình được gả vào chỗ tốt, cả đời không phải lo chuyện áo cơm chứ? Nếu con chọn cậu nào điều kiện không tốt, sau này nghèo rớt mồng tơi, ba mẹ vẫn không thể hết lo lắng cho con được. Có một người đàn ông chín chắn, điềm tĩnh, điều kiện vật chất tốt như vậy chăm sóc con, ba mẹ mới thật an tâm. Chiêu Chiêu, mẹ cảm thấy dù điều kiện của Hạng Quân không phải mười phân vẹn mười nhưng hẳn cũng được bảy, tám phần. Nếu không thì con cứ tiếp tục qua lại với cậu ta, cuối tuần cứ thử về gặp mặt ba mẹ cậu ta xem sao.”
Thế là cuối tuần đó Tần Chiêu Chiêu về thăm nhà Hạng Quân, gặp ba mẹ và con trai anh.
Lần đầu gặp nhau, Tần Chiêu Chiêu có chút hồi hộp. Cô không nói quá nhiều, giọng điệu nhẹ nhàng, trên mặt lúc nào cũng duy trì nụ cười nhợt nhạt. Vợ chồng ông Hạng đã hơn bảy mươi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, xem qua có thể thấy hai người họ rất ưng cô. Mẹ Hạng Quân càng thân thiết, gần gũi hơn, còn kéo cô lại hỏi thăm đủ chuyện. Con trai Hạng Quân là Hạng Hiểu Đông đang tranh thủ từng giây từng phút để học hành ôn luyện. Nhưng nghe tin hôm nay ba đưa bạn gái về thăm nhà, cậu cũng đặc biệt ra ngoài phòng khách, lễ phép chào hỏi: “Dì, cháu chào dì ạ!”
Hạng Hiểu Đông chỉ thua Tần Chiêu Chiêu mười tuổi, cao hơn cô hẳn một cái đầu. Nam sinh cấp ba đã cao một mét tám, cao lớn giống ba. Nghe cậu gọi dì, Tần Chiêu Chiêu có chút luống cuống đỏ mặt. “Chào cháu, Hiểu Đông.”
Bữa cơm thật ngon lành, mẹ Hạng Quân liên tục gắp đồ ăn cho Tần Chiêu Chiêu. “Ăn nhiều một chút nhé cháu, nhìn cháu gầy quá!”
Nhìn đồ ăn chất đống trong bát, Tần Chiêu Chiêu cười khổ, nhiều thế này làm sao ăn hết được đây? Nhưng cũng không thể bỏ lại được. Cũng may, Hạng Quân giải vây cho cô. “Mẹ này, mẹ đừng gắp thêm cho Chiêu Chiêu nữa! Cô ấy không ăn được nhiều như thế đâu, mẹ đừng làm cô ấy no chết.”
Nói xong, anh còn đưa bát cơm ra trước mặt cô. “Em ăn không hết thì gạt bớt sang đây cho anh, anh ăn giúp em.”
Tần Chiêu Chiêu như tìm được cứu tinh, nhưng lại có chút do dự, dù sao đồ trong bát cũng bị cô ăn vài miếng rồi, gạt bớt sang cho anh thật không tiện. Thứ nhất, ba mẹ anh còn cả đây, sao cô có thể để anh ăn “đồ thừa” của mình được? Thứ hai, tuy đến nhà anh làm khách nhưng quan hệ của hai người chưa thân mật đến vậy, sao có thể tùy tiện chia đồ ăn? Quen biết nhau hai tháng, hai người đối đáp lấy lễ làm đầu. Cô luôn luôn rụt rè, tự trọng; những lúc ở cùng cô anh cũng khá thủ lễ, chưa từng tiếp xúc thân thể, trừ một lần cùng nhau qua đường, có một chiếc xe vượt đèn đỏ lao như bay về phía hai người, anh kéo tay cô một cái, rồi nắm tay dắt qua đường. Lần đầu nắm tay nhau khiến cô đỏ bừng mặt, nhắc tới cũng thật tội nghiệp, hai mươi tám tuổi, lần đầu tiên được nắm tay một chàng trai đi ngoài đường.
Thấy cô chần chừ không làm gì, Hạng Quân liền chủ động đưa bát cơm đầy ắp của cô lên, gạt sang bát mình. “Em không ăn hết, vậy để anh xử lý hộ em một ít thịt trước nhé!”
Những hành động thân mật, không chút khách sáo này lại khiến Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt thêm lần nữa. Cô khẽ nhìn trộm sang vợ chồng họ Hạng, cũng may hai người đều đang cười híp mắt, không hề có vẻ hờn giận.
Tần Chiêu Chiêu không biết, bộ dạng đỏ mặt liên tục ấy khiến hai vợ chồng Hạng thị vô cùng ưng ý. Trong mắt họ, cô gái điềm đạm, nhã nhặn, hay ngại ngùng này hơn cô con dâu cũ tính trăng hoa không thích an phận cả chục lần. Hạng Quân cũng thích nhìn cô đỏ mặt, anh mãi không quên được lần nắm tay dắt cô qua đường ấy. Một cô gái hai mươi tám tuổi dễ đỏ mặt như vậy khiến anh vô cùng ngạc nhiên và bất ngờ, cũng nhờ thế anh biết cô vẫn là một cô gái cực kỳ thuần khiết, rõ ràng chưa từng “thân mật tiếp xúc” với ai. Ở tuổi của cô, chuyện này đúng là chuyện lạ.
Trước sự bất ngờ và ngạc nhiên của Hạng Quân, chị Lưu xác nhận Tần Chiêu Chiêu vẫn còn rất thuần khiết: “Chiêu Chiêu ở công ty em bao nhiêu năm rồi, đúng là một cô gái tốt cực kỳ khó tìm. Tính tình điềm đạm, làm việc cẩn thận, chẳng bao giờ vướng điều tiếng thị phi, sống rất biết tiết kiệm, không hề tiêu xài hoang phí. Càng không bao giờ coi tình cảm như trò đùa để động chút là ở chung rồi nạo thai này kia giống mấy con bé khác. Cô ấy lúc nào cũng biết giữ mình. Hạng Quân, nếu không phải là cô gái tốt như thế, làm sao em dám giới thiệu cho anh.”
Nghe kể xong, Hạng Quân vô cùng đắc ý; bao nhiều ngạc nhiên hóa thành sung sướng, vui vẻ. Cô vợ trước cho anh mọc một cái sừng, nhưng giờ anh lại gặp được một cô gái trong sáng, thuần khiết, chuyện này khiến anh có cảm giác tựa như đền bù ít nhiều.
Từ nhà Hạng Quân về, ba mẹ anh nhiệt tình và Hạng Hiểu Đông lễ phép mang tới cho cô cảm giác tốt đẹp. Cô cảm thấy người Hạng gia ai cũng tốt, Hạng Quân lớn hơn cô mười hai tuổi nhưng luôn biết chăm sóc và quan tâm cô, không thể không thừa nhận, cảm giác được người khác che chở, bảo vệ thật tốt. Tuy anh không thể khiến cô tim đập chân run, nhưng như Tạ Á nói, đến tuổi này rồi cô còn muốn tìm đâu ra thứ cảm giác như vậy nữa đây? Cô đã không còn là cô gái mười lăm, hai mươi tuổi mà thấp thoáng thấy bóng Kiều Mục phía xa là kích động khiến tim đập như trống gõ.
Vừa nghĩ tới Kiều Mục, Tần Chiêu Chiêu không khỏi có vài phần xúc động. Sau khi cậu kết hôn, cô và cậu ít liên lạc dần đi, nhưng mỗi dịp lễ tết, cậu nhất định sẽ ân cần gửi quà hỏi thăm cô, cô cũng thỉnh thoảng gửi thư hỏi thăm hai người họ. Tối qua Tần Chiêu Chiêu lại nhận được một gói bưu phẩm, trong thư Kiều Mục khoe với cô, Phương Thanh Dĩnh đã có thai hai tháng, hai người họ sắp thành cha mẹ rồi.
Đây rõ ràng là một tin tốt lành, Tần Chiêu Chiêu lập tức gửi thư chúc mừng ba mẹ trẻ. Nhưng vừa thấy mừng cho họ, trong lòng cô cũng chua xót, khổ sở. Kiều Mục đã thành cha rồi. Trong ký ức, cô vẫn còn nhớ rõ bộ dạng cậu ngày còn nhỏ, cậu nhóc Thượng Hải đẹp đẽ, sạch sẽ. Sau này con cậu sinh ra nhất định cũng là một cậu nhóc Thượng Hải đẹp như vậy.
Kiều Mục và Phương Thanh Dĩnh đã kết hôn, chuẩn bị sinh con; sang năm có lẽ Lâm Sâm và Đồng Đồng cũng kết hôn, mọi người đều có chốn riêng đi về. Tần Chiêu Chiêu thầm nghĩ, giờ mình cũng có bến đỗ rồi. Hạng Quân là một bến đỗ không tồi, tuy không thật vừa ý nhưng trên đời này, lấy đâu ra một người thập toàn thập mỹ đây? Một cô gái, đến tuổi nào đó nhất định sẽ phải lấy chồng, sinh con. Đời này ai cũng thế, chẳng qua cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, hai mắt một mũi một miệng, còn có thể biến hóa thành cái gì nữa? Cứ như vậy đi, tìm một người yêu mình rồi kết hôn. Tình yều có hay không không quan trọng; hôn nhân, hiểu theo cách nào đó chẳng qua chỉ là việc một nam một nữ chung sống với nhau, giúp đỡ và ủng hộ lẫn nhau, vậy là đủ rồi.
Tần Chiêu Chiêu quyết định cúi đầu khuất phục thực tế. Dù sao, Hạng Quân đối xử với cô không tệ. Thân con gái, nếu không thể nắm tay chàng trai mình yêu thương đi tới bạch đầu giai lão thì có thể kiếm được một người đàn ông yêu và che chở cho mình cả đời, có lẽ cũng là một chuyện may mắn và hạnh phúc.
Đã về gặp ba mẹ chẳng khác nào đã xác nhận quan hệ yêu đương giữa hai người. Vì thế, Hạng Quân đặc biệt gọi điện thoại đường dài nói chuyện với ba mẹ Tần Chiêu Chiêu, hứa hẹn sau này sẽ cố gắng đối xử tốt với cô v.v… Anh còn hẹn, chờ đến tháng Bảy Hiểu Đông thi đại học xong sẽ bỏ chút thời gian cùng về nhà Tần Chiêu Chiêu chào hỏi ba mẹ, ám chỉ đến lúc đó anh sẽ chính thức bàn chuyện hôn sự giữa hai người với nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai. Mẹ Tần Chiêu Chiêu mừng vui hớn hở. “Được rồi, cô chú chờ cháu đấy!”
Tần Chiêu Chiêu và Hạng Quân chính thức xác định quan hệ, đương nhiên phải cảm ơn bà mối là chị Lưu. Tối hôm đó, họ mời cả nhà chị Lưu đi ăn cơm. Chị Lưu vui vẻ nói chuyện, lỡ lời: “Anh Hạng Quân thấy thế nào, em đã nói Tần Chiêu Chiêu là cô gái tốt mà, rõ ràng quá hợp với yêu cầu anh còn gì? Quả nhiên anh vừa gặp là ưng ý luôn.”
Tần Chiêu Chiêu nghe ra sơ hở. “Chị Lưu này, hôm đó ở quán cà phê, không phải Hạng Quân vô tình gặp chúng ta mà chị hẹn sẵn anh ấy à?”
Hình như chị Lưu cũng nhận ra mình đã lỡ lời. “Ừ, chị cố tình làm như một cuộc gặp mặt bất ngờ thôi, không phải giới thiệu xem mặt gì hết, như vậy cũng để hai người thoải mái, không chịu áp lực gì.”
Nói nghe rất hay nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn có thể nhìn ra bản chất sự thật, nhìn ra nguyên nhân thực tế. Chẳng qua chị Lưu không giới thiệu để hai người xem mặt vì muốn để Hạng Quân có đường thối lui mà thôi. Hôm đó ở quán cà phê, Hạng Quân biết rất rõ anh đi qua đó để làm gì. Chỉ có mình cô không hay biết, bị người ta nhìn ngó một hồi. Nếu anh không ưng cô, có thể đứng dậy đi luôn; nếu ưng ý cô, sẽ nói chuyện và tiến tới. Từ đầu đến cuối, Hạng Quân giành thế chủ động, cô bị dồn vào thế bị động.
Đột nhiêu Tần Chiêu Chiêu cảm thấy không thoải mái, chị Lưu và Hạng Quân dựa vào cái gì mà có thể làm như thế? Nếu chị Lưu cảm thấy cô sẽ thích hợp với anh, tại sao không thể thẳng thắn nói với cô rằng anh họ bên chồng nhà chị ấy không tệ, muốn giới thiệu cho hai người làm quen với nhau. Mọi người cùng hẹn chỗ gặp mặt, anh chọn tôi, tôi cũng ưng anh, xem mặt vốn dĩ là chuyện lựa chọn của cả hai bên. Có điều lần này hai người họ lại lén lút, trước tiên âm thầm tới xem mặt cô, coi cô như món đồ ngây ngốc trên kệ trưng bày, mặc cho họ tới lựa chọn.
Hai người họ làm vậy đơn giản vì cho rằng Hạng Quân có điều kiện ưu tú hơn, chỉ cần anh ưng mắt cô, chắc chắn cô sẽ không từ chối chuyện anh theo đuổi. Hay đổi lại mà nói, cuộc “xem mặt” này chỉ cần mình Hạng Quân ưng ý là được rồi, cô nghĩ gì, muốn gì không quan trọng. Trước mặt Hạng Quân, cô chẳng qua là thứ gọi đến thì đến, đuổi phải đi; mà đáng buồn hơn nữa là bản thân cô không hề hay biết.
Từ lúc đó tới cuối bữa cơm, Tần Chiêu Chiêu chỉ gượng cười. Cuối cùng Hạng Quân cũng nhận ra, buổi tối đưa cô về, anh tranh thủ dò hỏi: “Em sao vậy? Giống như có chuyện không vui.”
Tần Chiêu Chiêu cau mày không nói gì, anh lại hỏi: “Rốt cuộc em làm sao thế?”
Cô cũng không muốn giấu buồn bực trong lòng, dịu dàng nói ra hết: “Hôm đó, ở quán cà phê, chị Lưu gọi anh tới phải không? Vì sao hai người không nói trước với em cho rõ ràng?”
“À, chuyện này sao? Thật ra cũng không có gì đâu. Tiểu Lưu nói chỗ cô ấy làm việc có một cô gái không tệ; trước đó có người đã từng giới thiệu cho anh mấy cô gái rồi, cô nào cũng bám chặt lấy không chịu rời, làm anh thấy phiền muốn chết. Vì thế Tiểu Lưu nói với anh, lúc giới thiệu hai người sẽ không xem mặt thẳng thừng, trước hết cứ thử gặp nhau xem thế nào. Nếu thấy ổn thì tiếp tục, cảm thấy không ổn thì thôi bỏ đi. Như vậy anh có gì sai đâu? Sao em lại tức giận vì chuyện này?”
Tần Chiêu Chiêu hít sâu một hơi. “Anh không biết, như vậy rõ ràng là không công bằng và không hề tôn trọng em sao?”
Hạng Quân ngẩn người. “Anh… anh không hề có ý đó, có khi nào em hiểu nhầm không?”
“Vậy nếu đổi ngược lại, là em nhờ chị Lưu hẹn anh tới để xem thử anh ra sao, nếu thấy được thì nhờ chị Lưu chuyển lời hộ, nói em ưng ý anh, muốn sau này qua lại với anh tiếp. Thử hỏi trong lòng anh có thấy dễ chịu, thoải mái hay không?”
Đặt mình vào vị trí của đối phương khiến Hạng Quân nghĩ ngợi rồi xấu hổ. “Lúc ấy anh không nghĩ được nhiều như vậy, không nghĩ tới chuyện sẽ làm em khó chịu thế này. Thực xin lỗi em.”
Anh đã tỏ ý xin lỗi, Tần Chiêu Chiêu cũng không bám mãi vào chuyện này nữa. Có những chuyện thật ra không thể phân biệt được ai đúng ai sai, chỉ có thể nói rằng quan điểm mỗi người không giống nhau.
Hạng Quân rõ ràng có tình cảm với cô, ấn tượng của cô về anh cũng không tệ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức không tệ mà thôi. Làm bạn bè bình thường không vấn đề gì nhưng làm bạn trai, thậm chí làm người bầu bạn cả đời… hình như vẫn còn thiếu chút gì đó… Thiếu một chút cảm giác khiến trái tim loạn nhịp.
Hạng Quân sinh ra trong gia đình quân nhân, trưởng thành trong môi trường quân đội, ba mẹ, anh chị em đều từng đi lính. Sống lâu trong môi trường quân kỷ, dần dần mưa dầm thấm lâu, ở anh hình thành tính cách hào sảng cùng tác phong xử sự mọi chuyện mạnh mẽ, gọn gàng. Tiếp xúc với Tần Chiêu Chiêu hai tháng, anh cảm thấy vô cùng ưng ý cô, chính thức mời cô về thăm nhà mình.
“Ba mẹ anh cũng ở Thâm Quyến, hai cụ muốn gặp em. Cuối tuần này nếu em có thời gian rảnh thì qua nhà anh ăn cơm nhé!”
Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, lời mời này đồng nghĩa với việc chính thức xác định quan hệ giữa hai người. Lần này cô đến chính là con dâu về ra mắt ba mẹ chồng. Có nên đi hay không đây? Cô hơi chần chừ. “Không biết cuối tuần này công ty em có phải làm thêm giờ không nữa, đến lúc ấy rồi tính ạ!”
Lúc đó Tần Chiêu Chiêu chưa thể quyết định có nên đi hay không, đành về nhà gọi điện tâm sự với mấy người bạn tốt.
Đàm Hiểu Yến nói nên đi. “Đi đi Chiêu Chiêu, mình cảm thấy anh chàng Hạng Quân này có thành ý với cậu. Đàn ông có thành ý như anh ta giờ không nhiều đâu, nhất là những người có điều kiện. Vốn dĩ anh ta có thể tìm một cô gái trẻ trung, xinh đẹp mà bàn chuyện yêu đương; nhưng mà anh ta không như thế, có thể thấy Hạng Quân chú trọng vào phần nội tâm của bạn gái hơn. Chỉ riêng chuyện này cũng đủ để mình cho anh ta một phiếu tán thành rồi. Tuổi tác lớn một chút cũng không sao, quan trọng là người ta tốt với mình. Có điều, chẳng biết là có hòa thuận được với con trai anh ta không nữa, dù sao làm mẹ kế cũng không phải chuyện dễ dàng. Giờ cậu cứ tới thăm nhà cửa một lần, gặp con trai và ba mẹ anh ta, xem xét thái độ của họ như thế nào rồi xác định xem có đáng để tiếp tục mối quan hệ với Hạng Quân nữa hay không. Nếu không đến rồi cứ thế bỏ qua thì thật đáng tiếc! Giờ đàn ông tốt khó tìm, đừng có dễ buông tay như vậy.”
Tạ Á cũng có suy nghĩ giống Đàm Hiểu Yến, ủng hộ Tần Chiêu Chiêu đi. “Chiêu Chiêu, mình biết trên phương diện tình yêu, cậu là người cực kỳ cảm tính. Cậu vô cùng chú trọng chuyện cảm giác, luôn hy vọng có thể tìm được một người đàn ông làm mình rung động thật lòng. Nhưng Chiêu Chiêu này, mình buộc phải nhắc nhở cậu, bất kể đàn ông hay phụ nữ, càng lớn tuổi càng khó rung động, bởi vì trái tim con người cũng dần dần già cỗi rồi chết lặng theo tuổi tác tháng năm. Cậu đừng mơ có thể thấy lại cái cảm giác tim đập rộn ràng của cái tuổi mười bảy, mười tám nữa. Có thể Hạng Quân sẽ không thể cho cậu thứ tình cảm yêu đương mãnh liệt nồng nàn, nhưng xét một cách khách quan, anh ta là đối tượng cực kỳ thích hợp để kết hôn. Ấn tượng của cậu về anh ta cũng không tệ, đừng băn khoăn lo ngại gì, cứ từng bước phát triển đi. Tình yêu không thể nhen nhóm nhưng tình cảm vẫn có thể từ từ vun đắp. Đàn ông như Hạng Quân có thể coi là chốn đi về không tồi, cậu cứ thử vun vén tình cảm với anh ta xem sao.”
Hai người bạn tốt gắng sức vun vào, khuyên Tần Chiêu Chiêu cứ đi, nỗi phân vân, do dự trong lòng Tần Chiêu Chiêu từ từ tan biến. Cô tiếp tục gọi về nhà nói chuyện với mẹ, phản ứng của mẹ nên dùng hai từ vui vẻ, phấn khởi để miêu tả. “A, con có bạn trai, giờ người ta muốn con về nhà ra mắt ba mẹ hả? Chuyện tốt mà! Sao lại không đi?”
Nghe Tần Chiêu Chiêu kể lại một lượt hoàn cảnh nhà Hạng Quân, mẹ cô mới cẩn thận lựa câu chọn chữ nói: “Đúng là tính ra cậu này cũng hơi lớn tuổi, còn có một cậu con trai mười tám tuổi nữa; về nhà ấy là thành mẹ kế của thằng bé. Có điều, công việc và điều kiện vật chất nhà cậu ta khá đấy, sau này con có sống với cậu thì cuộc sống sẽ được đảm bảo. Chiêu Chiêu, không phải mẹ thực dụng đâu, nhưng làm cha làm mẹ có ai không mong con gái mình được gả vào chỗ tốt, cả đời không phải lo chuyện áo cơm chứ? Nếu con chọn cậu nào điều kiện không tốt, sau này nghèo rớt mồng tơi, ba mẹ vẫn không thể hết lo lắng cho con được. Có một người đàn ông chín chắn, điềm tĩnh, điều kiện vật chất tốt như vậy chăm sóc con, ba mẹ mới thật an tâm. Chiêu Chiêu, mẹ cảm thấy dù điều kiện của Hạng Quân không phải mười phân vẹn mười nhưng hẳn cũng được bảy, tám phần. Nếu không thì con cứ tiếp tục qua lại với cậu ta, cuối tuần cứ thử về gặp mặt ba mẹ cậu ta xem sao.”
Thế là cuối tuần đó Tần Chiêu Chiêu về thăm nhà Hạng Quân, gặp ba mẹ và con trai anh.
Lần đầu gặp nhau, Tần Chiêu Chiêu có chút hồi hộp. Cô không nói quá nhiều, giọng điệu nhẹ nhàng, trên mặt lúc nào cũng duy trì nụ cười nhợt nhạt. Vợ chồng ông Hạng đã hơn bảy mươi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, xem qua có thể thấy hai người họ rất ưng cô. Mẹ Hạng Quân càng thân thiết, gần gũi hơn, còn kéo cô lại hỏi thăm đủ chuyện. Con trai Hạng Quân là Hạng Hiểu Đông đang tranh thủ từng giây từng phút để học hành ôn luyện. Nhưng nghe tin hôm nay ba đưa bạn gái về thăm nhà, cậu cũng đặc biệt ra ngoài phòng khách, lễ phép chào hỏi: “Dì, cháu chào dì ạ!”
Hạng Hiểu Đông chỉ thua Tần Chiêu Chiêu mười tuổi, cao hơn cô hẳn một cái đầu. Nam sinh cấp ba đã cao một mét tám, cao lớn giống ba. Nghe cậu gọi dì, Tần Chiêu Chiêu có chút luống cuống đỏ mặt. “Chào cháu, Hiểu Đông.”
Bữa cơm thật ngon lành, mẹ Hạng Quân liên tục gắp đồ ăn cho Tần Chiêu Chiêu. “Ăn nhiều một chút nhé cháu, nhìn cháu gầy quá!”
Nhìn đồ ăn chất đống trong bát, Tần Chiêu Chiêu cười khổ, nhiều thế này làm sao ăn hết được đây? Nhưng cũng không thể bỏ lại được. Cũng may, Hạng Quân giải vây cho cô. “Mẹ này, mẹ đừng gắp thêm cho Chiêu Chiêu nữa! Cô ấy không ăn được nhiều như thế đâu, mẹ đừng làm cô ấy no chết.”
Nói xong, anh còn đưa bát cơm ra trước mặt cô. “Em ăn không hết thì gạt bớt sang đây cho anh, anh ăn giúp em.”
Tần Chiêu Chiêu như tìm được cứu tinh, nhưng lại có chút do dự, dù sao đồ trong bát cũng bị cô ăn vài miếng rồi, gạt bớt sang cho anh thật không tiện. Thứ nhất, ba mẹ anh còn cả đây, sao cô có thể để anh ăn “đồ thừa” của mình được? Thứ hai, tuy đến nhà anh làm khách nhưng quan hệ của hai người chưa thân mật đến vậy, sao có thể tùy tiện chia đồ ăn? Quen biết nhau hai tháng, hai người đối đáp lấy lễ làm đầu. Cô luôn luôn rụt rè, tự trọng; những lúc ở cùng cô anh cũng khá thủ lễ, chưa từng tiếp xúc thân thể, trừ một lần cùng nhau qua đường, có một chiếc xe vượt đèn đỏ lao như bay về phía hai người, anh kéo tay cô một cái, rồi nắm tay dắt qua đường. Lần đầu nắm tay nhau khiến cô đỏ bừng mặt, nhắc tới cũng thật tội nghiệp, hai mươi tám tuổi, lần đầu tiên được nắm tay một chàng trai đi ngoài đường.
Thấy cô chần chừ không làm gì, Hạng Quân liền chủ động đưa bát cơm đầy ắp của cô lên, gạt sang bát mình. “Em không ăn hết, vậy để anh xử lý hộ em một ít thịt trước nhé!”
Những hành động thân mật, không chút khách sáo này lại khiến Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt thêm lần nữa. Cô khẽ nhìn trộm sang vợ chồng họ Hạng, cũng may hai người đều đang cười híp mắt, không hề có vẻ hờn giận.
Tần Chiêu Chiêu không biết, bộ dạng đỏ mặt liên tục ấy khiến hai vợ chồng Hạng thị vô cùng ưng ý. Trong mắt họ, cô gái điềm đạm, nhã nhặn, hay ngại ngùng này hơn cô con dâu cũ tính trăng hoa không thích an phận cả chục lần. Hạng Quân cũng thích nhìn cô đỏ mặt, anh mãi không quên được lần nắm tay dắt cô qua đường ấy. Một cô gái hai mươi tám tuổi dễ đỏ mặt như vậy khiến anh vô cùng ngạc nhiên và bất ngờ, cũng nhờ thế anh biết cô vẫn là một cô gái cực kỳ thuần khiết, rõ ràng chưa từng “thân mật tiếp xúc” với ai. Ở tuổi của cô, chuyện này đúng là chuyện lạ.
Trước sự bất ngờ và ngạc nhiên của Hạng Quân, chị Lưu xác nhận Tần Chiêu Chiêu vẫn còn rất thuần khiết: “Chiêu Chiêu ở công ty em bao nhiêu năm rồi, đúng là một cô gái tốt cực kỳ khó tìm. Tính tình điềm đạm, làm việc cẩn thận, chẳng bao giờ vướng điều tiếng thị phi, sống rất biết tiết kiệm, không hề tiêu xài hoang phí. Càng không bao giờ coi tình cảm như trò đùa để động chút là ở chung rồi nạo thai này kia giống mấy con bé khác. Cô ấy lúc nào cũng biết giữ mình. Hạng Quân, nếu không phải là cô gái tốt như thế, làm sao em dám giới thiệu cho anh.”
Nghe kể xong, Hạng Quân vô cùng đắc ý; bao nhiều ngạc nhiên hóa thành sung sướng, vui vẻ. Cô vợ trước cho anh mọc một cái sừng, nhưng giờ anh lại gặp được một cô gái trong sáng, thuần khiết, chuyện này khiến anh có cảm giác tựa như đền bù ít nhiều.
Từ nhà Hạng Quân về, ba mẹ anh nhiệt tình và Hạng Hiểu Đông lễ phép mang tới cho cô cảm giác tốt đẹp. Cô cảm thấy người Hạng gia ai cũng tốt, Hạng Quân lớn hơn cô mười hai tuổi nhưng luôn biết chăm sóc và quan tâm cô, không thể không thừa nhận, cảm giác được người khác che chở, bảo vệ thật tốt. Tuy anh không thể khiến cô tim đập chân run, nhưng như Tạ Á nói, đến tuổi này rồi cô còn muốn tìm đâu ra thứ cảm giác như vậy nữa đây? Cô đã không còn là cô gái mười lăm, hai mươi tuổi mà thấp thoáng thấy bóng Kiều Mục phía xa là kích động khiến tim đập như trống gõ.
Vừa nghĩ tới Kiều Mục, Tần Chiêu Chiêu không khỏi có vài phần xúc động. Sau khi cậu kết hôn, cô và cậu ít liên lạc dần đi, nhưng mỗi dịp lễ tết, cậu nhất định sẽ ân cần gửi quà hỏi thăm cô, cô cũng thỉnh thoảng gửi thư hỏi thăm hai người họ. Tối qua Tần Chiêu Chiêu lại nhận được một gói bưu phẩm, trong thư Kiều Mục khoe với cô, Phương Thanh Dĩnh đã có thai hai tháng, hai người họ sắp thành cha mẹ rồi.
Đây rõ ràng là một tin tốt lành, Tần Chiêu Chiêu lập tức gửi thư chúc mừng ba mẹ trẻ. Nhưng vừa thấy mừng cho họ, trong lòng cô cũng chua xót, khổ sở. Kiều Mục đã thành cha rồi. Trong ký ức, cô vẫn còn nhớ rõ bộ dạng cậu ngày còn nhỏ, cậu nhóc Thượng Hải đẹp đẽ, sạch sẽ. Sau này con cậu sinh ra nhất định cũng là một cậu nhóc Thượng Hải đẹp như vậy.
Kiều Mục và Phương Thanh Dĩnh đã kết hôn, chuẩn bị sinh con; sang năm có lẽ Lâm Sâm và Đồng Đồng cũng kết hôn, mọi người đều có chốn riêng đi về. Tần Chiêu Chiêu thầm nghĩ, giờ mình cũng có bến đỗ rồi. Hạng Quân là một bến đỗ không tồi, tuy không thật vừa ý nhưng trên đời này, lấy đâu ra một người thập toàn thập mỹ đây? Một cô gái, đến tuổi nào đó nhất định sẽ phải lấy chồng, sinh con. Đời này ai cũng thế, chẳng qua cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, hai mắt một mũi một miệng, còn có thể biến hóa thành cái gì nữa? Cứ như vậy đi, tìm một người yêu mình rồi kết hôn. Tình yều có hay không không quan trọng; hôn nhân, hiểu theo cách nào đó chẳng qua chỉ là việc một nam một nữ chung sống với nhau, giúp đỡ và ủng hộ lẫn nhau, vậy là đủ rồi.
Tần Chiêu Chiêu quyết định cúi đầu khuất phục thực tế. Dù sao, Hạng Quân đối xử với cô không tệ. Thân con gái, nếu không thể nắm tay chàng trai mình yêu thương đi tới bạch đầu giai lão thì có thể kiếm được một người đàn ông yêu và che chở cho mình cả đời, có lẽ cũng là một chuyện may mắn và hạnh phúc.
Đã về gặp ba mẹ chẳng khác nào đã xác nhận quan hệ yêu đương giữa hai người. Vì thế, Hạng Quân đặc biệt gọi điện thoại đường dài nói chuyện với ba mẹ Tần Chiêu Chiêu, hứa hẹn sau này sẽ cố gắng đối xử tốt với cô v.v… Anh còn hẹn, chờ đến tháng Bảy Hiểu Đông thi đại học xong sẽ bỏ chút thời gian cùng về nhà Tần Chiêu Chiêu chào hỏi ba mẹ, ám chỉ đến lúc đó anh sẽ chính thức bàn chuyện hôn sự giữa hai người với nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai. Mẹ Tần Chiêu Chiêu mừng vui hớn hở. “Được rồi, cô chú chờ cháu đấy!”
Tần Chiêu Chiêu và Hạng Quân chính thức xác định quan hệ, đương nhiên phải cảm ơn bà mối là chị Lưu. Tối hôm đó, họ mời cả nhà chị Lưu đi ăn cơm. Chị Lưu vui vẻ nói chuyện, lỡ lời: “Anh Hạng Quân thấy thế nào, em đã nói Tần Chiêu Chiêu là cô gái tốt mà, rõ ràng quá hợp với yêu cầu anh còn gì? Quả nhiên anh vừa gặp là ưng ý luôn.”
Tần Chiêu Chiêu nghe ra sơ hở. “Chị Lưu này, hôm đó ở quán cà phê, không phải Hạng Quân vô tình gặp chúng ta mà chị hẹn sẵn anh ấy à?”
Hình như chị Lưu cũng nhận ra mình đã lỡ lời. “Ừ, chị cố tình làm như một cuộc gặp mặt bất ngờ thôi, không phải giới thiệu xem mặt gì hết, như vậy cũng để hai người thoải mái, không chịu áp lực gì.”
Nói nghe rất hay nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn có thể nhìn ra bản chất sự thật, nhìn ra nguyên nhân thực tế. Chẳng qua chị Lưu không giới thiệu để hai người xem mặt vì muốn để Hạng Quân có đường thối lui mà thôi. Hôm đó ở quán cà phê, Hạng Quân biết rất rõ anh đi qua đó để làm gì. Chỉ có mình cô không hay biết, bị người ta nhìn ngó một hồi. Nếu anh không ưng cô, có thể đứng dậy đi luôn; nếu ưng ý cô, sẽ nói chuyện và tiến tới. Từ đầu đến cuối, Hạng Quân giành thế chủ động, cô bị dồn vào thế bị động.
Đột nhiêu Tần Chiêu Chiêu cảm thấy không thoải mái, chị Lưu và Hạng Quân dựa vào cái gì mà có thể làm như thế? Nếu chị Lưu cảm thấy cô sẽ thích hợp với anh, tại sao không thể thẳng thắn nói với cô rằng anh họ bên chồng nhà chị ấy không tệ, muốn giới thiệu cho hai người làm quen với nhau. Mọi người cùng hẹn chỗ gặp mặt, anh chọn tôi, tôi cũng ưng anh, xem mặt vốn dĩ là chuyện lựa chọn của cả hai bên. Có điều lần này hai người họ lại lén lút, trước tiên âm thầm tới xem mặt cô, coi cô như món đồ ngây ngốc trên kệ trưng bày, mặc cho họ tới lựa chọn.
Hai người họ làm vậy đơn giản vì cho rằng Hạng Quân có điều kiện ưu tú hơn, chỉ cần anh ưng mắt cô, chắc chắn cô sẽ không từ chối chuyện anh theo đuổi. Hay đổi lại mà nói, cuộc “xem mặt” này chỉ cần mình Hạng Quân ưng ý là được rồi, cô nghĩ gì, muốn gì không quan trọng. Trước mặt Hạng Quân, cô chẳng qua là thứ gọi đến thì đến, đuổi phải đi; mà đáng buồn hơn nữa là bản thân cô không hề hay biết.
Từ lúc đó tới cuối bữa cơm, Tần Chiêu Chiêu chỉ gượng cười. Cuối cùng Hạng Quân cũng nhận ra, buổi tối đưa cô về, anh tranh thủ dò hỏi: “Em sao vậy? Giống như có chuyện không vui.”
Tần Chiêu Chiêu cau mày không nói gì, anh lại hỏi: “Rốt cuộc em làm sao thế?”
Cô cũng không muốn giấu buồn bực trong lòng, dịu dàng nói ra hết: “Hôm đó, ở quán cà phê, chị Lưu gọi anh tới phải không? Vì sao hai người không nói trước với em cho rõ ràng?”
“À, chuyện này sao? Thật ra cũng không có gì đâu. Tiểu Lưu nói chỗ cô ấy làm việc có một cô gái không tệ; trước đó có người đã từng giới thiệu cho anh mấy cô gái rồi, cô nào cũng bám chặt lấy không chịu rời, làm anh thấy phiền muốn chết. Vì thế Tiểu Lưu nói với anh, lúc giới thiệu hai người sẽ không xem mặt thẳng thừng, trước hết cứ thử gặp nhau xem thế nào. Nếu thấy ổn thì tiếp tục, cảm thấy không ổn thì thôi bỏ đi. Như vậy anh có gì sai đâu? Sao em lại tức giận vì chuyện này?”
Tần Chiêu Chiêu hít sâu một hơi. “Anh không biết, như vậy rõ ràng là không công bằng và không hề tôn trọng em sao?”
Hạng Quân ngẩn người. “Anh… anh không hề có ý đó, có khi nào em hiểu nhầm không?”
“Vậy nếu đổi ngược lại, là em nhờ chị Lưu hẹn anh tới để xem thử anh ra sao, nếu thấy được thì nhờ chị Lưu chuyển lời hộ, nói em ưng ý anh, muốn sau này qua lại với anh tiếp. Thử hỏi trong lòng anh có thấy dễ chịu, thoải mái hay không?”
Đặt mình vào vị trí của đối phương khiến Hạng Quân nghĩ ngợi rồi xấu hổ. “Lúc ấy anh không nghĩ được nhiều như vậy, không nghĩ tới chuyện sẽ làm em khó chịu thế này. Thực xin lỗi em.”
Anh đã tỏ ý xin lỗi, Tần Chiêu Chiêu cũng không bám mãi vào chuyện này nữa. Có những chuyện thật ra không thể phân biệt được ai đúng ai sai, chỉ có thể nói rằng quan điểm mỗi người không giống nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook