Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi
-
Chương 5
Năm chúng tôi mười tám tuổi, ông nội Tee qua đời sau vài năm sống buồn thảm như một đứa trẻ. Một năm sau, chị gái Tee vội vã lấy chồng. Tee nhanh chóng thích ứng với cuộc sống một mình mà như cô nói là đầy tự do và sung sướng một cách đáng ngạc nhiên. Sau một thời gian lăng xăng chăm sóc lẫn nghi ngờ, tôi đành phải tự thừa nhận việc lo lắng Tee mất cân bằng của mình là thái quá. Mặc dù mỗi khi ngắm nhìn vẻ vô tư lự của Tee, tôi vẫn không ngừng hoài nghi vẻ yêu đời kì lạ của con người mình gần gũi suốt hơn chục năm.
Thời gian ấy, tôi gần như dành cả ngày ở nhà Tee.
Một mùa hè lười biếng và nhẹ nhõm!
Để xả hơi sau kỳ thi đại học, chúng tôi thư giãn bằng cách thường xuyên nằm dài ở nhà Tee, trên chiếc giường kê sát ngay dưới cửa sổ đầy nắng mà huyên thuyên với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Những ngày tháng rong chơi nhàn nhã ấy, khi thứ không khí mềm mượt oi oi mùi nắng và bụi ở nhà Tee ôm ấp lấy tôi, tôi mơ hồ nhận ra sự khác biệt của thứ không khí cô đơn chống chếnh vẫn bao vây lấy tôi mỗi khi bước chân về nhà. Tôi đã kiên quyết cho rằng mình bị say nắng nhẹ khi cứ nằm ườn dưới nắng cả buổi chiều từ ngày này qua ngày khác. Một thời gian khá dài, tôi mới nhận ra dường như căn nhà của tôi thiếu một mùi gì đó. Một thứ mùi đã từng rất đỗi quen thuộc.
Tee thì một mực cho rằng tất cả là do tôi quá rỗi rãi nên cô nàng kiên quyết lôi tôi ra khỏi nhà, làm một cái gì đó như lời của cô nàng để tránh tình trạng tự làm mình dở hơi của tôi. Chúng tôi chăm chỉ đi học nấu ăn, một việc hoàn toàn ngoài dự tính. Vậy là ban ngày, tôi để mình cuốn theo cà chua, hành tây với đủ loại thịt thà trong lớp học nấu ăn, trước cái thớt nhỏ xinh xinh với Tee ríu rít bên cạnh. Nhưng cứ mỗi khi bước chân về đến cửa nhà, bao nhiêu phấn khích hớn hở đầy mùi thức ăn trôi tuột đi đâu hết, để lại một cái hố rỗng tuếch đáng sợ bên trong. Nó ở ngay dưới ngực, bên trong khoang bụng của tôi. Thật kì lạ khi biết rằng bên trong mình có một cái hố.
Hè năm đó, tôi cao lên năm phân. Tôi hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi đó cho đến một ngày, khi đang mải mê nhìn lên trần nhà trong lúc đánh răng, rồi theo thói quen đưa mắt nhìn sang cái tủ đồ nho nhỏ treo bên cạnh gương, tôi thấy nó đã tụt xuống ngang cằm mình.
Sau hôm đó, tôi không sao dứt được cảm giác xa lạ với chính cơ thể mình. Ngày qua ngày, tôi loay hoay trước gương, ngắm nhìn từng centimet trên cơ thể mình. Đôi tay bàn to với những sợi lông nho nhỏ trên ngón tay, bộ ngực tròn căng, những đường cong nhỏ nhắn và cả đám lông mu bù xù. Tôi lặng lẽ theo dõi từng thay đổi nhỏ và tự mình dằn vặt với cảm giác bất lực khi không làm sao tìm được sự thân thuộc mong muốn. Tôi xa lạ ngay với chính cơ thể của mình.
Tôi bắt đầu thủ dâm mỗi khi cô đơn. Và lần nào cũng vậy, khi cơn cực khoái đi qua, chỉ còn lại tôi với vệt loang sậm màu của bóng tối. Khi ấy, tôi có thể bỏ mặc cơ thể đã thỏa mãn của mình, tự cho phép linh hồn của mình chối bỏ thể xác trong vài giây ngắn ngủi. Thường thì, sau đó, là những cơn sám hối dài khiến cô đơn đậm đặc lăn dài trên cái giường nhàu nát, buồn bã của tôi.
Sự cô đơn ấy và cảm giác chống chếnh mỗi khi về nhà cứ đeo đuổi tôi hết mùa hè năm đó, trong cái nắng oi oi, nồng nồng đầy gió, như một cái bóng.
Một buổi tối cuối hè, trời đột nhiên dịu mát. Ba bố con tôi ngồi uống trà ngoài ban công tầng hai, im lặng cùng nhau tận hưởng cái cảm giác dễ chịu của việc ở bên nhau mà không cần nói năng gì. Tôi cau có đuổi lũ thiêu thân dở hơi thi nhau lao vào cái đèn nhỏ đặt giữa bàn trong khi thằng em tôi ưỡn ẹo nửa nằm nửa ngồi ôm quyển truyện dày cộp nó mới mượn được, vừa đọc vừa cười một mình. Bố tôi mải mê đọc báo, loại báo mà chúng tôi chẳng sờ đến bao giờ nhưng luôn có một sự kính trọng nhất định với những tờ giấy khổ to in trên thứ chất liệu không được đẹp lắm ấy. Tách trà bên cạnh của bố tôi nguội dần, theo thói quen, ông sẽ lại bắt đầu xoay xoay cái cốc mỗi khi trà không còn đủ nóng. Tôi dừng việc đuổi lũ thiêu thân lẫn những dòng suy nghĩ vẩn vơ để chờ ông thực hiện cái động tác quen thuộc ấy. Chuyện này như một nghi thức, bởi nó có nghĩa là: Rồi, xong rồi, ai về phòng người nấy thôi! Nhưng hôm đó, ông không xoay cái cốc mà lại chăm chú xoay cái điện thoại di động cũ mòn của mình một cách đều đặn đến đáng ngờ trong lòng bàn tay to bè của mình.
Tôi bắt đầu chuyển sự chú ý vào cái điện thoại. Dường như ông tập trung vào việc xoay xoay cái điện thoại bé tí trong tay hơn là tờ báo ông đang đọc. Rồi ngay khi chuông điện thoại reo, bố tôi ngay lập tức đứng phắt dậy, với cái vẻ lóng ngóng ít thấy, tay vẫn cầm tờ báo và cái điện thoại đang gào lên inh ỏi, chui tọt vào trong nhà. Không kịp giải mã hành động lạ lùng của bố, tôi chỉ kịp ớ lên một âm thanh chết yểu ngay trong cổ họng.
Ngồi trơ lại với mấy tách trà vì thằng em cũng nhanh chóng lỉnh lên phòng riêng, tôi lại ngửi thấy thứ mùi quen thuộc kỳ lạ vẫn ám ảnh tôi. Lần này, nó không còn là một dạng thức mơ hồ trong trí nhớ, không mờ nhạt để tôi có thể tự an ủi tất cả là do mình tưởng tượng ra. Nó đột ngột xuất hiện, mạnh mẽ xộc thẳng đau đớn vào tận bên trong cơ thể đang cứng lên vì ngạc nhiên của tôi. Sau hôm đó, tôi lặng lẽ bắt đầu chuẩn bị cho việc rời khỏi nhà của mình.
- Cũng giống như nổi loạn ấy nhỉ!
Tee nhận xét khi nghe tôi thông báo về quyết định của mình. Cô nàng đang ngồi gặm mấy quả táo dưới bếp.
- Tao nghĩ đó là cách duy nhất. Tôi trả lời.
Tee yên lặng. Chúng tôi hiếm khi thảo luận được những vấn đề như thế này. Thường Tee sẽ né tránh, như thể những vấn đề đó chẳng có gì đáng nói.
- Mày sang ở cùng có lẽ tao sẽ thấy ấm cúng hơn.
Tee nói, vứt cái lõi táo nham nhở vào thùng rác cạnh đó.
Đến lượt tôi im lặng. Dĩ nhiên bố sẽ mất cân bằng một thời gian.
Nhưng...
Chỉ một thời gian thôi.
Tôi cần phải ra đi sớm. Trước khi quá muộn.
Thời gian ấy, tôi gần như dành cả ngày ở nhà Tee.
Một mùa hè lười biếng và nhẹ nhõm!
Để xả hơi sau kỳ thi đại học, chúng tôi thư giãn bằng cách thường xuyên nằm dài ở nhà Tee, trên chiếc giường kê sát ngay dưới cửa sổ đầy nắng mà huyên thuyên với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Những ngày tháng rong chơi nhàn nhã ấy, khi thứ không khí mềm mượt oi oi mùi nắng và bụi ở nhà Tee ôm ấp lấy tôi, tôi mơ hồ nhận ra sự khác biệt của thứ không khí cô đơn chống chếnh vẫn bao vây lấy tôi mỗi khi bước chân về nhà. Tôi đã kiên quyết cho rằng mình bị say nắng nhẹ khi cứ nằm ườn dưới nắng cả buổi chiều từ ngày này qua ngày khác. Một thời gian khá dài, tôi mới nhận ra dường như căn nhà của tôi thiếu một mùi gì đó. Một thứ mùi đã từng rất đỗi quen thuộc.
Tee thì một mực cho rằng tất cả là do tôi quá rỗi rãi nên cô nàng kiên quyết lôi tôi ra khỏi nhà, làm một cái gì đó như lời của cô nàng để tránh tình trạng tự làm mình dở hơi của tôi. Chúng tôi chăm chỉ đi học nấu ăn, một việc hoàn toàn ngoài dự tính. Vậy là ban ngày, tôi để mình cuốn theo cà chua, hành tây với đủ loại thịt thà trong lớp học nấu ăn, trước cái thớt nhỏ xinh xinh với Tee ríu rít bên cạnh. Nhưng cứ mỗi khi bước chân về đến cửa nhà, bao nhiêu phấn khích hớn hở đầy mùi thức ăn trôi tuột đi đâu hết, để lại một cái hố rỗng tuếch đáng sợ bên trong. Nó ở ngay dưới ngực, bên trong khoang bụng của tôi. Thật kì lạ khi biết rằng bên trong mình có một cái hố.
Hè năm đó, tôi cao lên năm phân. Tôi hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi đó cho đến một ngày, khi đang mải mê nhìn lên trần nhà trong lúc đánh răng, rồi theo thói quen đưa mắt nhìn sang cái tủ đồ nho nhỏ treo bên cạnh gương, tôi thấy nó đã tụt xuống ngang cằm mình.
Sau hôm đó, tôi không sao dứt được cảm giác xa lạ với chính cơ thể mình. Ngày qua ngày, tôi loay hoay trước gương, ngắm nhìn từng centimet trên cơ thể mình. Đôi tay bàn to với những sợi lông nho nhỏ trên ngón tay, bộ ngực tròn căng, những đường cong nhỏ nhắn và cả đám lông mu bù xù. Tôi lặng lẽ theo dõi từng thay đổi nhỏ và tự mình dằn vặt với cảm giác bất lực khi không làm sao tìm được sự thân thuộc mong muốn. Tôi xa lạ ngay với chính cơ thể của mình.
Tôi bắt đầu thủ dâm mỗi khi cô đơn. Và lần nào cũng vậy, khi cơn cực khoái đi qua, chỉ còn lại tôi với vệt loang sậm màu của bóng tối. Khi ấy, tôi có thể bỏ mặc cơ thể đã thỏa mãn của mình, tự cho phép linh hồn của mình chối bỏ thể xác trong vài giây ngắn ngủi. Thường thì, sau đó, là những cơn sám hối dài khiến cô đơn đậm đặc lăn dài trên cái giường nhàu nát, buồn bã của tôi.
Sự cô đơn ấy và cảm giác chống chếnh mỗi khi về nhà cứ đeo đuổi tôi hết mùa hè năm đó, trong cái nắng oi oi, nồng nồng đầy gió, như một cái bóng.
Một buổi tối cuối hè, trời đột nhiên dịu mát. Ba bố con tôi ngồi uống trà ngoài ban công tầng hai, im lặng cùng nhau tận hưởng cái cảm giác dễ chịu của việc ở bên nhau mà không cần nói năng gì. Tôi cau có đuổi lũ thiêu thân dở hơi thi nhau lao vào cái đèn nhỏ đặt giữa bàn trong khi thằng em tôi ưỡn ẹo nửa nằm nửa ngồi ôm quyển truyện dày cộp nó mới mượn được, vừa đọc vừa cười một mình. Bố tôi mải mê đọc báo, loại báo mà chúng tôi chẳng sờ đến bao giờ nhưng luôn có một sự kính trọng nhất định với những tờ giấy khổ to in trên thứ chất liệu không được đẹp lắm ấy. Tách trà bên cạnh của bố tôi nguội dần, theo thói quen, ông sẽ lại bắt đầu xoay xoay cái cốc mỗi khi trà không còn đủ nóng. Tôi dừng việc đuổi lũ thiêu thân lẫn những dòng suy nghĩ vẩn vơ để chờ ông thực hiện cái động tác quen thuộc ấy. Chuyện này như một nghi thức, bởi nó có nghĩa là: Rồi, xong rồi, ai về phòng người nấy thôi! Nhưng hôm đó, ông không xoay cái cốc mà lại chăm chú xoay cái điện thoại di động cũ mòn của mình một cách đều đặn đến đáng ngờ trong lòng bàn tay to bè của mình.
Tôi bắt đầu chuyển sự chú ý vào cái điện thoại. Dường như ông tập trung vào việc xoay xoay cái điện thoại bé tí trong tay hơn là tờ báo ông đang đọc. Rồi ngay khi chuông điện thoại reo, bố tôi ngay lập tức đứng phắt dậy, với cái vẻ lóng ngóng ít thấy, tay vẫn cầm tờ báo và cái điện thoại đang gào lên inh ỏi, chui tọt vào trong nhà. Không kịp giải mã hành động lạ lùng của bố, tôi chỉ kịp ớ lên một âm thanh chết yểu ngay trong cổ họng.
Ngồi trơ lại với mấy tách trà vì thằng em cũng nhanh chóng lỉnh lên phòng riêng, tôi lại ngửi thấy thứ mùi quen thuộc kỳ lạ vẫn ám ảnh tôi. Lần này, nó không còn là một dạng thức mơ hồ trong trí nhớ, không mờ nhạt để tôi có thể tự an ủi tất cả là do mình tưởng tượng ra. Nó đột ngột xuất hiện, mạnh mẽ xộc thẳng đau đớn vào tận bên trong cơ thể đang cứng lên vì ngạc nhiên của tôi. Sau hôm đó, tôi lặng lẽ bắt đầu chuẩn bị cho việc rời khỏi nhà của mình.
- Cũng giống như nổi loạn ấy nhỉ!
Tee nhận xét khi nghe tôi thông báo về quyết định của mình. Cô nàng đang ngồi gặm mấy quả táo dưới bếp.
- Tao nghĩ đó là cách duy nhất. Tôi trả lời.
Tee yên lặng. Chúng tôi hiếm khi thảo luận được những vấn đề như thế này. Thường Tee sẽ né tránh, như thể những vấn đề đó chẳng có gì đáng nói.
- Mày sang ở cùng có lẽ tao sẽ thấy ấm cúng hơn.
Tee nói, vứt cái lõi táo nham nhở vào thùng rác cạnh đó.
Đến lượt tôi im lặng. Dĩ nhiên bố sẽ mất cân bằng một thời gian.
Nhưng...
Chỉ một thời gian thôi.
Tôi cần phải ra đi sớm. Trước khi quá muộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook