Những Ngày Tháng Yêu Thầm
-
Quyển 4 - Chương 7: Tương phùng lần 2: Không nói yêu
"..."
Cuộc gọi được kết nối, nhưng tôi không thể nào nói nên lời, trong lòng đang dâng trào xúc cảm như đang muốn khóc. Không hiểu tại sao trong đầu tôi không ngừng ẩn hiện khuôn mặt và ánh mắt lo lắng quan tâm của hắn đang nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi nhớ lại những lần mặt đối mặt nhìn nhau, người trong và kẻ ngoài cửa thang máy, nhớ đến giây phút ngọt ngào nhìn nhau trên phố Quan Tiền - Tô Châu, nhớ đến lần đầu tiên sơ sẩy môi kề môi ngại ngùng, và quay về đêm mùa đông Bắc Kinh tuyết rơi trắng xoá tôi và hắn chiến đấu trên bãi tuyết với đám trẻ con.
Có lẽ do mấy tháng trời xa cách, mỗi lần nhớ đến từng giọt quá khứ từng hạt tương tư, càng thiết nghĩ từng hành động cử chỉ, từng mắt môi nụ cười của hắn đều chuyển tải một tình cảm sâu sắc. Có lẽ thời này khắc này, tôi nên hét thật to tất cả tình cảm đã bộc phát trong tôi. Nhưng tiếng nói của tôi ngày càng đông cứng lại, khuôn mặt cũng dần giá băng, dường như có 2 hàng nước mắt đang lăn dài trên má!
"Tiểu Hải?..."
Giọng nói của hắn dường như rất bình thản, tôi cảm thấy chút uất ức trước sự thản nhiên này của hắn. Tôi không nói nên lời, ôm khư khư điện thoại không ngừng gật đầu:
"Có phải em không? Tiểu Hải? Anh biết là em..."
Dường như hắn đang say rượu, tiếng động truyền qua điện thoại rất ồn ào:
"Khốn kiếp! Em là tên khốn kiếp! Em gọi cho anh làm gì..."
Trầm lặng trong một lúc, dường như hắn rất kích động, nhưng không còn nói gì nữa, tôi có thể cảm nhận rất rõ hơi thở của hắn qua điện thoại, hơi thở ấy mới quen thuộc làm sao! Bởi vì hơi thở của hắn đã từng kề bên tôi rất quen thuộc, khi được ở bên hắn, hơi thở quen thuốc ấy đã từng chuyển tải cho tôi bao nhiêu niềm vui và hạnh phúc!
"Là em..." Tôi cố gắng bình tĩnh: "Anh... anh vẫn tốt chứ?"
Khi đặt ra câu hỏi này, chính tôi cũng không rõ mình muốn một đáp án như thế nào. Mong hắn cũng sẽ như tôi, luôn bị nỗi thương nhớ dày vò, hay muốn hắn buông xuôi tất cả, tự do tự tại sống một cuộc sống mới?
"Tốt... cực kỳ tốt... có rượu uống, có thịt ăn. Em nghe thấy gì không? anh đang ở trong quán Bar và đang biểu diễn đây. Em có bao giờ được sung sướng như vậy chưa?"
Tôi rõ ràng cảm nhận được sự oán hận của hắn đối với tôi, không hiểu tại sao, như vậy ngược lại tôi càng yên tâm hơn, ít ra, hắn nói như vậy có nghĩa là chưa bao giờ quên tôi, hắn vẫn khư khư giữ lấy mối tình của tôi và hắn. Tôi như bị sét đánh ngang tai, cuối cùng cũng buột miệng hỏi:
"Anh... anh có nhớ em không?"
Thật ra, bây giờ tôi mới nhận ra đây mới chính là câu hỏi mà tôi muốn hỏi. Tôi nghe hắn khẽ thì thầm vào tai tôi hắn nhớ tôi, tôi mang đầy mong đợi để nghe một câu trả lời mang tính khẳng định. Tuy nhiên chính tôi là người lựa chọn rời xa, nhưng trong thâm tâm tôi thi ra luôn mong muốn hắn sẽ khư khư giữ mãi tôi trong lòng không buông!
"Nhớ? Nhớ gì? Thôi! chẳng có ý nghĩa gì cả!"
Hắn nói với giọng bất cần, tôi mang đầy sự uất ức, nhưng vẫn hỏi thêm một câu tiếp theo đó:
"Vậy... anh còn yêu em không?"
Chờ rất lâu vẫn không có câu trả lời, sau đó là tiếng gác máy thật dài, tôi như hoàn toàn mất tri giác, điện thoại lặng lẽ tuột xuống. Tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng đang lan toả khắp cơ thể.
Bỗng nhiên tôi hiểu thêm một điều, trong thời gian qua, những gì nâng niu bước chân tôi từ Bắc Kinh đến Tô Châu, những gì âm thầm ủng hộ tôi phải chịu đựng sự đau khổ dằn xé, không gì khác, đó chính là tình cảm của hắn dành cho tôi. Dường như tôi quá tin tưởng vào sự cố chấp về mối tình này của hắn. Nhưng hiện tại bởi vì tôi không nhận được câu trả lời của hắn, sự tự tin của tôi bị đã kích rất lớn. Bao nhiêu ngày qua, lần đầu tiên tôi thật sự cảm thấy thất vọng và sợ hãi!
Khi bình tĩnh trở lại, tôi nhặt chiếc điện thoại đang rơi trên sàn, nhanh chóng ấn lại phím gọi, bên kia đã khoá máy. Tôi nhất thời tuyệt vọng đến cực điểm. Thì ra tôi thật sự rất cần tình yêu của hắn, thử tưởng tượng như hiện tại, bởi vì không thấy được tình yêu của hắn, trước mắt tôi chỉ còn lại màn đêm u tối, dường như không thấy gì cả. Sau đó, tôi không ngừng gọi cho hắn cho đến khi điện thoại hết pin. Tôi lại thay pin khác vào, nhưng suốt cả ngày hôm đó, hắn không mở máy. Tôi nghĩ lúc đó tôi quá xúc động, trong đầu tôi mang đầy hình bóng hắn, tất cả mọi thứ đều gác qua một bên.
Sau khi chờ đợi thật lâu, cuối cùng tôi quyết định đích thân đi tìm hắn, tôi không muốn từ bỏ ý định phải xác nhận cho bằng được hắn vẫn nhớ đến tôi, vẫn còn yêu tôi. Sắp xếp vài bộ quần áo, đón xe, ngồi chờ xe lửa suốt 4 giờ tại ga, cuối cùng chuyến xe trở về Bắc Kinh đã đến, suốt 2 ngày 2 đêm tôi không thể chợp mắt, nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Tôi trở về Bắc Kinh vào buổi sáng ngày 6 tháng 5, ánh nắng tháng 5 của Bắc Kinh rất oi bức, chiếu thẳng vào con tim mỏi mệt và tâm trạng bức xúc của tôi. Vừa bước khỏi xe lửa, tôi liền gọi hắn, cuộc gọi được kết nối. Lúc này hành khách ùa xuống xe như ong vỡ tổ, tình hình cực kỳ hỗn loạn, tôi hoàn toàn nghe không rõ hắn nói gì, chỉ một mình tôi la hét qua điện thoại:
"Trương Nhuệ phải không? Em về đến Bắc Kinh rồi, vừa xuống xe lửa..."
Một người đang hấp tấp tiếp trạm đụng mạnh vào tôi, tôi mất thăng bằng, cả 2 ngã nhào xuống đất, người đó nhanh chóng đứng dậy và bỏ đi đến chuyến xe, tôi không tài nào ngồi dậy, điện thoại bị văng rất xa, vỏ máy và pin rơi vãi ra. Tôi cố gắng bò dậy, nhặt lại điện thoại và ráp vào, nhưng không thể nào mở máy. Gượng cười và cố gắng đứng dậy, lúc đó mới phát hiện cảm giác rất đau ở đầu gối, kéo quần lên xem thì thấy bị một đường rất dài. Một lúc sau, tôi cố gắng hết sức đứng dậy ngồi vào dãy ghế dành cho hành khách.
Vốn dĩ tôi định ngồi nghĩ ngơi vài phút, không ngờ ngồi dựa vào thành ghế ngủ lúc nào không hay. Cũng không biết bao lâu sau, có một lực đè mạnh vào ai tôi và lắc lư. Tôi từ từ hé mở cặp mắt nặng chịch, thì thấy một khuôn mặt rất quen thuộc. Và trong ánh mắt ấy tôi thấy thấp thoáng ẩn hiện một thứ tình cảm và sự quan tâm sâu sắc. Ánh mắt ấy dù cho thế nào đi chăng nữa không thể nào xóa nhoà...
Cuộc gọi được kết nối, nhưng tôi không thể nào nói nên lời, trong lòng đang dâng trào xúc cảm như đang muốn khóc. Không hiểu tại sao trong đầu tôi không ngừng ẩn hiện khuôn mặt và ánh mắt lo lắng quan tâm của hắn đang nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi nhớ lại những lần mặt đối mặt nhìn nhau, người trong và kẻ ngoài cửa thang máy, nhớ đến giây phút ngọt ngào nhìn nhau trên phố Quan Tiền - Tô Châu, nhớ đến lần đầu tiên sơ sẩy môi kề môi ngại ngùng, và quay về đêm mùa đông Bắc Kinh tuyết rơi trắng xoá tôi và hắn chiến đấu trên bãi tuyết với đám trẻ con.
Có lẽ do mấy tháng trời xa cách, mỗi lần nhớ đến từng giọt quá khứ từng hạt tương tư, càng thiết nghĩ từng hành động cử chỉ, từng mắt môi nụ cười của hắn đều chuyển tải một tình cảm sâu sắc. Có lẽ thời này khắc này, tôi nên hét thật to tất cả tình cảm đã bộc phát trong tôi. Nhưng tiếng nói của tôi ngày càng đông cứng lại, khuôn mặt cũng dần giá băng, dường như có 2 hàng nước mắt đang lăn dài trên má!
"Tiểu Hải?..."
Giọng nói của hắn dường như rất bình thản, tôi cảm thấy chút uất ức trước sự thản nhiên này của hắn. Tôi không nói nên lời, ôm khư khư điện thoại không ngừng gật đầu:
"Có phải em không? Tiểu Hải? Anh biết là em..."
Dường như hắn đang say rượu, tiếng động truyền qua điện thoại rất ồn ào:
"Khốn kiếp! Em là tên khốn kiếp! Em gọi cho anh làm gì..."
Trầm lặng trong một lúc, dường như hắn rất kích động, nhưng không còn nói gì nữa, tôi có thể cảm nhận rất rõ hơi thở của hắn qua điện thoại, hơi thở ấy mới quen thuộc làm sao! Bởi vì hơi thở của hắn đã từng kề bên tôi rất quen thuộc, khi được ở bên hắn, hơi thở quen thuốc ấy đã từng chuyển tải cho tôi bao nhiêu niềm vui và hạnh phúc!
"Là em..." Tôi cố gắng bình tĩnh: "Anh... anh vẫn tốt chứ?"
Khi đặt ra câu hỏi này, chính tôi cũng không rõ mình muốn một đáp án như thế nào. Mong hắn cũng sẽ như tôi, luôn bị nỗi thương nhớ dày vò, hay muốn hắn buông xuôi tất cả, tự do tự tại sống một cuộc sống mới?
"Tốt... cực kỳ tốt... có rượu uống, có thịt ăn. Em nghe thấy gì không? anh đang ở trong quán Bar và đang biểu diễn đây. Em có bao giờ được sung sướng như vậy chưa?"
Tôi rõ ràng cảm nhận được sự oán hận của hắn đối với tôi, không hiểu tại sao, như vậy ngược lại tôi càng yên tâm hơn, ít ra, hắn nói như vậy có nghĩa là chưa bao giờ quên tôi, hắn vẫn khư khư giữ lấy mối tình của tôi và hắn. Tôi như bị sét đánh ngang tai, cuối cùng cũng buột miệng hỏi:
"Anh... anh có nhớ em không?"
Thật ra, bây giờ tôi mới nhận ra đây mới chính là câu hỏi mà tôi muốn hỏi. Tôi nghe hắn khẽ thì thầm vào tai tôi hắn nhớ tôi, tôi mang đầy mong đợi để nghe một câu trả lời mang tính khẳng định. Tuy nhiên chính tôi là người lựa chọn rời xa, nhưng trong thâm tâm tôi thi ra luôn mong muốn hắn sẽ khư khư giữ mãi tôi trong lòng không buông!
"Nhớ? Nhớ gì? Thôi! chẳng có ý nghĩa gì cả!"
Hắn nói với giọng bất cần, tôi mang đầy sự uất ức, nhưng vẫn hỏi thêm một câu tiếp theo đó:
"Vậy... anh còn yêu em không?"
Chờ rất lâu vẫn không có câu trả lời, sau đó là tiếng gác máy thật dài, tôi như hoàn toàn mất tri giác, điện thoại lặng lẽ tuột xuống. Tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng đang lan toả khắp cơ thể.
Bỗng nhiên tôi hiểu thêm một điều, trong thời gian qua, những gì nâng niu bước chân tôi từ Bắc Kinh đến Tô Châu, những gì âm thầm ủng hộ tôi phải chịu đựng sự đau khổ dằn xé, không gì khác, đó chính là tình cảm của hắn dành cho tôi. Dường như tôi quá tin tưởng vào sự cố chấp về mối tình này của hắn. Nhưng hiện tại bởi vì tôi không nhận được câu trả lời của hắn, sự tự tin của tôi bị đã kích rất lớn. Bao nhiêu ngày qua, lần đầu tiên tôi thật sự cảm thấy thất vọng và sợ hãi!
Khi bình tĩnh trở lại, tôi nhặt chiếc điện thoại đang rơi trên sàn, nhanh chóng ấn lại phím gọi, bên kia đã khoá máy. Tôi nhất thời tuyệt vọng đến cực điểm. Thì ra tôi thật sự rất cần tình yêu của hắn, thử tưởng tượng như hiện tại, bởi vì không thấy được tình yêu của hắn, trước mắt tôi chỉ còn lại màn đêm u tối, dường như không thấy gì cả. Sau đó, tôi không ngừng gọi cho hắn cho đến khi điện thoại hết pin. Tôi lại thay pin khác vào, nhưng suốt cả ngày hôm đó, hắn không mở máy. Tôi nghĩ lúc đó tôi quá xúc động, trong đầu tôi mang đầy hình bóng hắn, tất cả mọi thứ đều gác qua một bên.
Sau khi chờ đợi thật lâu, cuối cùng tôi quyết định đích thân đi tìm hắn, tôi không muốn từ bỏ ý định phải xác nhận cho bằng được hắn vẫn nhớ đến tôi, vẫn còn yêu tôi. Sắp xếp vài bộ quần áo, đón xe, ngồi chờ xe lửa suốt 4 giờ tại ga, cuối cùng chuyến xe trở về Bắc Kinh đã đến, suốt 2 ngày 2 đêm tôi không thể chợp mắt, nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Tôi trở về Bắc Kinh vào buổi sáng ngày 6 tháng 5, ánh nắng tháng 5 của Bắc Kinh rất oi bức, chiếu thẳng vào con tim mỏi mệt và tâm trạng bức xúc của tôi. Vừa bước khỏi xe lửa, tôi liền gọi hắn, cuộc gọi được kết nối. Lúc này hành khách ùa xuống xe như ong vỡ tổ, tình hình cực kỳ hỗn loạn, tôi hoàn toàn nghe không rõ hắn nói gì, chỉ một mình tôi la hét qua điện thoại:
"Trương Nhuệ phải không? Em về đến Bắc Kinh rồi, vừa xuống xe lửa..."
Một người đang hấp tấp tiếp trạm đụng mạnh vào tôi, tôi mất thăng bằng, cả 2 ngã nhào xuống đất, người đó nhanh chóng đứng dậy và bỏ đi đến chuyến xe, tôi không tài nào ngồi dậy, điện thoại bị văng rất xa, vỏ máy và pin rơi vãi ra. Tôi cố gắng bò dậy, nhặt lại điện thoại và ráp vào, nhưng không thể nào mở máy. Gượng cười và cố gắng đứng dậy, lúc đó mới phát hiện cảm giác rất đau ở đầu gối, kéo quần lên xem thì thấy bị một đường rất dài. Một lúc sau, tôi cố gắng hết sức đứng dậy ngồi vào dãy ghế dành cho hành khách.
Vốn dĩ tôi định ngồi nghĩ ngơi vài phút, không ngờ ngồi dựa vào thành ghế ngủ lúc nào không hay. Cũng không biết bao lâu sau, có một lực đè mạnh vào ai tôi và lắc lư. Tôi từ từ hé mở cặp mắt nặng chịch, thì thấy một khuôn mặt rất quen thuộc. Và trong ánh mắt ấy tôi thấy thấp thoáng ẩn hiện một thứ tình cảm và sự quan tâm sâu sắc. Ánh mắt ấy dù cho thế nào đi chăng nữa không thể nào xóa nhoà...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook