Những Ngày Tháng Yêu Thầm
-
Quyển 1 - Chương 6
Mặc cho anh đặt tôi lên giường, quần áo cũng đã bị lột sạch, bây giờ tôi trần trùi trụi hiện lên trước con mắt dâm dục của anh, trong lúc này tôi nghĩ mình đã đánh mất sự tôn nghiêm của chính bản thân, và đã đánh mất đi cái gọi là sợi tơ mong manh của đạo đức. Tôi bắt đầu hưởng thụ khoái cảm mà tôi dùng sự tôn nghiêm và đạo đức cùa chính mình để đổi lấy. Đúng, khi bàn tay thô bạo của anh mò mẩn trên cơ thể, khoái cảm tột đỉnh đang dâng trào trong tôi, và càng mạnh liệt hơn bao giờ hết. Chẳng lẽ tình dục thật sự khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, cho dù phải đổi lấy bằng sự tôn nghiêm và đạo đức của chính mình ư?
Khi anh "đi vào", tôi cảm thấy được nỗi đau xé lòng, tiếp đó là sự khoái cảm như sóng biển đang dâng trào từng đợt, đợt sau cao hơn đợt trước. Được một lúc, anh cúi đầu xuống muốn hôn tôi, tôi nghiêng đầu qua một bên. "Đúng", trong thâm tâm tôi nghĩ, tôi làm tình với anh hoàn toàn không liên quan đến tình yêu, chỉ vì con ma dâm dục đang ngự trị trong tôi!
Khi mọi chuyện kết thúc, và tôi bình tĩnh trở lại. Phải chăng, tôi yêu anh, cho nên có thể nhịn nhục chịu đựng những sai lầm của anh, tôi bước xuống giường, cố chịu đựng nỗi đau thể xác, bước vào phòng tắm để xử lý vết tích anh để lại trên cơ thể. Khi nước nóng tạt xối xả vào cơ thể, một lần nữa tôi quyết tâm, chính trong thời điểm này, bình tĩnh cực độ, tôi mặc quần áo vào, nói với người đang nằm trên giường:"dậy đi! đi tắm, canh trong bếp đã chẩun bị xong rồi."
Anh nhìn tôi tỏ vẻ nghi hoặc, tôi cố gắng giữ thái độ như mọi khi, như vậy anh mới chịu nồi dậy và đi vào phòng tắm. Nghe tiếng nước hwa... hwa... trong phòng tắm, nước mắt tôi đã lăn dài trên má từ khi nào. Anh là người tôi từng yêu hết mình, yêu tận đáy lòng, Anh chính là người "trong giới" duy nhất có thể làm tôi xao xuyến mà tôi đã tìm khắp bấy lâu nay. Nếu khi bắt đầu tôi biết kết cục như vậy, tôi còn có thể động lòng với anh chăng? tôi còn có thể yêu anh chăng? Tôi không biết tại sao lại như vậy, khi anh nói anh kết hôn, tôi thật sự hy vọng có thể dốc hết tất cả những gì từ sâu thẳm trong tim tôi để ngăn cản, nhưng tôi đã không làm như vậy, mà chỉ lặng lẽ nhìn anh chuẩn bị cho lễ cưới, lặng lẽ nhìn anh tay trong tay với cô ấy đi mua sắm từ phố này qua phố khác, thậm chí tôi cũng chưa bao giờ khuyên can, tôi chỉ nói một lời duy nhất, "nếu anh thật sự phải kết hôn, vậy thì tất cả sẽ chấm dứt!". Anh chỉ cười và không nói câu nào. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, anh đã đoán chắc tôi không còn cách nào thoát khỏi bàn tay anh, cho dù về tình yêu hay tình dục.
Chờ đến khi anh bước ra, canh đã chuẩn bị sẵn trên bàn, chúng tôi như trở về thuở ban đầu, ngồi đối diện nhau, anh còn khen tài nấu nướng của tôi, tôi chỉ mỉm cười và khẽ gật đầu. Cuối cùng cũng đã xong bữa ăn, anh còn giành lấy phần rữa chén, tôi cũng để mặc anh, nhìn người đàn ông đang loay hoay trong bếp, hình ảnh ấy đã từng khiến tôi hạnh phúc biết bao. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn không còn cảm giác nữa. Khi anh hoàn tất mọi việc và đứng trước mặt tôi, tôi có thể cảm giác được sự dịu dàng khẽ khàng ấy. Thế nhưng... thì đã sao? sự thật vẫn là sự thật, mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa.
"Anh nên đi về rồi!" tôi nói.
Mặt anh bí xị: "Đúng rồi, anh phải đi về rồi!" Anh do dự một lúc: "Anh sẽ còn quay lại." Nói xong rồi quay người bước ra cửa.
Lúc anh sắp đi khỏi, tôi kêu lại: "Anh vui lòng để lại chìa khoá!"
Anh toàn thân run rẩy:" Em tuyệt tình như vậy sao?"
"Ầm..." Tôi có cảm giác lòng mình như lắng đọng hẳn "Tất cả đã chấm dứt rồi, Lưu Khải..."
Khi anh "đi vào", tôi cảm thấy được nỗi đau xé lòng, tiếp đó là sự khoái cảm như sóng biển đang dâng trào từng đợt, đợt sau cao hơn đợt trước. Được một lúc, anh cúi đầu xuống muốn hôn tôi, tôi nghiêng đầu qua một bên. "Đúng", trong thâm tâm tôi nghĩ, tôi làm tình với anh hoàn toàn không liên quan đến tình yêu, chỉ vì con ma dâm dục đang ngự trị trong tôi!
Khi mọi chuyện kết thúc, và tôi bình tĩnh trở lại. Phải chăng, tôi yêu anh, cho nên có thể nhịn nhục chịu đựng những sai lầm của anh, tôi bước xuống giường, cố chịu đựng nỗi đau thể xác, bước vào phòng tắm để xử lý vết tích anh để lại trên cơ thể. Khi nước nóng tạt xối xả vào cơ thể, một lần nữa tôi quyết tâm, chính trong thời điểm này, bình tĩnh cực độ, tôi mặc quần áo vào, nói với người đang nằm trên giường:"dậy đi! đi tắm, canh trong bếp đã chẩun bị xong rồi."
Anh nhìn tôi tỏ vẻ nghi hoặc, tôi cố gắng giữ thái độ như mọi khi, như vậy anh mới chịu nồi dậy và đi vào phòng tắm. Nghe tiếng nước hwa... hwa... trong phòng tắm, nước mắt tôi đã lăn dài trên má từ khi nào. Anh là người tôi từng yêu hết mình, yêu tận đáy lòng, Anh chính là người "trong giới" duy nhất có thể làm tôi xao xuyến mà tôi đã tìm khắp bấy lâu nay. Nếu khi bắt đầu tôi biết kết cục như vậy, tôi còn có thể động lòng với anh chăng? tôi còn có thể yêu anh chăng? Tôi không biết tại sao lại như vậy, khi anh nói anh kết hôn, tôi thật sự hy vọng có thể dốc hết tất cả những gì từ sâu thẳm trong tim tôi để ngăn cản, nhưng tôi đã không làm như vậy, mà chỉ lặng lẽ nhìn anh chuẩn bị cho lễ cưới, lặng lẽ nhìn anh tay trong tay với cô ấy đi mua sắm từ phố này qua phố khác, thậm chí tôi cũng chưa bao giờ khuyên can, tôi chỉ nói một lời duy nhất, "nếu anh thật sự phải kết hôn, vậy thì tất cả sẽ chấm dứt!". Anh chỉ cười và không nói câu nào. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, anh đã đoán chắc tôi không còn cách nào thoát khỏi bàn tay anh, cho dù về tình yêu hay tình dục.
Chờ đến khi anh bước ra, canh đã chuẩn bị sẵn trên bàn, chúng tôi như trở về thuở ban đầu, ngồi đối diện nhau, anh còn khen tài nấu nướng của tôi, tôi chỉ mỉm cười và khẽ gật đầu. Cuối cùng cũng đã xong bữa ăn, anh còn giành lấy phần rữa chén, tôi cũng để mặc anh, nhìn người đàn ông đang loay hoay trong bếp, hình ảnh ấy đã từng khiến tôi hạnh phúc biết bao. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn không còn cảm giác nữa. Khi anh hoàn tất mọi việc và đứng trước mặt tôi, tôi có thể cảm giác được sự dịu dàng khẽ khàng ấy. Thế nhưng... thì đã sao? sự thật vẫn là sự thật, mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa.
"Anh nên đi về rồi!" tôi nói.
Mặt anh bí xị: "Đúng rồi, anh phải đi về rồi!" Anh do dự một lúc: "Anh sẽ còn quay lại." Nói xong rồi quay người bước ra cửa.
Lúc anh sắp đi khỏi, tôi kêu lại: "Anh vui lòng để lại chìa khoá!"
Anh toàn thân run rẩy:" Em tuyệt tình như vậy sao?"
"Ầm..." Tôi có cảm giác lòng mình như lắng đọng hẳn "Tất cả đã chấm dứt rồi, Lưu Khải..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook