Những Ngày Tháng Yêu Thầm
-
Quyển 1 - Chương 4
Có lẽ do hắn vừa ghé qua nên hôm đó tâm trạng tôi rất vui. Sau giờ tan sở tôi đã mua sườn non và rong biển để chuẩn bị cho món canh tối nay. Vừa bước vào tôi đã thấy Lưu Khải đang ngồi xem TV trong phòng khách. Tim tôi bỗng nhiên thắt lại, vết thương lòng mà thời gian gần đây tôi đã dốc hết sức để cố quên nay đã bị xé toạc ra.
"Anh đến đây làm gì?" tôi lạnh lùng nói và cố gắng kiềm nén cơn tức giận trong lòng.
"Anh đến thăm em, lâu ngày không gặp, em sống vẫn tốt chứ?" hắn vờ như không có chuyện gì xảy ra, rất bình tĩnh mà nói.
"Giờ này không phải anh đang ở nhà, bên cạnh vợ anh sao? mới đám cưới 1 tháng mà đã chịu không nỗi rồi à? vậy thì kết hôn để làm gì chứ?" Đối mặt với người đàn ông tôi đã từng yêu, tôi không thể diễn tả hết sự đau khổ tột cùng trong lòng, chỉ có thể dùng lời nói để trút hết sự hận thù với anh, quả nhiên, sắc mặt anh đã thay đổi.
"Tiểu Hải! em phải hiểu một điều suốt đời anh chỉ yêu một mình em mà thôi..."
"Anh nói vậy nghĩa là sao? ý anh là tìm một người phụ nữ để làm bức bình phong, rồi anh lại vui vẻ hạnh phúc với người đàn ông khác ư? Lưu Khải, cho đến bây giờ em mới phát hiện anh là con người ích kỹ như vậy."
Nói xong, tôi cảm nhận được sự đau khổ của anh, nhưng tôi thật sự hết cách, từ khi anh bắt đầu có ý định kết hôn, tôi biết rằng giữa chúng tôi đã chấm dứt, nếu tôi không yêu anh, có lẽ tôi có thể chịu đựng việc anh kết hôn, nhưng tôi biết tôi yêu anh, tôi không thể nào làm anh khó xử phải lựa chọn giữa gia đình và tôi, như vậy sẽ khiến anh đau khổ tột cùng, nếu tôi vẫn tiếp tục dây dưa kết quả là 3 người đều "mang đầy thương tích".
"Tiểu Hải! em đừng đối xử với anh như vậy được không? bây giờ trong lòng anh đã bị dày vò đủ rồi, nếu em không thể tha thứ cho anh thì sao anh có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này, anh phải đối mặt với ba mẹ anh sao đây?" Những lời nói của anh khiến lòng tôi nhói đau, thậm chí tôi có thể thấy được khóe mắt của anh đã ửng đỏ.
"Khải! anh nên hiểu rằng, chúng ta đã hết rồi..."
Anh ngồi bệch xuống sofa... Giữa chúng tôi là một khoảng không vắng lặng, sự đau khổ bắt đầu dâng trào, tôi tự nhũ với lòng: "cứ nhứ vậy, hãy buông xuôi, mối tình của 2 người đàn ông kéo dài 2 năm vậy đã đủ lắm rồi..."
"Có rượu không?" một hồi lâu anh mới hỏi tôi.
"Khải! anh về đi, em cầu xin anh!" tôi nhẹ nhàng nói.
"Anh muốn ngồi thêm 1 lúc, em yên tâm, anh không gây khó dễ cho em đâu." anh tha thiết.
Tôi rót cho anh ly rượu, "Em vào bếp làm thức ăn, anh uống xong rồi về đi nhé!" nói xong tôi bèn quay lưng đi vào bếp, trong lúc này, tôi có cảm giác khoé mắt cay cay, nước mắt bắt đầu tuôn ra, và mắt tôi đã mờ dần, từng khoảnh khắc tôi nung nấu trong ký ức trong suốt 2 năm qua đang tái hiện trước mắt, tôi hiểu rằng phải mất một thời gian dài tôi mới có thể đi vào quên lãng. 2 năm trời, tôi quen thuộc hết những chỗ trên cơ thể anh, tôi đã sớm quen với cảm giác luôn có anh bên cạnh, trong thời gian 1 tháng trời anh rời xa, chỉ có tôi mới hiểu được tôi đã chịu đựng khoảng thời gian đó như thế nào, cứ như là linh hồn lìa khỏi xác, con người trống trãi như người đã chết!
"Anh đến đây làm gì?" tôi lạnh lùng nói và cố gắng kiềm nén cơn tức giận trong lòng.
"Anh đến thăm em, lâu ngày không gặp, em sống vẫn tốt chứ?" hắn vờ như không có chuyện gì xảy ra, rất bình tĩnh mà nói.
"Giờ này không phải anh đang ở nhà, bên cạnh vợ anh sao? mới đám cưới 1 tháng mà đã chịu không nỗi rồi à? vậy thì kết hôn để làm gì chứ?" Đối mặt với người đàn ông tôi đã từng yêu, tôi không thể diễn tả hết sự đau khổ tột cùng trong lòng, chỉ có thể dùng lời nói để trút hết sự hận thù với anh, quả nhiên, sắc mặt anh đã thay đổi.
"Tiểu Hải! em phải hiểu một điều suốt đời anh chỉ yêu một mình em mà thôi..."
"Anh nói vậy nghĩa là sao? ý anh là tìm một người phụ nữ để làm bức bình phong, rồi anh lại vui vẻ hạnh phúc với người đàn ông khác ư? Lưu Khải, cho đến bây giờ em mới phát hiện anh là con người ích kỹ như vậy."
Nói xong, tôi cảm nhận được sự đau khổ của anh, nhưng tôi thật sự hết cách, từ khi anh bắt đầu có ý định kết hôn, tôi biết rằng giữa chúng tôi đã chấm dứt, nếu tôi không yêu anh, có lẽ tôi có thể chịu đựng việc anh kết hôn, nhưng tôi biết tôi yêu anh, tôi không thể nào làm anh khó xử phải lựa chọn giữa gia đình và tôi, như vậy sẽ khiến anh đau khổ tột cùng, nếu tôi vẫn tiếp tục dây dưa kết quả là 3 người đều "mang đầy thương tích".
"Tiểu Hải! em đừng đối xử với anh như vậy được không? bây giờ trong lòng anh đã bị dày vò đủ rồi, nếu em không thể tha thứ cho anh thì sao anh có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này, anh phải đối mặt với ba mẹ anh sao đây?" Những lời nói của anh khiến lòng tôi nhói đau, thậm chí tôi có thể thấy được khóe mắt của anh đã ửng đỏ.
"Khải! anh nên hiểu rằng, chúng ta đã hết rồi..."
Anh ngồi bệch xuống sofa... Giữa chúng tôi là một khoảng không vắng lặng, sự đau khổ bắt đầu dâng trào, tôi tự nhũ với lòng: "cứ nhứ vậy, hãy buông xuôi, mối tình của 2 người đàn ông kéo dài 2 năm vậy đã đủ lắm rồi..."
"Có rượu không?" một hồi lâu anh mới hỏi tôi.
"Khải! anh về đi, em cầu xin anh!" tôi nhẹ nhàng nói.
"Anh muốn ngồi thêm 1 lúc, em yên tâm, anh không gây khó dễ cho em đâu." anh tha thiết.
Tôi rót cho anh ly rượu, "Em vào bếp làm thức ăn, anh uống xong rồi về đi nhé!" nói xong tôi bèn quay lưng đi vào bếp, trong lúc này, tôi có cảm giác khoé mắt cay cay, nước mắt bắt đầu tuôn ra, và mắt tôi đã mờ dần, từng khoảnh khắc tôi nung nấu trong ký ức trong suốt 2 năm qua đang tái hiện trước mắt, tôi hiểu rằng phải mất một thời gian dài tôi mới có thể đi vào quên lãng. 2 năm trời, tôi quen thuộc hết những chỗ trên cơ thể anh, tôi đã sớm quen với cảm giác luôn có anh bên cạnh, trong thời gian 1 tháng trời anh rời xa, chỉ có tôi mới hiểu được tôi đã chịu đựng khoảng thời gian đó như thế nào, cứ như là linh hồn lìa khỏi xác, con người trống trãi như người đã chết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook