Lúc cô gái mặc âu phục bị dán vào trần nhà làm di chuyển nguồn điện, khắp nơi trong ngôi nhà ma nổi gió tà thê lương, Chung Cửu Đạo chỉ đếm qua loa đã đếm được mười mấy luồng gió tà, thật sự không biết căn nhà này cất giấu bao nhiêu âm hồn.

Khi thuê căn nhà này, Chung Cửu Đạo định ra tay thu dọn ác ma trong nhà, sau khi thu phục sẽ liên lạc với chủ nhà, không chừng chủ nhà sẽ biết ơn rồi giảm phí thuê thà của anh, tiền tiết kiệm có thể dùng làm tiền vốn cho đoàn phim, thuê thêm mấy bộ quần áo giống thế này.

Nhưng mà sau khi thấy "phương pháp sử dụng" mới của ma nữ mặc âu phục, Chung Cửu Đạo cảm thấy mình không cần đuổi cùng giết tận, không chừng có thể tìm được con đường tiết kiệm tiền từ trên người những ác quỷ này, anh có thể không ra tay thì cố gắng không ra tay.

Không ra tay cũng không phải Chung Cửu Đạo lạnh nhạt, mà là từ khi anh rời khỏi nhà, vì cắt đứt giấc mơ đạo diễn của anh, nên bố không cho phép Chung Cửu Đạo làm nghề nghiệp của dòng họ nữa.

Còn nghề nghiệp dòng họ của Chung Cửu Đạo, tất nhiên chính là một nghề nghiệp cổ xưa, vừa truyền thống vừa thần bí - thiên sư.

Nhà họ Chung là thế gia thiên sư, đã truyền lại hơn mấy nghìn năm, từng đạt tới thời kỳ hưng thịnh vào mấy trăm năm trước, đến thế kỷ mới thì dần dần suy yếu.

Không chỉ uy tín của dòng họ suy yếu, mà còn cả pháp lực của con cháu đời sau.

Khi thời đại dần bước vào thời kỳ hòa bình, oán khí trên đời dần tiêu tan, pháp lực của thiên sư cũng dần yếu.

Kỳ lạ là hai bên không phải kiểu bên này yếu thì bên kia mạnh, mà là quan hệ mày mạnh tao cũng mạnh, mày yếu tao cũng yếu.

Thiên phú của con cháu nhà họ Chung kém đi theo từng đời, lúc người lớn trong dòng họ đang buồn rầu vì chuyện này, thì Chung Cửu Đạo ra đời.

Anh sinh ra đã có thiên phú khác thường, đừng nói con cháu cùng thế hệ không bằng anh, dù cho nhìn về mấy trăm năm trước, cũng không có thiên phú mạnh như Chung Cửu Đạo.

Lúc Chung Cửu Đạo ra đời thì tay trái nắm không khí, giống như cầm thứ gì đó.

Người lớn trong dòng họ mở thiên nhãn thăm dò tay trái của anh, thấy lòng bàn tay của đứa bé nắm một cây bút vô hình, từ nhỏ đã có thể dùng tay không vẽ bùa, không cần dựa vào vật khác như giấy bùa, mực đỏ.

Cả nhà họ Chung chấn động, loại thiên phú này, nhất định Chung Cửu Đạo là thiên tài hiếm có dẫn dắt nhà họ Chung đi lên một thời kỳ hưng thịnh khác!
Điều duy nhất làm người lớn của nhà họ Chung khó hiểu là, cái bút mà Chung Cửu Đạo cầm bên tay trái không phải bút lông, thậm chí cũng không phải bút máy, mà là một cây bút kỳ lạ, cho đến mấy năm sau thì mấy người lớn mới biết, cái bút này tên là bút ký tên trung tính.


Mà khi Chung Cửu Đạo khăng khăng chọn trường điện ảnh, người lớn trong dòng họ mới nhận ra, có lẽ cái bút đó không giống như mong đợi của họ.

Vì để Chung Cửu Đạo đổi ý, nhà họ Chung đã cắt học phí và phí sinh hoạt của anh, học phí của trường điện ảnh rất cao, bọn họ cho rằng Chung Cửu Đạo sẽ không kiên trì nổi mà về nhà.

Ai ngờ Chung Cửu Đạo có pháp lực cả người, đến đâu cũng không chết đói, tha hồ nhận mấy công việc thì đã kiếm được học phí và phí sinh hoạt tương lai vào tay, anh còn góp được hai triệu, mười năm sau cũng không lo ăn mặc.

Họ hết cách, nhà họ Chung chỉ đành phải nói với Chung Cửu Đạo rằng, nếu như anh muốn theo đuổi ước mơ, thì không được sử dụng kỹ năng truyền thống của dòng họ để kiếm tiền, nếu không thì phải về nhà thừa kế gia sản.

Từ đó về sau Chung Cửu Đạo không chủ động ra tay nữa, gặp phải chuyện kỳ dị cũng chỉ lập tức thông báo cho thiên sư gần đó, không tiếp tục dựa vào pháp lực để kiếm tiền.

Cho dù thuê ngôi nhà ma này, Chung Cửu Đạo cũng chưa từng nghĩ dựa vào việc đuổi ma để tăng chút tiền vốn cho đoàn phim, chỉ mong chủ nhà có thể giảm tiền thuê phòng.

Nếu chủ nhà đưa tiền thật thì anh cũng không thể nhận, đây là quy tắc, cũng là giao hẹn với dòng họ.

Chung Cửu Đạo muốn thực hiện ước mơ của mình, hơn nữa cũng tôn trọng cách làm của dòng họ, dù sao cũng là anh bỏ sự nghiệp dòng họ trước, không dùng pháp lực để kiếm tiền cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng dùng pháp lực tiết kiệm tiền, chắc không xem là vi phạm giao hẹn.

Anh tính toán qua loa một lúc, âm khí của ma nữ mặc âu phục rất mạnh, dùng sức mạnh của bùa ngũ lôi bây giờ để xem xét, ít nhất phải làm phép bảy ngày bảy đêm mới có thể hoàn toàn tiêu diệt ma nữ mặc âu phục, có thể tiết kiệm nhiều tiền điện.

Nhưng mà thời gian hiệu lực của bùa ngũ lôi chỉ có sáu canh giờ, cần cách mỗi mười hai tiếng vẽ lại một lá.

Không thể chỉ dùng ở việc chiếu sáng.

Chung Cửu Đạo tiện tay chỉ một cái, dời ma nữ mặc âu phục trên trần nhà đến chỗ cầu dao diện ở ngôi nhà ma, để cô ta cung cấp điện năng kéo dài ổn định cho cả nhà.

Cô gái mặc sườn xám trắng trơ mắt nhìn Chung Cửu Đạo làm chuyện tàn nhẫn như vậy thì khẽ run người, co chặt cơ thể, vô cùng cố gắng giảm cảm giác tồn tại, chỉ xin tên thiên sư tàn nhẫn vô nhân đạo trước mặt có thể cho mình thoải mái, chứ không phải xin được hồn phi phách tán cũng khó khăn như cô gái mặc âu phục.


Chung Cửu Đạo lên tầng hai, tiện tay mở một cửa phòng ngủ, thấy bên trong phủ đầy bụi bặm, hoàn toàn không gọn gàng như vườn hoa và phòng khách.

Những con ma này làm việc không tốt, đều chỉ lo công trình bên ngoài.

Chung Cửu Đạo khẽ cau mày, hỏi sườn xám trắng dưới tầng: "Vườn hoa và phòng khách là ai quét dọn?"
Sườn xám trắng sợ hãi đến nỗi co rúm bả vai, lúc này mới trả lời: "Lá rụng ở vườn hoa do ông Đinh quét dọn, hoa do dì Ba trồng, phòng khách này...!do thím Dương dọn dẹp."
"Bảo thím Dương dọn dẹp mấy phòng ngủ nữa." Chung Cửu Đạo không thèm hỏi dì Thái là ai, anh dặn dò luôn.

Vừa dứt lời, một cơn gió tà thổi qua, bụi bặm và mạng nhện trong phòng ngủ bị cơn gió thổi ra ngoài cửa sổ, lẫn vào trong bùn đất, trong phòng lập tức trở nên gọn gàng, còn sạch gọn hơn cả khách sạn năm sao.

Thím Dương không lộ mặt, nhưng dùng trình độ nghề nghiệp thông thạo để chứng minh sự khôn khéo của mình, hiểu chuyện, không có hại.

Chung Cửu Đạo gật đầu về chỗ cơn gió tà đang xoay tròn, lễ phép nói: "Cảm ơn."
Anh xách va li vào phòng, đặt máy quay phim quý giá nhất ở trên bàn, sau đó treo từng bộ quần áo vào trong tủ.

Chung Cửu Đạo định chuẩn bị dùng cả đêm để dọn dẹp nhà cửa, lúc này có "người ở sẵn nhiệt tình mến khách" trong ngôi nhà ma giúp đỡ, buổi tối anh lại chẳng có việc gì để làm.

Nằm trên giường một lúc, Chung Cửu Đạo cảm thấy hơi chán, nghĩ đến bộ phim sắp quay mà trong lòng hơi thấp thỏm.

Anh thạo việc đuổi ma, nên không hề sợ ở trong nhà ma, thậm chí có hơi sung sướng vênh váo.

Lần đầu quay một bộ phim hoàn chỉnh, anh không có kinh nghiệm, trong lòng rất căng thẳng.

Anh suy nghĩ chuyện phải làm trong khoảng thời gian tiếp theo một lần, sau khi chắc chắn không có sơ suất, Chung Cửu Đạo lấy một hộp tài liệu trong va li, trong đó đặt kịch bản, tài liệu để chuẩn bị cho bộ phim, còn có một vài đĩa phim kinh điển mà anh dùng để quan sát học tập.

Bây giờ phổ biến app xem phim và ti vi nối wifi, rất ít người xem băng đĩa rồi.


Những chiếc đĩa này đều do Chung Cửu Đạo sưu tầm lúc đi học, nguyên nhân mang tới ngôi nhà ma là vì trước khi thuê nhà, người môi giới nhà cửa từng nhắc trong biệt thự này có phòng chiếu phim gia đình.

Đương nhiên người có thể mua căn nhà lớn thế này không thiếu tiền, trong nhà có đầy đủ thiết bị, chỉ tiếc vẫn chưa sử dụng thì bị "dân ở sẵn" trong nhà ma dọa chạy.

Chung Cửu Đạo chọn mấy cái đĩa, lại lấy ra một cuốn sổ thật dày, định xem phim kinh điển một lần nữa, học tập thêm kỹ xảo và cách biểu đạt.

Anh đi ra khỏi phòng thì thấy tất cả cửa phòng tầng hai mở ra, mỗi phòng đều sạch sẽ, rõ ràng thím Dương đang hết lòng hết dạ làm việc.

Sườn xám trắng còn rúc ở phía dưới cầu thang tầng một không nhúc nhích, chờ Chung Cửu Đạo dặn dò.

Chung Cửu Đạo nhìn nhà cửa sạch sẽ, trong lòng nghĩ không có công cũng có sức, nên anh nói: "Chỉ cần mọi người hết lòng hết dạ làm việc, không ra ngoài hại người, chúng ta có thể chung sống hòa bình."
Sườn xám trắng ngẩng đầu lên, gương mặt đầy vui mừng, uốn gối làm lễ với Chung Cửu Đạo: "Thiếp thân cảm ơn thiên sư không giết."
Nói xong thì cô ta muốn quỳ xuống, Chung Cửu Đạo là thanh niên của thời đại mới dám phá bỏ truyền thống để theo đuổi ước mơ, tất nhiên không nhìn nổi dáng vẻ này, anh lập tức nói: "Tôi không có sở thích phong kiến, cô đi xuống đi."
Sườn xám trắng như được đại xá, cô ta vội vàng cầm cây nến rồi biến mất ở bậc cuối cùng của cầu thang.

Thím Dương làm việc nhanh nhẹn, trong phút chốc đã quét sạch cả căn nhà, Chung Cửu Đạo đi tới phòng xem phim ở tầng ba, thấy dụng cụ hoàn hảo, anh cắm điện vào, chọn một đĩa phim rồi phát.

Đây là một bộ phim linh dị kinh điển, có rất nhiều chỗ đáng để Chung Cửu Đạo học tập, anh vừa xem vừa nghiêm túc kiểm tra ghi chép trước đây, phát hiện chi tiết mới sẽ thêm một câu cảm ngộ, rất nhanh trên cuốn sổ đã trở nên chi chít chữ.

Lúc ghi chép, Chung Cửu Đạo sẽ ấn nút tạm ngừng trên điều khiển từ xa, chờ viết xong lại phát.

Đối với bộ phim đã xem mấy chục lần, có thể thuộc lòng nội dung, thứ Chung Cửu Đạo xem trọng không phải quan sát thể nghiệm, mà là chỗ đáng học hỏi trong tình tiết.

Khi anh ấn nút tạm ngừng lần thứ mấy chục, trong góc phòng xem phim phát ra một giọng nói sốt ruột: "Lại tạm ngừng! Suốt hai giờ mà chỉ xem được nửa tiếng, sốt ruột chết tôi rồi!"
Chung Cửu Đạo đặt bút xuống, hơi nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện trong phòng xem phim không chỉ có một mình anh.

Trong vách tường, trên trần nhà, dưới sàn nhà, trong lưng ghế hiện ra vô số đầu lâu, mười mấy ác ma không chớp mắt đang xem phim với anh.

Chung Cửu Đạo: "..."
Lúc anh học tập quá chuyên chú, những ác ma này lại không thả ra sát ý và ý xấu, chỉ dè dặt đứng trong phòng xem phim, nhất thời anh không để ý bên cạnh có thêm nhiều "người xem".

Các ác ma cũng giấu hơi thở, lặng lẽ đến quan sát vị khách không mời mà tới Chung Cửu Đạo này, nhưng nửa đường bị bộ phim hấp dẫn, khó tự kềm chế.


Nào ngờ Chung Cửu Đạo tí tí lại ấn tạm ngừng, tí tí lại ấn tạm ngừng, lần phát rồ nhất là hình ảnh trong một giây mà anh ấn tạm ngừng ba lần, khiến những "người xem" này cuối cùng không nhịn được phát ra tiếng động, làm Chung Cửu Đạo phát hiện sự tồn tại của họ.

Một người và mười mấy con ma không nói gì với nhau, cũng không biết ai sợ hơn.

Quỷ quái trong nhà ma đều là ma của xã hội cũ, mười mấy ác ma hầu như mặc áo dài, chỉ có ác ma không nhịn được phát ra tiếng mặc âu phục giày da, trên tóc bôi dầu chải tóc, chỉnh tề chải tóc vuốt ngược.

Tuổi tác của cậu ta rất nhỏ, thoạt nhìn cũng chỉ mới 20 tuổi đầu.

Thấy ánh mắt của Chung Cửu Đạo nhìn lên người mình, ma âu phục lúng túng cười cười, trốn nửa người vào trong bàn, chỉ lộ ra cái đầu, xin Chung Cửu Đạo tha thứ: "Thiên sư tha tội, thật ra bộ phim mà thiên sư mở hay quá, tôi xem mê mẩn nên nhất thời hí hửng...!Tôi bảo đảm tiếp theo chắc chắn không lên tiếng quấy rầy thiên sư, thiên sư có thể để tôi xem phim với anh không?"
Mười mấy con ma sợ hãi run lẩy bẩy, nhưng vẫn kiên trì ở lại trong phòng xem phim, đợi Chung Cửu Đạo ấn nút phát, thì có thể tiếp tục xem phim.

Họ cũng thích xem phim sao? Trước đây Chung Cửu Đạo chưa từng hiểu rõ về ác ma, trong lòng có hơi tò mò nên anh lại mở phim, lần này anh không tạm ngừng để ghi chép nữa, mà là để bộ phim thuận lợi phát hết.

Sau khi nhạc cuối phim vang lên, ma âu phục không nhịn được xúc động nói: "Hay thật đó, nhưng mà kết phim hơi thê thảm."
"Thê thảm chỗ nào?" Chung Cửu Đạo hỏi.

Đây là một bộ phim có kết cục xem như không tệ, sao trong mắt ma âu phục lại là thê thảm chứ?
Ma âu phục: "Đầu phim nhân vật chính hô mưa gọi gió, có vô số người đẹp dưới quyền, lại có nhiều người sống để hút dương khí, quả thật là cuộc sống mà tôi hướng tới.

Đáng tiếc kết cục nhân vật phản diện hèn hạ phong ấn nhân vật chính, thật là người thấy rơi lệ, người nghe đau lòng.

Nhưng mà 80 phút trước đều hay, cũng không thể vì kết cục mà hoàn toàn phủ định bộ phim này."
Bộ phim một tiếng rưỡi, 80 phút trước nhân vật chính bị ma đánh bẹp, 10 phút cuối mới tìm được cách phong ấn ác ma, trở về từ cõi chết, nên phần đầu vô cùng sợ hãi, phần cao trào thay nhau xuất hiện, phần kết hợp logic, đầu đuôi trôi chảy, đến chỗ ma âu phục thì ngược hết rồi.

"Đúng đó đúng đó." Một con ma trung niên mặc áo dài phụ họa bên cạnh ma âu phục: "Nhân vật phản diện chỉ có một chỗ có ích, chính là bề ngoài khá được, nếu nhân vật chính có thể đoạt xá[1] thì tốt."
Sườn xám trắng cũng xuất hiện trong đám con ma xem phim, âm thầm chen một câu: "Nhân vật phản diện đúng là một chàng trai khôi ngô, đáng tiếc là người bạc tình bạc nghĩa, lừa dối tình cảm của cô gái dưới quyền nhân vật chính, để cô gái đó giúp anh ta hại nhân vật chính, cuối cùng lại không chết vì tình với cô gái, còn để pháp sư siêu độ cho cô ta, không chỉ bạc tình mà còn vô cùng độc ác, không xứng với tình cảm sâu nặng của cô gái đó!"
Chung Cửu Đạo: "..."
Mười mấy con ma phát biểu bất mãn của mình với kết phim, khiến Chung Cửu Đạo không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc mình và bọn họ có xem cùng một bộ phim không?
- --
[1] Đoạt xá: đưa linh hồn của bản thân di chuyển đến một thi thể đã chết, để kéo dài mạng sống, tiếp tục tu hành.

Là pháp thuật chiếm thi thể khác, thậm chí là tiêu diệt linh hồn của người sống, để linh hồn của mình chiếm dụng cơ thể của người đó..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương