Những Năm Tôi Diễn Pháo Hôi Tiểu Bạch Kiểm
-
13: Điện Thoại
Đào Mộc Đào: "....."
Nàng nhịn không được nghĩ, mình nhìn trông dễ lừa như vậy sao?
Trong nháy mắt đó, trong đầu nàng đã có rất nhiều suy đoán không tốt lắm, nhưng lúc trước Cố Bạch Y không hỏi, để lại cho nàng một ít thể diện, lúc này nàng cũng không tiện há mồm đuổi theo không rời.
Chần chờ một lát, cơ hội truy vấn cũng đã chuồn đi.
Cố Bạch Y hỏi: "Em có biết số điện thoại của tôi không?"
Đào Mộc Đào gật gật đầu, trên sổ điện thoại nhà nàng có điện thoại của cậu.
Cố Bạch Y nói: "Vậy em nhớ một chút, sau này lại gặp phải phiền toái như vậy, có thể gọi điện thoại cho tôi.
"
Đào Mộc Đào rất muốn lắc đầu nói không cần.
Cố Bạch Y không gây phiền toái cho nhà nàng là được rồi.
Nhưng vừa rồi cậu cũng giúp mình, Đào Mộc Đào đem câu trào phúng theo thói quen này nuốt trở về.
Lại nói.....
Đào Mộc Đào đánh giá thân thể nhỏ bé thoạt nhìn vô cùng yếu ớt của Cố Bạch Y, trong ánh mắt lộ ra hoài nghi nồng đậm.
Không chừng cũng không chịu đủ một quyền của người ta.
Nàng tuy rằng không thích Cố Bạch Y, nhưng cũng không thật sự muốn bảo cậu đi lên chịu chết.
Nhưng Cố Bạch Y rất cố chấp chờ nàng trả lời, nàng đành phải hàm hồ đáp một câu: "Tôi biết rồi."
Vừa nói như vậy, đề tài liền hoàn toàn rời rạc.
Lúc Cố Bạch Y đưa Đào Mộc Đào đến dưới lầu, sắc trời đã có chút tối.
Cửa sổ trên lầu tối đen, đoán chừng dì Hai còn chưa trở về.
Đào Mộc Đào chỉ lo khẩn trương, tựa hồ không chú ý tới điểm này.
Nhìn trái phải, nàng đưa tay kéo tay áo Cố Bạch Y đi đến một góc khuất người, nhỏ giọng nói: "Chuyện này anh cũng đừng nói cho mẹ tôi biết, tôi nói với bà ấy tôi đến nhà bạn học ở.
Nếu bà ấy biết chắc chắn đi làm cũng không yên tâm."
Giọng điệu Đào Mộc Đào ngầm ẩn chứa uy hiếp, nàng không muốn mẹ vì chuyện của mình mà nhọc lòng.
"Nếu lần sau em không tiếp tục mạo hiểm nữa." Cố Bạch Y dừng một chút, nhìn quần áo trên người nàng, "Nếu mẹ em hỏi tới, tôi liền nói hôm nay vừa vặn gặp em trên đường, kiên trì muốn dẫn em đi mua quần áo mới."
Đào Mộc Đào sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng lại sơ hở này.
Điều kiện nhà nàng không thể nói là quá tốt, tiền mua quần áo mới khẳng định là có, nhưng mấy năm trước bởi vì chuyện mẹ nuôi Cố Bạch Y bị bệnh, dì Phương Nhị vẫn luôn tiết kiệm chi phí, quần áo không đến nỗi không thể mặc sẽ không dễ dàng mua thêm quần áo mới.
Đào Mộc Đào có đôi khi cũng rất hâm mộ quần áo mới của các bạn học khác, nhưng nàng cũng chỉ có thể oán giận hai câu, chính mình cũng sẽ không tiêu tiền bừa bãi.
Mặc dù Cố Bạch Y vừa trả lại tiền, nàng cũng không có khả năng chỉ lo mua cho mình quần áo mới.
Hành động bốc đồng này, vẫn là một người bạn khác cung cấp hỗ trợ tiền bạc và mỹ phẩm.
Nói cho cùng, Đào Mộc Đào chính là không muốn để cho mẹ mình lo lắng, cho nên tốt nhất ngay cả hoài nghi cũng không nên có.
Đào Mộc Đào há miệng, không nói ra lời.
Cố Bạch Y nhắc nhở nàng: "Về sớm một chút nghỉ ngơi đi.
Có chuyện gì có thể gọi cho tôi."
Đào Mộc Đào ngập ngừng nói: "...!Được rồi."
Câu trả lời này thật lòng hơn rất nhiều.
Cố Bạch Y đứng dưới lầu, nhìn mấy cái đèn cửa sổ nhà nàng đều sáng lên, mới xoay người rời đi.
Có điều Triệu ca bên kia quả thật là một phiền toái.
Nếu như là người xa lạ khác, Cố Bạch Y còn có thể nhẫn nhịn bản năng xen vào việc của người khác miễn cưỡng đứng ngoài cuộc, nhưng Đào Mộc Đào cậu lại không thể mặc kệ.
Không biết có thể tìm Thẩm Huyền Mặc giúp đỡ hay không.
Cố Bạch Y có chút do dự, dù sao cậu và Thẩm Huyền Mặc kỳ thật cũng không tính là quá quen thuộc, hơn nữa Triệu Tang Thực bên kia rốt cuộc là thái độ gì, cũng không dễ nói.
Trong khi suy nghĩ, cậu đã trở lại trường học.
Vốn tưởng rằng trong ký túc xá không có người, Cố Bạch Y một bên như đi vào cõi thần tiên, một bên đưa tay đẩy cửa ra.
Người phía sau cửa ôm chậu quần áo trong lòng, đang muốn mở cửa.
Người trong và ngoài phòng đều giật mình.
Cố Bạch Y tìm kiếm một chút thân phận của người này trong trí nhớ của nguyên chủ —— Cô Lan Nhân, bạn cùng phòng giường đối diện.
Là một anh chàng lãnh khốc không chính thống.
Một đầu xù lông nhuộm một nhúm màu xanh đậm, trên tai treo một hàng khuyên tai hoa tai, áo hoodie màu đen bồng bềnh rộng rãi phối với quần đùi trắng, chân đi dép lam giống như mèo máy.
......!Lại khốc lại bình dân.
Diện mạo không tệ, đáng tiếc tính tình không tốt lắm, hơn nữa chán ghét nguyên chủ.
Vừa thấy Cố Bạch Y, Sắc mặt Cô Lan Nhân liền trầm xuống.
Chào hỏi cũng không chào hỏi, Cô Lan nhân trước một bước bước ra cửa, liền muốn đụng vào vai Cố Bạch Y.
Cố Bạch Y hơi nghiêng người xuống, dễ dàng né tránh.
Ngược lại, bởi vì quán tính lảo đảo đi về phía trước một bước, chậu giặt ủi đặt bên hông nhoáng lên một cái, hắt chút nước trên mặt đất, y vừa vặn một cước giẫm lên.
"Phanh."
Cô Lan Nhân bị đâm vào lan can hành lang.
Cố Bạch Y cũng không khỏi cảm thấy đau mũi thay y.
Cô Lan Nhân nước mắt đều muốn thoát ra, thật vất vả mới đỡ lan can đứng vững, một tay che mũi liền quay đầu trừng mắt nhìn Cố Bạch Y: "Cậu——"
Cố Bạch Y theo thói quen trở về một nụ cười thân thiện.
Cô Lan Nhân bởi vì thoạt nhìn sắp tức nổ phổi, một xấp lông xanh trên đầu giống như vương miện gà vểnh lên, bởi vì tức giận mà khẽ run rẩy.
——Nếu màu đỏ thì càng giống.
Cố Bạch Y không chút để ý phát tán suy nghĩ.
Cô Lan Nhân bởi vì tựa hồ cũng không am hiểu cãi nhau, Cố Bạch Y không nói một lời, y cũng không biết nên nói cái gì, "Cậu" nửa ngày liền cũng chỉ dùng sức hừ một tiếng, bưng chậu xoay người rời đi.
Nhưng sau đó bước chân lại cẩn thận, sợ lại té ngã một lần nữa.
Bây giờ thoạt nhìn trông giống như một con vịt con lắc lư.
Cố Bạch Y dùng tầm mắt mới lạ đánh giá đến lúc y xuống lầu, mới xoay người đi vào ký túc xá.
Ngày mai còn có một ngày nghỉ, trở về sớm cũng chỉ có một mình Cô Lan Nhân.
Cố Bạch Y cùng 5 người khác trong ký túc xá đều không quen thuộc, một là bởi vì tính cách nguyên chủ quái gở, còn lại chính là vì làm thêm thật sự quá bận rộn, đoàn xây dựng ký túc xá cậu chưa từng tham gia qua.
Thoáng cái hơn 2 năm trôi qua, 5 người còn lại thân như huynh đệ, nguyên chủ lại ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
Cố Bạch Y cảm thấy có chút đau đầu.
Những người khác trong ký túc xá đối với nguyên chủ phản cảm, thậm chí so với Cô Lan Nhân chỉ có hơn chứ không kém, mà Cố Bạch Y tuy rằng tính tình tốt, nhưng cũng không giống nguyên chủ hoàn toàn nhẫn nhục chịu đựng.
Ở chung một phòng lâu dài sớm muộn gì cũng phải có mâu thuẫn.
Nhưng để chuyển ra ngoài sống cũng không phải là một chuyện dễ dàng, rất khó để tìm phòng phù hợp, cũng rất lãng phí tiền bạc.
Cố Bạch Y lấy sách bài tập và sách giáo khoa ra, bắt đầu làm bài tập bổ sung.
Chuyên ngành của nguyên chủ là lịch sử cổ đại.
Bởi vì công việc bán thời gian không sai biệt lắm chính là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, thường xuyên sắp đến kỳ thi tạm thời ôm chân Phật, thức đêm ôn tập sau đó vượt qua.
Chuyên ngành kiếp trước của Cố Bạch Y cái này, nhưng lịch sử đối với cậu mà nói cũng không khó.
Khi còn bé ở trên núi cho đến 10 tuổi, sư phụ cũng không nhớ tới đưa cậu đến trường, nhưng cũng không có ý định để cho cậu trở thành mù chữ.
Từ khi Cố Bạch Y biết nhớ, sư phụ bắt đầu dạy cậu đọc sách viết chữ.
Giảng dạy cũng không phải sách giáo khoa đứng đắn, mà là các loại sách cổ, nhất là binh thư sử thư Cố Bạch Y đều đã học thuộc làu.
Lúc mới được các cậu chú trong tộc đưa đến tiểu học, cửa ải khó khăn đầu tiên mà Cố Bạch Y gặp phải chính là phiên âm và chữ giản thể.
Giáo viên chủ nhiệm trẻ giàu trí tưởng tượng còn lén tìm cha mẹ, hỏi cậu có phải đã xuyên tới từ thời cổ đại hay không.
Về sau lúc đến thăm gia đình tự mình nhìn bộ sưu tập sách cổ phong phú của Cố gia, cô mới miễn cưỡng tin tưởng chỉ là phương thức giáo dục của gia tộc bọn họ không giống nhau mà thôi.
Sau đó một đường đọc đến đại học, thành tích lịch sử cùng ngữ văn Cố Bạch Y đều rất tốt, hơn nữa không tốn chút sức lực gì.
Sau khi xuyên qua thế giới này không có người quen, nhưng lịch sử cổ đại không khác nhau nhiều.
Lịch sử càng lâu càng không có thay đổi, chỉ có phương diện lịch sử hiện đại cần cậu tốn nhiều tinh lực hơn để nhớ lại.
Ứng phó xong một khóa học đại học chính quy cũng không phải là khó.
Cố Bạch Y một lòng bổ sung bài tập, đợi Cô Lan Nhân tắm rửa xong cầm quần áo trở về, cậu mới chú ý tới đã gần 10 giờ.
Bài tập về nhà còn thiếu một chút, tối hôm sau trở về bổ sung hoàn toàn vẫn kịp.
Cố Bạch Y thu dọn bài tập mới phát hiện Thẩm Huyền Mặc gửi cho cậu mấy tin nhắn, cuối cùng là hỏi cậu có tiện gọi điện thoại không.
Thông báo đến từ 10 phút trước.
Cố Bạch Y nhịn không được muốn cười, cậu còn chưa từng thấy qua....!cố chủ lịch sự như vậy.
Cậu suy nghĩ một chút, trả lời vài câu.
"Thuận tiện."
"Tôi còn chưa ngủ."
"Vừa mới làm bài tập bổ sung."
Cố Bạch Y quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Cô Lan Nhân.
Hai người đồng thời dừng lại.
Cô Lan Nhân vừa mới bò lên giường đột nhiên quay đầu, dùng sức hừ một tiếng, tỏ vẻ mình đối với chuyện của cậu không thèm để ý chút nào.
Cố Bạch Y tươi cười nhạt một chút, cầm lấy điện thoại di động đứng dậy ra cửa ký túc xá.
Tiếng chuông điện thoại cùng tiếng đóng cửa đồng thời vang lên, Cô Lan Nhân chờ một lát mới quay người lại, thò đầu nhìn về phía cửa ký túc xá đóng chặt, nghĩ đến nụ cười lộ ra khi Cố Bạch Y nhìn điện thoại di động, không khỏi nhíu mày.
Trước kia ở trong ký túc xá, Cố Bạch Y mỗi lần nhìn thấy mọi người đều lạnh mặt giống như cương thi vậy.
Họ hầu như không bao giờ thấy cậu cười.
Suy nghĩ một lát, Cô Lan Nhân đưa tay vỗ vỗ ót mình.
Nghĩ Cố Bạch Y làm gì?
Liên quan gì đến y chứ?
Cái loại tiểu nhân hèn hạ tâm tư âm u này, tốt nhất một chút quan hệ cũng đừng liên quan mới tốt!
Cô Lan Nhân cuốn chăn xoay người đi, hạ quyết tâm không suy nghĩ nhiều nữa.
...©...
Cố Bạch Y hoàn toàn không biết gì về diễn biến tâm lý của bạn cùng phòng.
Bên ngoài ký túc xá có một hành lang trống rỗng, lúc này trong ký túc xá còn không có người, Cố Bạch Y đi đến bên hành lang, vừa lúc có thể nhìn thấy sân thể dục cách đó không xa.
Xác nhận chung quanh không có người qua lại, Cố Bạch Y mới nhận điện thoại.
"Thẩm ca."
Thẩm Huyền Mặc "Ừ" một tiếng, sau đó không nói câu nào.
Cố Bạch Y không thể không chủ động truy vấn: "Thẩm ca có chuyện gì không?"
Thẩm Huyền Mặc lại dừng lại một lát, hỏi cậu: "Hôm nay không có ai tìm cậu gây phiền toái chứ?"
Cố Bạch Y hơi sửng sốt, lập tức nhếch khóe miệng, nói: "Không có.
Cảm ơn Thẩm ca quan tâm.
"
Thẩm Huyền Mặc: "Ừ."
Chủ đề dừng lại ở đây một lần nữa.
Nhưng Thẩm Huyền Mặc cũng không cúp điện thoại.
Cố Bạch Y suy nghĩ một chút, nhắc tới một ít tự giác công nhân, với bầu không khí tán gẫu hiện tại của bọn họ, ngày sau ra ngoài diễn kịch một giây cũng bị bại lộ.
Làm thế nào để hai người lạ diễn xuất thân mật khăng khít?
Ngẫm lại những lời của Thẩm phu nhân, Thẩm Huyền Mặc ở phương diện này xác suất lớn là không thông suốt.
Cố Bạch Y tuy rằng cũng chưa từng yêu đương, nhưng bình thường trao đổi cùng người khác vẫn không có vấn đề gì.
Cậu suy tư một lát, chủ động nói đến chuyện của Triệu Tang Thực.
Kể cả chuyện của hai cô gái vị thành niên kia, cậu cũng mờ mịt hỏi một chút, đương nhiên không có bại lộ thân phận của đối phương.
Thẩm Huyền Mặc nghe vậy cũng không ngoài ý muốn, câu đầu tiên chính là nhắc nhở Cố Bạch Y: "Chuyện này lão Triệu sẽ xử lý tốt, cậu không nên nhúng tay vào."
Ước chừng là cảm thấy giọng điệu của mình quá cứng rắn, hắn dừng một lát, hòa hoãn một chút giải thích: "Bọn họ có phương thức xử lý của mình, lão Triệu không phải người xấu, nhưng thuộc hạ còn có chút khó chịu với hắn, chính hắn có thể xử lý tốt, cậu tùy tiện nhảy ra ngoài chính là dựng bia ngắm cho mình, không an toàn."
Cố Bạch Y ngoan ngoãn đáp lại, chần chờ một lát, vẫn là hỏi: "Hai cô gái kia——"
Thẩm Huyền Mặc nói: "Nếu như các nàng nguyện ý báo cảnh sát, lão Triệu nhất định sẽ phối hợp điều tra."
Nhưng nếu như các nàng không muốn ra mặt, ai cũng không có biện pháp, rốt cuộc cũng chưa thật sự xảy ra chuyện.
Cố Bạch Y nghe ra ý tứ của hắn, Triệu Tang Thực sẽ không gây bất lợi cho hai cô gái vị thành niên kia, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Huyền Mặc hỏi: "Cậu biết họ sao? "
Cố Bạch Y không thừa nhận: "Chỉ là có chút lo lắng, cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi, chỉ sợ cũng là sinh hoạt bức bách."
Thẩm Huyền Mặc hừ nhẹ một tiếng: "Cậu đúng là có lòng tốt."
Cũng không biết là trào phúng hay là đùa giỡn.
Cố Bạch Y coi như là ý sau, cười gượng hai tiếng.
Đối diện có mấy nam sinh vừa từ ký túc xá dưới lầu đi ra, kết bạn lên lầu, ầm ĩ đi về phía Cố Bạch Y.
Cố Bạch Y theo bản năng im lặng, dựa vào góc, nhường chỗ cho bọn họ.
Thẩm Huyền Mặc đối diện vừa lúc hỏi cậu ngày hôm sau khi nào rảnh rỗi.
Cố Bạch Y chờ mấy học sinh phía sau đi xa mới trả lời: "Sau 2 giờ sẽ không có việc gì."
Thẩm Huyền Mặc chú ý tới khoảnh khắc dừng lại của cậu, cũng nghe được tiếng người ồn ào bên kia, rất nhanh hiểu được vì sao cậu trầm mặc.
"Cậu đang ở trong phòng ký túc xá?" Thẩm Huyền Mặc hỏi.
"Không có." Cố Bạch Y không hiểu ý, trả lời theo thực tế, "Có một người bạn cùng phòng đã trở lại, tôi liền đi ra."
Khó trách lúc trước nghe điện thoại chờ lâu như vậy.
Thẩm Huyền Mặc hỏi: "Tôi không thể gặp người như vậy sao?"
Cố Bạch Y thiếu chút nữa liền buột miệng thốt ra, đúng.
Họ không phải thực sự đang yêu đương..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook