Ca phẫu thuật của Viên Dục Văn rất suôn sẻ, khôi phục sau phẫu thuật cũng khá tốt, sầu lo trên mặt bà đã giảm đi rất nhiều, Tạ Tinh Lan coi như bỏ xuống được một nỗi lòng.

Viên Dục Văn cũng không nói chuyện của hai người cho ba của Tạ Tinh Lan, nói cho cùng bọn cậu còn phải thi đại học, nếu như bị ba cậu biết được, chắc chắn phải ầm ĩ long trời lở đất.

Tính cách của ba Tạ bảo thủ lại gàn bướng, thích sĩ diện, chỉ tin mình, người khác vừa đấm vừa xoa cũng vô dụng.

Bất kể nói thế nào, tạm thời coi như qua cửa của Viên Dục Văn rồi.

Sau khi lên lớp mười hai, bầu không khí học tập trong lớp dần dần dày, phần lớn học sinh tự động chìm đắm vào trong sách vở, ngay cả thời gian tập thể dục nghỉ giữa tiết tập cũng có người vụng trộm mang theo sách nhỏ ghi từ đơn tiếng Anh.

Vừa kết thúc tiết toán, ủy viên thể dục đứng ở cửa hô: "Tập thể dục, mau ra đây xếp hàng."

Trong lớp vang lên tiếng than vãn, lề mà lề mề, tốp năm tốp ba đi ra ngoài.

Tạ Tinh Lan bá vai bá cổ với Lý Tiểu Bân đi xuống dưới lầu, tránh thoát tai mắt của giáo viên: "Tao chuồn về đây, lười tập thể dục."

Lý Tiểu Bân nói: "Vậy mày đến quầy bán quà vặt mua chút đồ ăn giúp tao."

Tạ Tinh Lan xua xua tay: "Không đi, giữa trưa rồi ăn, mày nhịn đi."

Nói đoạn, cậu lặng lẽ tách rời đội ngũ, lên lầu từ cầu thang bên kia.

Bên trong tòa nhà dạy học rất yên tĩnh, loa phóng thanh trên bãi tập rất xa, Tạ Tinh Lan quay lại phòng học, nhìn thấy Giang Qua cầm phấn đang viết trên bảng đen. Mỗi tháng bọn họ đều có bảng tin bình xét, lớp mười hai rồi, mọi người đều không vui lòng rút thời gian để làm việc này, làm lớp trưởng đương nhiên xui xẻo hơn.

Nhưng Giang Qua làm việc nhanh, thời gian của một hai tiết học đã có thể làm xong.

Tạ Tinh Lan cố ý rón rén đi đến sau lưng hắn, lợi dụng khi Giang Qua viết chữ, cấp tốc thấp người chui qua dưới cánh tay hắn, đứng giữa Giang Qua và bảng đen.

Thoạt nhìn Giang Qua hoàn toàn không bị người đột nhiên xông tới dọa, ném phấn đi, thuận thế ôm eo Tạ Tinh Lan: "Lại lười biếng?"

Tạ Tinh Lan bĩu môi: "Anh được lắm, em thấy anh một mình bận rộn, tới đây giúp anh, anh còn nói em lười biếng."

Giang Qua khẽ nhướng mày: "Giúp anh?"

Tạ Tinh Lan tạm dừng, quay đầu nhìn, chữ phấn Giang Qua vừa viết xong, bị lưng của cậu cọ thành mớ hỗn độn.

"..."

Giang Qua: "Quần áo bẩn rồi, quay lại anh phủi cho em."

Tạ Tinh Lan không nhúc nhích, hai tay ôm cổ hắn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hơi thở của hai người quấn quýt.

"Tiểu Giang cưa cưa," Tạ Tinh Lan hơi hơi híp mắt, giọng nói ngậm ý cười: "Lúc lên lớp sao cứ nhìn lén em, còn có thể chăm chỉ học tập không?"

Giang Qua mặt không đổi sắc: "Sao em biết anh đang nhìn em."

Tạ Tinh Lan mặt không đỏ tim không đập: "Em đang ngẩn người nhìn cửa sổ bên cạnh anh."

Ánh mắt Giang Qua lóe ý cười, rất có ý tứ cậu nói gì cũng đúng, không tranh luận với cậu.

Tạ Tinh Lan càng nhìn mặt hắn càng thích, hiếm khi trong phòng học không có ai, có thời gian thân mật một chút: "Đừng viết bảng tin nữa, đến hôn đi!"

Nói xong, cậu lại gần hôn một cái lên môi Giang Qua, vẫn chưa cách ra một chút để biểu diễn tình cảm dục cự hoàn nghênh, Giang Qua đã ôm lấy cậu, làm sâu nụ hôn này.

(dục cự hoàn nghênh: muốn nhận như giả vờ từ chối)

Mãi cho đến khi tiết phát thanh thể dục cuối cùng ở bên ngoài kết thúc, hai người mới hơi thở hổn hển tách ra, Tạ Tinh Lan chép miệng một cái, hình như bị cắn rách rồi. Giang Qua luôn luôn liếm với cắn, mỗi lần hôn đều cảm giác hắn như muốn ăn người.

"Sao anh cứ cắn em, chỉ anh có răng."

Giang Qua: "Vậy cho em cắn lại."

"Anh nghĩ hay lắm, dù sao thế nào cũng là anh chiếm hời."

Giang Qua nở nụ cười.

Tập thể dục nghỉ giữa tiết kết thúc, các bạn học sắp lục tục trở về. Tạ Tinh Lan cựa quậy cánh tay: "Buông ra buông ra, nóng rồi."

"Đợi lúc nữa."

"Đợi nữa chúng nó về cả rồi."

"Không thể bị nhìn thấy à?"

Hắn vừa nói xong, Tạ Tinh Lan cũng sững sờ một lát. Bị nhìn thấy?

Giang Qua nhanh chóng coi như không phát hiện Tạ Tinh Lan do dự, buông tay xuống, nói: "Quay lại, anh phủi bụi phấn giúp em."

Tạ Tinh Lan ò một tiếng, lúc Giang Qua phủi bụi giúp cậu, cậu nói: "Giang Qua, anh đừng hiểu lầm, em chưa hề không muốn bị người ta biết, em lo bị người khác nghị luận sẽ ảnh hưởng anh học tập."

Còn ba tháng nữa là thi đại học rồi, cũng không thể thất bại trong gang tấc vào giờ phút cuối cùng.

"Anh không quan tâm." Giọng nói sau lưng cậu hơi trầm thấp.

Giống như là trò đùa quái đản, bọn họ vừa tán gẫu đến đây, điểm cong của số phận đã không kịp đề phòng mà đến rồi.

Cửa sau phòng học bị đẩy ra, còn kèm theo tiếng nói chuyện của giáo viên làm nhiệm vụ, đương nhiên giọng nói kia im bặt đi khi nhìn thấy hai người thân mật sau phòng học.

Giờ tự học buổi tối, Lý Tiểu Bân vốn định hỏi Tạ Tinh Lan lát nữa muốn đi ăn khuya không, quay đầu nhìn, lại không nhìn thấy Tạ Tinh Lan.

Cậu ta chọc chọc Cố Lãng ngồi trước mặt: "Tạ Tinh Lan đâu? Lại lén lút trốn tự học?"

Cố Lãng nói: "Không biết. Giang Qua cũng không ở đây, chắc chắn bọn nó ra ngoài đi ăn khuya rồi."

Lý Tiểu Bân lẩm bẩm: "Đúng là có người yêu thì quên bạn bè."

Cố Lãng vô cùng đồng ý.

Mà hai người Tạ Tinh Lan và Giang Qua, cũng không chuồn êm ra khỏi cổng trường đi ăn khuya, bọn họ bị chủ nhiệm lớp xách đến văn phòng.

Trong văn phòng không có giáo viên khác, hai tay chủ nhiệm lớp chống trán, nhìn chằm chằm màn hình máy tính rất lâu trong im lặng.

Tạ Tinh Lan và Giang Qua đứng trước bàn làm việc, Tạ Tinh Lan nghiêng mắt nhìn Giang Qua, người sau hoàn toàn mặt không biểu cảm như trước đây. Như thể yêu đương với con trai bị bắt tại trận, và thi đứng hạng nhất của khối đến văn phòng nhận khen ngợi với hắn mà nói là cùng một tính chất.

Tạ Tinh Lan giống vậy cũng không có gợn sóng gì, bị phát hiện thì bị phát hiện, tính cậu cũng không sợ người khác nghị luận. Chủ yếu là vừa nghĩ đến kết cục khi ba cậu biết chuyện, cậu hơi đau đầu.

Bỗng dưng, Giang Qua nắm chặt bàn tay rũ xuống của cậu, không do dự chút nào.

Lại như không muốn cho Tạ Tinh Lan tránh thoát.

Tạ Tinh Lan không giãy giụa, cầm ngược lại.

Chủ nhiệm lớp đau đầu muốn nổ tung, liếc đến hai người này chẳng những không có xấu hổ bị phát hiện, mà còn nắm tay ngay trước mặt y, y càng đau đầu hơn: "Hai em không biết tính nghiêm trọng của tình huống đúng không!? Vẫn nắm, vẫn nắm!"

Tạ Tinh Lan đẩy chén nước về phía tay y: "Mời thầy nguôi giận trước. Chút chuyện bao lớn."

Chủ nhiệm lớp trừng cậu: "Đừng cợt nhả, các em biết các em đang làm gì không? Chạy theo mốt hay là đi theo đặc biệt?"

Tạ Tinh Lan nghiêm mặt, há miệng, còn chưa lên tiếng, Giang Qua trầm giọng mở miệng trước: "Không phải chạy theo mốt, cũng không phải đi theo đặc biệt, thầy à, em biết thầy đang lo lắng chuyện gì, xin thầy yên tâm, bọn em sẽ không bị ảnh hưởng đến việc học."

Ngay từ đầu Giang Qua đã là bảo bối trong mắt giáo viên Tam trung, tấm biển sống tương lai sáng loáng, mà tính cách hắn lại yên tĩnh trầm ổn, chưa từng gây nhiễu loạn, không hề giống bộ dáng biết yêu sớm hoặc là sa đọa. Cho nên rất nhiều thầy cô đều rất yên tâm về hắn.

Dù như thế nào chủ nhiệm lớp cũng không ngờ rằng, hắn lại ném quả bom nặng ký vào giây phút cuối cùng.

Yêu sớm, còn là với con trai.

Chủ nhiệm lớp im lặng hồi lâu, nói: "Tạ Tinh Lan, em về lớp học trước đi, thầy nói riêng với Giang Qua mấy câu."

"Dạ."

Đợi sau khi Tạ Tinh Lan đi, chủ nhiệm lớp thấm thía nói với Giang Qua: "Giang Qua, thầy biết em sẽ không làm ẩu, nhưng các em đều còn trẻ, có đôi khi có thể sẽ bị mới mẻ nhất thời hấp dẫn, mất đi năng lực suy nghĩ của lý trí. Em cũng biết, gia cảnh Tạ Tinh Lan rất tốt, trò ấy và em không giống nhau, trò ấy không cần cố gắng, không cần phấn đấu cũng có thể sống rất thoải mái, nhưng em không giống."

Chuyện Giang Qua là con riêng của Giang gia cũng không được biết đến rộng rãi, chủ nhiệm lớp chỉ cho rằng hắn là học sinh bình thường.

"Đương nhiên thầy không nói trò ấy không tốt, thầy cũng cảm thấy trò ấy rất tốt, nói nghĩa khí, lại cởi mở, trông cũng đẹp trai. Thế nhưng em đối với trò ấy nghiêm túc, sao biết trò ấy cũng giống vậy hay không đây? Có lẽ trò ấy chỉ nhất thời ưa thích, có lẽ trò ấy cảm thấy cuộc sống trường học quá vô vị..." Chủ nhiệm lớp tận tình khuyên bảo, "Em vẫn chưa biết con đường em chọn là như thế nào, chuyện này sẽ khiến con đường tương lai của em khó đi rất nhiều."

Giang Qua vẫn luôn lắng nghe chủ nhiệm lớp nói xong, mới chậm rãi mở miệng: "Cậu ấy không cần cố gắng cũng không sao, em cố gắng là đủ rồi. Cảm ơn thầy quan tâm, nhưng em chắc chắn, đây chính là điều em muốn, hy vọng thầy đừng can thiệp quá nhiều."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương