Sara nghe thấy có tiếng nói trong giấc mơ nhưng nàng quá yếu để gọi xin sự giúp đỡ. Đầu nàng đau đớn và cằm nàng thì như thể nó bị đập bởi cái bàn là. Ai đó đã mang nàng xuống đây và nàng không có sức để đấu với hắn. Nàng rên rỉ và cố mở mắt ra nhưng mí mắt nàng quá nặng.
Để ngăn cơn buồn nôn, nàng thở sâu và chậm rãi, và khi trí não quay lại với nàng thì trí nhớ cũng thế. Nàng bị đánh bất tỉnh lúc nàng cố giúp Peter Fallon khi có kẻ nào đó nhảy vào họ lúc họ quay trở lại nhà chính. Hắn cũng chính là người đã tấn công nàng trước đây. Nàng ngửi thấy mùi nước hoa của hắn; nàng cảm thấy cùng cánh tay mạnh mẽ đó nâng nàng lên khỏi mặt đất khi nàng bất tỉnh.
Với tiếng kêu hổn hển, nàng mở mắt ra và cố nhấc mình dậy, rồi rên rỉ khi cơn đau nhói lên trong đầu nàng. Sự hoảng hốt tăng cao trong nàng khi nàng nhận ra mình bị trói chân tay và chiếc ghế gỗ. Nang nâng lên, nàng kéo căng, nàng nghiến chặt răng gập ngón tay lại để nỗ lực giải phóng mình. Tất cả những gì nàng đạt được là dây trói bằng da nghiến chặt hơn vào thịt nàng.
Nàng lại nghe thấy tiếng nói và nàng thận trong di chuyển đầu mình để xác định nó đến từ đâu. Có một cánh cửa khép hờ bên tay phải nàng và những giong nói, của một người phụ nữ và một đàn ông, đến từ phía bên kia cánh cửa.
Bản năng chiếm giữ và nàng đóng băng lại như một bức tượng đá. Nàng không muốn những kẻ bên kia cánh cửa đó biết nàng đã tỉnh dậy, bởi vì nàng sợ những gì chúng sẽ làm với nàng tiếp sau đó.
Bình tĩnh, hãy bình tĩnh! Nàng quyết liệt tự bảo với mình khi nàng hít không khí vào phổi.
Nàng chớp chớp mắt để nhìn cho rõ và cố xem chúng đang giữ nàng ở đâu. Có những ngọn nến xe kẽ nhau trên bức tường, làm cơn phòng lập loè ánh sáng ma quái và vào giây phút điên cuồng, nàng nghĩ nàng đang ở nhà nguyện của Longfield. Những bức tường đá xây theo hình trụ tròn và ngả sang màu vàng theo tuổi tác; những cửa sổ nhỏ gần sát với trần; và ở xa phía cuối phòng là một cái bệ thờ với những ngọn nến trên đó. Nhưng không có ghế ngồi trong căn nhà nguyện này. Chỉ có bệ thờ, một cái ghế nàng đang bị trói vào và một cái ghế khác với những bánh xe. Xe lăn. Và giây phút nàng nhìn thấy chiếc xe lăn đó, Sara biết nàng đang ở đâu.
Lúc này, nó khiến nàng hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Nàng nén sợ hãi. Họ sẽ không đi xa đến mức khác thường thế này trừ phi họ mất trí vì căm ghét. Họ không thể để nàng đi. Bắt cóc là trọng tội.
Rũ đầu óc mình ra khỏi suy nghĩ kinh khiếp ấy, nàng tập trung vào xung quanh mình và mắt nàng nheo lại dưới vào ánh sáng của hai ngọn nến đang lập loè được đặt hai bên góc bệ thờ. Giữa hai ngọn nếu là hai bức chân dung nhỏ, và dù nàng ở quá xa để có thể nhìn rõ nó, nàng đủ hiểu bức chân dung vẽ ai. Căn phòng đầy mùi hương trầm và hoa hồng. Đây không phải nhà nguyện; đây là miếu thờ.
Có tiếng bước chân đến cánh cửa và chế ngự mọi cảm xúc của nàng ngoại trừ ý chí sinh tồn, Sara gục cằm xuống ngực và cố ý thả lỏng những cơ bắp gò bó của mình trong cố gắng giả vờ mình hoàn toàn không nhận biết được gì.
Có hai người. Một giọng, nàng đã trông đợi nghe thấy, của quý bà Neville. Nhưng người đàn ông không phải quý ngài Ivor. Vậy hắn là người hầu của quý bà Neville, Beckett.
“Anh đánh ả mạnh thế nào?” quý bà Neville hỏi.
“Mạnh hơn tôi muốn. Tôi phải làm vậy. Ả ta chiến đấu như con cọp cái ấy.”
“Ả có thấy anh không?”
“Có vấn đề gì dâu? Bạn đồng hành của ả không thấy tôi, nên bà không phải sợ chúng ta bị phát hiện ra đâu. Dù sao, tất cả sẽ sớm kết thúc. Tất cả những gì tôi cần là 5 phút riêng với ả và ả sẽ nói cho tôi biết điều chúng ta muốn. Sau đó bà có thể làm bất cứ điều gì bà muốn với ả, miễn là tôi lấy được tiền của mình.”
“Năm phút riêng với ả?” Quý bà Neville cười khúc khích. “Beckett, chắc anh nghĩ tôi là kẻ ngốc. Nếu tôi cho anh năm phút riêng với ả, anh sẽ hãm hiếp ả. Chỉ là không thể hãm hiếp Sara Carstairs. Ả là con điếm. Ả có người tình đầu tiên khi mới 12 tuổi. Ả là kẻ ham muốn vô độ.”
Beckett cười. “Tôi nghĩ tôi có thể là người tiếp theo trong danh sách của ả. Cách ả nhìn tôi ở lễ hội! Nếu Constance không ở đó, tôi chắc bây giờ tôi đã chung giường với Sara Carstairs rồi.”
“Đức ngài Maxwell,” quý bà Neville nói giọng cay độc, “có thể có vài lời về việc đó.”
“Bà nghĩ ngài ấy yêu ả ư?”
“Khó lắm. Chú ý lời tôi nói, đó là cuộc hôn nhân giả. Một khi đức ngài Maxwell nắm được câu chuyện, ngài ấy sẽ không sử dụng Sara Carstairs nữa, ngài ấy sẽ nhanh chóng rũ bỏ cuộc hôn nhân giả tạo này. Tất cả ý tôi là ngày ấy sẽ không để bất cứ ai khác lại gần cô ả.”
“Vậy thì tất cả chúng ta cũng theo đuổi mục tiêu hệt như thế!”
“Tất nhiên. Nhưng nếu anh muốn phần thưởng, chúng ta phải tìm ra di thể của William đầu tiên.” Bà thở dài. “tôi luôn nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy nó ở ngôi nhà bà goá.”
“Tôi cũng thế, đặc biệt sau khi ả sai người làm dọn những cái xà dầm to đi. Đức ngài Maxwell cũng có cùng ý nghĩ như vậy. Ngài ấy đến trước vào tôi phải vội vàng xoá sạch dấu vết.”
“Và anh chắc di thể William không ở đó?”
“Tôi đã nói rồi, tôi nghe ả nói chuyện với đức ngài Maxwell trước khi tôi tóm ả. Ả không dẫn đến họ đến di thể William. Chỉ có một cách tìm ra thi thể William ở đâu là làm ả phải nói. Như tôi nói, cho tôi năm phút với ả, và ả sẽ chỉ là quá sung sướng mà kể tôi nghe.”
Giọng quý bà Neville ngời lên vì thích thú. “Anh sẽ có thời gian ở riêng với ả sau khi ả nói cho chúng ta biết điều chúng ta muốn biết. Anh hiểu không?”
“Tôi có thể đợi.”
“Xét tới việc anh làm.”
Sara cảm thấy như thể vừa nuốt một con gà béo ngậy khổng lồ. Nàng cảm thấy ngấy lên tận cổ khi nó chui xuống và dạ dày nàng nặng trịch. Nàng không thể ngăn mình đừng rên rỉ.
“Tốt, ít nhất chúng ta biết ả còn sống,” quý bà Neville nói với cùng giọng thích thú như thế. Bà giật phắt váy khi bà tiến về phía Sara. “Anh nên kiên nhẫn hơn, Beckett. Anh được cho là đã đợi đến khi quý ngài Ivor ra khỏi nhà rồi mới mang ả đến đây.”
“Đó là ý kiến của bà, không phải của tôi. Khó để có thể lại gần ả lúc này, ả được bảo vệ quá tốt. Tôi thấy cơ hội của tôi và chộp lấy nó. Ngoài ra, quý ngài Ivor sẽ không làm sao lãng chúng ta. Jenny nhỏ bé đang làm ngài ấy bận rộn.”
“Đủ rồi đấy, Beckett! Anh sẽ luôn luôn phải nói với quý ngài Ivor với sự kính trọng. Anh hiểu không?”
Gã hầu sưng sỉa. “Được, giờ thì bà chờ đợi điều gì? Làm ả tỉnh lại đi.”
Sara nhận thấy mùi hương hoa hồng trên quần áo của quý bà Neville và gồng mình đón nhận những gì nàng đoán sắp đến. Ngay sau đó, nàng ho và thổi phù phù khi nàng hít phải mùi từ cái chai làm bằng sừng đang mở nắp. Mắt nàng bắt đầu đầy nước mắt và nàng ráng sức tránh cái mùi cay xè kinh khủng đó. Quý bà Neville chẳng nói gì ngoài việc giữ cái chai sát vào mũi Sara cho nên khi bà hài lòng là Sara hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ sau đó bà mới lùi lại.
Nước mắt chảy thành dòng xuống mắt Sara và nàng hít vội không khí vào phổi. Toàn bộ cơ thể nàng run rẩy không điều khiển nổi, và nàng cố gắng kiểm soát nỗi sợ hãi. Không ai đến giúp nàng; không ai biết nàng ở đâu. Nàng đang phải viện vào sự nhân từ của người đàn bà hoàn toàn tin rằng nàng đã sát hại con trai bà ta và gã đàn ông có lương tâm của con mèo đực. Nàng không biết nàng sợ ai hơn.
Bình tĩnh nào! Bình tĩnh nào!
Nàng nhìn những kẻ bắt cóc mình. Gã hầu mặc chế phục màu đen; quý bà Neville mặc đồ ngủ. Chiếc váy xuềnh xoàng của bà có màu hồng như áo thiếu nữ khiến bà trông quê kệch chứ không trẻ hơn.
“Quý bà Neville!” Tiếng run run trong giọng nói của nàng không hề giả vờ. Nàng nhìn xuống dây trói của mình, thở gấp và bắt đầu vật lộn. “Tại sao tôi ở đây? Điều này là sao?”
Nàng không nhìn thấy điều đang đến nhưng nàng nên chuẩn bị trước việc quý bà Neville đột nhiên bất ngờ giơ tay ra và tát thẳng vào mặt nàng nàng. Bà sẽ đánh Sara tiếp nếu gã hầu không can thiệp. Hắn chộp lấy cổ tay của qúy bà Neville và lôi bà ra.
Sara cứng người vì sốc và đau. Nhưng cái tát làm được nhiều hơn là làm nàng phát ốm vì đau. Nó dội tắt cơn hoảng loạn của nàng. Nếu nàng muốn trốn thoát mà vẫn còn sống thì nàng phải giữ trí thông minh lại bên mình.
“Hãy kiểm soát mình,” Beckett nghiến răng nói. Hắn đứng giữa quý bà Neville và Sara. “Nếu ả ngất đi thì làm sao giúp chúng ta được?”
“Nó giết con trai tôi!” quý bà Neville vung tay che mắt. “Nó giết con trai tôi!”
“Tôi được tuyên bố vô tội,” Sara gào lên.
Quý bà Neville rít lên. “Chỉ bởi vì thi thể của William không bao giờ được tìm ra.” Bà kéo mình ra khỏi cái ôm ghì của gã hầu, đi đến bệ thờ và quay lại vơi một trong hai bức chân dung. “Nhìn nó đi!” Bà ra lệnh, giọng vỡ oà.
Sara nhìn vào khuôn mặt của William Neville, trẻ hơn nàng biết. Khuôn mặt gầy của hắn được bao bởi những lọn tóc quăn. Môi hắn đầy đặn và nở nụ cười. Không ai biết được, nhìn vào cái vẻ quyến rũ này, sự tàn bạo ẩn náu bên dưới bề mặt của nó.
Nàng nuốt vào khó khăn. “Tôi rất tiếc,” nàng nói, “nhưng-”
Quý bà Neville dậm chân. “Đừng có nói láo! Phải là mày! Tao đã thức đợi nó đêm đó nhưng nó không về nhà.” Mặt bà gay gắt đầy ác ý. “Mày không biết điều đó, phải không, rằng William vẫn về gặp mẹ nó? Nó là mọi thứ với tao, và tao cũng thế với nó. Nó kể cho tao tất cả mọi thứ về mày và mày có ý nghĩa về tiền bạc thế nào. Nhưng tao chưa bao giờ có ý nghĩa với nó. Tao luôn cho nó bất cứ thứ gì tao dành dụm được. Và điều đó quá bất công. Tiền thuộc về nó. Nó sẽ không bao giờ cưới người thấp kém hơn mình nếu mày không xui cha nó chống lại nó.”
Bức chân dung về hạnh phúc gia đình giải thích nhiều về tính cách William nhưng Sara không nán lại ở điểm đó. “Tôi xui quý ngài Ivor chống lại William ư? Sao tôi có thể làm điều đó?”
Giọng quý bà Neville bắn ra như roi quất. “Bằng cách nói những điều dối trá về nó. Mày đã tung những tin đồn về nó. Mày nói nó cưỡng hiếp em ruột mình. Và khi quý ngài Ivor nghe về điều đó, ông ấy đã từ William. Nhưng đó tất cả do mày dựng lên.”
“Caroline?” Sara cảm thấy như thể nàng vừa bước ra khỏi trái đất và bị cuốn xuống khoảng không. Mắt nàng bắn về phía bệ thờ, bức chân dung Caroline. Có phải Caroline là cô thôn nữ William bỏ rơi không? Và từ nơi xa, nàng nghe giọng mình nói, “Caroline nói rằng William đã cưỡng hiếp cô ấy ư?”
“Nó chết, đúng không? Ồ, mày quá thông minh. Mày đợi đến khi nó nằm trong mộ rồi mày mới bắt đầu tung tin đồn đồi bại đó.”
Sara nhìn vào đôi mắt độc địa, tái nhợt đó và biết rằng sẽ không một lời giải thích nào của nàng được chấp nhận.
Sự căm hờn của quý bà Neville quá mãnh liệt đến mức có thể sờ thấy được.
Gã người hầu bồn chồn. “Điều này chẳng đưa chúng ta đến đâu cả. Tôi không lên kế hoạch chỉ để nghe về lịch sử gia đình. Tôi muốn phần thưởng, và chúng ta càng tìm thấy thi thể William sớm chừng nào tôi càng có thể lấy nó sớm chừng ấy.”
Quý bà Neville không trả lời. Bà đặt chân dung William lại bệ thờ, hôn nó, và bức chân dung kia, sau đó đến thẳng trước mặt Sara. “Tao đã cầu nguyện cho ngày này quá lâu,” bà nói. “Khi mày bỏ đi tao đã quẫn trí. Tao nghĩ tao sẽ không bao giờ nhìn thấy mày nữa. Nhưng tao đã tìm ra được cách đưa mày về nhà, phải không Sara?”
Những từ ngữ tự động thốt ra. “Bà đã gửi những bức thư theo kiểu chữ viết của William.”
Một nụ cười rạng rỡ. “Nhưng tất nhiên. Rồi Beckett và tao kiên nhẫn đợi mày quay lại để mày có thể dẫn chúng tao đến chỗ William. Beckett nói rằng mày sẽ muốn chắc rằng William đã chết. Nhưng mày không dẫn chúng tao đến mộ của con trai tao, vì thế chúng ta quyết định cần làm gì đó quyết liệt hơn. Và giờ chúng ta ở đây.”
Sự hoảng hốt của Sara bắt đầu vọt lên lần nữa. Tay và chân bị trói, nàng bất lực trong việc bảo vệ mình. Nàng điên cuồng tự hỏi nàng có nên hét lên không. Nàng đã biết từ cuộc nói chuyện của họ rằng ngài Ivor ở nhà và đang dính lấy cô người hầu. Nhưng khu trang viên này to như một lâu đài nhỏ. Nàng nghi ngờ việc có ai vẫn còn thức và thậm chí nếu nàng có hét và có ai nghe thấy, họ sẽ tìm thấy nàng thế nào đây?
Nàng nhìn quý bà Neville. Thậm chí nếu nàng biết thi thể William ở đâu, nàng cũng không nghĩ điều đó bảo vệ nàng. Nàng đang nhìn vào một khuôn mặt trẻ con, một đứa trẻ tàn ác không quan tâm đến bất cứ điều gì thuộc về công lý ngoại trừ nó áp dụng cho chính nó.
“Ôi, Max,” nàng nức nở, quá nhỏ nên nó gần như không nghe được.
Nhưng quý bà Neville nghe thấy và chộp ngay lấy. “Ồ đúng thế, đừng quên người chồng tội nghiệp của mày. Mày nghĩ mày quá thông minh, bẫy đức ngài Maxwell. Mày có thực sự nghĩ rằng người họ Worthe của Lyndhurst chấp nhận mày làm con dâu không? Đức ngài Maxwell đang sử dụng mày. Ngài ấy là chủ và là người phát hành tờ Người Đưa Tin. Tất cả những gì ngài ấy muốn là câu chuyện cho bài báo của mình. Đó là điều ngài ấy đã nói với quý ngài Ivor. Đức ngài Maxwell sẽ không cưới mày, đứa con gái của thằng ủ rượu! Thời gian sẽ chứng minh tao đúng.”
Sara coi hầu hết bài diễn thuyết nho nhỏ này là những lời nói lảm nhảm của một người đàn bà loạn trí. Sự đau đớn mất con đã mưng mủ bên trong quý bà Neville và gây tác động lên đầu óc bà. Bà ta không đoán trước được và mất kiểm soát. Nàng nhìn gã hầu. Hắn đang chằm chằm nhìn nàng với nụ cười bí ẩn trên gương mặt. Ngón tay nàng nắm lại quanh tay dựa của chiếc ghế. “Nghĩ trước khi anh làm bất cứ điều ngu ngốc nào,” nàng nói với hắn. Có vẻ khẩn thiết trong giọng nàng. “Đức ngài Maxwell không phải gã khờ. Chàng sẽ đoán ra được anh có liên quan đến việc bắt cóc tôi. Và nếu tiền là điều anh muốn, tôi có rất nhiều. Tôi sẽ trả cho anh phần thưởng nếu anh để tôi đi.”
“Không!” Tiếng gào từ quý bà Neville.
Nụ cười Beckett làm loé lên hàm răng trắng. “Đừng lo! Tôi không ngu thế đâu. Tôi hiểu về tất cả các quý bà quý cô và cách làm họ giữ lời.”
Sara hét lên, “Tiền quan trọng với anh lắm à?”
Nụ cười của hắn ngay lập tức biến thành nụ cười khinh miệt. “Nói cứ như một quý cô đích thực,” hắn nói. “Cô em và loại người như cô em biết gì về cuộc đời nô bộc chứ? Cô em chưa từng phải làm việc một ngày nào trong cuộc đời mình.”
Hắn cúi đầu xuống và Sara có thể thấy sự giận dữ bùng lên trong mắt hắn. Nàng cố tránh đi và xương sống nàng ép chặt vào lưng ghế.
“Tôi kiếm được 30 bảng một năm,” hắn nói. “Ba mươi! Và hầu hết những người hầu khác chỉ kiểm được một nửa ngần đó. Chúng tôi cũng tốt như những người chúng tôi phục vụ nhưng họ đối xử với những con chó còn hơn chúng tôi. Được thôi, tôi là kẻ tham vọng. Tôi có kế hoạch cho cuộc đời mình, và phần thưởng sẽ gây dựng kha khá cho tôi.”
Sara thở đốc khi hắn giữ lấy mặt nàng bằng hai tay.
“Đúng,” hắn nói, “cô em đã đã đúng khi sợ tôi. Tôi sẽ rất buồn, cô em biết đấy, nếu tôi không đạt được phần thưởng. Thực tế, tôi dồn hết tâm huyết cho nó. Và tôi có tâm trạng rất xấu. Nó không nói trước được tôi sẽ làm gì nếu cô em không nói cho tôi điều tôi muốn biết.”
“Ý Beckett là,” quý bà Neville nói, “anh ta sẽ giết mày nếu mày không nói cho chúng tao biết William ở đâu, nhưng nếu mày nói cho chúng tao biết, chúng tao sẽ để mày đi. Ồ, tao biết mày có thể cố giết người lần nữa nhưng như thế mọi người sẽ biết rằng mày giết con tao. Vì vậy mày thấy đó, Carstair, mày sẽ phải trả giá cho tội ác của mình, cách này hay cách khác.”
“Tôi không thể nói cho các người thi thể William ở đâu,” Sara gào lên, “bởi vì-” Nàng nhìn vào một khuôn mặt cứng rắn rồi đến khuôn mặt kia, và biết sự thật sẽ không bảo vệ nàng. “Bởi vì...” nàng nao núng, rồi nói tiếp, “các người sẽ không bao giờ tìm ra. Tôi sẽ phải dẫn các người đến đó.”
“Nó nói dối,” quý bà Neville rít lên. “Nó đang câu giờ.”
“Để ả nói nốt. Tiếp đi. Nói cho tôi biết nó ở đâu, và tôi sẽ quyết định cô em nói dối hay không. Nếu cô em nói dối, Chúa mới giúp được cô em.”
Lúc này, những từ ngữ đến dễ dàng hơn bởi vì Peter Fallon đang xem xét những nơi thi thể William có thể bị giấu khi họ bị Beckett tấn công. “Nó ở vùng dưới, một trong những công sự cũ của người Saxon nhìn xuống từ Longfield. Nhưng anh sẽ không bao giờ tìm thấy đâu. Nó được bao phủ bởi bụi thạch nam và mâm xôi. Cảnh sát không tìm ở đó bởi vì không ai biết về nó ngoại trừ tôi. Tôi tìm thấy nó khi tôi còn là đứa trẻ và biến nó thành nơi trốn bí mật của mình.”
Bà bước nhanh một bước về phía Sara nhưng một lần nữa Beckett lại xen vào. “Nếu bà làm bị thương cô ả,” hắn bật ra, “chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy thi thể con trai bà.” Hắn nhìn Sara. “Tôi không tin cô em. Cô em đã đến ngôi nhà bà goá hai lần vào giữa đêm. Lần đầu, tôi theo cô em. Lần sau, tôi biết cô em quay lại đó. Tôi đã đợi cô em từ đêm này qua đêm khác. Nếu thi thể William không có trong ngôi nhà bà goá, nó phải ở nơi nào gần đó. Và ngôi nhà bà goá thì không phải nơi gần vùng dưới. Nó là hướng ngược lại.”
Não nàng chưa bao giờ làm việc nhanh hơn thế. “Nó là mánh khoé. Để chắc chắn không ai theo tôi. Anh nghĩ tôi ngu đến mức tôi không kiểm tra nguồn nước trước ư? Nhưng cả hai lần, tôi đều đánh lạc hướng. Và không phải là ngựa của William bị tìm thấy ở vùng dưới ư? Đó là nơi anh ta ở, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Cái nhìn lướt qua giữa gương mặt bà chủ và gã hầu, và một lúc sau, quý bà Neville gật đầu. Bà giải phóng một hơi thở dồn nén. “Tôi sẽ đợi anh ở đây. Nhưng nhớ ai là người trả phần thưởng cho anh. Nếu anh không tìm thấy di thể của William, thì anh sẽ không nhận được gì từ quý ngài Ivor đâu.”
“Tôi không có vẻ sẽ quên điều đó.”
Sara nao núng khi hắn đột nhiên quay lại phía nàng với con dao trong tay, rồi nàng phát ra tiếng nức nở kìm nén. Hắn chỉ muốn cắt bỏ dây trói cho nàng, đầu tiên là cổ tay nàng rồi đến mắt cả chân nàng. Hắn nhìn sự khiếp sợ trên khuôn mặt nàng và mỉm cười.
“Đứng lên,” hắn nói.
Sara nghe theo nhưng nàng lảo đảo như một người phụ nữ đã uống quá nhiều. Đầu nàng ong ong với những suy nghĩ, máu nàng dồn vào tai nàng. Quý bà Neville đã nói bà ấy sẽ ở lại, và mặc dù một người sẽ làm cơ hội đào thoát của nàng tăng lên nhưng nàng không muốn ở một mình với gã hầu.
Anh sẽ có thời gian ở riêng với ả sau khi ả nói cho chúng ta biết điều chúng ta muốn biết.
Những từ ngữ xoay mòng mòng quanh đầu nàng. Nàng không nghĩ gã hầu đặc biệt này sẽ nghe theo ai ngoài bản thân mình.
“Nào giờ thì xem cô em đi đứng thế nào,” gã nói.
Sara bước một bước và loạng choạng nhưng nàng bắt mình tiếp tục. Nếu nàng thoát khỏi việc này mà còn sống, nàng sẽ phải làm nhiều việc hơn là đi đứng. Nàng sẽ phải chạy trối chết như một con hươu.
“Đi thôi,” Beckett nói. Hắn dí dao vào cổ nàng. “Nhưng nhớ, nếu cô em thử làm bất cứ điều gì, tôi sẽ cắt lát ngón tay cô em ra từng ngón một. Và đó là những ngón tay xinh đẹp làm sao.”
Hắn chộp lấy khuỷ tay Sara và đẩy nàng ra cửa. Quý bà Neville giữ cửa cho họ. “Tôi sẽ ở đây, Beckett, đợi anh quay lại. Rồi chúng ta sẽ cùng đến chỗ quý ngài Ivor và nói cho ông ấy biết tin tốt lành.”
Bà đóng cửa sau lưng họ và quay lại miếu thờ bà đã dựng cho các con mình. Bà cảm thấy than thản đến kỳ lạ. Bà đã hứa với con trai mình rằng bất chấp lâu thế nào, bà sẽ mang kẻ sát hại nó ra công lý. Và rốt cuộc, ngày đó đã đến.
Ngôi nhà là mê cung những hành lang dài, hẹp và những cầu thang dẫn đến những hành lang dài và hẹp khác. Sara nghĩ nàng hiểu tại sao Beckett lại chọn lối quanh co này để rời ngôi nhà. Hắn chắc hẳn biết nơi tất cả những người hầu ở và muốn tránh không gặp bất cứ ai nàng có thể khẩn nài xin sự giúp đỡ. Thậm chí nếu nàng có hét lên, nàng cũng không nghĩ có ai nghe mình. Nàng không có kế hoạch gì ngoại trừ thoát khỏi hắn và giấu mình đến sáng, khi ngôi nhà bắt đầu huyên náo. Nàng biết nàng sẽ không bao giờ chạy nhanh hơn hắn ở vùng dưới. Nàng không có thể lực. Nàng cảm thấy lảo đảo và yếu ớt. Nàng phải nghĩ ra biện pháp khi họ vẫn đang ở trong nhà.
Nhưng để thoát khỏi hắn, nàng cần bóng tối, và niềm hi vọng của nàng tàn úa dần khi nàng nhìn thấy những ngọn nến đang rền rĩ cháy trong những giá nến gắn vào tường ở tất cả mọi hành lang. Phải có một người hầu phụ trách việc tắt nến hàng giờ trước và nàng tự hỏi liệu đó có phải công việc của Beckett không. Từ những gì nàng biết về hắn, hắn sẽ không làm theo những gì người ta mong chờ ở hắn dù chỉ là chút xíu. Hắn bất mãn sâu sắc về vị trí người hầu của mình và sẽ làm hết mức có thể để thoát khỏi điều đó.
“Đây là chái nhà của quý bà Neville,” hắn nói, những từ đầu tiên kể từ khi họ rời căn phòng của quý bà Neville. “Bà ấy và tôi dùng nó cho riêng mình, ngoại trừ cô hầu của bà ấy, và cô ta thì không ở tầng này. Nếu cô em có hét thì cũng chẳng ai nghe thấy đâu.”
Nàng cảm thấy tiếng mạch đập chậm và mạnh ở cổ mình.
Hắn dừng lại bên một cái chân nến gắn trên tường và lấy 1 ngọn nến từ đó. “Không có nến ở nơi chúng ta đang đến,” hắn nói.
Hắn không làm động tác gì để đi tiếp và nàng né người tránh khỏi hắn, cố gắng khiến chuyển động của nàng tự nhiên hết mức có thể. Nhưng dù cố hết mức có thể, nàng cũng không nghĩ được gì để nói. Hắn xô nàng vào cánh cửa. “Cô em thích tôi phải không?” hắn nói.
Nàng nổi da gà. Nàng muốn tát bay cái nụ cười dâm đãng ra khỏi mặt hắn kinh khủng nhưng nàng biết tốt hơn là đừng gây thù địch với hắn. Thực tế, nàng nên làm ngược lại. Hắn sẽ tin nàng chứ? “Vâng,” nàng run run nói.
Hắn cười vào mắt nàng.
Sau khi nhét con dao vào túi, hắn với lấy nắm cửa ngay bên hông nàng, và đẩy cửa vào trong. Nàng nhanh chóng lùi lại, tránh khỏi hắn. Hắn theo nàng vào, đóng cửa lại và khoá chặt. Khi hắn đặt cây nên lên bệ lò sưởi, Sara liếc nhanh xung quanh. Nang không mất thời gian nghiên cứu cái giường bốn cột to lớn với tấm màn thêu tinh vi. Nàng kiếm tìm vũ khí và nàng thấy nó trong lòng lò sưởi, bên cạnh cái chắn bằng đồng.
Hắn trượt ra khỏi áo khoác và gấp nó gọn gàng đặt lên ghế. Sara cố gắng tỏ ra thân mật như hắn nhưng những ngón tay nàng run rẩy quá mạnh, nàng không thể cởi nút áo của mình.
Nàng nhảy dựng lên khi nhìn thấy và phát hiện ra hắn đứng ngay sau nàng. Tay hắn ôm vai nàng và nàng chiến đấu với sự xui khiến tránh đi.
Đôi mắt sẫm màu của hắn lấp lánh nhìn nàng. “Cô em là con chó cái ngu ngốc. Cô em thực sự nghĩ rằng cô em có thể lừa tôi ư? Cô em đang câu giờ, hi vọng có ai đó sẽ giải thoát cho cô em. Tốt thôi, sẽ chẳng có sự giải thoát nào hết.”
Hắn chộp lấy tay nàng và đẩy tay nàng vào cơ thể hắn. Khi nàng cảm thấy sự khuấy động của hắn, nỗi khiếp sợ xé rách nàng và nàng hành động theo bản năng. Nàng tát vào mặt hắn. Hắn di chuyển như ánh sáng và làm nàng quay mòng mòng ngã xuống mép giường, nàng nhặt que cời lửa lên và xoay tít lại đối mặt với hắn.
Hắn chống nạnh và cười thầm. “Tôi sẽ bắt cô em trả giá cho cái tát đó,” hắn nói. “Nhưng cô em muốn tôi phải không? Một vài người phụ nữ thích nó thô bạo.”
Trước khi hắn ngừng nói, hắn lao vào nàng. Nhưng nàng đã sẵn sàng. Nàng vung cái que cời theo hình vòng cung và cắt ngang vai hắn. Nó không đủ làm hắn ngã. Với một tiếng rống giận dữ, hắn đè nàng ngã xuống sàn. Nàng chiến đấu như người điên. Họ lăn tròn và làm đổ ghế. Đá, cong người lên, nàng giải phóng được một tay và chọc vào mắt hắn. Hắn tru lên đau đớn và thả nàng ra. Nàng quỳ lên và bắt đầu lê đến cái cời. Trên đường đi, nàng chạm phải áo khoác của hắn và thấy lưỡi nhọn con dao của hắn.
Nó đã trong tay nàng trước khi hắn nhận ra nguy hiểm của mình. Hắn lao đến nàng và nàng đâm dao vào đùi hắn. Một thoáng im lặng đến kinh ngạc rồi hắn gào to gấp đôi vì đau đớn.
“Con chó cái!” Hắn thở hổn hển. “Mẹ kiếp con chó cái! Tao nghĩ mày đâm vào động mạch rồi.”
“Tao hi vọng là thế.”
“Chó cái! Giúp tao. Tao cần bác sĩ.”
Nàng chẳng thèm trả lời. Nàng nhặt áo khoác của hắn lên, tìm chìa khoá cửa, và nhanh chóng mở nó. Nàng vứt con dao đi, rồi nàng bắt đầu la hét. Nàng chạy theo chiều dài hành lang, la hét, la hét, và la hét.
Như thể trả lời cho những tiếng la hét đó, nàng nghe tiếng động như sấm sét từ phía dưới, và một lúc sau, giọng Max gầm tên nàng. Tất cả sự đau đớn, nhức buốt của nàng bị lãng quên khi nàng lao mạnh xuống phía ánh sáng cuối cầu thang.
“Chúa tôi! Sara!”
Max nhảy lên từ cuối cầu thang khi nàng phóng thẳng vào vòng tay chàng.
Để ngăn cơn buồn nôn, nàng thở sâu và chậm rãi, và khi trí não quay lại với nàng thì trí nhớ cũng thế. Nàng bị đánh bất tỉnh lúc nàng cố giúp Peter Fallon khi có kẻ nào đó nhảy vào họ lúc họ quay trở lại nhà chính. Hắn cũng chính là người đã tấn công nàng trước đây. Nàng ngửi thấy mùi nước hoa của hắn; nàng cảm thấy cùng cánh tay mạnh mẽ đó nâng nàng lên khỏi mặt đất khi nàng bất tỉnh.
Với tiếng kêu hổn hển, nàng mở mắt ra và cố nhấc mình dậy, rồi rên rỉ khi cơn đau nhói lên trong đầu nàng. Sự hoảng hốt tăng cao trong nàng khi nàng nhận ra mình bị trói chân tay và chiếc ghế gỗ. Nang nâng lên, nàng kéo căng, nàng nghiến chặt răng gập ngón tay lại để nỗ lực giải phóng mình. Tất cả những gì nàng đạt được là dây trói bằng da nghiến chặt hơn vào thịt nàng.
Nàng lại nghe thấy tiếng nói và nàng thận trong di chuyển đầu mình để xác định nó đến từ đâu. Có một cánh cửa khép hờ bên tay phải nàng và những giong nói, của một người phụ nữ và một đàn ông, đến từ phía bên kia cánh cửa.
Bản năng chiếm giữ và nàng đóng băng lại như một bức tượng đá. Nàng không muốn những kẻ bên kia cánh cửa đó biết nàng đã tỉnh dậy, bởi vì nàng sợ những gì chúng sẽ làm với nàng tiếp sau đó.
Bình tĩnh, hãy bình tĩnh! Nàng quyết liệt tự bảo với mình khi nàng hít không khí vào phổi.
Nàng chớp chớp mắt để nhìn cho rõ và cố xem chúng đang giữ nàng ở đâu. Có những ngọn nến xe kẽ nhau trên bức tường, làm cơn phòng lập loè ánh sáng ma quái và vào giây phút điên cuồng, nàng nghĩ nàng đang ở nhà nguyện của Longfield. Những bức tường đá xây theo hình trụ tròn và ngả sang màu vàng theo tuổi tác; những cửa sổ nhỏ gần sát với trần; và ở xa phía cuối phòng là một cái bệ thờ với những ngọn nến trên đó. Nhưng không có ghế ngồi trong căn nhà nguyện này. Chỉ có bệ thờ, một cái ghế nàng đang bị trói vào và một cái ghế khác với những bánh xe. Xe lăn. Và giây phút nàng nhìn thấy chiếc xe lăn đó, Sara biết nàng đang ở đâu.
Lúc này, nó khiến nàng hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Nàng nén sợ hãi. Họ sẽ không đi xa đến mức khác thường thế này trừ phi họ mất trí vì căm ghét. Họ không thể để nàng đi. Bắt cóc là trọng tội.
Rũ đầu óc mình ra khỏi suy nghĩ kinh khiếp ấy, nàng tập trung vào xung quanh mình và mắt nàng nheo lại dưới vào ánh sáng của hai ngọn nến đang lập loè được đặt hai bên góc bệ thờ. Giữa hai ngọn nếu là hai bức chân dung nhỏ, và dù nàng ở quá xa để có thể nhìn rõ nó, nàng đủ hiểu bức chân dung vẽ ai. Căn phòng đầy mùi hương trầm và hoa hồng. Đây không phải nhà nguyện; đây là miếu thờ.
Có tiếng bước chân đến cánh cửa và chế ngự mọi cảm xúc của nàng ngoại trừ ý chí sinh tồn, Sara gục cằm xuống ngực và cố ý thả lỏng những cơ bắp gò bó của mình trong cố gắng giả vờ mình hoàn toàn không nhận biết được gì.
Có hai người. Một giọng, nàng đã trông đợi nghe thấy, của quý bà Neville. Nhưng người đàn ông không phải quý ngài Ivor. Vậy hắn là người hầu của quý bà Neville, Beckett.
“Anh đánh ả mạnh thế nào?” quý bà Neville hỏi.
“Mạnh hơn tôi muốn. Tôi phải làm vậy. Ả ta chiến đấu như con cọp cái ấy.”
“Ả có thấy anh không?”
“Có vấn đề gì dâu? Bạn đồng hành của ả không thấy tôi, nên bà không phải sợ chúng ta bị phát hiện ra đâu. Dù sao, tất cả sẽ sớm kết thúc. Tất cả những gì tôi cần là 5 phút riêng với ả và ả sẽ nói cho tôi biết điều chúng ta muốn. Sau đó bà có thể làm bất cứ điều gì bà muốn với ả, miễn là tôi lấy được tiền của mình.”
“Năm phút riêng với ả?” Quý bà Neville cười khúc khích. “Beckett, chắc anh nghĩ tôi là kẻ ngốc. Nếu tôi cho anh năm phút riêng với ả, anh sẽ hãm hiếp ả. Chỉ là không thể hãm hiếp Sara Carstairs. Ả là con điếm. Ả có người tình đầu tiên khi mới 12 tuổi. Ả là kẻ ham muốn vô độ.”
Beckett cười. “Tôi nghĩ tôi có thể là người tiếp theo trong danh sách của ả. Cách ả nhìn tôi ở lễ hội! Nếu Constance không ở đó, tôi chắc bây giờ tôi đã chung giường với Sara Carstairs rồi.”
“Đức ngài Maxwell,” quý bà Neville nói giọng cay độc, “có thể có vài lời về việc đó.”
“Bà nghĩ ngài ấy yêu ả ư?”
“Khó lắm. Chú ý lời tôi nói, đó là cuộc hôn nhân giả. Một khi đức ngài Maxwell nắm được câu chuyện, ngài ấy sẽ không sử dụng Sara Carstairs nữa, ngài ấy sẽ nhanh chóng rũ bỏ cuộc hôn nhân giả tạo này. Tất cả ý tôi là ngày ấy sẽ không để bất cứ ai khác lại gần cô ả.”
“Vậy thì tất cả chúng ta cũng theo đuổi mục tiêu hệt như thế!”
“Tất nhiên. Nhưng nếu anh muốn phần thưởng, chúng ta phải tìm ra di thể của William đầu tiên.” Bà thở dài. “tôi luôn nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy nó ở ngôi nhà bà goá.”
“Tôi cũng thế, đặc biệt sau khi ả sai người làm dọn những cái xà dầm to đi. Đức ngài Maxwell cũng có cùng ý nghĩ như vậy. Ngài ấy đến trước vào tôi phải vội vàng xoá sạch dấu vết.”
“Và anh chắc di thể William không ở đó?”
“Tôi đã nói rồi, tôi nghe ả nói chuyện với đức ngài Maxwell trước khi tôi tóm ả. Ả không dẫn đến họ đến di thể William. Chỉ có một cách tìm ra thi thể William ở đâu là làm ả phải nói. Như tôi nói, cho tôi năm phút với ả, và ả sẽ chỉ là quá sung sướng mà kể tôi nghe.”
Giọng quý bà Neville ngời lên vì thích thú. “Anh sẽ có thời gian ở riêng với ả sau khi ả nói cho chúng ta biết điều chúng ta muốn biết. Anh hiểu không?”
“Tôi có thể đợi.”
“Xét tới việc anh làm.”
Sara cảm thấy như thể vừa nuốt một con gà béo ngậy khổng lồ. Nàng cảm thấy ngấy lên tận cổ khi nó chui xuống và dạ dày nàng nặng trịch. Nàng không thể ngăn mình đừng rên rỉ.
“Tốt, ít nhất chúng ta biết ả còn sống,” quý bà Neville nói với cùng giọng thích thú như thế. Bà giật phắt váy khi bà tiến về phía Sara. “Anh nên kiên nhẫn hơn, Beckett. Anh được cho là đã đợi đến khi quý ngài Ivor ra khỏi nhà rồi mới mang ả đến đây.”
“Đó là ý kiến của bà, không phải của tôi. Khó để có thể lại gần ả lúc này, ả được bảo vệ quá tốt. Tôi thấy cơ hội của tôi và chộp lấy nó. Ngoài ra, quý ngài Ivor sẽ không làm sao lãng chúng ta. Jenny nhỏ bé đang làm ngài ấy bận rộn.”
“Đủ rồi đấy, Beckett! Anh sẽ luôn luôn phải nói với quý ngài Ivor với sự kính trọng. Anh hiểu không?”
Gã hầu sưng sỉa. “Được, giờ thì bà chờ đợi điều gì? Làm ả tỉnh lại đi.”
Sara nhận thấy mùi hương hoa hồng trên quần áo của quý bà Neville và gồng mình đón nhận những gì nàng đoán sắp đến. Ngay sau đó, nàng ho và thổi phù phù khi nàng hít phải mùi từ cái chai làm bằng sừng đang mở nắp. Mắt nàng bắt đầu đầy nước mắt và nàng ráng sức tránh cái mùi cay xè kinh khủng đó. Quý bà Neville chẳng nói gì ngoài việc giữ cái chai sát vào mũi Sara cho nên khi bà hài lòng là Sara hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ sau đó bà mới lùi lại.
Nước mắt chảy thành dòng xuống mắt Sara và nàng hít vội không khí vào phổi. Toàn bộ cơ thể nàng run rẩy không điều khiển nổi, và nàng cố gắng kiểm soát nỗi sợ hãi. Không ai đến giúp nàng; không ai biết nàng ở đâu. Nàng đang phải viện vào sự nhân từ của người đàn bà hoàn toàn tin rằng nàng đã sát hại con trai bà ta và gã đàn ông có lương tâm của con mèo đực. Nàng không biết nàng sợ ai hơn.
Bình tĩnh nào! Bình tĩnh nào!
Nàng nhìn những kẻ bắt cóc mình. Gã hầu mặc chế phục màu đen; quý bà Neville mặc đồ ngủ. Chiếc váy xuềnh xoàng của bà có màu hồng như áo thiếu nữ khiến bà trông quê kệch chứ không trẻ hơn.
“Quý bà Neville!” Tiếng run run trong giọng nói của nàng không hề giả vờ. Nàng nhìn xuống dây trói của mình, thở gấp và bắt đầu vật lộn. “Tại sao tôi ở đây? Điều này là sao?”
Nàng không nhìn thấy điều đang đến nhưng nàng nên chuẩn bị trước việc quý bà Neville đột nhiên bất ngờ giơ tay ra và tát thẳng vào mặt nàng nàng. Bà sẽ đánh Sara tiếp nếu gã hầu không can thiệp. Hắn chộp lấy cổ tay của qúy bà Neville và lôi bà ra.
Sara cứng người vì sốc và đau. Nhưng cái tát làm được nhiều hơn là làm nàng phát ốm vì đau. Nó dội tắt cơn hoảng loạn của nàng. Nếu nàng muốn trốn thoát mà vẫn còn sống thì nàng phải giữ trí thông minh lại bên mình.
“Hãy kiểm soát mình,” Beckett nghiến răng nói. Hắn đứng giữa quý bà Neville và Sara. “Nếu ả ngất đi thì làm sao giúp chúng ta được?”
“Nó giết con trai tôi!” quý bà Neville vung tay che mắt. “Nó giết con trai tôi!”
“Tôi được tuyên bố vô tội,” Sara gào lên.
Quý bà Neville rít lên. “Chỉ bởi vì thi thể của William không bao giờ được tìm ra.” Bà kéo mình ra khỏi cái ôm ghì của gã hầu, đi đến bệ thờ và quay lại vơi một trong hai bức chân dung. “Nhìn nó đi!” Bà ra lệnh, giọng vỡ oà.
Sara nhìn vào khuôn mặt của William Neville, trẻ hơn nàng biết. Khuôn mặt gầy của hắn được bao bởi những lọn tóc quăn. Môi hắn đầy đặn và nở nụ cười. Không ai biết được, nhìn vào cái vẻ quyến rũ này, sự tàn bạo ẩn náu bên dưới bề mặt của nó.
Nàng nuốt vào khó khăn. “Tôi rất tiếc,” nàng nói, “nhưng-”
Quý bà Neville dậm chân. “Đừng có nói láo! Phải là mày! Tao đã thức đợi nó đêm đó nhưng nó không về nhà.” Mặt bà gay gắt đầy ác ý. “Mày không biết điều đó, phải không, rằng William vẫn về gặp mẹ nó? Nó là mọi thứ với tao, và tao cũng thế với nó. Nó kể cho tao tất cả mọi thứ về mày và mày có ý nghĩa về tiền bạc thế nào. Nhưng tao chưa bao giờ có ý nghĩa với nó. Tao luôn cho nó bất cứ thứ gì tao dành dụm được. Và điều đó quá bất công. Tiền thuộc về nó. Nó sẽ không bao giờ cưới người thấp kém hơn mình nếu mày không xui cha nó chống lại nó.”
Bức chân dung về hạnh phúc gia đình giải thích nhiều về tính cách William nhưng Sara không nán lại ở điểm đó. “Tôi xui quý ngài Ivor chống lại William ư? Sao tôi có thể làm điều đó?”
Giọng quý bà Neville bắn ra như roi quất. “Bằng cách nói những điều dối trá về nó. Mày đã tung những tin đồn về nó. Mày nói nó cưỡng hiếp em ruột mình. Và khi quý ngài Ivor nghe về điều đó, ông ấy đã từ William. Nhưng đó tất cả do mày dựng lên.”
“Caroline?” Sara cảm thấy như thể nàng vừa bước ra khỏi trái đất và bị cuốn xuống khoảng không. Mắt nàng bắn về phía bệ thờ, bức chân dung Caroline. Có phải Caroline là cô thôn nữ William bỏ rơi không? Và từ nơi xa, nàng nghe giọng mình nói, “Caroline nói rằng William đã cưỡng hiếp cô ấy ư?”
“Nó chết, đúng không? Ồ, mày quá thông minh. Mày đợi đến khi nó nằm trong mộ rồi mày mới bắt đầu tung tin đồn đồi bại đó.”
Sara nhìn vào đôi mắt độc địa, tái nhợt đó và biết rằng sẽ không một lời giải thích nào của nàng được chấp nhận.
Sự căm hờn của quý bà Neville quá mãnh liệt đến mức có thể sờ thấy được.
Gã người hầu bồn chồn. “Điều này chẳng đưa chúng ta đến đâu cả. Tôi không lên kế hoạch chỉ để nghe về lịch sử gia đình. Tôi muốn phần thưởng, và chúng ta càng tìm thấy thi thể William sớm chừng nào tôi càng có thể lấy nó sớm chừng ấy.”
Quý bà Neville không trả lời. Bà đặt chân dung William lại bệ thờ, hôn nó, và bức chân dung kia, sau đó đến thẳng trước mặt Sara. “Tao đã cầu nguyện cho ngày này quá lâu,” bà nói. “Khi mày bỏ đi tao đã quẫn trí. Tao nghĩ tao sẽ không bao giờ nhìn thấy mày nữa. Nhưng tao đã tìm ra được cách đưa mày về nhà, phải không Sara?”
Những từ ngữ tự động thốt ra. “Bà đã gửi những bức thư theo kiểu chữ viết của William.”
Một nụ cười rạng rỡ. “Nhưng tất nhiên. Rồi Beckett và tao kiên nhẫn đợi mày quay lại để mày có thể dẫn chúng tao đến chỗ William. Beckett nói rằng mày sẽ muốn chắc rằng William đã chết. Nhưng mày không dẫn chúng tao đến mộ của con trai tao, vì thế chúng ta quyết định cần làm gì đó quyết liệt hơn. Và giờ chúng ta ở đây.”
Sự hoảng hốt của Sara bắt đầu vọt lên lần nữa. Tay và chân bị trói, nàng bất lực trong việc bảo vệ mình. Nàng điên cuồng tự hỏi nàng có nên hét lên không. Nàng đã biết từ cuộc nói chuyện của họ rằng ngài Ivor ở nhà và đang dính lấy cô người hầu. Nhưng khu trang viên này to như một lâu đài nhỏ. Nàng nghi ngờ việc có ai vẫn còn thức và thậm chí nếu nàng có hét và có ai nghe thấy, họ sẽ tìm thấy nàng thế nào đây?
Nàng nhìn quý bà Neville. Thậm chí nếu nàng biết thi thể William ở đâu, nàng cũng không nghĩ điều đó bảo vệ nàng. Nàng đang nhìn vào một khuôn mặt trẻ con, một đứa trẻ tàn ác không quan tâm đến bất cứ điều gì thuộc về công lý ngoại trừ nó áp dụng cho chính nó.
“Ôi, Max,” nàng nức nở, quá nhỏ nên nó gần như không nghe được.
Nhưng quý bà Neville nghe thấy và chộp ngay lấy. “Ồ đúng thế, đừng quên người chồng tội nghiệp của mày. Mày nghĩ mày quá thông minh, bẫy đức ngài Maxwell. Mày có thực sự nghĩ rằng người họ Worthe của Lyndhurst chấp nhận mày làm con dâu không? Đức ngài Maxwell đang sử dụng mày. Ngài ấy là chủ và là người phát hành tờ Người Đưa Tin. Tất cả những gì ngài ấy muốn là câu chuyện cho bài báo của mình. Đó là điều ngài ấy đã nói với quý ngài Ivor. Đức ngài Maxwell sẽ không cưới mày, đứa con gái của thằng ủ rượu! Thời gian sẽ chứng minh tao đúng.”
Sara coi hầu hết bài diễn thuyết nho nhỏ này là những lời nói lảm nhảm của một người đàn bà loạn trí. Sự đau đớn mất con đã mưng mủ bên trong quý bà Neville và gây tác động lên đầu óc bà. Bà ta không đoán trước được và mất kiểm soát. Nàng nhìn gã hầu. Hắn đang chằm chằm nhìn nàng với nụ cười bí ẩn trên gương mặt. Ngón tay nàng nắm lại quanh tay dựa của chiếc ghế. “Nghĩ trước khi anh làm bất cứ điều ngu ngốc nào,” nàng nói với hắn. Có vẻ khẩn thiết trong giọng nàng. “Đức ngài Maxwell không phải gã khờ. Chàng sẽ đoán ra được anh có liên quan đến việc bắt cóc tôi. Và nếu tiền là điều anh muốn, tôi có rất nhiều. Tôi sẽ trả cho anh phần thưởng nếu anh để tôi đi.”
“Không!” Tiếng gào từ quý bà Neville.
Nụ cười Beckett làm loé lên hàm răng trắng. “Đừng lo! Tôi không ngu thế đâu. Tôi hiểu về tất cả các quý bà quý cô và cách làm họ giữ lời.”
Sara hét lên, “Tiền quan trọng với anh lắm à?”
Nụ cười của hắn ngay lập tức biến thành nụ cười khinh miệt. “Nói cứ như một quý cô đích thực,” hắn nói. “Cô em và loại người như cô em biết gì về cuộc đời nô bộc chứ? Cô em chưa từng phải làm việc một ngày nào trong cuộc đời mình.”
Hắn cúi đầu xuống và Sara có thể thấy sự giận dữ bùng lên trong mắt hắn. Nàng cố tránh đi và xương sống nàng ép chặt vào lưng ghế.
“Tôi kiếm được 30 bảng một năm,” hắn nói. “Ba mươi! Và hầu hết những người hầu khác chỉ kiểm được một nửa ngần đó. Chúng tôi cũng tốt như những người chúng tôi phục vụ nhưng họ đối xử với những con chó còn hơn chúng tôi. Được thôi, tôi là kẻ tham vọng. Tôi có kế hoạch cho cuộc đời mình, và phần thưởng sẽ gây dựng kha khá cho tôi.”
Sara thở đốc khi hắn giữ lấy mặt nàng bằng hai tay.
“Đúng,” hắn nói, “cô em đã đã đúng khi sợ tôi. Tôi sẽ rất buồn, cô em biết đấy, nếu tôi không đạt được phần thưởng. Thực tế, tôi dồn hết tâm huyết cho nó. Và tôi có tâm trạng rất xấu. Nó không nói trước được tôi sẽ làm gì nếu cô em không nói cho tôi điều tôi muốn biết.”
“Ý Beckett là,” quý bà Neville nói, “anh ta sẽ giết mày nếu mày không nói cho chúng tao biết William ở đâu, nhưng nếu mày nói cho chúng tao biết, chúng tao sẽ để mày đi. Ồ, tao biết mày có thể cố giết người lần nữa nhưng như thế mọi người sẽ biết rằng mày giết con tao. Vì vậy mày thấy đó, Carstair, mày sẽ phải trả giá cho tội ác của mình, cách này hay cách khác.”
“Tôi không thể nói cho các người thi thể William ở đâu,” Sara gào lên, “bởi vì-” Nàng nhìn vào một khuôn mặt cứng rắn rồi đến khuôn mặt kia, và biết sự thật sẽ không bảo vệ nàng. “Bởi vì...” nàng nao núng, rồi nói tiếp, “các người sẽ không bao giờ tìm ra. Tôi sẽ phải dẫn các người đến đó.”
“Nó nói dối,” quý bà Neville rít lên. “Nó đang câu giờ.”
“Để ả nói nốt. Tiếp đi. Nói cho tôi biết nó ở đâu, và tôi sẽ quyết định cô em nói dối hay không. Nếu cô em nói dối, Chúa mới giúp được cô em.”
Lúc này, những từ ngữ đến dễ dàng hơn bởi vì Peter Fallon đang xem xét những nơi thi thể William có thể bị giấu khi họ bị Beckett tấn công. “Nó ở vùng dưới, một trong những công sự cũ của người Saxon nhìn xuống từ Longfield. Nhưng anh sẽ không bao giờ tìm thấy đâu. Nó được bao phủ bởi bụi thạch nam và mâm xôi. Cảnh sát không tìm ở đó bởi vì không ai biết về nó ngoại trừ tôi. Tôi tìm thấy nó khi tôi còn là đứa trẻ và biến nó thành nơi trốn bí mật của mình.”
Bà bước nhanh một bước về phía Sara nhưng một lần nữa Beckett lại xen vào. “Nếu bà làm bị thương cô ả,” hắn bật ra, “chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy thi thể con trai bà.” Hắn nhìn Sara. “Tôi không tin cô em. Cô em đã đến ngôi nhà bà goá hai lần vào giữa đêm. Lần đầu, tôi theo cô em. Lần sau, tôi biết cô em quay lại đó. Tôi đã đợi cô em từ đêm này qua đêm khác. Nếu thi thể William không có trong ngôi nhà bà goá, nó phải ở nơi nào gần đó. Và ngôi nhà bà goá thì không phải nơi gần vùng dưới. Nó là hướng ngược lại.”
Não nàng chưa bao giờ làm việc nhanh hơn thế. “Nó là mánh khoé. Để chắc chắn không ai theo tôi. Anh nghĩ tôi ngu đến mức tôi không kiểm tra nguồn nước trước ư? Nhưng cả hai lần, tôi đều đánh lạc hướng. Và không phải là ngựa của William bị tìm thấy ở vùng dưới ư? Đó là nơi anh ta ở, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Cái nhìn lướt qua giữa gương mặt bà chủ và gã hầu, và một lúc sau, quý bà Neville gật đầu. Bà giải phóng một hơi thở dồn nén. “Tôi sẽ đợi anh ở đây. Nhưng nhớ ai là người trả phần thưởng cho anh. Nếu anh không tìm thấy di thể của William, thì anh sẽ không nhận được gì từ quý ngài Ivor đâu.”
“Tôi không có vẻ sẽ quên điều đó.”
Sara nao núng khi hắn đột nhiên quay lại phía nàng với con dao trong tay, rồi nàng phát ra tiếng nức nở kìm nén. Hắn chỉ muốn cắt bỏ dây trói cho nàng, đầu tiên là cổ tay nàng rồi đến mắt cả chân nàng. Hắn nhìn sự khiếp sợ trên khuôn mặt nàng và mỉm cười.
“Đứng lên,” hắn nói.
Sara nghe theo nhưng nàng lảo đảo như một người phụ nữ đã uống quá nhiều. Đầu nàng ong ong với những suy nghĩ, máu nàng dồn vào tai nàng. Quý bà Neville đã nói bà ấy sẽ ở lại, và mặc dù một người sẽ làm cơ hội đào thoát của nàng tăng lên nhưng nàng không muốn ở một mình với gã hầu.
Anh sẽ có thời gian ở riêng với ả sau khi ả nói cho chúng ta biết điều chúng ta muốn biết.
Những từ ngữ xoay mòng mòng quanh đầu nàng. Nàng không nghĩ gã hầu đặc biệt này sẽ nghe theo ai ngoài bản thân mình.
“Nào giờ thì xem cô em đi đứng thế nào,” gã nói.
Sara bước một bước và loạng choạng nhưng nàng bắt mình tiếp tục. Nếu nàng thoát khỏi việc này mà còn sống, nàng sẽ phải làm nhiều việc hơn là đi đứng. Nàng sẽ phải chạy trối chết như một con hươu.
“Đi thôi,” Beckett nói. Hắn dí dao vào cổ nàng. “Nhưng nhớ, nếu cô em thử làm bất cứ điều gì, tôi sẽ cắt lát ngón tay cô em ra từng ngón một. Và đó là những ngón tay xinh đẹp làm sao.”
Hắn chộp lấy khuỷ tay Sara và đẩy nàng ra cửa. Quý bà Neville giữ cửa cho họ. “Tôi sẽ ở đây, Beckett, đợi anh quay lại. Rồi chúng ta sẽ cùng đến chỗ quý ngài Ivor và nói cho ông ấy biết tin tốt lành.”
Bà đóng cửa sau lưng họ và quay lại miếu thờ bà đã dựng cho các con mình. Bà cảm thấy than thản đến kỳ lạ. Bà đã hứa với con trai mình rằng bất chấp lâu thế nào, bà sẽ mang kẻ sát hại nó ra công lý. Và rốt cuộc, ngày đó đã đến.
Ngôi nhà là mê cung những hành lang dài, hẹp và những cầu thang dẫn đến những hành lang dài và hẹp khác. Sara nghĩ nàng hiểu tại sao Beckett lại chọn lối quanh co này để rời ngôi nhà. Hắn chắc hẳn biết nơi tất cả những người hầu ở và muốn tránh không gặp bất cứ ai nàng có thể khẩn nài xin sự giúp đỡ. Thậm chí nếu nàng có hét lên, nàng cũng không nghĩ có ai nghe mình. Nàng không có kế hoạch gì ngoại trừ thoát khỏi hắn và giấu mình đến sáng, khi ngôi nhà bắt đầu huyên náo. Nàng biết nàng sẽ không bao giờ chạy nhanh hơn hắn ở vùng dưới. Nàng không có thể lực. Nàng cảm thấy lảo đảo và yếu ớt. Nàng phải nghĩ ra biện pháp khi họ vẫn đang ở trong nhà.
Nhưng để thoát khỏi hắn, nàng cần bóng tối, và niềm hi vọng của nàng tàn úa dần khi nàng nhìn thấy những ngọn nến đang rền rĩ cháy trong những giá nến gắn vào tường ở tất cả mọi hành lang. Phải có một người hầu phụ trách việc tắt nến hàng giờ trước và nàng tự hỏi liệu đó có phải công việc của Beckett không. Từ những gì nàng biết về hắn, hắn sẽ không làm theo những gì người ta mong chờ ở hắn dù chỉ là chút xíu. Hắn bất mãn sâu sắc về vị trí người hầu của mình và sẽ làm hết mức có thể để thoát khỏi điều đó.
“Đây là chái nhà của quý bà Neville,” hắn nói, những từ đầu tiên kể từ khi họ rời căn phòng của quý bà Neville. “Bà ấy và tôi dùng nó cho riêng mình, ngoại trừ cô hầu của bà ấy, và cô ta thì không ở tầng này. Nếu cô em có hét thì cũng chẳng ai nghe thấy đâu.”
Nàng cảm thấy tiếng mạch đập chậm và mạnh ở cổ mình.
Hắn dừng lại bên một cái chân nến gắn trên tường và lấy 1 ngọn nến từ đó. “Không có nến ở nơi chúng ta đang đến,” hắn nói.
Hắn không làm động tác gì để đi tiếp và nàng né người tránh khỏi hắn, cố gắng khiến chuyển động của nàng tự nhiên hết mức có thể. Nhưng dù cố hết mức có thể, nàng cũng không nghĩ được gì để nói. Hắn xô nàng vào cánh cửa. “Cô em thích tôi phải không?” hắn nói.
Nàng nổi da gà. Nàng muốn tát bay cái nụ cười dâm đãng ra khỏi mặt hắn kinh khủng nhưng nàng biết tốt hơn là đừng gây thù địch với hắn. Thực tế, nàng nên làm ngược lại. Hắn sẽ tin nàng chứ? “Vâng,” nàng run run nói.
Hắn cười vào mắt nàng.
Sau khi nhét con dao vào túi, hắn với lấy nắm cửa ngay bên hông nàng, và đẩy cửa vào trong. Nàng nhanh chóng lùi lại, tránh khỏi hắn. Hắn theo nàng vào, đóng cửa lại và khoá chặt. Khi hắn đặt cây nên lên bệ lò sưởi, Sara liếc nhanh xung quanh. Nang không mất thời gian nghiên cứu cái giường bốn cột to lớn với tấm màn thêu tinh vi. Nàng kiếm tìm vũ khí và nàng thấy nó trong lòng lò sưởi, bên cạnh cái chắn bằng đồng.
Hắn trượt ra khỏi áo khoác và gấp nó gọn gàng đặt lên ghế. Sara cố gắng tỏ ra thân mật như hắn nhưng những ngón tay nàng run rẩy quá mạnh, nàng không thể cởi nút áo của mình.
Nàng nhảy dựng lên khi nhìn thấy và phát hiện ra hắn đứng ngay sau nàng. Tay hắn ôm vai nàng và nàng chiến đấu với sự xui khiến tránh đi.
Đôi mắt sẫm màu của hắn lấp lánh nhìn nàng. “Cô em là con chó cái ngu ngốc. Cô em thực sự nghĩ rằng cô em có thể lừa tôi ư? Cô em đang câu giờ, hi vọng có ai đó sẽ giải thoát cho cô em. Tốt thôi, sẽ chẳng có sự giải thoát nào hết.”
Hắn chộp lấy tay nàng và đẩy tay nàng vào cơ thể hắn. Khi nàng cảm thấy sự khuấy động của hắn, nỗi khiếp sợ xé rách nàng và nàng hành động theo bản năng. Nàng tát vào mặt hắn. Hắn di chuyển như ánh sáng và làm nàng quay mòng mòng ngã xuống mép giường, nàng nhặt que cời lửa lên và xoay tít lại đối mặt với hắn.
Hắn chống nạnh và cười thầm. “Tôi sẽ bắt cô em trả giá cho cái tát đó,” hắn nói. “Nhưng cô em muốn tôi phải không? Một vài người phụ nữ thích nó thô bạo.”
Trước khi hắn ngừng nói, hắn lao vào nàng. Nhưng nàng đã sẵn sàng. Nàng vung cái que cời theo hình vòng cung và cắt ngang vai hắn. Nó không đủ làm hắn ngã. Với một tiếng rống giận dữ, hắn đè nàng ngã xuống sàn. Nàng chiến đấu như người điên. Họ lăn tròn và làm đổ ghế. Đá, cong người lên, nàng giải phóng được một tay và chọc vào mắt hắn. Hắn tru lên đau đớn và thả nàng ra. Nàng quỳ lên và bắt đầu lê đến cái cời. Trên đường đi, nàng chạm phải áo khoác của hắn và thấy lưỡi nhọn con dao của hắn.
Nó đã trong tay nàng trước khi hắn nhận ra nguy hiểm của mình. Hắn lao đến nàng và nàng đâm dao vào đùi hắn. Một thoáng im lặng đến kinh ngạc rồi hắn gào to gấp đôi vì đau đớn.
“Con chó cái!” Hắn thở hổn hển. “Mẹ kiếp con chó cái! Tao nghĩ mày đâm vào động mạch rồi.”
“Tao hi vọng là thế.”
“Chó cái! Giúp tao. Tao cần bác sĩ.”
Nàng chẳng thèm trả lời. Nàng nhặt áo khoác của hắn lên, tìm chìa khoá cửa, và nhanh chóng mở nó. Nàng vứt con dao đi, rồi nàng bắt đầu la hét. Nàng chạy theo chiều dài hành lang, la hét, la hét, và la hét.
Như thể trả lời cho những tiếng la hét đó, nàng nghe tiếng động như sấm sét từ phía dưới, và một lúc sau, giọng Max gầm tên nàng. Tất cả sự đau đớn, nhức buốt của nàng bị lãng quên khi nàng lao mạnh xuống phía ánh sáng cuối cầu thang.
“Chúa tôi! Sara!”
Max nhảy lên từ cuối cầu thang khi nàng phóng thẳng vào vòng tay chàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook