Những Kẻ Cô Đơn
-
Chương 2
Chương 2:Bầu trời cuối thu, lá cũng dần úa vàng, cây cối cũng muốn lim dim đi vào giấc ngủ đông, lặng lẽ và trống trải, chỉ có bầu trời trong xanh không gợn mây và chút gió heo may nhẹ thổi, chỉ tiếc một điều là, gió heo may không thể thổi vào không gian vắng ngắt trong văn phòng làm việc của Như Mộng, không ai ai hướng dẫn chỉ có cô đang ngây ngốc ngồi trên bàn làm việc được dành riêng cho mình, bà chị nhân sự thì chạy nhanh thật nhanh, bên ngoài là các thư ký đang làm việc bận rộn, người qua người lại, cô nhìn lại trên bàn làm việc là một vài tập hồ sơ giới thiệu công ty, nội dung công việc và một vài tài liệu đơn giản để cô làm quen, dường như cái này là để chuẩn bị cho cô, Loki kia dường như là một kẻ ác miệng, nhưng cũng khá là chu đáo.Không mất nhiều thời gian để ngây ngốc ở đó, Như Mộng bắt đầu đọc tài liệu giới thiệu công ty và phần hướng dẫn công việc, công việc của cô không khác gì nhiều so với bà chị nhân sự giới thiệu lúc đầu, chủ yếu là công việc hậu cần, không cần phải tiếp xúc với khách hàng bên ngoài, cũng không cần phải bên cạnh Tổng Giám Đốc vì còn có mấy thứ ký ở bên, phần của cô hoàn toàn là làm việc với giấy tờ, văn kiện, thật đúng như cô mong muốn.Những văn kiện trên bàn khá đơn giản, nhìn qua các hợp đồng và dự án không quá khó để phân loại mức độ khả thi hay không khả thi, cô cố gắng phân loại rõ ràng theo thói quen của mình, bằng cách phân loại theo màu và cố gắng chi chú rõ ràng, sau khi phân loại sơ bộ, cô mới bắt đầu đọc từng bộ hồ sơ một, nhưng đang đọc hồ sơ thì tiếng chuông điện thoại reo lên, cân nhắc trong vài giây, cô liền nhấc máy trả lời:“Alo! Văn phòng trợ lý đang nghe ạ!”“Alo! Loki có ở đó không?”Một giọng nói trầm ấm cất lên, nghe cách nói có vẻ đối phương hơi ngạc nhiên.“Anh Loki rời khỏi văn phòng từ sáng ạ!” - Như Mộng trả lời.“Cô là?”“Tôi là trợ lý mới đến hôm nay! Anh có gì cần nhắn lại không ạ?” - Như Mộng hỏi, tiện tay lấy bút chuẩn bị ghi lại.“Nhắc Loki khi trở về vào phòng Tổng Giám Đốc gặp tôi.”“Vâng!”Cúp máy cả hai bên đều tràn một sự trầm tư, vì nghe thanh âm của cả hai có vẻ quan quen, dường như đã nghe thấy ở đâu đó, nhưng không tài nào có thể nhớ ra nổi, Như Mộng bỗng có một cảm giác bất an nhẹ, nhưng không biết xuất phát từ đâu, cô chỉ biết dường như có một thứ gì đó đang đi lệch ra khỏi quỹ đạo của mình.
Còn đầu dây bên kia thì lại khác, là một người trải qua quá nhiều sóng gió tôi luyện, ánh mắt sắc bén, giác quan nhạy cảm, hắn không cho phép bất cứ nguy cơ nào phát sinh trên con đường hắn đi.
Suy nghĩ trong giây lát, hắn liền mở hồ sơ của trợ lý mới lên nhìn, vừa nhìn vào bức hình của cô hắn bỗng nhiên giật mình mà thốt lên:“Là cô ấy?”Ngẫm lại thì khi hắn được nhân sự gửi hồ sơ đến, thì chỉ nói một câu “Chọn người nào không để ý hình thức nhất, lôi thôi càng tốt” rồi vội vàng đi họp với khách hàng… Nhưng không ngờ lại là cô gái này, cả năm qua hắn đi tìm mà không được, nay cô gái này lại dám xuất hiện trước mắt hắn, dám ăn xong chùi mép, bỏ hắn lại khách sạn với một câu xin lỗi rồi bỏ chạy, rồi còn vệt máu đỏ chót còn lưu lại nữa chứ, cô ta coi hắn là thứ gì chứ… Nhưng chỉ cần nhớ lại đêm đó là hắn không thôi muốn độc chiếm làm của riêng mình… Nghĩ thôi không đủ, hắn bỗng nhiên đứng dậy ra khỏi phòng, bước sang phòng của Loki, qua lớp của kính hắn nhìn thấy cô gái đang tập trung sắp xếp đống hồ sơ chất như núi, cô lúc này đã bỏ mũ áo ra, mái tóc dài đã được búi cao lộ ra cần cổ tinh xảo trắng muốt, chiếc kính cận tưởng như che nửa khuôn mặt cũng không che hết được sống mũi cao thẳng, nhìn xuống là đôi môi cong cong, chiếc cằm thon gọn… Trong lòng hắn thật sự rất muốn xông vào, lôi cô ra hỏi cho rõ ràng hơn một năm qua cô chốn ở chỗ nào khiến hắn tìm mãi không ra, nhưng rồi lại thôi, hắn cố kiềm chế bước chân quay trở lại phòng làm việc của mình… Rồi gọi điện cho Loki.“Gì đấy Sếp? Giờ này tôi còn đang ăn dở đấy!” - Giọng Loki cất lên.“Trợ lý mới đến hôm nay! Chiều nay cho người sắp xếp cho cô ấy ngồi trong văn phòng của tôi”“Hả? Ông bị làm sao thế?”“Là cô ấy! Là cô gái hơn một năm trước ở quán bar Night”“Ông có chắc không?”“Giọng nói đó không thể lẫn đi đâu được, tôi vừa qua nhìn rồi, đúng là cô ấy”“Lucci! Tôi không biết làm sao, nhưng thật sự cô gái đó tôi trông chính là kiểu nhìn một lần là quên ngay, cảm giác không hề liên quan đến người mà ông muốn tìm” - Loki vỗ chán nói.“Một năm trước không giống như thế!”“Ok! Để tôi gọi nhân sự sắp xếp”Quả thật hiệu suất làm việc của Loki vô cùng lớn, mới qua giờ ăn trưa Như Mộng liên được nhận thông báo sẽ chuyển sang văn phòng Tổng Giám Đốc để tiện làm hồ sơ, Loki sẽ làm việc độc lập, ngay cả bàn làm việc cũng được chuyển đi luôn.
Nhanh một cách không ngờ, đối với Như Mộng chung quy cũng chỉ là một chỗ ngồi, công việc của cô cũng chỉ là ngập trong hồ sơ và tài liệu, có ngồi ở đâu, ngồi với ai cũng chẳng quan trọng, nhưng với các nhân viên khác thì là một thông tin gây shock không hề nhỏ.Vì thật lòng, chẳng ai bình thường mà lại dám ngồi cùng một chỗ với Tổng Giám Đốc, ngay cả các quản lý cấp cao khi ngồi họp với Tổng Giám Đốc cũng phải uống thuốc tăng hạ đường huyết thường xuyên, chứ đừng nói gì đến nhân viên bình thường, thư ký thì toàn bộ là nam, trên tầng cao nhất đó chắc cô gái này là sinh vật giống cái duy nhất, chỉ là không biết sẽ trụ lại được bao lâu, nếu không phải do Loki kêu gào quá nhiều, chắc sẽ chẳng bao giờ tuyển dụng vào một trợ lý là nữ đến… Thật thứ lỗi cho họ vì không nghĩ đến suy nghĩ cô gái này đặc biệt, vì chỉ cần nhìn vào hình thức và tiêu chí của vị nữ trợ lý này thì không ai dám nghĩ đến.Mọi người chỉ có thể hiểu được rằng, cô gái này chính xác là Loki nhìn chướng mắt mà thôi, một công tử đào hoa đam mê sắc đẹp như Loki ra quyết định như vậy không phải là lạ, nhưng thoả hiệp tuyển một nữ trợ lý đã là giới hạn cuối cùng của Lucci rồi, nhưng đến mức để Loki hạ chỉ như vậy thì đúng là Lucci cũng chơi quá ác đi.Lúc Như Mộng bước vào trong văn phòng Tổng Giám Đốc thì không có ai ở trong, nên cô cũng ngoan ngoãn ngồi vào bàn và tiếp tục làm việc… Một lúc sau từ căn phòng nghỉ bên trong bỗng có tiếng mở cửa, theo như quán tính Như Mộng cũng ngẩng mặt lên nhìn, thấy một chàng trai khá trẻ, cao cũng phải trên 1m80, âu phục chỉnh chu dáng người rất đẹp, với dáng người này thì mặc bao bố cũng đẹp, mà áo quần hay thương hiệu gì, có phải cắt may tay hay không thì cô cũng hoàn toàn mù tịt.
Nhìn người này cô cũng chỉ nghĩ hắn cũng là trợ lý như mình mà thôi, nên theo phép lịch sự cô liền nhìn hắn gật đầu nhẹ rồi mỉm cười 1 cái, rồi sau đó lại cúi xuống làm việc tiếp.Lucci thật không biết cảm xúc bản thân mình như thế nào, hắn có thể tưởng tượng ra thái độ của cô khi gặp lại mình, nhưng hắn chỉ không ngờ được cô gái ngay trước mặt không hề nhận ra mình, còn không ý thức được hắn là ông chủ của cái công ty này.
Đã vậy cô còn cứ cặm cụi làm không để ý trời đất gì nữa, cố gắng hắng giọng để cô ngẩng lên lần nữa nhìn mình.“À… ờm… Chào anh! Em là trợ lý mới ạ!”“Tôi là Tổng Giám Đốc!”Đúng! Đây mới chính là biểu hiện cô nên có, đôi mắt to tròn hoảng hốt đến cực điểm, nhưng đương nhiên hắn biết cô hoảng hốt như vậy là vì hắn là ông chủ của cô chứ không phải vì cô nhận ra hắn, nhưng thế cũng vui, dáng vẻ này một năm trước hắn cũng không được thấy, hắn chỉ thấy cô an tĩnh ngồi một chỗ, thấy cô… Mà đương nhiên dáng vẻ đó chỉ mình hắn mới được quyền được biết… “Sao? Ngạc nhiên lắm hả” - Hắn khẽ nhếch mép cười ánh mắt vẫn nhìn kỹ tất cả biểu cảm trên khuôn mặt cô.“Vâng!”“Tại sao?”“Tổng Giám Đốc thường đều là những người nhiều tuổi rồi…”“Hửm…”“Tổng Giám Đốc! Có gì cần tôi làm không ạ?”“Tôi có một vài nguyên tắc cần nói trước, thứ nhất xưng hô cứ anh em, tôi không muốn người khác nghĩ tôi hà khắc với người mới, thứ 2 về phần công việc phải đáp ứng với hiệu suất công việc bất cứ lúc nào được yêu cầu, tôi không muốn đổi người liên tục, nếu không xác định làm việc lâu dài thì nghỉ việc ngay lập tức, ngoài ra…”“???...”“Tôi sẽ bổ sung sau, mức lương của em cũng sẽ khác với thỏa thuận, hiểu chưa?”“Dạ!”“Tôi tên Quân!”“Dạ???...!À! Vâng!”Hắn mỉm cười, rồi đưa tay ra trước mặt cô, ngón tay thon dài, mạnh mẽ hữu lực, cô rụt rè đưa tay mình ra nắm lấy, chỉ là giây phút chạm tay vào hắn cảm giác vô cùng ấm, bàn tay rộng như có thể che gió che mưa, bao bọc bảo vệ cả một bầu trời, bàn tay này dường như rất quen thuộc, nhưng cô vội lắc đầu gạt bỏ cái suy nghĩ đó ngay, người như hắn tuổi trẻ tài cao sao có thể gặp được ngoài đường như mua mớ rau ngoài chợ được chứ… Nhưng hình như hắn giữ tay cô hơi lâu thì phải… “Hợp tác vui vẻ!” Hắn nói rồi từ từ buông tay ra, quay lưng dứt khoát về bàn làm làm việc, giải quyết một đống văn kiện trên bàn.Có đôi chút băn khoăn, cô liền vào nhóm chat chungCô đơn mơ mộng thật nhiều: Cho tao hỏi, chúng mày xưng hô với Sếp như thế nào?Cô đơn chỉ muốn một mình: Trước mặt thì gọi Sếp xưng em, sau lưng thì gọi Sếp là con chó.Cô đơn thiếu nợ thật nhiều: Đẹp trai gọi anh xưng em, xấu trai gọi chú, xấu trai mà trẻ miễn cưỡng gọi bằng anh, sau lưng thì thầm ghê tởm, Sếp tao thuộc loại đặc biệt, mặt người dạ thú.Cô đơn mơ mộng thật nhiều: “Hoảng hốt”Cô đơn chỉ muốn một mình: “Run sợ”Cô đơn không muốn về nhà: Sếp tao là nữ, chị gái hiền lành dễ thương nhé!Cô đơn không muốn lấy chồng: Sếp tao là một con quái vật, tao chỉ gọi Sếp mà thôi ko gọi gì khác, còn trong lòng tao gã thật sự là một con quái vật, một con quái vật nhưng lại làm Sếp tao…Vốn chỉ muốn hỏi thăm về cách xưng hô với Sếp mà thôi, nhưng lại nhận được muôn vàn oán thán, chỉ là cô không biết được chỉ một câu hỏi nhỏ của mình thôi cũng đã khiến cho ít nhất 2 người bạn của mình gặp nạn, vì chỉ vô tình thôi một kẻ được gọi là “Mặt người dạ thú” và một kẻ được gọi là “Con quái vật” vô tình được nhìn thấy nội dung câu chuyện trên, nét mặt cũng không thể nói là vui vẻ được, đẹp trai anh tuấn ngời ngời, bao nhiêu người ngưỡng mộ nhưng lại bị cấp dưới hình dung như vậy, muốn vui được cũng khó.Như Mộng tắt màn hình điện thoại, liếc nhìn lại Sếp của mình một chút, rồi cúi xuống tiếp tục làm việc, rõ ràng là ghi tên là Lucci nhưng lại bảo với cô là tên Quân, người này thật khó hiểu cũng có vẻ khó chiều, nhưng bàn tay thật sự rất có sức mê hoặc… Tan ca, Như Mộng cũng từ từ đi xuống gara lấy xe để ra về, công ty có vẻ làm ăn rất phát đạt vì đa phần đều thấy mọi người đi ô tô đi làm, chỉ có vài người là đi xe máy, không thì cũng thấy họ đi taxi, hoặc có người đưa đón, nhưng chỉ mấy hôm sau khi đi làm thì cô đã hiểu, cả công ty có mình cô là phóng xe máy đi làm mà thôi, hôm trước thấy có người đi xe máy là chẳng may xe của họ bị hỏng mà thôi.Buổi tối khi trở về căn phòng ấm áp, Như Ngọc lại theo thói quen mở hòm thư cá nhân để nhận thư và viết bài rồi thu âm, hôm nay cô nhận được một bức thư vô cùng đặc biệt, địa chỉ này cũng vô cùng quen thuộc với cô, người này vẫn thường xuyên gửi thư cho cô để mong tìm được một người, trong suốt một năm mở quán cafe, cô vẫn hay nhận được thư của người này, hắn lấy biệt danh là “Kẻ cô đơn giữa thành phố”, không biết có phải do trùng hợp, hay do hắn để tên cho phù hợp với biệt danh “Cô đơn mơ mộng” của cô nữa.
Nhưng trong rất nhiều lá thư, những lá thư của hắn luôn khiến cô chú ý, và những lá thư đó gần như được lập thành một chuyên mục riêng, nó đặc biệt là vì người này viết thư để tìm một cô gái, chưa bao giờ hắn miêu tả rõ ràng về cô gái này, cũng không bao giờ nói rõ ràng về câu chuyện của họ, như thể họ chỉ là chạm mặt một lần và chẳng bao giờ gặp lại nữa… Con người ấy mà, có đôi khi họ vô duyên đến như vậy đấy, dù có nhớ thương đến như thế nào, khắc sâu đến bao nhiêu, nhưng đã vô duyên thì cố gắng bao nhiêu cũng chẳng thể nào gặp lại… “Hôm nay có lẽ là một ngày đặc biệt, tôi gặp lại cô gái ấy, cô ấy khác với ngày đó rất nhiều, nhưng có một thứ không bao giờ thay đổi đó là cảm giác rung động của tôi, giờ tôi đã biết được có một cảm giác đau đến nhói lòng rằng: Người bạn vẫn thường mong nhớ, khi gặp lại mặt đối mặt lại chẳng nhận ra bạn, nhìn bạn như thể lần đầu tiên gặp gỡ… Buồn thì buồn thật đấy, nhưng ít ra đã gặp lại được cô ấy, được nhìn ngắm cô ấy kỹ lưỡng hơn, dưới ánh mặt trời, nhìn qua từng biểu cảm sinh động, chân thật… Cứ nghĩ cả đời này chúng tôi vô duyên, nhưng hôm nay đã nói lên một minh chứng, rằng cô gái này thực sự là người con gái của đời mình…”Đúng thật sự là hơn một năm nay, từ khi cô ở ẩn, những lá thư của người này như một liều thuốc an ủi cô, nếu cứ ngồi yên một chỗ sẽ chẳng thể nào tìm thấy được, một đạo lý đơn giản như vậy, cô đâu cần phải trốn đông chốn tay, sợ này sợ khác, bất chợt cô nhớ lại cái bắt tay hồi chiều trong lòng lại nổi lên một chút gợn sóng, dư âm đến giờ vẫn còn, có thể đó là người đàn ông đầu tiên mà cô tiếp xúc khi bước chân ra ngoài, 25 năm cô đơn một mình, tự thu mình lại, ngày cô dám bước ra ngoài thế giới lại là ngày gặp phải chuyện như vậy, những người chị em của cô đều nghĩ cô bị ám ảnh tâm lý, nhưng chính cô biết rất rõ là lưu luyến với một người không quen biết, hơn một năm dài chỉ là tự hỏi bản thân mình mà thôi…Thôi thì tùy duyên….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook