Mùa xuân năm thứ ba vào cung, Bắc Mai, cung nữ đã hầu hạ ta ba năm rời đi, trước khi đi, nàng đau lòng nói, chưa từng thấy chủ tử nào ngốc nghếch như ta, ba năm mà chưa được triệu một lần. Sau khi nàng đi, ta về phòng khóc, ta mới mười bảy tuổi, ta nhớ phụ mẫu, ta chán ghét cung đình như ngục tù này.

Tháng tư năm thứ ba vào cung, Bách Hoa Yến tổ chức ba năm một lần đã tới, Thái hậu triệu tập phi tần các cung đến thưởng hoa. Ta thường ngày không ra khỏi cửa, sau khi Phương Quý dung ra đi, càng không có ai quen biết ta. Trong những dịp giao tiếp người đông hơn hoa như thế này, ta trốn được thì trốn, trốn không được thì đứng ở góc.

Có vẻ Thái hậu bị hoa làm mờ mắt, đột nhiên ngài chỉ vào ta: Đó là ai? Trông thật lạ mặt. Ta lập tức đỏ mặt, xung quanh xì xào bàn tán, dường như đều đang bàn tán ta là ai. Ta sợ hãi đi đến hành lễ, nói: Thiếp thân là quý nhân Bạch thị.

“Bạch quý nhân sao?” Hoàng hậu quay sang hỏi các tỷ muội xung quanh, mọi người đều lắc đầu. Ta càng thêm xấu hổ, Thái hậu đặt bông mẫu đơn trắng lên tai ta, ngài nói: Điềm tĩnh như vậy sao.

Giữa tháng tư năm thứ ba vào cung, ta cuối cùng cũng được triệu hạnh. Từ lúc Đại thái giám truyền chỉ, trái tim ta không ngừng run rẩy. Đại ngự thị cởi sạch quần áo ta, bôi sữa trắng và tinh dầu thơm, không khác gì chuẩn bị con vịt quay. Đại ngự thị cười đùa, đừng sợ, đừng làm nũng, từ đêm nay ngài sẽ là chủ tử thực sự.

Tháng năm năm thứ ba vào cung, ta vẫn là Quý nhân vô danh tiểu tốt, không trở thành chủ tử thực sự như Đại ngự thị nói. Vì việc bị chặn trong đêm đó, các nữ nhân trong cung cười nhạo ta suốt một tháng. Tiểu cung nữ Tương Tư nói với ta, Lâm Nương tử, sủng phi mới của Hoàng thượng đã đoạt lấy ân sủng của ta.

Mùa hè năm thứ ba vào cung, trong cung nóng bức không tan, ta chỉ ra khỏi cửa cung vào đêm khuya để hóng mát, ban ngày gặp phải những phi tần không quen, họ luôn đến bên cạnh ta thì thầm về Lâm Nương tử.

Giữa mùa hè, vì quá nhàm chán không người bầu bạn, ta lặng lẽ mang hai lạng rượu ngọt đến ngồi dưới cây ngô đồng, cây ngô đồng năm ngoái trồng đã có thể che mát, còn có gió nhẹ thổi qua, một mình uống rượu ở đây cũng không thấy cô đơn.

Sao lại uống một mình? Bỗng nhiên, một giọng hỏi từ phía sau ta. Có lẽ ta đã say, ta vỗ nhẹ xuống thảm cỏ bên cạnh rồi nói: Uống cùng ta chứ, chia cho ngươi một hũ rượu hoa đào.

Từ nhỏ, phụ thân và huynh trưởng đều thích rượu, ta cũng vậy, nhưng khi ta còn ở nhà luôn bị mẫu thân ngăn cản không cho uống. Người đó ngồi xuống uống rượu, hắn hỏi ta: Có tên không?

Ta đáp: Bạch Kinh Ngọc.

Người đó uống thêm một ngụm rượu, cười lớn: Cái tên Kinh Ngọc thật hay. Sau đó ta hỏi lại, ngươi có thể cho ta biết tên ngươi không? Người đó không trả lời.

Cuối tháng năm năm thứ ba vào cung, ta từ trò cười của lục cung trở thành kỳ tích của lục cung. Ta, một Quý nhân chưa từng triệu hạnh được thăng làm Tần.

Từ ngày ta được Thái hậu nương nương thưởng hoa, ta thường xuyên đến cung của Thái hậu để lấy đồ ngon. Khi cung nhân đến truyền thánh chỉ, lúc ấy ta đang ăn nho ở cung của Thái hậu.

Đại giám đến truyền chỉ: Thăng Bạch Quý nhân làm Tần, phong hiệu là Đồng. Lúc đó ta bị nghẹn, nho rơi xuống bàn. Thái hậu nương nương cười nói với ta: Con gặp Hoàng thượng rồi à?

Ta lắc đầu, chống cằm suy nghĩ, chợt hiểu ra mọi chuyện.

Đồng Tần, Đồng Tần... Ta nhớ ra rồi, hóa ra hôm đó dưới cây ngô đồng, ta mời ngài uống một hũ rượu. Ta không biết ngài là Hoàng thượng, nhưng nghĩ kỹ lại, người có thể tùy ý đi lại trong hậu cung ngoài Hoàng thượng còn ai khác nữa sao?

Ta bật cười, nói với Thái hậu nương nương, Hoàng thượng thật hào phóng! Thái hậu nương nương hỏi: Sao lại nói vậy? Ta vui vẻ nói, một hũ rượu đổi lấy một Tần vị, chẳng phải hào phóng còn gì?

Tháng sáu năm thứ ba vào cung, ngày phong Tần, ta nghĩ có lẽ ngài ấy đã quên tiểu phi tử là ta rồi. Ta đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương từ sớm tồi về cung. Khi đi qua rừng hoa, ngài ấy đứng trong cơn gió nhẹ, dáng vẻ như đường đình ngọc thụ*.

*Đường đình ngọc thụ (堂亭玉树) Thành ngữ này thường dùng để ca ngợi những người có vẻ ngoài thanh tú, trang nhã và phong thái quý phái, tựa như cây ngọc mọc giữa sảnh đường.

Ta nhẹ nhàng tiến đến, ngài bỗng quay đầu lại, ta giật mình giả vờ làm người lạ hỏi: Công tử đang đợi ai? Ngài cũng giả vờ đáp: Không đợi ai, đợi rượu. Ta xòe tay: Tiếc là không có rượu. Nhưng hôm nay ta vui, mời ngài đến chỗ ta uống say nhé? Ngài cười nói: Được.

Con đường phải đi qua để về cung là ngõ Vũ Hoa, các nữ nhân trong cung thích ngồi trong đình trước ngõ để trò chuyện. Ta và Hoàng thượng đi qua đình Vũ Hoa, hôm nay trong đình có Ngọc Quý phi và Kim Nguyệt nghi. Ngọc Quý phi thấy Hoàng thượng, nàng vui vẻ tiến lên nghênh đón, nhưng khi thấy ta, sắc mặt đột nhiên lại thay đổi, nàng hỏi: Hoàng thượng đi đâu?

Hoàng thượng lạnh lùng đáp một câu: Uống rượu.

Đầu tháng sáu năm thứ ba vào cung, lời của Hoàng thượng khiến ta suy nghĩ suốt mấy ngày. Ngày phong Tần ta hỏi ngài, bây giờ có thể cho ta biết tên không? Thực ra từ lâu ta đã biết tên của Hoàng đế triều ta, Tức Mặc, tự Yên Đường. Ta cố ý trêu ngài, ngài lại hỏi ngược ta: Có nhớ Đường không, nhớ Niệm Sơn không?

Ngày 30 tháng sáu năm thứ ba vào cung, Hoàng thượng và Hoàng hậu xuất cung cúng tế, Thái hậu đóng cửa tĩnh tu. Quyền quản lý lục cung tạm thời giao cho Ngọc Quý phi. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương