Những Đứa Con Bị Bỏ Lại
-
Chương 4
mặc tôi khóc lóc van xin bố vẫn lạnh lùng không nhìn tôi lấy 1 chút. tôi đôi mắt giàn giụa nhìn bố.
- bố ơi!đừng mà.
mụ ngọc được đà nhìn tôi cười. [nở nụ cười nửa môi đủ chỉ tôi thấy] nói.
- ny à. dì biết con rất thương mẹ nhưng dù gì mẹ con cũng
bỏ đi rồi, giờ chúng mình là người một nhà, phải sống vì những người còn ở lại trong gia đình này con à? dì cũng biết tạm thời con cũng chưa thể chấp nhận dì ngay được nhưng dì tin rồi 1 ngày con nhất định sẽ yêu thương dì.
nghe xong những lời đó trong lòng tôi cảm thấy thật ghê tởm lòng cũng không kìm được vội nói.
- cô mãi mãi không bao giờ có thể thay thế đươc mẹ tôi trong ngôi nhà nhà, càng không bao giờ thay thế được mẹ trong lòng tôi.
mụ ngọc nghe vậy cố nén vẻ tấc giận nhìn bố.
- bố. ny, con không được hỗn, ngọc nói đúng đó chúng ta đã là người 1 nhà cũng nên vì nhau mà sống con nên chấp nhận đi,mẹ con đã bỏ con đi và không cần con nữa,đừng cố chấp mà làm khổ người khác, luôn tiện bố cũng nói luôn.
- - bố bận nhiều nhà này cũng cần có người chăm lo cho con và gia đình nên từ nay mọi việc trong nhà bố giao cho cô ngọc toàn quyền quyết định,con cũng đừng làm khó bố và cô ấy nữa [kể từ đó cuộc sống của tôi càng đen tối hơn]
- bố. ngọc em bảo người ta làm gì làm nhanh đi.
- dạ. anh cứ vô nghỉ đi em nói họ làm luôn tý là ong ngay ấy mà.
. nói rồi bố đi thẳng vô phòng mặc tôi khóc lóc, van xin.
mụ ngọc bảo 2 người đó đem hết đồ của mẹ tôi ra ngoài, 2 người họ vừa làm, vừa nhìn tôi với ánh mắt ái ngại.
tôi ngồi sập trên nền bất lực nhìn họ đem tầng món đồ mà trước đây mẹ tôi tầng nâng niu, chăm chút, tầng chút một rơi xuống đất vỡ tan tành.
tôi thấy hình của mẹ vội chạy tới giật lấy và đi về phòng mình,vì tôi biết tôi có ở lại cũng không thể khác được. bố đã không còn yêu thương tôi như trước thì lời nói của tôi chỉ làm cho bố càng chán ghét tôi hơn..
về tới phòng mình tôi ôm hình mẹ mà khóc.
- mẹ ơi! mẹ đang ở đâu? mẹ có khỏe không? con nhớ mẹ lắm. khi nào mẹ mới về đón con, con không muốn sống ở đây, bố đã thay đổi rất nhiều không còn thương con nữa, mụ ngọc kia thì rất giả tạo, con phải làm sao hả mẹ? mẹ ơi!
rồi hơn 1 tháng sâu đó lúc tôi vừa đi học về, chân vùa bước vào tới nhà đã nghe tiếng mụ ngọc.
- anh ơi! hôm nay anh thưởng gì cho em đi.[ mụ nói vẻ mặt hớn hở,nụ cười tươi rói. ] vừa nói mụ vừa lấy tờ giấy trong túi xách của mụ đưa ra trước mắt của bố tôi. tôi không rõ tờ giấy đó là tờ giấy gì mà khi nhìn thấy nó bố cũng không ngần ngại khi tôi đang đứng như trời tròng ở đó mà ôm lấy mụ ngọc nói.
- em giỏi quá! ngọc à! em giỏi lắm![ vẻ mặt ông không dấu nổi hạnh phúc].
tôi toan chào bố rồi bước lên phòng thì bố nói.
- ny à! dì con có em bé rồi! [ tôi há hốc mồm chữ o nhưng cũng không biết nói gì đành im lặng].
từ nay mọi việc trong nhà con coi phụ được gì giúp dì thì phụ một tay, để cho dì còn có thời gian nghỉ nghơi
- bố ơi!đừng mà.
mụ ngọc được đà nhìn tôi cười. [nở nụ cười nửa môi đủ chỉ tôi thấy] nói.
- ny à. dì biết con rất thương mẹ nhưng dù gì mẹ con cũng
bỏ đi rồi, giờ chúng mình là người một nhà, phải sống vì những người còn ở lại trong gia đình này con à? dì cũng biết tạm thời con cũng chưa thể chấp nhận dì ngay được nhưng dì tin rồi 1 ngày con nhất định sẽ yêu thương dì.
nghe xong những lời đó trong lòng tôi cảm thấy thật ghê tởm lòng cũng không kìm được vội nói.
- cô mãi mãi không bao giờ có thể thay thế đươc mẹ tôi trong ngôi nhà nhà, càng không bao giờ thay thế được mẹ trong lòng tôi.
mụ ngọc nghe vậy cố nén vẻ tấc giận nhìn bố.
- bố. ny, con không được hỗn, ngọc nói đúng đó chúng ta đã là người 1 nhà cũng nên vì nhau mà sống con nên chấp nhận đi,mẹ con đã bỏ con đi và không cần con nữa,đừng cố chấp mà làm khổ người khác, luôn tiện bố cũng nói luôn.
- - bố bận nhiều nhà này cũng cần có người chăm lo cho con và gia đình nên từ nay mọi việc trong nhà bố giao cho cô ngọc toàn quyền quyết định,con cũng đừng làm khó bố và cô ấy nữa [kể từ đó cuộc sống của tôi càng đen tối hơn]
- bố. ngọc em bảo người ta làm gì làm nhanh đi.
- dạ. anh cứ vô nghỉ đi em nói họ làm luôn tý là ong ngay ấy mà.
. nói rồi bố đi thẳng vô phòng mặc tôi khóc lóc, van xin.
mụ ngọc bảo 2 người đó đem hết đồ của mẹ tôi ra ngoài, 2 người họ vừa làm, vừa nhìn tôi với ánh mắt ái ngại.
tôi ngồi sập trên nền bất lực nhìn họ đem tầng món đồ mà trước đây mẹ tôi tầng nâng niu, chăm chút, tầng chút một rơi xuống đất vỡ tan tành.
tôi thấy hình của mẹ vội chạy tới giật lấy và đi về phòng mình,vì tôi biết tôi có ở lại cũng không thể khác được. bố đã không còn yêu thương tôi như trước thì lời nói của tôi chỉ làm cho bố càng chán ghét tôi hơn..
về tới phòng mình tôi ôm hình mẹ mà khóc.
- mẹ ơi! mẹ đang ở đâu? mẹ có khỏe không? con nhớ mẹ lắm. khi nào mẹ mới về đón con, con không muốn sống ở đây, bố đã thay đổi rất nhiều không còn thương con nữa, mụ ngọc kia thì rất giả tạo, con phải làm sao hả mẹ? mẹ ơi!
rồi hơn 1 tháng sâu đó lúc tôi vừa đi học về, chân vùa bước vào tới nhà đã nghe tiếng mụ ngọc.
- anh ơi! hôm nay anh thưởng gì cho em đi.[ mụ nói vẻ mặt hớn hở,nụ cười tươi rói. ] vừa nói mụ vừa lấy tờ giấy trong túi xách của mụ đưa ra trước mắt của bố tôi. tôi không rõ tờ giấy đó là tờ giấy gì mà khi nhìn thấy nó bố cũng không ngần ngại khi tôi đang đứng như trời tròng ở đó mà ôm lấy mụ ngọc nói.
- em giỏi quá! ngọc à! em giỏi lắm![ vẻ mặt ông không dấu nổi hạnh phúc].
tôi toan chào bố rồi bước lên phòng thì bố nói.
- ny à! dì con có em bé rồi! [ tôi há hốc mồm chữ o nhưng cũng không biết nói gì đành im lặng].
từ nay mọi việc trong nhà con coi phụ được gì giúp dì thì phụ một tay, để cho dì còn có thời gian nghỉ nghơi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook