Những Con Quỷ Sa Tăng Cô Đơn
-
Chương 5: Sắc hoa đào luân đôn
Mùa đông năm nay dường như kéo dài một cách lạ thường, khi mùa xuân thực sự đến, hết thảy mọi người trong thành phố này đều đã vô cùng mệt mỏi. Trên đường, dù là trẻ em hay người già, gần như đều mở to đôi mắt ngái ngủ mơ màng như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
SA TĂNG 3
Những tình cảm cuồng nhiệt trong những ngày đầu sống chung với Lâm Lâm đã dần trở nên bình lặng. Cho dù gia đình tôi đã ngầm chấp nhận chuyện của chúng tôi, Lâm Lâm vẫn kiên quyết không đến nhà tôi nữa. Cậu ấy nói nói, con người nên cần biết mình biết người, hai bác đồng ý chuyện của chúng ta, không có nghĩa hai bác có thể vui vẻ thoải mái nhìn chúng ta thân mật với nhau.Chẳng bao lâu, cô tôi cũng trở về Thượng Hải. Tôi vẫn chưa hề hỏi em họ tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngày hôm sau khi cô tôi trở về Thượng Hải, em họ gọi điện thoại cho chúng tôi, hẹn chúng tôi ra ngoài ăn cơm. Không khí buổi tối hôm đó thật khác lạ. Trong bữa ăn, em họ nói với chúng tôi, người đàn ông đó đã hứa với mẹ cô rằng sẽ cưới cô. Khi em họ nói những lời này, nét mặt không thể hiện sự vui mừng cần có.“Việc này chẳng phải quá tốt sao? Sau này cậu cũng bớt đi nhiều phiền toái”. Lâm Lâm nói, giọng điệu rất thoải mái.“Sự việc chẳng đơn giản như vậy đâu. Hai người không hiểu được con người này đâu”. Em họ cười gượng gạo.“Vậy tình hình xấu nhất sẽ thế nào?”. Tôi hỏi.
“Chúng tôi sẽ không có được kết quả tốt đẹp gì đâu. Chúng tôi là hai kiểu người khác nhau”. Em họ nói.
“Nếu đã như vậy, sao cậu lại để mẹ cậu ép ông ta phải cưới cậu?” Lâm Lâm hỏi.“Trước tiên, chính ông ta tự nói sẽ li hôn với vợ và kết hôn với tôi, tôi chưa bao giờ ép buộc ông ta; thứ hai, tôi muốn xem xem sự việc sẽ đi đến đâu, có lẽ sẽ rất thú vị đây”. Em họ mặt lạnh tanh uống rượu vang trong cốc.Tôi chẳng thể hiểu nổi cái thế giới này nữa, bởi tôi không thể nào đóan được rốt cuộc mỗi người muốn điều gì.Hôm sau là buổi tiệc rựơu chúc mừng ba năm ngày thành lập công ty. Tôi vốn rất ghét những loại họat động tập thể như thế này, bởi trong những họat động thế này, ai trông cũng giống một tên ngốc thực thụ, nói đi nói lại mãi những câu chào hỏi xã giao và những lời chúc tụng cũ rích. Nhưng với vai trò là trưởng phòng, tôi chẳng thể thoái thác nổi. Con người khi bước vào xã hội, có nhiều việc không được theo ý mình nữa.Không khí của bữa tiệc rượu nhìn chung khá vui vẻ. Ông Tổng Giám Đốc năm chục tuổi uống rất nhiều rượu, thế nên làm mất phong thái khiêm tốn nhã nhặn của bậc quan tử thường ngày. Tôi thấy ông ta cứ mải nói chuyện với một cô nhân viên xinh đẹp, miệng ông ta dường như sắp dính vào vành tai cô gái. Bàn tay ông cũng dần thiếu đứng đắn, cứ liên tục xoa đùi cô gái. Cô nhân viên đó cười nghiêng nhả, khôgn rõ có phải lời của Tổng Giám Đốc thực sự thú vị hay là cố ý khoe khoang vận may của mình với những cô nhân viên khác.Tôi luôn lặng lẽ uống rượu một mình, ngoài việc thỉnh thỏang chào hỏi đồng nghiệp đi lướt qua, thì chẳng còn việc gì khác. Công ty chúng tôi rất lớn, một nửa trong số đó tôi gần như không quen. Có một số dù nhìn mặt quen nhưng cũng không nhớ nổi tên, cho nên tôi cũng chẳng hỏi han gì họ cả. Thực sự là một buổi tối dài lê thê. Chẳng mấy chốc, đầu tôi bắt đầu hơi choáng váng.Chính lúc đó, có một nữ đồng nghiệp đi đến, ngồi xuống cạnh tôi.“Hình như anh không được vui cho lắm”. Cô ta nói với tôi.Tôi quay đầu nhìn cô ta, cô ta là trưởng phòng của một phòng khác, một nguời phụ nữ rất được lòng mọi người. Tôi và cô ta là bạn cùng trường đại học, cũng coi như khá thân, nên tôi cũng gật đầu, nói: “Hôm nay tôi hơi mệt”. “Em thấy hình như không phải, chắc anh có tâm sự gì phải không? Nói với em, có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn đấy”. Giọng nói của cô rất ngọt ngào.
Thực ra, đúng là tôi chẳng có tâm sự gì cả, chỉ là không thích tham gia loại họat động thế này mà thôi. Và tôi đã nói sự thực cho cô biết.“Thì ra là thế. Nếu đã vậy, em sẽ ở cùng anh, chúng ta cùng nhảy nhé, anh thấy sao?” Cô đề nghị đầy hào hứng.Tôi ngẩn người một lúc lâu, chẳng nghĩ ra được lý do từ chối, nên tôi đành gật đầu. Tôi không thể ngờ rằng, điệu nhảy này lại có thể khiến tôi phải chịu đựng sự đau khổ kéo dài đằng đẵng. Cô ấy kéo tay tôi tiến nào sàn nhảy, chúng tôi bắt đầu nhảy. Bài hát đang bật là bài “Sự dịu dàng của em” của Sái Cầm, tôi rất thích ca khúc này. Bàn tay cô ấy đặt lân vai tôi ôm ngày càng khít. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa CD tỏa ra từ cổ cô. Tôi nhớ Lâm Lâm cũng rất thích dùng nước hoa CD, mặc dù cô ấy dùng loại dành cho nữ giới, mùi vị có hơi khác của Lâm Lâm, nhưng tôi vẫn không kìm lòng dựa sát vào hôn.Trong khỏanh khắc đó, tác dụng của rượu, âm nhạc mơ màng và mùi vị ngọt ngào của nước hoa CD đã khiến tôi chếnh chóang, lọai cảm giác này từ trước đến nay tôi chưa từng trải qua, thực sự là vô cùng tuyệt diệu.Khi âm nhạc kết thúc, tôi phát hiện ra chúng tôi đã ôm chặt nhau như một đôi tình nhân. Tôi nghe thấy cô thì thầm bên tai tôi, nói thực ra cô ấy đã thích tôi từ lâu, còn nói cô thích ánh mắt lạnh lùng và thái độ trầm mặc kiệm lời của tôi. Tôi cảm thấy tòan thân mình nóng bỏng, có một kiểu xúc động đang bùng cháy trong cơ thể tôi. Tôi muốn thóat khỏi vòng tay cô ấy, nhưng chợt phát hiện ra não tôi không thể chỉ huy được tứ chi của mình nữa.Sau đó, chúng tôi lại uống thêm rất nhiều rượu. cô ấy là một cô gái vừa thông minh lại xinh đẹp. cô liên tục nói với tôi về thân thế của cô, còn nói cô tin vào tình yêu sét đánh, nếu nhưng trong khoảnh khắc cô phải lòng ai đó, cô sẽ hiến dâng tất cả.Kẻ ngốc nhất trên đời cũng nhận ra được đây là lời quyến rũ lộ liễu nhất. nhưng không hiểu tại sao, tôi không hề có cảm giác chán ghét, ngược lại, tôi còn cảm thấy như được bay bổng. chưa bao giờ có người phụ nữ nào dụ dỗ tôi. Và tôi thường rất khinh bỉ nhũng người phụ nữ dụ dỗ đàn ông. Nhưng hôm nay, đối diện với một người phụ nữ dụ dỗ tôi, thật không ngờ tôi đã khuất phục.Màn đêm nhanh chóng kéo xuống, các đồng nghiệp phần lớn đã ra về. tôi cũng thấy đã đến lúc cần phải về.“Anh tiễn em về nhé”. Cô ấy vừa thì thầm bên tai tôi, vừa lấy tay vịn vào vai tôi, tòan thân cô gần như sắp dính vào người tôi.Tôi hơi váng đầu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.Tôi gần như bế cô vào trong phòng cô, bởi cô đã say mềm. tôi đặt cô vào giường, đang định đi rót cho cô cốc nước, đôi tay cô đã ôm chặt vào cổ tôi, kéo tôi xuống giường cô.Lúc đó, cuối cùng tôi đã vứt bỏ mọi lý trí, ôm chặt lấy cô. Chúng tôi vội vàng giằng xé quần áo của nhau, chẳng mấy chốc, cả hai chúng tôi đều trần trụi trước mắt nhau. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu lên thân thể trắng ngần của cô, trông giống như một miếng ngọc trắng tinh khiết. tôi liên tưởng tới cơ thế của Lâm Lâm – làn da của con trai không thể trắng ngần như của con gái, nhưng màu da màu hạt dẻ của Lâm Lâm rõ ràng trông khỏe mạnh và nhiệt tình hơn.Cô gái điên cuồng hôn tôi, hôn trái, hôn môi, hôn ngực, hôn phần bụng dưới. tôi nằm thẳng, lấy tay vuốt ve đôi vai và mái tóc mượt mà của cô. Hơi thở dồn dập của cô như thuốc hồi xuân kích thích vào màng nhĩ và tòan bộ hệ thần kinh trong ương, tôi có một niềm hưng phấn tột cùng chưa từng có. Làm tình với phụ nữ quả thực hòan tòan khác. Tiếng rên rỉ của cô lúc ẩn lúc hiện, tràn đầy sự khiêu gợi mềm mại dịu ngọt.Không biết lục đục mất bao lâu, cuối cùng tôi cũng vào cơ thể cô. Đây là lần đầu tiên tôi làm tình với nữ giới. Trước khi việc này xảy ra, tôi đã từng vô cùng hưng phấn, nhưng trong khoảnh khắc vào cơ thể cô, tôi lại hòan tòan thất vọng – cơ thể phụ nữ không hề mang lại cho tôi cảm giác kỳ lạ. Ngược lại, tôi bắt đầu cảm nhận thấy tội lỗi và sự ăn năn. Tôi nhắm mắt lại, bởi tôi không muốn trước khi mọi việc xong xuôi, tôi lại có cảm giác chán ghét đối với thân thể trước mặt mình. Thế nên tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được chính là hơi thở dồn dập của cô và tiếng cọt kẹt của chiếc giường gỗ.Chẳng bao lâu, mọi việc kết thúc. Tôi trượt ra khỏi cơ thể cô, mệt mỏi rã rời, nằm ngay tại đó. Đôi tay cô vẫn ôm chặt lấy vai tôi, mặt áp sát vào ngực tôi. Tôi muốn đẩy cô ra, nhưng bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, có lẽ do tác dụng của rượu, thế là tôi mơ màng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.Ngày hôm sau, khi tôi mở mắt ra, trời đã sáng. Tôi nhận ra cô ta vẫn dính sát vào người tôi. Cô ấy đã tỉnh giấc, nhìn tôi mỉm cười. Trong phòng tràn ngập mùi rượu Tequilla nhức mũi. Tôi bỗng ý thức được mình đã làm một việc ngu xuẩn sau khi uốn rượu say. Tôi cảm thấy một cảm giác ghê rợn không thể chịu đựng nổi, tôi đẩy cô ta ra và đứng dậy.“Anh làm gì vậy?” Cô ta hỏi đầy nghi hoặc. “Tôi phải về”. Tôi lạnh lùng nói. Trong lòng tôi chỉ nghĩ, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, quên người phụ nữ này đi. Lúc này, hình ảnh Lâm Lâm cứ xuất hiện trong trí óc tôi, càng khiến tôi thêm ân hận bội phần.
“Sao phải vội thế?” Cô ta vẫn giữ vẻ nghi hoặc. Lúc này tôi mới phát hiện ra, thực ra cô ta là một người phụ nữ thật ngu ngốc.Tôi không thèm trả lời câu hỏi của cô. Tôi vừa mặc quần áo, vừa nói: “Tối qua tôi uống say, tôi cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Nếu tôi có chỗ nào không phải với cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”
Cô ta nghe xong, nhảy từ trên giường xuống, trừng trừng nhìn tôi, hét lên: “Anh coi tôi là gì chứ? Cho dù là ngủ với gái thì cũng phải chào một câu chứ!” Tôi đóan được cô ta sẽ nói như vậy. Trong những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình kém chất lượng, phụ nữ sau khi dụ dỗ đàn ông lên giường, sáng hôm sau đều nói như vậy. Điều này càng khiến tôi phản cảm hơn đối với người phụ nữ tầm thường này. Thế nên tôi càng muốn nhanh chóng rời khỏi chốn này.Tôi không biết nên nói gì. Nhưng im lặng thì rõ ràng không thể được. Nên tôi đành lặp lại câu nói vừa rồi “Tối qua tôi uống say, tôi cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Nếu tôi có chỗ nào không phải với cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”
Tôi còn chưa nói xong, cô ta đã cho tôi ăn một cái bạt tai, đến độ tai của tôi kêu ù ù. Tôi rất phẫn nộ, lúc đầu cả hai người đều tình nguyện, cô ta có tư cách gì mà đánh tôi chứ. Nhưng hiện giờ trong óc tôi toàn là những lời tự trách mình và hình ảnh Lâm Lâm, nên tôi không thèm để ý đến cô ta. Tôi nhanh chóng mặc quần áo, lao ra khỏi nhà cô ta. Tôi nghe thấy tiếng cô ta gào thét gì đó ở đằng sau. Sau khi ra khỏi đó, tôi bè nghĩ, may mà tôi yêu một cậu con trai, đàn bà, thật phiền phức quá.Sau khi ra khỏi nhà cô ta, tôi gọi điện thoại cho Lâm Lâm, cậu ấy vẫn chưa ngủ dậy. Tôi giải thích sơ qua nguyên nhân tối qua không về nhà, tôi nói dối cậu rằng tôi ngồi uống rượu suốt buổi tối với đồng nghiệp, sau đó ngủ trong quán rượu. Đây là lần đầu tiên tôi nói dối cậu ấy. Không biết tại sao, chưa bao giờ tôi lại sợ cậu biết chân tướng sự việc như lúc này. Bao lâu nay, chúng tôi chưa từng giấu giếm nhau điều gì, và trên thực tế, chúng tôi cũng chẳng có gì cần phải giấu giếm nhau. Qua điện thọai, cậu chẳng nói gì chỉ nói cậu đang buồn ngủ, thế nên tôi tắt máy.Sau đó, tôi tìm một spa – tôi muốn rửa sạch mảng kí ức vừa qua, dường như nó chưa hề xảy ra vậy.
Tôi thực sự vô cùng ân hận – cơn say tồi tệ này đã khiến tôi trở thành một người đàn ông không trong sạch.Trong phòng tắm, tôi cởi sạch quần áo, ngâm mình trong bồn tắm hơi, tôi mới cảm giác tinh thần khá hơn đôi chút. Đến tận lúc này tôi mới nhận ra bụng mình đói meo.Chuyện xảy ra đêm qua, phần lớn tình tiết tôi đều không nhớ được, chỉ nhớ rằng, lúc đó tôi rất kích động. Ngay cả khi ở cùng Lâm Lâm, sự kích động này cũng rất ít thấy, nhưng sau khi tỉnh lại, cảm giác ăn năn hối hận còn mãnh liệt hơn nhiều so với sự kích động ban đầu. Tôi bỗng cảm thấy có hai linh hồn trong cơ thể mình – một là phóng đãng dễ bị dụ dỗ, một là lạnh lùng nhưng chung tình. Đêm qua, rõ ràng linh hồn thứ nhất đã chi phối trí não tôi.Sau khi ra khỏi spa, tôi trở về chỗ ở của tôi và Lâm Lâm. Lâm Lâm đã tỉnh dậy. Căn phòng nhỏ được thu dọn ngăn nắp sạch sẽ, cậu ấy đang nằm bò trên bàn viết gì đó. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi rộng, say sưa viết. Chính trong giây phút đó, cảm giác tự trách mình lên đến đỉnh điểm.Từ phía sau, tôi ôm chầm lấy cậu. Cậu quay đầu lại, mỉm cười nhìn tôi, nói: “Trong bếp có đồ ăn, em đã hâm nóng rồi, anh vào ăn đi.”
Nụ cười của cậu ấu rạng rỡ như ánh mặt trời, còn tôi thì giống như con ma lẩn trốn trong chốn âm u.
SA TĂNG 1
Sáng hôm đó, khi anh ấy trở về, tôi cảm thấy anh ấy rất khác so với mọi ngày. Cụ thể là ở điểm nào thì tôi không thể nói rõ được, nhưng tôi có cảm giác anh có điều gì đó khác lạ. Trực giác của tôi nói cho tôi biết, điều này có quan hệ mật thiết với việc tối qua anh không về nhà. Thực ra anh là người không hề biết che giấu tâm tư, có lẽ chính anh cũng không hề ý thức được việc này, đây cũng là sự khác biệt lớn giữa tôi và anh. Tối đó, anh không làm tình với tôi một cách cuồng nhiệt đây hưng phấn như trước đây, hơn nữa, tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa trên quần áo anh – anh không bao giờ dùng nước hoa. Trong lòng tôi bỗng thoáng chút nghi ngờ, nhưng tôi đã ép mình nghĩ theo hướng khác. Tôi không muốn tin rằng anh có khả năng phản bội tôi, anh đã thành khẩn thề thốt nói yêu tôi, thế có nghĩ là anh chấp nhận trách nhiệm chung thủy với tình yêu.Trường học là nơi càng ngày tôi càng không muốn đến, bởi khơng rõ ai đã phát tán khắp trường chuyện mẹ anh tới tìm tôi dạo trước. Thế nên việc về giới tính của tôi, ít nhiều đã bị bại lộ. Tôi có thể cảm nhận được rất nhiều người đã bắt đầu cố tình xa lánh tôi. Mặc dù bình thường tôi cũng rất ítkhi qua lại giao lưu với các bạn cùng lớp, nhưng khi ánh mắt họ nhìn tôi trở nên lạnh lùng và sắc nhọn cũng khiến tôi cảm thấy buồn bực bực bội. Hoàn cảnh có sự ảnh hưởng ghê gớm tới con người, cho dù tôi vẫn luôn không muốn thừa nhận điều này.Chính lúc này, bác gái sống ở Luân Đôn của tôi viết thư cho tôi, bảo tôi đến nghỉ đông ở chỗ bà. Bà là chị gái của cha tôi, từ lâu đã lấy một ông chồng người anh làm ở Bộ ngoại giao nên đã định cư theo chồng ở Anh. Tôi không có mấy ấn tượng về bà, chỉ nhớ mỗi lần mọi người trong nhà nhắc đến bà đều mang theo ngữ khí ngưỡng mộ, thèm muốn. Trước đây bà cũng đã về nước vài lần, bà rất quý tôi, hơn nữa tình cảm chị em giữa bà và cha tôi rất sâu nặng. Tôi không biết vì sao bà đột nhiên gửi thư cho tôi, có lẽ sự ra đi của cha tôi khiến bà rất đau buồn nên bà muốn gặp tôi để tìm kiếm lại chút ký ức tình thân.Sau khi cha tôi qua đời, quan niệm về tình thân của tôi càng trở nên mờ nhạt. Đối với bà bác ở nơi đất khách quê người, tôi càng chẳng có tình cảm đặc bịêt gì cả. Tôi đang định viết thư trả lời từ chối lời mời của bà, thì lại phát hiện ra một sự thật mà tôi vẫn vẫn luôn không muốn tin và không muốn thừa nhận.
Một buổi sáng, anh ấy vẫn chưa dậy, tôi chẳng có việc gì làm liền lấy di động của anh ra chơi game. Từ trước đến giờ, tôi không bao giờ sớ tới di động của anh, bởi nếu ai đó tự ý xem di động của tôi, tôi sẽ rất bực bội. Sau khi tôi mở di động của anh ra, thì có một tin nhắn mới gửi đến, nội dung như sau: “Cho dù anh đối xử với em như thế nào, em cũng đều không hối hận gì về sự việc tối hôm đó. Nếu anh bằng lòng, lúc nào em cũng sẵn lòng trở thành người phụ nữ của anh”.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy lượng máu lớn xối xả giội vào não tôi, ngực tôi đau nhói. Đây là một tin nhắn thật quá rõ ràng, sự phản bội của anh không còn là giả thiết mà đã trở thành sự thực. Ngay lúc đó, tâm trạng tôi bắt đầu trở nên kích động và phẫn nộ. Từ trước tới giờ, tôi không ngờ được rằng mình lại để ý đến lòng chung thủy của anh đến nhường này. Tôi cảm thấy thứ duy nhất tôi trân trọng trên cõi đời này trong phút chốc trở nên vô giá trị, điều này khiến tôi coi thường chính bản thân mình.Tôi đứng dậy, dựa vào cửa sổ, hít thở bầu không khí lạnh giá bên ngoài. Tâm trạng tôi từ kích động chuyển sang phẫn nộ. Tôi tiện tay ném mạnh đồ trang trí thủy tinh trên bàn xuống đất. Món đồ thủy tinh trong suốt trở thành mớ hỗn độn với rất nhiều hình dạng. Một mảnh nhỏ cắm vào ngón chân tôi, chảy khá nhiều máu. Tất nhiên anh ta đã bị thức giấc, anh ta trợn tròn mắt nhìn bộ mặt cau có và mảnh vụn trên khắp sàn nhà. Trông anh ta vô cùng ngơ ngác.“Cậu sao vậy?” Anh ta hỏi.
Tôi có cảm giác nước mắt tôi đang tuôn rơi. Vết đau nơi ngón chân càng khiến tôi đau lòng hơn.
“Anh đi đi”. Giờ tôi chỉ muốn tránh thật xa cái khuôn mặt anh ta. Tôi nhớ lại khung cảnh anh nói lời yêu tôi lúc ban đầu trên chiếc cầu vượt, giờ tôi ngẫm lại, thấy mình sao quá tự phụ, thật nực cười – Anh ta dựa vào đâu mà lại yêu tôi chứ? Đó là bởi nỗi cô đơn. Khi anh ta trải qua độ tuổi cô đơn, anh ta đương nhiên sẽ tự tìm lấy một người con gái. Tôi đã quên đi tầm quan trọng của xu hướng *** trong tình yêu. Cho dù anh ta yêu tôi nhiều đến đâu, anh ta vẫn là một kẻ đồng tính không hòan tòan giống tôi.Anh ta nhìn thấy chiếc di động đang mở trên đầu giường và anh đã hiểu mọi chuyện.
“Cậu nghe tôi nói, tối đó tôi uống say…”. Anh ta ngập ngừng giải thích.“Anh đi ngay đi”. Tôi cắt ngang lời anh. Lời giải thích của an khiến tôi nhớ đến lời nói dối hôm đó của anh, nó khiến tôi càng căm ghét hơn.
“Tôi thực sự yêu cậu, giữa tôi và cô ta chẳng có gì cả…”. Anh tiếp tục nói.
“Trong vòng 30 phút, xin anh ra khỏi phòng tôi”. Tôi không muốn nghe anh ta giải thích, mở cửa bước ra ngoài.
Ngoài trời rất lạnh, tôi chạy men theo đường danh cho người đi bộ, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, gió thổi vào đau buốt giống như dao chích. Tôi đến cầu vượt nơi lần đầu chúng tôi gặp nhau, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xa xăm xám xịt. tôi thầm nghĩ, trên cõi đời này rốt cuộc thứ gì mới đáng để cho tôi lưu luyến đây.Tôi lấy di động, gọi cho một số máy đường dài quốc tế – là số của bác tôi. Tôi nói với bà, tôi sẽ nhanh chóng bay sang Anh, có thể sẽ ở một thời gian khá dài. Bác tôi rất vui mừng. bà hỏi tôi sao giọng nói lại hơi run rẩy, tôi nói với bà thời tiết mùa đông của Bắc Kinh rất lạnh.Khi tôi quay về, thì anh ta đã đi rồi. trước khi đi, anh đã quét dọn sạch sẽ đống mảnh vỡ thủy tinh, nội dung bức thư như sau: “Lâm Lâm, tôi biết việc đã đến nước này, cho dù tôi có giải thích thế nào thì cậu cũng đều không tin. Nhưng tôi vẫn mong cậu biết rằng, thời gian này tôi vô cùng hối hận và tự trách mình. Tôi đã cố gắng làm mọi việc để có thể bù đắp lỗi lầm của mình. Nhưng tôi luôn không có đủ dũng khí để nói sự thật cho cậu biết, chính bởi tôi lo lắng sẽ xảy ra sự việc như ngày hôm nay. Tôi không ý thức được về nghĩa vụ và trách nhiệm đối với tình yêu, đây chính là lỗi của tôi. Hy vọng cậu có thể tha thứ cho hành động ngu ngốc của tôi. Mặc dù, giờ đây việc này thực khó khăn đối với cậu, nhưng tôi tin, mối nhân duyên của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi. Tôi vô cùng mong đợi sự tha thứ của cậu.
Người yêu cậu tha thiết”.
Tôi cười khinh bỉ, tiện tay ném luôn lá thư vào sọt rác. Tôi cảm thấy thật nực cười, giờ đây bảo tôi tin tưởng bất cứ ai là việc vô cùng khó khăn.Tôi nhanh chóng đặt vé máy bay đến Luân Đôn, sau đó bắt đầu sắp xếp hành lý. Tôi chẳng buồn xin phép nhà trường, bởi tôi căm ghét việc chào hỏi với cơ quan hành chính của trường. Lúc này đây, tôi đã chẳng còn quan tâm được mất thứ gì nữa, cho dù nhà trường có đuổi học thì tôi cũng chẳng bận tâm. Đứng trước tình yêu thanh khiết đã bị tử vong, cái học vị đại học nhỏ bé kia có đáng gì chứ?
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã làm xong mọi thủ tục đế xuất ngoại thăm người thân. Ngày nào anh ta cũng gọi điện thoại cho tôi, nhưng tôi không bao giờ nghe máy.Trước khi lên máy bay, tôi nhắn tin cho thầy giáo Bách, nói với thầy tôi sắp đi Luân Đôn, không rõ khi nào quay lại. Cho dù tôi giờ đây rất căm hận cái thành phố này, nhưng tôi không muốn “giận cá chém thớt” sang những người quan tâm đến tôi. Sau đó tôi bước vào chặng đường dài đi đến đảo quốc Châu Âu xa xôi. Máy bay càng bay cao, tôi cảm thấy cơ thể mình càng nhẹ bẫng, giống như sắp bay lên mây vậy.Luân Đôn là một thành phố lớn kíh thế hơn hẳn Bắc Kinh. Ngày tôi đến Luân Đôn là một ngày nắng đẹp hiếm có. Tôi gặp bác tôi trong sân bay rộng rãi bóng loáng. Bà có thân hình tròn trịa, nụ cười đôn hậu. mặt mũi, khuôn mặt rất giống cha tôi. Nhìn khuôn mặt thân quen dịu dàng của bà, tôi chợt thoáng buồn.
Bác tôi vốn định đưa tôi đi tham gia khu nội thành Luân Đôn một lượt, nhưng tâm trạng tôi rất tệ, nên bà đành đưa tôi về nhà. Bác tôi lái xe, còn tôi thì ngẩn người nhìn cảnh vật bên ngoài đang lướt qua tầm mắt: cổ kính, cũ kỷ, sa sút, tàn lụi khiến tôi hoàn tòan thất vọng về khu trung tâm thế giới huy hoàng thuở xưa.Bác tôi sống trong một tòa nhà rộng rãi giáp vùng ngoại ô. Tòa nhà rất đẹp, dù từ ngoài nhìn vào trông nó có phần cổ xưa. Tôi thấy bên ngoài toà nhà là một vườn hoa rất rộng, loài bướm sặc sỡ bay lượn rộn ràng khắp nơi.Mọi đồ đạc trong nhà đều được bố trí theo kiểu Trung Quốc. bác trai đã bằng lòng lấy một cô vợ Trung Quốc, đương nhiên cũng rất yêuthích những thứ đồ của Trung Quốc. trên tường phòng khách tầng một treo một bức tranh thủy mặc non nước Trung Quốc, bên cạnh bức tranh là ảnh chụp chung của hai vợ chồng bác.Bác trai là một thân sĩ người Anh có khuôn mặt nhỏ nhắn, để râu. Nghe mọi người trong gia đình nói, ông bác người ngoại quốc này của tôi là một người am hiểu tường tận về Trung Quốc, tiếng hán của ông rất siêu, lại còn là một tay viết cừ.Bác tôi nói chồng bà giờ đang đi công tác tại Mỹ, phải nửa năm nữa mới về, hai cô con gái của bác đều học đại học ở nơi khác, cho nên trong nhà chỉ còn lại một mình bà. Bà có nuôi một con mèo Xiêm La quý tộc được mua từ Thái lan về, có lẽ lúc này nó đang ngủ lười trên nóc nhà.Bác tôi bố trí cho tôi căn phòng dành cho khách ở tầng hai. Căn phòng được bày biện rất giản đơn: một chiếc giường đơn sạch sẽ, một chiếc bàn viết gỗ gụ. trong chiếc lọ hoa để ở bệ cửa sổ đang cắm một cành hoa không rõ tên. Tôi đặt chiếc máy tính xách tay của mình lên bàn viết, chợt phát hiện ra rằng, thì ra món đồ nhẹ tênh mỏng manh này lại là tất cả những gì mà tôi có.Mặc dù bác tôi đã sống nhiều năm tại nước ngoài, nhưngbà vẫn giữ nguyên nhiệt tình của người phụ nữ Trung Quốc. bà bảo tôi cứ ngủ một lát buổi tối, bà sẽ chuẩn bị cho tôi một bữa cơm Trung Quốc thật ngon.“Đã nhiều năm rồi mà bác vẫn không thể quen được với các món ăn ở đây. Món ăn Trung Quốc vẫn cứ là ngon nhất”. bà nói rất hào hứng.Tôi mở cửa sổ, nằm xuống giường, ánh sáng bên ngoài cửa sổ thật rực rỡ. bỗng có một con vật gì đó từ ngoài cửa sổ vào khiến tôi giật thót mình. Tôi định thần lại nhìn, thì ra là một con mèo lông trắng muốt, nhưng mép, tai và bốn chân của nó lại đen nhánh. Nó ngồi xổm trên sàn nhà, lười biếng cào cào vào tai nó, sau đó ngang nhiên nhảy lên giường tôi, lễ phép “meo” với tôi một tiếng.Đây chắc hẳn là chú mèo Bobby. Nó dụi dụi cái đầu nhỏ của nó vào áo tôi, sau đó nhảy phát lên bụng tôi, thở phì phò rồi ngủ luôn. Tôi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. ôm trong lòng một con vật lạ nhưng tâm hồn tôi cảm thấy thật yên tĩnh.Quả nhiên bữa tối rất thịnh soạn, bác gái bận rộn suốt cả buổi chiều trong bếp, nấu những món ăn mang đậm hương vị quê hương. Bà buồn rầu nói với tôi, những món này cha cháu thích ăn nhất. nói đến đấy, cả hai chúng tôi đều rất buồn.Trong bữa tối, bác tôi luôn miệng kể lại những chuyện cũ, rõ ràng bác rất nhớ mong quê hương. Khi hay tin tôi định ở lại đây lâu lâu một chút, bà vô cùng vui mừng, thậm chí bà còn nói: “Hay là cháu đừng về nữa”.
Bobby trườn đến gầm bàn, say sưa gặm một cái đầu cá. Nó còn liên tục liếc nhìn tôi, như thể sợ tôi cướp đi món ngon của nó.Tối đó, trời đổ mưa nhẹ, tôi nằm trên giường thầm nghĩ, giờ này những người ở Bắc Kinh đang làm gì nhỉ? Sự ra đi của tôi liệu có thể khiến cho bao nhiêu người thóang chút thương cảm đây?
SA TĂNG 4
Thư Hoa yên lặng ngủ bên cạnh tôi, tôi có thể nghe thấy hơi thở đều đều của cô. Dưới ánh trăng, tôi ngắm thật kĩ khuôn mặt cô. Rõ ràng năm tháng đã rất khoan dung với người phụ nữ này, bởi đến độ tuổi trung niên, cô vẫn chưa hề có chút dấu vết của sự già đi. Làn môi cô vẫn mang sắc hồng tươi như hồi đầu tôi yêu cô say đắm. tôi vẫn nhó cảm giác ngây ngất khi bụng dưới mềm mại của cô chạm vào tôi. Tôi bỗng cảm giác rằng, thực ra mình là một người đàn ông thật không có ý chí gì cả.Dường như đây là lần đầu tiên tôi quan hệ với Thư Hoa trong vòng hai năm trở lại đây. Mặc dù cô vẫn luôn có vẻ gượng ép, nhưng khi ôm hôn, tôi vẫn không kiềm chế được cảm xúc cuồng nhiệt của mình. Trong giây phút đó, tôi gần như hòan toàn quên đi một người phụ nữ khác trong cuộc sống của mình – cô ấy đã dùng tuổi xuân rực rỡ của cô để vuốt ve vỗ về an ủi tôi – người đàn ông bị lạnh nhạt trong gia đình.Thời gian đó tôi cứ ở trong nhà mình, cô cũng không hề gọi điện thoại cho tôi. Sau đó, qua anh họ cô, tôi được biết mẹ cô đã quay về Thượng Hải, tôi như trút được tảng đá đè nặng lên trái tim. Không hiểu tại sao, khi đối diện với mẹ cô, tôi luôn có cảm giác tội lỗi. tôi bắt đầu hiểu tại sao con người ngay từ đầu đã không nên làm những việc trái với luân thường đạo lý. Cho dù không ai thực sự trách mắng ta, tự ta cũng sẽ thường trách mắng bản thân mình.Và tôi lại bắt đầu cuộc sống chạy qua, chạy lại giữa hai gia đình, điều khác biệt là giữa tôi và Thư Hoa đã bắt đầu nối lại đời sống ***. mặc dù Thư Hoa là người phụ nữ không có nhiều dục vọng, nhưng tôi vô cùng quý trọng khỏang thời gian mỗi lần quan hệ với cô. Tôi đã hứa với mẹ cô ấy rằng sẽ nhanh chóng ly hôn với vợ, nhưng sau mỗi lần gần gũi với Thư Hoa là tôi lại không thể có dũng khí để nói ra được hai chữ “ly hôn”. Thế nên sự việc cứ lần lữa mãi. Và thêm một điều khác biệt nữa là, thời gian tôi trở về chỗ Thư Hoa nhiều dần lên.Cô ấy chưa bao giờ chủ động thúc giục tôi ly hôn, và cô cũng không mấy quan tâm tới việc tôi có xu hướng nghiêng về phía gia đình kia hơn. Nhưng do tôi phải quay tròn giữa hai người phụ nữ, số lần quan hệ của tôi và cô ấy ngày càng giảm đi. Rõ ràng cô ấy chú ý tới việc này. Rất nhiều lần tôi phát hiện thấy dường như cô ấy định nói gì với tôi nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng. thực ra, trong lòng tôi rất lo sợ cô sẽ nói ra, bởi vì bất luận cô nói gì đều khiến tôi vô cùng khó xử.Ngày tháng cứ thế trôi đi trong sự gượng gạo này.Lâm Lâm đi Anh, không rõ vì lý do gì. cậu không nói với chúng tôi, cho dù chúng tôi vẫn luôn giữ liên lạc qua mạng. thực ra không cần đóan cũng biết, việc này nhất định có liên quan đến chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ. trước đây tôi đã từng lo lắng: chuyện giữa hai người bọn họ và giữa hai chúng tôi có lẽ đều không có kết quả tốt đẹp. mặc dù tình hình của chúng tôi hòan tòan không giống nhau, nhưng có một điểm chung đó là, chuyện tình cảm của chúng tôi đều không phải là xu hướng chính của xã hội, đều bị luân thuờng đạo lý lên án. Trong bốn mươi năm trước đây, tôi luôn là một người bình thường. trong suy nghĩ của tôi, đàn ông đến một độ tuổi nhất định nào đó thì cần phải cưới vợ, sinh con đấy chính là lẽ tự nhiện, mối tình đồng tính của họ chẳng qua chỉ là tranh thủ lúc đang trẻ trung theo đuổi một mục tiêu mới lập dị đầy kích thích mà thôi. Có điều, tôi thật không ngờ cuộc chia tay của họ lại đến nhanh như vậy. nghĩ đến đấy, trong lòng tôi bỗng trào lên cảm giác đáng tiếc – họ thật hạnh phúc và tự do, ít ra là tôi thấy như vậy.
Sau khi Lâm Lâm ra đi, anh họ cô ấy gần như không liên lạc gì với chúng tôi. Nghe cô ấy nói, một mình ta sống trong căn phòng nhỏ mà trước đây anh ta và Lâm Lâm cùng chung sống. anh ta trở nên trầm mặc ít nói hơn cả trước đây, thường ngồi một mình ở quán bar đến tận đêm khuya. Mặc dù tôi không biết rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thực sự tràn đầy thương yêu và thương xót đối với cậu thanh niên này. Có lúc, tôi cảm thấy cậu là một người đàn ông thực thụ, còn tôi thì không. Bất luận lúc nào, cậu cũng đều sống theo cách của mình, còn tôi thì không có khả năng này, và cũng không có cái dũng khí này.Mùa đông năm nay dường như ké dài một cách lạ thường, khi mùa xuân thực sự đến, hết thảy mọi người trong thành phố này đều đã vô cùng mệt mỏi. trên đường, dù là trẻ em hay người già, gần như đều mở to đôi mắt ngái ngủ mơ màng như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.Lại bắt đầu một học kì mới. Lâm Lâm không đến đăng kí, thế nên tôi đã dựa vào mối quan hệ của mình để làm thủ tục nghỉ học một năm cho cậu. tôi nghĩ, khỏang thời gian một năm đủ để cậu có thể chữa lành vết thương tại nước Anh. Cậu vẫn là một đứa trẻ, cậu có thể không để ý đến mọi thứ, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có một tiền đồ rộng mở. vừa khai giảng không bao lâu, tôi được khoa cử đi Luân Đôn công tác để đàm phán hợp tác với khoa Văn hóa của một trường Đại học Anh Quốc. tôi nghĩ đây đúng là ý trời, có lẽ thương đế muốn tôi đi lúc này để hội ngộ với Lâm Lâm. Coi như chúng tôi chưa từng là bạn bè, chí ít tôi cũng là thầy giáo của cậu ấy. tôi có trách nhiệm quan tâm tới cuộc sống hiện nay của cậu.Trước khi lên đường, tôi gọi điện thoại cho anh họ cô ấy, hẹn gặp cậu ta cào buổi tối. giọng cậu ta ở đầu dây bên kia vô cùng uể oải. cậu nói cậu không có tâm trạng nào mà ăn tối với tôi. Nhưng lúc tôi nói với cậu rằng tôi chuẩn bị sang Anh gặp Lâm Lâm, cậu liền đồng ý ngay.Lúc gặp cậu, tôi súyt không nhận ra, bởi khuôn mặt cậu gầy đi ghê gớm, hốc mắt cũng sâu thêm.Tối đó, rõ ràng cậu ta chẳng muốn ăn, bởi cậu gần như chẳng ăn gì cả, nhưng liên tục hút thuốc. trước đây cậu không hề hút thuốc. “Có định nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không? Nếu cậu nói cho tôi biết, tôi cũng dễ tìm cách giúp cậu”. tôi hỏi.Cậu ta trầm ngâm một lúc lâu, bắt đầu nói: “Tôi không muốn nhắc tới sự việc này nữa, tôi chỉ biết, sai lầm của tôi khiến tôi mất đi người tôi yêu nhất. cậu ấy chắc chắn rất hận tôi. Trên thế gian này, ngoài tôi ra cậu ấy chẳng còn gì cả, nhưng tôi lại làm cho cậu ấy đau đớn và tuyệt vọng”.
“Không nên tự trách mình như vậy. sự việc chắc chắn có thể giải quyết được”. tôi không biết nên an ủi cậu ta thế nào.
“Sợ rằng cậu ấy đã quên tôi rồi. như vậy cũng tốt, nhớ cái thứ rác rưởi như tôi chẳng có lợi ích gì cho cậu ấy cả”. Cậu ta lẩm bẩm.
“Cậu không có gì muốn nhờ tôi chuyển lời tới Lâm Lâm sao?” Tôi hỏi.“Anh nhắn với cậu ấy bảo trọng, nếu kiếp sau chúng tôi vẫn có thể ở bên nhau, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu ấy”. đôi mắt cậu ta trống rỗng vô hồn.Tôi đứng dậy, tát cho cậu ta một cái thật mạnh, khiến lòng bàn tay tôi cũng ran rát.
Cậu ta rõ ràng bị đánh đến hồ đồ, thóang chút nghi hoặc lẫn phẫn nộ, nói: “Anh làm gì vậy?”.
“Cậu là một tên khốn nạn, cậu đúng là muốn ăn đòn”. Tôi giận dữ hét lên với cậu ta.
Cậu lập tức ngẩn người ra đó, không biết nên nói gì.
“Cậu có yêu cậu ấy không?”. Tôi hỏi.
“Đương nhiên là tôi yêu cậu ấy. trước đây tôi chỉ biết tôi yêu cậu ấy, nhưng tôi không ngờ mình lại yêu cậu ấy sâu sắc đến như vậy”. cậu ta nói.“Nếu đã như vậy, sao cậu còn nói những lời khốn kiếp vừa rồi? Là thằng đàn ông sống trên đời, sao không thể có lúc bước sai đường?”. tôi cảm thấy tâm trạng mình càng lúc càng kích động.
“Mẹ kiếp, tôi vốn chẳng phải là thằng đàn ông, tôi là một thằng ngốc ngay cả mình thích đàn ông hay đàn bà cũng không rõ nữa”. Cậu ta hét lên.“Cậu cần phải nhớ, cậu thích đàn ông hay đàn bà đều không quan trọng, điều quan trọng là cậu yêu Lâm Lâm, và cậu ta chính là một người đàn ông. Chỉ cần cậu thừa nhận tình cảm giữa các cậu là tình yêu chân thật, thì cậu phải chịu trách nhiệm về điều đó. Cậu có hiểu không? Chính lúc này cậu lại bỏ mặc, buông trôi chỉ khiến cho mọi người và chính bản thân cậu coi thường cậu hơn”. Giọng của tôi cũng đang run rẩy.
Tâm trạng của cậu ta đã ổn định hơn. Tôi tiếp tục nói: “Cậu không hiểu được rằng, cậu có thể yêu được một người cũng yêu cậu là một điều vô cùng hạnh phúc. Nếu cậu cứ thế mà buông trôi, cậu sẽ ân hận cả đời”.
“Tôi phải làm gì đây? Anh hãy nói cho tôi biết”. Cậu ta bỗng kéo cánh tay tôi. Trong ánh mắt cậu ánh lên chút ánh sáng.
“Hãy nói với tôi những điều cậu muốn nói, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy”. tôi nói.
Cậu ta cúi đầu, rất lâu cũng vẫn không nói gì. Khỏang mười phút sau, cậu ta từ từ ngẩng đầu, nói với tôi: “Anh nói với cậu ấy, tôi yêu cậu ấy”.
Tối hôm đó chúng tôi đều uống rất nhiều rượu, sau đó chúng tôi đều say khướt. tôi thoáng nhớ rằng tôi đã nói với cậu ấy rất nhiều chuyện, cậu ấy cũng nói với tôi rất nhiều chuyện, chỉ có điều cụ thể nói những gì thì tôi không thể nhớ nổi nữa. đó là một bữa say thật khó quên, khó quên đến độ ngoài việc say, tôi không nhớ được bất cứ chuyện gì nữa. cả thành phố Bắc Kinh giống như một quán rượu náo nhiệt của Pari vào những năm 30, khiến cả thế giới đều say khướt.Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại, phát hiện ra tôi đang nằm trên giường cô ấy. cô ấy đang soi gương để tô lông mày.“Sao tối qua anh uống nhiều thế? Nôn đầy cả phòng, em vất vả lắm mới dọn dẹp sạch sẽ được”. thấy tôi tỉnh giấc, cô ấy liền trách.
“Thật vất vả cho em quá, cả đêm hôm qua em ngủ không phải không?”. Tôi thấy vô cùng áy náy.“Cũng tạm được. vợ anh đêm qua gọi di động cho anh”. Giọng cô ấy có chút ai óan.
“Quan hệ giữa hai người bọn anh gần đây cũng khá tốt đấy nhỉ”. Cô ấy tiếp.
“Đúng vậy, khá tốt”. tôi không biết nên nói gì cho phải. cô ấy chợt bước tới, ôm lấy cổ tôi, giọng điệu rất kiên quyết: “Anh phải ly hôn với chị ta”.
Sắc mặt của cô ấy nghiêm nghị, nghiêm nghị đến độ hơi đáng sợ.
Tôi không nói được gì, chỉ có thể gật đầu.
“Bữa sáng ở trong bếp, em đi học đây”. Cô ấy cười, thơm lên trán tôi, rồi nhún nhảy bước đi.
Một mình tôi ngồi ngẩn người trên giường hồi lâu. Tôi không biết vì lý do gì khiến cô ấy trở nên như vậy. trước đây, khi ở đây với cô ấy, tôi chưa bao giờ có cảm giác phải chịu bất cứ áp lực gì, nhưng giờ đây tôi cảm thấy mình bắt đầu rơi vào hoàn cảnh tiến thóai lưỡng nan. Tôi không thích cảm giác này, nhưng tôi biết rõ, cái ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới.
Tôi nhanh chóng chuẩn bị xong mọi thứ cho việc đi sang Anh. Khi lên máy bay, cô ấy tiễn tôi. Trước khi lên máy bay, cô ôm chặt cổ tôi.
“Nói với Lâm Lâm, em nhớ cậu ấy”. cô ấy nói.
“Anh sẽ chuyển lời”. tôi nói.
Tôi ngồi trong khoang máy bay, từ từ nhắm mắt lại. trên loa phát một bài hát. Tôi nhận ra đó là bài “Wind flowers”. Đây là bài hát tôi rất yêu thích hồi còn trai trẻ. Thật không ngờ, giờ đây nghe lại, nhận ra rằng thấu hiểu nhiều điều hơn trước rất nhiều.
Wind flowers, my father told me not to go near them
He said he feared them always and he told me that they carried him away
Wind flowers, beautiful wind flowers, I couldn’t wait to touch them, to smell them, I held them closely and now I can’t break away their sweet boutque disappears like the vapor in the desert so … take them away soon…
Wind flowers … ancient wind flowers their beauty captures every
Young dreamer who lingered near them ancient wind flowers I love you.
SA TĂNG 2
Khi anh hứa với mẹ tôi rằng anh sẽ cưới tôi, tôi chẳng tin chút nào. Tôi quá hiểu về con người này, anh là một người khao khát sự giản đơn, đối với anh, việc cùng một lúc có hai người phụ nữ chính là một sự đau khổ. Nếu như anh có đủ dũng cảm để chọn lựa một người, anh sẽ vui vẻ hơn hiện nay rất nhiều.
Lâm Lâm ra đi khiến tôi vô cùng đau buồn. tôi không rõ vì nguyên nhân gì, nhưng từ trước tới giờ, tôi luôn cho rằng tình yêu đồng tính gần như đạt đến độ hòan mĩ. Tôi thấy chuyện giữa anh họ và Lâm Lâm là như vậy.Nếu như buộc phải nói sự khác biệt giữa họ thì Lâm Lâm là người đồng tính thuần túy hơn, cho nên càng dễ dàng bị tổn thương. Nhưng trực giác luôn mách bảo với tôi rằng: Chắc chắn Lâm Lâm sẽ quay trở lại. con người khi bị tổn thương thường luôn có một khao khát cháy bỏng, đó chính là viết lại tòan bộ mọi sự vịêc, xóa bỏ mọi ký ức với người khác. Nhưng thật không dễ dàng để có thể lãng quên.Một hôm, tôi mở QQ ra, định chat. Đã lâu tôi không đụng đến nó. Thường thì tôi rất ít lên mạng chat, nhưng tối hôm đó, không hiểu tại sao trong lòng tôi rất bồn chồn, nên muốn nói chuyện với một số người xa lạ. trong list bạn bè chỉ có một người duy nhất online, đó là Lâm Lâm.Đôi tay thóang chút run rẩy, tôi vội vàng nói chuyện với cậu.Lâm Lâm: Mọi thứ ở Bắc Kinh vẫn tốt cả chứ?
Tôi: không tốt cũng chẳng xấu.
Lâm Lâm: Anh ấy vẫn khỏe chứ?
Tôi: Lâu lắm rồi tôi chưa gặp anh ấy. nghe nói giờ anh ấy chỉ hơn người chết chút hơi thở.Lâm Lâm: các cậu chăm sóc anh ấy nhé. Tính anh ấy ngang bướng lắm.Tôi: mọi việc của cậu ở Anh ra sao?
Lâm Lâm: Rất tốt. không khí ở đây rất ẩm ướt, thường xuyên đổ mưa. Tôi thích mưa, ở Bắc Kinh ít mưa quá, thường khiến con người ta bực bội. ở nơi đây, khi trời mưa, lòng mình cảm thấy rất an tĩnh. Tôi cảm thấy, thu họach lớn nhất khi tới nước Anh chính là hưởng thụ được sự cô đơn tuyệt đối. cô đơn là một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Tôi: cậu có bạn mới không?
Lâm Lâm: có chứ, tôi có một người bạn tên Bobby. Cả ngày chúng tôi vui chơi cùng nhau, buổi tối cậu ta còn ngủ trên giường tôi nữa kia.Tôi: không lẽ lại nhanh như vậy sao…
Lâm Lâm: Ha ha. Bobby là một con mèo. Bác tôi nuôi nó, nó rất đáng yêu.
Tôi: ở với cậu lâu, con mèo đó sẽ trở thành đồng tính mất.
Lâm Lâm: giống như anh họ cậu vậy.
Tôi: đùa kiểu gì vậy?
Lâm Lâm: tôi không nói đù, là thật đấy. khi vừa đến Luân Đôn, tron glòng tôi vẫn rất hận anh ấy. nhưng khi sinh sống ở vùng thôn quê Luân Đôn khỏang thời gian vừa qua, tôi dẩn hiểu ra, có thể anh ấy đã yêu được một người con gái tốt, có được một đời sống *** bình thường. anh ấy khao khát thân thể phụ nữ. trên góc độ này, có thể nói tôi đã dụ dỗ anh ta. Haha…
Tôi: thật không ngờ được, cậu suy nghĩ bấy lâu như vậy, rồi lại đưa ra một kết luận ngu ngốc đến như vậy. tôi tin vào số phân, trong cuộc đời này, anh ấy được định sẵn sẽ gặp cậu, rồi lên giường cùng cậu, sau đó yêu cậu, cả hai người đều không thể tránh né. Việc anh ấy trở thành đồng tính không phải lỗi của cậu, đồng tính là tính cách bẩm sinh của anh ấy và cậu là người làm cho anh ấy biết điều này rõ ràng hơn.Lâm Lâm: nhưng anh ta đã quan hệ với phụ nữ cậu có biết không?
Tôi: tôi đóan, đây chính là lý do mà cậu rời bỏ anh ấy.
Lâm Lâm: có lẽ là như vậy. anh ta quan hệ với phụ nữ, điều đó có nghĩa là anh ta khao khát thân thể phụ nữ. tôi không hề để tâm tới việc anh ta quan hệ với đàn ông hay phụ nữ, mà là việc anh ta đã quan hệ với người khác. Bởi đây là điều sỉ nhục đối với tôi. Nếu đã như vậy, anh ta sao còn yêu tôi? Lẽ nào tình yêu trong tiềm thức của anh ta không có một chút trách nhiệm tương ứng gì sao?
Tôi: tôi thực không dám tin vào tai mình nữa, cậu, giờ đây lại nói với tôi về trách nhiệm. lẽ nào cậu không hiểu chính bản thân cậu sao? Cậu có thể sống khoáng đạt hơn những người khác chính là bởi vì cậu coi thường trách nhiệm.Lâm Lâm: đã từng như vậy. nhưng cậu biết không, cái ngày cha tôi mất, tôi có thể cảm nhận rõ linh hồn ông đang dần rời xa tôi. Trong khỏanh khác đó, tôi bỗng cảm thấy rằng, đây hòan tòan do lỗi của tôi. Thậm chí tôi chưa từng ôm hôn ông. Từ đ1o về sau, tôi mới ý thức được rằng, những con người sống trên cõi đời này cần phải có trách nhiệm. tôi có trách nhiệm về việc biến anh ấy trở thành kẻ đồng tính, và anh ấy cũng phải có trách nhiệm về việc anh đã lên giường cùng người phụ nữ khác. Chúng tôi đều có lỗi, do đó chia tay là quyết định tòan vẹn nhất.Tôi: thế cậu còn yêu anh ấy không?
Lâm Lâm: tôi không biết mình còn yêu anh ấy không? Từ nhỏ đến lớn tôi chưa hề nhận được sự giáo dục “tình yêu là gì”. Có điều khi ngồi miên man nghĩ ngợi thì thường xuyên nhớ đến anh ấy.
Tôi: tôi cũng không biết nói gì. Cậu có quyền làm bất cứ việc gì, nhưng tôi muốn cho cậu biết, tôi rất nhớ mong những ngày tháng cả bốn người chúng ta vui chơi bên nhau, thực sự rất nhớ.
Lâm Lâm: đừng nói về chuyện của tôi nữa. thế còn chuyện của hai người dạo này ra sao? Nghe thầy Bách nói, thầy định ly hôn?
Tôi: cậu tin là thật sao?
Lâm Lâm: cũng chẳng nói được là tin hay không tin, tôi không rõ tình hình của thầy. chỉ là trực giác nói với tôi rằng. nếu được như vậy thì tốt nhất. thầy giáo là một người đàn ông có trách nhiệm – đây chính là điểm khác biệt giữa thầy và chúng ta.Tôi: tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đòi hỏi anh ấy phải có trách nhiệm gì với tôi cả. ban đầu, chính tôi đã quyến rũ anh ấy, anh ấy không có nghĩ vụ phải trả giá về việc này.Lâm Lâm: cậu thật buồn cười quá đi. Trên thế giới này, không ai có thể chạy trốn khỏi trách nhiệm mà mình buộc phải gánh vác. Thầy ấy buộc phải trả giá cho những việc mình đã làm. Cậu không nên trở thành ngừoi bị hại.Tôi: thực ra, cứ coi như chúng tôi cưới nhau đi, thì có lợi gì cho tôi chứ?
Lâm Lâm: như vậy thì thầy ấy sẽ không cảm thấy nợ nần gì cậu, thầy sẽ yên lòng hơn rất nhiều. thấy ấy sẽ vui vẻ hơn hiện tại rất nhiều. điều này không phải làm vì cậu, mà chính vì bản thân thầy.
Tôi: mọi việc cứ do anh ấy quyết định, tôi không muốn làm một người phụ nữ luôn luôn đòi hỏi giống như mẹ tôi.
Tối đó, lúc nói chuyện với Lâm Lâm xong đã quá nửa đêm. Bên ngoài cửa sổ, gió thổi vù vù. Anh ấy về nhà đằng vợ anh rồi. Một mình tôi nằm trên giường, trong lòng thóang lo sợ, nên đắp chăn thật chặt. Tôi chẳng buồn ngủ chút nào, đành đứng dậy pha cốc sữa cho mình, bật đài. Giữa đêm, trên đài phát thanh vẫn vang lên ca khúc “Yêu nhất” do Phan Nguyệt Vân hát.Người luôn mang nỗi nuối tiếc chính là em
Em lấy ngàn kim đổi nụ cười
Bao điều thị phi ân óan đều do em
Chỉ riêng mình anh đồng lòng
Chỉ riêng mình em đồng lòng
Sinh ra là để quen nhau rồi chia xa.
Tôi bỗng cảm thấy mình thật đáng thương – khát vọng tuổi trẻ đang dần rời xa tôi, còn tôi lại vẫn lãng phí nó một cách không thương tiếc. Tôi đã đem tất cả mọi thứ của mình để thỏa mãn khát vọng đối với người đàn ông trưởng thành, nhưng lại không yêu cầu người đàn ông đó có chút trách nhiệm gì với mình – Tôi sao có thể như vậy chứ? Tôi thấp hèn như vậy sao?
Trước khi đi Anh, anh ấy đã gặp anh họ tôi. Hôm đó tôi không đi cùng. Tôi thấy rằng vấn đề giữa Lâm Lâm và anh họ nên để cho những người đàn ông trò chuyện riêng với nhau thì hơn. Hơn nưa, tôi cho rằng anh vốn chẳng có tác dụng gì. Nếu Lâm Lâm quả là một người dễ bị thuyết phục, thì có lẽ cuộc sống của cậu ấy giờ đây đã hòan tòan khác rồi. Có một số việc cần phải phát triển theo quy luật tự nhiên, ngoài lúc không có chút tác dụng tích cực nào. Đáng tiếc là, rất nhiều người không hề ý thức được điều này.Đêm đó, anh ấy về muộn, uống rất nhiều rượu. Tôi vô cùng ghét những người xay xỉn và ngay cả anh cũng không được ngoại lệ. Đêm đó, anh nôn đầy khắp cả phòng, tôi bực bội khôn cùng. Thế nên vừa thu dọn đống ô uế vừa nhiếc móc anh, cũng chẳng rõ anh có nghe thấy hay không. Khi tôi dìu anh lên giường, anh giơ tay ôm chầm lấy tôi, lè nhè nói bên tai tôi: “Anh yêu em”.
Tôi đang cầm chiếc chổi trong tay, ngẩn người đứng nguyên tại chỗ. Anh chưa bao giờ nói anh yêu tôi. Tôi luôn cho rằng giữa chúng tôi không có tình yêu. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng đây là nhu cầu của cả hai đối với người khác giới mà thôi. Dùng ngôn từ “tình yêu” cao sang để giải thích vể việc ngọai tình trái luân lý này thì quả thực hơi quá đáng. Thế nên tôi cần phải xác minh lại.
“Anh nói gì cơ?”. Tôi hỏi lại.
“Anh yêu em. Yêu … em…”. Giọng anh càng lúc càng nhỏ khi nói đến chữ cuối cùng thì đã ngủ thiếp đi mất rồi.Cả đêm hôm đó tôi không hề chợp mắt, cứ trằn trọc nghĩ những lời anh nói với tôi rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Nửa đêm, di động của anh đổ chuông, tôi nhìn màn hình, thấy tên người gọi đến “**”. Không biết tại sao, trong lòng tôi bỗng trào dâng lòng đố kị, và tôi đã tắt máy. Đêm đó, tiếng ngáy của anh rền vàng, khiến tôi càng không tài nào ngủ được, nên đã thức đến tận khi trời sáng. Mới sáng sớm tôi đã ngồi dậy, bắt đầu soi gương tô lông mày. Khi tô được một nửa, tôi chợt nhớ đến những lời Lâm Lâm nói với tôi qua mạng.Thế là tôi đã đưa ra một quyết định tàn độc nhưng rất vĩ đại: ép anh ly hôn. Anh đã nói yêu tôi, thì đây chính là trách nhiệm của anh.
SA TĂNG 3
Những tình cảm cuồng nhiệt trong những ngày đầu sống chung với Lâm Lâm đã dần trở nên bình lặng. Cho dù gia đình tôi đã ngầm chấp nhận chuyện của chúng tôi, Lâm Lâm vẫn kiên quyết không đến nhà tôi nữa. Cậu ấy nói nói, con người nên cần biết mình biết người, hai bác đồng ý chuyện của chúng ta, không có nghĩa hai bác có thể vui vẻ thoải mái nhìn chúng ta thân mật với nhau.Chẳng bao lâu, cô tôi cũng trở về Thượng Hải. Tôi vẫn chưa hề hỏi em họ tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngày hôm sau khi cô tôi trở về Thượng Hải, em họ gọi điện thoại cho chúng tôi, hẹn chúng tôi ra ngoài ăn cơm. Không khí buổi tối hôm đó thật khác lạ. Trong bữa ăn, em họ nói với chúng tôi, người đàn ông đó đã hứa với mẹ cô rằng sẽ cưới cô. Khi em họ nói những lời này, nét mặt không thể hiện sự vui mừng cần có.“Việc này chẳng phải quá tốt sao? Sau này cậu cũng bớt đi nhiều phiền toái”. Lâm Lâm nói, giọng điệu rất thoải mái.“Sự việc chẳng đơn giản như vậy đâu. Hai người không hiểu được con người này đâu”. Em họ cười gượng gạo.“Vậy tình hình xấu nhất sẽ thế nào?”. Tôi hỏi.
“Chúng tôi sẽ không có được kết quả tốt đẹp gì đâu. Chúng tôi là hai kiểu người khác nhau”. Em họ nói.
“Nếu đã như vậy, sao cậu lại để mẹ cậu ép ông ta phải cưới cậu?” Lâm Lâm hỏi.“Trước tiên, chính ông ta tự nói sẽ li hôn với vợ và kết hôn với tôi, tôi chưa bao giờ ép buộc ông ta; thứ hai, tôi muốn xem xem sự việc sẽ đi đến đâu, có lẽ sẽ rất thú vị đây”. Em họ mặt lạnh tanh uống rượu vang trong cốc.Tôi chẳng thể hiểu nổi cái thế giới này nữa, bởi tôi không thể nào đóan được rốt cuộc mỗi người muốn điều gì.Hôm sau là buổi tiệc rựơu chúc mừng ba năm ngày thành lập công ty. Tôi vốn rất ghét những loại họat động tập thể như thế này, bởi trong những họat động thế này, ai trông cũng giống một tên ngốc thực thụ, nói đi nói lại mãi những câu chào hỏi xã giao và những lời chúc tụng cũ rích. Nhưng với vai trò là trưởng phòng, tôi chẳng thể thoái thác nổi. Con người khi bước vào xã hội, có nhiều việc không được theo ý mình nữa.Không khí của bữa tiệc rượu nhìn chung khá vui vẻ. Ông Tổng Giám Đốc năm chục tuổi uống rất nhiều rượu, thế nên làm mất phong thái khiêm tốn nhã nhặn của bậc quan tử thường ngày. Tôi thấy ông ta cứ mải nói chuyện với một cô nhân viên xinh đẹp, miệng ông ta dường như sắp dính vào vành tai cô gái. Bàn tay ông cũng dần thiếu đứng đắn, cứ liên tục xoa đùi cô gái. Cô nhân viên đó cười nghiêng nhả, khôgn rõ có phải lời của Tổng Giám Đốc thực sự thú vị hay là cố ý khoe khoang vận may của mình với những cô nhân viên khác.Tôi luôn lặng lẽ uống rượu một mình, ngoài việc thỉnh thỏang chào hỏi đồng nghiệp đi lướt qua, thì chẳng còn việc gì khác. Công ty chúng tôi rất lớn, một nửa trong số đó tôi gần như không quen. Có một số dù nhìn mặt quen nhưng cũng không nhớ nổi tên, cho nên tôi cũng chẳng hỏi han gì họ cả. Thực sự là một buổi tối dài lê thê. Chẳng mấy chốc, đầu tôi bắt đầu hơi choáng váng.Chính lúc đó, có một nữ đồng nghiệp đi đến, ngồi xuống cạnh tôi.“Hình như anh không được vui cho lắm”. Cô ta nói với tôi.Tôi quay đầu nhìn cô ta, cô ta là trưởng phòng của một phòng khác, một nguời phụ nữ rất được lòng mọi người. Tôi và cô ta là bạn cùng trường đại học, cũng coi như khá thân, nên tôi cũng gật đầu, nói: “Hôm nay tôi hơi mệt”. “Em thấy hình như không phải, chắc anh có tâm sự gì phải không? Nói với em, có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn đấy”. Giọng nói của cô rất ngọt ngào.
Thực ra, đúng là tôi chẳng có tâm sự gì cả, chỉ là không thích tham gia loại họat động thế này mà thôi. Và tôi đã nói sự thực cho cô biết.“Thì ra là thế. Nếu đã vậy, em sẽ ở cùng anh, chúng ta cùng nhảy nhé, anh thấy sao?” Cô đề nghị đầy hào hứng.Tôi ngẩn người một lúc lâu, chẳng nghĩ ra được lý do từ chối, nên tôi đành gật đầu. Tôi không thể ngờ rằng, điệu nhảy này lại có thể khiến tôi phải chịu đựng sự đau khổ kéo dài đằng đẵng. Cô ấy kéo tay tôi tiến nào sàn nhảy, chúng tôi bắt đầu nhảy. Bài hát đang bật là bài “Sự dịu dàng của em” của Sái Cầm, tôi rất thích ca khúc này. Bàn tay cô ấy đặt lân vai tôi ôm ngày càng khít. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa CD tỏa ra từ cổ cô. Tôi nhớ Lâm Lâm cũng rất thích dùng nước hoa CD, mặc dù cô ấy dùng loại dành cho nữ giới, mùi vị có hơi khác của Lâm Lâm, nhưng tôi vẫn không kìm lòng dựa sát vào hôn.Trong khỏanh khắc đó, tác dụng của rượu, âm nhạc mơ màng và mùi vị ngọt ngào của nước hoa CD đã khiến tôi chếnh chóang, lọai cảm giác này từ trước đến nay tôi chưa từng trải qua, thực sự là vô cùng tuyệt diệu.Khi âm nhạc kết thúc, tôi phát hiện ra chúng tôi đã ôm chặt nhau như một đôi tình nhân. Tôi nghe thấy cô thì thầm bên tai tôi, nói thực ra cô ấy đã thích tôi từ lâu, còn nói cô thích ánh mắt lạnh lùng và thái độ trầm mặc kiệm lời của tôi. Tôi cảm thấy tòan thân mình nóng bỏng, có một kiểu xúc động đang bùng cháy trong cơ thể tôi. Tôi muốn thóat khỏi vòng tay cô ấy, nhưng chợt phát hiện ra não tôi không thể chỉ huy được tứ chi của mình nữa.Sau đó, chúng tôi lại uống thêm rất nhiều rượu. cô ấy là một cô gái vừa thông minh lại xinh đẹp. cô liên tục nói với tôi về thân thế của cô, còn nói cô tin vào tình yêu sét đánh, nếu nhưng trong khoảnh khắc cô phải lòng ai đó, cô sẽ hiến dâng tất cả.Kẻ ngốc nhất trên đời cũng nhận ra được đây là lời quyến rũ lộ liễu nhất. nhưng không hiểu tại sao, tôi không hề có cảm giác chán ghét, ngược lại, tôi còn cảm thấy như được bay bổng. chưa bao giờ có người phụ nữ nào dụ dỗ tôi. Và tôi thường rất khinh bỉ nhũng người phụ nữ dụ dỗ đàn ông. Nhưng hôm nay, đối diện với một người phụ nữ dụ dỗ tôi, thật không ngờ tôi đã khuất phục.Màn đêm nhanh chóng kéo xuống, các đồng nghiệp phần lớn đã ra về. tôi cũng thấy đã đến lúc cần phải về.“Anh tiễn em về nhé”. Cô ấy vừa thì thầm bên tai tôi, vừa lấy tay vịn vào vai tôi, tòan thân cô gần như sắp dính vào người tôi.Tôi hơi váng đầu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.Tôi gần như bế cô vào trong phòng cô, bởi cô đã say mềm. tôi đặt cô vào giường, đang định đi rót cho cô cốc nước, đôi tay cô đã ôm chặt vào cổ tôi, kéo tôi xuống giường cô.Lúc đó, cuối cùng tôi đã vứt bỏ mọi lý trí, ôm chặt lấy cô. Chúng tôi vội vàng giằng xé quần áo của nhau, chẳng mấy chốc, cả hai chúng tôi đều trần trụi trước mắt nhau. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu lên thân thể trắng ngần của cô, trông giống như một miếng ngọc trắng tinh khiết. tôi liên tưởng tới cơ thế của Lâm Lâm – làn da của con trai không thể trắng ngần như của con gái, nhưng màu da màu hạt dẻ của Lâm Lâm rõ ràng trông khỏe mạnh và nhiệt tình hơn.Cô gái điên cuồng hôn tôi, hôn trái, hôn môi, hôn ngực, hôn phần bụng dưới. tôi nằm thẳng, lấy tay vuốt ve đôi vai và mái tóc mượt mà của cô. Hơi thở dồn dập của cô như thuốc hồi xuân kích thích vào màng nhĩ và tòan bộ hệ thần kinh trong ương, tôi có một niềm hưng phấn tột cùng chưa từng có. Làm tình với phụ nữ quả thực hòan tòan khác. Tiếng rên rỉ của cô lúc ẩn lúc hiện, tràn đầy sự khiêu gợi mềm mại dịu ngọt.Không biết lục đục mất bao lâu, cuối cùng tôi cũng vào cơ thể cô. Đây là lần đầu tiên tôi làm tình với nữ giới. Trước khi việc này xảy ra, tôi đã từng vô cùng hưng phấn, nhưng trong khoảnh khắc vào cơ thể cô, tôi lại hòan tòan thất vọng – cơ thể phụ nữ không hề mang lại cho tôi cảm giác kỳ lạ. Ngược lại, tôi bắt đầu cảm nhận thấy tội lỗi và sự ăn năn. Tôi nhắm mắt lại, bởi tôi không muốn trước khi mọi việc xong xuôi, tôi lại có cảm giác chán ghét đối với thân thể trước mặt mình. Thế nên tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được chính là hơi thở dồn dập của cô và tiếng cọt kẹt của chiếc giường gỗ.Chẳng bao lâu, mọi việc kết thúc. Tôi trượt ra khỏi cơ thể cô, mệt mỏi rã rời, nằm ngay tại đó. Đôi tay cô vẫn ôm chặt lấy vai tôi, mặt áp sát vào ngực tôi. Tôi muốn đẩy cô ra, nhưng bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, có lẽ do tác dụng của rượu, thế là tôi mơ màng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.Ngày hôm sau, khi tôi mở mắt ra, trời đã sáng. Tôi nhận ra cô ta vẫn dính sát vào người tôi. Cô ấy đã tỉnh giấc, nhìn tôi mỉm cười. Trong phòng tràn ngập mùi rượu Tequilla nhức mũi. Tôi bỗng ý thức được mình đã làm một việc ngu xuẩn sau khi uốn rượu say. Tôi cảm thấy một cảm giác ghê rợn không thể chịu đựng nổi, tôi đẩy cô ta ra và đứng dậy.“Anh làm gì vậy?” Cô ta hỏi đầy nghi hoặc. “Tôi phải về”. Tôi lạnh lùng nói. Trong lòng tôi chỉ nghĩ, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, quên người phụ nữ này đi. Lúc này, hình ảnh Lâm Lâm cứ xuất hiện trong trí óc tôi, càng khiến tôi thêm ân hận bội phần.
“Sao phải vội thế?” Cô ta vẫn giữ vẻ nghi hoặc. Lúc này tôi mới phát hiện ra, thực ra cô ta là một người phụ nữ thật ngu ngốc.Tôi không thèm trả lời câu hỏi của cô. Tôi vừa mặc quần áo, vừa nói: “Tối qua tôi uống say, tôi cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Nếu tôi có chỗ nào không phải với cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”
Cô ta nghe xong, nhảy từ trên giường xuống, trừng trừng nhìn tôi, hét lên: “Anh coi tôi là gì chứ? Cho dù là ngủ với gái thì cũng phải chào một câu chứ!” Tôi đóan được cô ta sẽ nói như vậy. Trong những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình kém chất lượng, phụ nữ sau khi dụ dỗ đàn ông lên giường, sáng hôm sau đều nói như vậy. Điều này càng khiến tôi phản cảm hơn đối với người phụ nữ tầm thường này. Thế nên tôi càng muốn nhanh chóng rời khỏi chốn này.Tôi không biết nên nói gì. Nhưng im lặng thì rõ ràng không thể được. Nên tôi đành lặp lại câu nói vừa rồi “Tối qua tôi uống say, tôi cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Nếu tôi có chỗ nào không phải với cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”
Tôi còn chưa nói xong, cô ta đã cho tôi ăn một cái bạt tai, đến độ tai của tôi kêu ù ù. Tôi rất phẫn nộ, lúc đầu cả hai người đều tình nguyện, cô ta có tư cách gì mà đánh tôi chứ. Nhưng hiện giờ trong óc tôi toàn là những lời tự trách mình và hình ảnh Lâm Lâm, nên tôi không thèm để ý đến cô ta. Tôi nhanh chóng mặc quần áo, lao ra khỏi nhà cô ta. Tôi nghe thấy tiếng cô ta gào thét gì đó ở đằng sau. Sau khi ra khỏi đó, tôi bè nghĩ, may mà tôi yêu một cậu con trai, đàn bà, thật phiền phức quá.Sau khi ra khỏi nhà cô ta, tôi gọi điện thoại cho Lâm Lâm, cậu ấy vẫn chưa ngủ dậy. Tôi giải thích sơ qua nguyên nhân tối qua không về nhà, tôi nói dối cậu rằng tôi ngồi uống rượu suốt buổi tối với đồng nghiệp, sau đó ngủ trong quán rượu. Đây là lần đầu tiên tôi nói dối cậu ấy. Không biết tại sao, chưa bao giờ tôi lại sợ cậu biết chân tướng sự việc như lúc này. Bao lâu nay, chúng tôi chưa từng giấu giếm nhau điều gì, và trên thực tế, chúng tôi cũng chẳng có gì cần phải giấu giếm nhau. Qua điện thọai, cậu chẳng nói gì chỉ nói cậu đang buồn ngủ, thế nên tôi tắt máy.Sau đó, tôi tìm một spa – tôi muốn rửa sạch mảng kí ức vừa qua, dường như nó chưa hề xảy ra vậy.
Tôi thực sự vô cùng ân hận – cơn say tồi tệ này đã khiến tôi trở thành một người đàn ông không trong sạch.Trong phòng tắm, tôi cởi sạch quần áo, ngâm mình trong bồn tắm hơi, tôi mới cảm giác tinh thần khá hơn đôi chút. Đến tận lúc này tôi mới nhận ra bụng mình đói meo.Chuyện xảy ra đêm qua, phần lớn tình tiết tôi đều không nhớ được, chỉ nhớ rằng, lúc đó tôi rất kích động. Ngay cả khi ở cùng Lâm Lâm, sự kích động này cũng rất ít thấy, nhưng sau khi tỉnh lại, cảm giác ăn năn hối hận còn mãnh liệt hơn nhiều so với sự kích động ban đầu. Tôi bỗng cảm thấy có hai linh hồn trong cơ thể mình – một là phóng đãng dễ bị dụ dỗ, một là lạnh lùng nhưng chung tình. Đêm qua, rõ ràng linh hồn thứ nhất đã chi phối trí não tôi.Sau khi ra khỏi spa, tôi trở về chỗ ở của tôi và Lâm Lâm. Lâm Lâm đã tỉnh dậy. Căn phòng nhỏ được thu dọn ngăn nắp sạch sẽ, cậu ấy đang nằm bò trên bàn viết gì đó. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi rộng, say sưa viết. Chính trong giây phút đó, cảm giác tự trách mình lên đến đỉnh điểm.Từ phía sau, tôi ôm chầm lấy cậu. Cậu quay đầu lại, mỉm cười nhìn tôi, nói: “Trong bếp có đồ ăn, em đã hâm nóng rồi, anh vào ăn đi.”
Nụ cười của cậu ấu rạng rỡ như ánh mặt trời, còn tôi thì giống như con ma lẩn trốn trong chốn âm u.
SA TĂNG 1
Sáng hôm đó, khi anh ấy trở về, tôi cảm thấy anh ấy rất khác so với mọi ngày. Cụ thể là ở điểm nào thì tôi không thể nói rõ được, nhưng tôi có cảm giác anh có điều gì đó khác lạ. Trực giác của tôi nói cho tôi biết, điều này có quan hệ mật thiết với việc tối qua anh không về nhà. Thực ra anh là người không hề biết che giấu tâm tư, có lẽ chính anh cũng không hề ý thức được việc này, đây cũng là sự khác biệt lớn giữa tôi và anh. Tối đó, anh không làm tình với tôi một cách cuồng nhiệt đây hưng phấn như trước đây, hơn nữa, tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa trên quần áo anh – anh không bao giờ dùng nước hoa. Trong lòng tôi bỗng thoáng chút nghi ngờ, nhưng tôi đã ép mình nghĩ theo hướng khác. Tôi không muốn tin rằng anh có khả năng phản bội tôi, anh đã thành khẩn thề thốt nói yêu tôi, thế có nghĩ là anh chấp nhận trách nhiệm chung thủy với tình yêu.Trường học là nơi càng ngày tôi càng không muốn đến, bởi khơng rõ ai đã phát tán khắp trường chuyện mẹ anh tới tìm tôi dạo trước. Thế nên việc về giới tính của tôi, ít nhiều đã bị bại lộ. Tôi có thể cảm nhận được rất nhiều người đã bắt đầu cố tình xa lánh tôi. Mặc dù bình thường tôi cũng rất ítkhi qua lại giao lưu với các bạn cùng lớp, nhưng khi ánh mắt họ nhìn tôi trở nên lạnh lùng và sắc nhọn cũng khiến tôi cảm thấy buồn bực bực bội. Hoàn cảnh có sự ảnh hưởng ghê gớm tới con người, cho dù tôi vẫn luôn không muốn thừa nhận điều này.Chính lúc này, bác gái sống ở Luân Đôn của tôi viết thư cho tôi, bảo tôi đến nghỉ đông ở chỗ bà. Bà là chị gái của cha tôi, từ lâu đã lấy một ông chồng người anh làm ở Bộ ngoại giao nên đã định cư theo chồng ở Anh. Tôi không có mấy ấn tượng về bà, chỉ nhớ mỗi lần mọi người trong nhà nhắc đến bà đều mang theo ngữ khí ngưỡng mộ, thèm muốn. Trước đây bà cũng đã về nước vài lần, bà rất quý tôi, hơn nữa tình cảm chị em giữa bà và cha tôi rất sâu nặng. Tôi không biết vì sao bà đột nhiên gửi thư cho tôi, có lẽ sự ra đi của cha tôi khiến bà rất đau buồn nên bà muốn gặp tôi để tìm kiếm lại chút ký ức tình thân.Sau khi cha tôi qua đời, quan niệm về tình thân của tôi càng trở nên mờ nhạt. Đối với bà bác ở nơi đất khách quê người, tôi càng chẳng có tình cảm đặc bịêt gì cả. Tôi đang định viết thư trả lời từ chối lời mời của bà, thì lại phát hiện ra một sự thật mà tôi vẫn vẫn luôn không muốn tin và không muốn thừa nhận.
Một buổi sáng, anh ấy vẫn chưa dậy, tôi chẳng có việc gì làm liền lấy di động của anh ra chơi game. Từ trước đến giờ, tôi không bao giờ sớ tới di động của anh, bởi nếu ai đó tự ý xem di động của tôi, tôi sẽ rất bực bội. Sau khi tôi mở di động của anh ra, thì có một tin nhắn mới gửi đến, nội dung như sau: “Cho dù anh đối xử với em như thế nào, em cũng đều không hối hận gì về sự việc tối hôm đó. Nếu anh bằng lòng, lúc nào em cũng sẵn lòng trở thành người phụ nữ của anh”.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy lượng máu lớn xối xả giội vào não tôi, ngực tôi đau nhói. Đây là một tin nhắn thật quá rõ ràng, sự phản bội của anh không còn là giả thiết mà đã trở thành sự thực. Ngay lúc đó, tâm trạng tôi bắt đầu trở nên kích động và phẫn nộ. Từ trước tới giờ, tôi không ngờ được rằng mình lại để ý đến lòng chung thủy của anh đến nhường này. Tôi cảm thấy thứ duy nhất tôi trân trọng trên cõi đời này trong phút chốc trở nên vô giá trị, điều này khiến tôi coi thường chính bản thân mình.Tôi đứng dậy, dựa vào cửa sổ, hít thở bầu không khí lạnh giá bên ngoài. Tâm trạng tôi từ kích động chuyển sang phẫn nộ. Tôi tiện tay ném mạnh đồ trang trí thủy tinh trên bàn xuống đất. Món đồ thủy tinh trong suốt trở thành mớ hỗn độn với rất nhiều hình dạng. Một mảnh nhỏ cắm vào ngón chân tôi, chảy khá nhiều máu. Tất nhiên anh ta đã bị thức giấc, anh ta trợn tròn mắt nhìn bộ mặt cau có và mảnh vụn trên khắp sàn nhà. Trông anh ta vô cùng ngơ ngác.“Cậu sao vậy?” Anh ta hỏi.
Tôi có cảm giác nước mắt tôi đang tuôn rơi. Vết đau nơi ngón chân càng khiến tôi đau lòng hơn.
“Anh đi đi”. Giờ tôi chỉ muốn tránh thật xa cái khuôn mặt anh ta. Tôi nhớ lại khung cảnh anh nói lời yêu tôi lúc ban đầu trên chiếc cầu vượt, giờ tôi ngẫm lại, thấy mình sao quá tự phụ, thật nực cười – Anh ta dựa vào đâu mà lại yêu tôi chứ? Đó là bởi nỗi cô đơn. Khi anh ta trải qua độ tuổi cô đơn, anh ta đương nhiên sẽ tự tìm lấy một người con gái. Tôi đã quên đi tầm quan trọng của xu hướng *** trong tình yêu. Cho dù anh ta yêu tôi nhiều đến đâu, anh ta vẫn là một kẻ đồng tính không hòan tòan giống tôi.Anh ta nhìn thấy chiếc di động đang mở trên đầu giường và anh đã hiểu mọi chuyện.
“Cậu nghe tôi nói, tối đó tôi uống say…”. Anh ta ngập ngừng giải thích.“Anh đi ngay đi”. Tôi cắt ngang lời anh. Lời giải thích của an khiến tôi nhớ đến lời nói dối hôm đó của anh, nó khiến tôi càng căm ghét hơn.
“Tôi thực sự yêu cậu, giữa tôi và cô ta chẳng có gì cả…”. Anh tiếp tục nói.
“Trong vòng 30 phút, xin anh ra khỏi phòng tôi”. Tôi không muốn nghe anh ta giải thích, mở cửa bước ra ngoài.
Ngoài trời rất lạnh, tôi chạy men theo đường danh cho người đi bộ, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, gió thổi vào đau buốt giống như dao chích. Tôi đến cầu vượt nơi lần đầu chúng tôi gặp nhau, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xa xăm xám xịt. tôi thầm nghĩ, trên cõi đời này rốt cuộc thứ gì mới đáng để cho tôi lưu luyến đây.Tôi lấy di động, gọi cho một số máy đường dài quốc tế – là số của bác tôi. Tôi nói với bà, tôi sẽ nhanh chóng bay sang Anh, có thể sẽ ở một thời gian khá dài. Bác tôi rất vui mừng. bà hỏi tôi sao giọng nói lại hơi run rẩy, tôi nói với bà thời tiết mùa đông của Bắc Kinh rất lạnh.Khi tôi quay về, thì anh ta đã đi rồi. trước khi đi, anh đã quét dọn sạch sẽ đống mảnh vỡ thủy tinh, nội dung bức thư như sau: “Lâm Lâm, tôi biết việc đã đến nước này, cho dù tôi có giải thích thế nào thì cậu cũng đều không tin. Nhưng tôi vẫn mong cậu biết rằng, thời gian này tôi vô cùng hối hận và tự trách mình. Tôi đã cố gắng làm mọi việc để có thể bù đắp lỗi lầm của mình. Nhưng tôi luôn không có đủ dũng khí để nói sự thật cho cậu biết, chính bởi tôi lo lắng sẽ xảy ra sự việc như ngày hôm nay. Tôi không ý thức được về nghĩa vụ và trách nhiệm đối với tình yêu, đây chính là lỗi của tôi. Hy vọng cậu có thể tha thứ cho hành động ngu ngốc của tôi. Mặc dù, giờ đây việc này thực khó khăn đối với cậu, nhưng tôi tin, mối nhân duyên của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi. Tôi vô cùng mong đợi sự tha thứ của cậu.
Người yêu cậu tha thiết”.
Tôi cười khinh bỉ, tiện tay ném luôn lá thư vào sọt rác. Tôi cảm thấy thật nực cười, giờ đây bảo tôi tin tưởng bất cứ ai là việc vô cùng khó khăn.Tôi nhanh chóng đặt vé máy bay đến Luân Đôn, sau đó bắt đầu sắp xếp hành lý. Tôi chẳng buồn xin phép nhà trường, bởi tôi căm ghét việc chào hỏi với cơ quan hành chính của trường. Lúc này đây, tôi đã chẳng còn quan tâm được mất thứ gì nữa, cho dù nhà trường có đuổi học thì tôi cũng chẳng bận tâm. Đứng trước tình yêu thanh khiết đã bị tử vong, cái học vị đại học nhỏ bé kia có đáng gì chứ?
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã làm xong mọi thủ tục đế xuất ngoại thăm người thân. Ngày nào anh ta cũng gọi điện thoại cho tôi, nhưng tôi không bao giờ nghe máy.Trước khi lên máy bay, tôi nhắn tin cho thầy giáo Bách, nói với thầy tôi sắp đi Luân Đôn, không rõ khi nào quay lại. Cho dù tôi giờ đây rất căm hận cái thành phố này, nhưng tôi không muốn “giận cá chém thớt” sang những người quan tâm đến tôi. Sau đó tôi bước vào chặng đường dài đi đến đảo quốc Châu Âu xa xôi. Máy bay càng bay cao, tôi cảm thấy cơ thể mình càng nhẹ bẫng, giống như sắp bay lên mây vậy.Luân Đôn là một thành phố lớn kíh thế hơn hẳn Bắc Kinh. Ngày tôi đến Luân Đôn là một ngày nắng đẹp hiếm có. Tôi gặp bác tôi trong sân bay rộng rãi bóng loáng. Bà có thân hình tròn trịa, nụ cười đôn hậu. mặt mũi, khuôn mặt rất giống cha tôi. Nhìn khuôn mặt thân quen dịu dàng của bà, tôi chợt thoáng buồn.
Bác tôi vốn định đưa tôi đi tham gia khu nội thành Luân Đôn một lượt, nhưng tâm trạng tôi rất tệ, nên bà đành đưa tôi về nhà. Bác tôi lái xe, còn tôi thì ngẩn người nhìn cảnh vật bên ngoài đang lướt qua tầm mắt: cổ kính, cũ kỷ, sa sút, tàn lụi khiến tôi hoàn tòan thất vọng về khu trung tâm thế giới huy hoàng thuở xưa.Bác tôi sống trong một tòa nhà rộng rãi giáp vùng ngoại ô. Tòa nhà rất đẹp, dù từ ngoài nhìn vào trông nó có phần cổ xưa. Tôi thấy bên ngoài toà nhà là một vườn hoa rất rộng, loài bướm sặc sỡ bay lượn rộn ràng khắp nơi.Mọi đồ đạc trong nhà đều được bố trí theo kiểu Trung Quốc. bác trai đã bằng lòng lấy một cô vợ Trung Quốc, đương nhiên cũng rất yêuthích những thứ đồ của Trung Quốc. trên tường phòng khách tầng một treo một bức tranh thủy mặc non nước Trung Quốc, bên cạnh bức tranh là ảnh chụp chung của hai vợ chồng bác.Bác trai là một thân sĩ người Anh có khuôn mặt nhỏ nhắn, để râu. Nghe mọi người trong gia đình nói, ông bác người ngoại quốc này của tôi là một người am hiểu tường tận về Trung Quốc, tiếng hán của ông rất siêu, lại còn là một tay viết cừ.Bác tôi nói chồng bà giờ đang đi công tác tại Mỹ, phải nửa năm nữa mới về, hai cô con gái của bác đều học đại học ở nơi khác, cho nên trong nhà chỉ còn lại một mình bà. Bà có nuôi một con mèo Xiêm La quý tộc được mua từ Thái lan về, có lẽ lúc này nó đang ngủ lười trên nóc nhà.Bác tôi bố trí cho tôi căn phòng dành cho khách ở tầng hai. Căn phòng được bày biện rất giản đơn: một chiếc giường đơn sạch sẽ, một chiếc bàn viết gỗ gụ. trong chiếc lọ hoa để ở bệ cửa sổ đang cắm một cành hoa không rõ tên. Tôi đặt chiếc máy tính xách tay của mình lên bàn viết, chợt phát hiện ra rằng, thì ra món đồ nhẹ tênh mỏng manh này lại là tất cả những gì mà tôi có.Mặc dù bác tôi đã sống nhiều năm tại nước ngoài, nhưngbà vẫn giữ nguyên nhiệt tình của người phụ nữ Trung Quốc. bà bảo tôi cứ ngủ một lát buổi tối, bà sẽ chuẩn bị cho tôi một bữa cơm Trung Quốc thật ngon.“Đã nhiều năm rồi mà bác vẫn không thể quen được với các món ăn ở đây. Món ăn Trung Quốc vẫn cứ là ngon nhất”. bà nói rất hào hứng.Tôi mở cửa sổ, nằm xuống giường, ánh sáng bên ngoài cửa sổ thật rực rỡ. bỗng có một con vật gì đó từ ngoài cửa sổ vào khiến tôi giật thót mình. Tôi định thần lại nhìn, thì ra là một con mèo lông trắng muốt, nhưng mép, tai và bốn chân của nó lại đen nhánh. Nó ngồi xổm trên sàn nhà, lười biếng cào cào vào tai nó, sau đó ngang nhiên nhảy lên giường tôi, lễ phép “meo” với tôi một tiếng.Đây chắc hẳn là chú mèo Bobby. Nó dụi dụi cái đầu nhỏ của nó vào áo tôi, sau đó nhảy phát lên bụng tôi, thở phì phò rồi ngủ luôn. Tôi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. ôm trong lòng một con vật lạ nhưng tâm hồn tôi cảm thấy thật yên tĩnh.Quả nhiên bữa tối rất thịnh soạn, bác gái bận rộn suốt cả buổi chiều trong bếp, nấu những món ăn mang đậm hương vị quê hương. Bà buồn rầu nói với tôi, những món này cha cháu thích ăn nhất. nói đến đấy, cả hai chúng tôi đều rất buồn.Trong bữa tối, bác tôi luôn miệng kể lại những chuyện cũ, rõ ràng bác rất nhớ mong quê hương. Khi hay tin tôi định ở lại đây lâu lâu một chút, bà vô cùng vui mừng, thậm chí bà còn nói: “Hay là cháu đừng về nữa”.
Bobby trườn đến gầm bàn, say sưa gặm một cái đầu cá. Nó còn liên tục liếc nhìn tôi, như thể sợ tôi cướp đi món ngon của nó.Tối đó, trời đổ mưa nhẹ, tôi nằm trên giường thầm nghĩ, giờ này những người ở Bắc Kinh đang làm gì nhỉ? Sự ra đi của tôi liệu có thể khiến cho bao nhiêu người thóang chút thương cảm đây?
SA TĂNG 4
Thư Hoa yên lặng ngủ bên cạnh tôi, tôi có thể nghe thấy hơi thở đều đều của cô. Dưới ánh trăng, tôi ngắm thật kĩ khuôn mặt cô. Rõ ràng năm tháng đã rất khoan dung với người phụ nữ này, bởi đến độ tuổi trung niên, cô vẫn chưa hề có chút dấu vết của sự già đi. Làn môi cô vẫn mang sắc hồng tươi như hồi đầu tôi yêu cô say đắm. tôi vẫn nhó cảm giác ngây ngất khi bụng dưới mềm mại của cô chạm vào tôi. Tôi bỗng cảm giác rằng, thực ra mình là một người đàn ông thật không có ý chí gì cả.Dường như đây là lần đầu tiên tôi quan hệ với Thư Hoa trong vòng hai năm trở lại đây. Mặc dù cô vẫn luôn có vẻ gượng ép, nhưng khi ôm hôn, tôi vẫn không kiềm chế được cảm xúc cuồng nhiệt của mình. Trong giây phút đó, tôi gần như hòan toàn quên đi một người phụ nữ khác trong cuộc sống của mình – cô ấy đã dùng tuổi xuân rực rỡ của cô để vuốt ve vỗ về an ủi tôi – người đàn ông bị lạnh nhạt trong gia đình.Thời gian đó tôi cứ ở trong nhà mình, cô cũng không hề gọi điện thoại cho tôi. Sau đó, qua anh họ cô, tôi được biết mẹ cô đã quay về Thượng Hải, tôi như trút được tảng đá đè nặng lên trái tim. Không hiểu tại sao, khi đối diện với mẹ cô, tôi luôn có cảm giác tội lỗi. tôi bắt đầu hiểu tại sao con người ngay từ đầu đã không nên làm những việc trái với luân thường đạo lý. Cho dù không ai thực sự trách mắng ta, tự ta cũng sẽ thường trách mắng bản thân mình.Và tôi lại bắt đầu cuộc sống chạy qua, chạy lại giữa hai gia đình, điều khác biệt là giữa tôi và Thư Hoa đã bắt đầu nối lại đời sống ***. mặc dù Thư Hoa là người phụ nữ không có nhiều dục vọng, nhưng tôi vô cùng quý trọng khỏang thời gian mỗi lần quan hệ với cô. Tôi đã hứa với mẹ cô ấy rằng sẽ nhanh chóng ly hôn với vợ, nhưng sau mỗi lần gần gũi với Thư Hoa là tôi lại không thể có dũng khí để nói ra được hai chữ “ly hôn”. Thế nên sự việc cứ lần lữa mãi. Và thêm một điều khác biệt nữa là, thời gian tôi trở về chỗ Thư Hoa nhiều dần lên.Cô ấy chưa bao giờ chủ động thúc giục tôi ly hôn, và cô cũng không mấy quan tâm tới việc tôi có xu hướng nghiêng về phía gia đình kia hơn. Nhưng do tôi phải quay tròn giữa hai người phụ nữ, số lần quan hệ của tôi và cô ấy ngày càng giảm đi. Rõ ràng cô ấy chú ý tới việc này. Rất nhiều lần tôi phát hiện thấy dường như cô ấy định nói gì với tôi nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng. thực ra, trong lòng tôi rất lo sợ cô sẽ nói ra, bởi vì bất luận cô nói gì đều khiến tôi vô cùng khó xử.Ngày tháng cứ thế trôi đi trong sự gượng gạo này.Lâm Lâm đi Anh, không rõ vì lý do gì. cậu không nói với chúng tôi, cho dù chúng tôi vẫn luôn giữ liên lạc qua mạng. thực ra không cần đóan cũng biết, việc này nhất định có liên quan đến chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ. trước đây tôi đã từng lo lắng: chuyện giữa hai người bọn họ và giữa hai chúng tôi có lẽ đều không có kết quả tốt đẹp. mặc dù tình hình của chúng tôi hòan tòan không giống nhau, nhưng có một điểm chung đó là, chuyện tình cảm của chúng tôi đều không phải là xu hướng chính của xã hội, đều bị luân thuờng đạo lý lên án. Trong bốn mươi năm trước đây, tôi luôn là một người bình thường. trong suy nghĩ của tôi, đàn ông đến một độ tuổi nhất định nào đó thì cần phải cưới vợ, sinh con đấy chính là lẽ tự nhiện, mối tình đồng tính của họ chẳng qua chỉ là tranh thủ lúc đang trẻ trung theo đuổi một mục tiêu mới lập dị đầy kích thích mà thôi. Có điều, tôi thật không ngờ cuộc chia tay của họ lại đến nhanh như vậy. nghĩ đến đấy, trong lòng tôi bỗng trào lên cảm giác đáng tiếc – họ thật hạnh phúc và tự do, ít ra là tôi thấy như vậy.
Sau khi Lâm Lâm ra đi, anh họ cô ấy gần như không liên lạc gì với chúng tôi. Nghe cô ấy nói, một mình ta sống trong căn phòng nhỏ mà trước đây anh ta và Lâm Lâm cùng chung sống. anh ta trở nên trầm mặc ít nói hơn cả trước đây, thường ngồi một mình ở quán bar đến tận đêm khuya. Mặc dù tôi không biết rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thực sự tràn đầy thương yêu và thương xót đối với cậu thanh niên này. Có lúc, tôi cảm thấy cậu là một người đàn ông thực thụ, còn tôi thì không. Bất luận lúc nào, cậu cũng đều sống theo cách của mình, còn tôi thì không có khả năng này, và cũng không có cái dũng khí này.Mùa đông năm nay dường như ké dài một cách lạ thường, khi mùa xuân thực sự đến, hết thảy mọi người trong thành phố này đều đã vô cùng mệt mỏi. trên đường, dù là trẻ em hay người già, gần như đều mở to đôi mắt ngái ngủ mơ màng như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.Lại bắt đầu một học kì mới. Lâm Lâm không đến đăng kí, thế nên tôi đã dựa vào mối quan hệ của mình để làm thủ tục nghỉ học một năm cho cậu. tôi nghĩ, khỏang thời gian một năm đủ để cậu có thể chữa lành vết thương tại nước Anh. Cậu vẫn là một đứa trẻ, cậu có thể không để ý đến mọi thứ, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có một tiền đồ rộng mở. vừa khai giảng không bao lâu, tôi được khoa cử đi Luân Đôn công tác để đàm phán hợp tác với khoa Văn hóa của một trường Đại học Anh Quốc. tôi nghĩ đây đúng là ý trời, có lẽ thương đế muốn tôi đi lúc này để hội ngộ với Lâm Lâm. Coi như chúng tôi chưa từng là bạn bè, chí ít tôi cũng là thầy giáo của cậu ấy. tôi có trách nhiệm quan tâm tới cuộc sống hiện nay của cậu.Trước khi lên đường, tôi gọi điện thoại cho anh họ cô ấy, hẹn gặp cậu ta cào buổi tối. giọng cậu ta ở đầu dây bên kia vô cùng uể oải. cậu nói cậu không có tâm trạng nào mà ăn tối với tôi. Nhưng lúc tôi nói với cậu rằng tôi chuẩn bị sang Anh gặp Lâm Lâm, cậu liền đồng ý ngay.Lúc gặp cậu, tôi súyt không nhận ra, bởi khuôn mặt cậu gầy đi ghê gớm, hốc mắt cũng sâu thêm.Tối đó, rõ ràng cậu ta chẳng muốn ăn, bởi cậu gần như chẳng ăn gì cả, nhưng liên tục hút thuốc. trước đây cậu không hề hút thuốc. “Có định nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không? Nếu cậu nói cho tôi biết, tôi cũng dễ tìm cách giúp cậu”. tôi hỏi.Cậu ta trầm ngâm một lúc lâu, bắt đầu nói: “Tôi không muốn nhắc tới sự việc này nữa, tôi chỉ biết, sai lầm của tôi khiến tôi mất đi người tôi yêu nhất. cậu ấy chắc chắn rất hận tôi. Trên thế gian này, ngoài tôi ra cậu ấy chẳng còn gì cả, nhưng tôi lại làm cho cậu ấy đau đớn và tuyệt vọng”.
“Không nên tự trách mình như vậy. sự việc chắc chắn có thể giải quyết được”. tôi không biết nên an ủi cậu ta thế nào.
“Sợ rằng cậu ấy đã quên tôi rồi. như vậy cũng tốt, nhớ cái thứ rác rưởi như tôi chẳng có lợi ích gì cho cậu ấy cả”. Cậu ta lẩm bẩm.
“Cậu không có gì muốn nhờ tôi chuyển lời tới Lâm Lâm sao?” Tôi hỏi.“Anh nhắn với cậu ấy bảo trọng, nếu kiếp sau chúng tôi vẫn có thể ở bên nhau, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu ấy”. đôi mắt cậu ta trống rỗng vô hồn.Tôi đứng dậy, tát cho cậu ta một cái thật mạnh, khiến lòng bàn tay tôi cũng ran rát.
Cậu ta rõ ràng bị đánh đến hồ đồ, thóang chút nghi hoặc lẫn phẫn nộ, nói: “Anh làm gì vậy?”.
“Cậu là một tên khốn nạn, cậu đúng là muốn ăn đòn”. Tôi giận dữ hét lên với cậu ta.
Cậu lập tức ngẩn người ra đó, không biết nên nói gì.
“Cậu có yêu cậu ấy không?”. Tôi hỏi.
“Đương nhiên là tôi yêu cậu ấy. trước đây tôi chỉ biết tôi yêu cậu ấy, nhưng tôi không ngờ mình lại yêu cậu ấy sâu sắc đến như vậy”. cậu ta nói.“Nếu đã như vậy, sao cậu còn nói những lời khốn kiếp vừa rồi? Là thằng đàn ông sống trên đời, sao không thể có lúc bước sai đường?”. tôi cảm thấy tâm trạng mình càng lúc càng kích động.
“Mẹ kiếp, tôi vốn chẳng phải là thằng đàn ông, tôi là một thằng ngốc ngay cả mình thích đàn ông hay đàn bà cũng không rõ nữa”. Cậu ta hét lên.“Cậu cần phải nhớ, cậu thích đàn ông hay đàn bà đều không quan trọng, điều quan trọng là cậu yêu Lâm Lâm, và cậu ta chính là một người đàn ông. Chỉ cần cậu thừa nhận tình cảm giữa các cậu là tình yêu chân thật, thì cậu phải chịu trách nhiệm về điều đó. Cậu có hiểu không? Chính lúc này cậu lại bỏ mặc, buông trôi chỉ khiến cho mọi người và chính bản thân cậu coi thường cậu hơn”. Giọng của tôi cũng đang run rẩy.
Tâm trạng của cậu ta đã ổn định hơn. Tôi tiếp tục nói: “Cậu không hiểu được rằng, cậu có thể yêu được một người cũng yêu cậu là một điều vô cùng hạnh phúc. Nếu cậu cứ thế mà buông trôi, cậu sẽ ân hận cả đời”.
“Tôi phải làm gì đây? Anh hãy nói cho tôi biết”. Cậu ta bỗng kéo cánh tay tôi. Trong ánh mắt cậu ánh lên chút ánh sáng.
“Hãy nói với tôi những điều cậu muốn nói, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy”. tôi nói.
Cậu ta cúi đầu, rất lâu cũng vẫn không nói gì. Khỏang mười phút sau, cậu ta từ từ ngẩng đầu, nói với tôi: “Anh nói với cậu ấy, tôi yêu cậu ấy”.
Tối hôm đó chúng tôi đều uống rất nhiều rượu, sau đó chúng tôi đều say khướt. tôi thoáng nhớ rằng tôi đã nói với cậu ấy rất nhiều chuyện, cậu ấy cũng nói với tôi rất nhiều chuyện, chỉ có điều cụ thể nói những gì thì tôi không thể nhớ nổi nữa. đó là một bữa say thật khó quên, khó quên đến độ ngoài việc say, tôi không nhớ được bất cứ chuyện gì nữa. cả thành phố Bắc Kinh giống như một quán rượu náo nhiệt của Pari vào những năm 30, khiến cả thế giới đều say khướt.Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại, phát hiện ra tôi đang nằm trên giường cô ấy. cô ấy đang soi gương để tô lông mày.“Sao tối qua anh uống nhiều thế? Nôn đầy cả phòng, em vất vả lắm mới dọn dẹp sạch sẽ được”. thấy tôi tỉnh giấc, cô ấy liền trách.
“Thật vất vả cho em quá, cả đêm hôm qua em ngủ không phải không?”. Tôi thấy vô cùng áy náy.“Cũng tạm được. vợ anh đêm qua gọi di động cho anh”. Giọng cô ấy có chút ai óan.
“Quan hệ giữa hai người bọn anh gần đây cũng khá tốt đấy nhỉ”. Cô ấy tiếp.
“Đúng vậy, khá tốt”. tôi không biết nên nói gì cho phải. cô ấy chợt bước tới, ôm lấy cổ tôi, giọng điệu rất kiên quyết: “Anh phải ly hôn với chị ta”.
Sắc mặt của cô ấy nghiêm nghị, nghiêm nghị đến độ hơi đáng sợ.
Tôi không nói được gì, chỉ có thể gật đầu.
“Bữa sáng ở trong bếp, em đi học đây”. Cô ấy cười, thơm lên trán tôi, rồi nhún nhảy bước đi.
Một mình tôi ngồi ngẩn người trên giường hồi lâu. Tôi không biết vì lý do gì khiến cô ấy trở nên như vậy. trước đây, khi ở đây với cô ấy, tôi chưa bao giờ có cảm giác phải chịu bất cứ áp lực gì, nhưng giờ đây tôi cảm thấy mình bắt đầu rơi vào hoàn cảnh tiến thóai lưỡng nan. Tôi không thích cảm giác này, nhưng tôi biết rõ, cái ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới.
Tôi nhanh chóng chuẩn bị xong mọi thứ cho việc đi sang Anh. Khi lên máy bay, cô ấy tiễn tôi. Trước khi lên máy bay, cô ôm chặt cổ tôi.
“Nói với Lâm Lâm, em nhớ cậu ấy”. cô ấy nói.
“Anh sẽ chuyển lời”. tôi nói.
Tôi ngồi trong khoang máy bay, từ từ nhắm mắt lại. trên loa phát một bài hát. Tôi nhận ra đó là bài “Wind flowers”. Đây là bài hát tôi rất yêu thích hồi còn trai trẻ. Thật không ngờ, giờ đây nghe lại, nhận ra rằng thấu hiểu nhiều điều hơn trước rất nhiều.
Wind flowers, my father told me not to go near them
He said he feared them always and he told me that they carried him away
Wind flowers, beautiful wind flowers, I couldn’t wait to touch them, to smell them, I held them closely and now I can’t break away their sweet boutque disappears like the vapor in the desert so … take them away soon…
Wind flowers … ancient wind flowers their beauty captures every
Young dreamer who lingered near them ancient wind flowers I love you.
SA TĂNG 2
Khi anh hứa với mẹ tôi rằng anh sẽ cưới tôi, tôi chẳng tin chút nào. Tôi quá hiểu về con người này, anh là một người khao khát sự giản đơn, đối với anh, việc cùng một lúc có hai người phụ nữ chính là một sự đau khổ. Nếu như anh có đủ dũng cảm để chọn lựa một người, anh sẽ vui vẻ hơn hiện nay rất nhiều.
Lâm Lâm ra đi khiến tôi vô cùng đau buồn. tôi không rõ vì nguyên nhân gì, nhưng từ trước tới giờ, tôi luôn cho rằng tình yêu đồng tính gần như đạt đến độ hòan mĩ. Tôi thấy chuyện giữa anh họ và Lâm Lâm là như vậy.Nếu như buộc phải nói sự khác biệt giữa họ thì Lâm Lâm là người đồng tính thuần túy hơn, cho nên càng dễ dàng bị tổn thương. Nhưng trực giác luôn mách bảo với tôi rằng: Chắc chắn Lâm Lâm sẽ quay trở lại. con người khi bị tổn thương thường luôn có một khao khát cháy bỏng, đó chính là viết lại tòan bộ mọi sự vịêc, xóa bỏ mọi ký ức với người khác. Nhưng thật không dễ dàng để có thể lãng quên.Một hôm, tôi mở QQ ra, định chat. Đã lâu tôi không đụng đến nó. Thường thì tôi rất ít lên mạng chat, nhưng tối hôm đó, không hiểu tại sao trong lòng tôi rất bồn chồn, nên muốn nói chuyện với một số người xa lạ. trong list bạn bè chỉ có một người duy nhất online, đó là Lâm Lâm.Đôi tay thóang chút run rẩy, tôi vội vàng nói chuyện với cậu.Lâm Lâm: Mọi thứ ở Bắc Kinh vẫn tốt cả chứ?
Tôi: không tốt cũng chẳng xấu.
Lâm Lâm: Anh ấy vẫn khỏe chứ?
Tôi: Lâu lắm rồi tôi chưa gặp anh ấy. nghe nói giờ anh ấy chỉ hơn người chết chút hơi thở.Lâm Lâm: các cậu chăm sóc anh ấy nhé. Tính anh ấy ngang bướng lắm.Tôi: mọi việc của cậu ở Anh ra sao?
Lâm Lâm: Rất tốt. không khí ở đây rất ẩm ướt, thường xuyên đổ mưa. Tôi thích mưa, ở Bắc Kinh ít mưa quá, thường khiến con người ta bực bội. ở nơi đây, khi trời mưa, lòng mình cảm thấy rất an tĩnh. Tôi cảm thấy, thu họach lớn nhất khi tới nước Anh chính là hưởng thụ được sự cô đơn tuyệt đối. cô đơn là một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Tôi: cậu có bạn mới không?
Lâm Lâm: có chứ, tôi có một người bạn tên Bobby. Cả ngày chúng tôi vui chơi cùng nhau, buổi tối cậu ta còn ngủ trên giường tôi nữa kia.Tôi: không lẽ lại nhanh như vậy sao…
Lâm Lâm: Ha ha. Bobby là một con mèo. Bác tôi nuôi nó, nó rất đáng yêu.
Tôi: ở với cậu lâu, con mèo đó sẽ trở thành đồng tính mất.
Lâm Lâm: giống như anh họ cậu vậy.
Tôi: đùa kiểu gì vậy?
Lâm Lâm: tôi không nói đù, là thật đấy. khi vừa đến Luân Đôn, tron glòng tôi vẫn rất hận anh ấy. nhưng khi sinh sống ở vùng thôn quê Luân Đôn khỏang thời gian vừa qua, tôi dẩn hiểu ra, có thể anh ấy đã yêu được một người con gái tốt, có được một đời sống *** bình thường. anh ấy khao khát thân thể phụ nữ. trên góc độ này, có thể nói tôi đã dụ dỗ anh ta. Haha…
Tôi: thật không ngờ được, cậu suy nghĩ bấy lâu như vậy, rồi lại đưa ra một kết luận ngu ngốc đến như vậy. tôi tin vào số phân, trong cuộc đời này, anh ấy được định sẵn sẽ gặp cậu, rồi lên giường cùng cậu, sau đó yêu cậu, cả hai người đều không thể tránh né. Việc anh ấy trở thành đồng tính không phải lỗi của cậu, đồng tính là tính cách bẩm sinh của anh ấy và cậu là người làm cho anh ấy biết điều này rõ ràng hơn.Lâm Lâm: nhưng anh ta đã quan hệ với phụ nữ cậu có biết không?
Tôi: tôi đóan, đây chính là lý do mà cậu rời bỏ anh ấy.
Lâm Lâm: có lẽ là như vậy. anh ta quan hệ với phụ nữ, điều đó có nghĩa là anh ta khao khát thân thể phụ nữ. tôi không hề để tâm tới việc anh ta quan hệ với đàn ông hay phụ nữ, mà là việc anh ta đã quan hệ với người khác. Bởi đây là điều sỉ nhục đối với tôi. Nếu đã như vậy, anh ta sao còn yêu tôi? Lẽ nào tình yêu trong tiềm thức của anh ta không có một chút trách nhiệm tương ứng gì sao?
Tôi: tôi thực không dám tin vào tai mình nữa, cậu, giờ đây lại nói với tôi về trách nhiệm. lẽ nào cậu không hiểu chính bản thân cậu sao? Cậu có thể sống khoáng đạt hơn những người khác chính là bởi vì cậu coi thường trách nhiệm.Lâm Lâm: đã từng như vậy. nhưng cậu biết không, cái ngày cha tôi mất, tôi có thể cảm nhận rõ linh hồn ông đang dần rời xa tôi. Trong khỏanh khác đó, tôi bỗng cảm thấy rằng, đây hòan tòan do lỗi của tôi. Thậm chí tôi chưa từng ôm hôn ông. Từ đ1o về sau, tôi mới ý thức được rằng, những con người sống trên cõi đời này cần phải có trách nhiệm. tôi có trách nhiệm về việc biến anh ấy trở thành kẻ đồng tính, và anh ấy cũng phải có trách nhiệm về việc anh đã lên giường cùng người phụ nữ khác. Chúng tôi đều có lỗi, do đó chia tay là quyết định tòan vẹn nhất.Tôi: thế cậu còn yêu anh ấy không?
Lâm Lâm: tôi không biết mình còn yêu anh ấy không? Từ nhỏ đến lớn tôi chưa hề nhận được sự giáo dục “tình yêu là gì”. Có điều khi ngồi miên man nghĩ ngợi thì thường xuyên nhớ đến anh ấy.
Tôi: tôi cũng không biết nói gì. Cậu có quyền làm bất cứ việc gì, nhưng tôi muốn cho cậu biết, tôi rất nhớ mong những ngày tháng cả bốn người chúng ta vui chơi bên nhau, thực sự rất nhớ.
Lâm Lâm: đừng nói về chuyện của tôi nữa. thế còn chuyện của hai người dạo này ra sao? Nghe thầy Bách nói, thầy định ly hôn?
Tôi: cậu tin là thật sao?
Lâm Lâm: cũng chẳng nói được là tin hay không tin, tôi không rõ tình hình của thầy. chỉ là trực giác nói với tôi rằng. nếu được như vậy thì tốt nhất. thầy giáo là một người đàn ông có trách nhiệm – đây chính là điểm khác biệt giữa thầy và chúng ta.Tôi: tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đòi hỏi anh ấy phải có trách nhiệm gì với tôi cả. ban đầu, chính tôi đã quyến rũ anh ấy, anh ấy không có nghĩ vụ phải trả giá về việc này.Lâm Lâm: cậu thật buồn cười quá đi. Trên thế giới này, không ai có thể chạy trốn khỏi trách nhiệm mà mình buộc phải gánh vác. Thầy ấy buộc phải trả giá cho những việc mình đã làm. Cậu không nên trở thành ngừoi bị hại.Tôi: thực ra, cứ coi như chúng tôi cưới nhau đi, thì có lợi gì cho tôi chứ?
Lâm Lâm: như vậy thì thầy ấy sẽ không cảm thấy nợ nần gì cậu, thầy sẽ yên lòng hơn rất nhiều. thấy ấy sẽ vui vẻ hơn hiện tại rất nhiều. điều này không phải làm vì cậu, mà chính vì bản thân thầy.
Tôi: mọi việc cứ do anh ấy quyết định, tôi không muốn làm một người phụ nữ luôn luôn đòi hỏi giống như mẹ tôi.
Tối đó, lúc nói chuyện với Lâm Lâm xong đã quá nửa đêm. Bên ngoài cửa sổ, gió thổi vù vù. Anh ấy về nhà đằng vợ anh rồi. Một mình tôi nằm trên giường, trong lòng thóang lo sợ, nên đắp chăn thật chặt. Tôi chẳng buồn ngủ chút nào, đành đứng dậy pha cốc sữa cho mình, bật đài. Giữa đêm, trên đài phát thanh vẫn vang lên ca khúc “Yêu nhất” do Phan Nguyệt Vân hát.Người luôn mang nỗi nuối tiếc chính là em
Em lấy ngàn kim đổi nụ cười
Bao điều thị phi ân óan đều do em
Chỉ riêng mình anh đồng lòng
Chỉ riêng mình em đồng lòng
Sinh ra là để quen nhau rồi chia xa.
Tôi bỗng cảm thấy mình thật đáng thương – khát vọng tuổi trẻ đang dần rời xa tôi, còn tôi lại vẫn lãng phí nó một cách không thương tiếc. Tôi đã đem tất cả mọi thứ của mình để thỏa mãn khát vọng đối với người đàn ông trưởng thành, nhưng lại không yêu cầu người đàn ông đó có chút trách nhiệm gì với mình – Tôi sao có thể như vậy chứ? Tôi thấp hèn như vậy sao?
Trước khi đi Anh, anh ấy đã gặp anh họ tôi. Hôm đó tôi không đi cùng. Tôi thấy rằng vấn đề giữa Lâm Lâm và anh họ nên để cho những người đàn ông trò chuyện riêng với nhau thì hơn. Hơn nưa, tôi cho rằng anh vốn chẳng có tác dụng gì. Nếu Lâm Lâm quả là một người dễ bị thuyết phục, thì có lẽ cuộc sống của cậu ấy giờ đây đã hòan tòan khác rồi. Có một số việc cần phải phát triển theo quy luật tự nhiên, ngoài lúc không có chút tác dụng tích cực nào. Đáng tiếc là, rất nhiều người không hề ý thức được điều này.Đêm đó, anh ấy về muộn, uống rất nhiều rượu. Tôi vô cùng ghét những người xay xỉn và ngay cả anh cũng không được ngoại lệ. Đêm đó, anh nôn đầy khắp cả phòng, tôi bực bội khôn cùng. Thế nên vừa thu dọn đống ô uế vừa nhiếc móc anh, cũng chẳng rõ anh có nghe thấy hay không. Khi tôi dìu anh lên giường, anh giơ tay ôm chầm lấy tôi, lè nhè nói bên tai tôi: “Anh yêu em”.
Tôi đang cầm chiếc chổi trong tay, ngẩn người đứng nguyên tại chỗ. Anh chưa bao giờ nói anh yêu tôi. Tôi luôn cho rằng giữa chúng tôi không có tình yêu. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng đây là nhu cầu của cả hai đối với người khác giới mà thôi. Dùng ngôn từ “tình yêu” cao sang để giải thích vể việc ngọai tình trái luân lý này thì quả thực hơi quá đáng. Thế nên tôi cần phải xác minh lại.
“Anh nói gì cơ?”. Tôi hỏi lại.
“Anh yêu em. Yêu … em…”. Giọng anh càng lúc càng nhỏ khi nói đến chữ cuối cùng thì đã ngủ thiếp đi mất rồi.Cả đêm hôm đó tôi không hề chợp mắt, cứ trằn trọc nghĩ những lời anh nói với tôi rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Nửa đêm, di động của anh đổ chuông, tôi nhìn màn hình, thấy tên người gọi đến “**”. Không biết tại sao, trong lòng tôi bỗng trào dâng lòng đố kị, và tôi đã tắt máy. Đêm đó, tiếng ngáy của anh rền vàng, khiến tôi càng không tài nào ngủ được, nên đã thức đến tận khi trời sáng. Mới sáng sớm tôi đã ngồi dậy, bắt đầu soi gương tô lông mày. Khi tô được một nửa, tôi chợt nhớ đến những lời Lâm Lâm nói với tôi qua mạng.Thế là tôi đã đưa ra một quyết định tàn độc nhưng rất vĩ đại: ép anh ly hôn. Anh đã nói yêu tôi, thì đây chính là trách nhiệm của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook