ĐÓN ĐỌC VÀ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ!!!

=========

Gió thổi lồng lộng, một mình anh đứng giữa khoảng không mênh mông, đôi mắt anh vẫn còn nhìn chỗ ban nãy cô gái cùng lão già đứng, tiếng xe cộ kêu inh ỏi, nhưng anh không hề nghe thấy chúng, cứ như mọi thứ xung quanh anh bỗng chốc trở thành một thứ vô dụng đến kì lạ. Tâm trí anh lúc này ngập tràn hình bóng người con gái anh thương mến, chiếc đầm hồng hồng xinh xinh mà cô vận trên mình khiến cô thêm đáng yêu hơn, làn da trắng sáng, khuôn mặt xinh đẹp với đôi môi đỏ thắm. Anh ước ao được chạm vào cô, được nắm tay cô, rồi hai người, tay trong tay, cùng nhau đi bộ dọc con phố với hàng đèn hai bên sáng rực. Đó sẽ mãi chỉ là những mộng tưởng mà bộ óc anh nghĩ ra mà thôi, bởi vì cô gái ấy đang tay trong tay với lão già mà anh không nghĩ cô lại có thể quen được, bản tính kiêu hãnh trong con người anh không thể chấp nhận được chuyện này, anh nghĩ, một con người hoản hảo như anh lại có thể thua một cha già xấu xí lớn tuổi đó sao. Đâu thể có chuyện như thế được, thật là nghịch lý.

Nhưng rồi hai chữ “Gái điếm” ở đâu đó trong cõi lòng anh xông ra, nó giống như chuyện anh đang đi trên đường, bỗng dưng một người nào đó xuất hiện, chặn đầu xe rồi dọa dẫm, bắt anh phải làm theo ý nó.

Cô ả là một con điếm đấy anh trai.

Cô ta là một con điếm, anh không thể thương hay yêu loại đàn bà con gái như vậy đâu, cô ta là một con điếm, một con điếm sống nhờ vô số mối quan hệ với nhiều thằng đàn ông, cô ta là vậy.

Sự thật quá nghiệt ngã, nó vắt kiệt sức người con trai khỏe mạnh như Việt, anh tự hỏi, từ bao giờ, mình lại trở nên yếu đuối như vậy chứ, thật chẳng giống anh chút nào, yếu đuối và tự đánh mất đi bản lĩnh của một thằng đàn ông vì một cô gái là chuyện tầm phào và khó có thể chấp nhận được.

- Đi đứng kiểu gì vậy, thằng khùng – Mộygã đàn ông cao lớn kéo anh một cách thô bạo.

Anh thoát chết trong gang tấc, người đàn ông lạ mặt đã kịp kéo anh khỏi va vào một chiếc xe ô tô đang lưu thông trên đường. Hắn ta có bộ râu rậm rạp, khuôn mặt đen thui với nhiều vết sẹo trên đó. Hắn ta đeo mắt kính dày cui, khuôn mặt trông ngộ hết sức.

- Cậu có bị mất trí không, đi đứng như người mất hồn – Gã đàn ông đang cố nói hết sức.

- Cảm ơn chú, tôi không để ý thấy – Việt lơ đãng nói, không để ý đến người đàn ông đang ở trước mặt mình.

- Liệu hồn đi đứng cho cẩn thận, tôi không xuất hiện lần nữa để cứu anh đâu, đồ tâm thần – Gã đàn ông nói hậm hực vài câu, đoạn hắn bỏ đi, để anh ngồi đó với chiếc xe gắn máy đặt kế bên, chiếc xe có phần trầy xước đôi chỗ, có lẽ nó đã ngã trong lúc anh mất tập trung và không làm chủ được chính mình.

Anh vẫn còn cảm thấy khá choáng váng, không thể đứng dậy nổi ngay sau đó, cứ như cái gã đàn ông ban nãy đã nện anh một cú ngay đầu.

Việt lắc đầu vài cái, cố giữ mình được tỉnh táo, anh gắng sức, ngồi lên yên xe, đề máy và đi đến nơi mình cần đến, bỏ lại phía sau gã đàn ông ban nãy giúp mình. Gã đàn ông đang đứng núp sau một cây bàng, quan sát anh, hắn lột bỏ bộ râu rậm rạp mà mình đã mua. Hắn ghét bộ râu đó, nó khiến hắn không được thoải mái, tay hắn cạo tróc từng mảng thẹo trên mặt. Đó chỉ là chút mánh cải trang mà hắn học được từ quyển sách nói vềThủ thuật thay đổi hình dạng khuôn mặt trong tích tắc.

Hắn nhét bộ râu thật kĩ vào túi quần bên phải, rồi hắn lôi điện thoại từ trong túi quần bên trái ra, nhắn tin cho cái người đã thuê hắn.

Cậu ta xém chút gặp tai nạn, tôi đã giúp cậu ấy.

Tin nhắn được gửi đi, hắn đặt điện thoại trở lại túi quần tây, rôi bỏ đi, hai tay lại một lần nữa đút túi quần, mặt hắn vênh váo, đám tóc rối lòa xòa, hắn tự hào về mình vì đã hoàn thành được việc mà hắn nghĩ mình cần làm.

***

Căn phòng sặc mùi khói thuốc, những vòng khói bốc lên cao rồi nhanh chóng hòa tan thành một lớp sương mù đặc quánh. Vị chủ nhân của chúng đang trong cơn say giấc men nồng, lão mơ mơ màng màng, không nhìn rõ mọi vật xung quanh, người lão mệt rã rời, lão cứ ngỡ như mình vừa tham gia cuộc thi chạy maraton đường dài, điếu thuốc trên tay đang dần tàn lụi giống như cơn khoái cảm của lão lúc này, dần dần hạ xuống trong làn sương ngà ngà. Lão dập điếu thuốc, đoạn ngắm nhìn cô thiếu nữ quấn quanh mình tấm chăn bông trắng, cô ta đang đứng bên khung cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Mái tóc cô bay phất phới trong làn gió se lạnh của buổi đêm.

Lão mê mẩn cô, có thể nói cô đã giúp lão thỏa mãn cơn thèm muốn xác thịt, độ nóng cô tạo ra đã thiêu đốt tất cả những ức chế bấy lâu nay trong tâm trí lão khiến lão chỉ biết nằm đó và hưởng thụ tất cả những gì được gọi là hương vị trần đời mang lại.

Tất cả đều hoàn hảo, ngoại trừ một điều nho nhỏ, cái điều mà lão không thể chiếm đoạt được từ cô, một điều cốt yếu của đời người con gái.

Ly cảm thấy bơ vơ và lạc lõng, mặc dù có tấm chăn quấn quanh người, nhưng không hiểu sao, cô vẫn cảm thấy thân thể trần truồng của mình đang bị phơi bày trước mắt bàn dân thiên hạ, làn gió bất chợt thổi mạnh khiến cô chợt rùng mình tỉnh ngộ.

Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ¬.

Biết bao lần làm tình, nhưng không lần nào như lần này, cảm giác lạ lắm, cô cảm thấy sợ, cảm thấy xấu hổ, có lẽ con quái vật trong con người cô đang dần bị chính lương tâm cô đánh bại, một trận chiến ngầm đang được diễn ra trong một chiều không gian lạ lẫm nào đó.

- Cưng nghĩ gì mà lâu vậy cưng? – Lão Phát hỏi, chiếc giường mà lão đang nằm gồng mình chống lại sức nặng của lão.

- Không có gì đâu anh, chẳng qua em không ngủ được, đứng đây suy nghĩ đôi chút – Ly đáp.

Chiếc giường kêu cọt kẹt, cái người nằm trên đó đang vận động, lão cố gượng dậy, lê thân hình béo ú của lão đến gần cô. Da thịt lão chạm vào da thịt cô. Ly rùng mình, cơ thể cô đang tự phản kháng lại cái khẽ chạm đó của lão. Thân thể Ly, nó đang thay đổi, vì một nguyên nhân nào đó, bỗng hình ảnh thằng em trai cô hiện ra trong tâm trí, hình ảnh thằng Tuân chăm chú nhìn vào cuốn tạp chí khiêu dâm, rồi tiếp đó là ánh mắt giận giữ của mẹ, chị Mỹ và, như không báo trước, hình ảnh Việt với ánh mắt ghê tởm, khinh miệt cô hiện ra bất thình lình.

Bỗng cô giật mình, đẩy lão Phát ra xa.

- Em xin lỗi, nhưng em phải đi đây, hôm nay em không được khỏe – Cô vộimặc lại chiếc đầm hồng– Em không nhận tiền của anh hôm nay.

Cô đi nhanh đến cửa, mở cửa phòng, chợt đứng lại, quay mặt đối diện với lão Phát, cô nói,

- Cảm ơn anh về bừa ăn thịnh soạn vừa rồi, chào anh.

Cửa đóng cái rầm, cô bỏ lại lão Phát một mình trong căn phòng lạnh lẽo nồng nặc mùi khói thuốc.

Cô chạy như chưa từng được chạy, chạy tốc lực, đôi guốc cô mang đang là vật duy nhất tốc cáo sự có mặt của cô, miệng lầm bầm vài ba lời cầu khẩn lên đấng tối cao mà cô tin có thể hiện hữu trong lúc này nhằm cứu cô. Ly đang sợ chết khiếp, cô không dám nghĩ đến khả năng lão Phát có thể bắt được cô. Làm ơn đừng xảy ra điều đó ngay lúc này.

Cô có thể nghe thấy sau lưng mình những tiếng la hét, đập vỡ đồ đạc. Lão Phát đang nổi điên, lão có thể giết mình – Cái ý nghĩ ngu ngốc ấy cứ bám lấy cô, không có cách nào có thể dẹp bỏ nó qua một bên được.

Ra đến đường chính, cô dừng lại, tự thưởng cho mình vài ba phút nghỉ ngơi. Ly thở phì phò như một người sắp sửa cạn kiệt sinh lực, cũng lâu lắm rồi cô không chạy nhiều đến vậy, môn thể dục vẫn luôn là sở đoạn của cô khi còn học trung học, cứ hễ đến giờ học thể dục, là cô sợ đến xanh mặt, chỉ muốn kiếm chỗ nào đó và trốn biệt tăm, chờ cơn bão đi qua. Việc chạy quá sức trong điều kiện thiếu dưỡng khí khiến cô xay xẩm mặt mày, mặt cô cắt không còn giọt màu, cô cứ ngỡ mình sẽ ngất đi, nhưng cô tự dặn bản thân mình không được khuất phục, không vì một chuyện cỏn con như vậy mà khiến mình gặp nguy hiểm.

Lão Phát đã bị cô phản bội, có lẽ giờ này, lão đang bày mưu tính kế hãm hại Ly, chắc hẳn mụ Liên đã biết được những gì cô đối xử với lão, cô không biết trong những ngày tiếp theo mình sẽ làm gì để không đụng mặt lão. Mặc kệ những chuyện đó, chuyện gì tới cũng sẽ tới – Cô tự dặn lòng mình như vậy, cố ép hai chân mình tiếp tục chạy.

Làn gió đêm luồn lách qua mái tóc cô, chiếc đầm màu hồng bay phất phới trong gió, trời đã về khuy từ lúc nào, cô không biết nữa, cô vừa chạy, vừa ngước nhìn bầu trời đêm, mặt trăng lưỡi liềm biến mất, cả những vì tinh tú cũng vậy, cứ như chúng chạy trốn khỏi một người nào đó nhơ bẩn. Vậy đó là người nào, cô tự hỏi, chẳng lẽ là mình chăng, có thể lắm chứ, một con điếm như cô thì không nhơ bẩn chứ là gì, có vậy cũng nghĩ ngợi, thật ngu ngốc, và rồi, Ly tự cảm thấy mình lạc lõng và đau khổ, cái cảm giác ấy giống như một năm về trước, khi ấy, đó là những tháng ngày khủng khiếp trong cuộc đời cô khi cô sa chân vào hố sâu tội lỗi không có điểm dừng.

Ly cứ chạy mãi, chạy mãi cho đến khi cô đến được con phố đi bộ đẹp nhất nơi đất Sài Gòn, cô nhận ra mình đã bỏ cách xa lão đến hàng trăm thậm chí hàng nghìn mét cũng không chừng.

Xung quanh không có mấy người, chỉ có vài ba cặp đôi vẫn còn nán lại nơi đó, họ nhìn cô với ánh mắt hiếu kì, giống cách mấy người ở bệnh viện nhìn cô và Thủy, cái nhìn mang tính dò xét và chứa đựng hàng tá hàm ý trong đó. Vài ba gã đàn ông nhìn cô với ánh nhìn thèm muốn.

- Đi với anh không em – Mộy tên tóc tai dựng đứng, khuyên tai xỏ đủ nơi nói với chất giọng lè nhè của một người say xỉn.

- Nhìn cô em tội nghiệp quá, hay để anh dắt em về nhà – Tên khác mặt mày đen thui, lưỡi hắn chốc chốc lại thè ra, cứ như cô là cây kem để hắn liếm lác.

Suy nghĩ tìm kiếm giải pháp chỉ trong tích tắc, cô phóng đi cái vèo, miệng cũng lại lẩm bẩm cầu mong chúng không tìm đến mình. Cô ngoái đầu lại nhìn bọn chúng mà không để ý những gì ở phía trước, bỗng cô đâm sâm vào một người nào đó, cô cứ nhĩ mình đã trúng kế của bọn lưu manh đó, nhưng không phải thế, bọn lưu mang ban nãy có vẻ chần chứ, chúng không xúm đến bắt cô, mà thay vào đó là cao chạy xa bay như bọn hèn nhát.

Cô quay lại nhìn cái người mà mình đã tông trúng, trước mắt cô là một chàng trai với khuôn mặt vuông vức, trên đầu anh ta là một chiếc nón bảo hiểm bự chảng, bên hông nón nổi bật vài ba kí tự viết tắt “CSCĐ”, anh ta nổi bật trong bổ đồng phục màu xanh đen với bốn kí tự viết tắt ban nãy hiện ra trên ngực áo.

Anh ta nhìn có vẻ quen quen, cô đã gặp đâu đó rồi.

Bỗng cô sực nhớ ra tên anh ta, môi cô vừa mấp máy gọi tên anh thì anh đã giành lấy quyền ưu tiên làm việc đó trước cô.

- Chào cô Ly, chúng ta thật là có duyên – Việt nói với chất giọng có phần quá ư là nghiêm túc.

- Anh Việt đấy à? – Câu nói có vẻ hơi thừa thải lúc này.

Anh đỡ cô một cách nhẹ nhàng nhất có thể, đôi chân cô lúc này đang có một vệt xước rõ to, máu đang dần túa ra nơi vết thương.

- Cô bị thương rồi – Việt nói khi xem xét kĩ lưỡng vết thương – Cô đi được chứ, gần đây có tiệm thuốc tây.

- Tôi đi được, anh không cần lo lắng quá đâu – Ly nói, vẫn cố không nhăn nhó mặt mày.

- Ai bảo cô là tôi lo – Anh nói ngay.

Ly cảm thấy một phần bị xúc cảm ghê gớm, nhưng phần còn lại, cô thấy mình có vẻ hơi tự tin thái quá, vì thế, mặt cô đỏ bừng, cô cầu mong Việt sẽ không thấy. Nhưng có vẻ cô không được may mắn, anh thấy hết, anh thấy được cô mắc cỡ đến mức nào vì chính anh là người cố tình nói như vậy, và rồi anh cười sằng sặc.

- Anh thấy vui khi chọc người khác như vậy cơ à? – Ly hỏi, gương mặt cô không giấu được vẻ bực tức.

- Sao cô tinh mắt dữ vậy, thấy được tôi cố tình chọc luôn – Việt lại cười.

- Thôi! Không phải lúc để đùa giỡn, anh làm ơn chỉ tôi chỗ đến tiệm thuốc tây dùm cái, chân tôi khó chịu lắm.

- Ồ! Tôi quên, chúng ta đi thôi.

Tiệm thuốc tây nằm cách chỗ Ly và Việt đứng độ ba trăm mét theo hướng từ trụ sở ủy ban nhân dân thành phố ra đến bến Bạch Đằng. Tiệm thuốc vắng tanh không một bóng người, chỉ có duy nhất người bán là một bà lão góa chồng đã ngoài sáu mươi, răng cụ rụng gần hết, chỉ chừa lại mỗi hai chiếc răng cửa, bà lão đang ngủ ngục, gió mát buổi đêm khiến hai mắt cụ chỉ chực chờ sụp xuống bất cứ lúc nào, cụ tính đóng cửa tiệm và dự định đánh một giấc ngon lành đến sáng, chứng phong thấp mấy hôm nay tái phát khiến tay chân cụ ê ẩm, cụ dự định đóng cửa tiệm cũng một phần vì nghĩ trời gần đổ mưa. Tuy nhiên, cụ không nỡ đóng vì mấy hôm nay, buôn bán ế ẩm, tiệm thuốc tây hoạt động gần được hơn năm năm. Sau khi thành phố có chủ trương biến chỗ này thành phố đi bộ, cụ mừng lắm, vì nghĩ khách khứa sẽ đông hơn, nào ngờ, nhiều người đến thuê mặt bằng, rồi cũng mở tiệm thuốc, thế là tiệm thuốc gia truyền nhà cụ gặp phải sự cạnh tranh quyết liệt đến từ mấy tiệm kia.

Thế là cụ đành banh mắt thức khuy, chuyển sang bán thêm buổi khuy, để cầu mong sao có thể buôn bán được, cụ không dám mơ đến việc sẽ buôn bán khá khẩm hơn. Tiệm thuốc nhà cụ chính là cửa tiệm duy nhất hoạt động có thể nói hai mươi tư trên hai mươi tư.

Nhiều lúc, cụ thắc mắc không biết thằng cháu cụ ban ngày nó buôn bán làm sao mà tối đến cụ hỏi tiền đâu, nó chỉ nói đại loại vài ba câu như “Hôm nay ế lắm bà nội, buồn hết sức luôn”, hay có hôm nó nói “Hôm nay bán đủ để cháu ăn một tô phở”. Cụ không nghi ngờ thằng cháu mình, ai lại nghi ngờ cháu nội ruột thịt của mình chứ.

Cụ ngủ gà ngủ ngật, đôi mắt cụ mơ mơ màng màng, đôi mắt tí hí nhỏ xíu của cụ bỗng thấy hình bóng hai người, một nam một nữ đang tiến lại gần tiệm thuốc. Cụ tỉnh ngủ hẳn, cầu mong hai người đó sẽ đến mua hàng, và cụ đã được toại nguyện.

Đứng trước cửa tiệm thuốc tây lúc này là hai người, một nam và một nữ, cô gái xinh đẹp với chiếc đầm hồng xinh xắn, mặt mũi cô gái nhắn nhó thấy tội. Cậu con trai cao lớn, nổi bật trong bộ đồng phục cảnh sát cơ động.

Gương mặt cụ đột ngột chuyển sắc nhanh đến chóng mặt, cụ có vẻ chả ưa gì mấy tay làm trong quân đội, cụ tỏ thái độ không đếm xỉa gì đến anh chàng, khiến anh chàng ngạc nhiên, cụ quay sang hỏi thăm cô gái.

- Ôi cưng! Cháucần gì nào?

- Bán cháu bịch bông gòng, chai thuốc sát trùng bà băng cá nhân – Ly nói, không nhìn mặt cụ, cổ chỉ chú ý đến vết trầy xước trên chân mình, vết xước đang chảy máu ngày càng nhiều.

- Ôi cô gái tội nghiệp, ai lại khiến cháu ra nông nổi vậy? – Bà cụ hỏi cô, nhưng ánh mắt cụ chỉ chăm chăm nhìn Việt.

- Cháu bị té vì va trúng anh thanh niên này – Ly chỉ ngón tay về phía Việt.

Anh trợn tròn con mắt, nhìn về phía ngón tay Ly đang chỉ mình.

Bà cụ chắt lưỡi, rồi cụ lật đật, lấy tất cả những gì mà cô gái cần.

- Hai mươi ngàn cháu gái.

- Cụ cầm lấy, khỏi cần đưa tiền thừa – Việt nhanh tay đưa tiền cho bà cụ.

Mặc dù cần tiền gấp gáp, nhưng cụ chỉ bĩu môi khi nhận tiền từ tay Việt. Bà cụ cất tiền vào ngăn kéo, đoạn nói vội với Ly, cụ sợ cô đi mất khi cụ chưa nói cho cô nghe cái điều cụ suy nghĩ trong đầu.

- Cháu gái cẩn thận với hạng người như anh ta nhen – Cụ kéo cô lại gần bằng bàn tay run rẩy của mình - Mấy gã cảnh sát đó chỉ hút máu người dân thôi, chả tốt đẹp gì với cháu đâu, ta biết rõ anh ta đã làm gì cháu khiến cháu trầy trụa như vậy rồi.

- Bà biết á? – Ly hỏi bà cụ, miệng chữ o chữ a.

Nhưng bà cụ đưa một ngón tay lên miệng, ra dấu yêu cầu cô cần giữ kín cái điều mà bà đã nói với cô.

Ly thấy bà cụ có gì đó dễ thương, vừa có gì đó lo nghĩ thái quá, tự nhiên cô nhớ đến bà ngoại mình, bà cũng lẩn thẩn, tay chân run run giống bà cụ bán thuốc này.

Cô nở nụ cười thật tươi, khiến cụ cảm thấy yên tâm bội phần. Việt đứng giữa hai người phụ nữ, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ không hiểu mô tê đầu đuôi gì hết. Thật đáng thương.

- Anh biết khi nãy bà cụ nói gì không? – Ly hỏi Việt, cô và anh đang tiến đến một chiếc ghế đá đặt giữa con phố.

- Tôi mà biết được hai người nói gì chết liền – Việt nói ngay.

Ly cười, không hiểu sao bộ dang tức tối của Việt khiến cô cảm thấy tức cười đến không thể kìm nổi, đột nhiên, cô cảm thấy có một sự an toàn nho nhỏ nào đó nhen nhóm trong con người cô, ở bên Việt, cô cảm thấy an toàn và ấm áp hơn hẳn.

Việt có vẻ đang nôn nóng thấy rõ, anh không gừng kéo áo Ly khiến cô cảm thấy có phần bực bội, Ly không vội gì nói Việt biết những gì bà cụ ban nãy nói. Cô và anh ngồi xuống ghế đá, Ly tự lấy chai thuốc sát trùng, rưới lên vết thương. Dung dịch vừa chạm vào làn da tổn thương, liền xủi bọt xèo xèo.

- Sao cô không nhờ tôi giúp cho? – Việt hỏi cô, anh dự định lấy chai thuốc trên tay cô và giúp cô sơ cứu vết thương.

- Tôi không cần giúp, tôi thích tự mình làm mấy việc này – Cô nói, không nhìn mặt anh mà chỉ chuyên tâm tập trung vào vết thương trên chân mình.

Ly băng bó vết thương một cách uyển chuyển và khéo léo, vì thế, chẳng mấy chốc, vết thương đã hoàn toàn được băng bông bao quanh và gìn giữ cẩn thận.

- Hỗi nãy, anh biết bà cụ nói gì không – Ly vừa nói vừa chỉnh chang lại chiếc đầm đôi chút.

- Câu này ban nãy cô hỏi rồi, việc duy nhất lúc này là cô cần cho tôi biết câu trả lời.

- Ờ quên! – Ly nói vội như sực nhớ ra điều gì đó mình đã bỏ lỡ - Nãy bà cụ nói tôi không nên đi chung với anh.

- Vì sao nào? – Việt hỏi lại, mặt vênh váo.

- Bởi vì cụ nghĩ anh chính là người gây ra vết thương cho tôi.

- Tôi á! – Mắt anh trợn tròn – Tôi mà là người gây ra vết thương cho cô á, thật nhảm nhí – Gương mặt anh làm biểu cảm chế nhạo.

- Thì tôi chỉ nói tất cả những gì bà ấy nói thôi.

- Bà ấy độc miệng vậy, hèn gì quán vắng như chùa bà đanh – Anh ngoái đầu lại nhìn tiệm thuốc tây, anh chợt bắt gặp ánh mắt bà cụ, bà vẫn theo dõi sát sao.

Ly không nói gì, cô chỉ biết lắc đầu rồi cười. Khi cười như vậy, côthấy lòng mình thanh thản và có thể tạm quên đi những gì xảy ra ban nãy.

Hai người ngồi đó mà nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, trông hai người lúc này buồn cười chết đi được, một cô gái ăn mặc xinh tươi ngồi cùng với một chàng trai nổi bật với chiếc nón bảo hiểm to tổ bố cùng với đó là bộ đồng phục quân đội khô cứng, Ly và Việt trông giống như hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, nàng công chúa thế giới về đêm ngồi cùng chàng hoàng tử thế giới ban ngày.

Anh tháo mũ bảo hiểm, đặt qua một bên, định nói gì đó nhằm phá vỡ sự im lặng đáng sợ giữa hai người, nhưng Ly đã làm thay công việc đó, cô hỏi,

- Bộ anh không trực hay sao mà lại rảnh rang đi bộ?

- Tôi không thích trực, tôi tự cho mình cái quyền đi lại tự do – Anh nói không một chút do dự nào.

- Anh gan dữ vậy – Ly hỏi, đột nhiên nhớ đến những lời lão Phát nói về Việt cũng như về bài báo có liên quan đến anh ta. Bỗng chốc, cô thấy mình có lỗi nặng nề với anh.

- Sau buổi hôm nay, tôi thấy mình có quyền làm như vậy.

Làm sao anh có thể nói cho cô biết là anh đã chứng kiến cảnh cô tay trong tay với lão sếp của mình chứ, anh không biết làm cách nào để có thể thông báo cho cô cái tin đó mà không làm cô tổn thương cơ chứ.

Sao anh biết được cô ả sẽ tổn thương.

- Thủy đã nói cho anh biết về thân phận thật của tôi rồi phải không? – Ly nói lí nhí, Việt phái cố gắng lắm mới có thể nghe ra được.

- Phải, cô ấy đã nói – Anh đáp.

- Vậy anh ghét tôi chứ? - Cô nghĩ câu hỏi như vậy có vẻ thừa.

- Tôi không biết – Anh trả lời, sau biết bao chuyện xảy ra, anh còn có thể thương yêu cô gái này nữa hay không – Tôi đã thấy cô đi với ông sếp của tôi.

Cô khẽ giật mình. Phải rồi, anh ta đã thấy, cần chi mình phải hỏi nhiều, anh ta ghét mình, chính vì vậy anh ta mới nói ra cái điều đó để mà anh ta có cớ để ghét mình hơn. Trời ơi! Sao tự nhiên mày lại có thể tự biên tự diễn như vậy chứ.

Một lần nữa, trái tim anh lại làm thay cái việc mà bộ não anh phải làm, nó điều khiển cơ thể anh một cách bộc phát (giống như cách đã khiến đôi chân anh không bỏ đi vào cái hôm Ly gặp nạn với lão già biến thái) anh hôn Ly một cách khá cẩu thả, sao lại không cẩu thả được chứ, đó chính là nụ hôn đầu đời của anh cơ mà.

Anh hôn cô, bất chấp vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt cô lúc này, anh chấp nhận lãnh hậu quả có thể xảy đến cho mình vì hành động có phần liều lĩnh ấy. Cùng lắm là ăn cái tát thôi.

Định mệnh, duyên phận, sét ái tình, vân vân, người ta có thể có nhiều cách để lý giải được tại sao anh lại đưa ra quyết định như vậy, thế nhưng, như để trả lời cho câu hỏi đó, Ly không nhúc nhích, cô chỉ biết là mình cần im lặng, bất động và chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào mà cô đã khao khát bấy lâu nay, bất chấp vẻ mặt có thể nói choáng váng của bà cụ ban nãy trong tiệm thuốc tây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương