Những Bông Hoa Mùa Hạ
-
Chương 49: Làm rõ sự thật
Đầu tháng 3. Trời mùa xuân ấm áp.
Thanh đã mất một ngày, nhưng vẫn không thể tìm ra được một manh mối nào, dù rằng kẻ nó khoanh vùng thì đã có rồi.
Nó mệt mỏi vô cùng.
Nhưng nó không thể bỏ mặc Điệp được.
Sao tự dưng Điệp lại gặp một chuyện khủng khiếp như vậy kia chứ?
Vỹ hiểu lầm cũng đúng…
Vì Vỹ rất yêu thích những đồ thí nghiệm ấy.
Thanh nhìn ra bàn thí nghiệm của mình, nó cũng rất yêu những thứ đồ Hóa học.
Và bỗng nhiên...
Đôi mắt tinh ranh của nó nhìn thấy một thứ!
Cục natri trên bàn nó đều được gói gọn gàng, sao tự dưng lại mở ra như vậy?
Thanh bật dậy, chạy đến chỗ bàn thí nghiệm. Nó vội vàng lấy thước đo lại kích thước của cục natri. Ngắn đi tận 2cm! Rõ ràng là có chuyện không bình thường! Thanh chợt nhớ, thứ natri này dùng để có lửa rất tốt, vì chỉ cần nước đổ lên…
“MẸ ƠI!!!!!” – Thanh vội chạy xuống nhà.
“Gì thế con?” - Mẹ Thanh đang gọt hoa quả, giật mình nghe tiếng con.
“Mẹ ơi, mẹ vào phòng con có động đến bàn thí nghiệm không?”
“Không, mà mẹ còn chẳng vào cơ! Mấy ngày nay phòng con không bẩn, chưa phải lau dọn.”
“Thế thì có ai vào phòng con ngoài mẹ chứ?”
“Hình như không có đâu…À phải rồi, hôm trước có một cô bạn đến lấy vở vì con cầm nhầm của bạn ấy, có lên phòng con!”
Tai Thanh suýt ù đi:
“Gì cơ ạ? Là ai hở mẹ????”
“Mẹ không biết nữa, à quên, hôm đó bạn ấy có làm rơi cái vòng tay, mẹ quên khuấy đi mất. Để mẹ lấy con mang đến trả bạn nhé!”
Mẹ Thanh chạy ra ngăn kéo lục lục cái gì đó.
“Chà đâu nhỉ? Hay là mẹ bán đồng nát mất rồi? Ừm ừm!”
Thanh nóng như lửa, mẹ mà bán đồng nát thì coi như đời mình tàn!
“A đây rồi, cái vòng tay đẹp thế này làm sao vứt đi được!” - Mẹ Thanh giơ ra chiếc vòng tay.
Thanh vội vàng cầm lấy xem. Và đập ngay vào mắt nó chính là dòng chữ rất to khắc trên vòng: Đỗ Quyên Trinh
“Alo Điệp, mày mau đến PVL của Vỹ!”
“Alo anh Bằng à, Vỹ có ở PVL hả anh? Được được, chúng ta mau đến đó ngay!”
Sau khi gọi điện, Thanh mang chiếc vòng, cục natri cùng Điệp và Bằng đã có mặt ngay tại “hiện trường vụ án”. Lúc này Vỹ cũng vừa chuẩn bị dọn dẹp lại phòng, mấy ngày nay cậu vẫn chưa hề dọn rồi.
“Dừng lại đã Vỹ!!!!!!!” – Thanh hét lên.
Vỹ giật mình quay lại thấy ba người đã đứng ngay đó. Cậu thờ ơ:
“Tránh ra đi, tôi không rảnh gặp mấy người! Về mau!”
“Cậu đừng dọn dẹp vội, hãy để cho bọn tớ tìm kiếm đã. Sẽ phát hiện ra thủ phạm đấy! Xin cậu, nếu như cậu muốn biết người thực sự không phải là tớ! ” - Điệp tha thiết.
Vỹ lạnh lùng nhìn Điệp. Cậu giận nó, không muốn tha thứ cho nó nhưng cậu cũng muốn người đã đốt đồ thí nghiệm của mình không phải nó. Thế là Thanh, Bằng, Điệp đi ngay vào trong. Tất cả lục lọi khắp phòng, đồ đạc ngổn ngang quá. Anh Bằng vốn rất thông minh liền lập tức nghĩ ra ý:
“Chúng ta hãy tìm ở những thứ bị cháy và khu vực bị cháy, chắc chắn sẽ có cái gì đó!”
Tất cả liền nghe theo chạy đi tìm. Và anh Bằng đã phát hiện ngay trên một bóng đèn bị cháy:
“Các em, nhìn xem! Có cái gì trên bóng đèn nè!”
Thanh và Điệp chạy tới, Vỹ cũng đứng nhìn theo. Đó là một thứ gì đen thui, dẻo, bám vào bóng đèn.
Bằng tài học Hóa, nhận dạng các chất rất siêu đẳng của mình, Thanh sau một hồi mầy mò liền phán:
“Thứ này không thể là thứ khác ngoài natri của em! Nhưng nó đã bị cháy đen, chứng tỏ có ai đã sử dụng nó gây cháy.”
“Nhưng là ai mới được chứ?” - Vỹ vẫn thờ ơ.
“Kẻ đó đã vào phòng tôi, cắt một miếng natri. Và người đó đây!” – Trinh giơ ngay chiếc vòng tay ra trước mặt Vỹ.
Vỹ cứng đơ người khi nhìn chiếc vòng tay có cái tên ĐỖ QUYÊN TRINH
“Vỹ, giờ cậu đã tin chưa?” – Thanh hỏi.
“Tôi không tin! Không thể là Trinh được!”
Cả lũ đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì Điệp reo lên:
“A Vỹ, cậu từng nói với tớ khó có kẻ trộm nào vào được đây vì có camera theo dõi. Vậy camera đâu, cậu mau lấy ra xem vào ngày 27/2 có vụ gì xảy ra!”
“Đúng rồi, em mau lấy ra đi!” - Bằng gật đầu đồng ý.
Vỹ cũng ngớ người, vội vàng bật camera lên, tua về ngày 27/2.
“Lúc đó là khoảng 3h chiều, Trinh đã gọi tôi đến phòng này!” - Điệp nói thêm.
Camera hiện rõ hình ảnh Điệp đang mở cửa và bước vào.
Bỗng nhiên lúc đó Điệp ngã xuống đống đồ thí nghiệm và ngọn lửa bùng cháy.
“Cảnh này nhanh quá, chậm lại!” – Thanh nói.
Vỹ cho chậm lại hết cỡ. Cậu nhìn thấy Điệp ngã bởi một cái lon. Cậu tiếp tục tua lại một lần nữa. Căng hết mắt ra, cậu thấy cái lon được ném bởi một cái tay bên cạnh.
Cái tay đó không thể là tay ai được nữa.
Vỹ như hóa đá.
Đoạn camera tiếp tục được quay chậm hơn. Và tất cả đã nhìn thấy ở một góc, Trinh vội vàng chỉ trong vài giây đã đổ nước xuống một cục natri nhỏ. Lửa bùng lên.
“RẦM!!!!!!” – Bàn tay Vỹ đập mạnh xuống cái bàn gỗ khiến cái bàn gãy cả một phần.
Gương mặt cậu đỏ bừng lên, cậu đứng dậy chạy ra ngoài.
Tất cả vội chạy theo Vỹ vì họ biết Vỹ đi tìm ai.
_
Thanh đã mất một ngày, nhưng vẫn không thể tìm ra được một manh mối nào, dù rằng kẻ nó khoanh vùng thì đã có rồi.
Nó mệt mỏi vô cùng.
Nhưng nó không thể bỏ mặc Điệp được.
Sao tự dưng Điệp lại gặp một chuyện khủng khiếp như vậy kia chứ?
Vỹ hiểu lầm cũng đúng…
Vì Vỹ rất yêu thích những đồ thí nghiệm ấy.
Thanh nhìn ra bàn thí nghiệm của mình, nó cũng rất yêu những thứ đồ Hóa học.
Và bỗng nhiên...
Đôi mắt tinh ranh của nó nhìn thấy một thứ!
Cục natri trên bàn nó đều được gói gọn gàng, sao tự dưng lại mở ra như vậy?
Thanh bật dậy, chạy đến chỗ bàn thí nghiệm. Nó vội vàng lấy thước đo lại kích thước của cục natri. Ngắn đi tận 2cm! Rõ ràng là có chuyện không bình thường! Thanh chợt nhớ, thứ natri này dùng để có lửa rất tốt, vì chỉ cần nước đổ lên…
“MẸ ƠI!!!!!” – Thanh vội chạy xuống nhà.
“Gì thế con?” - Mẹ Thanh đang gọt hoa quả, giật mình nghe tiếng con.
“Mẹ ơi, mẹ vào phòng con có động đến bàn thí nghiệm không?”
“Không, mà mẹ còn chẳng vào cơ! Mấy ngày nay phòng con không bẩn, chưa phải lau dọn.”
“Thế thì có ai vào phòng con ngoài mẹ chứ?”
“Hình như không có đâu…À phải rồi, hôm trước có một cô bạn đến lấy vở vì con cầm nhầm của bạn ấy, có lên phòng con!”
Tai Thanh suýt ù đi:
“Gì cơ ạ? Là ai hở mẹ????”
“Mẹ không biết nữa, à quên, hôm đó bạn ấy có làm rơi cái vòng tay, mẹ quên khuấy đi mất. Để mẹ lấy con mang đến trả bạn nhé!”
Mẹ Thanh chạy ra ngăn kéo lục lục cái gì đó.
“Chà đâu nhỉ? Hay là mẹ bán đồng nát mất rồi? Ừm ừm!”
Thanh nóng như lửa, mẹ mà bán đồng nát thì coi như đời mình tàn!
“A đây rồi, cái vòng tay đẹp thế này làm sao vứt đi được!” - Mẹ Thanh giơ ra chiếc vòng tay.
Thanh vội vàng cầm lấy xem. Và đập ngay vào mắt nó chính là dòng chữ rất to khắc trên vòng: Đỗ Quyên Trinh
“Alo Điệp, mày mau đến PVL của Vỹ!”
“Alo anh Bằng à, Vỹ có ở PVL hả anh? Được được, chúng ta mau đến đó ngay!”
Sau khi gọi điện, Thanh mang chiếc vòng, cục natri cùng Điệp và Bằng đã có mặt ngay tại “hiện trường vụ án”. Lúc này Vỹ cũng vừa chuẩn bị dọn dẹp lại phòng, mấy ngày nay cậu vẫn chưa hề dọn rồi.
“Dừng lại đã Vỹ!!!!!!!” – Thanh hét lên.
Vỹ giật mình quay lại thấy ba người đã đứng ngay đó. Cậu thờ ơ:
“Tránh ra đi, tôi không rảnh gặp mấy người! Về mau!”
“Cậu đừng dọn dẹp vội, hãy để cho bọn tớ tìm kiếm đã. Sẽ phát hiện ra thủ phạm đấy! Xin cậu, nếu như cậu muốn biết người thực sự không phải là tớ! ” - Điệp tha thiết.
Vỹ lạnh lùng nhìn Điệp. Cậu giận nó, không muốn tha thứ cho nó nhưng cậu cũng muốn người đã đốt đồ thí nghiệm của mình không phải nó. Thế là Thanh, Bằng, Điệp đi ngay vào trong. Tất cả lục lọi khắp phòng, đồ đạc ngổn ngang quá. Anh Bằng vốn rất thông minh liền lập tức nghĩ ra ý:
“Chúng ta hãy tìm ở những thứ bị cháy và khu vực bị cháy, chắc chắn sẽ có cái gì đó!”
Tất cả liền nghe theo chạy đi tìm. Và anh Bằng đã phát hiện ngay trên một bóng đèn bị cháy:
“Các em, nhìn xem! Có cái gì trên bóng đèn nè!”
Thanh và Điệp chạy tới, Vỹ cũng đứng nhìn theo. Đó là một thứ gì đen thui, dẻo, bám vào bóng đèn.
Bằng tài học Hóa, nhận dạng các chất rất siêu đẳng của mình, Thanh sau một hồi mầy mò liền phán:
“Thứ này không thể là thứ khác ngoài natri của em! Nhưng nó đã bị cháy đen, chứng tỏ có ai đã sử dụng nó gây cháy.”
“Nhưng là ai mới được chứ?” - Vỹ vẫn thờ ơ.
“Kẻ đó đã vào phòng tôi, cắt một miếng natri. Và người đó đây!” – Trinh giơ ngay chiếc vòng tay ra trước mặt Vỹ.
Vỹ cứng đơ người khi nhìn chiếc vòng tay có cái tên ĐỖ QUYÊN TRINH
“Vỹ, giờ cậu đã tin chưa?” – Thanh hỏi.
“Tôi không tin! Không thể là Trinh được!”
Cả lũ đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì Điệp reo lên:
“A Vỹ, cậu từng nói với tớ khó có kẻ trộm nào vào được đây vì có camera theo dõi. Vậy camera đâu, cậu mau lấy ra xem vào ngày 27/2 có vụ gì xảy ra!”
“Đúng rồi, em mau lấy ra đi!” - Bằng gật đầu đồng ý.
Vỹ cũng ngớ người, vội vàng bật camera lên, tua về ngày 27/2.
“Lúc đó là khoảng 3h chiều, Trinh đã gọi tôi đến phòng này!” - Điệp nói thêm.
Camera hiện rõ hình ảnh Điệp đang mở cửa và bước vào.
Bỗng nhiên lúc đó Điệp ngã xuống đống đồ thí nghiệm và ngọn lửa bùng cháy.
“Cảnh này nhanh quá, chậm lại!” – Thanh nói.
Vỹ cho chậm lại hết cỡ. Cậu nhìn thấy Điệp ngã bởi một cái lon. Cậu tiếp tục tua lại một lần nữa. Căng hết mắt ra, cậu thấy cái lon được ném bởi một cái tay bên cạnh.
Cái tay đó không thể là tay ai được nữa.
Vỹ như hóa đá.
Đoạn camera tiếp tục được quay chậm hơn. Và tất cả đã nhìn thấy ở một góc, Trinh vội vàng chỉ trong vài giây đã đổ nước xuống một cục natri nhỏ. Lửa bùng lên.
“RẦM!!!!!!” – Bàn tay Vỹ đập mạnh xuống cái bàn gỗ khiến cái bàn gãy cả một phần.
Gương mặt cậu đỏ bừng lên, cậu đứng dậy chạy ra ngoài.
Tất cả vội chạy theo Vỹ vì họ biết Vỹ đi tìm ai.
_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook