Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
-
Chương 648: Quên em đi
“ Lam Ninh, em là người sợ chết thế sao?” Dạ Thiên Kỳ khó khăn nói.
“ Đúng thế, em không muốn chết thảm như thế.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói.
“ Thế thì, tối hôm nay, bữa cơm này mang ý nghĩa gì? Là bữa cơm chặt đầu anh à?” Trong mắt Dạ Thiên Kỳ có gì đó gợn lên, long lanh ầng ậng.
“ Chỉ là bữa cơm cuối cùng, cảm kích vì anh đã chăm sóc em bao ngày.” Lam Ninh khẽ nói, “ Tiểu Dạ, xin lỗi, nhưng chuyện tình cảm, là không thể miễn cưỡng.” Trong giọng nói của cô không có vẻ gì muốn thương lượng hay bàn bạc cả.
Dạ Thiên Kỳ ném chiếc nhẫn trong tay vào tường, chiếc nhẫn đó không biết văng đi đâu rồi.
Dạ Thiên Kỳ, mày có lẽ là sao cô độc của trời, cả đời này mãi mãi cô đơn mà thôi.
Lam Ninh cũng cảm thấy tim mình như thắt lại, nhưng trong miệng thì vẫn bình thản nói: “Đáng tiếc quá, chiếc nhẫn đẹp như thế, có điều, nhẫn của anh, anh có quyền xử lý, em không thể can thiệp, tạm biệt.”
Cô quay người đi ra phía ngoài cửa.
Dạ Thiên Kỳ như người bị lấy mất linh hồn đứng đờ đẫn ở đó.
Anh không hiểu, tại sao trong thời gian ngắn như thế, Lam Ninh thay đổi nhanh như thế chứ?
Cô ấy thật sự bị Ân Phi Trường dọa?
Cô ấy sợ chết như thế sao?
Cô ấy không thích mình, cho nên bị những lời đường mật của Ân Phi Trường làm cho thay đổi rồi?
Lam Ninh đeo balo của mình điềm tĩnh đi ra khỏi căn nhà tứ hợp, cô không lái xe của Dạ Thiên Kỳ, cô xách túi đồ đi bộ rất lâu mới vẫy được một chiếc taxi: “ Bác tài, đi đến hội quán XX!”
Chiếc taxi khởi động, Lam Ninh ngồi ở ghế sau, nước mắt giàn giụa.
Dạ Thiên Kỳ, xin lỗi, em không phải không thích anh, tại vì quá thích, quá để ý, em không muốn anh rơi vào nguy hiểm, trở thành ma dưới dao của Ân Phi Trường, em phải bảo vệ người em yêu, do đó, em thà rằng hi sinh bản thân, nhảy cùng với sói.
Tiểu Dạ, quên em đi! Quên tên trộm như em đi!
Nước mắt giống như nước mưa không ngừng chảy xuống, nước mắt nhòe nhoẹt, cô ngồi ghế sau của xe taxi khóc không thành tiếng.
Vị tài xế tốt bụng nhìn người con gái đáng thương qua gương chiếu hậu, không nén được tiếng thở dài.
Người con gái xinh đẹp như thế rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà ra nông nỗi này?
Bị người ta ức hiếp hay là……..?
“ Tiểu thư, là bị ức hiếp à? Có cần tôi giúp cô báo cảnh sát không?” Vị tài xế có lòng tốt nghiêm túc nói.
“ Không sao, cảm ơn bác tài, đưa tôi đến nơi tôi muốn đến là được.” Lam Ninh lau nước mắt, vẫn nức nở nói.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tạm biệt, Dạ Thiên Kỳ, em sẽ không bao giờ đến nơi này nữa.
Dạ Thiên Kỳ, bảo trọng!
Tài xế lái xe gật gật đầu, đạp chân ga, chiếc xe như mũi tên lao đến hội quán tư nhân của Ân Phi Trường.
Rất nhanh, đã đến được nơi đó,
Lam Ninh thất thểu bước xuống xe, tiện tay đưa cho tài xế lái xe 100 tệ, trong ánh mắt khó hiểu của tài xế lái xe mà loạng choạng đi vào hội quán tư nhân của Ân Phi Trường.
Lúc này, Ân Phi Trường vẫn ngồi trong phòng khách trang trí xa hoa đó,
Hắn đang cầm gương, soi khuôn mặt hào hoa tuấn tú của mình, khí chất mạnh mẽ, ngũ quan rõ nét, mặc dù trên mặt bị cây kim của Lam Ninh xượt qua, tạo thành một đường sẹo, mặc dù được bác sĩ tư nhân dùng thuốc xử lý, nhưng vẫn còn dấu vết, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp phóng khoáng trên khuôn mặt đó.
Người đàn ông xuất sắc này, trên mặt dù cho có vết sẹo, cũng vẫn cứ đẹp, vẫn cuốn hút người khác.
Ân Phi Trường đột nhiên phát hiện trên mặt mình có một đường sẹo cũng rất hay.
“ Ân Tiên sinh, cô Lam Ninh đến rồi.” Một tên thuộc hạ bước vào, kính cẩn nói với Ân Phi Trường.
“ Được, tôi biết rồi, mời cô ấy vào.” Ân Phi Trường mỉm cười nói.
Trên khuôn mặt của hắn lộ ra nụ cười vui vẻ, Lam Ninh, quả nhiên quay về rồi.
Mặc dù, đã có tên thuộc hạ theo dõi báo cáo về rồi.
Thuận theo tiếng giày cao gót ròn tan trên nền nhà như tiếng đàn mộc, Lam Ninh bước vào mang theo khuôn mặt lạnh lùng, cô xách đồ của mình, vừa đi vào đã nặng nề đặt đồ của mình lên trên bàn.
Sau đó, Lam Ninh thả người một cách nặng nề trên ghế sopha, ôm hai vai dửng dưng nhìn Ân Phi Trường.
Ân Phi Trường rất dịu dàng nhìn cô ấy: “ Ninh Ninh, em chia tay với Dạ Thiên Kỳ rồi?”
“ Như ý của anh, chia tay rồi.” Lam Ninh lạnh lùng nhìn Ân Phi Trường, “ Tôi và anh ấy đã cắt đứt, Ân Phi Trường, anh nói lời phải giữ lấy lời, tôi bây giờ đã chia tay anh ấy, anh không được chạm vào anh ấy. Nếu không, tôi sẽ không đồng ý anh! Tôi có một trăm cách, khiến anh sống mà như chết!”
Ân Phi Trường mỉm cười, cầm một chai rượu vang, rót cho Lam Ninh một ly, rồi lại rót cho mình một ly, hắn ta mỉm cười nâng ly rượu lên: “ Anh đã nói rồi, anh đã nói là làm, tại vì em, anh sẽ tha cho hắn.”
Lam Ninh cầm ly rượu trước mặt lên, ngẩng cổ, uống một hơi hết thứ chết lỏng sóng sánh trong chiếc ly đó.
Trong đôi mắt đó, vẫn là vẻ sắc lạnh tê buốt đến xương tủy.
Được, Ân Phi Trường, tôi sẽ để ý anh, nếu như anh dám gây bất lợi với Dạ Thiên Kỳ, tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu.
Cô cắn chặt môi mình mà nghĩ.
“ Anh rất vui, em có thể quay về bên cạnh anh.” Ân Phi Trường mỉm cười nói, “ Ninh Ninh, anh sẽ đối tốt với em, anh sẽ khiến em yêu anh!”
“ Yêu anh?” Lam Ninh ngước mắt cười khẩy nhìn Ân Phi Trường, “ Có thể sao?”
“ Không có gì là không thể.” Ân Phi Trường lạnh lùng nói.
Khóe miệng của Lam Ninh nhếch lên nở nụ cười lạnh nhạt, cô khẽ lắc đầu: “ Khó quá, Ân Phi Trường, anh có thể khống chế tôi, có thể bảo tôi thay anh bán mạng, nhưng tôi còn lâu mới yêu anh, tại vì tình yêu của tôi, là tình yêu sâu đậm, dù anh có moi tim tôi ra, bên trên cũng sẽ không có tên của anh đâu.”
“ Ninh Ninh, đừng khẳng định như thế chứ, anh tin em có thể yêu được người khác thì cũng có thể yêu anh, sau này cũng sẽ có anh, em sẽ là người của anh.” Ân Phi Trường nhẹ nhàng nói.
“ Ân Phi Trường, không phải tất cả mọi việc anh đều có thể thao túng được, tôi thích ai, yêu ai, cái này anh thật sự không quản được đâu, anh có thể làm được, chỉ là dùng phương thức bỉ ổi để giữ tôi lại bên cạnh anh mà thôi.” Lam Ninh lạnh lùng nói. “ Mục đích của anh bây giờ đã đạt được rồi. tôi cũng quay về bên cạnh anh rồi, anh muốn làm thế nào, tùy anh, nhưng, tôi nói lại lần nữa với anh, tôi chỉ là thuộc hạ của anh, tôi sẽ không yêu anh! Tại vì, anh không đáng để tôi yêu!”
Anh cho rằng tôi quay về bên cạnh anh là có thể tùy ý mà điều khiển tôi sao?
Anh đừng nằm mơ!!! Trong lòng tôi, chỉ có Dạ Thiên Kỳ, sẽ không bao giờ có anh!
Lam Ninh lạnh lùng nhìn Ân Phi Trường, Ân Phi Trường cũng nhìn Lam Ninh, hắn ta nhìn kỹ Lam Ninh hồi lâu, mới dịu giọng nói: “ Không sao, Lam Ninh, anh đã cướp được em về, tim của em, anh cũng có thể cướp được về!”
Lam Ninh chỉ cười khẩy một tiếng.
( Trên thế giới này, có quá nhiều người, không có ý nói tạm biệt, nhưng thật sự muốn cũng không gặp lại được nữa. Có quá nhiều tổn thương, không mong muốn xuất hiện, nhưng lại mang đến những hiểu lầm không có cách nào bù đắp được.)…..
“ Đúng thế, em không muốn chết thảm như thế.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói.
“ Thế thì, tối hôm nay, bữa cơm này mang ý nghĩa gì? Là bữa cơm chặt đầu anh à?” Trong mắt Dạ Thiên Kỳ có gì đó gợn lên, long lanh ầng ậng.
“ Chỉ là bữa cơm cuối cùng, cảm kích vì anh đã chăm sóc em bao ngày.” Lam Ninh khẽ nói, “ Tiểu Dạ, xin lỗi, nhưng chuyện tình cảm, là không thể miễn cưỡng.” Trong giọng nói của cô không có vẻ gì muốn thương lượng hay bàn bạc cả.
Dạ Thiên Kỳ ném chiếc nhẫn trong tay vào tường, chiếc nhẫn đó không biết văng đi đâu rồi.
Dạ Thiên Kỳ, mày có lẽ là sao cô độc của trời, cả đời này mãi mãi cô đơn mà thôi.
Lam Ninh cũng cảm thấy tim mình như thắt lại, nhưng trong miệng thì vẫn bình thản nói: “Đáng tiếc quá, chiếc nhẫn đẹp như thế, có điều, nhẫn của anh, anh có quyền xử lý, em không thể can thiệp, tạm biệt.”
Cô quay người đi ra phía ngoài cửa.
Dạ Thiên Kỳ như người bị lấy mất linh hồn đứng đờ đẫn ở đó.
Anh không hiểu, tại sao trong thời gian ngắn như thế, Lam Ninh thay đổi nhanh như thế chứ?
Cô ấy thật sự bị Ân Phi Trường dọa?
Cô ấy sợ chết như thế sao?
Cô ấy không thích mình, cho nên bị những lời đường mật của Ân Phi Trường làm cho thay đổi rồi?
Lam Ninh đeo balo của mình điềm tĩnh đi ra khỏi căn nhà tứ hợp, cô không lái xe của Dạ Thiên Kỳ, cô xách túi đồ đi bộ rất lâu mới vẫy được một chiếc taxi: “ Bác tài, đi đến hội quán XX!”
Chiếc taxi khởi động, Lam Ninh ngồi ở ghế sau, nước mắt giàn giụa.
Dạ Thiên Kỳ, xin lỗi, em không phải không thích anh, tại vì quá thích, quá để ý, em không muốn anh rơi vào nguy hiểm, trở thành ma dưới dao của Ân Phi Trường, em phải bảo vệ người em yêu, do đó, em thà rằng hi sinh bản thân, nhảy cùng với sói.
Tiểu Dạ, quên em đi! Quên tên trộm như em đi!
Nước mắt giống như nước mưa không ngừng chảy xuống, nước mắt nhòe nhoẹt, cô ngồi ghế sau của xe taxi khóc không thành tiếng.
Vị tài xế tốt bụng nhìn người con gái đáng thương qua gương chiếu hậu, không nén được tiếng thở dài.
Người con gái xinh đẹp như thế rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà ra nông nỗi này?
Bị người ta ức hiếp hay là……..?
“ Tiểu thư, là bị ức hiếp à? Có cần tôi giúp cô báo cảnh sát không?” Vị tài xế có lòng tốt nghiêm túc nói.
“ Không sao, cảm ơn bác tài, đưa tôi đến nơi tôi muốn đến là được.” Lam Ninh lau nước mắt, vẫn nức nở nói.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tạm biệt, Dạ Thiên Kỳ, em sẽ không bao giờ đến nơi này nữa.
Dạ Thiên Kỳ, bảo trọng!
Tài xế lái xe gật gật đầu, đạp chân ga, chiếc xe như mũi tên lao đến hội quán tư nhân của Ân Phi Trường.
Rất nhanh, đã đến được nơi đó,
Lam Ninh thất thểu bước xuống xe, tiện tay đưa cho tài xế lái xe 100 tệ, trong ánh mắt khó hiểu của tài xế lái xe mà loạng choạng đi vào hội quán tư nhân của Ân Phi Trường.
Lúc này, Ân Phi Trường vẫn ngồi trong phòng khách trang trí xa hoa đó,
Hắn đang cầm gương, soi khuôn mặt hào hoa tuấn tú của mình, khí chất mạnh mẽ, ngũ quan rõ nét, mặc dù trên mặt bị cây kim của Lam Ninh xượt qua, tạo thành một đường sẹo, mặc dù được bác sĩ tư nhân dùng thuốc xử lý, nhưng vẫn còn dấu vết, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp phóng khoáng trên khuôn mặt đó.
Người đàn ông xuất sắc này, trên mặt dù cho có vết sẹo, cũng vẫn cứ đẹp, vẫn cuốn hút người khác.
Ân Phi Trường đột nhiên phát hiện trên mặt mình có một đường sẹo cũng rất hay.
“ Ân Tiên sinh, cô Lam Ninh đến rồi.” Một tên thuộc hạ bước vào, kính cẩn nói với Ân Phi Trường.
“ Được, tôi biết rồi, mời cô ấy vào.” Ân Phi Trường mỉm cười nói.
Trên khuôn mặt của hắn lộ ra nụ cười vui vẻ, Lam Ninh, quả nhiên quay về rồi.
Mặc dù, đã có tên thuộc hạ theo dõi báo cáo về rồi.
Thuận theo tiếng giày cao gót ròn tan trên nền nhà như tiếng đàn mộc, Lam Ninh bước vào mang theo khuôn mặt lạnh lùng, cô xách đồ của mình, vừa đi vào đã nặng nề đặt đồ của mình lên trên bàn.
Sau đó, Lam Ninh thả người một cách nặng nề trên ghế sopha, ôm hai vai dửng dưng nhìn Ân Phi Trường.
Ân Phi Trường rất dịu dàng nhìn cô ấy: “ Ninh Ninh, em chia tay với Dạ Thiên Kỳ rồi?”
“ Như ý của anh, chia tay rồi.” Lam Ninh lạnh lùng nhìn Ân Phi Trường, “ Tôi và anh ấy đã cắt đứt, Ân Phi Trường, anh nói lời phải giữ lấy lời, tôi bây giờ đã chia tay anh ấy, anh không được chạm vào anh ấy. Nếu không, tôi sẽ không đồng ý anh! Tôi có một trăm cách, khiến anh sống mà như chết!”
Ân Phi Trường mỉm cười, cầm một chai rượu vang, rót cho Lam Ninh một ly, rồi lại rót cho mình một ly, hắn ta mỉm cười nâng ly rượu lên: “ Anh đã nói rồi, anh đã nói là làm, tại vì em, anh sẽ tha cho hắn.”
Lam Ninh cầm ly rượu trước mặt lên, ngẩng cổ, uống một hơi hết thứ chết lỏng sóng sánh trong chiếc ly đó.
Trong đôi mắt đó, vẫn là vẻ sắc lạnh tê buốt đến xương tủy.
Được, Ân Phi Trường, tôi sẽ để ý anh, nếu như anh dám gây bất lợi với Dạ Thiên Kỳ, tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu.
Cô cắn chặt môi mình mà nghĩ.
“ Anh rất vui, em có thể quay về bên cạnh anh.” Ân Phi Trường mỉm cười nói, “ Ninh Ninh, anh sẽ đối tốt với em, anh sẽ khiến em yêu anh!”
“ Yêu anh?” Lam Ninh ngước mắt cười khẩy nhìn Ân Phi Trường, “ Có thể sao?”
“ Không có gì là không thể.” Ân Phi Trường lạnh lùng nói.
Khóe miệng của Lam Ninh nhếch lên nở nụ cười lạnh nhạt, cô khẽ lắc đầu: “ Khó quá, Ân Phi Trường, anh có thể khống chế tôi, có thể bảo tôi thay anh bán mạng, nhưng tôi còn lâu mới yêu anh, tại vì tình yêu của tôi, là tình yêu sâu đậm, dù anh có moi tim tôi ra, bên trên cũng sẽ không có tên của anh đâu.”
“ Ninh Ninh, đừng khẳng định như thế chứ, anh tin em có thể yêu được người khác thì cũng có thể yêu anh, sau này cũng sẽ có anh, em sẽ là người của anh.” Ân Phi Trường nhẹ nhàng nói.
“ Ân Phi Trường, không phải tất cả mọi việc anh đều có thể thao túng được, tôi thích ai, yêu ai, cái này anh thật sự không quản được đâu, anh có thể làm được, chỉ là dùng phương thức bỉ ổi để giữ tôi lại bên cạnh anh mà thôi.” Lam Ninh lạnh lùng nói. “ Mục đích của anh bây giờ đã đạt được rồi. tôi cũng quay về bên cạnh anh rồi, anh muốn làm thế nào, tùy anh, nhưng, tôi nói lại lần nữa với anh, tôi chỉ là thuộc hạ của anh, tôi sẽ không yêu anh! Tại vì, anh không đáng để tôi yêu!”
Anh cho rằng tôi quay về bên cạnh anh là có thể tùy ý mà điều khiển tôi sao?
Anh đừng nằm mơ!!! Trong lòng tôi, chỉ có Dạ Thiên Kỳ, sẽ không bao giờ có anh!
Lam Ninh lạnh lùng nhìn Ân Phi Trường, Ân Phi Trường cũng nhìn Lam Ninh, hắn ta nhìn kỹ Lam Ninh hồi lâu, mới dịu giọng nói: “ Không sao, Lam Ninh, anh đã cướp được em về, tim của em, anh cũng có thể cướp được về!”
Lam Ninh chỉ cười khẩy một tiếng.
( Trên thế giới này, có quá nhiều người, không có ý nói tạm biệt, nhưng thật sự muốn cũng không gặp lại được nữa. Có quá nhiều tổn thương, không mong muốn xuất hiện, nhưng lại mang đến những hiểu lầm không có cách nào bù đắp được.)…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook