Chương 16: Giải hoặc

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Trên đường đi đến nơi dùng cơm, Nhất Minh nhìn cảnh sắc xung quanh không khỏi sửng sờ chốc lát.

Đập vào trong mắt hắn chính là từng hàng cây lạ, xung quanh có rất nhiều trái màu sắc khác nhau, những cây này có chiều cao khoảng hai trượng tả hữu, cành lá xanh biếc, xen kẽ chính là to to nhỏ nhỏ những linh quả không ngừng tỏa ra từng trận mùi thơm, khiến mồm người thèm chảy nước dãi!

“Không ngờ nơi này lại có một vườn linh quả hương thơm ngát trời như vậy!” Nhất Minh nhìn về những linh quả quả đỏ mọng không khỏi chảy nước miếng, hít sâu một hơi, mùi hương xông thẳng vào mũi, khiến hắn thần thanh khí sảng, thoải mái vô cùng.

Tiếp tục tiến về phía trước, hắn nhìn thấy một gian trúc lâu lộ thiên nằm giữa những hàng cây linh quả, phía trên chỉ có một mái hiên làm bằng trúc, nhìn vô cùng đơn sơ nhưng đầy cảm giác làm cho người như lạc vào tiên cảnh đồng dạng.

Tiến vào bên trong trúc lâu, bàn thức ăn trước mắt không có sơn hào hải vị hay gì, chỉ đơn sơ vài món rau, một món canh, cùng món cá nướng bày sẵn trên bàn.

Nhất Minh nhìn thấy chỉ có mỗi Tiểu Thất ở nơi này không vội hỏi: “Thiết lão vẫn chưa đến a?”.

“Gia gia hiện còn đang câu cá đâu, nhìn dáng vẻ có lẽ là bị đám cá kia chơi xỏ rồi!” Tiểu Thất cười hì hì đáp lại.

Nghe nói như thế, Nhất Minh không khỏi bất ngờ: “Đám cá kia lợi hại như vậy?”.

“Ta cũng không biết, nhưng gia gia luôn bị đám cá kia ăn hết mồi câu cũng không câu được một con nào, hắc hắc.” Tiểu Thất nhìn về phía con sông cười tít mắt nói ra.

“Khục khục, tiểu nha đầu ngươi không lo tu luyện, ở đó suốt ngày lo bát quái cái gì?” một thanh âm đạm mạc từ phía sau truyền đến dọa Tiểu Thất giật mình một cái.

Tiểu Thất vỗ vỗ bộ ngực, nhẹ nhàng thở ra: “Gia gia! người đừng có hù con như vậy có được hay không, dọa chết con rồi!”

Thiết lão nhìn về phía Nhất Minh cười nói:” Tiểu tử ngươi cũng không tệ a, vừa khôi phục không bao lâu liền đột phá, thiên tư quả nhiên không sai”

“Thiết lão nói đùa! Nhắc tới chuyện này ta có một chút nghi hoặc mong được thỉnh giáo Thiết lão!” nói Nhất Minh liền đứng dậy cung kính chắp tay hướng về Thiết lão.

“Tiểu tử ngươi có gì không hiểu cứ hỏi, đừng có khom khom bái bái ta cảm thấy rất phiền phức.” Thiết lão khoác khoác tay nói.

“Chuyện là như vầy, theo ta được biết là võ giả chỉ có thể mở tới đệ bát mạch, nhưng trong lúc ta hấp thu linh thạch tu luyện về sau, vô tình mở đệ cửu mạch, còn xin Thiết lão giải hoặc.” Nhất Minh cẩn thận ngồi xuống nói ra.

“Đệ cửu mạch a!” Thiết lão thật sâu nhìn Nhất Minh một hồi, chậm rãi mở miệng nói:

“Đúng như ngươi nói, võ giả nơi này chỉ có thể mở bát mạch, nhưng nếu trong người có đặc thù thể chất sẽ viễn siêu người thường, cho nên có thể mở tối đa Thập Lục khỏa kinh mạch.

Những người có thể chất đặc thù trong thế giới này quả thật là đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cũng không hẳn là bên ngoài thế giới này không thể không có, cho nên ngươi cũng đừng có tự kiêu tự ngạo.

Ngươi mặc dù có thể khai mở nhiều mạch hơn người khác, nhưng cũng đồng nghĩa tiêu tốn tài nguyên gấp nhiều lần người khác, cũng coi như là công bằng công chính, haha.”

Nghe nói như vậy, Nhất Minh liền bừng tỉnh đại ngộ.

“Thì ra là vậy! Đa tạ Thiết lão giải hoặc.” Nhất Minh chắp tay hướng về Thiết lão nói.

Nếu như tất cả là do thể chất của mình mà ra. thì toàn bộ đều có thể giải thích thông, mình tu luyện gần như tiêu tốn tài nguyên viễn siêu người bình thường.

Nếu không có “giọt tí tách” gì đó, coi như mình có tài nguyên tu luyện dồi dào, cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể hấp thu xong đống tài nguyên để lớn mạnh bản thân.

Nghĩ đến đây Nhất Minh không khỏi tò mò về “giọt tí tách” trong cơ thể mình, hắn rất muốn hỏi Thiết Lão nhưng lại đè nén lại cảm giác xúc động trong lòng.

Bởi vì mỗi người đều có bí mật của riêng mình, mặc dù Thiết lão đối với mình rất tốt, nhưng không có nghĩa việc gì mình cũng lộ ra bên ngoài, dù sao "giọt tí tách" cũng ở trong cơ thể của mình, từ từ tìm hiểu cũng không muộn.

“Không có việc gì, tiểu tử ngươi tu luyện ắt sẽ khác biệt so với mọi người, nếu không có cơ duyên trong người, ngươi muốn tăng lên tự thân sức mạnh e rằng khó hơn lên trời.” Thiết lão cười nhạt một tiếng, ý vị thâm trường nói.

Nghe đến đây, Nhất Minh liền hiểu rõ không phải tự nhiên mà Thiết lão lại nói như vậy, hắn chắp tay một cái: “Xin Thiết lão chỉ giáo!”.

"Bây giờ nói những thứ này đối với ngươi không có ý nghĩa gì, nhưng ta có thể nói ngắn gọn với ngươi một điều là thế giới này hầu như không có người nào có thể trở thành thể tu.

Lí do tại sao thì ngươi cũng có thể hiểu được là do thể chất là một phần, nhưng phần lớn là do thế giới này không có truyền thừa về đạo này.

Mà để phát huy toàn bộ thể chất trong người của ngươi, ngươi cần phải có truyền thừa về đạo này, tu luyện thân thể hoàn toàn không giống với những tu sĩ ở đây, nếu ngươi muốn bản thân phát huy đến cực hạn, thì cần phải đi ra một con đường thuộc về chính mình.

Nhưng rất tiếc, về điểm này, ta không có cách nào giúp ngươi cho được.

Chính vì thế, không lâu sau đó tại Thương Minh Thành liền có bí cảnh mở ra, nếu ngươi có thể tiến vào nơi đó lịch luyện đối với ngươi hẳn là một trận tạo hoá không chừng, còn có thể đi đến một bước nào thì tùy thuộc vào bản thân ngươi.” Thiết lão nói.

Nghe đến đây, Nhất Minh không khỏi giật mình một cái, hắn không nghĩ tới Thiết lão lại có thể biết được thời gian mà bí cảnh xuất hiện.

Theo như hắn được biết, bí cảnh không phải là tự nhiên xuất hiện hay sao a, làm sao con người có thể biết trước thời gian nó xuất hiện cho được?

Nghe đến bí cảnh hai chữ, Nhất Minh tâm động không thôi.

Phải biết,

Bí cảnh hai chữ, khiến không ít tu sĩ vì đó điên cuồng!

Mặc dù không ai biết bên trong có thứ gì đang chờ lấy họ, nhưng lòng ham muốn đoạt cơ duyên khiến họ không ngừng dấn thân vào.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi!

Không ít võ giả vì tiến vào bí cảnh đoạt được tạo hóa mà nhất phi trung thiên, nhưng cũng có tu sĩ vì tiến vào bí cảnh mà qua đời tại chỗ, có thể nói bí cảnh chính là nơi hung hiểm cùng cơ duyên đều tại.

Còn vì cái gì Thiết lão biết được bí cảnh sẽ sắp mở ra thì hắn không biết được, nhưng nghĩ đến thực lực của Thiết lão hẳn là không cần thiết lừa gạt mình a.

“Bí cảnh! Thương Minh Thành!” Nhất Minh không khỏi lầm bầm trong miệng.

“Ăn cơm ăn cơm..." Thiết lão nhìn hắn lầm bầm tựa như thằng khùng đồng dạng, không khỏi khoác khoác tay nói.

Vài ngày sau.

Tại một nơi thông đạo nào đó dưới biển sâu, có hai đạo thân ảnh đang đứng tại nơi này.

"Thế nào? Người của chúng ta tại Trung vực có tin tức chưa?"

Một người còn lại gật đầu rồi lắc đầu nói:

"Có, nghe nói tiểu tử đi vào Đoạn Mộc Lâm tại Đông vực, nhưng hiện tại vẫn chưa có tin tức gì thêm về tiểu tử đó."

"Ừm, có lẽ chúng ta cần phái người tiến về nơi đó một chuyến."

"Minh bạch, sớm tại trước đó, ta liền cho Long Ngạo tiến về."

Long Ngạo chính là bọn hắn trong tộc thiên kiêu.

Người cầm đầu nhẹ nhàng gật đầu.

"Thêm một chuyện, lão tổ đã suy tính ra được tại Đông Vực sẽ xuất hiện bí cảnh, trước đó, hãy an bài thêm người tiến về đảm bảo vạn vô nhất thất, gần đây kết giới đã thả lỏng một ít, chỉ có thể để võ giả dưới Chân Nguyên cảnh vượt qua, nếu không ta cũng sẽ tự minh tiến về tranh đoạt một chuyến.

Cơ duyên lần này không giống như bình thường, Long tộc ta sớm muộn gì cũng sẽ quân lâm Thiên Giới Vực, bắt đầu từ giờ cẩn thận hành động đừng để những lão già đó phát giác động tĩnh.

Nếu không chúng ta hao phí tâm tư đều uổng phí.."

Thanh niên kia gật đầu.

Cuối cùng quay người rời đi.

Đoạn Mộc Lâm chỗ sâu.

Nhất Minh đã khôi phục hoàn toàn, một thân tu vi cũng bước vào Luyện Thể trung kỳ.

Tại mấy hôm trước, hắn quyết định mang Tôi Thể Quyết thăng đến tầng thứ năm, tiêu tốn của hắn 25 Linh điểm.

Hiện tại hắn chỉ còn 22 Linh điểm không đủ đến tiến vào tầng thứ sáu.

Điều này đồng nghĩa với lực lượng của hắn không dưới 1500 cân, có thể tương ứng với võ giả Tôi thể cảnh ngũ trọng.

"Tốc độ tu luyện của ta e rằng có chút nhanh a, nhưng ta cảm giác căn cơ của mình không hề bị lay động chút nào, hoàn toàn vững như bàn thạch a!" Nhất Minh cảm thụ tự thân lực lượng không khỏi cảm khái một câu.

Bây giờ muốn tăng cao tu vi phải không ngừng thu thập linh điểm, mà dạng này, chỉ có thể thông qua chém giết sinh linh mới có thể làm được.

Nghĩ đến đây.

Nhất Minh liền dự định ngày mai sẽ từ biệt Thiết lão và Tiểu Thất, dù sao tự thân thương thế của hắn cũng đã khôi phục không sai biệt lắm, cũng không thể tiếp tục lại ở nhờ người ta a.

Nhớ lại lúc hắn mới tiến vào Đoạn Mộc Lâm, có không ít thế lực truy đuổi hắn một đường chạy thẳng đến đây, khiến hắn cảm khái không thôi.

Bây giờ nghĩ lại, chính mình nếu muốn rời đi phải va chạm mới đám yêu thú này, với thực lực của mình muốn sống sót qua đám yêu thú này e rằng là si tâm vọng tưởng.

Nghĩ đến đây, Nhất Minh không khỏi lắc đầu tặc lưỡi!

Đây là nguy hiểm nhưng đồng thời cũng là tạo hoá, trong khu rừng rậm này có không ít kì hoa dị thảo, theo lời của Tiểu Thất, đám yêu thú này thường sẽ canh giữ một khu thảo dược nào đó.

Cho nên nói.

Nơi nào có yêu thú, nơi đó có cơ duyên!

Nhưng còn lấy được hay không thì phải tùy vào bản thân rồi.

Thở dài một cái, Nhất Minh tâm thần chìm vào trong bảng

Tính danh: Nhất Minh

Tu vi: Luyện thể trung kỳ

Chủng tộc: Nhân tộc

Thế lực: Quang Minh Điện

Thể chất: Hồng Thiên Bá Thể (10%)

Công pháp:

Thôi Tâm Chưởng (60%) (có thể tăng lên)

Tôi thể quyết (tầng 5)

Linh điểm: 22

Cảm tạ các vị huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có thể mời tiểu đệ ly cafe sáng cảm tạ rất nhiều

Momo:0396346764

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương