Nhục Hồng Ngải
-
Chương 20: Chôn giấu
Bách ngã sõng xoài dưới chân gốc cây lớn, người ê ẩm vì đau. Anh ngã từ trên khá cao xuống. Bách ngồi mất một lúc xoa chân xoa tay cho dịu đi cơn đau, may mà không hề hấn gì về xương cốt, chỉ bì trầy xước mà thôi. Vào lúc nước sôi lửa bỏng như thế này đúng là không thể gặp tai nạn, ốm đau được.
Vừa hoàn hồn, Bách đứng lên để tiếp tục công cuộc tìm kiếm. Cú ngã và sức nặng của anh đã xé toạc một phần thân cây mục ra, chiếc cành gãy đang lỏng lẻo ở 1 bên cây. Để cành cây lỏng lẻo thế không ổn, Bách bèn với tay giằng mạnh cành cây để nó rơi xuống đất. Lực kéo của anh khiến vết nứt càng ăn sâu vào trong thân cây. Cành cây rơi xuống và một phần vỏ cây cũng bị xé toạc ra.
Bất chợt một thứ hiện ra khiến Bách gần như hét toáng lên.
Anh nhìn ra ở vết nứt sâu trong thân cây mục đó, có thứ gì trăng trắng lộ ra với hai hõm sâu. Một chiếc đầu lâu.
Trời ơi...đây có thể nào là một vụ án mạng nào đó nữa?...Bách thầm nghĩ. Nếu như đã cố tình để chiếc đầu lâu vào đây....
Bách giơ hai ngón tay lên gõ khe khẽ lên thân cây. Có tiếng vang dội lại bên trong thân cây khe khẽ. Hình như chiếc cây này rỗng...
Bách chợt rùng mình. Có lẽ ai đó đã chôn xác người vào đây...
Anh nhìn ra xung quanh, chẳng có ai cả. Việc này có nên trình báo cho ai không?
Bách tò mò, lấy hết can đảm dùng tay không khẽ nhấc chiếc đầu lâu lên đề nhòm vào bên trong thân cây đen sì. Đầu anh mường tượng sẽ phát hiện ra một bộ xương người...
Thế nhưng điều anh nhìn thấy lại không phải như vậy.
Vừa nhấc chiếc đầu lâu lên, anh nhận ra rằng chiếc đầu lâu này khá nhỏ, trông giống như của một đứa trẻ nào đó...chứ không phải là của người trưởng thành. Anh cũng đã xem một số phim trinh thám nên anh có chút kiến thức như vậy.
Nhòm xuống dưới thân cây, anh bàng hoàng nhận ra ngay phía dưới chiếc đầu lâu nhỏ đó là một hình khối tròn trắng khác...Một chiếc đầu lâu khác...
Anh quá ghê tởm bèn đặt chiếc đầu lâu kia lại chỗ cũ, nhét thật sâu dưới thân cây mục. Anh rùng mình nghĩ tới rằng có khi thân cây này chứa toàn những chiếc đầu lâu hoặc xương của rất nhiều đứa trẻ...
Có khi nào bộ tộc gần đây ăn thịt người?
Anh không dám làm ầm phát hiện kinh khủng vừa rồi của mình ra. Anh sợ bản thân sẽ bị thủ tiêu. Anh không thể ngờ được ở trong thân cây đằng sau bản Mường này có chứa xương người. Hay có khi đó lại là một tục lệ kinh tởm nào khác...
Thầy H"Nue nhắn nhủ anh tìm hiểu những chiếc cây này để làm gì...? Hay ý thầy là...
Con của anh cũng là một trong những chiếc đầu lâu này? Ý thầy là con anh đã chết?
Thông tin Bách vừa nhìn thấy khiến anh gần như khuỵu xuống. Nếu như đó là sự thật...thì con trai anh đã phải trải qua những giờ phút như thế nào? Chắc đau đớn lắm, sợ hãi lắm, không có ai bên cạnh...Thế rồi con bị nhồi vào đây, chật chội, lạnh lẽo...
Bách quỳ xuống thân cây, nước mắt anh chảy ra ròng ròng rồi gần như không thể kìm lại được nữa. Làm thế nào để anh đưa con về đây...Động cơ sau những hành động man rợ này là gì?
Anh không dám ở lại nơi đó lâu. Bách ôm chặt nỗi đau đi khỏi cánh đồng. Anh không biết quả thực Nhật còn hay là mất. Có lẽ anh nên xuống dưới thành phố để trình báo công an....
Đêm đó Bách không sao ngủ nổi. Nước mắt anh chảy ướt đẫm chiếc gối đang nằm. Mất bao ngày lăn lộn vậy mà anh đã đến muộn thật sao?
Thế nhưng bài thơ của Dương cũng như lời của ông thầy bói mù Bách gặp dọc đường đều khẳng định thời gian vẫn còn. Ngày cuối cùng- nguyệt thực sẽ là ngày đoàn viên...Anh muốn tin vợ mình, tin rằng anh sẽ được gặp lại con... Hơn thế nữa thầy H"Nue còn nhắn anh phải tìm bí mật nằm phía sau tấm bản đồ...Anh có xem xét kĩ thế nào cũng không thấy gì...Đúng là phải đợi đến ngày Rằm thật sao?
Có thể anh vẫn còn thời gian...anh không nên quá bi lụy vào lúc này, phải không?
Bách kiên nhẫn chờ đợi những từng trôi qua trong bế tắc. Cơ hội cuối cùng của anh là ngày Rằm- Nguyệt thực sắp tới. Ngày nào anh cũng đi ra đi vào, lần mò thêm ở cánh đồng bất tận ấy nhưng tuyệt nhiên không dám lại gần chiếc cây nào nữa. Anh giấu nhẹm mọi chuyện coi như không biết gì, có vẻ chuyện chiếc cây chứa xương người chưa ai phát giác ra bởi cánh đồng đó không có ai qua lại.
Anh đi lại ở bản Mường nhiều đến mức cô gái xinh đẹp tên Ban cũng có đôi lần bắt gặp anh và tò mò hỏi: "Ơ, hình như tôi mới gặp anh vài hôm trước nhỉ? Sao rồi hả anh? Sao anh chưa đi tìm bà Mo?".
"Tôi có chút chuyện...phải ở lại..". Bách trả lời câu hỏi một cách lảng tránh rồi bỏ đi. Anh vẫn đề phòng, không muốn người khác biết được những bí mật mình đang nắm giữ. Cô gái đó ngạc nhiên nhìn theo anh. Có vẻ như cô gái đó rất muốn giúp...
Cuối cùng ngày Rằm cũng tới. Anh sốt ruột chờ đợi đến tối. Trong lòng anh vừa có chút hồi hộp vừa có chút sợ hãi. Anh sợ ngày này qua đi mà anh vẫn chưa tìm được con...Lỡ anh mắc sai lầm nào đó và đến muộn?
Tối hôm ấy, Bách ra cánh đồng sau bản Mường rất sớm. Anh ngồi thụp xuống ở một góc và chờ trăng lên. Hôm nay vầng trăng mờ trên nền trời đã khắc một nét tròn khá hoàn hảo. Khoảng 22h đêm, hiện tượng Nguyệt thực toàn phần sẽ xảy ra.
Bách mân mê tấm bản đồ của thầy H"Nue để lại trong tay. Mấy ngày này, đêm nào anh cũng thức mò mẫm những bí ẩn trong tấm bản đồ, dò dẫm các kí hiệu nhưng vẫn không giải được. Lí do tại sao phải đợi đến ngày Rằm?
Bách nhìn chằm chằm vào vầng trăng và chợt giật mình nhận ra.
Anh rải thẳng chiếc bản đồ ra và giơ thẳng lên trên vầng trăng. Ánh trăng xuyên thủng qua lớp giấy cũ.
Bất ngờ, điều khác lạ đã xảy ra. Những đường nét màu đỏ dần hiện lên, đánh dấu một đường dài. Hình vẽ hiển thị một mũi tên ra phía sau ngọn núi lớn bên tay trái, có thêm một hình chiếc thang và ròng rọc nho nhỏ. Đó chính là lối lên bí mật tới chiếc hang động kỳ quái kia.
Bách mừng như bắt được vàng. Có lẽ sau buổi lễ Phán quyết, thầy H"Nue đã nhận ra điều bí ẩn nào đó nên nhắn anh tìm tới hang động này.
Không một chút chậm trễ, Bách bèn theo chỉ dẫn, đi bộ ra phía xa sau núi. Khu vực hẻo lánh này gần như không có ai lui tới. Mực vẽ liên tục mờ đi, Bách phải soi lên ánh trăng mới đi tiếp được.
Mất một khoảng thời gian, Bách mới tìm được một chiếc ròng rọc lớn giấu kín trong một bụi cây có ba lùm đã được vẽ trong tấm bản đồ.
Bách khẽ kéo chiếc ròng rọc xuống. Tiếng động vang lên ken két. Từ từ dần dần, một chiếc thang gỗ dài từ trên cao lọc xọc rơi xuống. Bên cạnh chiếc thang còn có một hệ thống chuyển đồ bằng thang máy gỗ ở chiếc dây ròng rọc thứ hai. Bách không hiểu nơi đây ẩn chứa cái gì. Anh nhìn ngó nghiêng xem có ai đang để ý tới mình không rồi mới khó nhọc leo lên. Chiếc thang dẫn lên khá cao nhưng chắc chắn, không hề trơn trượt. Anh leo một lúc thì tới được bờ đá phía trên. Ở trên đó, có 1 con đường độc đạo dẫn tới cầu thang đá lên cao nữa.
Leo hết những bậc cầu thang, anh nhận ra hang động mà mình đứng nhìn không rõ từ phía dưới đất hiện ra.
Ở bên ngoài cửa hang động sâu hun hút ấy có hai ngọn đuốc cháy lên le lói, dẫn vào bên trong là ánh đèn vàng mập mờ. Hóa ra trên này cũng có người trông coi thường xuyên.
Anh khẽ gỡ ngọn đuốc ở bên ngoài cửa ra để lấy ánh sáng bước vào trong hang động tối. Anh ngỡ ngàng nhận ra bên trong hang động lớn hơn anh nghĩ.
Cảnh tượng ghê rợn hiện ra. Ở trên tường, hình hài của những chiếc quan tài treo chỉ ngỡ có thể nhìn thấy qua phim ảnh hiện ra lồ lộ trước mắt anh. Có những chiếc quan tài treo ngang, có những chiếc quan tài treo dọc, đặt trên những thanh gỗ ngang cũ kĩ. Vỏ những chiếc quan tài gỗ đã tróc hết ra, thưa mục đi theo thời gian. Nơi đây là chốn yên nghỉ của vài chục nhân mạng.
Đi sâu vào trong hang động, anh nhận ra nơi này đã có sự can thiệp sâu của con người chứ không hoàn toàn thô sơ như anh tưởng. Quả thực bà Mo Xa Tích đã xây dựng nơi đây theo ý mình. Các vách đá bên trong đính một hàng bóng đèn chưa được bật lên. Hóa ra nơi này đã có cả một hệ thống điện rồi. Con đường dẫn anh vào sâu hơn, dẫn ra một sảnh khá lớn trong lòng hang động. Anh ngạc nhiên nhìn thấy ở đây có một chiếc máy trộn lớn đang án ngữ. Bên trong lòng máy trộn vẫn còn dính lại chút hỗn hợp nhuyễn dính nào đó màu đo đỏ.
Bách hơi rờn rợn, bèn đi sang cách ngách hang xung quanh để dò tìm. Anh cảm giác mình đang ở bên trong nơi sản xuất thứ gì đó.
Ngách hang bên trái có hai chiếc bàn bên cạnh một cỗ máy lớn đồ sộ mà anh không hiểu rõ cỗ máy đó dùng để làm gì.
Chiếc bàn trong góc rải đầy những thứ dao kéo sắc nhọn và một bồn rửa đá đục khô cứng. Chiếc bàn còn lại được rải khăn nilong, dưới mặt đất còn vương vãi dây thừng.
Bách nhìn kĩ dưới chân hơn. Anh nhận ra mặt đất trong căn phòng này vương vãi bết dính chất lỏng màu đỏ như máu.
Lùi ra khỏi ngách hang đó, Bách đi sang căn phòng đối diện có một cánh cửa gỗ lớn khép hờ.
Vừa đẩy chiếc cửa bước vào, mùi tanh hôi xộc vào mũi khiến Bách cảm thấy khó thở. Căn phòng tù túng và ngột ngạt, tối om. Khắp nền đất, lăn lóc những chiếc lồng rỗng không hay dùng để nhốt gà vịt. Bách giật mình nhìn thấy một bóng người lấp ló ngồi phía cuối trong góc phòng.
Dáng người đó bất động, chỉ thấy mái đầu nghiêng nghiêng. Anh lại gần hơn để xem xét.
Hình ảnh Bách nhìn thấy ám ảnh anh từ đó đến mãi sau này.
Đó không phải là một người còn sống. Đó là xác của một đứa trẻ khoảng 8,9 tuổi, đang ngồi dựa lưng vào tường, không còn toàn thây. Mắt đứa trẻ khép hờ, gục xuống thân dưới.
Thân dưới của cái xác, nói trắng ra là chỉ còn trơ mỗi xương sườn và bắp chân tướm máu. Phần thịt đã bị róc ra khỏi cơ thể của cậu bé, nội tạng cũng không còn. Bên cạnh, hai cánh tay buông thõng trơ xương, từng đường gân lộ ra nối liền giữa thịt và xương. Một vài thớ thịt vẫn còn lủng lẳng ở trên những mẩu xương dài hằn đỏ những vết máu.
Máu tươi nhễu nhại xung quanh nơi cậu bé đó đang ngồi. Không những thế, đôi má của cậu bé còn bị khoét mất rất sâu, để lộ ra xương hàm trắng ởn ở bên trong. Bách kêu lên khiếp hãi rồi chạy như bay ra khỏi căn phòng đó...
Bách quỳ xuống, nôn thốc nôn tháo tất cả những gì anh đã đưa vào bụng trưa nay. Khung cảnh vừa rồi quá ghê rợn khiến anh lợm giọng. Trước giờ anh chưa từng nhìn thấy tận mắt thứ gì dã man đến vậy. Nhìn đứa bé đó, rõ ràng là nó bị sát hại rồi bị khoét thịt ra, chết không toàn thây.
Anh nhìn một vòng xung quanh nơi mình đang đứng. Bách cảm nhận rõ ràng thấy một âm mưu ghê rợn nào đó. Mọi thứ dần liên kết với nhau: Những bộ xương của những đứa trẻ được lấp đầy trong những gốc cây chết và xác chết cậu bé xấu số vừa rồi...Những dụng cụ mà anh nhìn thấy ở ngách hang bên kia là dùng để mổ xẻ xác của những đứa trẻ này. Xong việc..những đứa trẻ bị vứt sang bên kia như một thứ đồ bỏ.
Chúng bắt cóc lũ trẻ là có lí do riêng. Số phận của con trai anh cũng sẽ như thế này sao???
Vậy thì những đứa trẻ còn lại đang được giam giữ ở đâu?
Bách đứng bật dậy điên cuồng lần tìm mọi ngóc ngách trong hang động đó để tìm kiếm dấu hiệu của một buồng giam giữ. Anh phải nhanh lên trước khi đêm tàn. Nếu ngày hôm nay là hạn cuối thì chắc chắn cũng phải có 1 lí do nào đó. Nhật đã đợi anh rất lâu, phải chịu bao nhiêu khổ sở. Vậy mà đến bây giờ anh mới có thể mò ra bí mật này.
Anh đảo qua đảo lại hang động đó rất nhiều. Bách vứt cây đuốc lập lòe xuống đất. Anh lần mò tìm công tắc điện phía gần cổng hang động. Ánh sáng rõ ràng sẽ khiến việc tìm kiếm dễ hơn. Anh bật công tắc, cả hang động ngập trong thứ ánh sáng vàng vọt.
Bách mải miết tìm kiếm. Ngoài ba ngách chính đó ra, hang động chỉ có một ngách cụt, không dẫn tới đâu cả, anh không tìm thấy dấu hiệu nào của một căn phòng ẩn. Anh lo sợ nơi giam giữ những đứa trẻ không nằm trong hang động này. Bách trở nên vội vã cuống cuồng. Anh phải nhanh lên trước khi có người tới.
Đúng lúc Bách chạy ra ngoài hang động thì anh nghe thấy một tiếng động nhỏ.
Vừa hoàn hồn, Bách đứng lên để tiếp tục công cuộc tìm kiếm. Cú ngã và sức nặng của anh đã xé toạc một phần thân cây mục ra, chiếc cành gãy đang lỏng lẻo ở 1 bên cây. Để cành cây lỏng lẻo thế không ổn, Bách bèn với tay giằng mạnh cành cây để nó rơi xuống đất. Lực kéo của anh khiến vết nứt càng ăn sâu vào trong thân cây. Cành cây rơi xuống và một phần vỏ cây cũng bị xé toạc ra.
Bất chợt một thứ hiện ra khiến Bách gần như hét toáng lên.
Anh nhìn ra ở vết nứt sâu trong thân cây mục đó, có thứ gì trăng trắng lộ ra với hai hõm sâu. Một chiếc đầu lâu.
Trời ơi...đây có thể nào là một vụ án mạng nào đó nữa?...Bách thầm nghĩ. Nếu như đã cố tình để chiếc đầu lâu vào đây....
Bách giơ hai ngón tay lên gõ khe khẽ lên thân cây. Có tiếng vang dội lại bên trong thân cây khe khẽ. Hình như chiếc cây này rỗng...
Bách chợt rùng mình. Có lẽ ai đó đã chôn xác người vào đây...
Anh nhìn ra xung quanh, chẳng có ai cả. Việc này có nên trình báo cho ai không?
Bách tò mò, lấy hết can đảm dùng tay không khẽ nhấc chiếc đầu lâu lên đề nhòm vào bên trong thân cây đen sì. Đầu anh mường tượng sẽ phát hiện ra một bộ xương người...
Thế nhưng điều anh nhìn thấy lại không phải như vậy.
Vừa nhấc chiếc đầu lâu lên, anh nhận ra rằng chiếc đầu lâu này khá nhỏ, trông giống như của một đứa trẻ nào đó...chứ không phải là của người trưởng thành. Anh cũng đã xem một số phim trinh thám nên anh có chút kiến thức như vậy.
Nhòm xuống dưới thân cây, anh bàng hoàng nhận ra ngay phía dưới chiếc đầu lâu nhỏ đó là một hình khối tròn trắng khác...Một chiếc đầu lâu khác...
Anh quá ghê tởm bèn đặt chiếc đầu lâu kia lại chỗ cũ, nhét thật sâu dưới thân cây mục. Anh rùng mình nghĩ tới rằng có khi thân cây này chứa toàn những chiếc đầu lâu hoặc xương của rất nhiều đứa trẻ...
Có khi nào bộ tộc gần đây ăn thịt người?
Anh không dám làm ầm phát hiện kinh khủng vừa rồi của mình ra. Anh sợ bản thân sẽ bị thủ tiêu. Anh không thể ngờ được ở trong thân cây đằng sau bản Mường này có chứa xương người. Hay có khi đó lại là một tục lệ kinh tởm nào khác...
Thầy H"Nue nhắn nhủ anh tìm hiểu những chiếc cây này để làm gì...? Hay ý thầy là...
Con của anh cũng là một trong những chiếc đầu lâu này? Ý thầy là con anh đã chết?
Thông tin Bách vừa nhìn thấy khiến anh gần như khuỵu xuống. Nếu như đó là sự thật...thì con trai anh đã phải trải qua những giờ phút như thế nào? Chắc đau đớn lắm, sợ hãi lắm, không có ai bên cạnh...Thế rồi con bị nhồi vào đây, chật chội, lạnh lẽo...
Bách quỳ xuống thân cây, nước mắt anh chảy ra ròng ròng rồi gần như không thể kìm lại được nữa. Làm thế nào để anh đưa con về đây...Động cơ sau những hành động man rợ này là gì?
Anh không dám ở lại nơi đó lâu. Bách ôm chặt nỗi đau đi khỏi cánh đồng. Anh không biết quả thực Nhật còn hay là mất. Có lẽ anh nên xuống dưới thành phố để trình báo công an....
Đêm đó Bách không sao ngủ nổi. Nước mắt anh chảy ướt đẫm chiếc gối đang nằm. Mất bao ngày lăn lộn vậy mà anh đã đến muộn thật sao?
Thế nhưng bài thơ của Dương cũng như lời của ông thầy bói mù Bách gặp dọc đường đều khẳng định thời gian vẫn còn. Ngày cuối cùng- nguyệt thực sẽ là ngày đoàn viên...Anh muốn tin vợ mình, tin rằng anh sẽ được gặp lại con... Hơn thế nữa thầy H"Nue còn nhắn anh phải tìm bí mật nằm phía sau tấm bản đồ...Anh có xem xét kĩ thế nào cũng không thấy gì...Đúng là phải đợi đến ngày Rằm thật sao?
Có thể anh vẫn còn thời gian...anh không nên quá bi lụy vào lúc này, phải không?
Bách kiên nhẫn chờ đợi những từng trôi qua trong bế tắc. Cơ hội cuối cùng của anh là ngày Rằm- Nguyệt thực sắp tới. Ngày nào anh cũng đi ra đi vào, lần mò thêm ở cánh đồng bất tận ấy nhưng tuyệt nhiên không dám lại gần chiếc cây nào nữa. Anh giấu nhẹm mọi chuyện coi như không biết gì, có vẻ chuyện chiếc cây chứa xương người chưa ai phát giác ra bởi cánh đồng đó không có ai qua lại.
Anh đi lại ở bản Mường nhiều đến mức cô gái xinh đẹp tên Ban cũng có đôi lần bắt gặp anh và tò mò hỏi: "Ơ, hình như tôi mới gặp anh vài hôm trước nhỉ? Sao rồi hả anh? Sao anh chưa đi tìm bà Mo?".
"Tôi có chút chuyện...phải ở lại..". Bách trả lời câu hỏi một cách lảng tránh rồi bỏ đi. Anh vẫn đề phòng, không muốn người khác biết được những bí mật mình đang nắm giữ. Cô gái đó ngạc nhiên nhìn theo anh. Có vẻ như cô gái đó rất muốn giúp...
Cuối cùng ngày Rằm cũng tới. Anh sốt ruột chờ đợi đến tối. Trong lòng anh vừa có chút hồi hộp vừa có chút sợ hãi. Anh sợ ngày này qua đi mà anh vẫn chưa tìm được con...Lỡ anh mắc sai lầm nào đó và đến muộn?
Tối hôm ấy, Bách ra cánh đồng sau bản Mường rất sớm. Anh ngồi thụp xuống ở một góc và chờ trăng lên. Hôm nay vầng trăng mờ trên nền trời đã khắc một nét tròn khá hoàn hảo. Khoảng 22h đêm, hiện tượng Nguyệt thực toàn phần sẽ xảy ra.
Bách mân mê tấm bản đồ của thầy H"Nue để lại trong tay. Mấy ngày này, đêm nào anh cũng thức mò mẫm những bí ẩn trong tấm bản đồ, dò dẫm các kí hiệu nhưng vẫn không giải được. Lí do tại sao phải đợi đến ngày Rằm?
Bách nhìn chằm chằm vào vầng trăng và chợt giật mình nhận ra.
Anh rải thẳng chiếc bản đồ ra và giơ thẳng lên trên vầng trăng. Ánh trăng xuyên thủng qua lớp giấy cũ.
Bất ngờ, điều khác lạ đã xảy ra. Những đường nét màu đỏ dần hiện lên, đánh dấu một đường dài. Hình vẽ hiển thị một mũi tên ra phía sau ngọn núi lớn bên tay trái, có thêm một hình chiếc thang và ròng rọc nho nhỏ. Đó chính là lối lên bí mật tới chiếc hang động kỳ quái kia.
Bách mừng như bắt được vàng. Có lẽ sau buổi lễ Phán quyết, thầy H"Nue đã nhận ra điều bí ẩn nào đó nên nhắn anh tìm tới hang động này.
Không một chút chậm trễ, Bách bèn theo chỉ dẫn, đi bộ ra phía xa sau núi. Khu vực hẻo lánh này gần như không có ai lui tới. Mực vẽ liên tục mờ đi, Bách phải soi lên ánh trăng mới đi tiếp được.
Mất một khoảng thời gian, Bách mới tìm được một chiếc ròng rọc lớn giấu kín trong một bụi cây có ba lùm đã được vẽ trong tấm bản đồ.
Bách khẽ kéo chiếc ròng rọc xuống. Tiếng động vang lên ken két. Từ từ dần dần, một chiếc thang gỗ dài từ trên cao lọc xọc rơi xuống. Bên cạnh chiếc thang còn có một hệ thống chuyển đồ bằng thang máy gỗ ở chiếc dây ròng rọc thứ hai. Bách không hiểu nơi đây ẩn chứa cái gì. Anh nhìn ngó nghiêng xem có ai đang để ý tới mình không rồi mới khó nhọc leo lên. Chiếc thang dẫn lên khá cao nhưng chắc chắn, không hề trơn trượt. Anh leo một lúc thì tới được bờ đá phía trên. Ở trên đó, có 1 con đường độc đạo dẫn tới cầu thang đá lên cao nữa.
Leo hết những bậc cầu thang, anh nhận ra hang động mà mình đứng nhìn không rõ từ phía dưới đất hiện ra.
Ở bên ngoài cửa hang động sâu hun hút ấy có hai ngọn đuốc cháy lên le lói, dẫn vào bên trong là ánh đèn vàng mập mờ. Hóa ra trên này cũng có người trông coi thường xuyên.
Anh khẽ gỡ ngọn đuốc ở bên ngoài cửa ra để lấy ánh sáng bước vào trong hang động tối. Anh ngỡ ngàng nhận ra bên trong hang động lớn hơn anh nghĩ.
Cảnh tượng ghê rợn hiện ra. Ở trên tường, hình hài của những chiếc quan tài treo chỉ ngỡ có thể nhìn thấy qua phim ảnh hiện ra lồ lộ trước mắt anh. Có những chiếc quan tài treo ngang, có những chiếc quan tài treo dọc, đặt trên những thanh gỗ ngang cũ kĩ. Vỏ những chiếc quan tài gỗ đã tróc hết ra, thưa mục đi theo thời gian. Nơi đây là chốn yên nghỉ của vài chục nhân mạng.
Đi sâu vào trong hang động, anh nhận ra nơi này đã có sự can thiệp sâu của con người chứ không hoàn toàn thô sơ như anh tưởng. Quả thực bà Mo Xa Tích đã xây dựng nơi đây theo ý mình. Các vách đá bên trong đính một hàng bóng đèn chưa được bật lên. Hóa ra nơi này đã có cả một hệ thống điện rồi. Con đường dẫn anh vào sâu hơn, dẫn ra một sảnh khá lớn trong lòng hang động. Anh ngạc nhiên nhìn thấy ở đây có một chiếc máy trộn lớn đang án ngữ. Bên trong lòng máy trộn vẫn còn dính lại chút hỗn hợp nhuyễn dính nào đó màu đo đỏ.
Bách hơi rờn rợn, bèn đi sang cách ngách hang xung quanh để dò tìm. Anh cảm giác mình đang ở bên trong nơi sản xuất thứ gì đó.
Ngách hang bên trái có hai chiếc bàn bên cạnh một cỗ máy lớn đồ sộ mà anh không hiểu rõ cỗ máy đó dùng để làm gì.
Chiếc bàn trong góc rải đầy những thứ dao kéo sắc nhọn và một bồn rửa đá đục khô cứng. Chiếc bàn còn lại được rải khăn nilong, dưới mặt đất còn vương vãi dây thừng.
Bách nhìn kĩ dưới chân hơn. Anh nhận ra mặt đất trong căn phòng này vương vãi bết dính chất lỏng màu đỏ như máu.
Lùi ra khỏi ngách hang đó, Bách đi sang căn phòng đối diện có một cánh cửa gỗ lớn khép hờ.
Vừa đẩy chiếc cửa bước vào, mùi tanh hôi xộc vào mũi khiến Bách cảm thấy khó thở. Căn phòng tù túng và ngột ngạt, tối om. Khắp nền đất, lăn lóc những chiếc lồng rỗng không hay dùng để nhốt gà vịt. Bách giật mình nhìn thấy một bóng người lấp ló ngồi phía cuối trong góc phòng.
Dáng người đó bất động, chỉ thấy mái đầu nghiêng nghiêng. Anh lại gần hơn để xem xét.
Hình ảnh Bách nhìn thấy ám ảnh anh từ đó đến mãi sau này.
Đó không phải là một người còn sống. Đó là xác của một đứa trẻ khoảng 8,9 tuổi, đang ngồi dựa lưng vào tường, không còn toàn thây. Mắt đứa trẻ khép hờ, gục xuống thân dưới.
Thân dưới của cái xác, nói trắng ra là chỉ còn trơ mỗi xương sườn và bắp chân tướm máu. Phần thịt đã bị róc ra khỏi cơ thể của cậu bé, nội tạng cũng không còn. Bên cạnh, hai cánh tay buông thõng trơ xương, từng đường gân lộ ra nối liền giữa thịt và xương. Một vài thớ thịt vẫn còn lủng lẳng ở trên những mẩu xương dài hằn đỏ những vết máu.
Máu tươi nhễu nhại xung quanh nơi cậu bé đó đang ngồi. Không những thế, đôi má của cậu bé còn bị khoét mất rất sâu, để lộ ra xương hàm trắng ởn ở bên trong. Bách kêu lên khiếp hãi rồi chạy như bay ra khỏi căn phòng đó...
Bách quỳ xuống, nôn thốc nôn tháo tất cả những gì anh đã đưa vào bụng trưa nay. Khung cảnh vừa rồi quá ghê rợn khiến anh lợm giọng. Trước giờ anh chưa từng nhìn thấy tận mắt thứ gì dã man đến vậy. Nhìn đứa bé đó, rõ ràng là nó bị sát hại rồi bị khoét thịt ra, chết không toàn thây.
Anh nhìn một vòng xung quanh nơi mình đang đứng. Bách cảm nhận rõ ràng thấy một âm mưu ghê rợn nào đó. Mọi thứ dần liên kết với nhau: Những bộ xương của những đứa trẻ được lấp đầy trong những gốc cây chết và xác chết cậu bé xấu số vừa rồi...Những dụng cụ mà anh nhìn thấy ở ngách hang bên kia là dùng để mổ xẻ xác của những đứa trẻ này. Xong việc..những đứa trẻ bị vứt sang bên kia như một thứ đồ bỏ.
Chúng bắt cóc lũ trẻ là có lí do riêng. Số phận của con trai anh cũng sẽ như thế này sao???
Vậy thì những đứa trẻ còn lại đang được giam giữ ở đâu?
Bách đứng bật dậy điên cuồng lần tìm mọi ngóc ngách trong hang động đó để tìm kiếm dấu hiệu của một buồng giam giữ. Anh phải nhanh lên trước khi đêm tàn. Nếu ngày hôm nay là hạn cuối thì chắc chắn cũng phải có 1 lí do nào đó. Nhật đã đợi anh rất lâu, phải chịu bao nhiêu khổ sở. Vậy mà đến bây giờ anh mới có thể mò ra bí mật này.
Anh đảo qua đảo lại hang động đó rất nhiều. Bách vứt cây đuốc lập lòe xuống đất. Anh lần mò tìm công tắc điện phía gần cổng hang động. Ánh sáng rõ ràng sẽ khiến việc tìm kiếm dễ hơn. Anh bật công tắc, cả hang động ngập trong thứ ánh sáng vàng vọt.
Bách mải miết tìm kiếm. Ngoài ba ngách chính đó ra, hang động chỉ có một ngách cụt, không dẫn tới đâu cả, anh không tìm thấy dấu hiệu nào của một căn phòng ẩn. Anh lo sợ nơi giam giữ những đứa trẻ không nằm trong hang động này. Bách trở nên vội vã cuống cuồng. Anh phải nhanh lên trước khi có người tới.
Đúng lúc Bách chạy ra ngoài hang động thì anh nghe thấy một tiếng động nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook