Nhu Phong
-
Chương 23
Dương Đăng nào ngờ được chỉ đến phường rượu thôi mà cũng xảy ra chuyện.
Phường rượu của Ngô vương ở đây chỉ điều chế duy nhất một loại rượu ngon tên linh lục [1], là thứ rượu sáng màu ngọc bích, vị ngọt thanh thuần. Trong phường rượu này có đặt vài khúc cây gai khổng lồ đã khoét rỗng ruột để làm “biển rượu”, chuyên dùng ủ rượu mới nấu thành linh lục.
Theo như hắn nhớ, khi đó là đột nhiên từ biển rượu vươn ra một bàn tay đen đúa, lôi tuột hắn đang đuổi bắt thích khách vào trong.
Trải nghiệm đáng sợ ở ao phóng sinh lúc trước lại lặp lại. Những biển rượu kia vốn chỉ cao quá đầu người chút đỉnh, đường kính khoảng hơn một trượng, thế mà hắn chẳng thể với được tới thành, ngoài chết chìm ra thì không còn đường thoát.
Một tướng quân “Lôi thần”chưa từng biết “sợ” là gì, rốt cuộc triệt để cảm nhận được thế nào là tử vong bám chặt bên mình.
Hắn nhớ tới lời của Bão Kê nương nương:
Tuy tướng quân đã thoát được một kiếp nạn, nhưng âm quỷ quấn quanh thân vẫn chưa tản đi, sớm muộn sẽ tìm được cơ hội hại tướng quân.
Thời điểm được vớt lên, Dương Đăng gần như phát điên gào to: Bão Kê nương nương! Bão Kê nươngínương cứu ta!
***
Lý Nhu Phong đưa Bão Kê nương nương về lại quán trọ, vì cả hai đều đã tiêu sạch tiền nên không thể tiếp tục ở đấy. Thu dọn xong hành lý thì họ đi ngay, con lừa kia cũng đủng đỉnh theo đuôi ngựa ô.
Lý Nhu Phong lay dương bạt: “Nương nương, giờ chúng ta nên đi đâu?”
Dương bạt vẫn nhắm mắt, say túy lúy chỉ bừa mộtɩhướng: “Đi về.”
“Về đâu chứ?”
“Nhà chúng ta.” Dương bạt đáp.
Lý Nhu Phong hơi bần thần.
Tất cả nhà cửa của họ Lý chàng đều đã bị thiêu sạch, nơi đâu còn có nhà của chàng?
Cuối cùng, chàng giục ngựa đưa Bão Kê nương nương đến nhà họ Phùng. Lấy chìa khóa mở cổng sau mà vào, gặp nhóc Đinh Bảo đang đứng canh.một bên. Vừa thấy là hai người họ thì nhóc Đinh Bảo quăng ngay khúc gậy trong tay, hớn hở chạy tới đón: “Nương nương! Tam lang… Nhu Phong ca ca, mọi người đều về rồi!”
Nhóc Đinh Bảo dẫn đường, Lý Nhu Phong bế Bão Kê nương nương vào phòng nàng. Vừa tính đặt xuống thì Bão Kê nương nương đã ôm ghì cổ chàng: “Giường Phùng Thời từng nằm, ta... không xài!”
Lý Nhu Phong hết cách, đành phải bế nàng qua chái đông. Nhóc Đinh Bảo dọn dẹp, lấy khăn giường và chăn đệm sạch sẽ tới trải cho nàng.
Lý Nhu Phong thấy bốn nhóc quỷ con nhảy nhót í ới ngoài cửa phòng.
Bé con thứ nhất than: “Chết chửa! Dương bạt về rồi!”
Bé con thứ hai xác nhận: “Ờ... Lại về rồi.”
Bé con thứ ba mắng: “Ngố vừa thôi! Dương bạt về không tốt hơn à? Bọn quỷ nơi khác sẽ hết dám đến chiếm nhà mình!”
Bé con thứ tư kể: “Nãy em thấy con lừa kia mang thai la con đó.”
Lý Nhu Phong cùng nhóc Đinh Bảo nấu nước, thu dọn phòng. Sau khi lau sơ qua cho Bão Kê nương nương thì chàng tự đi tắm, lại phát hiện nhóc Đinh Bảo đã ngủ thiếp trong bể. Lý Nhu Phong lần mò vớt nhóc Đinh Bảo lên, lau người giúp cậu bé rồi ẵm qua phòng kề. Hôm nọ, nhóc Đinh Bảo đi đưa tin cho Thông Minh tiên sinh về thì dùng luôn phòng của chàng.
Bé con sáu tuổi, thân thể mềm như bông, ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay chàng. Lý Nhu Phong dém chăn cho nhóc Đinh Bảo xong đang tính ra ngoài, nhóc Đinh Bảo vội níu chặt tay chàng: “Nhu Phong ca ca, huynh có thể ở đây cùng đệ không?” Cậu bé hơi khiếp hãi, “Nhà này có ma đó, đệ ở một mình sợ lắm.”
Lý Nhu Phong đành cởi áo ngoài, nằm xuống dỗ nhóc Đinh Bảo ngủ.
Chàng nghĩ, nếu nhóc Đinh Bảo biết chàng chẳng qua chỉ là một cái xác, thì không biết còn sợ đến mức nào.
Nhóc Đinh Bảo không giống dương bạt toàn thân lửa nóng, nhưng vẫn âm ấm như khoai lang nướng. Khoai lang nướng hơi dịch về phía chàng, mơ mơ màng màng nói: “Nhu Phong ca ca, tay huynh lạnh quá vậy, để đệ sưởi ấm cho.” Thế rồi thật sự có đôi tay nhỏnóng hổi vươn qua, bao lấy bàn tay lạnh cóng của chàng.
Lý Nhu Phong nghĩ, hóa ra trẻ con là thế này sao?
Trong những tháng năm xưa, chàng chưa từng tính đến chuyện mình sẽ có con. Tiêu Yên là vương, tất nhiên phải lấy vợ nạp thiếp, sinh con đàn cháu đống, giữ mạch hương hỏa để kéo dài vận nước. Mà chàng thìỉvốn tính ôn hòa, điềm đạm, không thích tranh đua, cũng không nuôi chí lớn. Ước nguyện cả đời, nhiều nhất chỉ là được thảnh thơi nghiên cứu cổ vật, luôn có Tiêu Yên làm bạn, an nhàn, thanh thản sống đến hết đời…
Được một lúc, Lý Nhu Phong cảm giác tay nhóc Đinh Bảo sắp bị chàng làm tê cóng, liền nhẹ nhàng rút tay, bọc chăn kín cả người cậu bé. Nhóc Đinh Bảo hắt hơi một cái, chàng vội vàng khẽ tay khẽ chân dịch ra xa xa.
Âm khí của chàng quá nặng, ngoại trừ dương bạt, người bình thường sẽ không.thể chịu nổi, chớ nói chi là trẻ con.
Thế rồi chàng thấy nhóc Đinh Bảo như đang nói mớ: “Nhu Phong ca ca, huynh và nương nương đều trở về thì hay quá, đệ lại có gia đình…”
Lý Nhu Phong nghe vậy ngẩn người.
Đợi đến khi nhóc Đinh Bảo ngủ say, hít thở đều đều, Lý Nhu Phong mới khoác áo ra ngoài, một mình đứng lặng giữa đêm thâu.
Vẫn khoảng sân này, đống tro cốt trên nóc nhà đã bị thổi bay đi nhiều, chỉ sót lại chút ít lấm ta lấm tấm, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng đại khái. Khối bia mẻ dưới đất từng được chàng rải bột tro lên, cũng còn lờ mờ thấy được.
Chàng đứng đấy trong chốc lát, lại lần về phòng chứa đồ lặt vặt, lấy ra nửa hũ tro lúc trước chưa dùng xong, vung hết lên mặt sân ghép từ vô số viên gạch.
Chàng không hề đoán sai. Trong số những viên xếp dưới đất kia có rất nhiều là ngọc bích cổ từ thời Tần Hán, Ngụy Tấn. Chàng dùng đầu ngón tay tỉ mỉ vuốt thử các khe gạch, những viên gạch cổ ấy đều là về sau mới lắp thêm vào. Lại cẩn thận kiểm định chữ nổi chạm khắc trên đó, nhận thấy có thật, có giả, hiển nhiên là người sưu tập không có bao nhiêu năng lực phân biệt.
Dương bạt cũng thích những thứ đồ cổ này như chàng sao? Không giống cho lắm. Nếu thật sự yêu thích, chẳng có lý nào nàng không biết xác định thật giả.
Nàng cơ hồ chỉ đang gom góp, gom góp như cuồng si, như bộc phát. Bởi vì gạch lát nơi này thật sự có quá nhiều là gạch cổ khắc chữ. Chàng nhìn thấy một viên bắt mắt nhất: “Tử sinh đều đáng trọng”.
Từng tấc từng tấc, chàng sờ soạng xem hết cả khoảng sân rộng, cũng gom hết tất cả lá rụng vào một nơi. Chàng trầm mặc ngồi xuống đất, chỉ rõ ràng một điều.
Dương bạt yêu chàng từ rất lâu rồi.
Thật lâu trước khi gặp chàng ở chợ quỷ.
Cánh bèo lay dự báo cuồng phong nổi [*], tình có chăng nhân quả đảo điên. Lý Nhu Phong chẳng thể hiểu thấu, đầu ngón tay cơ hồ xước toác ra giữa tầng bụi sáng hòa lẫn sương đêm. Chàng toan đứng dậy vào phòng dương bạt, chợt nghe bên ngoài tường nhà có tiếng nổ vang. Đương kinh ngạc, cửa sân đã ầm ầm bật tung.
[*] Một câu bắt nguồn từ “Phong phú” của Tống Ngọc thời Chiến Quốc. Nguyên gốc là về việc gió nổi lên từ mặt đất, ban đầu chỉ khe khẽ lay động ngọn cỏ, cánh bèo, cuối cùng sẽ hóa thành cuồng phong càn quét tứ phương. Sau thì dùng để chỉ, phàm là chuyện lớn trên đời, trước khi xảy ra đều từng xuất hiện một vài dấu hiệu nho nhỏ.
Một gã hiệu úy dẫn vài tên lính vội vàng xông vào. Hiệu úy tuyệt nhiên chẳng thèm liếc nhìn Lý Nhu Phong đang đứng giữa sân, chỉ vung đao, lạnh lùng hạ lệnh: “Lục soát cho ta!”
Tiếng ủng da hỗn loạn nện cồm cộp trong sân. Lý Nhu Phong nghe có người chạy về phía chái đông thì cuống quýt lao tới ngăn ở cửa, chất vấn: “Nửa đêm nửa hôm, sao các ngài còn xông vào nhà dân?”
Hiệu úy kia thô lỗ mắng to: “Cút ngay! Phiêu Kỵ tướng quân của bọn ta muốn gặp Bão Kê nương nương!”
Nghe được là Dương Đăng, Lý Nhu Phong an tâm hơn rất nhiều. Lại thấy gã gọi “Bão Kê nương nương” mà.không phải “Trương Thúy Nga”, trong lòng đoán chắc là có việc nhờ nàng. Chàng nói: “Nương nương đã ngủ rồi.”
Hiệu úy đâu quan tâm nhiều vậy, cứ đánh mắt ra hiệu cho mấy tên lính. Tức thì, một tên xông tới kéo Lý Nhu Phong qua, hai tên khác đạp một cước mở bung cửa phòng, đi vào xách Trương Thúy Nga ra. Trương Thúy Nga uống say bí tỉ, chẳng còn biết trời trăng gì, giờ là đã hoàn toàn bất tỉnh. Lý Nhu Phong vội vào phòng mò lấy một bộ áo dài, rồi vọt ra đuổi theo quầng lửa, khẩn cầu hiệu úy: “Tướng quân, xin cho tôi đi cùng với. Nương nương vẫn đang say, còn cần tôi chăm sóc.”
Hiệu úy mất kiên nhẫn xô chàng ra. Lý Nhu Phong nhẫn nại đuổi theo: “Tướng quân, ngài quên rồi sao, lần trước Phiêu Kỵ tướng quân rơi xuống nước, là tôi cứu ngài ấy. Nếu Bão Kê nương nương muốn làm phép thì cũng cần tôi hỗ trợ.”
Bấy giờ hiệu úy mới nhìn thẳng vào chàng, giật một cây đuốc rà sát sạt chàng từ trên xuống dưới, đoạn hét to: “Đi theo!”
Lý Nhu Phong đuổi tới chỗ quầng lửa, hai tên lính đã nâng Trương Thúy Nga lên một chiếc xe lớn. Chàng vịn vách leo lên, lại nghe chúng đang thì thào mấy lời ô uế.
“Con bé này, lột ra mới thấy non quá nhỉ.”
“Mày sờ ở đâu rồi?”
“Eo đó.”
“Sợ không dám sờ lên trên à?”
“Ai bảo mày thế? Một ả đồng cốt thôi thì có gì phải sợ.”
Trương Thúy Nga khi ngủ chỉ mặc hai lớp y phục trắng tinh, giờ đã bị kéo lên quá nửa, để lộ cả nửa thân trên nõn nà. Hai tên lính đang định thò tay qua, thình lình cảm giác có ai đó đứng trước mặt. Chúng biết là đứa đầy tớ trong sân ban nãy, đang muốn quát đuổi đi, vừa ngẩng lên, đã gặp ngay một người không đầu.
Xe ngựa chợt rung ken két, ánh đuốc chao mạnh, hai tên lính cường tráng kinh hãi gào thét xé tan màn đêm. Chúng tè ra quần bò lăn khỏi xe, nôn hết ra mật xanh mật vàng.
Trong xe, Lý Nhu Phong gắn đầu lên cổ lại, cầm đôi tay ấm áp của Bão Kê nương nương phủ lên cổ mình. Gương mặt tuấn tú xuất trần kia đang mím chặt môi trong bóng đêm, cực kỳ bình tĩnh. Chẳng mấy chốc, vết đao cắt lìa đã hoàn toàn biếnĩmất.
Chàng mò mẫm kéo áo lại cho Bão Kê nương nương, thắt kỹ dây lưng. Cuối cùng là khoác thêm áo ngoài vừa rồi lấy trong nhà ra, bọc lại kín mít, nghiêm chỉnh. Bánh xe liên tục xóc lên xóc xuống, chàng ôm nàng vào lòng.
- ------------
[1] Linh lục: Loại rượu ngon quý hiếm có màu xanh lục, nay đã thất truyền (linh và lục đều là các loại rượu ngon, nên còn một giả thuyết đây là tên ghép từ 2 loại rượu). Thời bấy giờ có suối linh lục trong thôn của họ Tào rất nổi tiếng.
Phường rượu của Ngô vương ở đây chỉ điều chế duy nhất một loại rượu ngon tên linh lục [1], là thứ rượu sáng màu ngọc bích, vị ngọt thanh thuần. Trong phường rượu này có đặt vài khúc cây gai khổng lồ đã khoét rỗng ruột để làm “biển rượu”, chuyên dùng ủ rượu mới nấu thành linh lục.
Theo như hắn nhớ, khi đó là đột nhiên từ biển rượu vươn ra một bàn tay đen đúa, lôi tuột hắn đang đuổi bắt thích khách vào trong.
Trải nghiệm đáng sợ ở ao phóng sinh lúc trước lại lặp lại. Những biển rượu kia vốn chỉ cao quá đầu người chút đỉnh, đường kính khoảng hơn một trượng, thế mà hắn chẳng thể với được tới thành, ngoài chết chìm ra thì không còn đường thoát.
Một tướng quân “Lôi thần”chưa từng biết “sợ” là gì, rốt cuộc triệt để cảm nhận được thế nào là tử vong bám chặt bên mình.
Hắn nhớ tới lời của Bão Kê nương nương:
Tuy tướng quân đã thoát được một kiếp nạn, nhưng âm quỷ quấn quanh thân vẫn chưa tản đi, sớm muộn sẽ tìm được cơ hội hại tướng quân.
Thời điểm được vớt lên, Dương Đăng gần như phát điên gào to: Bão Kê nương nương! Bão Kê nươngínương cứu ta!
***
Lý Nhu Phong đưa Bão Kê nương nương về lại quán trọ, vì cả hai đều đã tiêu sạch tiền nên không thể tiếp tục ở đấy. Thu dọn xong hành lý thì họ đi ngay, con lừa kia cũng đủng đỉnh theo đuôi ngựa ô.
Lý Nhu Phong lay dương bạt: “Nương nương, giờ chúng ta nên đi đâu?”
Dương bạt vẫn nhắm mắt, say túy lúy chỉ bừa mộtɩhướng: “Đi về.”
“Về đâu chứ?”
“Nhà chúng ta.” Dương bạt đáp.
Lý Nhu Phong hơi bần thần.
Tất cả nhà cửa của họ Lý chàng đều đã bị thiêu sạch, nơi đâu còn có nhà của chàng?
Cuối cùng, chàng giục ngựa đưa Bão Kê nương nương đến nhà họ Phùng. Lấy chìa khóa mở cổng sau mà vào, gặp nhóc Đinh Bảo đang đứng canh.một bên. Vừa thấy là hai người họ thì nhóc Đinh Bảo quăng ngay khúc gậy trong tay, hớn hở chạy tới đón: “Nương nương! Tam lang… Nhu Phong ca ca, mọi người đều về rồi!”
Nhóc Đinh Bảo dẫn đường, Lý Nhu Phong bế Bão Kê nương nương vào phòng nàng. Vừa tính đặt xuống thì Bão Kê nương nương đã ôm ghì cổ chàng: “Giường Phùng Thời từng nằm, ta... không xài!”
Lý Nhu Phong hết cách, đành phải bế nàng qua chái đông. Nhóc Đinh Bảo dọn dẹp, lấy khăn giường và chăn đệm sạch sẽ tới trải cho nàng.
Lý Nhu Phong thấy bốn nhóc quỷ con nhảy nhót í ới ngoài cửa phòng.
Bé con thứ nhất than: “Chết chửa! Dương bạt về rồi!”
Bé con thứ hai xác nhận: “Ờ... Lại về rồi.”
Bé con thứ ba mắng: “Ngố vừa thôi! Dương bạt về không tốt hơn à? Bọn quỷ nơi khác sẽ hết dám đến chiếm nhà mình!”
Bé con thứ tư kể: “Nãy em thấy con lừa kia mang thai la con đó.”
Lý Nhu Phong cùng nhóc Đinh Bảo nấu nước, thu dọn phòng. Sau khi lau sơ qua cho Bão Kê nương nương thì chàng tự đi tắm, lại phát hiện nhóc Đinh Bảo đã ngủ thiếp trong bể. Lý Nhu Phong lần mò vớt nhóc Đinh Bảo lên, lau người giúp cậu bé rồi ẵm qua phòng kề. Hôm nọ, nhóc Đinh Bảo đi đưa tin cho Thông Minh tiên sinh về thì dùng luôn phòng của chàng.
Bé con sáu tuổi, thân thể mềm như bông, ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay chàng. Lý Nhu Phong dém chăn cho nhóc Đinh Bảo xong đang tính ra ngoài, nhóc Đinh Bảo vội níu chặt tay chàng: “Nhu Phong ca ca, huynh có thể ở đây cùng đệ không?” Cậu bé hơi khiếp hãi, “Nhà này có ma đó, đệ ở một mình sợ lắm.”
Lý Nhu Phong đành cởi áo ngoài, nằm xuống dỗ nhóc Đinh Bảo ngủ.
Chàng nghĩ, nếu nhóc Đinh Bảo biết chàng chẳng qua chỉ là một cái xác, thì không biết còn sợ đến mức nào.
Nhóc Đinh Bảo không giống dương bạt toàn thân lửa nóng, nhưng vẫn âm ấm như khoai lang nướng. Khoai lang nướng hơi dịch về phía chàng, mơ mơ màng màng nói: “Nhu Phong ca ca, tay huynh lạnh quá vậy, để đệ sưởi ấm cho.” Thế rồi thật sự có đôi tay nhỏnóng hổi vươn qua, bao lấy bàn tay lạnh cóng của chàng.
Lý Nhu Phong nghĩ, hóa ra trẻ con là thế này sao?
Trong những tháng năm xưa, chàng chưa từng tính đến chuyện mình sẽ có con. Tiêu Yên là vương, tất nhiên phải lấy vợ nạp thiếp, sinh con đàn cháu đống, giữ mạch hương hỏa để kéo dài vận nước. Mà chàng thìỉvốn tính ôn hòa, điềm đạm, không thích tranh đua, cũng không nuôi chí lớn. Ước nguyện cả đời, nhiều nhất chỉ là được thảnh thơi nghiên cứu cổ vật, luôn có Tiêu Yên làm bạn, an nhàn, thanh thản sống đến hết đời…
Được một lúc, Lý Nhu Phong cảm giác tay nhóc Đinh Bảo sắp bị chàng làm tê cóng, liền nhẹ nhàng rút tay, bọc chăn kín cả người cậu bé. Nhóc Đinh Bảo hắt hơi một cái, chàng vội vàng khẽ tay khẽ chân dịch ra xa xa.
Âm khí của chàng quá nặng, ngoại trừ dương bạt, người bình thường sẽ không.thể chịu nổi, chớ nói chi là trẻ con.
Thế rồi chàng thấy nhóc Đinh Bảo như đang nói mớ: “Nhu Phong ca ca, huynh và nương nương đều trở về thì hay quá, đệ lại có gia đình…”
Lý Nhu Phong nghe vậy ngẩn người.
Đợi đến khi nhóc Đinh Bảo ngủ say, hít thở đều đều, Lý Nhu Phong mới khoác áo ra ngoài, một mình đứng lặng giữa đêm thâu.
Vẫn khoảng sân này, đống tro cốt trên nóc nhà đã bị thổi bay đi nhiều, chỉ sót lại chút ít lấm ta lấm tấm, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng đại khái. Khối bia mẻ dưới đất từng được chàng rải bột tro lên, cũng còn lờ mờ thấy được.
Chàng đứng đấy trong chốc lát, lại lần về phòng chứa đồ lặt vặt, lấy ra nửa hũ tro lúc trước chưa dùng xong, vung hết lên mặt sân ghép từ vô số viên gạch.
Chàng không hề đoán sai. Trong số những viên xếp dưới đất kia có rất nhiều là ngọc bích cổ từ thời Tần Hán, Ngụy Tấn. Chàng dùng đầu ngón tay tỉ mỉ vuốt thử các khe gạch, những viên gạch cổ ấy đều là về sau mới lắp thêm vào. Lại cẩn thận kiểm định chữ nổi chạm khắc trên đó, nhận thấy có thật, có giả, hiển nhiên là người sưu tập không có bao nhiêu năng lực phân biệt.
Dương bạt cũng thích những thứ đồ cổ này như chàng sao? Không giống cho lắm. Nếu thật sự yêu thích, chẳng có lý nào nàng không biết xác định thật giả.
Nàng cơ hồ chỉ đang gom góp, gom góp như cuồng si, như bộc phát. Bởi vì gạch lát nơi này thật sự có quá nhiều là gạch cổ khắc chữ. Chàng nhìn thấy một viên bắt mắt nhất: “Tử sinh đều đáng trọng”.
Từng tấc từng tấc, chàng sờ soạng xem hết cả khoảng sân rộng, cũng gom hết tất cả lá rụng vào một nơi. Chàng trầm mặc ngồi xuống đất, chỉ rõ ràng một điều.
Dương bạt yêu chàng từ rất lâu rồi.
Thật lâu trước khi gặp chàng ở chợ quỷ.
Cánh bèo lay dự báo cuồng phong nổi [*], tình có chăng nhân quả đảo điên. Lý Nhu Phong chẳng thể hiểu thấu, đầu ngón tay cơ hồ xước toác ra giữa tầng bụi sáng hòa lẫn sương đêm. Chàng toan đứng dậy vào phòng dương bạt, chợt nghe bên ngoài tường nhà có tiếng nổ vang. Đương kinh ngạc, cửa sân đã ầm ầm bật tung.
[*] Một câu bắt nguồn từ “Phong phú” của Tống Ngọc thời Chiến Quốc. Nguyên gốc là về việc gió nổi lên từ mặt đất, ban đầu chỉ khe khẽ lay động ngọn cỏ, cánh bèo, cuối cùng sẽ hóa thành cuồng phong càn quét tứ phương. Sau thì dùng để chỉ, phàm là chuyện lớn trên đời, trước khi xảy ra đều từng xuất hiện một vài dấu hiệu nho nhỏ.
Một gã hiệu úy dẫn vài tên lính vội vàng xông vào. Hiệu úy tuyệt nhiên chẳng thèm liếc nhìn Lý Nhu Phong đang đứng giữa sân, chỉ vung đao, lạnh lùng hạ lệnh: “Lục soát cho ta!”
Tiếng ủng da hỗn loạn nện cồm cộp trong sân. Lý Nhu Phong nghe có người chạy về phía chái đông thì cuống quýt lao tới ngăn ở cửa, chất vấn: “Nửa đêm nửa hôm, sao các ngài còn xông vào nhà dân?”
Hiệu úy kia thô lỗ mắng to: “Cút ngay! Phiêu Kỵ tướng quân của bọn ta muốn gặp Bão Kê nương nương!”
Nghe được là Dương Đăng, Lý Nhu Phong an tâm hơn rất nhiều. Lại thấy gã gọi “Bão Kê nương nương” mà.không phải “Trương Thúy Nga”, trong lòng đoán chắc là có việc nhờ nàng. Chàng nói: “Nương nương đã ngủ rồi.”
Hiệu úy đâu quan tâm nhiều vậy, cứ đánh mắt ra hiệu cho mấy tên lính. Tức thì, một tên xông tới kéo Lý Nhu Phong qua, hai tên khác đạp một cước mở bung cửa phòng, đi vào xách Trương Thúy Nga ra. Trương Thúy Nga uống say bí tỉ, chẳng còn biết trời trăng gì, giờ là đã hoàn toàn bất tỉnh. Lý Nhu Phong vội vào phòng mò lấy một bộ áo dài, rồi vọt ra đuổi theo quầng lửa, khẩn cầu hiệu úy: “Tướng quân, xin cho tôi đi cùng với. Nương nương vẫn đang say, còn cần tôi chăm sóc.”
Hiệu úy mất kiên nhẫn xô chàng ra. Lý Nhu Phong nhẫn nại đuổi theo: “Tướng quân, ngài quên rồi sao, lần trước Phiêu Kỵ tướng quân rơi xuống nước, là tôi cứu ngài ấy. Nếu Bão Kê nương nương muốn làm phép thì cũng cần tôi hỗ trợ.”
Bấy giờ hiệu úy mới nhìn thẳng vào chàng, giật một cây đuốc rà sát sạt chàng từ trên xuống dưới, đoạn hét to: “Đi theo!”
Lý Nhu Phong đuổi tới chỗ quầng lửa, hai tên lính đã nâng Trương Thúy Nga lên một chiếc xe lớn. Chàng vịn vách leo lên, lại nghe chúng đang thì thào mấy lời ô uế.
“Con bé này, lột ra mới thấy non quá nhỉ.”
“Mày sờ ở đâu rồi?”
“Eo đó.”
“Sợ không dám sờ lên trên à?”
“Ai bảo mày thế? Một ả đồng cốt thôi thì có gì phải sợ.”
Trương Thúy Nga khi ngủ chỉ mặc hai lớp y phục trắng tinh, giờ đã bị kéo lên quá nửa, để lộ cả nửa thân trên nõn nà. Hai tên lính đang định thò tay qua, thình lình cảm giác có ai đó đứng trước mặt. Chúng biết là đứa đầy tớ trong sân ban nãy, đang muốn quát đuổi đi, vừa ngẩng lên, đã gặp ngay một người không đầu.
Xe ngựa chợt rung ken két, ánh đuốc chao mạnh, hai tên lính cường tráng kinh hãi gào thét xé tan màn đêm. Chúng tè ra quần bò lăn khỏi xe, nôn hết ra mật xanh mật vàng.
Trong xe, Lý Nhu Phong gắn đầu lên cổ lại, cầm đôi tay ấm áp của Bão Kê nương nương phủ lên cổ mình. Gương mặt tuấn tú xuất trần kia đang mím chặt môi trong bóng đêm, cực kỳ bình tĩnh. Chẳng mấy chốc, vết đao cắt lìa đã hoàn toàn biếnĩmất.
Chàng mò mẫm kéo áo lại cho Bão Kê nương nương, thắt kỹ dây lưng. Cuối cùng là khoác thêm áo ngoài vừa rồi lấy trong nhà ra, bọc lại kín mít, nghiêm chỉnh. Bánh xe liên tục xóc lên xóc xuống, chàng ôm nàng vào lòng.
- ------------
[1] Linh lục: Loại rượu ngon quý hiếm có màu xanh lục, nay đã thất truyền (linh và lục đều là các loại rượu ngon, nên còn một giả thuyết đây là tên ghép từ 2 loại rượu). Thời bấy giờ có suối linh lục trong thôn của họ Tào rất nổi tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook