Như Nước Với Lửa
-
C59: Chương 59
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Chương 59
Nước lửa giao hòa (3)
Vào một ngày nọ, Kinh Hồng trực tiếp mua một căn nhà ở khu của Chu Sưởng, anh không thiếu tiền, muốn mua gì cũng được. Đây là để che mắt người khác, dù sao mỗi ngày Kinh Hồng đều được tài xế của Phiếm Hải đưa về nhà, anh không muốn người khác biết mối quan hệ bí mật giữa hai người, Chu Sưởng cũng vậy.
Mối quan hệ này quá nguy hiểm.
CEO của hai công ty mà lại mải mê thế tục hồng trần nam nữ tình si, quá nguy hiểm. Nếu không cẩn thận, vị trí CEO sẽ không còn, e rằng hội đồng quản trị của cả hai phía đều không thể chấp nhận được.
Nhưng kỳ diệu thay, đối với họ, thứ gì càng nguy hiểm lại càng hấp dẫn.
Một mối quan hệ tuyệt đẹp, nguy hiểm, điên rồ, bất hợp pháp.
Hai người ở nhà Chu Sưởng, Kinh Hồng cũng miễn cưỡng ghi nhớ mã khóa cửa. Khóa cửa có thể dùng vân tay hoặc mật khẩu, Chu Sưởng đổi mật khẩu khóa cửa thành ngày họ chính thức bên nhau, nói: "Không ai biết ngày này ngoại trừ hai chúng ta, không ai có thể phá được mật mã này."
"Không ai biết" là một từ đầy sức mê hoặc.
Phòng làm việc của hai người tách biệt, dùng hai modem wifi, đặt hai mật khẩu khác nhau, tự mình quản lý mình, chưa kể mật khẩu máy tính. Trước khi vào phòng làm việc của nhau, họ sẽ gõ cửa và hỏi trước. Cửa phòng làm việc cũng đủ dày để cách âm.
Không phải là không tin tưởng người kia, mà là không tin tưởng chính mình.
Nếu vô tình nhìn thấy thứ gì đó thì sao?
Họ làm tình mỗi ngày, và đều rất vội vàng.
Áp lực càng lớn, ham muốn càng mạnh mẽ, hai người cứ làm mãi. Dùng nó để giải tỏa căng thẳng.
Kể cả ban ngày ở công ty, thỉnh thoảng Kinh Hồng cũng sẽ chợt nghĩ đến cảnh tượng sắp đến vào buổi tối, sau đó lại thầm hưng phấn không thể giải thích được, đôi lúc mệt mỏi trong công việc cũng bị cuốn đi, anh sẽ muốn hoàn thành công việc nhanh chóng, để về sớm, rồi bắt đầu sớm.
Kinh Hồng luôn có khả năng kiềm chế bản thân mạnh mẽ, đây là thứ duy nhất mà anh nghiện trong đời. Cũng may là lý trí vẫn tồn tại, công việc không hề bị trì hoãn.
Thân hình Chu Sưởng giống hệt như tượng người trong viện bảo tàng, giờ đây Kinh Hồng cuối cùng đã có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Có khi anh nhìn Chu Sưởng, hắn còn cười bảo anh nghiêm túc như đọc báo cáo kinh doanh.
Ai về nhà trước là điều không thể đoán trước, mỗi ngày bắt đầu như thế nào cũng không chắc chắn.
Một lần Phiếm Hải đánh bại Thanh Huy, Chu Sưởng về đến nhà thì Kinh Hồng đang ở trong phòng tắm. Cổ họng Chu Sưởng khô khốc. Hắn sải bước đến cửa phòng tắm, vừa đi vừa cởi quần áo. Sau đó, hắn một tay ném Âu phục ra ngoài, tay kia mở cửa phòng tắm, thậm chí chưa kịp cởi cà vạt và áo sơ mi đã bước xuống dưới vòi hoa sen, xoay Kinh Hồng lúc ấy còn đang tắm lại, hất cằm lên rồi ấn anh vào ngực mình, cứ thế mà hôn.
Chiếc áo trắng của Chu Sưởng lập tức ướt đẫm.
Những giọt nước ấm nóng rơi trên mặt Kinh Hồng, trượt xuống, biến thành lạnh buốt, nhưng không thể trượt vào miệng, vì hai đôi môi dán chặt vào nhau, không chừa một khe hở nào. Kết quả là nước chảy vòng quanh môi, chảy xuống từ hai bên khóe môi, như thể đang tránh né một nơi nào đó.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, Chu Sưởng thậm chí không cởi quần áo, đầu gối Kinh Hồng bị hằn lên hoa văn của tấm đệm lót.
Sau đó, Kinh Hồng lại được bế lên, lưng dựa vào bức tường của phòng tắm mà lên xuống. Cuối cùng, anh đứng bằng một chân, giẫm lên mặt sàn đẫm nước, nhưng nước trộn lẫn với một thứ khác, đứng đó lại sợ trượt chân, nên Chu Sưởng phải đỡ anh.
Cuối cùng, vì Kinh Hồng nhất định phải nhịn, cảm thấy nếu không như thế thì mình sẽ mất thể diện, Chu Sưởng đành phải đưa chiếc cà vạt trên cổ ra cho Kinh Hồng cắn thật chặt. Chu Sưởng vẫn đeo chiếc cà vạt đó, nhưng phần đuôi lại ở trong miệng Kinh Hồng, cà vạt đã ướt đẫm từ lâu, nước nhỏ giọt tí tách.
Một lần khác, Thanh Huy thắng Phiếm Hải, và cũng trùng hợp khi Kinh Hồng về nhà thì Chu Sưởng đang tắm. Lần này Kinh Hồng thậm chí không thèm cởi áo vest, cứ mặc một bộ Âu phục ôm sát màu đen tuyền mà mở cửa phòng tắm, bước đến dưới vòi nước rồi túm lấy cổ Chu Sưởng mà hôn.
Áo vest sau đó được cởi ra, nhưng áo sơ mi vẫn còn mặc nguyên từ đầu đến cuối, chỉ là nó đã ướt sũng cả rồi.
Quần cũng vậy. Vì ướt quá nên Chu Sưởng cởi mãi không ra, thế là dù rõ ràng chỉ mới tuột xuống một chút, nhưng hắn đã không chờ nổi nữa.
Vì đi dự sự kiện nên hôm đó Kinh Hồng không đeo cà vạt bình thường mà là cà vạt bolo, dưới trái cổ là một viên đá quý tròn màu tím đính kim cương. Chu Sưởng thấy lưng bị cào đau, bèn quấn sợi dây kia quanh cổ tay Kinh Hồng, từng vòng từng vòng. Chiếc áo sơ mi của Kinh Hồng vẫn còn trên người, cổ tay áo cao cấp luôn phẳng phiu bị sợi dây đen quấn lấy vài vòng. Kinh Hồng áp người trên cửa phòng tắm, viên đá quý giữa cổ tay đập liên tục vào cửa trượt, rất nhanh, rất gấp gáp, phát ra từng tiếng ầm ầm.
Kinh Hồng không biết Chu Sưởng nghĩ thế nào, nhưng đối với anh, hắn càng bận rộn, anh càng phải như loài hổ lang chiếm lấy dù chỉ một phần ít ỏi trong lịch trình của hắn. Vì hiếm có, vì khó gặp, nên vô cùng quý giá, vậy thì thưởng thức mới càng thú vị hơn.
Và, họ dường như đặc biệt muốn làm điều này sau khi thua lỗ trên thị trường. Chỉ muốn nhìn người kia mất tự chủ vì mình, mất đi sự lạnh lùng, mất đi sự điềm tĩnh, mất đi sự khôn ngoan, mất đi lý trí, mất đi tất cả những nét đặc trưng vào ban ngày.
Cứ như vậy khoảng hai tuần, một lần nọ, Kinh Hồng nằm trên bàn làm việc. Một tay Chu Sưởng đỡ sau gáy, tay còn lại giữ vai anh. Lưng dán chặt lên mặt bàn lớn nhẵn nhụi, trông anh hiển nhiên là có chuyện muốn nói.
Chu Sưởng cảm giác được, dừng lại, hỏi: "Sao thế?"
"Chu Sưởng..." Kinh Hồng cố nhịn xuống, hỏi: "Thật ra em muốn biết, vì sao anh... muốn làm việc này mỗi ngày? Có vẻ hơi... quá chìm đắm nhỉ?"
Chu Sưởng ngây ra một lát. Đôi con ngươi đen mà sâu thẳm khóa chặt lấy Kinh Hồng, giọng khàn khàn, hắn nói: "Tôi thích cùng em sa ngã."
Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng. Chu Sưởng nói tiếp: "Bao nhiêu năm qua, tôi hiếm khi có dịp sa ngã. Nhưng dù có sa ngã, cũng phải kéo em theo."
"..." Kinh Hồng hiểu ý Chu Sưởng.
Hai người họ là đối thủ, kẻ thù cũ, là người cầm quyền, kẻ chi phối, luôn luôn bình tĩnh, luôn luôn lý trí. Nhưng không ai biết rằng hai người họ lại âm thầm, trong những đêm không người này, cùng nhau mất kiểm soát, cùng nhau sa đọa, cùng nhau điên rồ hết lần này đến lần khác.
...
Sau hai tuần ở bên nhau, Chu Sưởng lần đầu tiên đi công tác.
Đi Quảng Châu.
Sáng hôm đó, hoa nhà Chu Sưởng nở.
Đương nhiên, hoa là do dì giúp việc mua về trồng trong biệt thự.
Đó là một bông hoa Lewisia màu đỏ.
Dì Lâm rất giỏi trồng hoa cỏ, mấy cây Lewisia được chăm sóc cho nở rất đẹp.
Kinh Hồng chưa từng gặp dì Lâm. Dì Lâm có thể không biết Kinh Hồng, nhưng hai người cũng không muốn làm liều, dì Lâm sẽ rời khỏi nhà Chu Sưởng vào lúc sáu giờ mỗi tối.
Kinh Hồng biết dì Lâm nhất định có thể nhận ra việc Chu Sưởng đang sống chung với người khác, và hắn không muốn dì biết. Nhưng dì Lâm chưa từng hỏi đó là ai, có lẽ dì cũng hiểu thân phận của Chu Sưởng là như thế, nếu có người để hẹn hò và chung sống thì tất nhiên phải là bí mật.
Hoa nở, Kinh Hồng đứng trước cửa sổ nhìn, vươn ngón tay bẻ một cành, đưa cho Chu Sưởng, nói: "Trang trí phòng làm việc đi."
"...Hử?" Chu Sưởng nhìn lại Kinh Hồng.
Kinh Hồng ở bên kia không trả lời. Anh chọn một lúc lâu, bẻ một cành khác rồi nói: "Cái này em lấy."
Chu Sưởng nhìn anh thật sâu, rồi kéo anh lại hôn.
Trước khi đi, Kinh Hồng gọi cho trợ lý mới bảo đi mua một cái bình hoa thủy tinh về, đặt trên bàn làm việc trong văn phòng tổng giám đốc Phiếm Hải, trợ lý đương nhiên làm theo.
Sau đó Kinh Hồng xuống lầu, lên xe ở trước cổng khu biệt thự. Không nỡ để hoa trên ghế bên cạnh, anh bèn không làm việc, chỉ nhẹ nhàng cầm cành hoa bằng hai tay, nhìn qua cửa sổ suốt một đường đến tập đoàn Phiếm Hải.
Sau khi vào tòa nhà, Kinh Hồng tay cầm hoa đi từ thang máy dành riêng cho quản lý cấp cao vào văn phòng mình, một tay đút túi, tay kia cầm cành Lewisia đỏ rực. Những đóa Lewisia rũ xuống bên chân, lắc lư theo nhịp bước đi của Kinh Hồng.
Trên bàn làm việc đã có sẵn một chiếc bình hoa, loại cổ hẹp, rất đẹp. Trợ lý còn cẩn thận đổ đầy nước vào bình từ trước.
Kinh Hồng bước tới, cắm hoa vào bình.
Trên cành có bốn bông hoa xếp thành vòng tròn, có cao có thấp, xinh đẹp và trang nhã vô cùng.
Không ai biết rằng hoa trên bàn làm việc của CEO Phiếm Hải là cùng một loại với hoa trên bàn làm việc của CEO Thanh Huy, mà còn hái từ cùng một gốc, trồng trong cùng một chậu, tắm bằng cùng một bình tưới nước, phơi cùng một mảng nắng.
Buổi tối, hai người trò chuyện qua video.
Chu Sưởng ở Quảng Châu, Kinh Hồng vẫn còn ở Bắc Kinh.
Khi bật video lên, Kinh Hồng vừa tắm xong, đang khoác áo choàng tắm. Anh sấy tóc, sau đó không thay áo choàng tắm, mà chỉ để cổ áo hơi hé mở, da thịt thấp thoáng. Áo choàng tắm buông lơi do tư thế ngồi, quấn hờ quanh người, bên trong áo choàng tắm có thể nhìn thấy một mảng da trắng trẻo, nhưng không hề gầy yếu.
Khi bật video, Chu Sưởng hiển nhiên sửng sốt một chút, hỏi: "Giờ đã tắm rồi?"
"Ừ..." Kinh Hồng đáp: "Tối nay không họp nhiều."
Chu Sưởng gật đầu, tán gẫu: "Không ngờ XX lại ký với Phiếm Hải."
Đây là ứng dụng dạy nói tiếng Anh, hợp tác và ký hợp đồng với giáo viên các cấp tiểu học, trung học ở Mỹ, hiện có lượng người dùng trực tuyến rất lớn. Mức lương của giáo viên ở Mỹ cực kỳ thấp, nên họ rất sẵn lòng kiếm thêm khoản tiền này.
Kinh Hồng hỏi: "Sao lại là không ngờ?"
Chu Sưởng bật ra một tiếng cười khẩy: "Một ngày trước khi ký hợp đồng với Phiếm Hải, cô ta còn nói muốn theo Thanh Huy kia kìa. Bảo Thanh Huy tăng giá thêm đi."
Kinh Hồng: "..."
Lát sau Kinh Hồng mới kể: "Hôm nay cô ta còn nói Thanh Huy đang giục gấp, cho thời hạn cuối cùng là hôm nay. Cô ta đồng ý với Thanh Huy, đưa ra một điều khoản hợp đồng chắc chắn sẽ bị từ chối, rồi lại trì hoãn, mong Phiếm Hải nhượng bộ hơn. Sau cùng là hôm nay bên em đồng ý."
Chu Sưởng chung một phản ứng: "..."
"Mà anh biết gì không..." Kinh Hồng lại khẽ cười: "Tối nay em gặp Bành Chính, nghe kể cô ta cũng đang đàm phán với Hành Viễn kìa, chiều nay mới chính thức từ chối."
Hai người im lặng một lúc, cùng cảm thấy thật khó tin. Một cô gái trẻ mới ra trường cách đây hai ba năm mà dám liên tục nhảy loanh quanh giữa Big Four, không hề cảm thấy chột dạ khi đối mặt với Kinh Hồng, Chu Sưởng hay Bành Chính, cuối cùng giành lấy lợi ích tối đa.
"Thanh niên bây giờ đáng sợ thật." Chu Sưởng nói: "Sau này mỗi bước đi đều phải cẩn thận, nếu không sẽ dễ bị lật thuyền."
Kinh Hồng cũng nói: "Phải, cần cẩn thận hơn."
Thế hệ mới đang tiến lên một cách khốc liệt, các sản phẩm trên Internet đang được cập nhật và đổi mới nhanh chóng, không biết khi nào thì người dân trên khắp Trung Quốc, và trên toàn thế giới sẽ đột nhiên sử dụng một cái gì đó mới, những thứ cũ sẽ bị lịch sử đào thải ngay lập tức. Mọi xu hướng, mọi chủ đề hot đã qua, những thứ tưởng chừng như sẽ được con người sử dụng mãi mãi đều đã bị ném vào thùng rác.
Một lần nữa, họ lại có chung cảm giác.
Những trải nghiệm tương tự, những cảm xúc chung này không tâm sự với bất kỳ ai khác.
Một lúc sau, Chu Sưởng lại hỏi: "Kệ hàng không người* đang hot lắm đấy, hình như Phiếm Hải vẫn chưa đầu tư?"
* Kệ hàng không người: Dựng kệ hàng ở một số nơi nhất định, đặt một số đồ ăn thức uống và dán mã QR, thanh toán trước rồi mới lấy hàng, khách hàng thanh toán một cách tự nguyện, không có nhân viên bán hàng, do đó cũng phát sinh chi phí rủi ro đạo đức. Đây không phải là một khái niệm mới mà tương tự như máy bán hàng tự động đã có từ sớm.
"Thanh Huy cũng không đầu tư mà?" Kinh Hồng chỉnh lại camera: "Em không lạc quan về xu hướng này, chắc anh cũng thế nhỉ. Kệ hàng không người trong công ty? Làm thế nào giải quyết chuỗi cung ứng này? Ai giao hàng hàng ngày, ai đổi hàng hàng ngày? Em không nghĩ lợi nhuận từ một kệ hàng như thế có thể trang trải chi phí vận chuyển và nhân công, trong mắt em thì xu hướng này chỉ là ngắn hạn."
Chu Sưởng cười: "Giống em."
Một lần nữa, họ lại có chung suy nghĩ.
Sau khi nói chuyện trong ngành, họ chuyển sang về những chuyện lặt vặt khác.
"Sếp Chu nhỏ..." Kinh Hồng chợt tò mò: "Em luôn thắc mắc, cái truyền thuyết nói trong nhà sếp Chu lớn, khăn ăn phải xếp thành hình thiên nga, đũa phải bày thành hình gì đó, quản gia kiểu Anh khi cầm đĩa phải dùng bốn ngón tay giữ đáy đĩa mà ngón cái không được chạm vào đĩa, rồi cái gì mà ly uống rượu phải được khử trùng bằng hơi nước để đảm bảo không còn vết nước trên ly sau khi lau cuối cùng là thật hay giả thế?"
Chu Sưởng nghe xong lại cười nói: "Lần sau về nhà sếp Chu lớn sẽ dẫn em theo cùng, em tự nhìn tận mắt xem."
Kinh Hồng cũng cười: "Được. Vậy em chờ xem."
Cuối cùng trời đã khuya, Chu Sưởng hỏi Kinh Hồng: "Hôm nay gọi đến đây thôi?"
"Được." Kinh Hồng gật đầu, đưa tay phải lên miệng, hôn lên ngón trỏ và ngón giữa, rồi duỗi cánh tay ra, mắt nhìn người ở đầu kia, đặt hai đầu ngón tay vừa hôn lên ống kính một lúc rồi nhấc lên.
Trong phút chốc, hai dấu vân tay của Kinh Hồng được in trên camera.
Chu Sưởng vừa đi dự một sự kiện, còn đang mặc sơ mi đen, thắt cà vạt xám bạc, thấy Kinh Hồng như vậy, trái cổ khẽ trượt.
Cúp máy xong, Kinh Hồng trở lại phòng ngủ, vén chăn lên ngồi lên đầu giường, rồi vùi mình vào tấm nệm lớn của Chu Sưởng.
Thú thật, đã hai tuần trôi qua, bây giờ Kinh Hồng cảm thấy kích thước chiếc giường này vừa đủ cho hai người ngủ, ngủ một mình khó tránh khỏi cảm giác trống rỗng.
Anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho Chu Sưởng: [Được rồi, ở trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, còn phải đàm phán ký kết hợp đồng, anh cũng mệt rồi, lo nghỉ ngơi đi.]
Nào ngờ Chu Sưởng không trả lời.
Kinh Hồng đặt điện thoại xuống, tưởng Chu Sưởng đi tắm nên cũng không quan tâm.
Bốn mươi phút sau, Chu Sưởng cuối cùng cũng trả lời: [Biết rồi, em cũng ngủ sớm.]
Kinh Hồng dựa vào giường, thuận miệng hỏi, pha lẫn chút giọng Bắc Kinh: "Vừa đi đâu đấy? Lâu như vậy."
Chu Sưởng đáp: [Tắm.]
Kinh Hồng nhìn đồng hồ trên máy tính, hỏi: [Tắm những 45 phút? Anh có ba ngàn nỗi đau à.]
Chu Sưởng nhanh chóng trả lời Kinh Hồng, lần này bằng tin nhắn thoại: "Em yêu, chuyện này là em hỏi đấy nhé."
Kinh Hồng: [...?]
Ngay sau đó, một bức ảnh xuất hiện trong khung trò chuyện.
Đó là bàn tay phải vừa to vừa rộng với các khớp rõ ràng hết sức đặc trưng của Chu Sưởng.
Ở giữa lòng bàn tay của hắn là một chất gì đó trắng trắng bán trong suốt khá đặc, che khuất một nửa đường chỉ tay.
Chu Sưởng nói thêm: "Vẫn luôn tưởng tượng mình đang ở bên trong em."
Tiếp đó lại: "Còn không kịp đi rửa tay, đã phải tranh thủ bật đèn xem tin nhắn của em đây này."
"Trả lời còn phải đổi sang chế độ gõ chín phím."
Kinh Hồng: "..."
Chẳng bao lâu, Chu Sưởng thấy trong khung trò chuyện của Kinh Hồng hiện lên một câu trả lời, nhưng nội dung hơi khó hiểu, đó là:
[Sếp Chu, với tư cách là CEO của tập đoàn Thanh Huy trong Internet Big Four, tôi nghĩ rằng sếp Chu phải rất rõ ràng, ]
Chu Sưởng nhướng mày, cầm điện thoại, chờ đợi câu tiếp theo của Kinh Hồng.
Không đoán được Kinh Hồng muốn nói gì.
Cũng may Kinh Hồng nhử hắn làm gì.
Ngay sau đó, dòng chữ "Đang nhập văn bản..." xuất hiện trên khung trò chuyện.
Vài giây trôi qua, đoạn sau hiện lên:
[Internet không nằm ngoài vòng pháp luật.]
Dịch: Mặc Thủy
Chương 59
Nước lửa giao hòa (3)
Vào một ngày nọ, Kinh Hồng trực tiếp mua một căn nhà ở khu của Chu Sưởng, anh không thiếu tiền, muốn mua gì cũng được. Đây là để che mắt người khác, dù sao mỗi ngày Kinh Hồng đều được tài xế của Phiếm Hải đưa về nhà, anh không muốn người khác biết mối quan hệ bí mật giữa hai người, Chu Sưởng cũng vậy.
Mối quan hệ này quá nguy hiểm.
CEO của hai công ty mà lại mải mê thế tục hồng trần nam nữ tình si, quá nguy hiểm. Nếu không cẩn thận, vị trí CEO sẽ không còn, e rằng hội đồng quản trị của cả hai phía đều không thể chấp nhận được.
Nhưng kỳ diệu thay, đối với họ, thứ gì càng nguy hiểm lại càng hấp dẫn.
Một mối quan hệ tuyệt đẹp, nguy hiểm, điên rồ, bất hợp pháp.
Hai người ở nhà Chu Sưởng, Kinh Hồng cũng miễn cưỡng ghi nhớ mã khóa cửa. Khóa cửa có thể dùng vân tay hoặc mật khẩu, Chu Sưởng đổi mật khẩu khóa cửa thành ngày họ chính thức bên nhau, nói: "Không ai biết ngày này ngoại trừ hai chúng ta, không ai có thể phá được mật mã này."
"Không ai biết" là một từ đầy sức mê hoặc.
Phòng làm việc của hai người tách biệt, dùng hai modem wifi, đặt hai mật khẩu khác nhau, tự mình quản lý mình, chưa kể mật khẩu máy tính. Trước khi vào phòng làm việc của nhau, họ sẽ gõ cửa và hỏi trước. Cửa phòng làm việc cũng đủ dày để cách âm.
Không phải là không tin tưởng người kia, mà là không tin tưởng chính mình.
Nếu vô tình nhìn thấy thứ gì đó thì sao?
Họ làm tình mỗi ngày, và đều rất vội vàng.
Áp lực càng lớn, ham muốn càng mạnh mẽ, hai người cứ làm mãi. Dùng nó để giải tỏa căng thẳng.
Kể cả ban ngày ở công ty, thỉnh thoảng Kinh Hồng cũng sẽ chợt nghĩ đến cảnh tượng sắp đến vào buổi tối, sau đó lại thầm hưng phấn không thể giải thích được, đôi lúc mệt mỏi trong công việc cũng bị cuốn đi, anh sẽ muốn hoàn thành công việc nhanh chóng, để về sớm, rồi bắt đầu sớm.
Kinh Hồng luôn có khả năng kiềm chế bản thân mạnh mẽ, đây là thứ duy nhất mà anh nghiện trong đời. Cũng may là lý trí vẫn tồn tại, công việc không hề bị trì hoãn.
Thân hình Chu Sưởng giống hệt như tượng người trong viện bảo tàng, giờ đây Kinh Hồng cuối cùng đã có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Có khi anh nhìn Chu Sưởng, hắn còn cười bảo anh nghiêm túc như đọc báo cáo kinh doanh.
Ai về nhà trước là điều không thể đoán trước, mỗi ngày bắt đầu như thế nào cũng không chắc chắn.
Một lần Phiếm Hải đánh bại Thanh Huy, Chu Sưởng về đến nhà thì Kinh Hồng đang ở trong phòng tắm. Cổ họng Chu Sưởng khô khốc. Hắn sải bước đến cửa phòng tắm, vừa đi vừa cởi quần áo. Sau đó, hắn một tay ném Âu phục ra ngoài, tay kia mở cửa phòng tắm, thậm chí chưa kịp cởi cà vạt và áo sơ mi đã bước xuống dưới vòi hoa sen, xoay Kinh Hồng lúc ấy còn đang tắm lại, hất cằm lên rồi ấn anh vào ngực mình, cứ thế mà hôn.
Chiếc áo trắng của Chu Sưởng lập tức ướt đẫm.
Những giọt nước ấm nóng rơi trên mặt Kinh Hồng, trượt xuống, biến thành lạnh buốt, nhưng không thể trượt vào miệng, vì hai đôi môi dán chặt vào nhau, không chừa một khe hở nào. Kết quả là nước chảy vòng quanh môi, chảy xuống từ hai bên khóe môi, như thể đang tránh né một nơi nào đó.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, Chu Sưởng thậm chí không cởi quần áo, đầu gối Kinh Hồng bị hằn lên hoa văn của tấm đệm lót.
Sau đó, Kinh Hồng lại được bế lên, lưng dựa vào bức tường của phòng tắm mà lên xuống. Cuối cùng, anh đứng bằng một chân, giẫm lên mặt sàn đẫm nước, nhưng nước trộn lẫn với một thứ khác, đứng đó lại sợ trượt chân, nên Chu Sưởng phải đỡ anh.
Cuối cùng, vì Kinh Hồng nhất định phải nhịn, cảm thấy nếu không như thế thì mình sẽ mất thể diện, Chu Sưởng đành phải đưa chiếc cà vạt trên cổ ra cho Kinh Hồng cắn thật chặt. Chu Sưởng vẫn đeo chiếc cà vạt đó, nhưng phần đuôi lại ở trong miệng Kinh Hồng, cà vạt đã ướt đẫm từ lâu, nước nhỏ giọt tí tách.
Một lần khác, Thanh Huy thắng Phiếm Hải, và cũng trùng hợp khi Kinh Hồng về nhà thì Chu Sưởng đang tắm. Lần này Kinh Hồng thậm chí không thèm cởi áo vest, cứ mặc một bộ Âu phục ôm sát màu đen tuyền mà mở cửa phòng tắm, bước đến dưới vòi nước rồi túm lấy cổ Chu Sưởng mà hôn.
Áo vest sau đó được cởi ra, nhưng áo sơ mi vẫn còn mặc nguyên từ đầu đến cuối, chỉ là nó đã ướt sũng cả rồi.
Quần cũng vậy. Vì ướt quá nên Chu Sưởng cởi mãi không ra, thế là dù rõ ràng chỉ mới tuột xuống một chút, nhưng hắn đã không chờ nổi nữa.
Vì đi dự sự kiện nên hôm đó Kinh Hồng không đeo cà vạt bình thường mà là cà vạt bolo, dưới trái cổ là một viên đá quý tròn màu tím đính kim cương. Chu Sưởng thấy lưng bị cào đau, bèn quấn sợi dây kia quanh cổ tay Kinh Hồng, từng vòng từng vòng. Chiếc áo sơ mi của Kinh Hồng vẫn còn trên người, cổ tay áo cao cấp luôn phẳng phiu bị sợi dây đen quấn lấy vài vòng. Kinh Hồng áp người trên cửa phòng tắm, viên đá quý giữa cổ tay đập liên tục vào cửa trượt, rất nhanh, rất gấp gáp, phát ra từng tiếng ầm ầm.
Kinh Hồng không biết Chu Sưởng nghĩ thế nào, nhưng đối với anh, hắn càng bận rộn, anh càng phải như loài hổ lang chiếm lấy dù chỉ một phần ít ỏi trong lịch trình của hắn. Vì hiếm có, vì khó gặp, nên vô cùng quý giá, vậy thì thưởng thức mới càng thú vị hơn.
Và, họ dường như đặc biệt muốn làm điều này sau khi thua lỗ trên thị trường. Chỉ muốn nhìn người kia mất tự chủ vì mình, mất đi sự lạnh lùng, mất đi sự điềm tĩnh, mất đi sự khôn ngoan, mất đi lý trí, mất đi tất cả những nét đặc trưng vào ban ngày.
Cứ như vậy khoảng hai tuần, một lần nọ, Kinh Hồng nằm trên bàn làm việc. Một tay Chu Sưởng đỡ sau gáy, tay còn lại giữ vai anh. Lưng dán chặt lên mặt bàn lớn nhẵn nhụi, trông anh hiển nhiên là có chuyện muốn nói.
Chu Sưởng cảm giác được, dừng lại, hỏi: "Sao thế?"
"Chu Sưởng..." Kinh Hồng cố nhịn xuống, hỏi: "Thật ra em muốn biết, vì sao anh... muốn làm việc này mỗi ngày? Có vẻ hơi... quá chìm đắm nhỉ?"
Chu Sưởng ngây ra một lát. Đôi con ngươi đen mà sâu thẳm khóa chặt lấy Kinh Hồng, giọng khàn khàn, hắn nói: "Tôi thích cùng em sa ngã."
Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng. Chu Sưởng nói tiếp: "Bao nhiêu năm qua, tôi hiếm khi có dịp sa ngã. Nhưng dù có sa ngã, cũng phải kéo em theo."
"..." Kinh Hồng hiểu ý Chu Sưởng.
Hai người họ là đối thủ, kẻ thù cũ, là người cầm quyền, kẻ chi phối, luôn luôn bình tĩnh, luôn luôn lý trí. Nhưng không ai biết rằng hai người họ lại âm thầm, trong những đêm không người này, cùng nhau mất kiểm soát, cùng nhau sa đọa, cùng nhau điên rồ hết lần này đến lần khác.
...
Sau hai tuần ở bên nhau, Chu Sưởng lần đầu tiên đi công tác.
Đi Quảng Châu.
Sáng hôm đó, hoa nhà Chu Sưởng nở.
Đương nhiên, hoa là do dì giúp việc mua về trồng trong biệt thự.
Đó là một bông hoa Lewisia màu đỏ.
Dì Lâm rất giỏi trồng hoa cỏ, mấy cây Lewisia được chăm sóc cho nở rất đẹp.
Kinh Hồng chưa từng gặp dì Lâm. Dì Lâm có thể không biết Kinh Hồng, nhưng hai người cũng không muốn làm liều, dì Lâm sẽ rời khỏi nhà Chu Sưởng vào lúc sáu giờ mỗi tối.
Kinh Hồng biết dì Lâm nhất định có thể nhận ra việc Chu Sưởng đang sống chung với người khác, và hắn không muốn dì biết. Nhưng dì Lâm chưa từng hỏi đó là ai, có lẽ dì cũng hiểu thân phận của Chu Sưởng là như thế, nếu có người để hẹn hò và chung sống thì tất nhiên phải là bí mật.
Hoa nở, Kinh Hồng đứng trước cửa sổ nhìn, vươn ngón tay bẻ một cành, đưa cho Chu Sưởng, nói: "Trang trí phòng làm việc đi."
"...Hử?" Chu Sưởng nhìn lại Kinh Hồng.
Kinh Hồng ở bên kia không trả lời. Anh chọn một lúc lâu, bẻ một cành khác rồi nói: "Cái này em lấy."
Chu Sưởng nhìn anh thật sâu, rồi kéo anh lại hôn.
Trước khi đi, Kinh Hồng gọi cho trợ lý mới bảo đi mua một cái bình hoa thủy tinh về, đặt trên bàn làm việc trong văn phòng tổng giám đốc Phiếm Hải, trợ lý đương nhiên làm theo.
Sau đó Kinh Hồng xuống lầu, lên xe ở trước cổng khu biệt thự. Không nỡ để hoa trên ghế bên cạnh, anh bèn không làm việc, chỉ nhẹ nhàng cầm cành hoa bằng hai tay, nhìn qua cửa sổ suốt một đường đến tập đoàn Phiếm Hải.
Sau khi vào tòa nhà, Kinh Hồng tay cầm hoa đi từ thang máy dành riêng cho quản lý cấp cao vào văn phòng mình, một tay đút túi, tay kia cầm cành Lewisia đỏ rực. Những đóa Lewisia rũ xuống bên chân, lắc lư theo nhịp bước đi của Kinh Hồng.
Trên bàn làm việc đã có sẵn một chiếc bình hoa, loại cổ hẹp, rất đẹp. Trợ lý còn cẩn thận đổ đầy nước vào bình từ trước.
Kinh Hồng bước tới, cắm hoa vào bình.
Trên cành có bốn bông hoa xếp thành vòng tròn, có cao có thấp, xinh đẹp và trang nhã vô cùng.
Không ai biết rằng hoa trên bàn làm việc của CEO Phiếm Hải là cùng một loại với hoa trên bàn làm việc của CEO Thanh Huy, mà còn hái từ cùng một gốc, trồng trong cùng một chậu, tắm bằng cùng một bình tưới nước, phơi cùng một mảng nắng.
Buổi tối, hai người trò chuyện qua video.
Chu Sưởng ở Quảng Châu, Kinh Hồng vẫn còn ở Bắc Kinh.
Khi bật video lên, Kinh Hồng vừa tắm xong, đang khoác áo choàng tắm. Anh sấy tóc, sau đó không thay áo choàng tắm, mà chỉ để cổ áo hơi hé mở, da thịt thấp thoáng. Áo choàng tắm buông lơi do tư thế ngồi, quấn hờ quanh người, bên trong áo choàng tắm có thể nhìn thấy một mảng da trắng trẻo, nhưng không hề gầy yếu.
Khi bật video, Chu Sưởng hiển nhiên sửng sốt một chút, hỏi: "Giờ đã tắm rồi?"
"Ừ..." Kinh Hồng đáp: "Tối nay không họp nhiều."
Chu Sưởng gật đầu, tán gẫu: "Không ngờ XX lại ký với Phiếm Hải."
Đây là ứng dụng dạy nói tiếng Anh, hợp tác và ký hợp đồng với giáo viên các cấp tiểu học, trung học ở Mỹ, hiện có lượng người dùng trực tuyến rất lớn. Mức lương của giáo viên ở Mỹ cực kỳ thấp, nên họ rất sẵn lòng kiếm thêm khoản tiền này.
Kinh Hồng hỏi: "Sao lại là không ngờ?"
Chu Sưởng bật ra một tiếng cười khẩy: "Một ngày trước khi ký hợp đồng với Phiếm Hải, cô ta còn nói muốn theo Thanh Huy kia kìa. Bảo Thanh Huy tăng giá thêm đi."
Kinh Hồng: "..."
Lát sau Kinh Hồng mới kể: "Hôm nay cô ta còn nói Thanh Huy đang giục gấp, cho thời hạn cuối cùng là hôm nay. Cô ta đồng ý với Thanh Huy, đưa ra một điều khoản hợp đồng chắc chắn sẽ bị từ chối, rồi lại trì hoãn, mong Phiếm Hải nhượng bộ hơn. Sau cùng là hôm nay bên em đồng ý."
Chu Sưởng chung một phản ứng: "..."
"Mà anh biết gì không..." Kinh Hồng lại khẽ cười: "Tối nay em gặp Bành Chính, nghe kể cô ta cũng đang đàm phán với Hành Viễn kìa, chiều nay mới chính thức từ chối."
Hai người im lặng một lúc, cùng cảm thấy thật khó tin. Một cô gái trẻ mới ra trường cách đây hai ba năm mà dám liên tục nhảy loanh quanh giữa Big Four, không hề cảm thấy chột dạ khi đối mặt với Kinh Hồng, Chu Sưởng hay Bành Chính, cuối cùng giành lấy lợi ích tối đa.
"Thanh niên bây giờ đáng sợ thật." Chu Sưởng nói: "Sau này mỗi bước đi đều phải cẩn thận, nếu không sẽ dễ bị lật thuyền."
Kinh Hồng cũng nói: "Phải, cần cẩn thận hơn."
Thế hệ mới đang tiến lên một cách khốc liệt, các sản phẩm trên Internet đang được cập nhật và đổi mới nhanh chóng, không biết khi nào thì người dân trên khắp Trung Quốc, và trên toàn thế giới sẽ đột nhiên sử dụng một cái gì đó mới, những thứ cũ sẽ bị lịch sử đào thải ngay lập tức. Mọi xu hướng, mọi chủ đề hot đã qua, những thứ tưởng chừng như sẽ được con người sử dụng mãi mãi đều đã bị ném vào thùng rác.
Một lần nữa, họ lại có chung cảm giác.
Những trải nghiệm tương tự, những cảm xúc chung này không tâm sự với bất kỳ ai khác.
Một lúc sau, Chu Sưởng lại hỏi: "Kệ hàng không người* đang hot lắm đấy, hình như Phiếm Hải vẫn chưa đầu tư?"
* Kệ hàng không người: Dựng kệ hàng ở một số nơi nhất định, đặt một số đồ ăn thức uống và dán mã QR, thanh toán trước rồi mới lấy hàng, khách hàng thanh toán một cách tự nguyện, không có nhân viên bán hàng, do đó cũng phát sinh chi phí rủi ro đạo đức. Đây không phải là một khái niệm mới mà tương tự như máy bán hàng tự động đã có từ sớm.
"Thanh Huy cũng không đầu tư mà?" Kinh Hồng chỉnh lại camera: "Em không lạc quan về xu hướng này, chắc anh cũng thế nhỉ. Kệ hàng không người trong công ty? Làm thế nào giải quyết chuỗi cung ứng này? Ai giao hàng hàng ngày, ai đổi hàng hàng ngày? Em không nghĩ lợi nhuận từ một kệ hàng như thế có thể trang trải chi phí vận chuyển và nhân công, trong mắt em thì xu hướng này chỉ là ngắn hạn."
Chu Sưởng cười: "Giống em."
Một lần nữa, họ lại có chung suy nghĩ.
Sau khi nói chuyện trong ngành, họ chuyển sang về những chuyện lặt vặt khác.
"Sếp Chu nhỏ..." Kinh Hồng chợt tò mò: "Em luôn thắc mắc, cái truyền thuyết nói trong nhà sếp Chu lớn, khăn ăn phải xếp thành hình thiên nga, đũa phải bày thành hình gì đó, quản gia kiểu Anh khi cầm đĩa phải dùng bốn ngón tay giữ đáy đĩa mà ngón cái không được chạm vào đĩa, rồi cái gì mà ly uống rượu phải được khử trùng bằng hơi nước để đảm bảo không còn vết nước trên ly sau khi lau cuối cùng là thật hay giả thế?"
Chu Sưởng nghe xong lại cười nói: "Lần sau về nhà sếp Chu lớn sẽ dẫn em theo cùng, em tự nhìn tận mắt xem."
Kinh Hồng cũng cười: "Được. Vậy em chờ xem."
Cuối cùng trời đã khuya, Chu Sưởng hỏi Kinh Hồng: "Hôm nay gọi đến đây thôi?"
"Được." Kinh Hồng gật đầu, đưa tay phải lên miệng, hôn lên ngón trỏ và ngón giữa, rồi duỗi cánh tay ra, mắt nhìn người ở đầu kia, đặt hai đầu ngón tay vừa hôn lên ống kính một lúc rồi nhấc lên.
Trong phút chốc, hai dấu vân tay của Kinh Hồng được in trên camera.
Chu Sưởng vừa đi dự một sự kiện, còn đang mặc sơ mi đen, thắt cà vạt xám bạc, thấy Kinh Hồng như vậy, trái cổ khẽ trượt.
Cúp máy xong, Kinh Hồng trở lại phòng ngủ, vén chăn lên ngồi lên đầu giường, rồi vùi mình vào tấm nệm lớn của Chu Sưởng.
Thú thật, đã hai tuần trôi qua, bây giờ Kinh Hồng cảm thấy kích thước chiếc giường này vừa đủ cho hai người ngủ, ngủ một mình khó tránh khỏi cảm giác trống rỗng.
Anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho Chu Sưởng: [Được rồi, ở trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, còn phải đàm phán ký kết hợp đồng, anh cũng mệt rồi, lo nghỉ ngơi đi.]
Nào ngờ Chu Sưởng không trả lời.
Kinh Hồng đặt điện thoại xuống, tưởng Chu Sưởng đi tắm nên cũng không quan tâm.
Bốn mươi phút sau, Chu Sưởng cuối cùng cũng trả lời: [Biết rồi, em cũng ngủ sớm.]
Kinh Hồng dựa vào giường, thuận miệng hỏi, pha lẫn chút giọng Bắc Kinh: "Vừa đi đâu đấy? Lâu như vậy."
Chu Sưởng đáp: [Tắm.]
Kinh Hồng nhìn đồng hồ trên máy tính, hỏi: [Tắm những 45 phút? Anh có ba ngàn nỗi đau à.]
Chu Sưởng nhanh chóng trả lời Kinh Hồng, lần này bằng tin nhắn thoại: "Em yêu, chuyện này là em hỏi đấy nhé."
Kinh Hồng: [...?]
Ngay sau đó, một bức ảnh xuất hiện trong khung trò chuyện.
Đó là bàn tay phải vừa to vừa rộng với các khớp rõ ràng hết sức đặc trưng của Chu Sưởng.
Ở giữa lòng bàn tay của hắn là một chất gì đó trắng trắng bán trong suốt khá đặc, che khuất một nửa đường chỉ tay.
Chu Sưởng nói thêm: "Vẫn luôn tưởng tượng mình đang ở bên trong em."
Tiếp đó lại: "Còn không kịp đi rửa tay, đã phải tranh thủ bật đèn xem tin nhắn của em đây này."
"Trả lời còn phải đổi sang chế độ gõ chín phím."
Kinh Hồng: "..."
Chẳng bao lâu, Chu Sưởng thấy trong khung trò chuyện của Kinh Hồng hiện lên một câu trả lời, nhưng nội dung hơi khó hiểu, đó là:
[Sếp Chu, với tư cách là CEO của tập đoàn Thanh Huy trong Internet Big Four, tôi nghĩ rằng sếp Chu phải rất rõ ràng, ]
Chu Sưởng nhướng mày, cầm điện thoại, chờ đợi câu tiếp theo của Kinh Hồng.
Không đoán được Kinh Hồng muốn nói gì.
Cũng may Kinh Hồng nhử hắn làm gì.
Ngay sau đó, dòng chữ "Đang nhập văn bản..." xuất hiện trên khung trò chuyện.
Vài giây trôi qua, đoạn sau hiện lên:
[Internet không nằm ngoài vòng pháp luật.]
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook