Như Mùa Đông Rơi Xuống
Chương 25: Tình ca mây xốp trắng

Tôi đang sống những ngày của năm đầu cấp ba.

Một lần, tình cờ, khi đi mua một hộp sữa chua, tôi nhìn thấy Mr. Cloud. Đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua. Gương mặt cậu ấy lướt qua mắt tôi như một tích tắc, rồi biến mất giữa nhiều gương mặt đang chen lấn trong căng tin giải cứu cái bao tử rỗng. nhìn dáo dác, tôi vẫn không thấy cậu ấy đâu.

Tôi đã luôn mong được gặp cậu ấy, một lần nữa.

***

Hồi học cấp hai, tôi có biệt danh là Bí Ngô, một biệt danh ngộ nghĩnh và đáng yêu. Nhưng đáng tiếc, với tôi, nó lại khoong mang nghĩa đó. Bí Ngo là sự trêu trọc của các bạn nam cùng lớp về thân hình tròn vo của tôi. Bạn bè không ác ý, họ chỉ đùa cho vui, tôi biết thế. Nhưng lũ con trai tuổi đó là một lũ não không phát triển. Họ luoon trêu trọc tôi mỗi ngày, mọi nơi, cười đùa và khiến tôi mệt mỏi kinh khủng.

Nói thêm, ngoài sự tròn vo, tôi có một vẻ ngoài nhàm chán. Tôi đơn giản hóa mọi thứ về mình. Tóc để dài, buộc đơn giản. Tôi không phải mù tịt về thời trang. Thậm chí, tôi còn rất hay tư vấn cách ăn mặc cho cô em họ và có một bộ thiết kế rueeng sau ba tiếng đồng hồ vẽ vời. Nhưng thiết nghĩ, mình tròn vo, mặc gì cũng không đẹp, nên tôi ăn mặc khá đơn giản. Và luôn chọn những gam màu tối.

Dù vậy, tôi không quá mặc cảm về chuyện mình triing như thế nào. Mỗi lần có ai đó trêu là Bí Ngô, tôi lại nhe răng cười cho qua chuyện. Tôi chú tâm vào học tập và những sở thích riêng của mình, nhe đọc sách chẳng hạn. Có lần, tôi mang cả tập Harry Potter dày cộp lên lớp đọc vào giờ ra chơi vì đọc ở nhà không kịp.

Tôi thích một cậu bạn cùng lớp, từ năm lớp 7, tên Hoài. Đó là một cậu bạn dễ thương với nụ cười có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ. Tôi thường nhìn lén bạn ấy, bối rối mỗi khi bạn ấy nhìn mình. Tôi cũng cố gắng gây ấn tượng bằng cách chép bài giùm, trực nhật giùm… Thậm chí năm lớp 9, chẳng hiểu đào đâu ra can đảm, toi mua quà tặng sinh nhật cho cậu ấy và ghi chép vào thiệp rằng “tớ thích bạn”. Như những cô nàng ngốc nghếch bằng tuổi, dư thừa mông mơ, tôi thườn vẽ ra những câu chuyện hoàng tử - công chúa mà nhân vât chính là tôi và Hoài. Giấc mơ hoàng tử - công chú của tôi chính thức chấm dứt vào một hôm. Tình cờ, tôi đi ngang qua khu bán nước ngọt ở căng tin và nghe tụi con trai cùng lớp nói chuyện.Về tôi, về tình cảm ngếch của tôi. Và tôi nghe rõ ràng từng tiếng một.

- Tao đời nào thích con nhỏ béo đó.

Lần đầu tiên, tôi khóc và cảm thấy chán ghét ngoại hình của mình. Tôi trốn ở bãi giữ xe của trường, một nới hiếm họi có ai tới vì toàn là xe đạp, một đống gạch ngói sau khi tu sửa thư viện vẫn chưa kịp dọn, có mỗi cây phượng già là trông lãng mạn. Tôi ôm gối, ngồi khóc thút thít như trẻ con.

- Cần khăn giấy không?

Giật mình. Tôi ngẩng lên, mặt vẫn còn nhòa nhoẹt nước mắt, tôi nhìn thấy một cậu bạn không quen biết đang cầm khắn giấy. Tôi ghét việc người khác nhìn thấy mìn khóc, nhìn thấy mình yếu đuối. Tôi đưa tay lau nước mắt cáu kỉnh.

- Không cần.

Tưởng tên kia sẽ biết điều mà quay gót biến đi. Nhưng cậu ta lại ngồi xuống cạnh tôi.

- Đã bảo là không cần khăn giấy mà.

Nhưng cậu ta chẳng có vẻ gì là nghe tôi nói. Tất cả những gì cậu ta làm là duỗi thẳng chân, ngước nhìn những đám mây xốp trắng trên bầu trời. Có vẻ chúng không trôi đi. Hoặc cũng có thể cậu ta đang ngắm những mảng trời xanh dịu dàng. Hoặc đang ngắm những tán phượng xanh rì lấp lóa nắng. Được một lúc, hắn nói, nhưng không nhìn tôi.

Thất tình hả?

- Cái gì?

- Lý do là vì bạn tròn hả?

Cảm giác đau khổ vì bị thất tình nhanh chóng nhường chỗ cho một ước muốn mãnh liệt rằng có một cây chổi ở đây để cho tôi cho cậu ta một trận.

- Liên quan gì đến cậu?

- Cậu không giảm cân, cắt một kiểu tóc mới? Làm gì đó để những nét đáng yêu của mình lộ ra ngoài? – Có vẻ cậu ta vẫn chẳng để ý xem tôi nói gì.

- Tôi chẳng việc gì phải đẹp lên cho thiên hạ ngắm cả. – Tôi gần như gắt lên.

- Ngốc. Con người đẹp lên để chính bản thân tự tin hơn.

Cậu ta búng tay vào giữa trán tôi, mỉm cười ròi đi mất, sau khi nhận xét “Mây hôm nay đẹp’. Tôi ngồi xoa xoa chỗ trán hơi đau, mà cũng có thể nó đã hơi đỏ, ngơ ngác. Thậm chí tôi quên luôn mình vừa khóc vì thất tình.

Tôi đặt tên cho cậu ta là Mr. Cloud. Đôi khi nẫm lại, tôi hoài nghi thần kinh cậu ta không biết có bình thường không. Ai lại đi nói chuyện với một người xa lạ, xen vào chuyện riêng của người khác, rồi biến mất như thế. Lại còn “mây hôm nay đẹp”. Nhưng suy đi ngẫm lại, tôi thấy những điều Mr. Cloud nói chẳng sai. Đã bao lần tôi nhìn mình trong gương và mong bản thân bớt tròn? Đã bao lầ tôi muốn thu mình lại bé xíu trước những cô bạn cũng lớp? Đã bao lần tôi từ bỏ ước muốn thi văn nghệ ở trường chỉ vì sợ những lời xầm xì về ngoại hình của tôi, mà có khi do tôi tưởng tượng ra?

Và tôi quết định giảm cân. Bằng một thực đơn ăn kiêng, bằng chạy bộ và bơi lội. Đó không phải là một quá trình dễ dàng, mặc dù nhìn vào trông có vẻ đơn giản. Có lúc, tôi muốn bỏ cuộc khi phải ăn toàn rau xanh, còn đứa em trai thì cầm cái đùi gà trêu ngươi. Có lúc, tôi muốn bỏ cuộc khi đôi chân đau buốt sau những ngày đầu chạy bộ. Nhưng tôi đã không bỏ cuộc, có thể vì ý chí trả thù quá mạnh mẽ. Tôi lại ngốc nghếch vẽ ra những câu chuyện khác. Đó là sau khi giảm cân thành công, Hoài sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác, và lúc đó thì tôi sẽ lạnh lùng bỏ đi.

Tôi hiện tại, giảm cân thành công, tóc ngắn ngang vao hơi so le ngộ nghĩnh. Và tôi cũng thoải mái chọn những gam màu tươi sáng yêu thích mà tôi không lo lắng chúng sẽ tố cáo sự tròn vo của mình. Đúng như Mr. Cloud nói, tôi cảm thấy mình tự tin hơn và thoải mái hơn khi tham gia các hoạt động của trường. Tình cảm ngốc nghếch dành cho Hoài và ý tưởng trả thù cũng ngốc nghếch nốt dần phai nhạt theo thời gian. Mà mỗi lần nhớ lại, tôi chỉ cảm thấy buồn cười kinh khủng.

Mối khi ngước nhìn những đám mây trắng xốp trên mảng trời xanh dịu dàng, có lúc đứng im, có lúc chậm dãi trôi đi, tôi nghĩ về Mr. Cloud. Đúng là một cậu bạn kỳ quặc. Tôi mong gặp lại cậu ấy, có thể để bắt đầu một tình bạn chẳng hạn.

***

Sáng nay tôi lại nhìn thấy Vân. Cô bạn vừa quét cầu thang vừa hát, một giai điệu rất vui tai. Thật ngộ. Vân chăm chỉ trực nhật, chăm chỉ hát đến nỗi không nhận ra nhiều người đi ngang qua nhìn một cách lạ lùng. Mà hình như lúc nào trông vân cũng ngộ như thế, từ năm cấp hai.

Năm lớp 8, tôi thua trong một trận tring kết bóng đá. Tất cả là do tôi đã để bóng văng vào chân và phản lưới nhà. Tôi rầu rĩ ôm thất bại cay đắng, cả những cái nhìn trách móc của chiến hữu, lên xe buýt và về nhà. Cô bạn bên cạnh đang lẩm bẩm một giai điệu rất vui tai. Rồi bằng vẻ tự nhiên đáng yêu nhất của một cô gái có thể có, bạn ấy giật giật tay áo tôi.

- Bạn nhớ giai điệu này không? Tớ thấy quen mà nhớ mãi không ra tên bài hát.

Và suốt chuyến đi đó, cả hai cứ thi nhau nhẩm lại giai điệu để cố nhớ tên bài hát. Cuối cùng, tuy không nhớ ra tên bài hát nhưng nỗi buồn của tôi đã biến mất một cách kỳ lạ nhờ một cô bạn cũng kỳ lạ nốt. Nhìn phù hiệu thêu trên áo, tôi biết bạn ấy là Vân, học cạnh lớp tôi.

Tôi nhìn Vân khá nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy cô bạn khóc. Chỉ một lần bạn ấy thu mình ở bãi giữ xe của trường, một nơi toàn xư đạp, một đống gạch và ngói sau khi sửa thư viện chưa kịp dọn, có mỗi cây phượng già là trông lãng mạn. Tôi biết Vân khóc là vì điều gì. Tôi đã muốn an ủi, đã muốn cho bạn ấy mượn khăn giấy, cùng bạn ấy rủa xả tên ngốc kia. Nhưng kết quả tôi gần như gây sự với Vân. Chán mình thật! Chắc lúc đó bạn ấy phải ghét tôi lắm.

Lên cấp ba, tình cờ Vân lại học cạnh lớp tôi. Tôi vẫn không bỏ thói quen nhìn Vân. Dĩ nhiên, cô bạn không biết điều đó, mà chẳng biết có còn nhớ tôi không? Vân xinh hơn trước, mặc dù tôi thấy ngày trước Vân cũng xinh, và quan trọng nhất tôi thấy bạn ấy yêu đời lắm, tự tin hơn trước rất nhiều. Tôi chỉ lo lắng, Vân bây giờ thú vị và đáng yêu như thế, liệu có thằng con trai nào ngốc như cậu bạn năm cấp hai không? Chắc là tỷ lệ cực hiếm.

Tôi nhìn lên trời, nơi những đám mây trắng xốp đang chầm chậm trôi. Muốn bắt chuyện trước nhưng không biết cách. Muốn nói với cô bạn điều mình nghĩ, cũng không biết cách. Không lẽ lại bắt đầu bằng mây trời ngốc xít như ngày nào… Đang tự than thở với chính mình. Đột nhiên.

- Này, đằng ấy tránh ra cho tớ quét một tí đi…???... Mr. Cloud?

Câu cuối cùng Vân gần như hét lên, ngạc nhiên, rồi đưa tay lên miệng lẩm bẩm: “Chết rồi, nhỡ miệng…”

Vẫn với vẻ riêng của bạn ấy – vẻ tự nhiên đáng yêu nhất mà một cô gáu có thể có. Ý nghĩ thật nhanh xẹt qua đầu, nhanh hơn câu trả lời của tôi.

- Tên tớ là Duy. Khồn phải Mr. Cloud. Còn cậu thì tớ biết rồi, Vân ạ. Hay cậu thích tớ gọi cậu là Bí Ngô?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương