Như Mộng Hữu Lệnh
-
Chương 6
Trưa nay, ông trời chung quy chỉ là đánh một tiếng sấm, uy hiếp hạ giới một phen, rồi tan biến theo phong thanh vân đạm.
Trời giông gió đến thế vẫn có thể rạng lên, Lâm Mai vui sướng, nhận định ngày hôm nay đúng là ngày lành để chuyển nhà. Có rất nhiều hàng xóm đều xuất hiện, giúp châm một dây pháo thật dài, đều vẫy tay đưa tiễn.
Khương Chí Viễn khởi động xe xong bật băng nhạc lên nghe, một giọng nam ấm áp vang lên, Lâm Mai lập tức hát theo.
"Trèo đỉnh núi cao nhìn về cố hương,
Cát vàng trải vạn dặm,
Từ đâu truyền đến tiếng lục lạc,
Từng tiếng từng tiếng gõ vào lòng.
Mong được bước trên đường tưởng niệm,
Bay qua núi ngàn dặm,
Cánh nhạn bay về phía hoàng hôn,
Quê hương đang ở phương nào.
Bão cát không phủ mờ vết máu lịch sử đã in đậm,
Bão cát không phủ mờ kia hải đường huyết lệ
Cát vàng cuốn đi năm tháng không cuốn nổi tưởng niệm của ta,
Đêm nay như bao đêm ta mơ trở về Tần Quan..."
Khương Chí Viễn và Lâm Mai cố ý mua băng nhạc này. Lâm Mai thích nhất Phí Ngọc Thanh hát, cảm thấy hắn nho nhã, mà thanh âm lại càng ôn nhu. Có điều trái với bài hát, các nàng sẽ rời đi xa hơn khỏi quê hương, nhà cũ ở quê, sợ rằng chỉ có lễ mừng năm mới mới có thể qua.
Nghe nhạc, Lâm Mai nhịn không được bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai. Muốn nói khả năng quan sát của nàng thật tốt, trước kia Khương Chí Viễn tuy rằng nghèo khổ tay trắng, nhưng nhờ đầu óc thông minh còn sẵn sàng chịu khổ, nhiều năm như vậy, từng chút từng chút tích cóp, rốt cục mang theo cả gia đình hướng về nội thành.
Nghĩ vậy Lâm Mai không khỏi đắc ý, các em của nàng nếu không ở quê sinh con, tối đa cũng chỉ là đủ sống ở thượng trấn. Lúc nghe nói cả nhà nàng chuyển vào nội thành, Khương Chí Viễn mở cửa hàng, biểu tình ước ao ấy không biết cất giấu bao nhiêu đố kị. Chỉ có điều đã an bài rồi, từ nay về sau nàng sẽ đi hoạn lộ thênh thang của nàng, mặc kệ các em nàng.
Ở trên xe, Khương Chí Viễn giới thiệu về nhà mới ở nội thành. Bởi Lâm Mai phải trông cửa hàng, phòng mới toàn bộ đều là do Khương Chí Viễn phụ trách sửa sang. Nghe ông nói nội thất mới thập phần xa hoa, phòng ở trấn trên bốn bề trống trơn không thể sánh bằng. Lâm Mai nghe được tiếc hận, Khương Chí Viễn một mình tiêu phí, nàng không quản nhưng nghe vậy, cũng hiểu được chồng tiêu tiền như nước chảy.
Bởi con cái trong nhà là một trai một gái, Khương Chí Viễn mua căn một trăm mét 3 phòng đôi, vợ chồng họ một gian, mẹ ông và con gái một gian, con trai một gian. Chờ lão thái thái lúc nào muốn về quê, tự nhiên con gái sẽ độc chiếm một gian.
Nhiều năm như vậy, Khương Chí Viễn tuy rằng một mực bên ngoài dốc sức làm, nhưng ông vững vàng nhớ kỹ con gái khi còn bé không được mẹ yêu thương, cho nên mới cố ý cường điệu câu cuối kia.
Phía sau Khương nãi nãi ngồi giữa hai đứa cháu, vui vẻ mà bảo sẽ không về quê, ở nhà con trai mà dưỡng lão. Lâm Mai vội vã đồng ý, mấy năm nay đều là lão thái thái giúp nàng chăm sóc con cái, huống chi nhà nàng có tiền, cũng không trông cậy vào tiền của hai người anh cả của Khương Chí Viễn ở quê...
Xe vẫn chạy đến chạng vạng thì tới nơi. Nội thành thật đẹp, trời còn chưa tối, đèn đường đã sáng thắp lên một chuỗi đèn lồng, còn có ô tô cũng thật nhiều a, hơn hẳn thượng trấn, Khương Nhập Vi cùng Khương Nhập Vũ mỗi người một bên cửa xe nhìn không dời mắt.
Khương Chí Viễn thành thạo đảo tay lái, hướng về phía tân gia, nghe vợ con xuýt xoa cảm thán, bỗng nhiên thấy bao khổ cực cũng đáng.
Vừa lái xe, Khương Chí Viễn vừa giới thiệu cảnh vật quanh đường. Hai người con đều đang đi học, lúc mua nhà ông tự nhiên cũng lưu ý điểm này, khi đó đã mơ hồ biết có trường, nhưng còn chưa biết tên, sau ông chọn một trường trọng điểm ở khu kế bên, quan hệ đều chuẩn bị cả, chỉ chờ con qua báo danh.
Chờ xe vào tới khu nhà, Lâm Mai miệng há hốc quên cả ngậm lại. Không giống thượng trấn trên nhà ở không có quy hoạch, nội thành thật đẹp, từng nhà lầu đều đặn giống nhau như đúc, trên tường ngoài ghi rõ số nhà, khoảng cách giữa các nhà khá rộng, trồng rất nhiều cây. Lâm Mai có điểm hối hận đã để Khương Chí Viễn để cây táo ở lại thượng trấn, hoàn toàn có thể nhổ cây trồng ở đây a, nói không chừng có thể sống được, dù sao các nàng cũng chưa bao giờ đào cây lên.
Lúc mở cửa nhà, Khương Chí Viễn giao chìa khóa cho Lâm Mai nhường nàng mở cửa, sau đó mời mọi người đi vào, ông đứng ở cửa, nghe bên trong vang lên tiếng xuýt xoa cảm thán.
Nội thất phòng ông đúng là mời chuyên gia thiết kế, dựa theo thiết kế thịnh hành nhất bấy giờ. Đèn chùm trong đại sảnh sáng rực như nến thắp trên bánh ga tô nhiều tầng, có vẻ rất đắt tiền, nhưng nhìn thật sang trọng. Còn có cột kiểu La Mã, gạch lát, đều theo phong cách châu Âu.
Lâm Mai ở bên trong dạo qua một vòng rồi ra đến cạnh cửa, mặt rõ ràng đỏ ửng vì hưng phấn, miệng vẫn không nhịn được oán giận nói: "Anh sao tiêu tiền hoang phí thế này."
Khương Chí Viễn ôm lấy Lâm Mai vào cửa: "Thế nào, không thích à?"
Lâm Mai mãnh liệt lắc đầu, nàng đổi ý, nếu như các em ở quê lên thành phố, nhất định phải mời các nàng về nhà ở, đây có khác gì đãi ngộ hoàng đế.
Khương Nhập Vi lúc này cũng tìm được phòng mình. Bởi vì cô ngủ cùng bà, giường trong phòng to hơn hẳn giường phòng em trai. Ngoài ra, đồ đạc trong phòng giống nhau như đúc, từ tủ quần áo, bàn học, đến đèn bàn cũng đều là như nhau.
Khương Nhập Vi bị kích động mà mở cửa sổ trước bàn học, phát hiện bên ngoài có một hòn non bộ, trên đỉnh là một tòa đình, khuất giữa tán cây, cô thấy thật thú vị. Vì vậy Khương Nhập Vi rất thoả mãn, mặc dù nội thất trong nhà có phần chói mắt, đã có thể nhìn phong cảnh trước cửa sổ thật an tĩnh, cũng coi như trung hoà bớt đi.
Chờ ăn xong cơm tối, một nhà năm người nhất tề ngồi dưới đèn chùm sáng ngời xem TV một lúc, Lâm Mai giục hai người con nhanh đi ngủ, ngày mai còn phải tới trường mới báo danh.
Mà Khương Nhập Vi tắm xong vào phòng, thấy được một cảnh quen thuộc. Bà cô ôm chiếc hộp gỗ đi lại xung quanh.
Thật nhiều năm trước khi vừa tới thượng trấn, bà đã rối rắm hồi lâu không biết giấu cái hộp ở đâu, sau lại hình như là giấu trong tủ quần áo, nhiều năm như vậy cũng không biết có bị mẹ cô phát hiện không, dù sao chính cô cũng đã quên.
Khương Nhập Vi ngồi ở trên giường, nhỏ giọng hỏi: "Bà, thứ này rốt cuộc là cái gì?"
Khương nãi nãi rốt cục lại quyết định đem giấu ở tủ quần áo, dù sao con dâu trước cũng không để ý thấy, bây giờ hẳn là cũng sẽ không. Bà ra dấu cho cháu im lặng, sau đó cố sức mà đem hộp gỗ giấu kỹ, lúc này mới trở lại trên giường, tắt đèn: "Ngủ đi, sau đó nếu mẹ con đối xử với con không tốt, bà sẽ trao chiếc hộp cho con."
"Không đúng, " Khương Nhập Vi lăn nửa vòng trên giường, "Đồ gia truyền không phải đều truyền nam không truyền nữ sao?"
Khương nãi nãi nở nụ cười: "Bà cũng không có tư tưởng cổ xưa như vậy, con sao vẫn còn có."
Khương Nhập Vi suy nghĩ một chút, bà nói đúng. Mọi người đều nói các bà thường rất trọng nam khinh nữ, hết lần này tới lần khác bà lại càng yêu thương cô hơn, cũng là nhờ bà rộng lượng, gia đình mới tránh khỏi rất nhiều tranh cãi.
Quên đi, hộp gì đó, cô cũng không phải thật sự muốn, nếu quả thật là bảo bối, hẳn nên ở lại bên người bà mới đúng.
Sáng thứ hai, Khương Chí Viễn mang theo hai người con tới trường báo danh.
Khương Nhập Vũ tuy rằng đã cao hơn chị nhưng khoảng cách một tuổi kia vẫn là có, vào trường đảo mắt nhìn xung quanh, khung cảnh đều thật đẹp. Mà Khương Nhập Vi nhưng thật ra nhìn không chớp mắt, đối với cô mà nói, đã lớp 9, cô không có nhiều thời gian như vậy nhìn ngắm xung quanh, phỏng chừng vừa vào lớp phải tập trung rồi.
Khương Chí Viễn bận việc, lúc lâu sau mới đến dẫn con gái đi tìm phòng học, Khương Nhập Vi nghe nói tòa nhà này dành cho lớp 9, để tránh ba đi lại vất vả, cô bảo ông đưa em tìm phòng học là được, phòng cô chính cô tự tìm.
Con gái hiểu chuyện như thế Khương Chí Viễn đương nhiên rất mừng, ông cho con tiền tiêu vặt, xoay người dẫn con trai đi.
Khương Nhập Vi đứng dưới lầu hít sâu một hơi, sửa sang lại quai đeo cặp sách trên vai, nhấc chân bước lên cầu thang.
Khương Nhập Vi chuyển vào lớp 9-4, thế nên trước hết tới phòng giáo viên tìm chủ nhiệm lớp, một phụ nữ trung niên, họ Thân. Thân lão sư xem qua đơn chuyển trường của cô, sắc mặt trầm trọng. Học sinh chuyển đến lúc này, nếu như thành tích không tốt, sẽ kéo cả lớp xuống. Vì vậy Thân lão sư hỏi Khương Nhập Vi vài câu về việc học lúc trước, nghe được thành tích cũng không tệ lắm, trên mặt mới dịu đi một chút. Đợi một lúc, nghe tiếng chuông hết tiết vang lên, Thân lão sư mới đứng dậy dẫn Khương Nhập Vi tới phòng học.
Học sinh lớp 9 đại bộ phận đã không còn chút thơ ngây của học sinh mới, cũng không còn nghịch ngợm, nhất là trường học trọng điểm, rất nghiêm khắc, đại thể đều quyết tâm học tập, giờ ra chơi cũng rất khó thấy có học sinh rượt chạy dọc hành lang.
Thân lão sư đi vào phòng học, rất hài long khi thấy đại bộ phận học sinh đều ngồi ở chỗ ngồi sẵn sàng học, rồi chỉ vào chiêc bàn kê sát tường chỗ dành cho Khương Nhập Vi. Khi cô đi vào gần nửa học sinh ngẩng đầu lên nhìn chủ nhiệm lớp, còn lại nói nhỏ gì đó với người bên cạnh, hẳn đề tài bàn tán chính là cô đi.
Khương Nhập Vi đứng sững một chút, cô có điểm không thích ứng. Trong tưởng tượng của cô, hẳn là sẽ có màn tự giới thiệu linh tinh, nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá qua cao chính mình. Cô đột nhiên có điểm hối hận, trước khi chuyển trường, đáng ra nên tạm biệt bạn học cũ.
Lúc này có học sinh vào lớp, mà Khương Nhập Vi lại đang đứng chắn, cô vội vàng phục hồi tinh thần lại, hướng về chỗ Thân lão sư phân cho. Cùng bàn cô cũng là một nữ sinh, tóc đuôi ngựa thật dài, nhưng đang gục xuống bàn ngủ -- Khương Nhập Vi nhìn quanh bốn phía, toàn bộ trong phòng học trừ cô gái kia đều đang làm bài tập.
Đứng ở lối đi, Khương Nhập Vi do dự một chút, lúc này mới vỗ nhẹ vai nữ sinh kia.
Nữ sinh dường như đang say ngủ, không tỉnh giấc, chỉ thấy vai khẽ giật, rồi lại an tĩnh như cũ. Khương Nhập Vi bất đắc dĩ, chỉ có thể vỗ tiếp, lúc này mạnh hơn, cũng nhẹ nhàng kêu: "Đồng học, xin nhờ chút."
Nữ sinh rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng đầu tiên có chút mờ mịt liếc mắt nhìn Khương Nhập Vi, sau đó đưa tay dụi mắt, nói: "Cậu cuối cùng cũng tới rồi."
Khương Nhập Vi có chút kinh sợ. Nữ sinh này chỉ ngước mắt nhìn một thoáng rồi cúi đầu đầu xuống dụi mắt, dù chỉ là thoàng qua, cũng đủ để cô nhìn thấy khuông mặt nàng. Trước tiên cô chú ý cái cằm mềm mại kia, khi nàng ngẩng đầu cô thoáng thấy một đường xương hàm tới tai thật là đặc biệt xinh đẹp.
Đúng vậy, trong mắt Khương Nhập Vi, chỉ cần là cái đẹp và có đầy đủ dụng cụ vẽ, tay cô liền khẽ run rẩy, nhịn xuống khao khát tìm bút vẽ lại.
Bởi vì có điểm kinh diễm, Khương Nhập Vi không có lưu ý đến câu nói của nữ sinh kia, nhưng thấy nàng nghiêng người nhường chỗ, cô liền vội vàng ngồi vào.
Trường học trọng điểm cũng thật khác biệt, một lớp không chỉ ngồi kín bàn học trong phòng, chỗ ngồi còn trải kín đến sát tường phía sau. Không sai, cô bị nhét vào bàn sau cùng xa cửa nhất. Xem ra, nữ sinh này hẳn là cũng tách biệt với cả lớp, không thì sẽ không ngồi tận góc phòng như thế này.
Sau khi ngồi xuống Khương Nhập Vi khe khẽ thở dài, đột nhiên có chút mê man. Chuyển nhà không phải cô quyết định, chuyển trường học cô cũng không làm chủ được, còn lại thì, cũng chỉ có thể đối mặt mà thôi.
Tiếng chuông vào giờ vang lên, học sinh còn đang đi lại liền cấp tốc trở về vị trí cũ, Khương Nhập Vi nhìn sách trong cặp, lịch sự hỏi bạn cùng bàn: "Xin hỏi, bây giờ là tiết gì?"
Bạn cùng bàn chống một tay chăm chú nhìn động tác của cô, đột nhiên cười nói: "Khương Nhập Vi, cậu đã quên tôi rồi."
Trời giông gió đến thế vẫn có thể rạng lên, Lâm Mai vui sướng, nhận định ngày hôm nay đúng là ngày lành để chuyển nhà. Có rất nhiều hàng xóm đều xuất hiện, giúp châm một dây pháo thật dài, đều vẫy tay đưa tiễn.
Khương Chí Viễn khởi động xe xong bật băng nhạc lên nghe, một giọng nam ấm áp vang lên, Lâm Mai lập tức hát theo.
"Trèo đỉnh núi cao nhìn về cố hương,
Cát vàng trải vạn dặm,
Từ đâu truyền đến tiếng lục lạc,
Từng tiếng từng tiếng gõ vào lòng.
Mong được bước trên đường tưởng niệm,
Bay qua núi ngàn dặm,
Cánh nhạn bay về phía hoàng hôn,
Quê hương đang ở phương nào.
Bão cát không phủ mờ vết máu lịch sử đã in đậm,
Bão cát không phủ mờ kia hải đường huyết lệ
Cát vàng cuốn đi năm tháng không cuốn nổi tưởng niệm của ta,
Đêm nay như bao đêm ta mơ trở về Tần Quan..."
Khương Chí Viễn và Lâm Mai cố ý mua băng nhạc này. Lâm Mai thích nhất Phí Ngọc Thanh hát, cảm thấy hắn nho nhã, mà thanh âm lại càng ôn nhu. Có điều trái với bài hát, các nàng sẽ rời đi xa hơn khỏi quê hương, nhà cũ ở quê, sợ rằng chỉ có lễ mừng năm mới mới có thể qua.
Nghe nhạc, Lâm Mai nhịn không được bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai. Muốn nói khả năng quan sát của nàng thật tốt, trước kia Khương Chí Viễn tuy rằng nghèo khổ tay trắng, nhưng nhờ đầu óc thông minh còn sẵn sàng chịu khổ, nhiều năm như vậy, từng chút từng chút tích cóp, rốt cục mang theo cả gia đình hướng về nội thành.
Nghĩ vậy Lâm Mai không khỏi đắc ý, các em của nàng nếu không ở quê sinh con, tối đa cũng chỉ là đủ sống ở thượng trấn. Lúc nghe nói cả nhà nàng chuyển vào nội thành, Khương Chí Viễn mở cửa hàng, biểu tình ước ao ấy không biết cất giấu bao nhiêu đố kị. Chỉ có điều đã an bài rồi, từ nay về sau nàng sẽ đi hoạn lộ thênh thang của nàng, mặc kệ các em nàng.
Ở trên xe, Khương Chí Viễn giới thiệu về nhà mới ở nội thành. Bởi Lâm Mai phải trông cửa hàng, phòng mới toàn bộ đều là do Khương Chí Viễn phụ trách sửa sang. Nghe ông nói nội thất mới thập phần xa hoa, phòng ở trấn trên bốn bề trống trơn không thể sánh bằng. Lâm Mai nghe được tiếc hận, Khương Chí Viễn một mình tiêu phí, nàng không quản nhưng nghe vậy, cũng hiểu được chồng tiêu tiền như nước chảy.
Bởi con cái trong nhà là một trai một gái, Khương Chí Viễn mua căn một trăm mét 3 phòng đôi, vợ chồng họ một gian, mẹ ông và con gái một gian, con trai một gian. Chờ lão thái thái lúc nào muốn về quê, tự nhiên con gái sẽ độc chiếm một gian.
Nhiều năm như vậy, Khương Chí Viễn tuy rằng một mực bên ngoài dốc sức làm, nhưng ông vững vàng nhớ kỹ con gái khi còn bé không được mẹ yêu thương, cho nên mới cố ý cường điệu câu cuối kia.
Phía sau Khương nãi nãi ngồi giữa hai đứa cháu, vui vẻ mà bảo sẽ không về quê, ở nhà con trai mà dưỡng lão. Lâm Mai vội vã đồng ý, mấy năm nay đều là lão thái thái giúp nàng chăm sóc con cái, huống chi nhà nàng có tiền, cũng không trông cậy vào tiền của hai người anh cả của Khương Chí Viễn ở quê...
Xe vẫn chạy đến chạng vạng thì tới nơi. Nội thành thật đẹp, trời còn chưa tối, đèn đường đã sáng thắp lên một chuỗi đèn lồng, còn có ô tô cũng thật nhiều a, hơn hẳn thượng trấn, Khương Nhập Vi cùng Khương Nhập Vũ mỗi người một bên cửa xe nhìn không dời mắt.
Khương Chí Viễn thành thạo đảo tay lái, hướng về phía tân gia, nghe vợ con xuýt xoa cảm thán, bỗng nhiên thấy bao khổ cực cũng đáng.
Vừa lái xe, Khương Chí Viễn vừa giới thiệu cảnh vật quanh đường. Hai người con đều đang đi học, lúc mua nhà ông tự nhiên cũng lưu ý điểm này, khi đó đã mơ hồ biết có trường, nhưng còn chưa biết tên, sau ông chọn một trường trọng điểm ở khu kế bên, quan hệ đều chuẩn bị cả, chỉ chờ con qua báo danh.
Chờ xe vào tới khu nhà, Lâm Mai miệng há hốc quên cả ngậm lại. Không giống thượng trấn trên nhà ở không có quy hoạch, nội thành thật đẹp, từng nhà lầu đều đặn giống nhau như đúc, trên tường ngoài ghi rõ số nhà, khoảng cách giữa các nhà khá rộng, trồng rất nhiều cây. Lâm Mai có điểm hối hận đã để Khương Chí Viễn để cây táo ở lại thượng trấn, hoàn toàn có thể nhổ cây trồng ở đây a, nói không chừng có thể sống được, dù sao các nàng cũng chưa bao giờ đào cây lên.
Lúc mở cửa nhà, Khương Chí Viễn giao chìa khóa cho Lâm Mai nhường nàng mở cửa, sau đó mời mọi người đi vào, ông đứng ở cửa, nghe bên trong vang lên tiếng xuýt xoa cảm thán.
Nội thất phòng ông đúng là mời chuyên gia thiết kế, dựa theo thiết kế thịnh hành nhất bấy giờ. Đèn chùm trong đại sảnh sáng rực như nến thắp trên bánh ga tô nhiều tầng, có vẻ rất đắt tiền, nhưng nhìn thật sang trọng. Còn có cột kiểu La Mã, gạch lát, đều theo phong cách châu Âu.
Lâm Mai ở bên trong dạo qua một vòng rồi ra đến cạnh cửa, mặt rõ ràng đỏ ửng vì hưng phấn, miệng vẫn không nhịn được oán giận nói: "Anh sao tiêu tiền hoang phí thế này."
Khương Chí Viễn ôm lấy Lâm Mai vào cửa: "Thế nào, không thích à?"
Lâm Mai mãnh liệt lắc đầu, nàng đổi ý, nếu như các em ở quê lên thành phố, nhất định phải mời các nàng về nhà ở, đây có khác gì đãi ngộ hoàng đế.
Khương Nhập Vi lúc này cũng tìm được phòng mình. Bởi vì cô ngủ cùng bà, giường trong phòng to hơn hẳn giường phòng em trai. Ngoài ra, đồ đạc trong phòng giống nhau như đúc, từ tủ quần áo, bàn học, đến đèn bàn cũng đều là như nhau.
Khương Nhập Vi bị kích động mà mở cửa sổ trước bàn học, phát hiện bên ngoài có một hòn non bộ, trên đỉnh là một tòa đình, khuất giữa tán cây, cô thấy thật thú vị. Vì vậy Khương Nhập Vi rất thoả mãn, mặc dù nội thất trong nhà có phần chói mắt, đã có thể nhìn phong cảnh trước cửa sổ thật an tĩnh, cũng coi như trung hoà bớt đi.
Chờ ăn xong cơm tối, một nhà năm người nhất tề ngồi dưới đèn chùm sáng ngời xem TV một lúc, Lâm Mai giục hai người con nhanh đi ngủ, ngày mai còn phải tới trường mới báo danh.
Mà Khương Nhập Vi tắm xong vào phòng, thấy được một cảnh quen thuộc. Bà cô ôm chiếc hộp gỗ đi lại xung quanh.
Thật nhiều năm trước khi vừa tới thượng trấn, bà đã rối rắm hồi lâu không biết giấu cái hộp ở đâu, sau lại hình như là giấu trong tủ quần áo, nhiều năm như vậy cũng không biết có bị mẹ cô phát hiện không, dù sao chính cô cũng đã quên.
Khương Nhập Vi ngồi ở trên giường, nhỏ giọng hỏi: "Bà, thứ này rốt cuộc là cái gì?"
Khương nãi nãi rốt cục lại quyết định đem giấu ở tủ quần áo, dù sao con dâu trước cũng không để ý thấy, bây giờ hẳn là cũng sẽ không. Bà ra dấu cho cháu im lặng, sau đó cố sức mà đem hộp gỗ giấu kỹ, lúc này mới trở lại trên giường, tắt đèn: "Ngủ đi, sau đó nếu mẹ con đối xử với con không tốt, bà sẽ trao chiếc hộp cho con."
"Không đúng, " Khương Nhập Vi lăn nửa vòng trên giường, "Đồ gia truyền không phải đều truyền nam không truyền nữ sao?"
Khương nãi nãi nở nụ cười: "Bà cũng không có tư tưởng cổ xưa như vậy, con sao vẫn còn có."
Khương Nhập Vi suy nghĩ một chút, bà nói đúng. Mọi người đều nói các bà thường rất trọng nam khinh nữ, hết lần này tới lần khác bà lại càng yêu thương cô hơn, cũng là nhờ bà rộng lượng, gia đình mới tránh khỏi rất nhiều tranh cãi.
Quên đi, hộp gì đó, cô cũng không phải thật sự muốn, nếu quả thật là bảo bối, hẳn nên ở lại bên người bà mới đúng.
Sáng thứ hai, Khương Chí Viễn mang theo hai người con tới trường báo danh.
Khương Nhập Vũ tuy rằng đã cao hơn chị nhưng khoảng cách một tuổi kia vẫn là có, vào trường đảo mắt nhìn xung quanh, khung cảnh đều thật đẹp. Mà Khương Nhập Vi nhưng thật ra nhìn không chớp mắt, đối với cô mà nói, đã lớp 9, cô không có nhiều thời gian như vậy nhìn ngắm xung quanh, phỏng chừng vừa vào lớp phải tập trung rồi.
Khương Chí Viễn bận việc, lúc lâu sau mới đến dẫn con gái đi tìm phòng học, Khương Nhập Vi nghe nói tòa nhà này dành cho lớp 9, để tránh ba đi lại vất vả, cô bảo ông đưa em tìm phòng học là được, phòng cô chính cô tự tìm.
Con gái hiểu chuyện như thế Khương Chí Viễn đương nhiên rất mừng, ông cho con tiền tiêu vặt, xoay người dẫn con trai đi.
Khương Nhập Vi đứng dưới lầu hít sâu một hơi, sửa sang lại quai đeo cặp sách trên vai, nhấc chân bước lên cầu thang.
Khương Nhập Vi chuyển vào lớp 9-4, thế nên trước hết tới phòng giáo viên tìm chủ nhiệm lớp, một phụ nữ trung niên, họ Thân. Thân lão sư xem qua đơn chuyển trường của cô, sắc mặt trầm trọng. Học sinh chuyển đến lúc này, nếu như thành tích không tốt, sẽ kéo cả lớp xuống. Vì vậy Thân lão sư hỏi Khương Nhập Vi vài câu về việc học lúc trước, nghe được thành tích cũng không tệ lắm, trên mặt mới dịu đi một chút. Đợi một lúc, nghe tiếng chuông hết tiết vang lên, Thân lão sư mới đứng dậy dẫn Khương Nhập Vi tới phòng học.
Học sinh lớp 9 đại bộ phận đã không còn chút thơ ngây của học sinh mới, cũng không còn nghịch ngợm, nhất là trường học trọng điểm, rất nghiêm khắc, đại thể đều quyết tâm học tập, giờ ra chơi cũng rất khó thấy có học sinh rượt chạy dọc hành lang.
Thân lão sư đi vào phòng học, rất hài long khi thấy đại bộ phận học sinh đều ngồi ở chỗ ngồi sẵn sàng học, rồi chỉ vào chiêc bàn kê sát tường chỗ dành cho Khương Nhập Vi. Khi cô đi vào gần nửa học sinh ngẩng đầu lên nhìn chủ nhiệm lớp, còn lại nói nhỏ gì đó với người bên cạnh, hẳn đề tài bàn tán chính là cô đi.
Khương Nhập Vi đứng sững một chút, cô có điểm không thích ứng. Trong tưởng tượng của cô, hẳn là sẽ có màn tự giới thiệu linh tinh, nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá qua cao chính mình. Cô đột nhiên có điểm hối hận, trước khi chuyển trường, đáng ra nên tạm biệt bạn học cũ.
Lúc này có học sinh vào lớp, mà Khương Nhập Vi lại đang đứng chắn, cô vội vàng phục hồi tinh thần lại, hướng về chỗ Thân lão sư phân cho. Cùng bàn cô cũng là một nữ sinh, tóc đuôi ngựa thật dài, nhưng đang gục xuống bàn ngủ -- Khương Nhập Vi nhìn quanh bốn phía, toàn bộ trong phòng học trừ cô gái kia đều đang làm bài tập.
Đứng ở lối đi, Khương Nhập Vi do dự một chút, lúc này mới vỗ nhẹ vai nữ sinh kia.
Nữ sinh dường như đang say ngủ, không tỉnh giấc, chỉ thấy vai khẽ giật, rồi lại an tĩnh như cũ. Khương Nhập Vi bất đắc dĩ, chỉ có thể vỗ tiếp, lúc này mạnh hơn, cũng nhẹ nhàng kêu: "Đồng học, xin nhờ chút."
Nữ sinh rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng đầu tiên có chút mờ mịt liếc mắt nhìn Khương Nhập Vi, sau đó đưa tay dụi mắt, nói: "Cậu cuối cùng cũng tới rồi."
Khương Nhập Vi có chút kinh sợ. Nữ sinh này chỉ ngước mắt nhìn một thoáng rồi cúi đầu đầu xuống dụi mắt, dù chỉ là thoàng qua, cũng đủ để cô nhìn thấy khuông mặt nàng. Trước tiên cô chú ý cái cằm mềm mại kia, khi nàng ngẩng đầu cô thoáng thấy một đường xương hàm tới tai thật là đặc biệt xinh đẹp.
Đúng vậy, trong mắt Khương Nhập Vi, chỉ cần là cái đẹp và có đầy đủ dụng cụ vẽ, tay cô liền khẽ run rẩy, nhịn xuống khao khát tìm bút vẽ lại.
Bởi vì có điểm kinh diễm, Khương Nhập Vi không có lưu ý đến câu nói của nữ sinh kia, nhưng thấy nàng nghiêng người nhường chỗ, cô liền vội vàng ngồi vào.
Trường học trọng điểm cũng thật khác biệt, một lớp không chỉ ngồi kín bàn học trong phòng, chỗ ngồi còn trải kín đến sát tường phía sau. Không sai, cô bị nhét vào bàn sau cùng xa cửa nhất. Xem ra, nữ sinh này hẳn là cũng tách biệt với cả lớp, không thì sẽ không ngồi tận góc phòng như thế này.
Sau khi ngồi xuống Khương Nhập Vi khe khẽ thở dài, đột nhiên có chút mê man. Chuyển nhà không phải cô quyết định, chuyển trường học cô cũng không làm chủ được, còn lại thì, cũng chỉ có thể đối mặt mà thôi.
Tiếng chuông vào giờ vang lên, học sinh còn đang đi lại liền cấp tốc trở về vị trí cũ, Khương Nhập Vi nhìn sách trong cặp, lịch sự hỏi bạn cùng bàn: "Xin hỏi, bây giờ là tiết gì?"
Bạn cùng bàn chống một tay chăm chú nhìn động tác của cô, đột nhiên cười nói: "Khương Nhập Vi, cậu đã quên tôi rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook