Như Mộng Hữu Lệnh
-
Chương 34
Giờ tự học tan muộn, lúc này đã quá mười một rưỡi, đèn đường chợt tắt, giữa đêm khuya âm u lạnh buốt, cây táo trông lại càng già úa.
Khương Nhập Vi hít sâu một hơi: "Đi thôi."
Cô vốn định về xem trước rồi hôm khác quay lại, kết quả đi vài bước, phát hiện em trai ở phía sau nhắm mắt đi theo, lúc này mới thở dài. Mẹ cô phỏng chừng cả ngày không ở nhà, cũng không biết Khương Nhập Vũ ở một mình sẽ như thế nào.
"Chị em mình đi thôi." Cuối cùng cô vẫn mềm lòng, nhưng Đường Xuân Sinh cũng vẫn chưa bỏ đi, "Cậu trở về đi."
Đường Xuân Sinh không hề động.
Khương Nhập Vũ liền nói: "Đã trễ thế này, không an toàn đâu."
Đường Xuân Sinh liền vội gật đầu.
Khương Nhập Vi rất muốn nói, không biết tai họa sẽ sợ người nào. Nhưng nếu thật sự nói vậy, em trai cô e rằng sẽ trách cô lạnh lùng vô tình, bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là túm lấy Đường Xuân Sinh.
Vào cửa, bật đèn, Khương Nhập Vũ như đang đón tiếp thanh tra, nhìn chị mình quan sát mọi chỗ.
Khương Nhập Vi dạo qua một vòng, có chút ngoài ý muốn. Cô còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một cái chuồng lợn, không nghĩ tới tiểu tử này còn dọn dẹp nhà cửa ngay ngắn gọn gàng, trên mặt đất không một hạt bụi.
"Chị, các chị ngày hôm nay ở lại phòng của chị đi." Khương Nhập Vũ mở cửa, sau đó lại tích cực bày chăn giường ra.
Phòng này trước đây là cô ở cùng bà, Khương Nhập Vi trở ra, cảm giác có chút nặng nề, có vẻ phòng vẫn đóng suốt chưa bao giờ mở ra. Cô đi tới bên cửa sổ mở cửa ra, nhìn cây táo khuất trong màn đêm, sau đó bắt đầu ngây ra.
Đường Xuân Sinh hăng hái hơn cô nhiều, hứng thú quan sát gian phòng một lần, sau đó chủ động đi tiếp nhận chăn Khương Nhập Vũ ôm tới, lại càng thêm chủ động bày chăn gối ra giường.
Khương Nhập Vũ cẩn thận đứng cạnh chị, nhẹ giọng nói: "Các chị ngủ ngon, sáng mai em sẽ gọi."
Khương Nhập Vi liếc mắt nhìn cậu. Trước đây cũng là như thế này, cô thích ngủ nướng, bà sẽ để cô ngủ nhiều hơn một chút, sau đó sát giờ sẽ bảo em trai gọi cô. Khi đó quan hệ của cha mẹ họ, thậm chí của mẹ con hai người đều không tốt, nhưng hai chị em vẫn luôn luôn thân thiết. Nghĩ tới mình dứt khoát rời khỏi căn nhà này, lại bỏ lại một mình em trai đối mặt với người mẹ yêu giận khó lường, Khương Nhập Vi có chút áy náy. Cô nâng tay vỗ nhẹ vai em, kinh ngạc nhận ra cậu đã cao lên không ít, lẩm bẩm nói: "Em đã vất vả rồi, chị... thực xin lỗi."
"Đừng nói như vậy, " Khương Nhập Vũ lắc đầu, "Chuyện này không thể tránh được. Lại nói, mẹ như vậy với chị, cũng là bởi vì em."
"Không phải do em." Khương Nhập Vi cười khổ, có chút tự giễu, "Trách chị tóc lúc mới sinh quá dài, là quái thai."
Khương Nhập Vũ trợn trắng mắt. Chuyện đó cậu không ít lần nghe mẹ nói qua, nhưng chưa từng để trong lòng, nói đến cùng cũng là trọng nam khinh nữ mà thôi, về phương diện này tư tưởng mẹ cậu còn không tiến bộ bằng bà.
Khương Nhập Vi quay đầu thấy Đường Xuân Sinh đã ngồi trên giường ngáp một cái, liền thúc giục em nhanh chóng đi ngủ, sau đó cùng Đường Xuân Sinh dọn dẹp qua rồi khóa trái cửa, úp mặt trên cửa nghe ngóng động tĩnh.
Đường Xuân Sinh cũng vẻ tò mò mà dán mặt lên, Khương Nhập Vi không chịu đựng được phải nhìn khuôn mặt kia, liền buông ra.
"Cậu muốn làm gì?" Đường Xuân Sinh thấy cô tắt đèn xong lại đứng trước cửa sổ, tim đập nhanh hơn, vội hỏi.
Tắt đèn xong, đợi mắt chậm rãi thích ứng, đường nét của cây táo ngoài cửa hiện rõ. Đợi chờ không bằng hành động, Khương Nhập Vi muốn bắt tay vào thử luôn.
Cô lục ngăn kéo một hồi, rốt cục hiểu rõ lời em trai "Đồ của chị trong phòng không có gì thay đổi đâu" là có ý gì. Kỳ thực cô vừa vào cửa phòng liền phát hiện gian phòng vẫn như trước khi đi. Cô vốn tưởng rằng đợi bà cháu cô chuyển đi, mẹ chắc hẳn muốn xóa hết toàn bộ dấu vết hai người từng ở đây, nhưng không. Khương Nhập Vi có chút không hiểu, liền ngây người.
Một hồi lâu sau, cô chạm vào cây bút chì trong ngăn kéo, còn có một chồng giấy trong. Giấy này là cô trước đây dùng để can lại chữ, hơi mỏng, trong suốt.
Khương Nhập Vi đóng cửa sổ, bưng một cốc nước đã chuẩn bị sẵn, thấm nước bốn góc tờ giấy trong, sau đó nhẹ nhàng áp lên mặt kính. Giấy bị hút lên cửa, xuyên thấu qua đó ngọn đèn bên ngoài càng thêm ảm đạm, đường nét của cây táo hoàn toàn không rõ.
Nhưng mà Khương Nhập Vi nhớ rõ. Cái cây đó, mỗi ngày ngồi trước cửa sổ làm bài, khi nghỉ tay vừa nhấc đầu, cho tới bây giờ nó đều ở nơi đó bầu bạn. Không cần nhìn Khương Nhập Vi cũng tin mình có thể miêu tả lại không sai chút nào.
Mà trước đây, chỉ là vẽ cho vui, vẽ tranh mà thôi, nhưng hôm nay khác.
Ngày hôm nay, rất khác.
Khương Nhập Vi nắm chặt bút chì, quay đầu nhìn Đường Xuân Sinh.
Đường Xuân Sinh vẫn luôn không quấy rầy cô, thẳng đến lúc này mới cầm tay cô cổ vũ: "Cậu làm được."
Lúc này Khương Nhập Vi không vùng ra khỏi tay của Đường Xuân Sinh. Tay nàng ấm áp, không giống cô một mảnh lạnh lẽo.
Một hồi lâu sau, Khương Nhập Vi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Kỳ thực sau mỗi một lần hạ bút thành sự thật, Khương Nhập Vi không phải không suy nghĩ tới mấu chốt của thành công hay thất bại. Tinh thần tập trung là rất trọng yếu. Toàn tâm toàn ý, quên mình mà dốc lòng, mỗi một lần thành công đều không thể thiếu điều này. Mà bởi vì trứng gà và đám mây vàng kia khác nhau, thương tổn thân thể của cô phải gánh chịu cũng có nặng có nhẹ, nhưng luôn là tổn hại tinh khí vô hình, chưa từng hại đến cơ quan nội tạng, đây cũng là minh chứng cho suy luận của cô.
Lúc này, vứt bỏ tạp niệm là được rồi.
Khương Nhập Vi nghĩ, cũng không biết Đường Xuân Sinh đã buông tay cô từ khi nào. Cô chỉ nhẹ nhàng nhấc bút, cong người nằm sấp ở trên bàn, ngòi bút dừng ở trên tờ giấy trong suốt kia.
Vẽ cây táo thế nào?
Nếu như cô thật sự có thể hồi sinh cây này, không bằng vẽ mùa xuân đi.
Vẽ chồi non nhú lên đầu cành, sắc xanh mơn mởn đang ngủ say mà giật mình bừng tỉnh, những chiếc lá khô kia trải qua mùa đông đằng đẵng cũng không rơi xuống, sẽ như một người hộ vệ, đợi một thế giới mới đến mà ung dung chịu chết.
Cuối cùng, là do ai mà chồi non nhú lên?
Cái gì làm tan băng xua đi trời đông giá rét?
Chắc là... Gió xuân đi...
Khương Nhập Vi nhớ tới đường cong do những lá vàng kia hợp ra, cuối cùng không tự chủ được l nhẹ nhàng vung lên vài nét bút trên giấy.
Chờ ngọn gió xuân tới, cây hẳn có thể sống qua mùa đông.
Khương Nhập Vi chậm rãi buông bút xuống, ngòi bút run lên.
Chiếc bút run rẩy trong tay bị người khác dễ dàng rút đi, lập tức cánh tay lại bị người đó nắm lại.
Khương Nhập Vi quay đầu, nhìn Đường Xuân Sinh trong bóng đêm, cô đột nhiên lại muốn nhặt bút lên.
Ngoài cửa sổ một vệt sáng chiếu lên mặt Đường Xuân Sinh, không mơ hồ như qua giấy trong kia, mà là miêu tả một nửa gương mặt nàng, chóp mũi, khóe môi, tất cả. Mà nửa mặt kia ẩn trong bóng tối, khiến cho mỗi đường cong, mỗi một tấc đều càng thêm lập thể.
Đường Xuân Sinh đặt bút nhẹ nhàng lên bàn, sau đó liền cảm giác mặt mình bỗng mát lạnh. Có một bàn tay đang lẳng lặng phủ lên, một hồi lâu sau, đầu ngón trỏ của bàn tay kia chợt dựng lên, nhẹ nhàng miêu tả trên mặt nàng.
Có chút ngứa, Đường Xuân Sinh nghiêng người muốn né bàn tay Khương Nhập Vi.
"Đừng nhúc nhích." Tay kia của Khương Nhập Vi túm lấy nàng, kéo về phía mình, thân thể hai người gần như dán vào nhau.
Đường Xuân Sinh ngừng thở. Nàng nhìn ánh mắt không kiềm chế được đang lướt khắp người mình kia, trong mắt ngập tràn si mê.
"Khương Nhập Vi." Đường Xuân Sinh khẽ gọi tên cô.
Khương Nhập Vi dường như không nghe thấy, đầu ngón tay trên xương hàm nàng chậm rãi di chuyển xuống, cuối cùng khớp ngón tay nhẹ nhàng cong lên dưới cằm nàng, khiến cho nàng hơi ngẩng mặt lên.
"Khương Nhập Vi." Đường Xuân Sinh lại gọi, giọng càng lúc càng mơ hồ.
Gọi như vậy mà người kia lại vẫn như cũ như không nghe thấy, lại còn kề sát vào, môi khẽ nhếch, thấp thoáng đầu lưỡi ló ra.
Rốt cuộc là vật càng mảnh nhọn càng miêu tả chuẩn xác, là nói đầu lưỡi sao?
Là ý này sao? Đường Xuân Sinh mở to hai mắt, khổ sở nghĩ. Hơi thở nhẹ nhàng của Khương Nhập phả lên mặt, như từng đợt thủy triều dào dạt trong đêm, mang theo hơi thở ẩm ướt, còn quay cuồng một tâm trạng không thể hiểu thấu...
Đầu lưỡi người này không bỏ qua một tấc trên mặt nàng.
Cuối cùng, dừng lại trên môi Đường Xuân Sinh.
Đường Xuân Sinh nhắm hai mắt lại.
Thủy triều kia bỗng nhiên yên lặng.
Sau đó, tim đập thình thịch.
Khương Nhập Vi hít sâu một hơi: "Đi thôi."
Cô vốn định về xem trước rồi hôm khác quay lại, kết quả đi vài bước, phát hiện em trai ở phía sau nhắm mắt đi theo, lúc này mới thở dài. Mẹ cô phỏng chừng cả ngày không ở nhà, cũng không biết Khương Nhập Vũ ở một mình sẽ như thế nào.
"Chị em mình đi thôi." Cuối cùng cô vẫn mềm lòng, nhưng Đường Xuân Sinh cũng vẫn chưa bỏ đi, "Cậu trở về đi."
Đường Xuân Sinh không hề động.
Khương Nhập Vũ liền nói: "Đã trễ thế này, không an toàn đâu."
Đường Xuân Sinh liền vội gật đầu.
Khương Nhập Vi rất muốn nói, không biết tai họa sẽ sợ người nào. Nhưng nếu thật sự nói vậy, em trai cô e rằng sẽ trách cô lạnh lùng vô tình, bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là túm lấy Đường Xuân Sinh.
Vào cửa, bật đèn, Khương Nhập Vũ như đang đón tiếp thanh tra, nhìn chị mình quan sát mọi chỗ.
Khương Nhập Vi dạo qua một vòng, có chút ngoài ý muốn. Cô còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một cái chuồng lợn, không nghĩ tới tiểu tử này còn dọn dẹp nhà cửa ngay ngắn gọn gàng, trên mặt đất không một hạt bụi.
"Chị, các chị ngày hôm nay ở lại phòng của chị đi." Khương Nhập Vũ mở cửa, sau đó lại tích cực bày chăn giường ra.
Phòng này trước đây là cô ở cùng bà, Khương Nhập Vi trở ra, cảm giác có chút nặng nề, có vẻ phòng vẫn đóng suốt chưa bao giờ mở ra. Cô đi tới bên cửa sổ mở cửa ra, nhìn cây táo khuất trong màn đêm, sau đó bắt đầu ngây ra.
Đường Xuân Sinh hăng hái hơn cô nhiều, hứng thú quan sát gian phòng một lần, sau đó chủ động đi tiếp nhận chăn Khương Nhập Vũ ôm tới, lại càng thêm chủ động bày chăn gối ra giường.
Khương Nhập Vũ cẩn thận đứng cạnh chị, nhẹ giọng nói: "Các chị ngủ ngon, sáng mai em sẽ gọi."
Khương Nhập Vi liếc mắt nhìn cậu. Trước đây cũng là như thế này, cô thích ngủ nướng, bà sẽ để cô ngủ nhiều hơn một chút, sau đó sát giờ sẽ bảo em trai gọi cô. Khi đó quan hệ của cha mẹ họ, thậm chí của mẹ con hai người đều không tốt, nhưng hai chị em vẫn luôn luôn thân thiết. Nghĩ tới mình dứt khoát rời khỏi căn nhà này, lại bỏ lại một mình em trai đối mặt với người mẹ yêu giận khó lường, Khương Nhập Vi có chút áy náy. Cô nâng tay vỗ nhẹ vai em, kinh ngạc nhận ra cậu đã cao lên không ít, lẩm bẩm nói: "Em đã vất vả rồi, chị... thực xin lỗi."
"Đừng nói như vậy, " Khương Nhập Vũ lắc đầu, "Chuyện này không thể tránh được. Lại nói, mẹ như vậy với chị, cũng là bởi vì em."
"Không phải do em." Khương Nhập Vi cười khổ, có chút tự giễu, "Trách chị tóc lúc mới sinh quá dài, là quái thai."
Khương Nhập Vũ trợn trắng mắt. Chuyện đó cậu không ít lần nghe mẹ nói qua, nhưng chưa từng để trong lòng, nói đến cùng cũng là trọng nam khinh nữ mà thôi, về phương diện này tư tưởng mẹ cậu còn không tiến bộ bằng bà.
Khương Nhập Vi quay đầu thấy Đường Xuân Sinh đã ngồi trên giường ngáp một cái, liền thúc giục em nhanh chóng đi ngủ, sau đó cùng Đường Xuân Sinh dọn dẹp qua rồi khóa trái cửa, úp mặt trên cửa nghe ngóng động tĩnh.
Đường Xuân Sinh cũng vẻ tò mò mà dán mặt lên, Khương Nhập Vi không chịu đựng được phải nhìn khuôn mặt kia, liền buông ra.
"Cậu muốn làm gì?" Đường Xuân Sinh thấy cô tắt đèn xong lại đứng trước cửa sổ, tim đập nhanh hơn, vội hỏi.
Tắt đèn xong, đợi mắt chậm rãi thích ứng, đường nét của cây táo ngoài cửa hiện rõ. Đợi chờ không bằng hành động, Khương Nhập Vi muốn bắt tay vào thử luôn.
Cô lục ngăn kéo một hồi, rốt cục hiểu rõ lời em trai "Đồ của chị trong phòng không có gì thay đổi đâu" là có ý gì. Kỳ thực cô vừa vào cửa phòng liền phát hiện gian phòng vẫn như trước khi đi. Cô vốn tưởng rằng đợi bà cháu cô chuyển đi, mẹ chắc hẳn muốn xóa hết toàn bộ dấu vết hai người từng ở đây, nhưng không. Khương Nhập Vi có chút không hiểu, liền ngây người.
Một hồi lâu sau, cô chạm vào cây bút chì trong ngăn kéo, còn có một chồng giấy trong. Giấy này là cô trước đây dùng để can lại chữ, hơi mỏng, trong suốt.
Khương Nhập Vi đóng cửa sổ, bưng một cốc nước đã chuẩn bị sẵn, thấm nước bốn góc tờ giấy trong, sau đó nhẹ nhàng áp lên mặt kính. Giấy bị hút lên cửa, xuyên thấu qua đó ngọn đèn bên ngoài càng thêm ảm đạm, đường nét của cây táo hoàn toàn không rõ.
Nhưng mà Khương Nhập Vi nhớ rõ. Cái cây đó, mỗi ngày ngồi trước cửa sổ làm bài, khi nghỉ tay vừa nhấc đầu, cho tới bây giờ nó đều ở nơi đó bầu bạn. Không cần nhìn Khương Nhập Vi cũng tin mình có thể miêu tả lại không sai chút nào.
Mà trước đây, chỉ là vẽ cho vui, vẽ tranh mà thôi, nhưng hôm nay khác.
Ngày hôm nay, rất khác.
Khương Nhập Vi nắm chặt bút chì, quay đầu nhìn Đường Xuân Sinh.
Đường Xuân Sinh vẫn luôn không quấy rầy cô, thẳng đến lúc này mới cầm tay cô cổ vũ: "Cậu làm được."
Lúc này Khương Nhập Vi không vùng ra khỏi tay của Đường Xuân Sinh. Tay nàng ấm áp, không giống cô một mảnh lạnh lẽo.
Một hồi lâu sau, Khương Nhập Vi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Kỳ thực sau mỗi một lần hạ bút thành sự thật, Khương Nhập Vi không phải không suy nghĩ tới mấu chốt của thành công hay thất bại. Tinh thần tập trung là rất trọng yếu. Toàn tâm toàn ý, quên mình mà dốc lòng, mỗi một lần thành công đều không thể thiếu điều này. Mà bởi vì trứng gà và đám mây vàng kia khác nhau, thương tổn thân thể của cô phải gánh chịu cũng có nặng có nhẹ, nhưng luôn là tổn hại tinh khí vô hình, chưa từng hại đến cơ quan nội tạng, đây cũng là minh chứng cho suy luận của cô.
Lúc này, vứt bỏ tạp niệm là được rồi.
Khương Nhập Vi nghĩ, cũng không biết Đường Xuân Sinh đã buông tay cô từ khi nào. Cô chỉ nhẹ nhàng nhấc bút, cong người nằm sấp ở trên bàn, ngòi bút dừng ở trên tờ giấy trong suốt kia.
Vẽ cây táo thế nào?
Nếu như cô thật sự có thể hồi sinh cây này, không bằng vẽ mùa xuân đi.
Vẽ chồi non nhú lên đầu cành, sắc xanh mơn mởn đang ngủ say mà giật mình bừng tỉnh, những chiếc lá khô kia trải qua mùa đông đằng đẵng cũng không rơi xuống, sẽ như một người hộ vệ, đợi một thế giới mới đến mà ung dung chịu chết.
Cuối cùng, là do ai mà chồi non nhú lên?
Cái gì làm tan băng xua đi trời đông giá rét?
Chắc là... Gió xuân đi...
Khương Nhập Vi nhớ tới đường cong do những lá vàng kia hợp ra, cuối cùng không tự chủ được l nhẹ nhàng vung lên vài nét bút trên giấy.
Chờ ngọn gió xuân tới, cây hẳn có thể sống qua mùa đông.
Khương Nhập Vi chậm rãi buông bút xuống, ngòi bút run lên.
Chiếc bút run rẩy trong tay bị người khác dễ dàng rút đi, lập tức cánh tay lại bị người đó nắm lại.
Khương Nhập Vi quay đầu, nhìn Đường Xuân Sinh trong bóng đêm, cô đột nhiên lại muốn nhặt bút lên.
Ngoài cửa sổ một vệt sáng chiếu lên mặt Đường Xuân Sinh, không mơ hồ như qua giấy trong kia, mà là miêu tả một nửa gương mặt nàng, chóp mũi, khóe môi, tất cả. Mà nửa mặt kia ẩn trong bóng tối, khiến cho mỗi đường cong, mỗi một tấc đều càng thêm lập thể.
Đường Xuân Sinh đặt bút nhẹ nhàng lên bàn, sau đó liền cảm giác mặt mình bỗng mát lạnh. Có một bàn tay đang lẳng lặng phủ lên, một hồi lâu sau, đầu ngón trỏ của bàn tay kia chợt dựng lên, nhẹ nhàng miêu tả trên mặt nàng.
Có chút ngứa, Đường Xuân Sinh nghiêng người muốn né bàn tay Khương Nhập Vi.
"Đừng nhúc nhích." Tay kia của Khương Nhập Vi túm lấy nàng, kéo về phía mình, thân thể hai người gần như dán vào nhau.
Đường Xuân Sinh ngừng thở. Nàng nhìn ánh mắt không kiềm chế được đang lướt khắp người mình kia, trong mắt ngập tràn si mê.
"Khương Nhập Vi." Đường Xuân Sinh khẽ gọi tên cô.
Khương Nhập Vi dường như không nghe thấy, đầu ngón tay trên xương hàm nàng chậm rãi di chuyển xuống, cuối cùng khớp ngón tay nhẹ nhàng cong lên dưới cằm nàng, khiến cho nàng hơi ngẩng mặt lên.
"Khương Nhập Vi." Đường Xuân Sinh lại gọi, giọng càng lúc càng mơ hồ.
Gọi như vậy mà người kia lại vẫn như cũ như không nghe thấy, lại còn kề sát vào, môi khẽ nhếch, thấp thoáng đầu lưỡi ló ra.
Rốt cuộc là vật càng mảnh nhọn càng miêu tả chuẩn xác, là nói đầu lưỡi sao?
Là ý này sao? Đường Xuân Sinh mở to hai mắt, khổ sở nghĩ. Hơi thở nhẹ nhàng của Khương Nhập phả lên mặt, như từng đợt thủy triều dào dạt trong đêm, mang theo hơi thở ẩm ướt, còn quay cuồng một tâm trạng không thể hiểu thấu...
Đầu lưỡi người này không bỏ qua một tấc trên mặt nàng.
Cuối cùng, dừng lại trên môi Đường Xuân Sinh.
Đường Xuân Sinh nhắm hai mắt lại.
Thủy triều kia bỗng nhiên yên lặng.
Sau đó, tim đập thình thịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook