Như Mộng Hữu Lệnh
-
Chương 16
Mặc dù trong mắt Khương Nhập Vi, Đường Xuân Sinh không chỗ nào không thần bí, nhưng khi ở chung cô lại cảm thấy người này rõ ràng thực thần bí lại là một tờ giấy thuần trắng, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu.
Cô không biết là nàng theo mình nhảy cách mấy năm như vậy, hay là vẫn luôn luôn ở bên cạnh mình suốt 12 năm qua. Nhưng cô cảm thấy hẳn là vế trước mới đúng, vì trong trí nhớ của cô cũng không thường có nàng. Chẳng qua là lúc nào cũng thấy nàng ngồi cùng bàn học cùng lớp cô.
Chạng vạng Khương Nhập Vũ chuyển đồ của chị đến nhà Đường Xuân Sinh, cửa vừa mở cô gái tươi cười thân thiết kia đã khiến cậu mặt đỏ bừng bừng. Cậu nhận ra đây là bạn học của chị, trước ở trường có gặp qua một lần. Nhưng cậu từ không biết chị cũng có bạn bè tốt đến vậy, không nói hai lời liền cho chị ở nhờ.
Tới nhà Đường Xuân Sinh Khương Nhập Vũ mới phát hiện nàng vốn ở một mình, giờ lại là hai cô gái ở chung, lại đều tuổi trẻ xinh đẹp, Khương Nhập Vũ không khỏi có chút lo lắng.
Lúc sắp đi Khương Nhập Vũ lặp đi lặp lại căn dặn: "Các chị trước khi ngủ nhất định phải kiểm tra cửa sổ nhiều lần đấy."
Khương Nhập Vi vẫn đẩy cậu: "Được rồi được rồi, từ khi nào đã đến phiên em dạy chị."
Khương Nhập Vũ tới khung cửa lại nói: "Chị, em còn có thể gặp lại chị không?"
Khương Nhập Vi quay đầu lại nhìn Đường Xuân Sinh vẫn luôn vẫy tay tạm biệt, không khỏi bĩu môi: "Em là muốn gặp ai a?"
Khương Nhập Vũ lần thứ hai đỏ mặt, quay đầu bỏ chạy.
Đường Xuân Sinh nhiệt tình theo tới cạnh cửa, kêu: "Khương tiểu đệ, hoan nghênh lần sau trở lại a."
Khương Nhập Vi hai tay áp má nàng xoay người nàng lại, kéo dài giọng nói: "Hồ ly tinh... Muốn câu dẫn em trai tôi?"
Đường Xuân Sinh cả giận nói: "Tôi không phải hồ ly tinh!"
"... Tâm thần?"
"Đã nói tôi không phải yêu quái."
"Thần tiên? Tiểu quỷ?"
Đường Xuân Sinh nghiến răng: "Đều không phải!"
Khương Nhập Vi vắt óc suy nghĩ một lúc lâu: "Nga, thế cậu là người, chẳng qua là người có năng lực đặc biệt." Cô thấy Đường Xuân Sinh đã vẻ mặt căm giận mà bỏ đi, liền đi theo sau nàng nói, "Cậu không phải là đơn vị bí mật gì đó đi, tỷ như quốc cái gì cục cái gì đó, chuyên đi các nơi tìm người có năng lực đặc biệt để bảo vệ tổ quốc?"
Đường Xuân Sinh vẫy cây sáo: "Vậy cậu bảo nó là cái gì?"
Khương Nhập Vi không cần nghĩ: "Người máy!"
Cây sáo giận dữ kêu lên, Đường Xuân Sinh cười rộ: "Sức tưởng tượng thật phong phú, có điều tôi sẽ không nói dối, những gì tôi đã nói đều là sự thực, cậu muốn tin không?" Nàng đi hai bước bỗng nhiên quay đầu lại, "Không đúng, cậu không thể không tin!"
Khương Nhập Vi kỳ thực chính là cảm thấy hai người cũng không quá thân thiết, để tránh ngượng ngùng khi ở chung, cô mới nói đùa mấy câu, thư giãn một chút. Nhưng Đường Xuân Sinh nghe cô đùa đều tưởng thật.
Còn có, da Đường Xuân Sinh sờ mịn thật.
"Được được, tôi ở chỗ cậu, cậu nói gì sẽ là cái đấy, dù sao chỉ có một chút, cậu đừng cho là tôi tự ý làm chủ, nếu như có liên quan tới tôi, dù là cái gì cũng hãy trao đổi với tôi được không?"
Tuy rằng mười hai năm trong mắt Đường Xuân Sinh chỉ như thoáng chốc, nhưng nàng đã vài lần ở chung, cũng biết mình đôi khi làm những chuyện không tốt, nghe trong thanh âm Khương Nhập Vi có vài phần cầu xin, nàng tự nhiên là ngoan ngoãn ưng thuận.
Bởi hai người ngồi cùng bàn, sau lớp buổi tối các nàng tự nhiên là cùng nhau về nhà. Đi đường Khương Nhập Vi mơ hồ cảm giác có người theo sau, cô nháy mắt ra hiệu cho Đường Xuân Sinh, Đường Xuân Sinh lại nháy mắt với cây sáo kẹp trong sách. Khương Nhập Vi phát hiện cây sáo quả thực có khả năng điều tra đầy đủ phương vị lập thể, còn không dùng pin, thực sự dù là ở nhà đi du lịch hay phòng cháy phòng trộm đều rất tiện dụng.
Cây sáo lặng yên không một tiếng động bay đi, không lâu liền trở về. Trong bóng đêm đèn đường mờ mịt, nếu như không phải Khương Nhập Vi để ý kĩ, căn bản không phát hiện cây sáo lơ lửng trên không.
Cây sáo vang nhỏ vài tiếng, Đường Xuân Sinh phiên dịch lại: "Nga, là em trai cậu."
Khương Nhập Vi tức khắc dừng bước chờ. Khương Nhập Vũ thấy người phía trước dừng lại, lúc này mới từ trong bóng tối đi tới.
"Em đây là đang làm gì?"
"Muốn xem các chị đi đường an toàn không." Khương Nhập Vũ nhỏ giọng nói, "Trên đường đèn quá mờ, phía này học sinh cũng không nhiều lắm..."
"Em không biết bọn chị lớp 12 lớp buổi tối tan muộn hơn so với người khác a, em muộn như vậy không trở về nhà là muốn khiến mẹ lo đến chết sao?" Khương Nhập Vi thở dài, "Em về đi, bọn chị sẽ chú ý an toàn."
Đường Xuân Sinh còn cười khen: "Khương tiểu đệ quan tâm đến chị như thế, thật tốt bụng."
Ánh đèn đường nhợt nhạt làm cho nét cười của Đường Xuân Sinh tỏa ra vẻ đẹp tựa ánh trăng mờ ảo, chỉ liếc mắt cũng khiến người khác tim đập loạn, Khương Nhập Vũ đỏ mặt nói: "Em đi đây, các chị nhất định phải chú ý an toàn..."
Khương Nhập Vi chờ Khương Nhập Vũ đi rồi, mới đột nhiên quay sang Đường Xuân Sinh vẫn đang vẫy tay chào, nói: "Nghe nói người phàm trần cùng thần tiên hay yêu quái gì thì cũng không thể yêu nhau?"
"Đúng vậy, " Đường Xuân Sinh mạc minh kỳ diệu nhìn cô, "Sẽ có kiếp nạn."
"Vì tôi không muốn em trai bị sét đánh chết hay gặp kiếp nạn gì khác —— từ giờ cấm cậu cười với nó."
Đường Xuân Sinh vẻ mặt nghi vấn, vắt não suy nghĩ.
Nhưng Khương Nhập Vi mặc kệ nàng nghe không hiểu, dù sao cô cũng tuyệt đối không cho phép em trai thân cận với sinh vật không phải người kia.
Màn đêm buông xuống, Khương Nhập Vi ngủ ở nơi xa lạ, tự nhiên là trằn trọc khó ngủ. Nhà Đường Xuân Sinh quá gọn gàng không giống nhà cô, do bà hay lục lọi tìm đồ, mà cũng do đông người ở hơn. Lại nghĩ tiếp đề tàiĐường Xuân Sinh trước chuyển hướng đi mất, người nhà của nàng đang ở nơi nào đâu. Ngẫm lại nàng có lẽ không phải người thường, không biết người thân nàng liệu có phải đồng loại...
Ngày hôm sau Khương Nhập Vi bị đánh thức, phát hiện đồng hồ báo thức của mình đã bị thay thế. Thay cho đồng hồ chính là cây sáo, sao có thể, cô rõ ràng đã đóng chặt cửa!
Bị cây sáo nhìn mình thay quần áo, Khương Nhập Vi biết rõ nó không phải người, lại vẫn như cũ không được tự nhiên. Ôm quần áo tại trước ngực, cô không kềm nổi hỏi: "Thư? Hùng?"
Cây sáo vẫn thong thả vang.
"Nếu muốn là Hùng thì lộn nhào nhảy lên, nếu là Thư..."
Ngoài cửa truyền đến một tràng cười, Đường Xuân Sinh đang đánh răng, bị sặc nước, ho hồi lâu lại tiếp tục cười.
Khương Nhập Vi mặt không chút thay đổi nhìn cửa, quả nhiên, Đường Xuân Sinh rất nhanh xuất hiện. Hiện tại đã vào thu, áo ngủ của Khương Nhập Vi đã thay sang quần áo dài bằng vải bông, tuy rằng kín đáo nhưng hơn ở hoạ tiết tươi mát. Nhưng mà Đường Xuân Sinh mặc cái quỷ gì, tà áo lệch tay áo dài, trên lưng một đống dây áo buộc lỏng. Nếu nàng không mặc áo ngực, Khương Nhập Vi thật muốn xem nàng sẽ còn để lộ ra cái gì.
"Tiểu sáo nhi chỉ là một đoạn ngọc trúc cắt trên tiên sơn, so ra cơ duyên còn kém cậu, cậu sợ nó làm gì." Đường Xuân Sinh khóe môi vẫn như cũ mang ý cười, "Cậu nhanh lên, muộn giờ tự học buổi sáng rồi."
Khán giả không chỉ có cây sáo, lại còn có Đường Xuân Sinh mở to hai mắt nhìn cô. Để tạo dựng quy tắc, Khương Nhập Vi chỉ tay ra ngoài cửa: "Tuy ở chỗ cậu nhưng tôi phải có chút tự do, các cậu đều không gõ cửa mà vào phòng là sao?"
"Cửa không đóng nha." Đường Xuân Sinh nói thầm, vẫy cây sáo đi ra.
Khương Nhập Vi tức giận đến không nói nổi, Đường Xuân Sinh vừa rồi rõ ràng so sánh cô với cây sáo, lẽ nào mình quả thực còn không bằngcây sáo kia? Cái gọi là cơ duyên là gì, cơ duyên thần bút Mã Lương sao? Vừa mặc quần áo, Khương Nhập Vi vừa khinh bỉ chính mình. Ở chung với Đường Xuân Sinh vài ngày, liền sinh buồn bực đầy một bụng không thể nói ra...
Ngoại trừ Đường Xuân Sinh thường thường sẽ lảm nhảm kể những chuyện đầy huyền diệu ra, kỳ thực quan hệ giữa hai cô gái trẻ cũng không có nhiều trắc trở.
Nếu như, Đường Xuân Sinh có thể không quấn quít lấy Khương Nhập Vi đòi cô vẽ tranh thì sẽ càng đơngiản hơn...
Khi Khương nãi nãi về quê Khương Chí Viễn không xuất hiện, nhưng hôm kế ông lần thứ hai tìm đến con gái, cho cô một cái sổ tiết kiệm. Hỏi kĩ về nơi cô hiện đang ở, nghe được là trong nhà bạn học nữ, Khương Chí Viễn đã xấu hổ lại bất đắc dĩ. Người nói có báo ứng, không biết có chuyện như vậy thật không, cửa hàng của ông gần đây cũng không thuận lợi, vì ly hôn lại đại động nguyên khí, cho nên cuộc sống cũng có chút gian nan. Nhưng mà ông đã hứa nhất định không bạc đãicon gái, số tiền này cũng đủ cho cô dùng đến khi tốt nghiệp.
Sau đó Khương Nhập Vi liền lấy một chồng tiền, dựa theo theo giá thị trường cho phòng thuê tương đối cao cấp trả cho Đường Xuân Sinh. Không ngờ Đường Xuân Sinh khua tay tỏ ý không cần.
"Tôi vẫn luôn thấy lạ, cậu ở một mình, lại ở phòng sang như vậy, người nhà cậu đâu, sinh kế của cậu ở đâu ra?"
Đường Xuân Sinh cười: "Khương Nhập Vi, tôi thực sự có thể kiếm tiền."
Khương Nhập Vi trừng mắt, chưa kịp nói gì đã bị người quấy rối.
Lúc này là giờ ra chơi, Khương Nhập Vi vội vã cất tiền đi, đúng lúc nhìn thấy mấy nam sinh đang nhìn Đường Xuân Sinh với vẻ mặt giống hệt em trai cô, tiến đến bàn cô.
"Đường Xuân Sinh, cuối tuần này phóng nguyệt giả, gió mát thanh cảnh chơi xuân, tôi định tổ chức du lịch cùng lớp, ra ngoài đi một chuyến ngắm cảnh, thả lỏng một chút khỏi áp lực bài vở, cậu đi không?"
Nếu như bỏ qua Đường Xuân Sinh kia thường thường nhất kinh nhất sạ, cười rộ lên lại tính tình quá mức phóng khoáng, Khương Nhập Vi cảm thấy từ khuôn mặt nàng có chút nét cổ điển. Không biết có phải vì vậy mà nam sinh kia mời nàng còn không quên khoe khoang một chút tài văn chương hòng chiếm được hảo cảm của Đường Xuân Sinh. Ngẫm lại cũng phải, Đường Xuân Sinh xinh đẹp như thế, nhất định không ítngười thích nàng.
Khóe miệngKhương Nhập Vi khẽ cong, ngửa người ra sau ngồi xem kịch vui. Dù sao chỉ cần không phải em trai cô gặp kiếp nạn, cô không quan tâm người khác bị Ngũ Lôi oanh đỉnh.
Đường Xuân Sinh cười cười, lúm đồng tiền bên môi như ẩn như hiện: "Nhưng tôi có việc, có lẽ không đi được nha."
"Thật sao?" Nam sinh che giấu không nổi thất vọng, cậu liền quay đầu hỏi Khương Nhập Vi, "Vậy còn cậu, cậu đi không?"
"Nga, ngại quá, tôi cũng không rảnh."
"Như vậy a, " nam sinh có chút không cam lòng lại nói, "Người càng nhiều đi chơi càng vui, nếu như các cậu thay đổi ý định thì bảo tôi." Nói xong cậu liền ủ rũ bỏ đi.
Khương Nhập Vi nghĩ xem nam sinh kia là ai. Cậu hình như cũng rất có tài, tuổi không lớn, nhưng đã có không hề ít bài viết đăng tải trên một số tạp chí, khi là thanh xuân tạp vật, lúc là bi thu thương nguyệt các loại, bởi bút danh là "Bất tài", cho nên mọi người thuận miệng đặt biệt danh "Bất tài tài tử".
Đợi bất tài tài tử đi khỏi, Khương Nhập Vi lấy tiền nhét vào trong tay Đường Xuân Sinh: "Mặc kệ cậu có kiếm tiền được hay không, đây là tôi trả cậu."
Đường Xuân Sinh không có cách nào, chỉ có thể quẳng tiền vào trong ngăn kéo, sau nhỏ giọng nói: "Người vừa nãy là làm sao, bình thường luôn rủ tôi tham gia hội văn chương gì gì đó, cậu ta quá rảnh à?"
Khương Nhập Vi quái dị nhìn nàng: "Cậu không biết cậu ta làm sao à?"
"Tôi không biết a, " Đường Xuân Sinh mê muội nói, "Cũng không biết cậu ta vì sao bám theo như thế a."
Khương Nhập Vi nâng cằm, lúc chuông vào lớp vang lên đồng thời hỏi: "Kỳ thực tôi cảm giác được IQ của cậu có thể không quá cao, đừng nói EQ cũng rất thấp đi?"
Đường Xuân Sinh trợn mắt: "Đừng cho là tôi nghe không hiểu cậu đang chửi tôi."
Khương Nhập Vi ngạc nhiên nói: "Vậy cậu sao nghe không hiểu người kia thích cậu?"
Đường Xuân Sinh sửng sốt, còn chưa kịp nói gì, cô giáo đã bước vào, nàng tức khắc liếc mắt nhìn Khương Nhập Vi như một đao chém qua, bắt đầu chăm chú học.
Trong tiết Khương Nhập Vi lại thất thần. Đường Xuân Sinh có thể đẩy nhanh thời gian, thậm chí có thể giúp cô nhìn qua tương lai của mình, một người thần kỳ như vậy, vì sao lại muốn nghiêm trang ngồi trong phòng học nghe giảng, cũng chịu cái địa ngục tàn bạo mang tên lớp 12 này.
Sau cô hỏi Đường Xuân Sinh, Đường Xuân Sinh ra vẻ coi thường mà trả lời, cậu từng tới địa ngục sao, đây cùng lắm chỉ là bỏ một chút thời gian đọc sách, còn kém xa hình phạt ở tầng thứ nhất địa ngục. Lớp 12 thôi mà, có gì khó khăn đâu.
Phải biết rằng, Khương Nhập Vi trực tiếp nhảy qua thời gian vào đại lò luyện lớp 12 đầy ma quỷ kia. Vốn là quen thoải mái tự tại sau lại đột ngột chịu áp lực, nghe lời Đường Xuân Sinh nói xong, cũng không biết có phải do tâm lý bình thản của nàng ảnh hưởng, cô quả nhiên thấy lòng mình thả lỏng một chút.
Cô không biết là nàng theo mình nhảy cách mấy năm như vậy, hay là vẫn luôn luôn ở bên cạnh mình suốt 12 năm qua. Nhưng cô cảm thấy hẳn là vế trước mới đúng, vì trong trí nhớ của cô cũng không thường có nàng. Chẳng qua là lúc nào cũng thấy nàng ngồi cùng bàn học cùng lớp cô.
Chạng vạng Khương Nhập Vũ chuyển đồ của chị đến nhà Đường Xuân Sinh, cửa vừa mở cô gái tươi cười thân thiết kia đã khiến cậu mặt đỏ bừng bừng. Cậu nhận ra đây là bạn học của chị, trước ở trường có gặp qua một lần. Nhưng cậu từ không biết chị cũng có bạn bè tốt đến vậy, không nói hai lời liền cho chị ở nhờ.
Tới nhà Đường Xuân Sinh Khương Nhập Vũ mới phát hiện nàng vốn ở một mình, giờ lại là hai cô gái ở chung, lại đều tuổi trẻ xinh đẹp, Khương Nhập Vũ không khỏi có chút lo lắng.
Lúc sắp đi Khương Nhập Vũ lặp đi lặp lại căn dặn: "Các chị trước khi ngủ nhất định phải kiểm tra cửa sổ nhiều lần đấy."
Khương Nhập Vi vẫn đẩy cậu: "Được rồi được rồi, từ khi nào đã đến phiên em dạy chị."
Khương Nhập Vũ tới khung cửa lại nói: "Chị, em còn có thể gặp lại chị không?"
Khương Nhập Vi quay đầu lại nhìn Đường Xuân Sinh vẫn luôn vẫy tay tạm biệt, không khỏi bĩu môi: "Em là muốn gặp ai a?"
Khương Nhập Vũ lần thứ hai đỏ mặt, quay đầu bỏ chạy.
Đường Xuân Sinh nhiệt tình theo tới cạnh cửa, kêu: "Khương tiểu đệ, hoan nghênh lần sau trở lại a."
Khương Nhập Vi hai tay áp má nàng xoay người nàng lại, kéo dài giọng nói: "Hồ ly tinh... Muốn câu dẫn em trai tôi?"
Đường Xuân Sinh cả giận nói: "Tôi không phải hồ ly tinh!"
"... Tâm thần?"
"Đã nói tôi không phải yêu quái."
"Thần tiên? Tiểu quỷ?"
Đường Xuân Sinh nghiến răng: "Đều không phải!"
Khương Nhập Vi vắt óc suy nghĩ một lúc lâu: "Nga, thế cậu là người, chẳng qua là người có năng lực đặc biệt." Cô thấy Đường Xuân Sinh đã vẻ mặt căm giận mà bỏ đi, liền đi theo sau nàng nói, "Cậu không phải là đơn vị bí mật gì đó đi, tỷ như quốc cái gì cục cái gì đó, chuyên đi các nơi tìm người có năng lực đặc biệt để bảo vệ tổ quốc?"
Đường Xuân Sinh vẫy cây sáo: "Vậy cậu bảo nó là cái gì?"
Khương Nhập Vi không cần nghĩ: "Người máy!"
Cây sáo giận dữ kêu lên, Đường Xuân Sinh cười rộ: "Sức tưởng tượng thật phong phú, có điều tôi sẽ không nói dối, những gì tôi đã nói đều là sự thực, cậu muốn tin không?" Nàng đi hai bước bỗng nhiên quay đầu lại, "Không đúng, cậu không thể không tin!"
Khương Nhập Vi kỳ thực chính là cảm thấy hai người cũng không quá thân thiết, để tránh ngượng ngùng khi ở chung, cô mới nói đùa mấy câu, thư giãn một chút. Nhưng Đường Xuân Sinh nghe cô đùa đều tưởng thật.
Còn có, da Đường Xuân Sinh sờ mịn thật.
"Được được, tôi ở chỗ cậu, cậu nói gì sẽ là cái đấy, dù sao chỉ có một chút, cậu đừng cho là tôi tự ý làm chủ, nếu như có liên quan tới tôi, dù là cái gì cũng hãy trao đổi với tôi được không?"
Tuy rằng mười hai năm trong mắt Đường Xuân Sinh chỉ như thoáng chốc, nhưng nàng đã vài lần ở chung, cũng biết mình đôi khi làm những chuyện không tốt, nghe trong thanh âm Khương Nhập Vi có vài phần cầu xin, nàng tự nhiên là ngoan ngoãn ưng thuận.
Bởi hai người ngồi cùng bàn, sau lớp buổi tối các nàng tự nhiên là cùng nhau về nhà. Đi đường Khương Nhập Vi mơ hồ cảm giác có người theo sau, cô nháy mắt ra hiệu cho Đường Xuân Sinh, Đường Xuân Sinh lại nháy mắt với cây sáo kẹp trong sách. Khương Nhập Vi phát hiện cây sáo quả thực có khả năng điều tra đầy đủ phương vị lập thể, còn không dùng pin, thực sự dù là ở nhà đi du lịch hay phòng cháy phòng trộm đều rất tiện dụng.
Cây sáo lặng yên không một tiếng động bay đi, không lâu liền trở về. Trong bóng đêm đèn đường mờ mịt, nếu như không phải Khương Nhập Vi để ý kĩ, căn bản không phát hiện cây sáo lơ lửng trên không.
Cây sáo vang nhỏ vài tiếng, Đường Xuân Sinh phiên dịch lại: "Nga, là em trai cậu."
Khương Nhập Vi tức khắc dừng bước chờ. Khương Nhập Vũ thấy người phía trước dừng lại, lúc này mới từ trong bóng tối đi tới.
"Em đây là đang làm gì?"
"Muốn xem các chị đi đường an toàn không." Khương Nhập Vũ nhỏ giọng nói, "Trên đường đèn quá mờ, phía này học sinh cũng không nhiều lắm..."
"Em không biết bọn chị lớp 12 lớp buổi tối tan muộn hơn so với người khác a, em muộn như vậy không trở về nhà là muốn khiến mẹ lo đến chết sao?" Khương Nhập Vi thở dài, "Em về đi, bọn chị sẽ chú ý an toàn."
Đường Xuân Sinh còn cười khen: "Khương tiểu đệ quan tâm đến chị như thế, thật tốt bụng."
Ánh đèn đường nhợt nhạt làm cho nét cười của Đường Xuân Sinh tỏa ra vẻ đẹp tựa ánh trăng mờ ảo, chỉ liếc mắt cũng khiến người khác tim đập loạn, Khương Nhập Vũ đỏ mặt nói: "Em đi đây, các chị nhất định phải chú ý an toàn..."
Khương Nhập Vi chờ Khương Nhập Vũ đi rồi, mới đột nhiên quay sang Đường Xuân Sinh vẫn đang vẫy tay chào, nói: "Nghe nói người phàm trần cùng thần tiên hay yêu quái gì thì cũng không thể yêu nhau?"
"Đúng vậy, " Đường Xuân Sinh mạc minh kỳ diệu nhìn cô, "Sẽ có kiếp nạn."
"Vì tôi không muốn em trai bị sét đánh chết hay gặp kiếp nạn gì khác —— từ giờ cấm cậu cười với nó."
Đường Xuân Sinh vẻ mặt nghi vấn, vắt não suy nghĩ.
Nhưng Khương Nhập Vi mặc kệ nàng nghe không hiểu, dù sao cô cũng tuyệt đối không cho phép em trai thân cận với sinh vật không phải người kia.
Màn đêm buông xuống, Khương Nhập Vi ngủ ở nơi xa lạ, tự nhiên là trằn trọc khó ngủ. Nhà Đường Xuân Sinh quá gọn gàng không giống nhà cô, do bà hay lục lọi tìm đồ, mà cũng do đông người ở hơn. Lại nghĩ tiếp đề tàiĐường Xuân Sinh trước chuyển hướng đi mất, người nhà của nàng đang ở nơi nào đâu. Ngẫm lại nàng có lẽ không phải người thường, không biết người thân nàng liệu có phải đồng loại...
Ngày hôm sau Khương Nhập Vi bị đánh thức, phát hiện đồng hồ báo thức của mình đã bị thay thế. Thay cho đồng hồ chính là cây sáo, sao có thể, cô rõ ràng đã đóng chặt cửa!
Bị cây sáo nhìn mình thay quần áo, Khương Nhập Vi biết rõ nó không phải người, lại vẫn như cũ không được tự nhiên. Ôm quần áo tại trước ngực, cô không kềm nổi hỏi: "Thư? Hùng?"
Cây sáo vẫn thong thả vang.
"Nếu muốn là Hùng thì lộn nhào nhảy lên, nếu là Thư..."
Ngoài cửa truyền đến một tràng cười, Đường Xuân Sinh đang đánh răng, bị sặc nước, ho hồi lâu lại tiếp tục cười.
Khương Nhập Vi mặt không chút thay đổi nhìn cửa, quả nhiên, Đường Xuân Sinh rất nhanh xuất hiện. Hiện tại đã vào thu, áo ngủ của Khương Nhập Vi đã thay sang quần áo dài bằng vải bông, tuy rằng kín đáo nhưng hơn ở hoạ tiết tươi mát. Nhưng mà Đường Xuân Sinh mặc cái quỷ gì, tà áo lệch tay áo dài, trên lưng một đống dây áo buộc lỏng. Nếu nàng không mặc áo ngực, Khương Nhập Vi thật muốn xem nàng sẽ còn để lộ ra cái gì.
"Tiểu sáo nhi chỉ là một đoạn ngọc trúc cắt trên tiên sơn, so ra cơ duyên còn kém cậu, cậu sợ nó làm gì." Đường Xuân Sinh khóe môi vẫn như cũ mang ý cười, "Cậu nhanh lên, muộn giờ tự học buổi sáng rồi."
Khán giả không chỉ có cây sáo, lại còn có Đường Xuân Sinh mở to hai mắt nhìn cô. Để tạo dựng quy tắc, Khương Nhập Vi chỉ tay ra ngoài cửa: "Tuy ở chỗ cậu nhưng tôi phải có chút tự do, các cậu đều không gõ cửa mà vào phòng là sao?"
"Cửa không đóng nha." Đường Xuân Sinh nói thầm, vẫy cây sáo đi ra.
Khương Nhập Vi tức giận đến không nói nổi, Đường Xuân Sinh vừa rồi rõ ràng so sánh cô với cây sáo, lẽ nào mình quả thực còn không bằngcây sáo kia? Cái gọi là cơ duyên là gì, cơ duyên thần bút Mã Lương sao? Vừa mặc quần áo, Khương Nhập Vi vừa khinh bỉ chính mình. Ở chung với Đường Xuân Sinh vài ngày, liền sinh buồn bực đầy một bụng không thể nói ra...
Ngoại trừ Đường Xuân Sinh thường thường sẽ lảm nhảm kể những chuyện đầy huyền diệu ra, kỳ thực quan hệ giữa hai cô gái trẻ cũng không có nhiều trắc trở.
Nếu như, Đường Xuân Sinh có thể không quấn quít lấy Khương Nhập Vi đòi cô vẽ tranh thì sẽ càng đơngiản hơn...
Khi Khương nãi nãi về quê Khương Chí Viễn không xuất hiện, nhưng hôm kế ông lần thứ hai tìm đến con gái, cho cô một cái sổ tiết kiệm. Hỏi kĩ về nơi cô hiện đang ở, nghe được là trong nhà bạn học nữ, Khương Chí Viễn đã xấu hổ lại bất đắc dĩ. Người nói có báo ứng, không biết có chuyện như vậy thật không, cửa hàng của ông gần đây cũng không thuận lợi, vì ly hôn lại đại động nguyên khí, cho nên cuộc sống cũng có chút gian nan. Nhưng mà ông đã hứa nhất định không bạc đãicon gái, số tiền này cũng đủ cho cô dùng đến khi tốt nghiệp.
Sau đó Khương Nhập Vi liền lấy một chồng tiền, dựa theo theo giá thị trường cho phòng thuê tương đối cao cấp trả cho Đường Xuân Sinh. Không ngờ Đường Xuân Sinh khua tay tỏ ý không cần.
"Tôi vẫn luôn thấy lạ, cậu ở một mình, lại ở phòng sang như vậy, người nhà cậu đâu, sinh kế của cậu ở đâu ra?"
Đường Xuân Sinh cười: "Khương Nhập Vi, tôi thực sự có thể kiếm tiền."
Khương Nhập Vi trừng mắt, chưa kịp nói gì đã bị người quấy rối.
Lúc này là giờ ra chơi, Khương Nhập Vi vội vã cất tiền đi, đúng lúc nhìn thấy mấy nam sinh đang nhìn Đường Xuân Sinh với vẻ mặt giống hệt em trai cô, tiến đến bàn cô.
"Đường Xuân Sinh, cuối tuần này phóng nguyệt giả, gió mát thanh cảnh chơi xuân, tôi định tổ chức du lịch cùng lớp, ra ngoài đi một chuyến ngắm cảnh, thả lỏng một chút khỏi áp lực bài vở, cậu đi không?"
Nếu như bỏ qua Đường Xuân Sinh kia thường thường nhất kinh nhất sạ, cười rộ lên lại tính tình quá mức phóng khoáng, Khương Nhập Vi cảm thấy từ khuôn mặt nàng có chút nét cổ điển. Không biết có phải vì vậy mà nam sinh kia mời nàng còn không quên khoe khoang một chút tài văn chương hòng chiếm được hảo cảm của Đường Xuân Sinh. Ngẫm lại cũng phải, Đường Xuân Sinh xinh đẹp như thế, nhất định không ítngười thích nàng.
Khóe miệngKhương Nhập Vi khẽ cong, ngửa người ra sau ngồi xem kịch vui. Dù sao chỉ cần không phải em trai cô gặp kiếp nạn, cô không quan tâm người khác bị Ngũ Lôi oanh đỉnh.
Đường Xuân Sinh cười cười, lúm đồng tiền bên môi như ẩn như hiện: "Nhưng tôi có việc, có lẽ không đi được nha."
"Thật sao?" Nam sinh che giấu không nổi thất vọng, cậu liền quay đầu hỏi Khương Nhập Vi, "Vậy còn cậu, cậu đi không?"
"Nga, ngại quá, tôi cũng không rảnh."
"Như vậy a, " nam sinh có chút không cam lòng lại nói, "Người càng nhiều đi chơi càng vui, nếu như các cậu thay đổi ý định thì bảo tôi." Nói xong cậu liền ủ rũ bỏ đi.
Khương Nhập Vi nghĩ xem nam sinh kia là ai. Cậu hình như cũng rất có tài, tuổi không lớn, nhưng đã có không hề ít bài viết đăng tải trên một số tạp chí, khi là thanh xuân tạp vật, lúc là bi thu thương nguyệt các loại, bởi bút danh là "Bất tài", cho nên mọi người thuận miệng đặt biệt danh "Bất tài tài tử".
Đợi bất tài tài tử đi khỏi, Khương Nhập Vi lấy tiền nhét vào trong tay Đường Xuân Sinh: "Mặc kệ cậu có kiếm tiền được hay không, đây là tôi trả cậu."
Đường Xuân Sinh không có cách nào, chỉ có thể quẳng tiền vào trong ngăn kéo, sau nhỏ giọng nói: "Người vừa nãy là làm sao, bình thường luôn rủ tôi tham gia hội văn chương gì gì đó, cậu ta quá rảnh à?"
Khương Nhập Vi quái dị nhìn nàng: "Cậu không biết cậu ta làm sao à?"
"Tôi không biết a, " Đường Xuân Sinh mê muội nói, "Cũng không biết cậu ta vì sao bám theo như thế a."
Khương Nhập Vi nâng cằm, lúc chuông vào lớp vang lên đồng thời hỏi: "Kỳ thực tôi cảm giác được IQ của cậu có thể không quá cao, đừng nói EQ cũng rất thấp đi?"
Đường Xuân Sinh trợn mắt: "Đừng cho là tôi nghe không hiểu cậu đang chửi tôi."
Khương Nhập Vi ngạc nhiên nói: "Vậy cậu sao nghe không hiểu người kia thích cậu?"
Đường Xuân Sinh sửng sốt, còn chưa kịp nói gì, cô giáo đã bước vào, nàng tức khắc liếc mắt nhìn Khương Nhập Vi như một đao chém qua, bắt đầu chăm chú học.
Trong tiết Khương Nhập Vi lại thất thần. Đường Xuân Sinh có thể đẩy nhanh thời gian, thậm chí có thể giúp cô nhìn qua tương lai của mình, một người thần kỳ như vậy, vì sao lại muốn nghiêm trang ngồi trong phòng học nghe giảng, cũng chịu cái địa ngục tàn bạo mang tên lớp 12 này.
Sau cô hỏi Đường Xuân Sinh, Đường Xuân Sinh ra vẻ coi thường mà trả lời, cậu từng tới địa ngục sao, đây cùng lắm chỉ là bỏ một chút thời gian đọc sách, còn kém xa hình phạt ở tầng thứ nhất địa ngục. Lớp 12 thôi mà, có gì khó khăn đâu.
Phải biết rằng, Khương Nhập Vi trực tiếp nhảy qua thời gian vào đại lò luyện lớp 12 đầy ma quỷ kia. Vốn là quen thoải mái tự tại sau lại đột ngột chịu áp lực, nghe lời Đường Xuân Sinh nói xong, cũng không biết có phải do tâm lý bình thản của nàng ảnh hưởng, cô quả nhiên thấy lòng mình thả lỏng một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook