Như Mộng Hữu Lệnh FULL
-
36: Dây Thường Xuân
Khương Nhập Vi cuối cùng cũng không thể biết được dấu răng kia rốt cuộc là sao, là do hừng đông ngày hôm ấy vô cùng hỗn loạn.
Đầu rất đau, Khương Nhập Vi trêu đùa Đường Xuân Sinh một hồi sau cũng mơ mơ màng màng ngủ, nhưng lại đột ngột bị một tiếng sập cửa đánh thức.
Đường Xuân Sinh cũng gần như đồng thời bị dựng dậy, dụi mắt tỉnh lại.
Cho dù đã qua rất lâu rồi, Khương Nhập Vi vẫn nhận ra giọng nói bên ngoài trong nháy mắt, sắc mặt tái đi.
Khi cô vừa nghe rõ đó là tiếng mẹ mình, tiếng Khương Nhập Vũ cũng vang lên, thoáng có ít nhiều ngoài ý muốn và căng thẳng.
Khương Nhập Vi cùng Đường Xuân Sinh không dám cử động, nằm im trên giường lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Hóa ra là Lâm Mai đi nơi khác đánh bạc, rốt cục thua sạch đến hừng đông về đến nhà.
Khương Nhập Vi nghe được tiếng em trai nghẹn ngào khuyên bảo, nhưng Lâm Mai hẳn là vừa uống rượu, không để tâm đến lời con nói mà trái lại bắt đầu vứt lung tung cái này cái kia rồi mắng chửi.
"Lâm Mai ta sao phải khổ sở như vậy, lão Khương gia bọn hắn khi dễ người, vì sao hai mẹ con ta phải khổ..."
"Mẹ, người chỉ cần không đánh bạc là sẽ không khổ nữa.
Con sẽ chăm học, sau đó kiếm tiền chăm sóc người..."
"Ta biết con rất nghe lời...!Không giống chị con..."
"Mẹ!"
Khương Nhập Vi nghe được em trai cắt ngang lời mẹ.
Kỳ thực trong lòng cô đã chết lặng, bởi vì cô đã sớm biết sẽ không nghe được lời gì tử tế.
Nhưng cứ như vậy mà biết, ở sau lưng biết được mẹ ruột vẫn căm hận mình như trước đây, cô cũng thấy lạnh cả người.
Đúng lúc này, một bàn tay lén lút gắt gao nắm lấy tay cô, chậm rãi thay cô ve vuốt từng ngón từng ngón tay cứng đờ.
"Mẹ, mẹ mau đi ngủ một giấc đi, đã hai giờ hơn..."
"Hai giờ hơn thì sao, ta ở nhà mình, đây là nhà của ta, phòng của ta!" Lâm Mai hiển nhiên lại nổi cơn kích động, "Con trai con yên tâm, mẹ vô dụng nhưng vẫn còn cái nhà này trị giá không ít, dù mẹ không có tiền, bán nhà đi cũng phải cho con học đại học!"
"Đúng, đúng!" Khương Nhập Vũ chiều theo, "Đều nghe lời mẹ, mẹ nói cái gì cũng được..."
"Đúng, lúc này mới đúng sao, " Lâm Mai giống như đang khóc, lại giống như đang cười, "Đừng giống chị con, từ khi sinh ra, thật giống như thiếu nợ nó mười vạn trăm vạn, chưa bao giờ cho mẹ nó lấy một nụ cười."
Khương Nhập Vi nhếch khóe miệng.
Người bên cạnh kéo tay cô, sau đó toàn bộ thân thể đều kề sát, còn thò ra bàn tay đặt trên đầu cô, vụng về nhẹ vỗ.
"Chị cũng rất yêu mẹ, hai người chỉ không biết nói chuyện thôi, mẹ, thật vậy."
"Nói chuyện cái gì, ai nói chuyện với nó, nó liền liếc người đó, trừng người ta, càng nhìn càng bực mình." Lâm Mai cao giọng, "Con đừng nói tốt cho nó, nó với ba con một lòng, ta không quan tâm nó nghĩ gì."
"...!Mẹ không quan tâm, " Khương Nhập Vũ đột nhiên nói, "Nếu thế sao mẹ không hề động vào phòng của chị? Sao không vứt đồ của chị đi?"
Khương Nhập Vi siết chặt tay Đường Xuân Sinh, Đường Xuân Sinh như cũng muốn nghe được rõ hơn, cả người đều dịch ra ngoài, gần như nửa thân người đè trước ngực Khương Nhập Vi.
Bên ngoài đột nhiên cũng an tĩnh lại, một hồi lâu mới nghe được Lâm Mai cúi đầu nức nở: "Cũng là máu thịt của ta, ta sao có thể..."
Ngực Khương Nhập Vi bị Đường Xuân Sinh ép đến khó thở, hồi lâu mới có thể nhả ra một tiếng thở dốc ngắn ngủi.
Tóc Đường Xuân Sinh phủ lên nửa người cô, vài sợi rơi trên mặt, rung động trên lông mi khẽ run rẩy của cô.
Cô vươn tay giật giật mấy sợi tóc, Đường Xuân Sinh đau nhói, đang ngưng thần lắng nghe liền tỉnh lại, xoay đầu nhìn Khương Nhập Vi.
Tay Khương Nhập Vi cắm vào trong mái tóc mềm mại kia, thẳng đến xoa bóp sau gáy Đường Xuân Sinh.
Cô nhẹ nhéo hai cái, sau đó dùng lực đẩy nàng trở về gối, chính mình cũng thuận theo lật người đi.
Đầu người kia gục đầu bên hõm vai nàng, Đường Xuân Sinh cảm thụ được nhịp thở của cô sau tai mình, trái tim như bị bàn tay Khương Nhập Vi nắm lấy.
Nàng có chút mờ mịt nheo mắt lại, tinh tế thể nghiệm nỗi chua xót khổ sở từ tim lan ra cả lồng ngực, cảm thấy làm người có đôi khi cũng không tốt như vậy...
Lại không biết đã chợp mắt bao lâu, Khương Nhập Vi giãy giụa tỉnh lại từ trạng thái ngột ngạt không thở nổi.
Bên ngoài trời cuối cùng cũng đã rạng, Khương Nhập Vi cảm nhận trước mặt là một mảnh mềm mại, mới phát hiện mình vẫn luôn sấp người gục vào bên cạnh Đường Xuân Sinh, rúc vào cổ nàng mà ngủ không biết bao lâu.
Có lẽ...!cũng không lâu.
Khương Nhập Vi gian nan lật người lại, nằm thẳng rồi nhìn chằm chằm trần nhà.
Câu cuối cùng kia của mẹ nghe tựa như oán giận lại tựa như đau lòng.
Cô bây giờ cũng có chút mơ hồ, thậm chí còn không tin chắc trận cãi nhau ầm ĩ lúc hừng đông kia có phải thật hay không.
Nhưng mà, cô cảm giác tay mình vẫn còn bị người kia nắm chặt, hẳn là thật.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng, ở bên ngoài Khương Nhập Vũ kêu khẽ: "Chị, chị!"
Khương Nhập Vi lật người xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa.
Hai chị em trong cửa ngoài cửa đều mang hai đôi mắt ửng đỏ, hiển nhiên không ai được ngủ ngon.
Khương Nhập Vũ nhìn cô liền hiểu ra, nhẹ giọng nói: "Mẹ còn đang ngủ."
"Bọn chị đi." Khương Nhập Vi gật đầu, đóng cửa, kéo Đường Xuân Sinh dậy.
Khi Khương Nhập Vi đi qua phòng của mẹ, bước chân dừng lại, Đường Xuân Sinh chuyển mắt nhìn cô, thấy trên mặt cô có chút chần chờ, nàng liền nhẹ nhàng đi về phía cửa phòng.
Vừa được hai bước, Khương Nhập Vi kịp thời giữ nàng lại, lắc lắc đầu.
Rõ ràng là muốn nhìn một chút, vì sao không nhìn? Đường Xuân Sinh ngẩn người.
Khương Nhập Vi có chút chua xót cười cười.
Thật ra cô sợ đúng lúc đó mẹ sẽ tỉnh lại, sau đó lại nói lời gì vô tình nữa.
Cô muốn lưu giữ câu nói cuối cùng lúc hừng đông kia, vẫn là yêu thương đi...
Từ trên tầng xuống, Khương Nhập Vi cố ý đi ra phía sau đi qua cây táo.
Cây táo không giống như nhiều năm trước, qua một đêm liền nở hoa kết quả, khởi tử phục sinh, vẫn giống như ngày hôm qua mang vẻ ngoài già cỗi.
Khương Nhập Vũ thở dài phiền muộn, Khương Nhập Vi nâng tay vỗ vỗ đầu cậu: "Em trai chị vẫn là tốt nhất!"
Khương Nhập Vũ cười.
Hai người bọn họ không đi học luôn mà về nhà Đường Xuân Sinh thay quần áo rửa mặt.
Các nàng đi cũng đủ sớm, trên đường, sáng cuối thu mát đến thấm vào trong phổi, giúp người ta tức thì thanh tỉnh không ít.
Trở về thay quần áo xong đã muộn hơn bình thường, nhưng Khương Nhập Vi không nghĩ vừa ra khỏi cửa vẫn sẽ nhìn thấy Lâm Mạc Trì tựa vào xe đạp chờ ở bên ngoài tiểu khu.
Lâm Mạc Trì chờ người cũng không lãng phí thời gian, cậu đang cầm một quyển sách gì đó.
Nhìn thấy các nàng đi ra, Lâm Mạc Trì mới vội vàng cất sách đi, dù cậu đã đưa Đường Xuân Sinh đến trường không phải một ngày hai ngày, nhưng vẫn như cũ có chút căng thẳng chào hài người: "Chào buổi sáng!"
Khương Nhập Vi nhấc cằm định chào, nhưng Đường Xuân Sinh lại do dự một chút, không hề dồn bước đi tới.
Khương Nhập Vi nghiêng người sang liếc mắt nhìn.
Đường Xuân Sinh gần như theo phản xạ có điều kiện, chạy qua chỗ cậu.
Sao vẫn có cảm giác giống như đang hoàn thành nhiệm vụ? Khương Nhập Vi có chút buồn bực, đột nhiên liền nhớ đến dấu răng trên môi Đường Xuân Sinh.
Sáng sớm dậy mọi chuyện quá hỗn loạn, cũng quên nhìn kỹ xem dấu răng còn không.
Nếu như vẫn còn, nàng đi học cùng Lâm Mạc Trì có thể gây nên chấn động trong lớp.
Đáng tiếc khi cô tới nơi sẽ qua mất rồi, không kịp xem náo nhiệt.
Khương Nhập Vi nghĩ dù sao cũng đến muộn nên dứt khoát không nóng vội, khác với đám học sinh lao vội trên những chiếc xe đạp xe máy ngoài kia, cô đi như thể nhàn nhã rong chơi.
Mà qua một ngã rẽ, Khương Nhập Vi đột nhiên thấy Đường Xuân Sinh đứng ven đường.
Cũng không biết là sân nhà ai, dây thường xuân tươi tốt bò đầy trên tường rào, so sánh với các cây khác úa tàn đương thu, như thể đang ở nhầm mùa.
Các nàng vẫn đi qua con đường này hàng ngày, bình thường vẫn thấy có người chụp ảnh trước rào, cảnh nền rất đẹp, nhưng vì các nàng thường xuyên đi qua nên đã sớm không còn cảm xúc gì đặc biệt.
Có điều, ngày hôm nay dường như có gì đó khang khác.
Các nàng từ trong nhà ra bỗng cảm thấy nóng, cho nên Đường Xuân Sinh về nhà thay một chiếc áo len vàng nhạt, tóc dài buộc cao, lộ ra gương mặt xinh đẹp.
Cùng cây thường xuân xanh tốt um tùm kia, thật sự rất đẹp.
Việc đầu tiên Khương Nhập Vi làm khi đi ngang qua chính là bóp má Đường Xuân Sinh, cẩn thận xem xét môi nàng.
Đường Xuân Sinh đang chào hỏi cây thường xuân, cây đang nói năm nay mùa đông hẳn sẽ ấm áp, bọn chúng sẽ ổn thỏa mà qua được mùa đông.
Mà đúng lúc này cằm bị người nắm lấy xoay qua, bóp méo cả nụ cười trên môi.
"Làm gì nha?" Đường Xuân Sinh cả giận nói.
Khương Nhập Vi nhìn một chút liền yên lòng, dấu răng đã biến mất.
Cô nhìn chung quanh: "Lâm Mạc Trì đâu?"
"Tôi bảo cậu ấy đi trước rồi." Đường Xuân Sinh trừng mắt, "Tôi chờ cậu."
"Chờ tôi làm gì, đi muộn cùng nhau à?"
"Ân, nói như thế nào đây." Đường Xuân Sinh nắm lấy một chiếc lá thường xuân, "Vừa rồi trên xe nhìn cậu đi một mình rất đáng thương."
Khương Nhập Vi ngẩn người, sau đó trợn trắng mắt nhìn nàng, cất bước lướt qua đi về phía trường.
"Dù sao tôi cũng muốn đi cùng cậu." Đường Xuân Sinh đuổi theo.
"Cậu sợ cái gì, " Khương Nhập Vi cười nhạt, "Sợ tôi giận rồi sẽ không giúp cậu nữa?"
"Cậu nhất định sẽ giúp tôi." Đường Xuân Sinh kéo tay cô lại, cười hì hì nói, "Nhưng cậu vừa giận sao, giận cái gì?"
Khương Nhập Vi không nói chuyện, ở bên nàng một thời gian, cây thường xuân kia không còn khiến cô kinh ngạc, cô miễn cưỡng nói: "Lâm Mạc Trì không phải loại người có thể đùa giỡn được, cậu rốt cuộc đang nghĩ gì?"
"Tôi chỉ là cảm thấy cậu ta thú vị thôi, " Đường Xuân Sinh cắn cắn môi, "Cậu ta đáng yêu thẹn thùng, còn đặc biệt dễ bị căng thẳng, tôi vừa lại gần, cậu ta có thể làm đổ mấy cốc nước."
"Đó là vì cậu ấy thật sự thích cậu." Khương Nhập Vi nhẹ giọng nói.
"Tôi cũng thích cậu ấy nha." Đường Xuân Sinh cười nói.
Khương Nhập Vi trầm mặc một lúc.
Các nàng đã đi tới cổng trường, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài người đi học muộn chạy qua, xung quanh thực an tĩnh.
Cô đột nhiên hỏi: "Vậy cậu sẽ để cho cậu ta cắn lên môi cậu một dấu răng như vậy sao?"
Đường Xuân Sinh sửng sốt.
"Nếu cậu nguyện ý như vậy mới là thật sự thích cậu ta." Khương Nhập Vi nhìn nàng nói.
Cô sợ Đường Xuân Sinh chỉ là tò mò mà thôi, cho nên thấy ngày hôm nay nàng đi được nửa đường lại xuống đứng đợi mình, cô quyết định xuất thủ hảo tâm giúp nàng làm rõ mối quan hệ này.
Nhưng Khương Nhập Vi không ngờ được rằng Đường Xuân Sinh bỗng nhiên mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp rạng lên, khóe môi nhếch lên một đường cong duyên dáng, lúm đồng tiền ẩn hiện....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook