Như Lang
-
Chương 70: Bắt cóc!
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Một ngày nào đó, em già đi.
Khuôn mặt anh tuấn theo năm tháng trôi qua sẽ có nếp nhăn, làn da không còn mịn màng, đôi môi cũng không còn gợi cảm mê người, nhưng anh vẫn khát khao được hôn lên môi em.
Khi em già, tóc em không còn đen nhánh như mực, ánh mắt em cũng không còn sáng ngời như gương, cũng không còn vóc dáng khỏe mạnh anh từng mê luyến, nhưng anh vẫn khát khao ôm em vào lòng, vuốt ve mái tóc của em.
Khi em già, em vẫn tựa vào vai anh, nửa tỉnh nửa ngủ đeo kính lão đọc báo, thậm chí còn phát ra tiếng lẩm bẩm, nhưng anh nghĩ, đây là cuộc sống của anh và em, và chính là hạnh phúc của đời anh.
Phí Nhĩ Đức ngồi trên giường nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh, hô hấp vững vàng đều đặn biểu thị giờ phút này nam nhân đã đi vào mộng đẹp. Ngủ say như vậy, trầm như vậy, làm người ta không dám quấy rầy.
“Ha ha…” Nhìn dung nhan ngủ ngon của nam nhân, Phí Nhĩ Đức không nhịn được mà bật cười.
Y nhớ tới lần đầu tiên nam nhân tới nhà y, lúc đó y say, hôm sau tỉnh lại, tự dưng nhìn thấy một người đang ngủ ngon lành bị y đè lên, người này, dù bị y ôm lên giường cũng không có bất cứ phản ứng gì, cứ như đã chết rồi vậy.
Một đại nam nhân, lại có chút đáng yêu làm cho y càng thêm thương yêu hắn hơn.
Phí Nhĩ Đức nhìn đồng hồ treo tường, đã ba giờ chiều, từ khi cùng Chu Mặc trở về, người này cứ thế mà dựa vào y ngủ ngon lành, chắc do mệt mỏi quá, khiến y cũng cảm thấy có chút mệt theo.
Ba giờ chiều, là khoảng thời gian rất kỳ lạ, lúc này làm việc gì cũng cảm thấy hơi sớm, hoặc quá muộn.
Cho nên cái gì y cũng không làm, cứ thế mà ôm nam nhân ngủ.
Phí Nhĩ Đức tắt đèn phòng, chỉnh lại chăn mền rồi cứ thế chìm dần vào mộng đẹp.
Bên ngoài trời rất lạnh, nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp.
——————-
Chu Mặc vốn muốn đến công ty xử lý nốt công việc, dù sao cũng là tâm huyết của hắn, nhưng lại bị Phí Nhĩ Đức cự tuyệt.
Công ty bây giờ, đã không phải là thứ một mình Phí Nhĩ Đức có thể nắm trong tay, ảnh chụp lần trước tra tới tra lui cũng chỉ tìm được người nhân viên đã phát tán, nhưng vô luận tra hỏi thế nào, người kia cũng nói là do hắn làm, dù biết sau lưng còn có những kẻ khác, Phí Nhĩ Đức cũng không thể làm gì hơn, mà y cũng không muốn đối địch với gia tộc.
Điểm này, Chu Mặc cũng biết, và cũng hiểu.
Gần đây Phí Nhĩ Đức thường xuyên ra ngoài, mỗi lần trở về mặc dù luôn tươi cười, nhưng không cách nào giấu được tơ máu giăng đầy trong ánh mắt.
Phí Nhĩ Đức cũng nói, tạm thời sẽ không xung đột với gia tộc, nhưng nhìn bộ dạng y, có lẽ sẽ không như y nói.
Chu Mặc đột nhiên cảm thấy có chút vô lực, hắn muốn hỗ trợ, nhưng không biết phải làm thế nào, có lẽ điều hắn có thể làm bây giờ, chỉ là ở nhà chuẩn bị đồ ăn thơm ngon chờ Phí Nhĩ Đức trở về mà thôi.
Hy vọng cuộc sống áp lực này sẽ qua nhanh một chút.
——————–
Từ siêu thị đi ra, Chu Mặc cùng bảo tiêu đi đến bãi đỗ xe.
Bên người lúc nào cũng kè kè hai người bảo tiêu, Chu Mặc ngày nào cũng nói với Phí Nhĩ Đức không cần khoa trương đến vậy, nhưng kết quả luôn vô ích, người kia vẫn kiên trì làm vậy, cho nên kết quả, Chu Mặc phải mang theo hai người đi siêu thị mua thức ăn.
Tới bãi đỗ xe, còn chưa kịp vào xe, Chu Mặc đột nhiên nghe thấy một âm thanh trẻ con lảnh lót.
“Mẹ!” Không biết vì sao mà từ mẹ của tiếng trung và tiếng anh đọc khá tương tự, dù hài tử gọi bằng tiếng trung nhưng vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt người khác.
Bởi vì một đứa bé người Trung Quốc, tự dưng lại đi gọi một người đàn ông là mẹ!
“Tiểu Ý?” Thanh âm nghe đầy quen thuộc, Chu Mặc quay lại nhìn, thấy một đứa bé đang vẫy tay với hắn, mà bên cạnh nó, chính là Lục Hoa Thiên.
Không ngờ ở đây gặp hai phụ tử, Chu Mặc quay sang gật đầu với bảo tiêu ý bảo hai người kia là người quen.
“Hắn thật hao tâm tổn trí.” Liếc mắt nhìn hai tên bảo tiêu, Lục Hoa Thiên không coi ai ra gì mà đi tới bên Chu Mặc, cười nói: “Theo tôi về đi.”
Chu Mặc giơ túi thức ăn trong tay lên, đáp: “Muốn cùng ăn không?”
“Chỉ sợ cái tên hay ghen kia sẽ ăn tôi thôi.” Nói cười một lúc, bỗng Lục Hoa Thiên nghiêm mặt: “Hôm nay Phí Nhĩ Đức đã ầm ĩ với gia tộc, em thật sự vẫn muốn theo hắn?”
“Hiện giờ tôi và anh ấy đang ở cùng nhau.” Nam nhân trả lời, tâm lý có chút bất an, quả nhiên Phí Nhĩ Đức cùng gia tộc đã…
“Người trong tộc không làm gì được Phí Nhĩ Đức, cho nên đã hướng mũi tên công kích về phía em, Chu Mặc, đừng ngốc như vậy nữa.” Lục Hoa Thiên cau mày nói.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Không phải anh cũng rất ngu sao?” Chu Mặc cười đáp: “Biết rõ tôi với Phí Nhĩ Đức ở bên nhau, nhưng vẫn tới gặp tôi, bây giờ nhìn thấy anh, tôi thật sự không biết nên vui hay buồn nữa, dù sao lúc đầu tôi cũng không nghĩ anh sẽ yêu tôi.”
Nghe Chu Mặc nói, Lục Hoa Thiên có chút á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể cười khổ lắc đầu: “Cũng là em hiểu rõ tôi.”
“Tôi về trước đây.” Nhìn đồng hồ đã không còn sớm, Chu Mặc khom lưng sờ đầu Lục Thiên Ý: “Tiểu Ý, vài ngày nữa chú qua thăm con nhé?”
“Mẹ…” Lục Thiên Ý chu miệng ủy khuất nhìn nam nhân: “Mẹ không quan tâm con với ba rồi sao?”
“Ách…” Nam nhân thoáng cái không biết nên nói gì, nói lý với một đứa trẻ không khác gì đàn gảy tai trâu, dù biết Lục Thiên Ý hiểu lầm, nhưng Chu Mặc cũng chỉ có thể thở dài trừng mắt nhìn Lục Hoa Thiên đang cười ở bên.
Sau khi lên xe, Lục Hoa Thiên còn nhắc nhở: “Nhớ kỹ, điện thoại không được tắt.”
Chu Mặc cười cười, lấy chiếc điện thoại di động màu đen trong túi ra, đây là thứ mà Lục Hoa Thiên đã đưa cho hắn.
Bỗng điện thoại đột nhiên vang lên, thì ra Phí Nhĩ Đức nhắn tin:
“Đang ở đâu thế? Mau về nhà đi, anh có quà cho em.”
Quà? Quà gì đây?
Nam nhân không khỏi nhếch miệng cười, hôm nay Phí Nhĩ Đức về sớm thế nhỉ.
Trong lòng nam nhân không khỏi bắt đầu chờ mong món quà sắp được nhận kia, chỉ là khi hắn vừa vào phòng, tâm tình chờ mong nháy mắt biến thành kinh ngạc.
“Các người là ai?”
Trong phòng xuất hiện một vài hắc y nhân xa lạ, tất cả đều nghiêm mặt, làm cho hai bảo tiêu của nam nhân cũng đổ mồ hôi lạnh.
“Phiền Chu tiên sinh theo chúng tôi.” Một tên hắc y đi tới, nói.
Chu Mặc theo tiềm thức lui lại, nhưng đột nhiên bị ai đó túm chặt, còn chưa kịp hô lên, đã bị một chiếc khăn bịt vào mặt, một mùi gì đó làm hắn không thở nổi, cảnh tượng trước mắt cũng chậm rãi trở nên mơ hồ, cho đến khi chìm vào bóng tối tĩnh lặng.
Thức ăn vừa mua, cũng rơi xuống đất, lăn ra xung quanh.
Beta – reader: Băng Tiêu
Một ngày nào đó, em già đi.
Khuôn mặt anh tuấn theo năm tháng trôi qua sẽ có nếp nhăn, làn da không còn mịn màng, đôi môi cũng không còn gợi cảm mê người, nhưng anh vẫn khát khao được hôn lên môi em.
Khi em già, tóc em không còn đen nhánh như mực, ánh mắt em cũng không còn sáng ngời như gương, cũng không còn vóc dáng khỏe mạnh anh từng mê luyến, nhưng anh vẫn khát khao ôm em vào lòng, vuốt ve mái tóc của em.
Khi em già, em vẫn tựa vào vai anh, nửa tỉnh nửa ngủ đeo kính lão đọc báo, thậm chí còn phát ra tiếng lẩm bẩm, nhưng anh nghĩ, đây là cuộc sống của anh và em, và chính là hạnh phúc của đời anh.
Phí Nhĩ Đức ngồi trên giường nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh, hô hấp vững vàng đều đặn biểu thị giờ phút này nam nhân đã đi vào mộng đẹp. Ngủ say như vậy, trầm như vậy, làm người ta không dám quấy rầy.
“Ha ha…” Nhìn dung nhan ngủ ngon của nam nhân, Phí Nhĩ Đức không nhịn được mà bật cười.
Y nhớ tới lần đầu tiên nam nhân tới nhà y, lúc đó y say, hôm sau tỉnh lại, tự dưng nhìn thấy một người đang ngủ ngon lành bị y đè lên, người này, dù bị y ôm lên giường cũng không có bất cứ phản ứng gì, cứ như đã chết rồi vậy.
Một đại nam nhân, lại có chút đáng yêu làm cho y càng thêm thương yêu hắn hơn.
Phí Nhĩ Đức nhìn đồng hồ treo tường, đã ba giờ chiều, từ khi cùng Chu Mặc trở về, người này cứ thế mà dựa vào y ngủ ngon lành, chắc do mệt mỏi quá, khiến y cũng cảm thấy có chút mệt theo.
Ba giờ chiều, là khoảng thời gian rất kỳ lạ, lúc này làm việc gì cũng cảm thấy hơi sớm, hoặc quá muộn.
Cho nên cái gì y cũng không làm, cứ thế mà ôm nam nhân ngủ.
Phí Nhĩ Đức tắt đèn phòng, chỉnh lại chăn mền rồi cứ thế chìm dần vào mộng đẹp.
Bên ngoài trời rất lạnh, nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp.
——————-
Chu Mặc vốn muốn đến công ty xử lý nốt công việc, dù sao cũng là tâm huyết của hắn, nhưng lại bị Phí Nhĩ Đức cự tuyệt.
Công ty bây giờ, đã không phải là thứ một mình Phí Nhĩ Đức có thể nắm trong tay, ảnh chụp lần trước tra tới tra lui cũng chỉ tìm được người nhân viên đã phát tán, nhưng vô luận tra hỏi thế nào, người kia cũng nói là do hắn làm, dù biết sau lưng còn có những kẻ khác, Phí Nhĩ Đức cũng không thể làm gì hơn, mà y cũng không muốn đối địch với gia tộc.
Điểm này, Chu Mặc cũng biết, và cũng hiểu.
Gần đây Phí Nhĩ Đức thường xuyên ra ngoài, mỗi lần trở về mặc dù luôn tươi cười, nhưng không cách nào giấu được tơ máu giăng đầy trong ánh mắt.
Phí Nhĩ Đức cũng nói, tạm thời sẽ không xung đột với gia tộc, nhưng nhìn bộ dạng y, có lẽ sẽ không như y nói.
Chu Mặc đột nhiên cảm thấy có chút vô lực, hắn muốn hỗ trợ, nhưng không biết phải làm thế nào, có lẽ điều hắn có thể làm bây giờ, chỉ là ở nhà chuẩn bị đồ ăn thơm ngon chờ Phí Nhĩ Đức trở về mà thôi.
Hy vọng cuộc sống áp lực này sẽ qua nhanh một chút.
——————–
Từ siêu thị đi ra, Chu Mặc cùng bảo tiêu đi đến bãi đỗ xe.
Bên người lúc nào cũng kè kè hai người bảo tiêu, Chu Mặc ngày nào cũng nói với Phí Nhĩ Đức không cần khoa trương đến vậy, nhưng kết quả luôn vô ích, người kia vẫn kiên trì làm vậy, cho nên kết quả, Chu Mặc phải mang theo hai người đi siêu thị mua thức ăn.
Tới bãi đỗ xe, còn chưa kịp vào xe, Chu Mặc đột nhiên nghe thấy một âm thanh trẻ con lảnh lót.
“Mẹ!” Không biết vì sao mà từ mẹ của tiếng trung và tiếng anh đọc khá tương tự, dù hài tử gọi bằng tiếng trung nhưng vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt người khác.
Bởi vì một đứa bé người Trung Quốc, tự dưng lại đi gọi một người đàn ông là mẹ!
“Tiểu Ý?” Thanh âm nghe đầy quen thuộc, Chu Mặc quay lại nhìn, thấy một đứa bé đang vẫy tay với hắn, mà bên cạnh nó, chính là Lục Hoa Thiên.
Không ngờ ở đây gặp hai phụ tử, Chu Mặc quay sang gật đầu với bảo tiêu ý bảo hai người kia là người quen.
“Hắn thật hao tâm tổn trí.” Liếc mắt nhìn hai tên bảo tiêu, Lục Hoa Thiên không coi ai ra gì mà đi tới bên Chu Mặc, cười nói: “Theo tôi về đi.”
Chu Mặc giơ túi thức ăn trong tay lên, đáp: “Muốn cùng ăn không?”
“Chỉ sợ cái tên hay ghen kia sẽ ăn tôi thôi.” Nói cười một lúc, bỗng Lục Hoa Thiên nghiêm mặt: “Hôm nay Phí Nhĩ Đức đã ầm ĩ với gia tộc, em thật sự vẫn muốn theo hắn?”
“Hiện giờ tôi và anh ấy đang ở cùng nhau.” Nam nhân trả lời, tâm lý có chút bất an, quả nhiên Phí Nhĩ Đức cùng gia tộc đã…
“Người trong tộc không làm gì được Phí Nhĩ Đức, cho nên đã hướng mũi tên công kích về phía em, Chu Mặc, đừng ngốc như vậy nữa.” Lục Hoa Thiên cau mày nói.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Không phải anh cũng rất ngu sao?” Chu Mặc cười đáp: “Biết rõ tôi với Phí Nhĩ Đức ở bên nhau, nhưng vẫn tới gặp tôi, bây giờ nhìn thấy anh, tôi thật sự không biết nên vui hay buồn nữa, dù sao lúc đầu tôi cũng không nghĩ anh sẽ yêu tôi.”
Nghe Chu Mặc nói, Lục Hoa Thiên có chút á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể cười khổ lắc đầu: “Cũng là em hiểu rõ tôi.”
“Tôi về trước đây.” Nhìn đồng hồ đã không còn sớm, Chu Mặc khom lưng sờ đầu Lục Thiên Ý: “Tiểu Ý, vài ngày nữa chú qua thăm con nhé?”
“Mẹ…” Lục Thiên Ý chu miệng ủy khuất nhìn nam nhân: “Mẹ không quan tâm con với ba rồi sao?”
“Ách…” Nam nhân thoáng cái không biết nên nói gì, nói lý với một đứa trẻ không khác gì đàn gảy tai trâu, dù biết Lục Thiên Ý hiểu lầm, nhưng Chu Mặc cũng chỉ có thể thở dài trừng mắt nhìn Lục Hoa Thiên đang cười ở bên.
Sau khi lên xe, Lục Hoa Thiên còn nhắc nhở: “Nhớ kỹ, điện thoại không được tắt.”
Chu Mặc cười cười, lấy chiếc điện thoại di động màu đen trong túi ra, đây là thứ mà Lục Hoa Thiên đã đưa cho hắn.
Bỗng điện thoại đột nhiên vang lên, thì ra Phí Nhĩ Đức nhắn tin:
“Đang ở đâu thế? Mau về nhà đi, anh có quà cho em.”
Quà? Quà gì đây?
Nam nhân không khỏi nhếch miệng cười, hôm nay Phí Nhĩ Đức về sớm thế nhỉ.
Trong lòng nam nhân không khỏi bắt đầu chờ mong món quà sắp được nhận kia, chỉ là khi hắn vừa vào phòng, tâm tình chờ mong nháy mắt biến thành kinh ngạc.
“Các người là ai?”
Trong phòng xuất hiện một vài hắc y nhân xa lạ, tất cả đều nghiêm mặt, làm cho hai bảo tiêu của nam nhân cũng đổ mồ hôi lạnh.
“Phiền Chu tiên sinh theo chúng tôi.” Một tên hắc y đi tới, nói.
Chu Mặc theo tiềm thức lui lại, nhưng đột nhiên bị ai đó túm chặt, còn chưa kịp hô lên, đã bị một chiếc khăn bịt vào mặt, một mùi gì đó làm hắn không thở nổi, cảnh tượng trước mắt cũng chậm rãi trở nên mơ hồ, cho đến khi chìm vào bóng tối tĩnh lặng.
Thức ăn vừa mua, cũng rơi xuống đất, lăn ra xung quanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook