Như Là Cố Nhân
-
Chương 7
Lầu hai của bảo tháp hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ bốn phía có treo tấm lụa mỏng màu xanh, còn lại không có bất kỳ đồ vật nào khác.
Chu Tước cười to sảng khoái: “Xem đi, ta nói rồi mà! Tên tiểu tử A Lai cố ý lừa bịp, dọa chúng ta thôi. Tuy nhiên, ta cũng không thể không nói, trò chơi này thật sự quá hay! Vừa sợ vừa kích thích.”
Mọi sợ hãi của nàng bây giờ đều trở thành trò chơi, nữ nhân này đúng là không sợ trời không sợ đất mà, đối với nàng công tử quả thực không còn gì để nói.
Chu Tước cũng không quản được nhiều việc, thấy một người đang ngồi xổm giữa phòng, thì hưng phấn chạy tới.
“A Lai! Quỷ kế của ngươi bị ta phát hiện rồi! Ngươi nhất định là không phục, bất quá đừng nản chí, cũng không phải do ngươi dở, chỉ tiếc là ta quá thông minh.”
Người đang ngồi xổm kia khoác một chiếc áo choàng đen, bên trên có một ký hiệu màu đỏ rất kỳ quái, bị Chu Tước lấy tay đẩy, thì ngẩng đầu lên.
Không phải là khuôn mặt của A Lai.
Nhìn thấy người trước mặt Chu Tước, công tử thầm nghĩ không tốt rồi, tay trái lập tức chuyển động kéo nhanh Chu Tước về phía sau, để nàng ở sau lưng hắn. Tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ, giương cao trước mặt hai người. Một loạt động tác được thực hiện vô cùng lưu loát như mây trôi nước chảy.
Công tử lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt người kia, tại sao lại có khuôn mặt như vậy a! Trên đời này đúng là không hiếm chuyện lạ. Trên mặt phủ đầy những vết sẹo, khiến cho khuôn mặt nam tính càng thêm vẻ hung tợn kinh khủng. Nếu không để ý đến vết sẹo, người nọ mũi cao mắt sâu môi bạc, hai con ngươi bị tơ máu giăng kín, tròng mắt cũng không phải như người bình thường là màu nâu hay màu đen, mà lại mang màu đỏ như máu. Không nhìn kỹ, còn tưởng hắn không có ánh mắt, cả đồng tử cơ hồ đều là màu đỏ, giống như chảy máu đến nơi. Khuôn mặt lại vặn vẹo quái dị, đôi môi hé mở, lộ đôi răng nanh sắc bén.
“Ngươi, ngươi là người sao?” Chu Tước cảm thấy mình nói không rõ, thật khó khăn mới hoàn thành xong một câu nói đơn giản.
Chủ nhân của khuôn mặt kia ngửa mặt lên trời rống một tiếng, lại là tiếng kêu thê lương tàn khốc.
Chu Tước như bừng tỉnh, thì ra tiếng kêu không phải của A Lai, mà là của vị huynh đài tự nhân phi thú này.(giống người nhiều hơn giống thú)
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Chu Tước lại bị sự tò mò xâm chiếm.
Người kia nhìn về phía bọn họ rồi há cái mồm to đầy máu, hai chiếc răng nanh lộ ra, giống như muốn nói, nhưng không nói nên lời.
Công tử nói: “Hình như hắn gặp phải điều bất trắc, hoặc trúng một loại kịch độc nào đó, mới biến thành thứ hình dáng người không giống người, quỷ không giống quỷ này.”
Chu Tước theo dõi hắn: ” Thật sự đáng thương quá, muốn giải bày nhưng không thể dùng lời để nói.” Nếu sau này mình gặp phải chuyện như vậy, thì phải làm sao bây giờ?
Nàng không biết lời mình vừa nói ra liền gây ra tai họa. Vốn người kia cũng không làm gì quá đáng, nhưng lúc nghe được hai chữ “đáng thương”, thân mình rung lên, lập tức giống như cầm thú đi bằng tứ chi, đầu ngẩng cao, ánh mắt sắc nhọn trừng mắt nhìn hai người, như là đang chuẩn bị tấn công.
Công tử đẩy nàng ra xa, nói: “Nhìn đi, ngươi làm tốt làm!”
Chu Tước bị đẩy đụng phải tường, đau đớn nói: “Ta không nói sai mà.”
Khi nói chuyện, công tử đã cùng Hắc y nhân giao chiến, tung ra chiêu thức liên tục.
“Đánh hắn! Đánh hắn!”
“Ra chiêu đẹp lắm! Công tử, đâm vào vai trái của hắn.”
“Cẩn thận! Hắn đánh lén sau lưng ngươi.”
…..
Chu Tước ngồi một bên cũng không chịu yên, miệng không ngừng hò hét cổ vũ.
Hai nam nhân đánh nhau, chiêu thức tung ra đều muốn đoạt mạng. Công phu của công tử khá tốt, nhưng so với Hắc y nhân cũng không thua kém quá nhiều. Vốn Hắc y nhân có thể thắng, nhưng vì thanh kiếm lợi hại của công tử, cho nên hai người xem như ngang nhau.
Không nghĩ đến nơi rừng hoang nước độc lại có một cao thủ như vậy.
Kiếm quang vũ lộng xung quanh hai người toát ra ánh sáng trắng, khi trái khi phải, lúc trước lúc sau.
Người kia thấy không thể giành phần thắng, tròng mắt vừa chuyển, làm động tác giả dương đông kích tây, hai tay liền chuyển hướng về phía Chu Tước đang say mê la lối. Công tử không đề phòng chiêu này, lui kiếm về giúp nàng, nhưng người kia di chuyển cực nhanh, chớp mắt đã nhảy ra trước mặt Chu Tước, bản thân công tử còn cách vài thước, làm sao cứu nàng kịp.
Chu Tước cũng không nghĩ Hắc nhân vốn đang cùng công tử so chiêu lại có thể đột ngột thay đổi chủ ý, thấy hắn đánh vào mặt mình, nàng theo bản năng lùi về sau chạy trốn, vấp ngã té trên đất, móng tay sắc bén lướt sát qua nàng, mảnh vải che mặt cũng rớt xuống. Tránh được chiêu thứ nhất, nhưng tình hình tiếp theo thực vạn phần hung hiểm.
Người kia biết nàng tránh được chiêu thứ nhất của mình, cũng không tránh khỏi chiêu thứ hai. Bởi vậy tay trái chụp vào không khí, tay phải cũng thuận lực đánh xuống.
Chu Tước té ngã trên mặt đất chỉ biết giương mắt nhìn nắm tay gần tới, sợ tới mức nhắm chặt mắt lại. trong đầu tưởng tượng cảnh một quyền đánh xuống thì đầu mình cũng be bét máu.
Nhưng đợi mãi cũng không thấy nắm tay đánh xuống, kiếm của công tử đã kịp thời ngăn lại.
Trong nhát mắt, hai người lại tiến tục đánh nhau. Chẳng qua lúc này, Hắc y nhân cũng không tham chiến, có cơ hội liền hướng Chu Tước mà đánh. Chu Tước vừa trải qua một phen kinh hồn bạt vía, trấn định được một chút liền đứng lên, xem xét vết thương của mình cẩn thận rồi lại hăng hái theo dõi.
Phấn khích! Thật sự rất kích thích nha!
Quả thực rất giống đang xem đánh nhau liều chết trong mấy vở kịch. Mới đầu Chu Tước còn thấy mọi chuyện thú vị, nhưng sự tình lại không giống suy nghĩ của nàng, phát triển theo hướng không thể đoán được.
Bởi vì công tử có lo lắng, chẳng được bao lâu, liền rơi xuống thế hạ phong. Rất nhanh, bảo kiếm bị Hắc y nhân đánh văng ra.
A! Công tử gặp nguy hiểm rồi !
Nhân lúc Hắc y nhân đánh công tử ngã về phía sau, Chu Tước hoảng loạng vơ đại món đồ ném về phía người kia. Hắc nhân bị ném trúng, giật mình sửng sốt. Công tử thừa lúc này, xoay người lăn trên mặt đất một vòng, lui về vị trí an toàn.
Gọi là tương đối an toàn chứ không phải tuyệt đối. Nếu Hắc y nhân công kích lần hai, hắn chỉ có một đường chết.
“Công tử! Ngươi bị thương!” Chu Tước sợ hãi, tình cảm cũng tràn đầy trong lời nói.
Công tử lau đi vết máu trên khóe môi, nói: “Chu cô nương không phải rất quý miếng ngọc bội sao? Vậy mà có thể tùy tiện làm rơi à?”
Chu Tước lúc này mới nhớ đến miếng ngọc bội liên quan đến tiền đồ của mình, “A” một tiếng, không ngừng quay tới quay lui tìm kiếm: “Ngọc bội của ta đâu? Ngọc bội a, ta không cố ý, ngươi không nên bị vỡ a!”
Ngọc bội ở nơi nào? Ngọc bội trên tay người xâu.
“Này!” Chu Tước mất hứng, “Ngươi muốn giết thì giết, cầm ngọc bội của ta làm gì?”
Công tử cười khổ lắc đầu, người ta giết ngươi, đoạt ngọc bội dễ như trở bàn tay, ngươi còn muốn hắn chôn miếng ngọc cùng ngươi sao?
Hắc y nhân quỳ xuống, cẩn thận cầm miếng ngọc bội trong tay, híp mắt suy nghĩ, như đang tìm thứ gì đó liên quan đến miếng ngọc bội trong trí nhớ. Tất nhiên là hắn nhận ra miếng ngọc này. Nghe Chu Tước nói, liền quay đầu liếc nhìn nàng một cái, nhưng ánh mắt hắn lại giống như trúng ma pháp định thân, rốt cuộc không di chuyển.
Bị người ta nhìn chăm chăm như vậy, đặc biệt là đôi đồng tử như máu kia bám chặt không buông, thật đúng là … Không thoải mái! Chu Tước sờ sờ mặt, quả nhiên miếng khăn đã rớt xuống.
“Ta biết hiện tại ta rất khó nhìn, nhưng ngươi cũng không thể nhìn ta chằm chằm như vậy nha.”
Người kia dường như không nghe thấy, chỉ là nước mắt bi thương tuôn xuống.
Hắn … khóc? Chu Tước cảm thấy sợ hãi, rồi cũng chẳng hiểu sao, nàng bước lại gần hắn, “Ai, đừng sợ, ta chỉ bị phong chẩn thôi, công tử nói tìm thầy thuốc kê vài loại thuốc là ổn rồi. Ngươi không cần nhìn ta như gặp phải quỷ, ta sẽ khó chịu a.”
Người này đúng là không xấu, nhìn thấy ta có thể khóc giống như sắp chết, thật giống một con cún đáng thương.
“Ngươi không sao chứ?” Chu Tước cũng cảm thấy nghi ngờ diện mạo của mình quá đáng thương làm người khác thương tâm quá độ.
Con cún tội nghiệp lắc đầu. ( sao từ người chuyển thành thú rùi nè????)
Chu Tước nhìn về phía công tử, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Không nghĩ nhìn được vẻ mặt kinh ngạc của công tử. Thật đúng là kỳ quái, tại sao lại phản ứng như vậy?
“Công tử, ngươi sẽ không phát ngốc chứ?”
Cũng không thấy trả lời nàng, công tử chỉ nhìn chằm chằm nàng, trong miệng lẩm bẩm giống đang nói linh tinh “Giống lại không giống” . Trời biết hắn suy nghĩ điều gì. ( Em biết nè ^^)
Tạm thời mặc kệ công tử, trước tiên phải xử lý bên này trước, nàng cẩn thận hỏi Hắc y nhân vẫn đang lặng lẽ chảy nước mắt, “Nếu có thể, phiền ngươi trả ngọc bội lại cho ta được không? Ngọc bội này đối với ngươi là vật chết, nhưng đối với ta lại rất quan trọng, ta không thể tặng cho ngươi được.”
Hắc y nhân hiển nhiên hiểu được, hắn cung kính đem trả ngọc bội cho nàng.
“Tốt lắm!” Chu Tước nhận ngọc bội, vỗ vai Hắc y nhân, “Bây giờ vật đã trở về với chủ, ta cũng không trách ngươi, không cần quỳ nữa đâu.”
Nghe nàng nói vậy, Hắc y nhân rất vui sướng, hắn ngượng ngùng ngẩng đầu lên, nhìn Chu Tước một cái, lại cúi gằm xuống tựa hồ như biết dung mạo của mình thật xấu xí.
Lại còn thế này?
Công tử khôi phục tinh thần thấp tiếng ho, nhặt thanh kiếm lên, đi lại gần nàng.
“Nếu A Lai không ở đây, công tử, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Công tử gật gật đồng tỏ vẻ đồng ý.
Chu Tước mới nhấc chân lên, Hắc y nhân đã “Xoát” một tiếng, quỳ trước mặt nàng.
Không muốn nàng đi sao?
Chu Tước nhíu mày: “Vị này … Uhm, vị huynh đài, chúng ta còn có chuyện quan trọng, thật sự không thể ở lại chơi với ngươi.”
Công tử thở dài: “Ta nghĩ không phải hắn muốn ngươi ở lại chơi với hắn, có lẽ hắn có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Thì ra là như vậy!” Chu Tước bừng tỉnh, cúi đầu hỏi, “Ngươi muốn nói gì với ta?”
Hắc y nhân há miệng thở dốc, muốn nói lại không nên lời.
Công tử nHắc nhở: “Chu cô nương, hắn không nói được.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Chu Tước buồn bực, Hắc y nhân so với nàng lại càng chán nản. Nàng buồn bực thì chau mày suy nghĩ mà hắn lại liều mạng dập đầu xuống đất.
“Được rồi, không cần dập nữa không thì chảy máu đó.” Chu Tước nghĩ nghĩ, “Như vậy đi, ta hỏi ngươi đáp, nếu đúng ngươi liền gật đầu.”
Công tử cũng cho rằng làm vậy không sai, Hắc y nhân hiển nhiên đồng ý, im lặng nhìn nàng, chỉ là màu đỏ của đôi đồng tử kia thật làm người ta không thoải mái.
“Ngươi trúng độc à?” Chu Tước quyết định không chú ý đến cặp huyết đồng khiến nàng nảy sinh cảm giác kỳ dị.
Hắc y nhân gật gật đầu.
“Ngươi muốn ta giúp ngươi tìm thuốc giải?” Chu Tước cố gắng không ngừng.
Hắc y nhân sửng sốt, lắc đầu.
Không phải vậy sao? Chu Tước cắn cắn ngón tay, “Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi báo thù?”
Hắc y nhân vẫn lắc đầu.
Kế tiếp, Chu Tước nói ra mấy vấn đề, nhưng Hắc y nhân đều lắc đầu. Thế này cũng không đúng, thế kia cũng không đúng, Chu Tước hận không thể tỏ vẻ lực bất tòng tâm, phất tay áo bỏ đi. Hắc y nhân có vẻ rất sốt ruột, hai tay hướng lên đầu vò nắm, tóc của hắn bị biến thành một đám rối bù. Nhìn hắn tuyệt vọng như vậy, Chu Tước muốn bỏ đi cũng không nỡ.
Nàng cũng hết cách, không biết công tử …. Nhìn sang công tử, thấy hắn thần sắc lãnh đạm đang nhìn xuyên qua tấm lụa mỏng phía cửa sổ. Được rồi, tuy công tử đã cứu nàng vài lần, nhưng không thể phủ nhận hắn trời sinh lãnh đạm. Xem ra không nên trông cậy vào hắn.
Nhìn thấy trên áo Hắc y nhân có một đồ văn màu đỏ kỳ dị, tâm Chu Tước vừa động, “Không bằng, ngươi viết ra những lời muốn nói đi. Ngươi viết được không?”
Vốn đang vò đầu bứt tóc, Hắc y nhân nghe nàng nói vậy liền nhanh chóng buông tay, vội viết trên mặt đất.
Công tử hiếm khi tò mò, cũng cúi đầu xem hắn viết gì. Chỉ thấy trên mặt đất một hàng chữ thư pháp màu máu: hắn đang đợi ngươi, mau quay về bên hắn.
Chu Tước nhìn công tử, lại nhìn Hắc y nhân, rồi ngó ngó dòng chữ kia, ngượng ngùng hỏi: “À, Hắn là chỉ ai vậy?”
Hắc y nhân lộ vẻ mặt khiếp sợ, ngón tay lại nhanh chóng viết xuống: ngươi không nhớ hắn?
Chu Tước vừa định trả lời, lại thấy ánh mắt của công tử nhìn nàng, ngầm hiểu ra liền nói: “Đùa ngươi một chút thôi, tại sao ta lại không nhớ hắn?” Trời biết “hắn” là ai? Xem ra Hắc y nhân nhìn nhầm người. Nhưng mà trên đời này làm sao có người giống mình như đúc? Không phải đâu, xem ra tên Diêm vương kia nhàn rỗi quá, lấy phiên bản giả của ta trà trộn vào nhân gian?
Chỉ biết lão già kia không có lòng tốt.
Không biết nên tìm cớ thoái thác hay là lừa đảo tên kia ?
Chu Tước cười to sảng khoái: “Xem đi, ta nói rồi mà! Tên tiểu tử A Lai cố ý lừa bịp, dọa chúng ta thôi. Tuy nhiên, ta cũng không thể không nói, trò chơi này thật sự quá hay! Vừa sợ vừa kích thích.”
Mọi sợ hãi của nàng bây giờ đều trở thành trò chơi, nữ nhân này đúng là không sợ trời không sợ đất mà, đối với nàng công tử quả thực không còn gì để nói.
Chu Tước cũng không quản được nhiều việc, thấy một người đang ngồi xổm giữa phòng, thì hưng phấn chạy tới.
“A Lai! Quỷ kế của ngươi bị ta phát hiện rồi! Ngươi nhất định là không phục, bất quá đừng nản chí, cũng không phải do ngươi dở, chỉ tiếc là ta quá thông minh.”
Người đang ngồi xổm kia khoác một chiếc áo choàng đen, bên trên có một ký hiệu màu đỏ rất kỳ quái, bị Chu Tước lấy tay đẩy, thì ngẩng đầu lên.
Không phải là khuôn mặt của A Lai.
Nhìn thấy người trước mặt Chu Tước, công tử thầm nghĩ không tốt rồi, tay trái lập tức chuyển động kéo nhanh Chu Tước về phía sau, để nàng ở sau lưng hắn. Tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ, giương cao trước mặt hai người. Một loạt động tác được thực hiện vô cùng lưu loát như mây trôi nước chảy.
Công tử lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt người kia, tại sao lại có khuôn mặt như vậy a! Trên đời này đúng là không hiếm chuyện lạ. Trên mặt phủ đầy những vết sẹo, khiến cho khuôn mặt nam tính càng thêm vẻ hung tợn kinh khủng. Nếu không để ý đến vết sẹo, người nọ mũi cao mắt sâu môi bạc, hai con ngươi bị tơ máu giăng kín, tròng mắt cũng không phải như người bình thường là màu nâu hay màu đen, mà lại mang màu đỏ như máu. Không nhìn kỹ, còn tưởng hắn không có ánh mắt, cả đồng tử cơ hồ đều là màu đỏ, giống như chảy máu đến nơi. Khuôn mặt lại vặn vẹo quái dị, đôi môi hé mở, lộ đôi răng nanh sắc bén.
“Ngươi, ngươi là người sao?” Chu Tước cảm thấy mình nói không rõ, thật khó khăn mới hoàn thành xong một câu nói đơn giản.
Chủ nhân của khuôn mặt kia ngửa mặt lên trời rống một tiếng, lại là tiếng kêu thê lương tàn khốc.
Chu Tước như bừng tỉnh, thì ra tiếng kêu không phải của A Lai, mà là của vị huynh đài tự nhân phi thú này.(giống người nhiều hơn giống thú)
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Chu Tước lại bị sự tò mò xâm chiếm.
Người kia nhìn về phía bọn họ rồi há cái mồm to đầy máu, hai chiếc răng nanh lộ ra, giống như muốn nói, nhưng không nói nên lời.
Công tử nói: “Hình như hắn gặp phải điều bất trắc, hoặc trúng một loại kịch độc nào đó, mới biến thành thứ hình dáng người không giống người, quỷ không giống quỷ này.”
Chu Tước theo dõi hắn: ” Thật sự đáng thương quá, muốn giải bày nhưng không thể dùng lời để nói.” Nếu sau này mình gặp phải chuyện như vậy, thì phải làm sao bây giờ?
Nàng không biết lời mình vừa nói ra liền gây ra tai họa. Vốn người kia cũng không làm gì quá đáng, nhưng lúc nghe được hai chữ “đáng thương”, thân mình rung lên, lập tức giống như cầm thú đi bằng tứ chi, đầu ngẩng cao, ánh mắt sắc nhọn trừng mắt nhìn hai người, như là đang chuẩn bị tấn công.
Công tử đẩy nàng ra xa, nói: “Nhìn đi, ngươi làm tốt làm!”
Chu Tước bị đẩy đụng phải tường, đau đớn nói: “Ta không nói sai mà.”
Khi nói chuyện, công tử đã cùng Hắc y nhân giao chiến, tung ra chiêu thức liên tục.
“Đánh hắn! Đánh hắn!”
“Ra chiêu đẹp lắm! Công tử, đâm vào vai trái của hắn.”
“Cẩn thận! Hắn đánh lén sau lưng ngươi.”
…..
Chu Tước ngồi một bên cũng không chịu yên, miệng không ngừng hò hét cổ vũ.
Hai nam nhân đánh nhau, chiêu thức tung ra đều muốn đoạt mạng. Công phu của công tử khá tốt, nhưng so với Hắc y nhân cũng không thua kém quá nhiều. Vốn Hắc y nhân có thể thắng, nhưng vì thanh kiếm lợi hại của công tử, cho nên hai người xem như ngang nhau.
Không nghĩ đến nơi rừng hoang nước độc lại có một cao thủ như vậy.
Kiếm quang vũ lộng xung quanh hai người toát ra ánh sáng trắng, khi trái khi phải, lúc trước lúc sau.
Người kia thấy không thể giành phần thắng, tròng mắt vừa chuyển, làm động tác giả dương đông kích tây, hai tay liền chuyển hướng về phía Chu Tước đang say mê la lối. Công tử không đề phòng chiêu này, lui kiếm về giúp nàng, nhưng người kia di chuyển cực nhanh, chớp mắt đã nhảy ra trước mặt Chu Tước, bản thân công tử còn cách vài thước, làm sao cứu nàng kịp.
Chu Tước cũng không nghĩ Hắc nhân vốn đang cùng công tử so chiêu lại có thể đột ngột thay đổi chủ ý, thấy hắn đánh vào mặt mình, nàng theo bản năng lùi về sau chạy trốn, vấp ngã té trên đất, móng tay sắc bén lướt sát qua nàng, mảnh vải che mặt cũng rớt xuống. Tránh được chiêu thứ nhất, nhưng tình hình tiếp theo thực vạn phần hung hiểm.
Người kia biết nàng tránh được chiêu thứ nhất của mình, cũng không tránh khỏi chiêu thứ hai. Bởi vậy tay trái chụp vào không khí, tay phải cũng thuận lực đánh xuống.
Chu Tước té ngã trên mặt đất chỉ biết giương mắt nhìn nắm tay gần tới, sợ tới mức nhắm chặt mắt lại. trong đầu tưởng tượng cảnh một quyền đánh xuống thì đầu mình cũng be bét máu.
Nhưng đợi mãi cũng không thấy nắm tay đánh xuống, kiếm của công tử đã kịp thời ngăn lại.
Trong nhát mắt, hai người lại tiến tục đánh nhau. Chẳng qua lúc này, Hắc y nhân cũng không tham chiến, có cơ hội liền hướng Chu Tước mà đánh. Chu Tước vừa trải qua một phen kinh hồn bạt vía, trấn định được một chút liền đứng lên, xem xét vết thương của mình cẩn thận rồi lại hăng hái theo dõi.
Phấn khích! Thật sự rất kích thích nha!
Quả thực rất giống đang xem đánh nhau liều chết trong mấy vở kịch. Mới đầu Chu Tước còn thấy mọi chuyện thú vị, nhưng sự tình lại không giống suy nghĩ của nàng, phát triển theo hướng không thể đoán được.
Bởi vì công tử có lo lắng, chẳng được bao lâu, liền rơi xuống thế hạ phong. Rất nhanh, bảo kiếm bị Hắc y nhân đánh văng ra.
A! Công tử gặp nguy hiểm rồi !
Nhân lúc Hắc y nhân đánh công tử ngã về phía sau, Chu Tước hoảng loạng vơ đại món đồ ném về phía người kia. Hắc nhân bị ném trúng, giật mình sửng sốt. Công tử thừa lúc này, xoay người lăn trên mặt đất một vòng, lui về vị trí an toàn.
Gọi là tương đối an toàn chứ không phải tuyệt đối. Nếu Hắc y nhân công kích lần hai, hắn chỉ có một đường chết.
“Công tử! Ngươi bị thương!” Chu Tước sợ hãi, tình cảm cũng tràn đầy trong lời nói.
Công tử lau đi vết máu trên khóe môi, nói: “Chu cô nương không phải rất quý miếng ngọc bội sao? Vậy mà có thể tùy tiện làm rơi à?”
Chu Tước lúc này mới nhớ đến miếng ngọc bội liên quan đến tiền đồ của mình, “A” một tiếng, không ngừng quay tới quay lui tìm kiếm: “Ngọc bội của ta đâu? Ngọc bội a, ta không cố ý, ngươi không nên bị vỡ a!”
Ngọc bội ở nơi nào? Ngọc bội trên tay người xâu.
“Này!” Chu Tước mất hứng, “Ngươi muốn giết thì giết, cầm ngọc bội của ta làm gì?”
Công tử cười khổ lắc đầu, người ta giết ngươi, đoạt ngọc bội dễ như trở bàn tay, ngươi còn muốn hắn chôn miếng ngọc cùng ngươi sao?
Hắc y nhân quỳ xuống, cẩn thận cầm miếng ngọc bội trong tay, híp mắt suy nghĩ, như đang tìm thứ gì đó liên quan đến miếng ngọc bội trong trí nhớ. Tất nhiên là hắn nhận ra miếng ngọc này. Nghe Chu Tước nói, liền quay đầu liếc nhìn nàng một cái, nhưng ánh mắt hắn lại giống như trúng ma pháp định thân, rốt cuộc không di chuyển.
Bị người ta nhìn chăm chăm như vậy, đặc biệt là đôi đồng tử như máu kia bám chặt không buông, thật đúng là … Không thoải mái! Chu Tước sờ sờ mặt, quả nhiên miếng khăn đã rớt xuống.
“Ta biết hiện tại ta rất khó nhìn, nhưng ngươi cũng không thể nhìn ta chằm chằm như vậy nha.”
Người kia dường như không nghe thấy, chỉ là nước mắt bi thương tuôn xuống.
Hắn … khóc? Chu Tước cảm thấy sợ hãi, rồi cũng chẳng hiểu sao, nàng bước lại gần hắn, “Ai, đừng sợ, ta chỉ bị phong chẩn thôi, công tử nói tìm thầy thuốc kê vài loại thuốc là ổn rồi. Ngươi không cần nhìn ta như gặp phải quỷ, ta sẽ khó chịu a.”
Người này đúng là không xấu, nhìn thấy ta có thể khóc giống như sắp chết, thật giống một con cún đáng thương.
“Ngươi không sao chứ?” Chu Tước cũng cảm thấy nghi ngờ diện mạo của mình quá đáng thương làm người khác thương tâm quá độ.
Con cún tội nghiệp lắc đầu. ( sao từ người chuyển thành thú rùi nè????)
Chu Tước nhìn về phía công tử, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Không nghĩ nhìn được vẻ mặt kinh ngạc của công tử. Thật đúng là kỳ quái, tại sao lại phản ứng như vậy?
“Công tử, ngươi sẽ không phát ngốc chứ?”
Cũng không thấy trả lời nàng, công tử chỉ nhìn chằm chằm nàng, trong miệng lẩm bẩm giống đang nói linh tinh “Giống lại không giống” . Trời biết hắn suy nghĩ điều gì. ( Em biết nè ^^)
Tạm thời mặc kệ công tử, trước tiên phải xử lý bên này trước, nàng cẩn thận hỏi Hắc y nhân vẫn đang lặng lẽ chảy nước mắt, “Nếu có thể, phiền ngươi trả ngọc bội lại cho ta được không? Ngọc bội này đối với ngươi là vật chết, nhưng đối với ta lại rất quan trọng, ta không thể tặng cho ngươi được.”
Hắc y nhân hiển nhiên hiểu được, hắn cung kính đem trả ngọc bội cho nàng.
“Tốt lắm!” Chu Tước nhận ngọc bội, vỗ vai Hắc y nhân, “Bây giờ vật đã trở về với chủ, ta cũng không trách ngươi, không cần quỳ nữa đâu.”
Nghe nàng nói vậy, Hắc y nhân rất vui sướng, hắn ngượng ngùng ngẩng đầu lên, nhìn Chu Tước một cái, lại cúi gằm xuống tựa hồ như biết dung mạo của mình thật xấu xí.
Lại còn thế này?
Công tử khôi phục tinh thần thấp tiếng ho, nhặt thanh kiếm lên, đi lại gần nàng.
“Nếu A Lai không ở đây, công tử, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Công tử gật gật đồng tỏ vẻ đồng ý.
Chu Tước mới nhấc chân lên, Hắc y nhân đã “Xoát” một tiếng, quỳ trước mặt nàng.
Không muốn nàng đi sao?
Chu Tước nhíu mày: “Vị này … Uhm, vị huynh đài, chúng ta còn có chuyện quan trọng, thật sự không thể ở lại chơi với ngươi.”
Công tử thở dài: “Ta nghĩ không phải hắn muốn ngươi ở lại chơi với hắn, có lẽ hắn có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Thì ra là như vậy!” Chu Tước bừng tỉnh, cúi đầu hỏi, “Ngươi muốn nói gì với ta?”
Hắc y nhân há miệng thở dốc, muốn nói lại không nên lời.
Công tử nHắc nhở: “Chu cô nương, hắn không nói được.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Chu Tước buồn bực, Hắc y nhân so với nàng lại càng chán nản. Nàng buồn bực thì chau mày suy nghĩ mà hắn lại liều mạng dập đầu xuống đất.
“Được rồi, không cần dập nữa không thì chảy máu đó.” Chu Tước nghĩ nghĩ, “Như vậy đi, ta hỏi ngươi đáp, nếu đúng ngươi liền gật đầu.”
Công tử cũng cho rằng làm vậy không sai, Hắc y nhân hiển nhiên đồng ý, im lặng nhìn nàng, chỉ là màu đỏ của đôi đồng tử kia thật làm người ta không thoải mái.
“Ngươi trúng độc à?” Chu Tước quyết định không chú ý đến cặp huyết đồng khiến nàng nảy sinh cảm giác kỳ dị.
Hắc y nhân gật gật đầu.
“Ngươi muốn ta giúp ngươi tìm thuốc giải?” Chu Tước cố gắng không ngừng.
Hắc y nhân sửng sốt, lắc đầu.
Không phải vậy sao? Chu Tước cắn cắn ngón tay, “Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi báo thù?”
Hắc y nhân vẫn lắc đầu.
Kế tiếp, Chu Tước nói ra mấy vấn đề, nhưng Hắc y nhân đều lắc đầu. Thế này cũng không đúng, thế kia cũng không đúng, Chu Tước hận không thể tỏ vẻ lực bất tòng tâm, phất tay áo bỏ đi. Hắc y nhân có vẻ rất sốt ruột, hai tay hướng lên đầu vò nắm, tóc của hắn bị biến thành một đám rối bù. Nhìn hắn tuyệt vọng như vậy, Chu Tước muốn bỏ đi cũng không nỡ.
Nàng cũng hết cách, không biết công tử …. Nhìn sang công tử, thấy hắn thần sắc lãnh đạm đang nhìn xuyên qua tấm lụa mỏng phía cửa sổ. Được rồi, tuy công tử đã cứu nàng vài lần, nhưng không thể phủ nhận hắn trời sinh lãnh đạm. Xem ra không nên trông cậy vào hắn.
Nhìn thấy trên áo Hắc y nhân có một đồ văn màu đỏ kỳ dị, tâm Chu Tước vừa động, “Không bằng, ngươi viết ra những lời muốn nói đi. Ngươi viết được không?”
Vốn đang vò đầu bứt tóc, Hắc y nhân nghe nàng nói vậy liền nhanh chóng buông tay, vội viết trên mặt đất.
Công tử hiếm khi tò mò, cũng cúi đầu xem hắn viết gì. Chỉ thấy trên mặt đất một hàng chữ thư pháp màu máu: hắn đang đợi ngươi, mau quay về bên hắn.
Chu Tước nhìn công tử, lại nhìn Hắc y nhân, rồi ngó ngó dòng chữ kia, ngượng ngùng hỏi: “À, Hắn là chỉ ai vậy?”
Hắc y nhân lộ vẻ mặt khiếp sợ, ngón tay lại nhanh chóng viết xuống: ngươi không nhớ hắn?
Chu Tước vừa định trả lời, lại thấy ánh mắt của công tử nhìn nàng, ngầm hiểu ra liền nói: “Đùa ngươi một chút thôi, tại sao ta lại không nhớ hắn?” Trời biết “hắn” là ai? Xem ra Hắc y nhân nhìn nhầm người. Nhưng mà trên đời này làm sao có người giống mình như đúc? Không phải đâu, xem ra tên Diêm vương kia nhàn rỗi quá, lấy phiên bản giả của ta trà trộn vào nhân gian?
Chỉ biết lão già kia không có lòng tốt.
Không biết nên tìm cớ thoái thác hay là lừa đảo tên kia ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook