Như Là Cố Nhân
-
Chương 38
Cứ như vậy mà chấm dứt đi.
May mắn là bọn họ quen biết chưa lâu nên sau này cũng đau khổ không lâu lắm. Tuy rằng nàng không muốn làm Bích Phù hoàng hậu, nhưng nếu nàng từng là thì nàng cũng không cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng trong lời nói của công tử cuộc sống của nàng chỉ có thể mang khăn đeo mặt nạ, thật sự … tổn thương nàng. Có lẽ hắn chưa nhận ra, nhưng lời hắn nói dường như phát ra từ nội tâm vì nàng mà hắn cảm thấy hổ thẹn.
Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa nghe lời nào có thể làm tan nát cõi lòng nhưng thanh âm kia cũng đủ khiến nàng đau muốn rách màng nhĩ. Nếu cái đau nàng có thể nhắc nhở nàng và công tử đã tuyệt duyên thì nàng tình nguyện chấp nhận sự đau đớn này.
Cho dù có khổ hơn nữa, nàng tin tưởng mình có thể vượt qua. Ở âm phủ một ngàn năm, những ngày tháng cô đơn tịch mịch khi xưa không phải nàng cũng có thể vượt qua sao? Một lần nữa Chu Tước tự động viên chính mình, ta có thể làm được. Nhưng mà nhấc bước rời đi thật khó khăn, khó khăn tới mức mỗi bước rời xa hắn như một mũi tên cắm vào tim nàng.
Thì ra cảm giác rời bỏ là đau thương như vậy, loại cảm giác không còn được gặp người yêu nữa giống như chết đi sống lại ngàn lần khắc cốt ghi tâm, nó khiến nàng cất bước mỗi lúc một khó khăn. Nàng hối hận, vì sao lại nói như vậy, vì sao lại phải rời bỏ, vì sao không tranh thủ chút ít thời gian. Nhưng lời nói ra như bát nước đã hắt đi, sao có thể thu hồi?
Một đôi tay mạnh mẽ ngăn bước chân nàng.
Chu Tước giật mình, xoay người lại nhưng nàng không dám nhìn ánh mắt của công tử, bất luận là tức giận hay thâm tình. Tầm mắt của nàng dừng lại ở lòng công tử, thấy vạt áo hắn nhuộm xanh một màu lá trúc. Nếu công tử không nói lời có thể xoay chuyển tình thế, mà nói “Tốt, đi thì đi, dù sao ta cũng không thích ngươi, ta đã chán ghét ngươi, ngươi bỏ đi đúng là hợp ý ta.” hoặc là nói ” Cho dù ngươi rời bỏ ta nhưng ta vẫn yêu nàng, nếu nàng nhất quyết ra đi thì thôi, ta chỉ có thể chúc phúc.” vô luận là lời nói dễ nghe hay khó nghe, nàng đều không thể chấp nhận.
Thẩm Qua đi tới gần nàng, sau đó nói: “Ta sẽ không để nàng đi.”
“Vì sao?” Ánh mắt hạ xuống mặt đất.
“Ta biết nói như vậy còn hơi sớm, nàng nhất định không tin ta, nhưng ta thật lòng nghĩ vậy. Ở lại đi, có chuyện gì chúng ta cùng đối mặt. Nếu nàng không thích che mặt lại, chúng ta sẽ tìm biện pháp khác được không.”
“Ta là một nhân vật nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể liên lụy chàng.”
“Cuộc sống vốn là một con đường nguy hiểm.”
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào ánh mắt chan chứa tình cảm của hắn. Ngọn gió cuối ngày thổi qua song cửa, y bào của nam tử trước mặt bị gió đêm thổi phần phật, giống như những cơn sóng trên mặt biển, câu ngọc thụ lâm phong chẳng cũng là như vậy.
“Chàng, chàng thật sự không ngại quá khứ của ta?” Nàng muốn đem nỗi lo lắng trong lòng giải tỏa để không còn nghi ngờ gì nữa.
“Ta chưa bao giờ để ý, ta chỉ quan tâm đến nàng.”
Chu Tước cảm động đến rơi nước mắt, không có người nào có thể tốt với nàng như hắn. Chắc đời trước nàng có tu thành chánh quả nên đời này mới được gặp công tử. (hai anh chị sến súa quá, >
Nàng đưa tay phải lên vuốt khuôn mặt tuấn tú của công tử, cảm nhận độ ấm dưới bàn tay. Sau đó kiễng mũi chân lên, mặt nàng chậm rãi đưa tới, hạ xuống một nụ hôn trên đôi môi bạc của hắn …
Giống như mọi chuyện tự nhiên xảy ra, đến khi hai môi chạm nhau, nàng mới ý thức mình đang làm gì, giống như bị đun sôi trên nồi lửa. Lúc này Thẩm Qua đã ôm chặt eo nàng, tay phải ngăn sau gáy, khiến nụ hôn ngày càng sâu, làm nàng không thể trốn tránh.
Dần dần, cả người nàng vô lực dựa vào công tử, hoàng toàn mất năng lực phản kháng, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Thời điểm nàng nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn, thì phía sau tiếng cửa “Chi dát” mở ra, có một người vừa vỗ tay vừa tiến vào: “Thật tốt quá, tốt quá. Chu Tước, chuyện chung thân đại sự của ngươi có kết quả rồi a. Bất quá, các ngươi một là thường dân, một là quý tộc, thân phận cách xa nhau. Để tránh tai biến phía sau chi bằng tiền trảm hậu tấu, trước khi báo cho phụ mẫu thì cử hành hôn lễ trước, Chu Tước, ngươi cảm thấy được không?”
Lúc đang hôn lại bị bắt gặp, Chu Tước xấu hổ quẫn bách, nàng nhanh nhìn Thẩm Qua một cái, mặt đỏ bừng: “Ngươi tự nghĩ ra mà còn bày đặt hỏi ý kiến ta? Ta không thèm nói với ngươi để xem công tử thu thập ngươi thế nào?”
Thẩm Qua trịnh trọng suy nghĩ nửa ngày: “Ta cảm thấy không tệ lắm, như vậy sẽ không sợ ai đó tự dưng bỏ chạy nữa.”
Phan Dao Dao nhảy nhót hoan hô: “Thật tốt quá, ta đi coi hoàng lịch, ba ngày sau là ngày tốt, không bằng hôn lễ hai người chọn ngày đó đi? Các ngươi yên tâm, toàn bộ quá trình ta sẽ xử lý, các ngươi chỉ cần làm tân nương, tân lang là được rồi. Mọi chuyện để ta lo.”
Chu Tước giật mình: “Thành thân có phải quá nhanh không?” Nhìn đi nhìn lại có vẻ không thích hợp nhưng nàng không thể nói rõ là không hợp lý chỗ nào.
Thấy Chu Tước do dự, Thẩm Qua cầm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Nếu nàng không thích, ta sẽ không miễn cưỡng.” Tiếp theo lại dùng ngữ điệu đau thương: “Nhưng mà nếu có thể thành thân với nàng, đây chính là hạnh phúc lớn nhất trong đời ta.”
“Không báo cho phụ mẫu cũng không sao à?”
Thẩm Qua dùng hai tay ôm mặt nàng, làm nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Bọn họ nhất định sẽ biết, ta chỉ là báo trễ một chút, chờ sau khi chúng ta thành thân trở lại kinh thành, bọn họ nhất định sẽ thích cô con dâu xinh đẹp này.”
“Chàng không cảm thấy hôn lễ tổ chức sau ba ngày có gấp quá không?”
“Nếu nàng hỏi ta, ta sẽ nói là không gấp.”
“Vì sao?”
“Bởi vì khi tìm kiếm đá phù dung phỉ thúy đã làm ta nhìn thấu một chuyện, nếu ta đã muốn làm chuyện gì thì đừng bao giờ tiếc nuối bởi vì ta không thể biết ngay sau đó có thể xảy ra chuyện gì. Nàng nói cho ta biết, nếu kiếp này nàng không thể ở bên ta, nàng có cảm thấy tiếc nuối không?”
Vấn đề này rất quan trọng, Chu Tước cúi đầu suy nghĩ thật lâu mới trả lời kiêm định: “Có.”
Thẩm Qua ôn nhu nhìn nàng mỉm cười: “Nếu đã như vậy, tại sao lại phải chờ?”
Tại sao phải chờ đợi? Nếu cơ hội ở ngay trước mắt tại sao không nắm lấy. Tuy rằng không ít lần nàng muốn quay về âm phủ nhưng đó không phải ước muốn cuối cùng của nàng, cái nàng muốn chính là dương gian ấm áp vui vẻ mà không phải là minh giới lạnh lẽo âm u. Hiện giờ cơ hội đã tới đương nhiên phải nắm giữ.
“Được rồi, vậy ba ngày sau chúng ta thành thân.”
Đối với hôn sự này, Chu Tước tuy còn mang nghi vấn trong lòng, nhưng “Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan.” luôn luôn là tôn chỉ làm người của nàng. Cho nên bao nhiêu nghi ngờ đều bị nàng quăng lên tận chín tầng mây, vô cùng vui vẻ theo sát Phan Dao Dao chuẩn bị hôn lễ: thiếp mời, tân phòng, quần áo đám cưới, tất cả mọi chuyện đều phải nhìn qua một lần.
Tuy bận rộn trăm việc nhưng nàng vẫn bớt chút thời gian châm chọc Tôn tú tài suốt ngày than ngắn thở dài: “Không nghĩ tới a, ngươi đúng là bảo thủ đến thâm căn cố đế, vừa nghe người trong lòng có gia thất liền chạy trốn nhanh hơn cả thỏ, khó trách tới giờ cũng chưa cưới được vợ.” Nàng tới giờ vẫn ghi hận hắn ngày đó bỏ Phan Dao Dao lại một mình.
Trên mặt Tôn tú tài tràn ngập sự thất vọng: “Sư phụ, người sớm biết Phan tiểu thư đã kết hôn, còn lừa ta làm việc cho người, thật sự không phải hành động của người làm thầy.”
Thấy gương mặt ủ rũ của hắn, Chu Tước cũng cảm thấy chút áy náy, việc này đúng là do nàng gây ra nên cũng không thể đổ hoàn toàn trách nhiệm lên đầu hắn: “Cho nên, ta mới muốn bồi thường cho ngươi, giúp ngươi tìm vị hôn thê Vương Như Tâm. Ngươi nếu đã có hôn ước với nàng nên có trách nhiệm. Ta đã hỏi thăm qua, Vương Như Tâm vì muốn chờ ngươi hồi tâm chuyển ý nên vẫn thủ thân như ngọc, nàng đối với ngươi thâm tình như vậy, ngươi cũng nên báo đáp nàng nha.”
Tôn tú tài biết Phan Dao Dao đã kết hôn nhưng hắn vẫn chưa rời khỏi Phù Hoàn viên, chắc bởi vì đam mê cờ vậy. Hắn vốn nghĩ vì người trong lòng nên mới dốc hết sức học kỳ nghệ nhưng cuối cùng mới phát hiện hắn đã nảy ra sự yêu thích đối với môn cờ này. Có thể nói, cờ vây đã ăn vào trong máu hắn, trở thành sinh mệnh thứ hai không thể tách rời. Hắc theo Chu Tước học kỳ đúng là tiến bộ không ít cho nên dù bị Chu Tước lợi dụng, hắn cũng không muốn bỏ đi, vẫn xem nàng là sư phụ như cũ.
Nhưng hắn vừa nghe nhắc đến Vương Như Tâm, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Người … người đem nàng ta tới đây?”
Chu Tước mỉm cười: “Đúng vậy, ngươi không cần cảm tạ ta, coi như là ta bồi thường chuyện lừa ngươi nha. Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của ngươi, nhất định rất mong gặp lại Vương Như Tâm. Yên tâm, chỉ không đầy khắc nữa, nàng ta sẽ tới.”
Sắc mặt Tôn tú tài tái nhợt, hắn không thể nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của mình, nhưng nghe được giọng nói run rẩy: “Nàng ta .. tới đây?”
Lúc này, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Chu Tước cười cười: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. À không, người tới rồi. Nghe có vẻ nàng đưa tới rất nhiều người nha, tiếng bước chân thật đều.”
Vừa dứt lời, cửa đại môn mở ra, một vị nữ nhân mập mạp đi tới, nữ nhân tuy bộ dạng hung dữ nhưng trên đầu lại chất đầy vàng bạc, mặt cũng trét rất nhiều son phấn, dáng đi uốn éo rất giống gái lầu xanh.
Chu Tước ngượng ngùng cười giả lả: “Nhầm rồi, thì ra Vương Như Tâm không tới, nàng đưa bà mối tới trước … à thật sự rất có thành ý nha. Tôn tú tài, ngươi cảm thấy sao?”
Tôn Trữ đổ mồ hôi lạnh, ở trong phòng đi qua đi lại giống kiến bò trên chảo nóng. Giây lát, hắn gật gật đầu như hạ quyết tâm, hắn nhanh chóng chui xuống gầm bàn, sau đó lại chui ra, hai mắt liếc ngang liếc dọc trong phòng có chỗ nào ẩn nấp. Cuối cùng, hắn lấy tốc độ sấm sét chui vào tủ quần áo của nữ nhân.
Chu Tước trợn mắt há mồm nhìn chiếc tủ đen, không biết Tôn tú tài đang giở trò gì, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nhìn nữ nhân đang cười khanh khách đi tới, cúi đầu làm lễ với Chu Tước: “Có lẽ người là sư phụ của Tôn Trữ, lần đầu gặp mặt, tiểu nữ xin hành lễ.”
Chu Tước ngơ ngác ngưỡng mộ người trước mặt cao hơn nàng đến nửa cái đầu: “Tiểu thư nhà ngươi Vương Như Tâm tại sao không tới? Nàng không nhận được thiệp mời của ta sao?”
Nữ nhân mập giật mình, lập tức che miệng cười khẽ: “Chu sư phụ chê cười, tiểu nữ chính là Vương Như Tâm.”
Chu Tước nháy mắt mấy cái, rốt cuộc mới xác định người trước mặt đúng là khách nàng mời đến, thu lại sắc mặt ngạc nhiên, cười nói: “Thì ra là Vương cô nương, thật sự là dáng vẻ xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành, trách không được đệ tử của ta một ngày nhắc đến ngươi hai, ba lần.”
Vương Như Tâm ngửa mặt lên trời cười lớn vài tiếng, lại cúi đầu thẹn thùng nói: “Chàng thật sự có nghĩ tới tiểu nữ sao?”
“Ta thân là sư phụ hắn đương nhiên phải làm gương sao có thể nói lời giả dối? Không tin, ngươi tự mình hỏi hắn một chút đi.”
Vương Như Tâm nhìn quanh một lượt: “Vậy chàng đang ở đâu?”
Chu Tước vô tội dùng ngón tay chỉ hướng tủ quần áo: “Tôn tú tài luôn tự ti, lo lắng mình không xứng với ngươi … Ngươi hiểu không”
Vẻ mặt Vương Như Tâm đau lòng: “Tiểu nữ cũng biết như vậy, chàng cũng không nghĩ, tiểu nữ đối với chàng … sao có thể ghét bỏ được?”
Nói xong, chân cũng chạy tới tủ quần áo: “Trữ trữ, chàng nghe không, ta chưa bao giờ ghét bỏ chàng, chàng ra đâu đi.”
Cửa gỗ mở ra, gương mặt Tôn tú tài tràn đầu phẫn hận, ngón tay run rẩy chỉ Chu Tước: “Ngươi, tốt lắm, ngươi dám bán đứng ta.”
Chu Tước vô tội nhìn hắn chớp chớp mắt, sau đó sung sướng đi ra.
Chỉ nghe thấy tiếng Tôn Trữ kêu la thảm thiết, đại khái Vương Như Tâm xa cách đã lâu bây giờ tái kiến rất hưng phấn nên đã cho hắn một cái ôm “mạnh mẽ”
Nhiệm vụ hoàn thành!
Chu Tước xoay người ra khỏi cửa, phía sau Tôn tú tài giãy dụa kêu gào: “Ngươi cũng đừng có đắc ý, hôm trước ta nghe lén Phan cô nương và Thẩm công tử đang cùng nhau tính kế ngươi đó.”
Chu Tước quay đầu lại: “Ngươi nói cái gì?”
Chỉ thấy Tôn Trữ lắc lắc đầu, vì đang bị Vương Như Tâm nhiệt tình ôm hôn thắm thiết nên khó khăn lắm hắn mới mở miệng được: “Việc này ngươi tự đi mà hỏi.”
Tự đi hỏi bọn họ?
Nếu bọn họ muốn nói cho nàng biết, cần gì phải lừa nàng? Huống hồ, nàng cũng không nghĩ rằng nàng đang bị tính kế. Bất quá chuyện lừa đảo này nọ nàng rất thích nha. Thật sự muốn biết Phan Dao Dao và công tử đang muốn làm gì, ngày mai đã thành hôn rồi, trước tiên phải đào bí mật của bọn họ lên mới được.
May mắn là bọn họ quen biết chưa lâu nên sau này cũng đau khổ không lâu lắm. Tuy rằng nàng không muốn làm Bích Phù hoàng hậu, nhưng nếu nàng từng là thì nàng cũng không cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng trong lời nói của công tử cuộc sống của nàng chỉ có thể mang khăn đeo mặt nạ, thật sự … tổn thương nàng. Có lẽ hắn chưa nhận ra, nhưng lời hắn nói dường như phát ra từ nội tâm vì nàng mà hắn cảm thấy hổ thẹn.
Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa nghe lời nào có thể làm tan nát cõi lòng nhưng thanh âm kia cũng đủ khiến nàng đau muốn rách màng nhĩ. Nếu cái đau nàng có thể nhắc nhở nàng và công tử đã tuyệt duyên thì nàng tình nguyện chấp nhận sự đau đớn này.
Cho dù có khổ hơn nữa, nàng tin tưởng mình có thể vượt qua. Ở âm phủ một ngàn năm, những ngày tháng cô đơn tịch mịch khi xưa không phải nàng cũng có thể vượt qua sao? Một lần nữa Chu Tước tự động viên chính mình, ta có thể làm được. Nhưng mà nhấc bước rời đi thật khó khăn, khó khăn tới mức mỗi bước rời xa hắn như một mũi tên cắm vào tim nàng.
Thì ra cảm giác rời bỏ là đau thương như vậy, loại cảm giác không còn được gặp người yêu nữa giống như chết đi sống lại ngàn lần khắc cốt ghi tâm, nó khiến nàng cất bước mỗi lúc một khó khăn. Nàng hối hận, vì sao lại nói như vậy, vì sao lại phải rời bỏ, vì sao không tranh thủ chút ít thời gian. Nhưng lời nói ra như bát nước đã hắt đi, sao có thể thu hồi?
Một đôi tay mạnh mẽ ngăn bước chân nàng.
Chu Tước giật mình, xoay người lại nhưng nàng không dám nhìn ánh mắt của công tử, bất luận là tức giận hay thâm tình. Tầm mắt của nàng dừng lại ở lòng công tử, thấy vạt áo hắn nhuộm xanh một màu lá trúc. Nếu công tử không nói lời có thể xoay chuyển tình thế, mà nói “Tốt, đi thì đi, dù sao ta cũng không thích ngươi, ta đã chán ghét ngươi, ngươi bỏ đi đúng là hợp ý ta.” hoặc là nói ” Cho dù ngươi rời bỏ ta nhưng ta vẫn yêu nàng, nếu nàng nhất quyết ra đi thì thôi, ta chỉ có thể chúc phúc.” vô luận là lời nói dễ nghe hay khó nghe, nàng đều không thể chấp nhận.
Thẩm Qua đi tới gần nàng, sau đó nói: “Ta sẽ không để nàng đi.”
“Vì sao?” Ánh mắt hạ xuống mặt đất.
“Ta biết nói như vậy còn hơi sớm, nàng nhất định không tin ta, nhưng ta thật lòng nghĩ vậy. Ở lại đi, có chuyện gì chúng ta cùng đối mặt. Nếu nàng không thích che mặt lại, chúng ta sẽ tìm biện pháp khác được không.”
“Ta là một nhân vật nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể liên lụy chàng.”
“Cuộc sống vốn là một con đường nguy hiểm.”
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào ánh mắt chan chứa tình cảm của hắn. Ngọn gió cuối ngày thổi qua song cửa, y bào của nam tử trước mặt bị gió đêm thổi phần phật, giống như những cơn sóng trên mặt biển, câu ngọc thụ lâm phong chẳng cũng là như vậy.
“Chàng, chàng thật sự không ngại quá khứ của ta?” Nàng muốn đem nỗi lo lắng trong lòng giải tỏa để không còn nghi ngờ gì nữa.
“Ta chưa bao giờ để ý, ta chỉ quan tâm đến nàng.”
Chu Tước cảm động đến rơi nước mắt, không có người nào có thể tốt với nàng như hắn. Chắc đời trước nàng có tu thành chánh quả nên đời này mới được gặp công tử. (hai anh chị sến súa quá, >
Nàng đưa tay phải lên vuốt khuôn mặt tuấn tú của công tử, cảm nhận độ ấm dưới bàn tay. Sau đó kiễng mũi chân lên, mặt nàng chậm rãi đưa tới, hạ xuống một nụ hôn trên đôi môi bạc của hắn …
Giống như mọi chuyện tự nhiên xảy ra, đến khi hai môi chạm nhau, nàng mới ý thức mình đang làm gì, giống như bị đun sôi trên nồi lửa. Lúc này Thẩm Qua đã ôm chặt eo nàng, tay phải ngăn sau gáy, khiến nụ hôn ngày càng sâu, làm nàng không thể trốn tránh.
Dần dần, cả người nàng vô lực dựa vào công tử, hoàng toàn mất năng lực phản kháng, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Thời điểm nàng nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn, thì phía sau tiếng cửa “Chi dát” mở ra, có một người vừa vỗ tay vừa tiến vào: “Thật tốt quá, tốt quá. Chu Tước, chuyện chung thân đại sự của ngươi có kết quả rồi a. Bất quá, các ngươi một là thường dân, một là quý tộc, thân phận cách xa nhau. Để tránh tai biến phía sau chi bằng tiền trảm hậu tấu, trước khi báo cho phụ mẫu thì cử hành hôn lễ trước, Chu Tước, ngươi cảm thấy được không?”
Lúc đang hôn lại bị bắt gặp, Chu Tước xấu hổ quẫn bách, nàng nhanh nhìn Thẩm Qua một cái, mặt đỏ bừng: “Ngươi tự nghĩ ra mà còn bày đặt hỏi ý kiến ta? Ta không thèm nói với ngươi để xem công tử thu thập ngươi thế nào?”
Thẩm Qua trịnh trọng suy nghĩ nửa ngày: “Ta cảm thấy không tệ lắm, như vậy sẽ không sợ ai đó tự dưng bỏ chạy nữa.”
Phan Dao Dao nhảy nhót hoan hô: “Thật tốt quá, ta đi coi hoàng lịch, ba ngày sau là ngày tốt, không bằng hôn lễ hai người chọn ngày đó đi? Các ngươi yên tâm, toàn bộ quá trình ta sẽ xử lý, các ngươi chỉ cần làm tân nương, tân lang là được rồi. Mọi chuyện để ta lo.”
Chu Tước giật mình: “Thành thân có phải quá nhanh không?” Nhìn đi nhìn lại có vẻ không thích hợp nhưng nàng không thể nói rõ là không hợp lý chỗ nào.
Thấy Chu Tước do dự, Thẩm Qua cầm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Nếu nàng không thích, ta sẽ không miễn cưỡng.” Tiếp theo lại dùng ngữ điệu đau thương: “Nhưng mà nếu có thể thành thân với nàng, đây chính là hạnh phúc lớn nhất trong đời ta.”
“Không báo cho phụ mẫu cũng không sao à?”
Thẩm Qua dùng hai tay ôm mặt nàng, làm nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Bọn họ nhất định sẽ biết, ta chỉ là báo trễ một chút, chờ sau khi chúng ta thành thân trở lại kinh thành, bọn họ nhất định sẽ thích cô con dâu xinh đẹp này.”
“Chàng không cảm thấy hôn lễ tổ chức sau ba ngày có gấp quá không?”
“Nếu nàng hỏi ta, ta sẽ nói là không gấp.”
“Vì sao?”
“Bởi vì khi tìm kiếm đá phù dung phỉ thúy đã làm ta nhìn thấu một chuyện, nếu ta đã muốn làm chuyện gì thì đừng bao giờ tiếc nuối bởi vì ta không thể biết ngay sau đó có thể xảy ra chuyện gì. Nàng nói cho ta biết, nếu kiếp này nàng không thể ở bên ta, nàng có cảm thấy tiếc nuối không?”
Vấn đề này rất quan trọng, Chu Tước cúi đầu suy nghĩ thật lâu mới trả lời kiêm định: “Có.”
Thẩm Qua ôn nhu nhìn nàng mỉm cười: “Nếu đã như vậy, tại sao lại phải chờ?”
Tại sao phải chờ đợi? Nếu cơ hội ở ngay trước mắt tại sao không nắm lấy. Tuy rằng không ít lần nàng muốn quay về âm phủ nhưng đó không phải ước muốn cuối cùng của nàng, cái nàng muốn chính là dương gian ấm áp vui vẻ mà không phải là minh giới lạnh lẽo âm u. Hiện giờ cơ hội đã tới đương nhiên phải nắm giữ.
“Được rồi, vậy ba ngày sau chúng ta thành thân.”
Đối với hôn sự này, Chu Tước tuy còn mang nghi vấn trong lòng, nhưng “Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan.” luôn luôn là tôn chỉ làm người của nàng. Cho nên bao nhiêu nghi ngờ đều bị nàng quăng lên tận chín tầng mây, vô cùng vui vẻ theo sát Phan Dao Dao chuẩn bị hôn lễ: thiếp mời, tân phòng, quần áo đám cưới, tất cả mọi chuyện đều phải nhìn qua một lần.
Tuy bận rộn trăm việc nhưng nàng vẫn bớt chút thời gian châm chọc Tôn tú tài suốt ngày than ngắn thở dài: “Không nghĩ tới a, ngươi đúng là bảo thủ đến thâm căn cố đế, vừa nghe người trong lòng có gia thất liền chạy trốn nhanh hơn cả thỏ, khó trách tới giờ cũng chưa cưới được vợ.” Nàng tới giờ vẫn ghi hận hắn ngày đó bỏ Phan Dao Dao lại một mình.
Trên mặt Tôn tú tài tràn ngập sự thất vọng: “Sư phụ, người sớm biết Phan tiểu thư đã kết hôn, còn lừa ta làm việc cho người, thật sự không phải hành động của người làm thầy.”
Thấy gương mặt ủ rũ của hắn, Chu Tước cũng cảm thấy chút áy náy, việc này đúng là do nàng gây ra nên cũng không thể đổ hoàn toàn trách nhiệm lên đầu hắn: “Cho nên, ta mới muốn bồi thường cho ngươi, giúp ngươi tìm vị hôn thê Vương Như Tâm. Ngươi nếu đã có hôn ước với nàng nên có trách nhiệm. Ta đã hỏi thăm qua, Vương Như Tâm vì muốn chờ ngươi hồi tâm chuyển ý nên vẫn thủ thân như ngọc, nàng đối với ngươi thâm tình như vậy, ngươi cũng nên báo đáp nàng nha.”
Tôn tú tài biết Phan Dao Dao đã kết hôn nhưng hắn vẫn chưa rời khỏi Phù Hoàn viên, chắc bởi vì đam mê cờ vậy. Hắn vốn nghĩ vì người trong lòng nên mới dốc hết sức học kỳ nghệ nhưng cuối cùng mới phát hiện hắn đã nảy ra sự yêu thích đối với môn cờ này. Có thể nói, cờ vây đã ăn vào trong máu hắn, trở thành sinh mệnh thứ hai không thể tách rời. Hắc theo Chu Tước học kỳ đúng là tiến bộ không ít cho nên dù bị Chu Tước lợi dụng, hắn cũng không muốn bỏ đi, vẫn xem nàng là sư phụ như cũ.
Nhưng hắn vừa nghe nhắc đến Vương Như Tâm, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Người … người đem nàng ta tới đây?”
Chu Tước mỉm cười: “Đúng vậy, ngươi không cần cảm tạ ta, coi như là ta bồi thường chuyện lừa ngươi nha. Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của ngươi, nhất định rất mong gặp lại Vương Như Tâm. Yên tâm, chỉ không đầy khắc nữa, nàng ta sẽ tới.”
Sắc mặt Tôn tú tài tái nhợt, hắn không thể nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của mình, nhưng nghe được giọng nói run rẩy: “Nàng ta .. tới đây?”
Lúc này, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Chu Tước cười cười: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. À không, người tới rồi. Nghe có vẻ nàng đưa tới rất nhiều người nha, tiếng bước chân thật đều.”
Vừa dứt lời, cửa đại môn mở ra, một vị nữ nhân mập mạp đi tới, nữ nhân tuy bộ dạng hung dữ nhưng trên đầu lại chất đầy vàng bạc, mặt cũng trét rất nhiều son phấn, dáng đi uốn éo rất giống gái lầu xanh.
Chu Tước ngượng ngùng cười giả lả: “Nhầm rồi, thì ra Vương Như Tâm không tới, nàng đưa bà mối tới trước … à thật sự rất có thành ý nha. Tôn tú tài, ngươi cảm thấy sao?”
Tôn Trữ đổ mồ hôi lạnh, ở trong phòng đi qua đi lại giống kiến bò trên chảo nóng. Giây lát, hắn gật gật đầu như hạ quyết tâm, hắn nhanh chóng chui xuống gầm bàn, sau đó lại chui ra, hai mắt liếc ngang liếc dọc trong phòng có chỗ nào ẩn nấp. Cuối cùng, hắn lấy tốc độ sấm sét chui vào tủ quần áo của nữ nhân.
Chu Tước trợn mắt há mồm nhìn chiếc tủ đen, không biết Tôn tú tài đang giở trò gì, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nhìn nữ nhân đang cười khanh khách đi tới, cúi đầu làm lễ với Chu Tước: “Có lẽ người là sư phụ của Tôn Trữ, lần đầu gặp mặt, tiểu nữ xin hành lễ.”
Chu Tước ngơ ngác ngưỡng mộ người trước mặt cao hơn nàng đến nửa cái đầu: “Tiểu thư nhà ngươi Vương Như Tâm tại sao không tới? Nàng không nhận được thiệp mời của ta sao?”
Nữ nhân mập giật mình, lập tức che miệng cười khẽ: “Chu sư phụ chê cười, tiểu nữ chính là Vương Như Tâm.”
Chu Tước nháy mắt mấy cái, rốt cuộc mới xác định người trước mặt đúng là khách nàng mời đến, thu lại sắc mặt ngạc nhiên, cười nói: “Thì ra là Vương cô nương, thật sự là dáng vẻ xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành, trách không được đệ tử của ta một ngày nhắc đến ngươi hai, ba lần.”
Vương Như Tâm ngửa mặt lên trời cười lớn vài tiếng, lại cúi đầu thẹn thùng nói: “Chàng thật sự có nghĩ tới tiểu nữ sao?”
“Ta thân là sư phụ hắn đương nhiên phải làm gương sao có thể nói lời giả dối? Không tin, ngươi tự mình hỏi hắn một chút đi.”
Vương Như Tâm nhìn quanh một lượt: “Vậy chàng đang ở đâu?”
Chu Tước vô tội dùng ngón tay chỉ hướng tủ quần áo: “Tôn tú tài luôn tự ti, lo lắng mình không xứng với ngươi … Ngươi hiểu không”
Vẻ mặt Vương Như Tâm đau lòng: “Tiểu nữ cũng biết như vậy, chàng cũng không nghĩ, tiểu nữ đối với chàng … sao có thể ghét bỏ được?”
Nói xong, chân cũng chạy tới tủ quần áo: “Trữ trữ, chàng nghe không, ta chưa bao giờ ghét bỏ chàng, chàng ra đâu đi.”
Cửa gỗ mở ra, gương mặt Tôn tú tài tràn đầu phẫn hận, ngón tay run rẩy chỉ Chu Tước: “Ngươi, tốt lắm, ngươi dám bán đứng ta.”
Chu Tước vô tội nhìn hắn chớp chớp mắt, sau đó sung sướng đi ra.
Chỉ nghe thấy tiếng Tôn Trữ kêu la thảm thiết, đại khái Vương Như Tâm xa cách đã lâu bây giờ tái kiến rất hưng phấn nên đã cho hắn một cái ôm “mạnh mẽ”
Nhiệm vụ hoàn thành!
Chu Tước xoay người ra khỏi cửa, phía sau Tôn tú tài giãy dụa kêu gào: “Ngươi cũng đừng có đắc ý, hôm trước ta nghe lén Phan cô nương và Thẩm công tử đang cùng nhau tính kế ngươi đó.”
Chu Tước quay đầu lại: “Ngươi nói cái gì?”
Chỉ thấy Tôn Trữ lắc lắc đầu, vì đang bị Vương Như Tâm nhiệt tình ôm hôn thắm thiết nên khó khăn lắm hắn mới mở miệng được: “Việc này ngươi tự đi mà hỏi.”
Tự đi hỏi bọn họ?
Nếu bọn họ muốn nói cho nàng biết, cần gì phải lừa nàng? Huống hồ, nàng cũng không nghĩ rằng nàng đang bị tính kế. Bất quá chuyện lừa đảo này nọ nàng rất thích nha. Thật sự muốn biết Phan Dao Dao và công tử đang muốn làm gì, ngày mai đã thành hôn rồi, trước tiên phải đào bí mật của bọn họ lên mới được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook