Như Là Cố Nhân
-
Chương 35
Thẩm Qua đi đến chuồng dắt ra con ngựa màu nâu đỏ, đặt yên lên lưng ngựa sau đó khom lưng bế Chu Tước lên ngồi rồi cũng nhảy lên phía sau, hai người cưỡi chung một con ngựa.
Đêm mồng một, bầu trời đêm đen thăm thẳm không có ánh trăng chỉ có những ánh sao sáng lấp lánh.
Thẩm Qua vội thúc ngựa, bảo mã tung bốn vó phi như gió nháy mắt đã tới nơi.
Hoàng phủ, thủ vệ báo cho họ biết Hoàng đại nhân đã đi rồi.
Thẩm Qua và Chu Tước nhìn nhau, đoán được hắn đã đến Châu phủ. Xem ra bọn họ đã tới chậm một bước.
Chu Tước thấp giọng nói: “Hoàng Tư Dị hành động cũng nhanh ghê.”
Thẩm Qua lại nói: “Chỉ hy vọng chúng ta đến không quá muộn.”
Quay đầu ngựa lại hướng Châu phủ mà đi. Phía hai bên đại môn chỉ lưu lại hai vết mờ mờ, chính là nơi Thẩm Qua đã xé lá bùa. Ngõ nhỏ yên tĩnh, không một âm thanh lọt đến nơi này, phía trước cửa chỉ có ánh sáng ảm đạm của ngọc lưu ly phát ra.
Thẩm Qua định gõ cửa lại bị Chu Tước giữ lại.
“Công tử, gõ cửa cũng chỉ phí thời gian a, không bằng chúng ta trèo tường vào đi.”
Thẩm Qua nghĩ cũng phải bèn bế Chu Tước lên, hai người phi thân vượt quá bức tường. Chu Tước định khen công phu của hắn thì thấy một nha hoàn đang cầm đèn lồng đi tới.
Thì ra là tiểu nha hoàn gặp ngày hôm qua.
Chu Tước thầm nghĩ không tốt, hôm nay xuất môn không xem hoàng lịch gặp vật cản giữa đường, ngẫu nhiên làm chuyện xấu cũng bị bắt gặp a. Trong lòng âm thầm nghĩ cách bao biện.
Tiểu nha hoàn dường như không bị bất ngờ, hành lễ với bọn họ rồi mới ôn nhu nói: “Chủ nhân nhà ta nói, tối nay có khách quý đến, lệnh cho ta tới đây tiếp đãi.”
Hai người nhìn nhau, sắc mặt tràn đầy kinh hãi. Nàng ta sao có thể biết tối nay bọn họ leo tường, thật là cổ quái. Nếu như vậy cũng có nghĩa Hoàng Tư Dị còn chưa tới đây.
Ngọn đèn chiếu lên người nha hoàn, vẻ mặt nàng ta ngây thơ vô tội, thoạt nhìn có vẻ không ác ý. Nàng khẽ cười nói: “Mời hai vị theo ta.” Nàng ta đi trước dẫn đường.
Thẩm Qua nắm chặt tay Chu Tước, cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng: “Châu Thuyền hận Bích Phù hoàng hậu thấu xương, mà khuôn mặt nàng lại rất giống hoàng hậu. Nếu nàng ta thấy nàng, chắc sẽ nhận lầm, đến lúc đó không biết có thể xảy ra chuyện gì. Không bằng để ta đi trước giải thích rõ ràng rồi nàng hãy vào được không?”
Chu Tước nghiêng đầu nhìn hắn nửa ngày, miệng cũng nhoẻn cười: “Đi nhanh về nhanh.”
Thẩm Qua đi sau nha hoàng, nàng ta cầm đèn lồng đi trước vượt qua nhiều đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, mảnh sân chung không có chút hoa cỏ nào mà chỉ đặt toàn thú đá lớn nhỏ trong viện. Trong ánh sáng nhập nhoạng của đèn lồng, hắn thấy tảng đá có vẻ loang lỗ. Đưa tay sờ thử thì ra toàn là hồ dán. Dường như mấy bức tượng này có giấy dán lên nhưng không biết sao lại xé đi.
Tiều hoàn thấy hắn đứng trước tượng đá, nhìn chằm chằm vào vết hồ dán thì nói nhỏ: “Chủ nhân nhà ta biết có khách quý tới chơi, chỉ sợ làm kinh động quý nhân nên đã sai ta xé hết mấy lá bùa.”
Thẩm Qua càng nghi ngờ, nàng ta biết bùa chú gây hại cho Chu Tước nên mới sai người xé bỏ? Nếu đúng như lời nha hoàn nói, rõ ràng là không có tâm hại người hoàn toàn là ý tốt. Nhưng tại sao lại làm vậy?
Xuyên qua con đường nhỏ, lại tới một dãy hành làng uốn khúc. Cứ theo phía đông mà đi, ước chừng khoảng nửa chung trà thì tới nơi.
Tiểu hoàn đứng trước căn phòng, thấp giọng nói: “Chủ nhân đã đợi lâu, thỉnh công tử mau vào.” Nói xong thì xoay đầu rời đi, chẳng mấy chốc thì mất dạng trong bóng đêm.
Thẩm Qua hơi do dự, không biết Châu Thuyền muốn làm gì. Tay đẩy cánh cửa, đợi cho mắt thích ứng với ánh sáng lúc này hắn mới phát hiện căn phòng tràn ngập ánh nến nhiều như sao trên trời, ở giữa có một bậc thang kéo dài cao tới năm thước dẫn đến một cái đài cao ở giữa phòng.
Ngồi ngay ngắn trên đài là một hắc y nữ tử, thân hình mảnh mai gầy yếu, mái tóc dài xỏa tung phía sau người, ánh sáng của những ngọn nến chiếu lên giống như một bông hoa màu đen đang nở rộ.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, bên môi lại thấp thoáng nụ cười, dù được che đậy nhưng dù ít dù nhiều cũng tỏa ra tà khí cổ quái.
“Khách quý từ xa mà đến, không thể tiếp đón cẩn thận, có chỗ nào thật lễ, xin thông cảm cho gia.”
Tiếng nói nữ tử khàn khàn, giống như lâu rồi cũng chưa mở miệng nên tiếng phát ra chữ được chữ mất.
Thẩm Qua đáp lễ: “Tại hạ là Thẩm Qua, mạo muội tới thăm, mong rằng Châu … tiền bối thứ lỗi.” Lúc nói đến danh hào của nàng, hắn có chút do dự, gọi là Châu cô nương, nàng hơn hắn đến 10 tuổi, có vẻ không được tôn trọng. Nhưng nàng ta cũng chưa kết hôn, không thể gọi là phu nhân đành phải xưng là tiền bối.
Châu Thuyền cười nhạt nói: “Bằng hữu đang ở ngoài cửa, sao không vào đi?”
Lời vừa nói ra khiến Thẩm Qua nghi hoặc, hắn đột nhiên giật mình thì thấy Chu Tước đang chậm rãi tiến vào phòng, đầu cúi xuống không dám nhìn hắn.
Quả nhiên, nàng không phải người ngoan ngoãn nghe lời. Biết rõ trên núi có hổ mà còn cắm đầu lao vào. Nàng xuất hiện thế này, Châu Thuyền lại có hận ý với hoàng hậu không biết sẽ xảy ra tại họa gì đây.
Thẩm Qua nắm chặt chuôi kiếm, chỉ đợi Châu Thuyền xuất chiêu sẽ lập tức cản lại.
Châu Thuyền vẫn an tĩnh ngồi trên đài cao, khẽ mỉm cười nhìn Chu Tước, sau đó mới chậm rãi nói: “Ngươi về rồi, ta chờ ngươi lâu quá.” Thanh âm khẩn thiết giống như nàng ta thật sự chờ đợi.
Khẳng định nàng ta đã lầm Chu Tước với Bích Phù hoàng hậu, nhưng không rõ vì sao lại không có hận ý mà ngữ khí giống như gặp mặt bạn cũ hàn huyên. Chu Tước xin lỗi lắc tay: “Kỳ thật … Kỳ thật ta không phải người ngươi nghĩ.”
Châu Thuyền nói: “Ngươi cho là ta nhận lầm ngươi thành ai ?”
Chu Tước không chút do dự đáp: “Bích Phù hoàng hậu”
Chu Thuyền cười khẽ: “Ta cũng không nhận lầm người”.
Chu Tước vừa lòng gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Châu Thuyền giương mắt nhìn Chu Tước chằm chằm, năm tháng vẫn không lưu lại dấu vết trên mặt nàng ta chỉ là thân hình kia rất gầy giống như một cái cây khô bị rút hết sinh khí. Nàng ta hơi co rúm khóe miệng: “Nhưng ta biết, ngươi là nàng cũng không phải là nàng.”
Chu Tước cau mày: “Ngươi khiến ta hồ đồ.”
“Ngày xưa Già Diệp tôn giả niêm hoa vi tiếu, một niệm thành Phật, một niệm thành ma. Thành Phật hoàn thị thành ma, tất cả chỉ tại ý niệm con người. Ngươi không phải là Tiêu Bích Phù, vì điều đó đã trong ý niệm của ngươi.” (Mọi người muốn biết thêm thì tham khảo http://www.budsas.org/uni/u-phatvathanhchung/pvtc-206.htm, kể về sự tích nhà Phật / Câu thành phật hoàn thị thành ma có nghĩa là thành Phật nhưng cũng thành ma)
Chu Tước nghe không hiểu: “Phật ý thâm sâu diệu ảo, có thể nói đơn giản hay không?”
Thẩm Qua nghe đến đó, lòng hắn trầm xuống, hắn vốn tin rằng Chu Tước không phải Bích Phù hoàng hậu, nhưng hôm nay lại bị nữ nhân này làm cho sự hoài nghi nổi lên. Nhưng Châu Thuyền vốn hận Bích Phù hoàng hậu, có lẽ nàng ta cố ý nói những lời này, không thể tiếp tục để nàng ta làm càn được. Vì thế hắn cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, chắp tay nói: “Châu tiền bối, chúng ta đến để báo cho ngươi biết một tiếng, Hoàng Tư Dị đại nhân có ý làm hại ngươi, ngươi cần phải cẩn thận.”
Nghe nói có người muốn hại mình, Châu Thuyền cũng không sợ hãi, nét mặt không thay đổi vẫn như trước thấp thoáng nụ cười . Nàng ta nghiêng đầu, cặp mắt trong sáng nhìn Thẩm Qua một cách thú vị: “Ngươi thích vị cô nương này ư?”
Đột nhiên bị một nữ nhân xa lạ vạch trần tâm sự của mình, trên mặt Thẩm Qua hơi ửng hồng.
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc.” Châu Thuyền lắc đầu nhè nhẹ thở dài, thanh âm khàn khàn cuối cùng như ẩn chứa cảm giác tiếc nuối.
Chu Tước thầm nghĩ: không biết nàng ta tiếc cái gì? Lại nghe Châu Thuyền tiếp tục nói: “Hết thảy chuyện yêu đương đều là do duyên phận, có hợp thì có ly, vô thường không ước định. Nhân duyên nhi hợp, nhân duyên nhi diệt. Chuyện trên thế gian, đại khái đều như vậy.” (Thuyết pháp Thập nhị nhân duyên trong đạo Phật).
Trong lòng Thẩm Qua tràn đầy tức giận, chúng ta có ý tốt đến báo cho ngươi biết có người hại ngươi, ngươi lại trù ếm chúng ta toàn điều xấu “vô thường không ước định” ,” nhân duyên nhi diệt”. Trên mặt hắn cũng không biến sắc, khóe miệng mỉm cười: “Châu tiền bối nhất định nhớ tới Hoàng Duy tiền bối nên trong lòng mơi bi thương phát ra lời đau khổ.”
Thần sắc Châu Thuyền vốn đang bình tĩnh, nhưng Hoàng Duy vốn là người nàng yêu cả đời, đột nhiên có người nhắc đến hắn, trên mặt cũng không giữ nổi vẻ an nhàn: “Hoàng Duy … Ngươi cũng biết chàng sao?”
Thẩm Qua cầm tay Chu Tước, thấp giọng nói: “Hắn đã chết.”
“Cái gì!” Châu Thuyền hét lớn, lảo đảo từ trên đài cao bước xuống, từng bước từng bước một vừa đi vừa quát: “Ngươi nói cái gì?”
Chu Tước bị thần sắc dữ tợn của nàng dọa cho sợ hãi bèn núp sau lưng Thẩm Qua. Thẩm Qua nhẹ giọng nói: “Hắn bị Hoàng công tử hạ bùa chú.”
Ánh mắt Châu Thuyền muốn nổ tung: “Ngươi nói thật sao”
Thẩm Qua kể lại chuyện Hoàng công tử kể lại mọi chuyện trong tranh, còn bỏ đi chuyện Hoàng Duy xả thân cứu hắn và Chu Tước.
Châu Thuyền nghe được Hoàng công tử vì bệnh của nàng ta nên nhẫn tâm hạ độc thúc thúc, không khỏi rơi lê, khóc ướt cả vạt áo. Lại nói “Oan nghiệt, oan nghiệt.”
Sau khi nghe được Hoàng Duy chết thảm thương như thế nào, thân hình nàng lảo đảo không chống đỡ nổi, cuối cùng đành ngã ngồi trên đất, khuôn mặt thống khổ bi thương, giống như đang chịu liệt hỏa thiêu đốt.
Nàng đối với Hoàng Duy là một tấm chân tình, tuy hắn từng làm nàng thương tâm nhưng sâu trong lòng nàng vẫn luôn cầu chúc hắn cả đời bình an khoái hoạt, Nay bỗng có người cho nàng biết hắn đã chết, nàng cảm thấy tuy không phải do chính tay mình giết hắn nhưng hắn cũng vì nàng mà chết. Cứ nghĩ như vậy buồn thương không chịu nổi.
Thẩm Qua thấy nàng ta ngồi trên mặt đất ai oán nức nở, bộ dạng như tiêu hồn phách tán. Vốn nghĩ nàng ta bị người mình yêu từ hôn sẽ sinh ra oán niệm với hắn ta, cả đời nàng chưa được hắn yêu bao giờ, nhưng hôm nay nghe được tin người đã chết, lại không kìm nổi bi thương, cũng đủ biết nàng ta thâm tình như thế nào. Nghĩ đến đây, cũng sinh lòng thương cảm với nàng. Công tử đang nghĩ kể nốt chuyện Hoàng công tử vì áy náy mà tự sát, nhưng nhìn nữ nhân gào thét trước mắt, một chữ cũng không thốt lên được.
Chu Tước không đành lòng cúi xuống an ủi nàng: “Người cũng đã mất, huống chi người chết không phải đã hết, qua cầu Nại Hà, uống một chén canh Mạnh Bà, hắn có thể đầu thai chuyển thế bắt đầu cuộc sống mới, đối với hắn mà nói cũng không phải không tốt.”
Thẩm Qua không biết nên khóc hay nên cười: nha đầu ngốc này, lúc người ta đang thương tâm sao có thể nói như vậy.
Quả nhiên, Châu Thuyền đang trong cơn u mê, trong lòng hỗn loạn cực kỳ ngước đầu lên nhìn Chu Tước, chỉ là ánh mắt không tập trung một chỗ mà như đang hồi tưởng thời thơ ấu cùng Hoàng Duy là hai đứa trẻ vô tư, thời gian ấm áp nhất cuộc đời, trên mặt nàng lộ ra nụ cười si ngốc mê mang. Bỗng nhiên khuôn mặt Hoàng công tử hiện ra, là một thiếu niên ân cần quan tâm chăm sóc mình, chuyện cũ ào ào kéo đên, thân mình run lên, tinh thần hồi phục lại, nàng nghĩ tới chuyện Hoàng Duy đã không còn trên thế gian, miệng vết thương lại một lần nứt toác ra.
Thẩm Qua cao giọng nói: “Châu tiền bối, Hoàng Duy tiền bối có lưu lại di thư cho đại ca của hắn, hắn có thể nói ra người nào đã hãm hại nhưng hắn lại không làm vậy. Ta nghĩ hắn cam tâm tình nguyện nghĩ chuyện này giống như số phận an bài, nhất định không hy vọng ngươi vì hắn mà thương tâm khổ sở.”
Châu Thuyền ngẩng đầu, khuôn mặt ràn rụa nước mắt, thanh âm nàng run rẩy: “Chàng … chàng thật sự nghĩ vậy sao?”
Đêm mồng một, bầu trời đêm đen thăm thẳm không có ánh trăng chỉ có những ánh sao sáng lấp lánh.
Thẩm Qua vội thúc ngựa, bảo mã tung bốn vó phi như gió nháy mắt đã tới nơi.
Hoàng phủ, thủ vệ báo cho họ biết Hoàng đại nhân đã đi rồi.
Thẩm Qua và Chu Tước nhìn nhau, đoán được hắn đã đến Châu phủ. Xem ra bọn họ đã tới chậm một bước.
Chu Tước thấp giọng nói: “Hoàng Tư Dị hành động cũng nhanh ghê.”
Thẩm Qua lại nói: “Chỉ hy vọng chúng ta đến không quá muộn.”
Quay đầu ngựa lại hướng Châu phủ mà đi. Phía hai bên đại môn chỉ lưu lại hai vết mờ mờ, chính là nơi Thẩm Qua đã xé lá bùa. Ngõ nhỏ yên tĩnh, không một âm thanh lọt đến nơi này, phía trước cửa chỉ có ánh sáng ảm đạm của ngọc lưu ly phát ra.
Thẩm Qua định gõ cửa lại bị Chu Tước giữ lại.
“Công tử, gõ cửa cũng chỉ phí thời gian a, không bằng chúng ta trèo tường vào đi.”
Thẩm Qua nghĩ cũng phải bèn bế Chu Tước lên, hai người phi thân vượt quá bức tường. Chu Tước định khen công phu của hắn thì thấy một nha hoàn đang cầm đèn lồng đi tới.
Thì ra là tiểu nha hoàn gặp ngày hôm qua.
Chu Tước thầm nghĩ không tốt, hôm nay xuất môn không xem hoàng lịch gặp vật cản giữa đường, ngẫu nhiên làm chuyện xấu cũng bị bắt gặp a. Trong lòng âm thầm nghĩ cách bao biện.
Tiểu nha hoàn dường như không bị bất ngờ, hành lễ với bọn họ rồi mới ôn nhu nói: “Chủ nhân nhà ta nói, tối nay có khách quý đến, lệnh cho ta tới đây tiếp đãi.”
Hai người nhìn nhau, sắc mặt tràn đầy kinh hãi. Nàng ta sao có thể biết tối nay bọn họ leo tường, thật là cổ quái. Nếu như vậy cũng có nghĩa Hoàng Tư Dị còn chưa tới đây.
Ngọn đèn chiếu lên người nha hoàn, vẻ mặt nàng ta ngây thơ vô tội, thoạt nhìn có vẻ không ác ý. Nàng khẽ cười nói: “Mời hai vị theo ta.” Nàng ta đi trước dẫn đường.
Thẩm Qua nắm chặt tay Chu Tước, cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng: “Châu Thuyền hận Bích Phù hoàng hậu thấu xương, mà khuôn mặt nàng lại rất giống hoàng hậu. Nếu nàng ta thấy nàng, chắc sẽ nhận lầm, đến lúc đó không biết có thể xảy ra chuyện gì. Không bằng để ta đi trước giải thích rõ ràng rồi nàng hãy vào được không?”
Chu Tước nghiêng đầu nhìn hắn nửa ngày, miệng cũng nhoẻn cười: “Đi nhanh về nhanh.”
Thẩm Qua đi sau nha hoàng, nàng ta cầm đèn lồng đi trước vượt qua nhiều đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, mảnh sân chung không có chút hoa cỏ nào mà chỉ đặt toàn thú đá lớn nhỏ trong viện. Trong ánh sáng nhập nhoạng của đèn lồng, hắn thấy tảng đá có vẻ loang lỗ. Đưa tay sờ thử thì ra toàn là hồ dán. Dường như mấy bức tượng này có giấy dán lên nhưng không biết sao lại xé đi.
Tiều hoàn thấy hắn đứng trước tượng đá, nhìn chằm chằm vào vết hồ dán thì nói nhỏ: “Chủ nhân nhà ta biết có khách quý tới chơi, chỉ sợ làm kinh động quý nhân nên đã sai ta xé hết mấy lá bùa.”
Thẩm Qua càng nghi ngờ, nàng ta biết bùa chú gây hại cho Chu Tước nên mới sai người xé bỏ? Nếu đúng như lời nha hoàn nói, rõ ràng là không có tâm hại người hoàn toàn là ý tốt. Nhưng tại sao lại làm vậy?
Xuyên qua con đường nhỏ, lại tới một dãy hành làng uốn khúc. Cứ theo phía đông mà đi, ước chừng khoảng nửa chung trà thì tới nơi.
Tiểu hoàn đứng trước căn phòng, thấp giọng nói: “Chủ nhân đã đợi lâu, thỉnh công tử mau vào.” Nói xong thì xoay đầu rời đi, chẳng mấy chốc thì mất dạng trong bóng đêm.
Thẩm Qua hơi do dự, không biết Châu Thuyền muốn làm gì. Tay đẩy cánh cửa, đợi cho mắt thích ứng với ánh sáng lúc này hắn mới phát hiện căn phòng tràn ngập ánh nến nhiều như sao trên trời, ở giữa có một bậc thang kéo dài cao tới năm thước dẫn đến một cái đài cao ở giữa phòng.
Ngồi ngay ngắn trên đài là một hắc y nữ tử, thân hình mảnh mai gầy yếu, mái tóc dài xỏa tung phía sau người, ánh sáng của những ngọn nến chiếu lên giống như một bông hoa màu đen đang nở rộ.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, bên môi lại thấp thoáng nụ cười, dù được che đậy nhưng dù ít dù nhiều cũng tỏa ra tà khí cổ quái.
“Khách quý từ xa mà đến, không thể tiếp đón cẩn thận, có chỗ nào thật lễ, xin thông cảm cho gia.”
Tiếng nói nữ tử khàn khàn, giống như lâu rồi cũng chưa mở miệng nên tiếng phát ra chữ được chữ mất.
Thẩm Qua đáp lễ: “Tại hạ là Thẩm Qua, mạo muội tới thăm, mong rằng Châu … tiền bối thứ lỗi.” Lúc nói đến danh hào của nàng, hắn có chút do dự, gọi là Châu cô nương, nàng hơn hắn đến 10 tuổi, có vẻ không được tôn trọng. Nhưng nàng ta cũng chưa kết hôn, không thể gọi là phu nhân đành phải xưng là tiền bối.
Châu Thuyền cười nhạt nói: “Bằng hữu đang ở ngoài cửa, sao không vào đi?”
Lời vừa nói ra khiến Thẩm Qua nghi hoặc, hắn đột nhiên giật mình thì thấy Chu Tước đang chậm rãi tiến vào phòng, đầu cúi xuống không dám nhìn hắn.
Quả nhiên, nàng không phải người ngoan ngoãn nghe lời. Biết rõ trên núi có hổ mà còn cắm đầu lao vào. Nàng xuất hiện thế này, Châu Thuyền lại có hận ý với hoàng hậu không biết sẽ xảy ra tại họa gì đây.
Thẩm Qua nắm chặt chuôi kiếm, chỉ đợi Châu Thuyền xuất chiêu sẽ lập tức cản lại.
Châu Thuyền vẫn an tĩnh ngồi trên đài cao, khẽ mỉm cười nhìn Chu Tước, sau đó mới chậm rãi nói: “Ngươi về rồi, ta chờ ngươi lâu quá.” Thanh âm khẩn thiết giống như nàng ta thật sự chờ đợi.
Khẳng định nàng ta đã lầm Chu Tước với Bích Phù hoàng hậu, nhưng không rõ vì sao lại không có hận ý mà ngữ khí giống như gặp mặt bạn cũ hàn huyên. Chu Tước xin lỗi lắc tay: “Kỳ thật … Kỳ thật ta không phải người ngươi nghĩ.”
Châu Thuyền nói: “Ngươi cho là ta nhận lầm ngươi thành ai ?”
Chu Tước không chút do dự đáp: “Bích Phù hoàng hậu”
Chu Thuyền cười khẽ: “Ta cũng không nhận lầm người”.
Chu Tước vừa lòng gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Châu Thuyền giương mắt nhìn Chu Tước chằm chằm, năm tháng vẫn không lưu lại dấu vết trên mặt nàng ta chỉ là thân hình kia rất gầy giống như một cái cây khô bị rút hết sinh khí. Nàng ta hơi co rúm khóe miệng: “Nhưng ta biết, ngươi là nàng cũng không phải là nàng.”
Chu Tước cau mày: “Ngươi khiến ta hồ đồ.”
“Ngày xưa Già Diệp tôn giả niêm hoa vi tiếu, một niệm thành Phật, một niệm thành ma. Thành Phật hoàn thị thành ma, tất cả chỉ tại ý niệm con người. Ngươi không phải là Tiêu Bích Phù, vì điều đó đã trong ý niệm của ngươi.” (Mọi người muốn biết thêm thì tham khảo http://www.budsas.org/uni/u-phatvathanhchung/pvtc-206.htm, kể về sự tích nhà Phật / Câu thành phật hoàn thị thành ma có nghĩa là thành Phật nhưng cũng thành ma)
Chu Tước nghe không hiểu: “Phật ý thâm sâu diệu ảo, có thể nói đơn giản hay không?”
Thẩm Qua nghe đến đó, lòng hắn trầm xuống, hắn vốn tin rằng Chu Tước không phải Bích Phù hoàng hậu, nhưng hôm nay lại bị nữ nhân này làm cho sự hoài nghi nổi lên. Nhưng Châu Thuyền vốn hận Bích Phù hoàng hậu, có lẽ nàng ta cố ý nói những lời này, không thể tiếp tục để nàng ta làm càn được. Vì thế hắn cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, chắp tay nói: “Châu tiền bối, chúng ta đến để báo cho ngươi biết một tiếng, Hoàng Tư Dị đại nhân có ý làm hại ngươi, ngươi cần phải cẩn thận.”
Nghe nói có người muốn hại mình, Châu Thuyền cũng không sợ hãi, nét mặt không thay đổi vẫn như trước thấp thoáng nụ cười . Nàng ta nghiêng đầu, cặp mắt trong sáng nhìn Thẩm Qua một cách thú vị: “Ngươi thích vị cô nương này ư?”
Đột nhiên bị một nữ nhân xa lạ vạch trần tâm sự của mình, trên mặt Thẩm Qua hơi ửng hồng.
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc.” Châu Thuyền lắc đầu nhè nhẹ thở dài, thanh âm khàn khàn cuối cùng như ẩn chứa cảm giác tiếc nuối.
Chu Tước thầm nghĩ: không biết nàng ta tiếc cái gì? Lại nghe Châu Thuyền tiếp tục nói: “Hết thảy chuyện yêu đương đều là do duyên phận, có hợp thì có ly, vô thường không ước định. Nhân duyên nhi hợp, nhân duyên nhi diệt. Chuyện trên thế gian, đại khái đều như vậy.” (Thuyết pháp Thập nhị nhân duyên trong đạo Phật).
Trong lòng Thẩm Qua tràn đầy tức giận, chúng ta có ý tốt đến báo cho ngươi biết có người hại ngươi, ngươi lại trù ếm chúng ta toàn điều xấu “vô thường không ước định” ,” nhân duyên nhi diệt”. Trên mặt hắn cũng không biến sắc, khóe miệng mỉm cười: “Châu tiền bối nhất định nhớ tới Hoàng Duy tiền bối nên trong lòng mơi bi thương phát ra lời đau khổ.”
Thần sắc Châu Thuyền vốn đang bình tĩnh, nhưng Hoàng Duy vốn là người nàng yêu cả đời, đột nhiên có người nhắc đến hắn, trên mặt cũng không giữ nổi vẻ an nhàn: “Hoàng Duy … Ngươi cũng biết chàng sao?”
Thẩm Qua cầm tay Chu Tước, thấp giọng nói: “Hắn đã chết.”
“Cái gì!” Châu Thuyền hét lớn, lảo đảo từ trên đài cao bước xuống, từng bước từng bước một vừa đi vừa quát: “Ngươi nói cái gì?”
Chu Tước bị thần sắc dữ tợn của nàng dọa cho sợ hãi bèn núp sau lưng Thẩm Qua. Thẩm Qua nhẹ giọng nói: “Hắn bị Hoàng công tử hạ bùa chú.”
Ánh mắt Châu Thuyền muốn nổ tung: “Ngươi nói thật sao”
Thẩm Qua kể lại chuyện Hoàng công tử kể lại mọi chuyện trong tranh, còn bỏ đi chuyện Hoàng Duy xả thân cứu hắn và Chu Tước.
Châu Thuyền nghe được Hoàng công tử vì bệnh của nàng ta nên nhẫn tâm hạ độc thúc thúc, không khỏi rơi lê, khóc ướt cả vạt áo. Lại nói “Oan nghiệt, oan nghiệt.”
Sau khi nghe được Hoàng Duy chết thảm thương như thế nào, thân hình nàng lảo đảo không chống đỡ nổi, cuối cùng đành ngã ngồi trên đất, khuôn mặt thống khổ bi thương, giống như đang chịu liệt hỏa thiêu đốt.
Nàng đối với Hoàng Duy là một tấm chân tình, tuy hắn từng làm nàng thương tâm nhưng sâu trong lòng nàng vẫn luôn cầu chúc hắn cả đời bình an khoái hoạt, Nay bỗng có người cho nàng biết hắn đã chết, nàng cảm thấy tuy không phải do chính tay mình giết hắn nhưng hắn cũng vì nàng mà chết. Cứ nghĩ như vậy buồn thương không chịu nổi.
Thẩm Qua thấy nàng ta ngồi trên mặt đất ai oán nức nở, bộ dạng như tiêu hồn phách tán. Vốn nghĩ nàng ta bị người mình yêu từ hôn sẽ sinh ra oán niệm với hắn ta, cả đời nàng chưa được hắn yêu bao giờ, nhưng hôm nay nghe được tin người đã chết, lại không kìm nổi bi thương, cũng đủ biết nàng ta thâm tình như thế nào. Nghĩ đến đây, cũng sinh lòng thương cảm với nàng. Công tử đang nghĩ kể nốt chuyện Hoàng công tử vì áy náy mà tự sát, nhưng nhìn nữ nhân gào thét trước mắt, một chữ cũng không thốt lên được.
Chu Tước không đành lòng cúi xuống an ủi nàng: “Người cũng đã mất, huống chi người chết không phải đã hết, qua cầu Nại Hà, uống một chén canh Mạnh Bà, hắn có thể đầu thai chuyển thế bắt đầu cuộc sống mới, đối với hắn mà nói cũng không phải không tốt.”
Thẩm Qua không biết nên khóc hay nên cười: nha đầu ngốc này, lúc người ta đang thương tâm sao có thể nói như vậy.
Quả nhiên, Châu Thuyền đang trong cơn u mê, trong lòng hỗn loạn cực kỳ ngước đầu lên nhìn Chu Tước, chỉ là ánh mắt không tập trung một chỗ mà như đang hồi tưởng thời thơ ấu cùng Hoàng Duy là hai đứa trẻ vô tư, thời gian ấm áp nhất cuộc đời, trên mặt nàng lộ ra nụ cười si ngốc mê mang. Bỗng nhiên khuôn mặt Hoàng công tử hiện ra, là một thiếu niên ân cần quan tâm chăm sóc mình, chuyện cũ ào ào kéo đên, thân mình run lên, tinh thần hồi phục lại, nàng nghĩ tới chuyện Hoàng Duy đã không còn trên thế gian, miệng vết thương lại một lần nứt toác ra.
Thẩm Qua cao giọng nói: “Châu tiền bối, Hoàng Duy tiền bối có lưu lại di thư cho đại ca của hắn, hắn có thể nói ra người nào đã hãm hại nhưng hắn lại không làm vậy. Ta nghĩ hắn cam tâm tình nguyện nghĩ chuyện này giống như số phận an bài, nhất định không hy vọng ngươi vì hắn mà thương tâm khổ sở.”
Châu Thuyền ngẩng đầu, khuôn mặt ràn rụa nước mắt, thanh âm nàng run rẩy: “Chàng … chàng thật sự nghĩ vậy sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook