Như Là Cố Nhân
-
Chương 16
Phan Dao Dao vừa nghe nói làm cho nàng xuyên không, thì lắc đầu như trống bỏi, cho thấy lập trường kiên quyết phản đối.
Vốn tưởng rằng đem chuyện xuyên không nói cho nàng nghe, nàng sẽ đồng ý, không nghĩ nàng sẽ phản ứng như vậy.
Thật vất vả mới nghĩ ra chủ ý này lại bị gạt đi, Chu Tước hận nghiến chặt răng.
“Lý do?”
“Cầm kỳ thi họa ta không biết, thi từ ca phú chỉ biết một ít, y học dược lý cũng không biết chút nào. Ta như thế này, xuyên không chính là tìm chết.”
Thì ra là vậy, Chu Tước nhẹ nhàng thở ra: “Đừng lo lắng, cho dù ngươi não tàn ngu ngốc, ích kỷ keo kiệt, chỉ cần chúng ta an bài cho ngươi một đại mỹ nam đối với ngươi thâm tình vô đối, ôn nhu, dung túng, phú quý nhiều tiền, thì cần gì cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú rồi y học dược lý. Tương lai của ngươi chính là cuộc sống mưa không đến đầu, nắng không đến mặt có người cơm bưng nước rót tận miệng, ngươi còn gì không hài lòng?”
“Không, không, không! Đây không phải chuyện ta nghĩ, ta yêu cha mẹ ta, anh chị em, bạn bè thân thích, còn có bạn học cùng trường, ta không muốn rời bỏ cuộc sống đó.”
Chu Tước dùng giọng điệu của một tỷ tỷ tri kỷ nói: “Bắt đầu một cuộc sống mới cũng không phải là không tốt.”
“Ngươi không cần lặp lại, ta rất thích cuộc sống hiện tại của ta.”
Đúng là rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt!
Giọng điệu của Chu Tước cứng rắn hơn: “Ta đã quyết định, ngươi không có quyền phản đối.” Dặn dò thuộc hạ, “Quỷ binh, mau đưa nàng đi đầu thai, nhớ kỹ phải lựa chọn thời điểm tốt, cho nàng cuộc sống không phải lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền, một đời vui vẻ.”
Lúc lôi Phan Dao Dao đi đầu thai, nàng vẫn giẫy dụa kêu la cái gì “Tắc trách”, “Phản đối cường quyền.” linh tinh, những lời nói cuối cùng phát ra từ chỗ đầu thai, một làn khói trắng mờ ảo tỏa ra, bóng dáng nàng biến mất khỏi quỷ giới âm minh.
Quỷ binh mang vẻ mặt mệt mỏi quay về, xoa xoa cái đầu vẫn còn đang bốc khói: “Cuối cùng cũng giải quyết xong phiền toái.”
Chu Tước rất hài lòng, lăn qua lộn lại trên nhuyễn tháp: “Thế giới thật là tươi đẹp. ” Bên bờ sông Tam sinh, hoa mạn châu sa tỏa ra ánh đỏ chói mắt, chiếu sáng khắp cõi u minh, lung linh tươi đẹp.
Nhìn cảnh quang giống như ánh sáng hoàng hôn trải dài khắp nơi, Chu Tước nghĩ nghĩ, hỏi: “Chọn cho nàng ta một người thật tốt, nàng có vừa lòng không?”
Quỷ binh đắc ý, cười tươi: “Đương nhiên. Nghe nói đời người có bốn việc vui, ta vì nàng mà chọn thời điểm rất thích hợp “đêm động phòng hoa chúc”, nàng xuyên không thì trở thành tân nương tử, hơn nữa nhà chồng lại rất giàu có. Theo như số mệnh này, phu quân của nàng sẽ một đời trung trinh, tuyệt không hai lòng.”
Chu Tước nghe xong rất vừa lòng: “Nghe nói nhân gian có nạn gái già, nàng ta không cần cố gắng đã được một phu quân tốt như vậy, ta nghĩ nàng sẽ rất vui vẻ.”
Quỷ binh gật đầu: “Đúng! Nếu nàng có thể gặp lại chúng ta, hẳn sẽ thành tâm cảm tạ ân đức của chúng ta. Lão Đại, ta cảm giác mình đã làm một việc thiện.”
Tiêu Tương quán, hiện tại.
Chu Tước phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Thật không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Trong tưởng tượng của nàng lúc gặp lại Phan Dao Dao sẽ có vẻ mặt biết ơn sâu sắc, phấn khích vui mừng, giống như một chiếc đèn phát ra đủ loại màu sắc, đủ loại biểu cảm lần lượt lóe lên trong đầu nàng.
Không biết nàng ta đang nghĩ gì, đầu tiên là né tránh, sau đó lại hồi phục tinh thần, tự tin nhìn lại Chu Tước.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Ngữ khí lãnh đạm, Chu Tước đương nhiên cảm nhận được hàn khí lởn vởn, nàng sẽ không kể cho nàng ta nghe sự thật, cho nên lấy đại cái cớ, “À, ta cải trang vi hành, thể nghiệm cuộc sống nhân gian.”
Phan Dao Dao lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
Mọi người trong quán trà đều bát quái chuyện hôn nhân của Từ công tử phong lưu, giàu có, ngoại trừ Bình tiên sinh, còn lại tất cả ánh mắt đều rọi vào ba người. Cũng phải khen ngợi Bình tiên sinh tuy cũng có tế bào nhiều chuyện, nhưng có thể nói hắn rất có đạo đức nghề nghiệp. Hắn đứng trên đài cao, nước miếng bay lung tung, thao thao bất tuyệt, về chuyện hắn nói cái gì, cũng chẳng có ai để ý?
Chu Tước hỏi: “Vậy ra, ngươi chính là phu nhân của Từ công tử?”
Phan Dao Dao nhíu đôi mày quyến rũ: “Từng là, bây giờ ta hy vọng ngươi gọi ta là bà chủ Phan.”
Chu Tước lại hỏi: “Ta nhớ một tháng trước ta mới sắp xếp cho ngươi tới đây. Hơn nữa thuộc hạ của ta cũng nói. ngươi tới vừa kịp lúc động phòng hoa chúc. Tại sao bây giờ lại muốn ly hôn?”
Phan Dao Dao nói: “Đối với ngươi là chuyện một tháng trước, nhưng với ta thì đã trải qua mười năm.”
Chu Tước cảm thán: “Xuyên không thật thú vị. Nhưng cho dù mười năm, ngươi vẫn rất xinh đẹp trẻ trung động lòng người.”
Phan Dao Dao cười châm chọc: “Phải không?”
Tuy nghe các nàng trò chuyện, nhưng lời các nàng nói Từ Ấu An một chữ cũng không hiểu, hắn sống chung với Phan Dao Dao đã mười năm, lúc nào thì quen biết vị Chu cô nương này?
“Hai người biết nhau?” Từ Ấu An nói ra nghi vấn của hắn.
“Biết.”
“Không biết.”
Hai vị cô nương trăm miệng một lời, nói “biết” là Chu Tước, nói “không biết” lại là Phan Dao Dao.
Nhìn vị này rồi lại nhìn vị kia, Từ Ấu An chóng cả mặt: “Cuối cùng là biết hay không biết?”
Chu Tước lắc đầu than nhẹ: “Ta thật không ngờ ngươi có thể nói không biết ta, ngươi quên ai cho ngươi cuộc sống hiện tại ư?”
Phan Dao Dao cười lạnh: “Ta một khắc cũng không quên, là ngươi đã phá hoại cuộc sống của ta.”
“Ngươi là đồ vong ơn phụ nghĩa.”
“Ngươi là thứ cường quyền bá đạo.”
Hai người gây sự, không ai nhường ai, chẳng bao lâu bụi đã bay mù mịt.
“Ngươi chính là đồ vong ơn phụ nghĩa, để ta nhắc cho ngươi nhớ, nếu không phải ta tìm được biện pháp giải quyết, bây giờ ngươi đã thành cô hồn dã quỷ, làm sao có thể trở lại dương gian, giống như hiện tại ngồi đây thảnh thơi nghe kể chuyện. Ngươi không biết ơn, tìm ta báo đáp thì thôi, ngược lại còn nói không quen ta. Ngươi đã quên mất ân nhân rồi hả.”
“Thi ân không vọng báo! Đạo lý này ta nghĩ thứ Quỷ hồn cường hào ác bá như ngươi sẽ không hiểu được. Mười năm trước, ngươi phá hủy tất cả của ta, phá hoại cuộc sống quen thuộc của ta. Ngươi để ta đến nơi xa lạ này, ngươi có biết ta bất lực ngỡ ngàng, ngươi có biết bắt đầu cuộc đời mới khổ như thế nào không? Đúng rồi, ta suýt nữa thì quên, ngươi chính là Quỷ hồn, làm sao có thể hiểu được thống khổ của loài người.”
Thế gian không có tự nhiên mà yêu, cũng không có tự nhiên mà hận.
Chu Tước tủi thân vì không được coi là người, rõ ràng là nàng giúp nàng ta trở về dương gian, tại sao lại biến thành sai trái? Cho dù đem việc này báo lên Diêm vương, hắn cũng không có biện pháp sửa lại chuyện này, Chu Tước khẳng định giải pháp của hắn và nàng giống nhau, chẳng qua là nàng, quỷ binh, hắc bạch vô thường có thể bị phạt. Ngay lúc đó, nàng chỉ có thể lén lút giải quyết, mới có thể cả nhà cùng vui. Bây giờ xem ra, cả nhà cùng vui, thì ra chỉ có mình nàng tưởng tượng.
“Còn oan uổng cho ngươi hả?” Phan Dao Dao tức giận nói: “Mười năm trước ngươi phá hủy cuộc sống của ta, bây giờ sau mười năm, ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, còn muốn phá một lần nữa sao? Thật có lỗi, ta sẽ không giống như trước kia không có sức phản kháng.” Nhìn về phía Từ Ấu An đang trợn mắt há miệng: “Cho nên, ngươi và nàng đang tìm hiểu nhau sao? Ta khuyên ngươi một câu, nàng không phải người tốt, ngươi vẫn nên bỏ chạy trước đi.”
Lời nói tức giận của nàng làm Từ Ấu An mừng rỡ như điên: “Ta không dám tin, Dao Dao, nàng vẫn còn quan tâm đến ta.” Xem ra kế hoạch của hắn có hiệu quả rồi.
“Ngươi không nên cho rằng lời nói của ta đều là thật.” Phan Dao Dao ánh mắt lóe lên, vẻ mặt đang nổi giận đùng đùng chợt chuyển biến, cười ngọt ngào: “Ta có hẹn với một người. Có câu chọn ngày không bằng gặp ngày, ta sẽ giới thiệu mọi người với nhau.”
Cẩm y công tử tóc dài được buộc lại bằng quan mão đi đến bên cạnh nàng, Phan Dao Dao đứng lên hỏi thăm ân cần, sau đó mới giới thiệu.
“Vị này chính là Thẩm công tử đến từ kinh thành, Thẩm công tử, hai vị này là ông chủ của Túy tiên lâu và nàng ta … Uhm, nữ quỷ bằng hữu.”
Tuy Thẩm công tử xuất hiện làm Từ Ấu An không vui, nhưng khi Phan Dao Dao giới thiệu Chu Tước nói nàng ta là “Nữ quỷ.” chứng tỏ nàng đang ghen, nhận thức được điều này làm hắn bắt đầu mở cờ trong bụng.
Trái ngược với Từ Ấu An đang toại nguyện, Chu Tước có vẻ rất ủ rũ, cho dù gặp gỡ người mới cũng không thể khiến nàng cao hứng. Nàng ngẩng đầu , chuẩn bị cùng Thẩm công tử chào hỏi.
Ai ngờ nàng vừa ngước đầu, gương mặt quen thuộc đập vào đôi mắt trong suốt của nàng, chủ nhân khuôn mặt đó từng khiến nàng cảm động, tình cảm dạt dào như xuân hoa thu nguyệt, nhưng sau mới biết tất cả đều là ảo ảnh như hoa ẩn trong gương, trăng nơi đáy nước.
Hắn, rõ ràng chính là công tử hội ngộ trong rừng rậm đã chia tay hai ngày trước.
Thẩm Qua đột nhiên gặp nàng cũng rất bất ngờ, trong mắt tỏa ra nhiều tia sáng lấp lánh như ánh nến trong đêm.
Hai người bọn họ, một đứng một ngồi, một ngước nhìn, một cúi xuống, điều giống nhau duy nhất chính là đều chăm chú nhìn vào mắt đối phương, sắc mặt phấn khích, nhất là Chu Tước, so với lúc gặp Phan Dao Dao càng đậm hơn, giống như kinh ngạc, giống như ảo mộng, lại như say đắm, thêm cả phẫn nộ, bất an và khó hiểu.
Phan Dao Dao và Từ Ấu An đều không phát hiện ra bọn họ bất thường, cả hai đang chăm chú nhìn mặt nhau, nội tâm dậy sóng khơi nguồn đủ loại tư vị mà có lẽ bản thân họ cũng không nhận ra, nhưng vẫn muốn giải mã cảm xúc trên mặt đối phương.
Thật lâu sau, Phan Dao Dao mới liếm liếm môi, phá vỡ bầu không khí trầm mặc giữa bốn người: “Ta còn chưa biết tên tiểu tình nhân của ngươi, cho nên mới đặt biệt danh để đùa, ông chủ Từ, ngươi không ngại ta gọi nàng là nữ quỷ chứ hả?”
Trong lòng như nở hoa, ngoài mặt lại cố nhịn cười, chỉ cần là việc Phan Dao Dao muốn, hắn sẽ dùng hết tâm tư làm cho nàng, huống chi đây là chuyện nhỏ. Từ Ấu An vừa định nói hắn không ngại, Thẩm Qua đã mở miệng, không rõ vui hay giận: “Tên của nàng là Chu Tước, bà chủ Phan cũng nên biết cư xử khéo léo lễ phép một chút.”
Nghe xong lời này, Phan Dao Dao mới cảm giác được sự kỳ lạ: “Như thế là sao, công tử biết nàng?”
Trầm Qua trả lời đơn giản: “Gặp nhau lúc bị lạc trong rừng.”
Sắc mặt Phan Dao Dao như vừa được khai sáng: “Thì ra là thế, chả trách công tử không mất một sợi lông cũng có thể ra khỏi khu rừng đó.”
Trầm Qua nhíu mày: “Hai người biết nhau?”
Phan Dao Dao vuốt vuốt tay: “Đã gặp trước đây.”
“Tại sao vẻ mặt ngươi như có thâm thù đại hận vậy?”
“Ta và nàng từng chơi nhau một trận, việc này nói đến thì dài, ta nghĩ công tử cũng không muốn nghe đâu.”
Một bên Phan Dao Dao và Trầm Qua một hỏi một đáp, bên này Từ Ấu An cũng cầm chiếc quạt xếp mở ra ngăn không cho đối phương nghe thấy, thấp giọng hỏi Chu Tước: “Sao lại thế này, ngươi cũng biết tên gian phu kia.”
Chu Tước vẫn còn trong trạng thái hoảng sợ: “Ta cũng muốn giải đáp thắc mắc của ngươi, nhưng bây giờ trong đầu ta loạn như ma, không thể suy nghĩ rõ ràng được.”
Thẩm Qua công tử, nghĩ không bao giờ .. gặp lại người này, tự nhiên lại hội ngộ. Lúc đó nàng tìm hết mọi cách để hỏi cho được tên hắn, vậy là đáp án lại có được từ miệng Phan Dao Dao, thật là mỉa mai. Hắn sau khi lợi dụng nàng, xem nàng giống như một quân cờ vứt bỏ trên thảo nguyên.
Đã vậy, tại sao lại xuất hiện ngay lúc này, là trùng hợp hay lại có âm mưu?
“Nhanh hồi phục tinh thần, địch nhân của ta ở ngay trước mặt, ngươi không thể khiến ta thất bại trong gang tấc nha.” Từ Ấu An lộ hai mắt sau chiếc quạt xếpm thấp giọng nghiêm túc nói với Chu Tước.
Chu Tước hoàn toàn không có phản ứng, chỉ lầm bà lầm bầm: “Uhm, trước tiên phải điều tra rõ mục đích của hắn.”
“Chuyện này cần tra sao? Ta cho rằng mục đích đã quá rõ ràng, hắn muốn câu dẫn nương tử của ta.”
Chu Tước ngửi ngửi trong không khí: “Cái gì vậy nhỉ? Tại sao lại nồng nặc mùi acid acetic?” (OMG! em khâm phục chị quá, còn biết hóa học nữa, dập ba lạy (`o´) , thề không chém!)
Đầu Từ Ấu An nổi hắc tuyến: “…”
Chu Tước cười gian: “Lại nữa rồi! Ghen không phải độc quyền của nữ nhân. Bộ dạng này của ngươi thực đáng yêu.”
“Nhưng … đáng yêu?” Từ Ấu An mở lớn miệng, rõ ràng không thích được khen như vậy. Một đại nam nhân, lại bị một nữ nhân hình dung là đáng yêu, đáng yêu không phải từ ngữ chuyên dùng cho con mèo nhỏ hay chó nhỏ sao?
“Tin ta đi, Thẩm Qua công tử tuyệt đối có âm mưu, ta biết hắn sẽ không để ý đến thứ không có giá trị lợi dụng. Trước phải tìm ra âm mưu quỷ kế của hắn, sau đó công bố khắp thiên hạ, để nương tử của ngươi thấy được bộ mặt thật của hắn, âm ngoan giả dối, nàng có thể cùng loại người vô lại như vậy ở chung một chỗ không? Chuyện này đối với ngươi trăm lợi vô hại, nhất cữ lưỡng tiện.”
Từ Ấu An vuốt cằm tự hỏi, ánh mắt cũng bắt đầu đánh giá Chu Tước, giống như đang cân nhắc lời nói của nàng có đáng tin hay không. Điều này làm cho Chu Tước ngồi thẳng dậy, nghiêm túc cố gắng tỏ vẻ mình rất đáng tin, trong lòng lại khó chịu: so với thông đồng làm bậy với giữ mình trong sạch, ta chọn cùng ngươi thông đồng làm bậy, đã vậy ngươi còn không tin tưởng ta.
Trong lòng Chu Tước đang hoang mang, sốt ruột đợi quyết định cuối cùng của Từ Ấu An, thì Thẩm công tử tủm tỉm cười nói: “Nếu mọi người đều quen biết nhau, không bằng ra ngoài tìm một tửu quán, nâng chén chúc mừng được không?”
Mọi người cũng không phản đối, quán trà cũng không phải địa điểm có thể đàm đạo, nhiều ánh mắt nhìn ngó như vậy, hơn nữa còn phát sáng lòe lòe, thật sự làm người khác cảm thấy không tự nhiên. Vốn cả quán trà đang căng lỗ tai lắng hóng chuyện, lúc nghe bọn họ phải đi, không khỏi thất vọng tràn trề. Bất quá, vở kịch ” Đại gia giàu nhất thành nam đại chiến với gian phu của vợ cũ” cũng đủ để họ về nhà bát quái vài ngày.
Từ Ấu An cảm thấy lúc này nhất thiết phải tỏ rõ địa vị chủ nhà của mình, “Không bằng đến Túy tiên lâu đi? Thẩm công tử là khách phương xa, ta là chủ nhà cũng không tránh được phải đón khách, giúp Thẩm công tử đón gió tẩy trần.”
Chu Tước còn chưa kịp lo lắng từ khi nào Từ Ấu An đã biến thành chủ gia đình, thì Phan Dao Dao đã tiếp lời: “Không ổn, Túy tiên lâu của ngươi chỉ có vài món ăn, không bằng đến Lưu tiên cư, đồ ăn đa dạng, cam đoan mỹ vị khiến công tử vừa lòng, mỹ tửu cũng thỏa sức mà uống.”
Thẩm Qua và Chu Tước liếc nhìn nhau, không ổn, hai người phải cẩn thận.
“Túy tiên lâu và Lưu tiên cư đều rất tốt, tuy nhiên ta nghe nói gần đây Đông hồ đang vào mùa hoa sen nở rộ, vốn định tìm thời gian thỉnh bằng hữu cùng thưởng thức, tương thỉnh bất như ngẫu ngộ, hôm nay gặp lại mọi người, chúng ta cùng nhau qua đó, thế nào?” Thẩm Qua nghĩ ra biện pháp cân bằng.
Vì tránh cảnh chiến tranh bùng nổ, Chu Tước vỗ tay tỏ vẻ đồng ý.
Vốn tưởng rằng đem chuyện xuyên không nói cho nàng nghe, nàng sẽ đồng ý, không nghĩ nàng sẽ phản ứng như vậy.
Thật vất vả mới nghĩ ra chủ ý này lại bị gạt đi, Chu Tước hận nghiến chặt răng.
“Lý do?”
“Cầm kỳ thi họa ta không biết, thi từ ca phú chỉ biết một ít, y học dược lý cũng không biết chút nào. Ta như thế này, xuyên không chính là tìm chết.”
Thì ra là vậy, Chu Tước nhẹ nhàng thở ra: “Đừng lo lắng, cho dù ngươi não tàn ngu ngốc, ích kỷ keo kiệt, chỉ cần chúng ta an bài cho ngươi một đại mỹ nam đối với ngươi thâm tình vô đối, ôn nhu, dung túng, phú quý nhiều tiền, thì cần gì cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú rồi y học dược lý. Tương lai của ngươi chính là cuộc sống mưa không đến đầu, nắng không đến mặt có người cơm bưng nước rót tận miệng, ngươi còn gì không hài lòng?”
“Không, không, không! Đây không phải chuyện ta nghĩ, ta yêu cha mẹ ta, anh chị em, bạn bè thân thích, còn có bạn học cùng trường, ta không muốn rời bỏ cuộc sống đó.”
Chu Tước dùng giọng điệu của một tỷ tỷ tri kỷ nói: “Bắt đầu một cuộc sống mới cũng không phải là không tốt.”
“Ngươi không cần lặp lại, ta rất thích cuộc sống hiện tại của ta.”
Đúng là rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt!
Giọng điệu của Chu Tước cứng rắn hơn: “Ta đã quyết định, ngươi không có quyền phản đối.” Dặn dò thuộc hạ, “Quỷ binh, mau đưa nàng đi đầu thai, nhớ kỹ phải lựa chọn thời điểm tốt, cho nàng cuộc sống không phải lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền, một đời vui vẻ.”
Lúc lôi Phan Dao Dao đi đầu thai, nàng vẫn giẫy dụa kêu la cái gì “Tắc trách”, “Phản đối cường quyền.” linh tinh, những lời nói cuối cùng phát ra từ chỗ đầu thai, một làn khói trắng mờ ảo tỏa ra, bóng dáng nàng biến mất khỏi quỷ giới âm minh.
Quỷ binh mang vẻ mặt mệt mỏi quay về, xoa xoa cái đầu vẫn còn đang bốc khói: “Cuối cùng cũng giải quyết xong phiền toái.”
Chu Tước rất hài lòng, lăn qua lộn lại trên nhuyễn tháp: “Thế giới thật là tươi đẹp. ” Bên bờ sông Tam sinh, hoa mạn châu sa tỏa ra ánh đỏ chói mắt, chiếu sáng khắp cõi u minh, lung linh tươi đẹp.
Nhìn cảnh quang giống như ánh sáng hoàng hôn trải dài khắp nơi, Chu Tước nghĩ nghĩ, hỏi: “Chọn cho nàng ta một người thật tốt, nàng có vừa lòng không?”
Quỷ binh đắc ý, cười tươi: “Đương nhiên. Nghe nói đời người có bốn việc vui, ta vì nàng mà chọn thời điểm rất thích hợp “đêm động phòng hoa chúc”, nàng xuyên không thì trở thành tân nương tử, hơn nữa nhà chồng lại rất giàu có. Theo như số mệnh này, phu quân của nàng sẽ một đời trung trinh, tuyệt không hai lòng.”
Chu Tước nghe xong rất vừa lòng: “Nghe nói nhân gian có nạn gái già, nàng ta không cần cố gắng đã được một phu quân tốt như vậy, ta nghĩ nàng sẽ rất vui vẻ.”
Quỷ binh gật đầu: “Đúng! Nếu nàng có thể gặp lại chúng ta, hẳn sẽ thành tâm cảm tạ ân đức của chúng ta. Lão Đại, ta cảm giác mình đã làm một việc thiện.”
Tiêu Tương quán, hiện tại.
Chu Tước phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Thật không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Trong tưởng tượng của nàng lúc gặp lại Phan Dao Dao sẽ có vẻ mặt biết ơn sâu sắc, phấn khích vui mừng, giống như một chiếc đèn phát ra đủ loại màu sắc, đủ loại biểu cảm lần lượt lóe lên trong đầu nàng.
Không biết nàng ta đang nghĩ gì, đầu tiên là né tránh, sau đó lại hồi phục tinh thần, tự tin nhìn lại Chu Tước.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Ngữ khí lãnh đạm, Chu Tước đương nhiên cảm nhận được hàn khí lởn vởn, nàng sẽ không kể cho nàng ta nghe sự thật, cho nên lấy đại cái cớ, “À, ta cải trang vi hành, thể nghiệm cuộc sống nhân gian.”
Phan Dao Dao lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
Mọi người trong quán trà đều bát quái chuyện hôn nhân của Từ công tử phong lưu, giàu có, ngoại trừ Bình tiên sinh, còn lại tất cả ánh mắt đều rọi vào ba người. Cũng phải khen ngợi Bình tiên sinh tuy cũng có tế bào nhiều chuyện, nhưng có thể nói hắn rất có đạo đức nghề nghiệp. Hắn đứng trên đài cao, nước miếng bay lung tung, thao thao bất tuyệt, về chuyện hắn nói cái gì, cũng chẳng có ai để ý?
Chu Tước hỏi: “Vậy ra, ngươi chính là phu nhân của Từ công tử?”
Phan Dao Dao nhíu đôi mày quyến rũ: “Từng là, bây giờ ta hy vọng ngươi gọi ta là bà chủ Phan.”
Chu Tước lại hỏi: “Ta nhớ một tháng trước ta mới sắp xếp cho ngươi tới đây. Hơn nữa thuộc hạ của ta cũng nói. ngươi tới vừa kịp lúc động phòng hoa chúc. Tại sao bây giờ lại muốn ly hôn?”
Phan Dao Dao nói: “Đối với ngươi là chuyện một tháng trước, nhưng với ta thì đã trải qua mười năm.”
Chu Tước cảm thán: “Xuyên không thật thú vị. Nhưng cho dù mười năm, ngươi vẫn rất xinh đẹp trẻ trung động lòng người.”
Phan Dao Dao cười châm chọc: “Phải không?”
Tuy nghe các nàng trò chuyện, nhưng lời các nàng nói Từ Ấu An một chữ cũng không hiểu, hắn sống chung với Phan Dao Dao đã mười năm, lúc nào thì quen biết vị Chu cô nương này?
“Hai người biết nhau?” Từ Ấu An nói ra nghi vấn của hắn.
“Biết.”
“Không biết.”
Hai vị cô nương trăm miệng một lời, nói “biết” là Chu Tước, nói “không biết” lại là Phan Dao Dao.
Nhìn vị này rồi lại nhìn vị kia, Từ Ấu An chóng cả mặt: “Cuối cùng là biết hay không biết?”
Chu Tước lắc đầu than nhẹ: “Ta thật không ngờ ngươi có thể nói không biết ta, ngươi quên ai cho ngươi cuộc sống hiện tại ư?”
Phan Dao Dao cười lạnh: “Ta một khắc cũng không quên, là ngươi đã phá hoại cuộc sống của ta.”
“Ngươi là đồ vong ơn phụ nghĩa.”
“Ngươi là thứ cường quyền bá đạo.”
Hai người gây sự, không ai nhường ai, chẳng bao lâu bụi đã bay mù mịt.
“Ngươi chính là đồ vong ơn phụ nghĩa, để ta nhắc cho ngươi nhớ, nếu không phải ta tìm được biện pháp giải quyết, bây giờ ngươi đã thành cô hồn dã quỷ, làm sao có thể trở lại dương gian, giống như hiện tại ngồi đây thảnh thơi nghe kể chuyện. Ngươi không biết ơn, tìm ta báo đáp thì thôi, ngược lại còn nói không quen ta. Ngươi đã quên mất ân nhân rồi hả.”
“Thi ân không vọng báo! Đạo lý này ta nghĩ thứ Quỷ hồn cường hào ác bá như ngươi sẽ không hiểu được. Mười năm trước, ngươi phá hủy tất cả của ta, phá hoại cuộc sống quen thuộc của ta. Ngươi để ta đến nơi xa lạ này, ngươi có biết ta bất lực ngỡ ngàng, ngươi có biết bắt đầu cuộc đời mới khổ như thế nào không? Đúng rồi, ta suýt nữa thì quên, ngươi chính là Quỷ hồn, làm sao có thể hiểu được thống khổ của loài người.”
Thế gian không có tự nhiên mà yêu, cũng không có tự nhiên mà hận.
Chu Tước tủi thân vì không được coi là người, rõ ràng là nàng giúp nàng ta trở về dương gian, tại sao lại biến thành sai trái? Cho dù đem việc này báo lên Diêm vương, hắn cũng không có biện pháp sửa lại chuyện này, Chu Tước khẳng định giải pháp của hắn và nàng giống nhau, chẳng qua là nàng, quỷ binh, hắc bạch vô thường có thể bị phạt. Ngay lúc đó, nàng chỉ có thể lén lút giải quyết, mới có thể cả nhà cùng vui. Bây giờ xem ra, cả nhà cùng vui, thì ra chỉ có mình nàng tưởng tượng.
“Còn oan uổng cho ngươi hả?” Phan Dao Dao tức giận nói: “Mười năm trước ngươi phá hủy cuộc sống của ta, bây giờ sau mười năm, ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, còn muốn phá một lần nữa sao? Thật có lỗi, ta sẽ không giống như trước kia không có sức phản kháng.” Nhìn về phía Từ Ấu An đang trợn mắt há miệng: “Cho nên, ngươi và nàng đang tìm hiểu nhau sao? Ta khuyên ngươi một câu, nàng không phải người tốt, ngươi vẫn nên bỏ chạy trước đi.”
Lời nói tức giận của nàng làm Từ Ấu An mừng rỡ như điên: “Ta không dám tin, Dao Dao, nàng vẫn còn quan tâm đến ta.” Xem ra kế hoạch của hắn có hiệu quả rồi.
“Ngươi không nên cho rằng lời nói của ta đều là thật.” Phan Dao Dao ánh mắt lóe lên, vẻ mặt đang nổi giận đùng đùng chợt chuyển biến, cười ngọt ngào: “Ta có hẹn với một người. Có câu chọn ngày không bằng gặp ngày, ta sẽ giới thiệu mọi người với nhau.”
Cẩm y công tử tóc dài được buộc lại bằng quan mão đi đến bên cạnh nàng, Phan Dao Dao đứng lên hỏi thăm ân cần, sau đó mới giới thiệu.
“Vị này chính là Thẩm công tử đến từ kinh thành, Thẩm công tử, hai vị này là ông chủ của Túy tiên lâu và nàng ta … Uhm, nữ quỷ bằng hữu.”
Tuy Thẩm công tử xuất hiện làm Từ Ấu An không vui, nhưng khi Phan Dao Dao giới thiệu Chu Tước nói nàng ta là “Nữ quỷ.” chứng tỏ nàng đang ghen, nhận thức được điều này làm hắn bắt đầu mở cờ trong bụng.
Trái ngược với Từ Ấu An đang toại nguyện, Chu Tước có vẻ rất ủ rũ, cho dù gặp gỡ người mới cũng không thể khiến nàng cao hứng. Nàng ngẩng đầu , chuẩn bị cùng Thẩm công tử chào hỏi.
Ai ngờ nàng vừa ngước đầu, gương mặt quen thuộc đập vào đôi mắt trong suốt của nàng, chủ nhân khuôn mặt đó từng khiến nàng cảm động, tình cảm dạt dào như xuân hoa thu nguyệt, nhưng sau mới biết tất cả đều là ảo ảnh như hoa ẩn trong gương, trăng nơi đáy nước.
Hắn, rõ ràng chính là công tử hội ngộ trong rừng rậm đã chia tay hai ngày trước.
Thẩm Qua đột nhiên gặp nàng cũng rất bất ngờ, trong mắt tỏa ra nhiều tia sáng lấp lánh như ánh nến trong đêm.
Hai người bọn họ, một đứng một ngồi, một ngước nhìn, một cúi xuống, điều giống nhau duy nhất chính là đều chăm chú nhìn vào mắt đối phương, sắc mặt phấn khích, nhất là Chu Tước, so với lúc gặp Phan Dao Dao càng đậm hơn, giống như kinh ngạc, giống như ảo mộng, lại như say đắm, thêm cả phẫn nộ, bất an và khó hiểu.
Phan Dao Dao và Từ Ấu An đều không phát hiện ra bọn họ bất thường, cả hai đang chăm chú nhìn mặt nhau, nội tâm dậy sóng khơi nguồn đủ loại tư vị mà có lẽ bản thân họ cũng không nhận ra, nhưng vẫn muốn giải mã cảm xúc trên mặt đối phương.
Thật lâu sau, Phan Dao Dao mới liếm liếm môi, phá vỡ bầu không khí trầm mặc giữa bốn người: “Ta còn chưa biết tên tiểu tình nhân của ngươi, cho nên mới đặt biệt danh để đùa, ông chủ Từ, ngươi không ngại ta gọi nàng là nữ quỷ chứ hả?”
Trong lòng như nở hoa, ngoài mặt lại cố nhịn cười, chỉ cần là việc Phan Dao Dao muốn, hắn sẽ dùng hết tâm tư làm cho nàng, huống chi đây là chuyện nhỏ. Từ Ấu An vừa định nói hắn không ngại, Thẩm Qua đã mở miệng, không rõ vui hay giận: “Tên của nàng là Chu Tước, bà chủ Phan cũng nên biết cư xử khéo léo lễ phép một chút.”
Nghe xong lời này, Phan Dao Dao mới cảm giác được sự kỳ lạ: “Như thế là sao, công tử biết nàng?”
Trầm Qua trả lời đơn giản: “Gặp nhau lúc bị lạc trong rừng.”
Sắc mặt Phan Dao Dao như vừa được khai sáng: “Thì ra là thế, chả trách công tử không mất một sợi lông cũng có thể ra khỏi khu rừng đó.”
Trầm Qua nhíu mày: “Hai người biết nhau?”
Phan Dao Dao vuốt vuốt tay: “Đã gặp trước đây.”
“Tại sao vẻ mặt ngươi như có thâm thù đại hận vậy?”
“Ta và nàng từng chơi nhau một trận, việc này nói đến thì dài, ta nghĩ công tử cũng không muốn nghe đâu.”
Một bên Phan Dao Dao và Trầm Qua một hỏi một đáp, bên này Từ Ấu An cũng cầm chiếc quạt xếp mở ra ngăn không cho đối phương nghe thấy, thấp giọng hỏi Chu Tước: “Sao lại thế này, ngươi cũng biết tên gian phu kia.”
Chu Tước vẫn còn trong trạng thái hoảng sợ: “Ta cũng muốn giải đáp thắc mắc của ngươi, nhưng bây giờ trong đầu ta loạn như ma, không thể suy nghĩ rõ ràng được.”
Thẩm Qua công tử, nghĩ không bao giờ .. gặp lại người này, tự nhiên lại hội ngộ. Lúc đó nàng tìm hết mọi cách để hỏi cho được tên hắn, vậy là đáp án lại có được từ miệng Phan Dao Dao, thật là mỉa mai. Hắn sau khi lợi dụng nàng, xem nàng giống như một quân cờ vứt bỏ trên thảo nguyên.
Đã vậy, tại sao lại xuất hiện ngay lúc này, là trùng hợp hay lại có âm mưu?
“Nhanh hồi phục tinh thần, địch nhân của ta ở ngay trước mặt, ngươi không thể khiến ta thất bại trong gang tấc nha.” Từ Ấu An lộ hai mắt sau chiếc quạt xếpm thấp giọng nghiêm túc nói với Chu Tước.
Chu Tước hoàn toàn không có phản ứng, chỉ lầm bà lầm bầm: “Uhm, trước tiên phải điều tra rõ mục đích của hắn.”
“Chuyện này cần tra sao? Ta cho rằng mục đích đã quá rõ ràng, hắn muốn câu dẫn nương tử của ta.”
Chu Tước ngửi ngửi trong không khí: “Cái gì vậy nhỉ? Tại sao lại nồng nặc mùi acid acetic?” (OMG! em khâm phục chị quá, còn biết hóa học nữa, dập ba lạy (`o´) , thề không chém!)
Đầu Từ Ấu An nổi hắc tuyến: “…”
Chu Tước cười gian: “Lại nữa rồi! Ghen không phải độc quyền của nữ nhân. Bộ dạng này của ngươi thực đáng yêu.”
“Nhưng … đáng yêu?” Từ Ấu An mở lớn miệng, rõ ràng không thích được khen như vậy. Một đại nam nhân, lại bị một nữ nhân hình dung là đáng yêu, đáng yêu không phải từ ngữ chuyên dùng cho con mèo nhỏ hay chó nhỏ sao?
“Tin ta đi, Thẩm Qua công tử tuyệt đối có âm mưu, ta biết hắn sẽ không để ý đến thứ không có giá trị lợi dụng. Trước phải tìm ra âm mưu quỷ kế của hắn, sau đó công bố khắp thiên hạ, để nương tử của ngươi thấy được bộ mặt thật của hắn, âm ngoan giả dối, nàng có thể cùng loại người vô lại như vậy ở chung một chỗ không? Chuyện này đối với ngươi trăm lợi vô hại, nhất cữ lưỡng tiện.”
Từ Ấu An vuốt cằm tự hỏi, ánh mắt cũng bắt đầu đánh giá Chu Tước, giống như đang cân nhắc lời nói của nàng có đáng tin hay không. Điều này làm cho Chu Tước ngồi thẳng dậy, nghiêm túc cố gắng tỏ vẻ mình rất đáng tin, trong lòng lại khó chịu: so với thông đồng làm bậy với giữ mình trong sạch, ta chọn cùng ngươi thông đồng làm bậy, đã vậy ngươi còn không tin tưởng ta.
Trong lòng Chu Tước đang hoang mang, sốt ruột đợi quyết định cuối cùng của Từ Ấu An, thì Thẩm công tử tủm tỉm cười nói: “Nếu mọi người đều quen biết nhau, không bằng ra ngoài tìm một tửu quán, nâng chén chúc mừng được không?”
Mọi người cũng không phản đối, quán trà cũng không phải địa điểm có thể đàm đạo, nhiều ánh mắt nhìn ngó như vậy, hơn nữa còn phát sáng lòe lòe, thật sự làm người khác cảm thấy không tự nhiên. Vốn cả quán trà đang căng lỗ tai lắng hóng chuyện, lúc nghe bọn họ phải đi, không khỏi thất vọng tràn trề. Bất quá, vở kịch ” Đại gia giàu nhất thành nam đại chiến với gian phu của vợ cũ” cũng đủ để họ về nhà bát quái vài ngày.
Từ Ấu An cảm thấy lúc này nhất thiết phải tỏ rõ địa vị chủ nhà của mình, “Không bằng đến Túy tiên lâu đi? Thẩm công tử là khách phương xa, ta là chủ nhà cũng không tránh được phải đón khách, giúp Thẩm công tử đón gió tẩy trần.”
Chu Tước còn chưa kịp lo lắng từ khi nào Từ Ấu An đã biến thành chủ gia đình, thì Phan Dao Dao đã tiếp lời: “Không ổn, Túy tiên lâu của ngươi chỉ có vài món ăn, không bằng đến Lưu tiên cư, đồ ăn đa dạng, cam đoan mỹ vị khiến công tử vừa lòng, mỹ tửu cũng thỏa sức mà uống.”
Thẩm Qua và Chu Tước liếc nhìn nhau, không ổn, hai người phải cẩn thận.
“Túy tiên lâu và Lưu tiên cư đều rất tốt, tuy nhiên ta nghe nói gần đây Đông hồ đang vào mùa hoa sen nở rộ, vốn định tìm thời gian thỉnh bằng hữu cùng thưởng thức, tương thỉnh bất như ngẫu ngộ, hôm nay gặp lại mọi người, chúng ta cùng nhau qua đó, thế nào?” Thẩm Qua nghĩ ra biện pháp cân bằng.
Vì tránh cảnh chiến tranh bùng nổ, Chu Tước vỗ tay tỏ vẻ đồng ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook