Như Khói Như Cát
-
Chương 86: Chuyện cũ như bài hát
Thời điểm đi ngang qua chiếc xe kia, Thi Tiêm Hồng đã nhìn thấy Khúc Như Bình, anh đang ngồi ở vị trí lái xe, ánh mắt đồng thời cũng đưa tới.
Sau cái nhìn ngắn ngủi giữa đôi bên, hai người đều dời đi tầm mắt.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Yên Đinh, Thi Tiêm Hồng đã ngửi thấy mùi hương trên người cậu.
Người khác thì khó có thể phát hiện ra, nhưng Thi Tiêm Hồng lại rất rõ ràng, đó là mùi tin tức tố của Khúc Như Bình.
Sau đó khi anh ta trở về, còn xem qua 《Gia Tộc Lâm Khách》một chút. Mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác của Khúc Như Bình cũng đã đủ để anh ta trên cơ bản kết luận được hai người có quan hệ gì.
—— “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Thi Tiêm Hồng lấy lại tinh thần: “Không có gì.”
“Sắc mặt cậu không được tốt lắm đâu, ” Lưu Chiêu Nguyệt lo lắng nói, “Mấy ngày nay đều như thế này, có phải là không thoải mái không?”
“Quả thật là như vậy.” Thi Tiêm Hồng xoa xoa gáy, “Hôm nay đóng phim có cảm giác gai gai đau đớn.”
“Tôi thấy hay là đừng kéo dài nữa, đâu cần thiết phải khổ sở như vậy.”
Thi Tiêm Hồng trầm mặc một lát, nói: “Như vậy thì trước hết xin nghỉ hai ngày đi, để tôi điều chỉnh bản thân một chút đã.”
Vì thế, trong hai ngày Thi Tiêm Hồng xin nghỉ, Quách Khải đã quay đến đoạn Tống Khanh Nhiêu chia tay với Thị Nam.
Cảnh này đối với Lục Yên Đinh mà nói rất đau khổ.
Trên kịch bản vốn không có tình tiết nào quá đau buồn cũng như vui vẻ, tất cả tình cảm đều được biểu đạt tương đối mập mờ. Thậm chí cả sau khi Thị Nam đưa ra lời chia tay, phản ứng của Tống Khanh Nhiêu cũng rất mờ nhạt, cậu giống như từ đầu đến cuối đều không tỉnh táo, bình tĩnh đến mức khiến người khó bề tin nổi.
Trước khi cảnh quay này diễn ra mấy ngày, Lục Yên Đinh một câu cũng không nói gì. Quách Khải dặn dò cậu vài câu, Lục Yên Đinh cũng chỉ gật đầu, trong đôi mắt không dung nạp thứ gì, lặng yên đến mức phảng phất như mất đi ý thức.
Tình huống của Du Cảnh Dương cũng không khá hơn chút nào, cậu ta ở bên ngoài thì bình tĩnh, nhưng lúc ở trong phòng lại kéo valy đi tới đi lui tìm cảm giác.
Ở tuần trước, khi bọn họ quay một cảnh trước cảnh chia tay này, Lục Yên Đinh vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc.
Cảnh đó quay vào thời điểm có một ngày trước khi đi làm, Tống Khanh Nhiêu tìm Thị Nam, lúc đó Thị Nam đã quyết tâm chia tay với cậu, chỉ là còn chưa nói với cậu mà thôi, vì vậy thái độ của Thị Nam khá là lạnh nhạt. Trong lòng Tống Khanh Nhiêu bất an, muốn tìm Thị Nam nói chuyện, Thị Nam lại đột nhiên thay đổi thái độ khác thường lôi kéo cậu hôn một cách mãnh liệt. Đợi đến khi Tống Khanh Nhiêu bị hôn đến động tình, Thị Nam lại buông cậu ra, ngữ khí bình thản nhắc nhở cậu đi làm. Trước khi đi Thị Nam còn hỏi Tống Khanh Nhiêu khi nào rảnh, muốn cùng cậu về Nam thôn một chuyến. Cậu đáp lại gần đây không có thời gian, Thị Nam ngơ ngẩn nhìn cậu, rồi nói lời tạm biệt.
Tống Khanh Nhiêu không thể cái gì cũng không biết.
Tâm tư của cậu tinh tế là thế, thật ra cũng sớm đoán được ra khả năng này, thế nhưng cậu đang lừa gạt chính bản thân mình.
Lục Yên Đinh biết nhân vật của mình sẽ rất không được lòng khán giả, nhưng đến tận lúc này cậu mới phát hiện, cậu đang làm một việc mất công tốn sức mà không đổi được kết quả tốt đẹp nào.
Đừng nói là khán giả, ngay chính Tống Khanh Nhiêu cũng không thích bản thân mình.
Một người không biết yêu bản thân mình sao có thể yêu được người khác đây?
Lục Yên Đinh đang trầm tư, trong lúc vô tình lại bắt gặp ánh mắt của Du Cảnh Dương. Cậu ta có lẽ cũng đang tìm cảm giác, vì vậy ánh mắt cũng trở nên trống rỗng lạnh lùng.
Lục Yên Đinh nhanh chóng dời đi tầm mắt.
Không có ai chú ý tới cậu, vì vậy Lục Yên Đinh vươn tay ra lau đi đôi mắt.
Trong kịch bản không cần cậu phải khóc, Lục Yên Đinh hết lần này tới lần khác đều nhắc nhở mình như vậy.
—— “A!”
Tống Khanh Nhiêu tan tầm trở về, nhìn thấy Thị Nam đang chuẩn bị cho mình một bàn đồ ăn lớn.
Cậu do dự, dè dặt nói: “Em ăn rồi.”
Thị Nam dựa lưng vào ghế ngồi, không hề tức giận mà trả lời: “Anh biết, chỉ là anh muốn làm thôi.”
Thị Nam thấp giọng nói: “Em đến đây đi, chúng ta nói chuyện.”
Tống Khanh Nhiêu hơi nhíu lông mày lại, cậu tháo caravat, đi qua chỗ Thị Nam rồi ngồi xuống.
Thị Nam nhìn cậu nói: “Anh đã nghĩ kỹ rồi.”
Tống Khanh Nhiêu cầm đũa, ngước mắt lên hỏi: “Nghĩ kỹ cái gì?”
Thị Nam buông thõng tay xuống: “Hai ngày nay anh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, vẫn là xác định suy nghĩ này.”
“Anh và em quả thật không hợp nhau, từ khi bắt đầu đã vậy, bây giờ lại càng vậy,” Thị Nam múc cho cậu bát canh, động tác ôn nhu nhưng lời nói ra lại nguội lạnh, “Hay là ngừng lại thôi.”
“Chia tay đi, ngày mai anh sẽ dọn ra ngoài.”
Tống Khanh Nhiêu mông lung hơi khẽ nhếch miệng lên, nghe thấy rất rõ mà lại vừa giống như không có gì là rõ ràng cả.
Thị Nam đã vạch địch xong chuyện sau này, những câu nói này cậu ta đã nghĩ qua vô số lần, lúc này đây nói ra cực kỳ trôi chảy: “Phòng này là thuê cùng nhau, sau khi anh đi em có thể tìm người khác thuê cùng. Chỗ này gần công ty em, để anh dọn đi thì thích hợp hơn.”
“À?” Tống Khanh Nhiêu bỗng nhiên trở nên ngu ngốc, miệng lưỡi cậu vụng về đáp lại, “Phải.”
Tay cậu nắm lầy quần áo: “Phải…”
Sau đó Thị Nam còn nói thêm gì đó, cậu đều không nói ra được một câu đầy đủ nào nữa.
Bữa cơm này không ai ăn tiếp được nữa, sau khi kết thúc, Thị Nam đi rửa bát rồi trở về phòng mình bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tống Khanh Nhiêu đứng ở bên cạnh nhìn Thị Nam dọn đồ, thỉnh thoảng sẽ phụ một tay đưa cái này dọn cái kia. Cậu hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không có hồn, biểu tình giống nhứ một đứa bé, có loại cảm giác hồ đồ không biết làm sao.
Sau đó mỗi người đều về phòng mình đi ngủ.
Thị Nam không sao ngủ được, sáng hôm sau đã dậy từ rất sớm lúc bước ra khỏi phòng mình đã nhìn thấy Tống Khanh Nhiêu đang ngồi trên ghế sopha.
“Dậy sớm thế.” Thị Nam nói một câu, nhận lấy cốc nước.
Tống Khanh Nhiêu nhìn Thị Nam vẫn còn mặc áo ngủ đang uống nước, cậu cảm thấy đây giống như chỉ là một buổi sáng bình thường, hai người họ cùng nhau thu dọn rồi lần lượt rời khỏi nhà. Đến buổi tối, bọn họ vẫn còn gặp lại nhau ở đây.
Đây chẳng qua chỉ là một ngày rất bình thường, rồi Thị Nam sẽ trở về, bọn họ vẫn ở bên nhau như cũ.
Cậu hé miệng ra nhưng không nói nên lời.
Cuối cùng khi tìm được từ ngữ, Tống Khanh Nhiêu lại khô khan hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Mặc quần áo xong thì đi.”
Nhanh như vậy à…
Tống Khanh Nhiêu lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt, tròng mắt của cậu chấn động, ngón tay ngứa ngáy, ngoài miệng kinh ngạc đáp lại: “Ờ.”
“Em…” Cậu hắng giọng một cái, “Em tiễn anh, tiễn anh.”
Thị Nam trả lời ngắn gọn: “Được.”
Sau đó Thị Nam kéo valy ra, Tống Khanh Nhiêu hỏi: “Anh đã tìm được phòng chưa?”
“Ừ, vừa mới tìm được xong.”
Kế hoạch chu toàn như vậy ư. Tống Khanh Nhiêu vô thức nghĩ.
Hai người họ trong một buổi sáng sớm, người trước người sau rời khỏi căn nhà.
Tống Khanh Nhiêu cảm thấy mình dường như trong một giấc mộng. Khi cậu đứng chờ ở bến xe buýt, Tống Khanh Nhiêu cảm thấy mình hoàn toàn mất đi phương hướng.
Mãi cho đến khi xe đến.
Thị Nam phải đi rồi, Tống Khanh Nhiêu đột nhiên có hơi hoảng hốt.
Cậu bước lên, nắm chặt lấy tay Thị Nam.
Thị Nam cũng không tránh ra, chỉ là nhìn vào bàn tay của cậu rồi lại liếc nhìn bên cạnh người thưa thớt nói: “Bọn họ đều đang nhìn em đó.”
Nghe thấy câu nói này, giống như gai nhọn đau đớn, Tống Khanh Nhiêu đột nhiên rụt tay lại.
Bầu trời vốn mù mịt bỗng nhiên lại trời quang mây tạnh, giống như lằn ranh giới, xe buýt đang hướng về nơi đầy ánh sáng, càng lúc càng xa.
Thị Nam vẫn rời đi rồi.
Cậu nhìn thấy người ấy cứ như vậy bước ra khỏi cuộc sống của mình.
…
…
Cảnh này phải diễn ba lần mới qua, một trong những nguyên nhân chính là Lục Yên Đinh thường không khống chế được nước mắt.
Quách Khải kiên nhẫn lặp lại với cậu: “Đoạn này không cần phải phản ứng mạnh như vậy, cảnh giới cao nhất của đau thương chính là không một tiếng động, cậu căn bản là chưa từng ngẫm lại chuyện này vì sao lại thành ra như thế, cái kéo tay cuối cùng kia là lần giãy dụa duy nhất của nhân vật, cậu đã biết chưa.”
Lục Yên Đinh gật đầu, lau nước mũi của mình, rồi nói: “Tôi biết rồi đạo diễn, để tôi tự suy nghĩ một lát.”
Sau khi diễn qua cảnh kia, Lục Yên Đinh không có cảm giác kết thúc, cậu gần đây càng ngày phải mất rất nhiều thời gian mới tạm thoát được vai, cậu cảm thấy bản thân không hề vui vẻ một chút nào. Theo thời gian đóng phim lâu ngày, ước nguyện ban đầu của cậu đã thay đổi. Trước đây cậu cho rằng, có thể được đóng phim là cậu đã vui vẻ, đã mãn nguyện rồi.
Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa.
Nhạy cảm ngay từ khi sinh ra, người như vậy, không có cách nào vừa làm việc này lại nghĩ đến việc khác được, bọn họ bất luận làm cái gì đều không thể ngừng lại suy nghĩ, tất cả sóng lớn mãnh liệt của tâm tình đều quấy nhiễu người như vậy mỗi phút mỗi giây không có một khắc thanh tịnh.
Mất mát có khi là bản chất của những con người này.
Ngày đó quay đến tận nửa đêm, sau khi Quách Khải quay xong vài cảnh độc diễn của Du Cảnh Dương, liền cùng Lục Yên Đinh hàn huyên vài câu.
“Ngày mai quay đoạn trả phòng, đến ngày kia sẽ quay đoạn trang ba mươi chín.”
Nghe thấy Quách Khải nói như vậy, Lục Yên Đinh liền lật kịch bản đến trang kia.
Nội dung đơn giản, Tống Khanh Nhiêu hoài nghi Thị Nam đang ở bên người phụ nữ khác nên mới rời đi.
Găng tay trắng của Quách Khải mấy ngày nay đã bị mài mòn đến rách cả rồi, chỉ có thể dựa vào mấy ngón tay chưa rách mà thôi, ông ta lấy điếu thuốc dắt sau tai xuống, hỏi: “Cậu nghĩ như thế nào?”
“Tôi không biết đạo diễn muốn quay thế nào,” Lục Yên đinh thẳng thắn nói, “Tình tiết này tôi thấy có hơi tầm thường quá, có vẻ như chỉ là một đoạn bắt buộc phải xảy ra trong mỗi một cuộc tình nào đó mà thôi.”
“Tôi cũng không có ý định dùng chiêu trò gì mới.” Quách Khải khua khua tay, ho khan vài tiếng lại nhả ra vài vòng khói: “Nhưng những lần ghen tuông trước của bọn họ không đau đớn như lần này, đây mới là đã mất rồi không tìm về được nữa. Mà cậu có biết cái gì là đặc biệt nhất không?”
Lục Yên Đinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu ta đối với đề tài song tính rất nhạy cảm, vì vậy khi cậu ta đoán Thị Nam cùng với người phụ nữ khác có quan hệ, bản thân mình là người bị bỏ rơi rồi thì đó chính là cách nghĩ tuyệt vọng nhất.”
“Ừ,” Quách Khải tán thành gật gật đầu, “Tôi cũng nghĩ là cậu sẽ đoán được, cậu gần đây càng lúc càng vào trạng thái nhân vật rồi.”
Quách Khải đang khen cậu.
Đây là chút niềm vui duy nhất trong ngày của Lục Yên Đinh, nhưng cậu cũng không để mình cười quá tươi, chỉ là khẽ mím môi lại mỉm cười, vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào đã nhìn thấy Quách Khải đứng lên, chỉ vào cậu nói: “Trở về rồi thì nghĩ cho kỹ xem, tranh thủ để ngày kia quay một lần là xong, tôi đi vệ sinh cái đã.”
Quách Khải là một người bận rộn, vừa mới đứng dậy, liền có đến mấy người vây đến, một nhóm người mồm năm miệng mười thảo luận các loại vấn đề. Lục Yên Đinh phát hiện ra mình cũng ao ước trở thành một người bận rộn như vậy, cậu quan sát một lát rồi lạc vào trong mớ suy nghĩ bòng bong của chính mình.
Thi Tiêm Hồng…
Tay của Lục Yên Đinh xẹt qua kịch bản, cảnh như vậy, khiến cậu rất khó không nghĩ đến Thi Tiêm Hồng.
Thôi bỏ đi, đó là hai chuyện khác nhau, không thể lúc nào cũng mượn tác động của ngoại lực để nhập diễn được. Lục Yên Đinh gõ tay lên kịch bản mấy lần, cậu đã quyết định, cho dù vai diễn này cậu có diễn hỏng cũng không thể làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của cậu và Khúc Như Bình.
Cậu nhất định phải học được cách không chế cảm xúc của bản thân.
Tiểu Triệu đi cùng Lục Yên Đinh đến cửa phía Đông chờ tài xế đánh xe đến. Lục Yên Đinh nhìn ra được sự mệt mỏi của cô ấy, bèn nói: “Lần nào mà phải quay đến khuya quá thì cô cứ về trước đi.”
“Thế không được đâu.” Tiểu Triệu dụi mắt, cười nói, “Sắp đến Tết rồi, đêm ba mươi mọi người vẫn phải quay phim sao anh?”
“Cũng có thể.” Lục Yên Đinh nói mà không để ý lắm, cậu nhìn lên bầu trời trống trải, trầm ngâm, “Sắp đến Tết rồi mà vẫn chưa có tuyết rơi.”
Tiểu Triệu còn chưa kịp cùng cậu cảm thán thì đã nhận được điện thoại của tài xế, cô nói chuyện vài câu rồi móc điện thoại của Lục Yên Đinh ra khỏi túi đưa cho cậu, dặn dò, “Có chút chuyện nên tôi phải qua đó xem thế nào, anh ở đây chờ nhé, tôi đi rồi về ngay.”
Lúc chuẩn bị đi Tiểu Triệu rất không yên tâm, thấy đứng cách Lục Yên Đinh có vài nhân viên đứng đó, lúc này mới rời đi.
Lục Yên Đinh nhận lấy điện thoại của mình xong liền có cảm giác không chân thực cho lắm.
Cậu chợt nhớ tới, mấy hôm trước mình còn đòi điện thoại từ chỗ Tiểu Triệu cơ mà.
Hình như đã quá lâu không còn xem điện thoại nữa, gần đây vẫn luôn không có thời gian, tối về chỉ đọc kịch bản một lát là cậu ngủ luôn, buổi sáng trên đường đến nơi quay phim cũng ngủ gật trên xe.
Lục Yên Đinh mở weibo ra, nhấn vào bảng hot search.
Cậu mấy nay chỉ tập trung vào cuộc sống và công việc đóng phim, mà không biết thế giới bên ngoài đã sớm long trời lở đất đến mức nào.
Sau cái nhìn ngắn ngủi giữa đôi bên, hai người đều dời đi tầm mắt.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Yên Đinh, Thi Tiêm Hồng đã ngửi thấy mùi hương trên người cậu.
Người khác thì khó có thể phát hiện ra, nhưng Thi Tiêm Hồng lại rất rõ ràng, đó là mùi tin tức tố của Khúc Như Bình.
Sau đó khi anh ta trở về, còn xem qua 《Gia Tộc Lâm Khách》một chút. Mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác của Khúc Như Bình cũng đã đủ để anh ta trên cơ bản kết luận được hai người có quan hệ gì.
—— “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Thi Tiêm Hồng lấy lại tinh thần: “Không có gì.”
“Sắc mặt cậu không được tốt lắm đâu, ” Lưu Chiêu Nguyệt lo lắng nói, “Mấy ngày nay đều như thế này, có phải là không thoải mái không?”
“Quả thật là như vậy.” Thi Tiêm Hồng xoa xoa gáy, “Hôm nay đóng phim có cảm giác gai gai đau đớn.”
“Tôi thấy hay là đừng kéo dài nữa, đâu cần thiết phải khổ sở như vậy.”
Thi Tiêm Hồng trầm mặc một lát, nói: “Như vậy thì trước hết xin nghỉ hai ngày đi, để tôi điều chỉnh bản thân một chút đã.”
Vì thế, trong hai ngày Thi Tiêm Hồng xin nghỉ, Quách Khải đã quay đến đoạn Tống Khanh Nhiêu chia tay với Thị Nam.
Cảnh này đối với Lục Yên Đinh mà nói rất đau khổ.
Trên kịch bản vốn không có tình tiết nào quá đau buồn cũng như vui vẻ, tất cả tình cảm đều được biểu đạt tương đối mập mờ. Thậm chí cả sau khi Thị Nam đưa ra lời chia tay, phản ứng của Tống Khanh Nhiêu cũng rất mờ nhạt, cậu giống như từ đầu đến cuối đều không tỉnh táo, bình tĩnh đến mức khiến người khó bề tin nổi.
Trước khi cảnh quay này diễn ra mấy ngày, Lục Yên Đinh một câu cũng không nói gì. Quách Khải dặn dò cậu vài câu, Lục Yên Đinh cũng chỉ gật đầu, trong đôi mắt không dung nạp thứ gì, lặng yên đến mức phảng phất như mất đi ý thức.
Tình huống của Du Cảnh Dương cũng không khá hơn chút nào, cậu ta ở bên ngoài thì bình tĩnh, nhưng lúc ở trong phòng lại kéo valy đi tới đi lui tìm cảm giác.
Ở tuần trước, khi bọn họ quay một cảnh trước cảnh chia tay này, Lục Yên Đinh vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc.
Cảnh đó quay vào thời điểm có một ngày trước khi đi làm, Tống Khanh Nhiêu tìm Thị Nam, lúc đó Thị Nam đã quyết tâm chia tay với cậu, chỉ là còn chưa nói với cậu mà thôi, vì vậy thái độ của Thị Nam khá là lạnh nhạt. Trong lòng Tống Khanh Nhiêu bất an, muốn tìm Thị Nam nói chuyện, Thị Nam lại đột nhiên thay đổi thái độ khác thường lôi kéo cậu hôn một cách mãnh liệt. Đợi đến khi Tống Khanh Nhiêu bị hôn đến động tình, Thị Nam lại buông cậu ra, ngữ khí bình thản nhắc nhở cậu đi làm. Trước khi đi Thị Nam còn hỏi Tống Khanh Nhiêu khi nào rảnh, muốn cùng cậu về Nam thôn một chuyến. Cậu đáp lại gần đây không có thời gian, Thị Nam ngơ ngẩn nhìn cậu, rồi nói lời tạm biệt.
Tống Khanh Nhiêu không thể cái gì cũng không biết.
Tâm tư của cậu tinh tế là thế, thật ra cũng sớm đoán được ra khả năng này, thế nhưng cậu đang lừa gạt chính bản thân mình.
Lục Yên Đinh biết nhân vật của mình sẽ rất không được lòng khán giả, nhưng đến tận lúc này cậu mới phát hiện, cậu đang làm một việc mất công tốn sức mà không đổi được kết quả tốt đẹp nào.
Đừng nói là khán giả, ngay chính Tống Khanh Nhiêu cũng không thích bản thân mình.
Một người không biết yêu bản thân mình sao có thể yêu được người khác đây?
Lục Yên Đinh đang trầm tư, trong lúc vô tình lại bắt gặp ánh mắt của Du Cảnh Dương. Cậu ta có lẽ cũng đang tìm cảm giác, vì vậy ánh mắt cũng trở nên trống rỗng lạnh lùng.
Lục Yên Đinh nhanh chóng dời đi tầm mắt.
Không có ai chú ý tới cậu, vì vậy Lục Yên Đinh vươn tay ra lau đi đôi mắt.
Trong kịch bản không cần cậu phải khóc, Lục Yên Đinh hết lần này tới lần khác đều nhắc nhở mình như vậy.
—— “A!”
Tống Khanh Nhiêu tan tầm trở về, nhìn thấy Thị Nam đang chuẩn bị cho mình một bàn đồ ăn lớn.
Cậu do dự, dè dặt nói: “Em ăn rồi.”
Thị Nam dựa lưng vào ghế ngồi, không hề tức giận mà trả lời: “Anh biết, chỉ là anh muốn làm thôi.”
Thị Nam thấp giọng nói: “Em đến đây đi, chúng ta nói chuyện.”
Tống Khanh Nhiêu hơi nhíu lông mày lại, cậu tháo caravat, đi qua chỗ Thị Nam rồi ngồi xuống.
Thị Nam nhìn cậu nói: “Anh đã nghĩ kỹ rồi.”
Tống Khanh Nhiêu cầm đũa, ngước mắt lên hỏi: “Nghĩ kỹ cái gì?”
Thị Nam buông thõng tay xuống: “Hai ngày nay anh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, vẫn là xác định suy nghĩ này.”
“Anh và em quả thật không hợp nhau, từ khi bắt đầu đã vậy, bây giờ lại càng vậy,” Thị Nam múc cho cậu bát canh, động tác ôn nhu nhưng lời nói ra lại nguội lạnh, “Hay là ngừng lại thôi.”
“Chia tay đi, ngày mai anh sẽ dọn ra ngoài.”
Tống Khanh Nhiêu mông lung hơi khẽ nhếch miệng lên, nghe thấy rất rõ mà lại vừa giống như không có gì là rõ ràng cả.
Thị Nam đã vạch địch xong chuyện sau này, những câu nói này cậu ta đã nghĩ qua vô số lần, lúc này đây nói ra cực kỳ trôi chảy: “Phòng này là thuê cùng nhau, sau khi anh đi em có thể tìm người khác thuê cùng. Chỗ này gần công ty em, để anh dọn đi thì thích hợp hơn.”
“À?” Tống Khanh Nhiêu bỗng nhiên trở nên ngu ngốc, miệng lưỡi cậu vụng về đáp lại, “Phải.”
Tay cậu nắm lầy quần áo: “Phải…”
Sau đó Thị Nam còn nói thêm gì đó, cậu đều không nói ra được một câu đầy đủ nào nữa.
Bữa cơm này không ai ăn tiếp được nữa, sau khi kết thúc, Thị Nam đi rửa bát rồi trở về phòng mình bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tống Khanh Nhiêu đứng ở bên cạnh nhìn Thị Nam dọn đồ, thỉnh thoảng sẽ phụ một tay đưa cái này dọn cái kia. Cậu hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không có hồn, biểu tình giống nhứ một đứa bé, có loại cảm giác hồ đồ không biết làm sao.
Sau đó mỗi người đều về phòng mình đi ngủ.
Thị Nam không sao ngủ được, sáng hôm sau đã dậy từ rất sớm lúc bước ra khỏi phòng mình đã nhìn thấy Tống Khanh Nhiêu đang ngồi trên ghế sopha.
“Dậy sớm thế.” Thị Nam nói một câu, nhận lấy cốc nước.
Tống Khanh Nhiêu nhìn Thị Nam vẫn còn mặc áo ngủ đang uống nước, cậu cảm thấy đây giống như chỉ là một buổi sáng bình thường, hai người họ cùng nhau thu dọn rồi lần lượt rời khỏi nhà. Đến buổi tối, bọn họ vẫn còn gặp lại nhau ở đây.
Đây chẳng qua chỉ là một ngày rất bình thường, rồi Thị Nam sẽ trở về, bọn họ vẫn ở bên nhau như cũ.
Cậu hé miệng ra nhưng không nói nên lời.
Cuối cùng khi tìm được từ ngữ, Tống Khanh Nhiêu lại khô khan hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Mặc quần áo xong thì đi.”
Nhanh như vậy à…
Tống Khanh Nhiêu lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt, tròng mắt của cậu chấn động, ngón tay ngứa ngáy, ngoài miệng kinh ngạc đáp lại: “Ờ.”
“Em…” Cậu hắng giọng một cái, “Em tiễn anh, tiễn anh.”
Thị Nam trả lời ngắn gọn: “Được.”
Sau đó Thị Nam kéo valy ra, Tống Khanh Nhiêu hỏi: “Anh đã tìm được phòng chưa?”
“Ừ, vừa mới tìm được xong.”
Kế hoạch chu toàn như vậy ư. Tống Khanh Nhiêu vô thức nghĩ.
Hai người họ trong một buổi sáng sớm, người trước người sau rời khỏi căn nhà.
Tống Khanh Nhiêu cảm thấy mình dường như trong một giấc mộng. Khi cậu đứng chờ ở bến xe buýt, Tống Khanh Nhiêu cảm thấy mình hoàn toàn mất đi phương hướng.
Mãi cho đến khi xe đến.
Thị Nam phải đi rồi, Tống Khanh Nhiêu đột nhiên có hơi hoảng hốt.
Cậu bước lên, nắm chặt lấy tay Thị Nam.
Thị Nam cũng không tránh ra, chỉ là nhìn vào bàn tay của cậu rồi lại liếc nhìn bên cạnh người thưa thớt nói: “Bọn họ đều đang nhìn em đó.”
Nghe thấy câu nói này, giống như gai nhọn đau đớn, Tống Khanh Nhiêu đột nhiên rụt tay lại.
Bầu trời vốn mù mịt bỗng nhiên lại trời quang mây tạnh, giống như lằn ranh giới, xe buýt đang hướng về nơi đầy ánh sáng, càng lúc càng xa.
Thị Nam vẫn rời đi rồi.
Cậu nhìn thấy người ấy cứ như vậy bước ra khỏi cuộc sống của mình.
…
…
Cảnh này phải diễn ba lần mới qua, một trong những nguyên nhân chính là Lục Yên Đinh thường không khống chế được nước mắt.
Quách Khải kiên nhẫn lặp lại với cậu: “Đoạn này không cần phải phản ứng mạnh như vậy, cảnh giới cao nhất của đau thương chính là không một tiếng động, cậu căn bản là chưa từng ngẫm lại chuyện này vì sao lại thành ra như thế, cái kéo tay cuối cùng kia là lần giãy dụa duy nhất của nhân vật, cậu đã biết chưa.”
Lục Yên Đinh gật đầu, lau nước mũi của mình, rồi nói: “Tôi biết rồi đạo diễn, để tôi tự suy nghĩ một lát.”
Sau khi diễn qua cảnh kia, Lục Yên Đinh không có cảm giác kết thúc, cậu gần đây càng ngày phải mất rất nhiều thời gian mới tạm thoát được vai, cậu cảm thấy bản thân không hề vui vẻ một chút nào. Theo thời gian đóng phim lâu ngày, ước nguyện ban đầu của cậu đã thay đổi. Trước đây cậu cho rằng, có thể được đóng phim là cậu đã vui vẻ, đã mãn nguyện rồi.
Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa.
Nhạy cảm ngay từ khi sinh ra, người như vậy, không có cách nào vừa làm việc này lại nghĩ đến việc khác được, bọn họ bất luận làm cái gì đều không thể ngừng lại suy nghĩ, tất cả sóng lớn mãnh liệt của tâm tình đều quấy nhiễu người như vậy mỗi phút mỗi giây không có một khắc thanh tịnh.
Mất mát có khi là bản chất của những con người này.
Ngày đó quay đến tận nửa đêm, sau khi Quách Khải quay xong vài cảnh độc diễn của Du Cảnh Dương, liền cùng Lục Yên Đinh hàn huyên vài câu.
“Ngày mai quay đoạn trả phòng, đến ngày kia sẽ quay đoạn trang ba mươi chín.”
Nghe thấy Quách Khải nói như vậy, Lục Yên Đinh liền lật kịch bản đến trang kia.
Nội dung đơn giản, Tống Khanh Nhiêu hoài nghi Thị Nam đang ở bên người phụ nữ khác nên mới rời đi.
Găng tay trắng của Quách Khải mấy ngày nay đã bị mài mòn đến rách cả rồi, chỉ có thể dựa vào mấy ngón tay chưa rách mà thôi, ông ta lấy điếu thuốc dắt sau tai xuống, hỏi: “Cậu nghĩ như thế nào?”
“Tôi không biết đạo diễn muốn quay thế nào,” Lục Yên đinh thẳng thắn nói, “Tình tiết này tôi thấy có hơi tầm thường quá, có vẻ như chỉ là một đoạn bắt buộc phải xảy ra trong mỗi một cuộc tình nào đó mà thôi.”
“Tôi cũng không có ý định dùng chiêu trò gì mới.” Quách Khải khua khua tay, ho khan vài tiếng lại nhả ra vài vòng khói: “Nhưng những lần ghen tuông trước của bọn họ không đau đớn như lần này, đây mới là đã mất rồi không tìm về được nữa. Mà cậu có biết cái gì là đặc biệt nhất không?”
Lục Yên Đinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu ta đối với đề tài song tính rất nhạy cảm, vì vậy khi cậu ta đoán Thị Nam cùng với người phụ nữ khác có quan hệ, bản thân mình là người bị bỏ rơi rồi thì đó chính là cách nghĩ tuyệt vọng nhất.”
“Ừ,” Quách Khải tán thành gật gật đầu, “Tôi cũng nghĩ là cậu sẽ đoán được, cậu gần đây càng lúc càng vào trạng thái nhân vật rồi.”
Quách Khải đang khen cậu.
Đây là chút niềm vui duy nhất trong ngày của Lục Yên Đinh, nhưng cậu cũng không để mình cười quá tươi, chỉ là khẽ mím môi lại mỉm cười, vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào đã nhìn thấy Quách Khải đứng lên, chỉ vào cậu nói: “Trở về rồi thì nghĩ cho kỹ xem, tranh thủ để ngày kia quay một lần là xong, tôi đi vệ sinh cái đã.”
Quách Khải là một người bận rộn, vừa mới đứng dậy, liền có đến mấy người vây đến, một nhóm người mồm năm miệng mười thảo luận các loại vấn đề. Lục Yên Đinh phát hiện ra mình cũng ao ước trở thành một người bận rộn như vậy, cậu quan sát một lát rồi lạc vào trong mớ suy nghĩ bòng bong của chính mình.
Thi Tiêm Hồng…
Tay của Lục Yên Đinh xẹt qua kịch bản, cảnh như vậy, khiến cậu rất khó không nghĩ đến Thi Tiêm Hồng.
Thôi bỏ đi, đó là hai chuyện khác nhau, không thể lúc nào cũng mượn tác động của ngoại lực để nhập diễn được. Lục Yên Đinh gõ tay lên kịch bản mấy lần, cậu đã quyết định, cho dù vai diễn này cậu có diễn hỏng cũng không thể làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của cậu và Khúc Như Bình.
Cậu nhất định phải học được cách không chế cảm xúc của bản thân.
Tiểu Triệu đi cùng Lục Yên Đinh đến cửa phía Đông chờ tài xế đánh xe đến. Lục Yên Đinh nhìn ra được sự mệt mỏi của cô ấy, bèn nói: “Lần nào mà phải quay đến khuya quá thì cô cứ về trước đi.”
“Thế không được đâu.” Tiểu Triệu dụi mắt, cười nói, “Sắp đến Tết rồi, đêm ba mươi mọi người vẫn phải quay phim sao anh?”
“Cũng có thể.” Lục Yên Đinh nói mà không để ý lắm, cậu nhìn lên bầu trời trống trải, trầm ngâm, “Sắp đến Tết rồi mà vẫn chưa có tuyết rơi.”
Tiểu Triệu còn chưa kịp cùng cậu cảm thán thì đã nhận được điện thoại của tài xế, cô nói chuyện vài câu rồi móc điện thoại của Lục Yên Đinh ra khỏi túi đưa cho cậu, dặn dò, “Có chút chuyện nên tôi phải qua đó xem thế nào, anh ở đây chờ nhé, tôi đi rồi về ngay.”
Lúc chuẩn bị đi Tiểu Triệu rất không yên tâm, thấy đứng cách Lục Yên Đinh có vài nhân viên đứng đó, lúc này mới rời đi.
Lục Yên Đinh nhận lấy điện thoại của mình xong liền có cảm giác không chân thực cho lắm.
Cậu chợt nhớ tới, mấy hôm trước mình còn đòi điện thoại từ chỗ Tiểu Triệu cơ mà.
Hình như đã quá lâu không còn xem điện thoại nữa, gần đây vẫn luôn không có thời gian, tối về chỉ đọc kịch bản một lát là cậu ngủ luôn, buổi sáng trên đường đến nơi quay phim cũng ngủ gật trên xe.
Lục Yên Đinh mở weibo ra, nhấn vào bảng hot search.
Cậu mấy nay chỉ tập trung vào cuộc sống và công việc đóng phim, mà không biết thế giới bên ngoài đã sớm long trời lở đất đến mức nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook