Như Khói Như Cát
-
Chương 83: Câu chuyện ánh trăng
“Rốt cuộc em có hiểu thế nào gọi là chia tay không?”
Khúc Như Bình nói câu này, giọng nói không tính là rất lạnh lùng, thậm chí là thanh thanh thản thản, không hề mùi vị gì, không có lẫn lộn bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng hiếm khi thấy anh ngồi thẳng như vậy, sống lưng thẳng tắp kiên trì, cho người một loại cảm giác ngột ngạt rất mạnh.
Ánh mắt của anh tĩnh lặng, như một cái kim lẳng lặng cắm trong nền tuyết mềm mại, trong sự yên tĩnh mang đến cho người cảm giác bị đâm nhói.
Lục Yên Đinh cứ như vậy bị giam hãm trong đôi mắt của anh, thật lâu cũng không thể hoàn hồn được.
Sau đó, Khúc Như Bình khẽ cười, bỗng bình tĩnh lại, còn xoa xoa lỗ tai của cậu, ôn nhu hỏi: “Tưởng thật đấy à?”
“Vâng…” Lục Yên Đinh hoảng hốt đáp lời, đầu gục vào trong lồng ngực Khúc Như Bình.
Khúc Như Bình nói với cậu: “Một đống lời thoại có thể quay mấy ngày rồi, đoạn này tối thiểu còn phải đến tuần sau mới có thể quay, em không cần cho mình đợt huấn luyện cường độ cao như vậy.”
Lục Yên Đinh gật đầu, lại lắc đầu, cậu chán nản nói: “Em không bao giờ tìm anh đối diễn nữa.”
“Phải có chút năng lực chịu đựng chứ.”
“Em không phải là một diễn viên tốt, đừng lấy cái đó ra để yêu cầu em.” Lục Yên Đinh ngồi xuống đùi Khúc Như Bình, cúi đầu ủ rũ, “Đoạn sau trên căn bản tất cả đều là cảnh em bị vứt bỏ, tất cả đều là cảnh khóc cảnh cầu xin.”
“Đặt tên lung tung.” Khúc Như Bình cười cười chỉ ra vấn đề.
“Anh biết đấy, vì mau chóng muốn tiến vào trạng thái cảm xúc, em đều luôn nghĩ, đây là anh đang muốn cùng em chia tay, là anh không cần em nữa.” Lục Yên Đinh rầu rĩ không vui mà nói, “Anh cứ đối diễn cùng em, lại diễn tốt như vậy, em liền cảm thấy nếu những điều này đều là sự thật, em sẽ rất đau khổ.”
Cổ áo len của cậu hơi mở rộng một chút, Khúc Như Bình thuận theo cần cổ hôn đến xương quai xanh, nhẹ nhàng cắn một cái, an ủi phần lưng đang run lên của cậu: “Sẽ không, anh bảo đảm sẽ không đâu.”
Hai người họ những lúc ở cùng nhau, động tác nhỏ càng ngày càng nhiều. Lục Yên Đinh theo thói quen sờ soạng Khúc Như Bình —— hai người họ thường là muốn sờ lẫn nhau một cái, chạm vào nhau một cái, cọ một chút, thật giống như dựa vào nhau là sẽ phát tác chứng tăng động giống nhau vậy.
Lục Yên Đinh gục đầu lên trên bả vai của anh, ngửi mùi tin tức tố nhàn nhạt trên người anh. Chỉ có những lúc hai người ở bên nhau, hai người họ mới thả ra một ít tín tức tố, nếu như có người khác ở đó, nhất định sẽ cảm thấy được hai mùi tin tức tố này kết hợp với nhau tạo nên thứ mùi cực kỳ cổ quái, nhưng hai người họ lại cảm thấy thích thú, chỉ là cảm thấy mùi vị kết hợp của hai người thư thích và dễ ngửi.
Khúc Như Bình bế Lục Yên Đinh lên giường, không biết từ nơi nào lấy ra mấy quyển sách dành cho thiếu nhi, nói với cậu: “Kể cho em vài câu chuyện trước khi đi ngủ nhé.”
“Anh mua à?” Lục Yên Đinh dịch đến bên cạnh Khúc Như Bình, ôm cánh tay của anh hỏi.
“Ừm, anh mua cho con gái của Vĩ Ninh.” Khúc Như Bình dứt khoát rút ra một quyển, cười cười với Lục Yên Đinh, “Quyển này cho em.”
Khúc Như Bình hôn lên đỉnh đầu của cậu, thanh âm rất nhẹ rất nông mà gọi một câu: “Bé con của anh.”
Lục Yên Đinh dụi tới dụi lui vào bả vai của anh, trong lòng nhũn thành một mảnh.
Nhưng cậu lại có sự lo lắng mới.
Cậu thật sự ngượng ngùng khi phải hỏi như vậy, vì thế Lục Yên Đinh ấp a ấp úng: “Vậy sau này, phải làm sao bây giờ?”
Khúc Như Bình nghiêng đầu qua về hướng cậu, đôi mắt vẫn còn nhìn vào quyển truyện cổ tích: “Sao cơ em?”
Lục Yên Đinh nói nhỏ vào lỗ tai của Khúc Như Bình: “Sau này có em bé rồi, anh sẽ thích ai hơn?”
Khúc Như Bình còn chưa có cơ hội nói, Lục Yên Đinh đã tự hỏi tự trả lời: “Anh sẽ càng thích nhóc đó hơn, càng thương nhóc đó hơn. Nếu như thuận theo ý anh sinh được một đứa con gái, anh sau này đến nhìn em cũng sẽ không nhìn nữa.”
“Sao lại nói cay nghiệt như thế.” Khúc Như Bình buồn bực cười cười, “Kế tiếp không phải muốn hỏi anh, chỉ có thể chọn một trong hai thôi đó chứ?”
“Ý, anh thật thông minh.” Lục Yên Đinh ngước mắt lên nói, “Vậy anh sẽ cần ai hả, Khúc tiên sinh?”
Khúc Như Bình mỉm cười hôn qua, mút môi của cậu, ôn nhu đến chết: “Con, anh cần, em, anh cũng cần.”
Thực sự là một đoạn đối thoại đầy tục khí mà.
Lục Yên Đinh đắm chìm vào trong đó, kinh ngạc muốn tự hỏi, nếu như những chuyện này đặt trong quá khứ, cậu có nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, tình yêu khiến cho cậu trước mặt Khúc Như Bình hoàn toàn biến thành một người khác.
Giọng nói của Khúc Như Bình quả thật thích hợp để đọc truyện, Lục Yên Đinh nghe thấy tiếng anh đọc, không nhịn được nghĩ đến một vài hình ảnh khác, cậu luôn cảm thấy Khúc Như Bình sẽ là một người cha rất tốt, nhẫn nại, tỉ mỉ lại ôn nhu.
“Chú thỏ con nhảy nhảy nhót nhót trong rừng rậm, nó nghĩ, nó hẳn là chú thỏ hạnh phúc nhất trên thế giới này, trong tay nó là một củ cà rốt xinh đẹp như vậy, nó muốn cầm củ cà rốt này để cầu hồn với tiểu thư nhím mà nó yêu thương.”
Một chân Khúc Như Bình cong lên, thời điểm anh lật sách âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến gần như không nghe thấy, tình cờ, Lục Yên Đinh có thể từ trong thanh âm êm tai của anh nghe thấy một ít ý cười nhỏ vụn.
“Con nhím có thích cà rốt đâu mà, ” Lục Yên Đinh đã có chút buồn ngủ, hơi trợn tròn mắt lên cố gắng chống đỡ nói, “Nó sẽ không thành công đâu.”
“Định nghĩa của sự yêu thích ban đầu đều là như vậy, chịu cho đi thứ đồ mà mình thích nhất, đối với trẻ con mà nói đã là chuyện rất hào phóng rồi.”
Được rồi, anh ấy nói gì vĩnh viễn đều có lý.
Lục Yên Đinh muốn biết cuối cùng tiểu thư nhím có đáp ứng lời cầu hôn của tiên sinh thỏ hay không, nhưng cậu quá buồn ngủ, nghe mãi như thế, liền nghiêng đầu qua một cái, ngủ say từ lúc nào không biết.
Điện thoại của Khúc Như Bình đã rung lên nhiều lần, anh nhẹ nhàng đặt Lục Yên Đinh nằm xuống rồi rón ra rón rén đi ra ngoài. Anh đóng cửa lại, nhận điện thoại, thấp giọng đáp ứng, chuẩn bị đi xuống tầng dưới gọi điện.
Đầu điện thoại bên kia là Dương Vĩ Ninh, anh ta đang lái xe, chậm rãi mắng: “Biết cậu không dùng mấy cái app nói chuyện nữa thì thôi đi, bây giờ đến tin nhắn cũng không nhắn lại là sao? Lão cổ hủ, mặt thì nhỏ, tâm tư cũng nhỏ xíu cổ lổ sĩ như vậy.”
Phía sau xe truyền đến tiếng sột soạt, Dương Vĩ Ninh đối với bé gái ở phía sau kêu lên: “Dương Ký Huyên! Con mà còn ăn kẹo nữa bố đánh con đó con có tin không hả?”
Tiếng động kia lập tức đình chỉ.
Mãi một lúc lâu sau, mới truyền đến giọng nói mềm mại sữa sữa của bé gái: “Ò.”
“Không có chuyện gì, là con gái tôi.” Dương Vĩ Ninh tiếp tục cùng đầu bên kia điện thoại nói chuyện, anh ta thu lại ngữ khí tản mạn, đôi mắt híp lại nhìn về phía xấp ảnh trên ghế phụ, “Ảnh tôi đã lấy được rồi, cùng với những gì cậu nghĩ không khác biệt lắm, ảnh không rõ nhưng cũng đủ để truyền thông phát huy rồi.”
Đối phương nói gì đó, Dương Vĩ Ninh liền đáp: “Đúng vậy, chính là mua lại với cái giá đó. Giở công phu sư tử ngoạm, còn dự định tăng giá nữa cơ đấy, tôi đây sao có thể để cho hắn muốn thêm là thêm được chứ?”
“Nhưng mà tôi thấy cậu hình như cũng không có chút gì gọi là muốn giấu diếm, bởi nếu cậu có tính cảnh giác sẽ không để người khác chụp được những bức ảnh này.”
Đến thời gian chờ đèn đỏ, Dương Vĩ Ninh rút một điếu thuốc ra, anh ta tiện tay cầm mấy tấm ảnh kia lên, ánh trăng chiếu ở trên đầu, thân ảnh Lục Yên Đinh cùng Khúc Như Bình mơ hồ trùng điệp cùng nhau, “Tôi biết nỗi băn khoăn của cậu, nếu như là muốn che giấu, người nhạy cảm như cậu ấy sẽ rất đau lòng…”
“Tôi hiểu mà, chuyện này nếu như cuối cùng có ý muốn nói ra, cũng phải do chính miệng hai cậu nói mới được, ảnh hưởng trái chiều đối với cậu ấy mới ít đi một chút. Nhưng mà nhiều người thì nhiều cái miệng, đúng không?”
Dương Vĩ Ninh kéo cửa sổ xuống, tránh cho con gái gián tiếp hít phải khói thuốc, cuối cùng anh ta còn trừng con bé một cái, ra hiệu cho cô bé đừng lén lút ăn kẹo nữa, sau đó mới tiếp tục nói với Khúc Như Bình: “Phải, những lời này cũng là có lý. Thời gian như vậy nói về điều này rất thích hợp, nhưng mà, điều này không giống với quan hệ xã hội, chúng ta không thể từng chút thả tin tức ra ngoài, những điều cậu muốn bảo vệ còn nhiều lắm. Xong việc rồi thì trực tiếp tuyên bố tin kết hôn, đây không phải sẽ càng ngạc nhiên sao, hai cậu định bỏ qua đoạn trước như thế đến lúc tuyên bố tin sẽ nổ tung mất.”
“Chà chà,” Dương Vĩ Ninh lắc đầu, ngậm thuốc lá, đánh vô-lăng, “Được thì cũng được, nhưng mà nếu để tôi nói ấy, bây giờ đã có bên thứ nhất rồi thì cũng sẽ có bên thứ hai, những lần trước đây cậu cứ thẳng đuồn đuột cứng như thép ấy, lần này chưa gì đã chịu chi tiền… Tôi biết, là người có gia đình rồi không thể chỉ cân nhắc cho mỗi mình như vậy, tôi chỉ muốn khuyên cậu thôi người anh em ạ, chúng ta tuy rằng không thiếu chút con con ấy, nhưng có ai kiếm tiền mà không vất vả đâu.”
“Tôi? Ý của tôi chính là, giải quyết vấn đề không phải là có hai con đường một đen một trắng sao, đi con đường trắng thì thâm hụt tiền, chúng ta liền hắc hoá đi. Với số tiền như thế thì người nào mà còn không mời nổi? Cho bọn họ thấy đi, phải để cho bọn họ biết, không phải ảnh ai mẹ nó cũng có thể chụp!”
Đầu bên kia rõ ràng có ý cự tuyệt.
Vì vậy Dương Vĩ Ninh liền đáp: “Rồi rồi rồi, được, biết rồi!”
Anh ta hung tợn hít thêm vài hơi, rồi dập tắt nói: “Được, cậu cứ bận đi, tôi cũng sắp đến rồi, sau này lại nói tiếp.”
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Dương Vĩ Ninh tối lại nghiêm mặt kéo cửa sổ xuống thêm, thấy mùi thuốc lá đã tán đi không ít mới nói với cô bé ở đằng sau: “Con gái à, đến nhà rồi.”
Cô bé ở phía sau phồng mang trợn má lên nhìn về phía cha mình, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cô bé thật nhanh dùng tay nhỏ che miệng lại, nói không rõ ràng: “Không…Không có ăn mà!”
Dương Vĩ Ninh: “…”
Giống như vạn vật tuy cùng nằm dưới một ánh trăng, nhưng lại mang những cảnh ngộ hoàn toàn khác nhau.
Ở một nơi khác.
Bác sĩ Ngô đẩy cặp kính lão lên, nhìn rất lâu vào báo cáo kiểm tra, mới ngẩng đầu lên chậm rãi nói: “So với tình huống trước kia không khác biệt lắm, thế nhưng còn muốn bết bát hơn một chút, lần trước đã phẫu thuật 30% tuyến thể hoại tử, nhưng vẫn không ngừng lại việc bệnh tình bị phát tán, biện pháp tốt nhất bây giờ chính là phẫu thuật lại.”
Ngồi đối diện với bác sĩ Ngô chính là Thi Tiêm Hồng cùng người đại diện của mình, Lưu Chiêu Nguyệt.
Lưu Chiêu Nguyệt là một Alpha nữ hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, trông còn hơi ghê gớm. Sắc mặt chị ta nghiêm nghị, thăm dò hỏi: “Phải cấy ghép tuyến thể sao?”
Bác sĩ Ngô gật đầu: “Chuyện phẫu thuật tốt nhất là phải làm nhanh lên, bệnh này của cậu ấy càng kéo dài, sẽ dẫn đến kết quả xấu nhất chính là hoại tử toàn bộ tuyến thể, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Biểu tình trước sau của Thi Tiêm Hồng đều nhàn nhạt, chỉ thấy sắc mặt của anh ta cực kỳ tái nhợt, nhìn thôi cũng thấy là người bệnh tật triền miên, không có khí sắc gì, nếu không có sự trợ giúp của trang điểm, sẽ chỉ cần liếc mắt một cái thì sẽ thấy đây là người bị bệnh lâu ngày.
Cho dù có như vậy, khi anh ta mở miệng ra nói chuyện vẫn mang theo ngạo khí như cũ: “Tính cả thời gian bình phục, tổng cộng cần phải mất bao lâu?”
Bác sĩ Ngô nói: “Phỏng chừng cũng phải mất nửa năm.”
Đồng tử Lưu Chiêu Nguyệt co lại: “Nửa năm?”
“Không chỉ vậy, ” Bác sĩ Ngô bổ sung thêm bằng giọng điệu của một ông bác sĩ già: “Nếu như muốn điều dưỡng cho tốt, thế nào cũng phải mất đến một năm.”
Một năm.
Cần một năm.
Một tiếng sau, tại ban công biệt thự.
Lưu Chiêu Nguyệt đi về phía Thi Tiêm Hồng, đưa cho anh ta một ly champagne.
Thi Tiêm Hồng khoác trên người chiếc áo khoác bằng lông chồn màu trắng mà anh ta hay mặc nhất, sắc mặt trắng như tuyết ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng trong, anh ta lắc lắc ly rượu trong tay, chỉ là nhìn như vậy, cũng không tính uống.
Lưu Chiêu Nguyệt nói: “Thật ra cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút, đến đẳng cấp này rồi, nhiều người đều sẽ cho chính mình một kỳ nghỉ.”
Chị ta lấy một ví dụ không thỏa đáng, nói: “Cậu xem Khúc Như Bình kìa, hơn nửa năm nay anh ta chỉ nhận mỗi một việc chụp ảnh cho tạp chí, còn các công việc khác thì đều không nhận.”
Thi Tiêm Hồng bình tĩnh nói: “Thành tựu của anh ấy so với tôi vốn cao hơn.”
“Ý cậu nói là lấy được nhiều giải thưởng hơn cậu sao?” Lưu Chiêu Nguyệt đối với chuyện này không thể gật bừa, “Trong cái giới này, vốn là đường diễn của Alpha rộng rãi hơn so với Omega một chút, cậu cũng biết đấy có rất nhiều giải thưởng đều thiên về bọn họ hơn, chính là hàm kim lượng đều không giống nhau.”
“Cậu không cần phải tự ti, phải biết, cậu đã là một diễn viên Omega rất xuất sắc trong giới này rồi.” Lưu Chiêu Nguyệt tán thưởng nhìn về phía anh ta, “Không nói khoa trương chút nào đâu, cậu là xứng đáng nhất.”
Thi Tiêm Hồng không hề tức giận, chỉ cười nói: “Chị biết đấy, tôi từ xưa nay đều không hề tự ti.”
Một chữ cuối cùng anh ta nói ra có phần hơi yếu, vừa dứt lời, liền bắt đầu ho khan.
Bị ngại cái tật khiết phích của Thi Tiêm Hồng, Lưu Chiêu Nguyệt cũng không đụng vào anh ta, chỉ khuyên nhủ: “Bên ngoài hơi lạnh đấy, vẫn là nên vào đi thôi.”
“Không sao đâu.” Thi Tiêm Hồng ho khụ khụ đến mức mặt mũi đỏ rần, giọng anh ta khàn khàn nói, “Trong phòng bí quá.”
Lưu Chiêu Nguyệt luôn cảm thấy anh ta có chút hờ hững, liền hỏi: “Cậu đã tính toán lúc nào làm phẫu thuật chưa?”
“Quay xong bộ phim điện ảnh này đã.”
“Bác sĩ nói phải nhanh một chút, cậu có nghe thấy không hả?”
“Bác sĩ nói có thể quay xong bộ phim này.”
“…”
“Để tôi nói ấy mà, cậu thật sự không cần phải cố như vậy đâu, bộ phim kia của Quách Khải…” Lưu Chiêu Nguyệt hơi do dự, không hiểu sự quật cường lúc này của anh ta là vì sao, “Diễn viên quá hỗn tạp, cậu chỉ là diễn viên chính trên danh nghĩa, lại là một câu chuyện riêng, phần diễn thật ra không nhiều gần như cần cậu chủ yếu là vì muốn kéo doanh thu phòng vé mà thôi, làm ơn mắc oán hay là thôi đi.”
“Hợp đồng đã ký rồi.”
“Không,” Lưu Chiêu Nguyệt nhìn về phía anh ta, có ý nói, “Không phải vấn đề tiền.”
Thi Tiêm Hồng cũng không đáp lại lời của chị ấy, đường viền gương mặt của anh ta ở trong đêm tối như đang phát sáng, cả người khác nào tinh linh ban đêm, đáy mắt là tâm tư âm u.
Lưu Chiêu Nguyệt nhìn không thấu Thi Tiêm Hồng, không nhịn được hỏi: “Tiêm Hồng, cậu đến cùng là muốn cái gì?”
“Chị Nguyệt,” Thi Tiêm Hồng ngữ khí lạnh lùng gần như cay nghiệt, “Chị vẫn là không nên hỏi thì tốt hơn đấy.”
Khúc Như Bình nói câu này, giọng nói không tính là rất lạnh lùng, thậm chí là thanh thanh thản thản, không hề mùi vị gì, không có lẫn lộn bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng hiếm khi thấy anh ngồi thẳng như vậy, sống lưng thẳng tắp kiên trì, cho người một loại cảm giác ngột ngạt rất mạnh.
Ánh mắt của anh tĩnh lặng, như một cái kim lẳng lặng cắm trong nền tuyết mềm mại, trong sự yên tĩnh mang đến cho người cảm giác bị đâm nhói.
Lục Yên Đinh cứ như vậy bị giam hãm trong đôi mắt của anh, thật lâu cũng không thể hoàn hồn được.
Sau đó, Khúc Như Bình khẽ cười, bỗng bình tĩnh lại, còn xoa xoa lỗ tai của cậu, ôn nhu hỏi: “Tưởng thật đấy à?”
“Vâng…” Lục Yên Đinh hoảng hốt đáp lời, đầu gục vào trong lồng ngực Khúc Như Bình.
Khúc Như Bình nói với cậu: “Một đống lời thoại có thể quay mấy ngày rồi, đoạn này tối thiểu còn phải đến tuần sau mới có thể quay, em không cần cho mình đợt huấn luyện cường độ cao như vậy.”
Lục Yên Đinh gật đầu, lại lắc đầu, cậu chán nản nói: “Em không bao giờ tìm anh đối diễn nữa.”
“Phải có chút năng lực chịu đựng chứ.”
“Em không phải là một diễn viên tốt, đừng lấy cái đó ra để yêu cầu em.” Lục Yên Đinh ngồi xuống đùi Khúc Như Bình, cúi đầu ủ rũ, “Đoạn sau trên căn bản tất cả đều là cảnh em bị vứt bỏ, tất cả đều là cảnh khóc cảnh cầu xin.”
“Đặt tên lung tung.” Khúc Như Bình cười cười chỉ ra vấn đề.
“Anh biết đấy, vì mau chóng muốn tiến vào trạng thái cảm xúc, em đều luôn nghĩ, đây là anh đang muốn cùng em chia tay, là anh không cần em nữa.” Lục Yên Đinh rầu rĩ không vui mà nói, “Anh cứ đối diễn cùng em, lại diễn tốt như vậy, em liền cảm thấy nếu những điều này đều là sự thật, em sẽ rất đau khổ.”
Cổ áo len của cậu hơi mở rộng một chút, Khúc Như Bình thuận theo cần cổ hôn đến xương quai xanh, nhẹ nhàng cắn một cái, an ủi phần lưng đang run lên của cậu: “Sẽ không, anh bảo đảm sẽ không đâu.”
Hai người họ những lúc ở cùng nhau, động tác nhỏ càng ngày càng nhiều. Lục Yên Đinh theo thói quen sờ soạng Khúc Như Bình —— hai người họ thường là muốn sờ lẫn nhau một cái, chạm vào nhau một cái, cọ một chút, thật giống như dựa vào nhau là sẽ phát tác chứng tăng động giống nhau vậy.
Lục Yên Đinh gục đầu lên trên bả vai của anh, ngửi mùi tin tức tố nhàn nhạt trên người anh. Chỉ có những lúc hai người ở bên nhau, hai người họ mới thả ra một ít tín tức tố, nếu như có người khác ở đó, nhất định sẽ cảm thấy được hai mùi tin tức tố này kết hợp với nhau tạo nên thứ mùi cực kỳ cổ quái, nhưng hai người họ lại cảm thấy thích thú, chỉ là cảm thấy mùi vị kết hợp của hai người thư thích và dễ ngửi.
Khúc Như Bình bế Lục Yên Đinh lên giường, không biết từ nơi nào lấy ra mấy quyển sách dành cho thiếu nhi, nói với cậu: “Kể cho em vài câu chuyện trước khi đi ngủ nhé.”
“Anh mua à?” Lục Yên Đinh dịch đến bên cạnh Khúc Như Bình, ôm cánh tay của anh hỏi.
“Ừm, anh mua cho con gái của Vĩ Ninh.” Khúc Như Bình dứt khoát rút ra một quyển, cười cười với Lục Yên Đinh, “Quyển này cho em.”
Khúc Như Bình hôn lên đỉnh đầu của cậu, thanh âm rất nhẹ rất nông mà gọi một câu: “Bé con của anh.”
Lục Yên Đinh dụi tới dụi lui vào bả vai của anh, trong lòng nhũn thành một mảnh.
Nhưng cậu lại có sự lo lắng mới.
Cậu thật sự ngượng ngùng khi phải hỏi như vậy, vì thế Lục Yên Đinh ấp a ấp úng: “Vậy sau này, phải làm sao bây giờ?”
Khúc Như Bình nghiêng đầu qua về hướng cậu, đôi mắt vẫn còn nhìn vào quyển truyện cổ tích: “Sao cơ em?”
Lục Yên Đinh nói nhỏ vào lỗ tai của Khúc Như Bình: “Sau này có em bé rồi, anh sẽ thích ai hơn?”
Khúc Như Bình còn chưa có cơ hội nói, Lục Yên Đinh đã tự hỏi tự trả lời: “Anh sẽ càng thích nhóc đó hơn, càng thương nhóc đó hơn. Nếu như thuận theo ý anh sinh được một đứa con gái, anh sau này đến nhìn em cũng sẽ không nhìn nữa.”
“Sao lại nói cay nghiệt như thế.” Khúc Như Bình buồn bực cười cười, “Kế tiếp không phải muốn hỏi anh, chỉ có thể chọn một trong hai thôi đó chứ?”
“Ý, anh thật thông minh.” Lục Yên Đinh ngước mắt lên nói, “Vậy anh sẽ cần ai hả, Khúc tiên sinh?”
Khúc Như Bình mỉm cười hôn qua, mút môi của cậu, ôn nhu đến chết: “Con, anh cần, em, anh cũng cần.”
Thực sự là một đoạn đối thoại đầy tục khí mà.
Lục Yên Đinh đắm chìm vào trong đó, kinh ngạc muốn tự hỏi, nếu như những chuyện này đặt trong quá khứ, cậu có nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, tình yêu khiến cho cậu trước mặt Khúc Như Bình hoàn toàn biến thành một người khác.
Giọng nói của Khúc Như Bình quả thật thích hợp để đọc truyện, Lục Yên Đinh nghe thấy tiếng anh đọc, không nhịn được nghĩ đến một vài hình ảnh khác, cậu luôn cảm thấy Khúc Như Bình sẽ là một người cha rất tốt, nhẫn nại, tỉ mỉ lại ôn nhu.
“Chú thỏ con nhảy nhảy nhót nhót trong rừng rậm, nó nghĩ, nó hẳn là chú thỏ hạnh phúc nhất trên thế giới này, trong tay nó là một củ cà rốt xinh đẹp như vậy, nó muốn cầm củ cà rốt này để cầu hồn với tiểu thư nhím mà nó yêu thương.”
Một chân Khúc Như Bình cong lên, thời điểm anh lật sách âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến gần như không nghe thấy, tình cờ, Lục Yên Đinh có thể từ trong thanh âm êm tai của anh nghe thấy một ít ý cười nhỏ vụn.
“Con nhím có thích cà rốt đâu mà, ” Lục Yên Đinh đã có chút buồn ngủ, hơi trợn tròn mắt lên cố gắng chống đỡ nói, “Nó sẽ không thành công đâu.”
“Định nghĩa của sự yêu thích ban đầu đều là như vậy, chịu cho đi thứ đồ mà mình thích nhất, đối với trẻ con mà nói đã là chuyện rất hào phóng rồi.”
Được rồi, anh ấy nói gì vĩnh viễn đều có lý.
Lục Yên Đinh muốn biết cuối cùng tiểu thư nhím có đáp ứng lời cầu hôn của tiên sinh thỏ hay không, nhưng cậu quá buồn ngủ, nghe mãi như thế, liền nghiêng đầu qua một cái, ngủ say từ lúc nào không biết.
Điện thoại của Khúc Như Bình đã rung lên nhiều lần, anh nhẹ nhàng đặt Lục Yên Đinh nằm xuống rồi rón ra rón rén đi ra ngoài. Anh đóng cửa lại, nhận điện thoại, thấp giọng đáp ứng, chuẩn bị đi xuống tầng dưới gọi điện.
Đầu điện thoại bên kia là Dương Vĩ Ninh, anh ta đang lái xe, chậm rãi mắng: “Biết cậu không dùng mấy cái app nói chuyện nữa thì thôi đi, bây giờ đến tin nhắn cũng không nhắn lại là sao? Lão cổ hủ, mặt thì nhỏ, tâm tư cũng nhỏ xíu cổ lổ sĩ như vậy.”
Phía sau xe truyền đến tiếng sột soạt, Dương Vĩ Ninh đối với bé gái ở phía sau kêu lên: “Dương Ký Huyên! Con mà còn ăn kẹo nữa bố đánh con đó con có tin không hả?”
Tiếng động kia lập tức đình chỉ.
Mãi một lúc lâu sau, mới truyền đến giọng nói mềm mại sữa sữa của bé gái: “Ò.”
“Không có chuyện gì, là con gái tôi.” Dương Vĩ Ninh tiếp tục cùng đầu bên kia điện thoại nói chuyện, anh ta thu lại ngữ khí tản mạn, đôi mắt híp lại nhìn về phía xấp ảnh trên ghế phụ, “Ảnh tôi đã lấy được rồi, cùng với những gì cậu nghĩ không khác biệt lắm, ảnh không rõ nhưng cũng đủ để truyền thông phát huy rồi.”
Đối phương nói gì đó, Dương Vĩ Ninh liền đáp: “Đúng vậy, chính là mua lại với cái giá đó. Giở công phu sư tử ngoạm, còn dự định tăng giá nữa cơ đấy, tôi đây sao có thể để cho hắn muốn thêm là thêm được chứ?”
“Nhưng mà tôi thấy cậu hình như cũng không có chút gì gọi là muốn giấu diếm, bởi nếu cậu có tính cảnh giác sẽ không để người khác chụp được những bức ảnh này.”
Đến thời gian chờ đèn đỏ, Dương Vĩ Ninh rút một điếu thuốc ra, anh ta tiện tay cầm mấy tấm ảnh kia lên, ánh trăng chiếu ở trên đầu, thân ảnh Lục Yên Đinh cùng Khúc Như Bình mơ hồ trùng điệp cùng nhau, “Tôi biết nỗi băn khoăn của cậu, nếu như là muốn che giấu, người nhạy cảm như cậu ấy sẽ rất đau lòng…”
“Tôi hiểu mà, chuyện này nếu như cuối cùng có ý muốn nói ra, cũng phải do chính miệng hai cậu nói mới được, ảnh hưởng trái chiều đối với cậu ấy mới ít đi một chút. Nhưng mà nhiều người thì nhiều cái miệng, đúng không?”
Dương Vĩ Ninh kéo cửa sổ xuống, tránh cho con gái gián tiếp hít phải khói thuốc, cuối cùng anh ta còn trừng con bé một cái, ra hiệu cho cô bé đừng lén lút ăn kẹo nữa, sau đó mới tiếp tục nói với Khúc Như Bình: “Phải, những lời này cũng là có lý. Thời gian như vậy nói về điều này rất thích hợp, nhưng mà, điều này không giống với quan hệ xã hội, chúng ta không thể từng chút thả tin tức ra ngoài, những điều cậu muốn bảo vệ còn nhiều lắm. Xong việc rồi thì trực tiếp tuyên bố tin kết hôn, đây không phải sẽ càng ngạc nhiên sao, hai cậu định bỏ qua đoạn trước như thế đến lúc tuyên bố tin sẽ nổ tung mất.”
“Chà chà,” Dương Vĩ Ninh lắc đầu, ngậm thuốc lá, đánh vô-lăng, “Được thì cũng được, nhưng mà nếu để tôi nói ấy, bây giờ đã có bên thứ nhất rồi thì cũng sẽ có bên thứ hai, những lần trước đây cậu cứ thẳng đuồn đuột cứng như thép ấy, lần này chưa gì đã chịu chi tiền… Tôi biết, là người có gia đình rồi không thể chỉ cân nhắc cho mỗi mình như vậy, tôi chỉ muốn khuyên cậu thôi người anh em ạ, chúng ta tuy rằng không thiếu chút con con ấy, nhưng có ai kiếm tiền mà không vất vả đâu.”
“Tôi? Ý của tôi chính là, giải quyết vấn đề không phải là có hai con đường một đen một trắng sao, đi con đường trắng thì thâm hụt tiền, chúng ta liền hắc hoá đi. Với số tiền như thế thì người nào mà còn không mời nổi? Cho bọn họ thấy đi, phải để cho bọn họ biết, không phải ảnh ai mẹ nó cũng có thể chụp!”
Đầu bên kia rõ ràng có ý cự tuyệt.
Vì vậy Dương Vĩ Ninh liền đáp: “Rồi rồi rồi, được, biết rồi!”
Anh ta hung tợn hít thêm vài hơi, rồi dập tắt nói: “Được, cậu cứ bận đi, tôi cũng sắp đến rồi, sau này lại nói tiếp.”
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Dương Vĩ Ninh tối lại nghiêm mặt kéo cửa sổ xuống thêm, thấy mùi thuốc lá đã tán đi không ít mới nói với cô bé ở đằng sau: “Con gái à, đến nhà rồi.”
Cô bé ở phía sau phồng mang trợn má lên nhìn về phía cha mình, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cô bé thật nhanh dùng tay nhỏ che miệng lại, nói không rõ ràng: “Không…Không có ăn mà!”
Dương Vĩ Ninh: “…”
Giống như vạn vật tuy cùng nằm dưới một ánh trăng, nhưng lại mang những cảnh ngộ hoàn toàn khác nhau.
Ở một nơi khác.
Bác sĩ Ngô đẩy cặp kính lão lên, nhìn rất lâu vào báo cáo kiểm tra, mới ngẩng đầu lên chậm rãi nói: “So với tình huống trước kia không khác biệt lắm, thế nhưng còn muốn bết bát hơn một chút, lần trước đã phẫu thuật 30% tuyến thể hoại tử, nhưng vẫn không ngừng lại việc bệnh tình bị phát tán, biện pháp tốt nhất bây giờ chính là phẫu thuật lại.”
Ngồi đối diện với bác sĩ Ngô chính là Thi Tiêm Hồng cùng người đại diện của mình, Lưu Chiêu Nguyệt.
Lưu Chiêu Nguyệt là một Alpha nữ hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, trông còn hơi ghê gớm. Sắc mặt chị ta nghiêm nghị, thăm dò hỏi: “Phải cấy ghép tuyến thể sao?”
Bác sĩ Ngô gật đầu: “Chuyện phẫu thuật tốt nhất là phải làm nhanh lên, bệnh này của cậu ấy càng kéo dài, sẽ dẫn đến kết quả xấu nhất chính là hoại tử toàn bộ tuyến thể, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Biểu tình trước sau của Thi Tiêm Hồng đều nhàn nhạt, chỉ thấy sắc mặt của anh ta cực kỳ tái nhợt, nhìn thôi cũng thấy là người bệnh tật triền miên, không có khí sắc gì, nếu không có sự trợ giúp của trang điểm, sẽ chỉ cần liếc mắt một cái thì sẽ thấy đây là người bị bệnh lâu ngày.
Cho dù có như vậy, khi anh ta mở miệng ra nói chuyện vẫn mang theo ngạo khí như cũ: “Tính cả thời gian bình phục, tổng cộng cần phải mất bao lâu?”
Bác sĩ Ngô nói: “Phỏng chừng cũng phải mất nửa năm.”
Đồng tử Lưu Chiêu Nguyệt co lại: “Nửa năm?”
“Không chỉ vậy, ” Bác sĩ Ngô bổ sung thêm bằng giọng điệu của một ông bác sĩ già: “Nếu như muốn điều dưỡng cho tốt, thế nào cũng phải mất đến một năm.”
Một năm.
Cần một năm.
Một tiếng sau, tại ban công biệt thự.
Lưu Chiêu Nguyệt đi về phía Thi Tiêm Hồng, đưa cho anh ta một ly champagne.
Thi Tiêm Hồng khoác trên người chiếc áo khoác bằng lông chồn màu trắng mà anh ta hay mặc nhất, sắc mặt trắng như tuyết ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng trong, anh ta lắc lắc ly rượu trong tay, chỉ là nhìn như vậy, cũng không tính uống.
Lưu Chiêu Nguyệt nói: “Thật ra cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút, đến đẳng cấp này rồi, nhiều người đều sẽ cho chính mình một kỳ nghỉ.”
Chị ta lấy một ví dụ không thỏa đáng, nói: “Cậu xem Khúc Như Bình kìa, hơn nửa năm nay anh ta chỉ nhận mỗi một việc chụp ảnh cho tạp chí, còn các công việc khác thì đều không nhận.”
Thi Tiêm Hồng bình tĩnh nói: “Thành tựu của anh ấy so với tôi vốn cao hơn.”
“Ý cậu nói là lấy được nhiều giải thưởng hơn cậu sao?” Lưu Chiêu Nguyệt đối với chuyện này không thể gật bừa, “Trong cái giới này, vốn là đường diễn của Alpha rộng rãi hơn so với Omega một chút, cậu cũng biết đấy có rất nhiều giải thưởng đều thiên về bọn họ hơn, chính là hàm kim lượng đều không giống nhau.”
“Cậu không cần phải tự ti, phải biết, cậu đã là một diễn viên Omega rất xuất sắc trong giới này rồi.” Lưu Chiêu Nguyệt tán thưởng nhìn về phía anh ta, “Không nói khoa trương chút nào đâu, cậu là xứng đáng nhất.”
Thi Tiêm Hồng không hề tức giận, chỉ cười nói: “Chị biết đấy, tôi từ xưa nay đều không hề tự ti.”
Một chữ cuối cùng anh ta nói ra có phần hơi yếu, vừa dứt lời, liền bắt đầu ho khan.
Bị ngại cái tật khiết phích của Thi Tiêm Hồng, Lưu Chiêu Nguyệt cũng không đụng vào anh ta, chỉ khuyên nhủ: “Bên ngoài hơi lạnh đấy, vẫn là nên vào đi thôi.”
“Không sao đâu.” Thi Tiêm Hồng ho khụ khụ đến mức mặt mũi đỏ rần, giọng anh ta khàn khàn nói, “Trong phòng bí quá.”
Lưu Chiêu Nguyệt luôn cảm thấy anh ta có chút hờ hững, liền hỏi: “Cậu đã tính toán lúc nào làm phẫu thuật chưa?”
“Quay xong bộ phim điện ảnh này đã.”
“Bác sĩ nói phải nhanh một chút, cậu có nghe thấy không hả?”
“Bác sĩ nói có thể quay xong bộ phim này.”
“…”
“Để tôi nói ấy mà, cậu thật sự không cần phải cố như vậy đâu, bộ phim kia của Quách Khải…” Lưu Chiêu Nguyệt hơi do dự, không hiểu sự quật cường lúc này của anh ta là vì sao, “Diễn viên quá hỗn tạp, cậu chỉ là diễn viên chính trên danh nghĩa, lại là một câu chuyện riêng, phần diễn thật ra không nhiều gần như cần cậu chủ yếu là vì muốn kéo doanh thu phòng vé mà thôi, làm ơn mắc oán hay là thôi đi.”
“Hợp đồng đã ký rồi.”
“Không,” Lưu Chiêu Nguyệt nhìn về phía anh ta, có ý nói, “Không phải vấn đề tiền.”
Thi Tiêm Hồng cũng không đáp lại lời của chị ấy, đường viền gương mặt của anh ta ở trong đêm tối như đang phát sáng, cả người khác nào tinh linh ban đêm, đáy mắt là tâm tư âm u.
Lưu Chiêu Nguyệt nhìn không thấu Thi Tiêm Hồng, không nhịn được hỏi: “Tiêm Hồng, cậu đến cùng là muốn cái gì?”
“Chị Nguyệt,” Thi Tiêm Hồng ngữ khí lạnh lùng gần như cay nghiệt, “Chị vẫn là không nên hỏi thì tốt hơn đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook