Như Khói Như Cát
-
Chương 102: Nam Hương đóng máy
Hôm quay cảnh cuối cùng cũng là ngày đóng máy, khi Lục Yên Đinh nhìn thấy Du Cảnh Dương dắt tay nữ diễn viễn mặc áo cưới đi ra, nước mắt của cậu dường như không thể khống chế được mà rơi xuống.
Cậu quay lưng lại, dùng bàn tay run cầm cập không ngừng lau nước mắt.
Quách Khải nói với cậu: “Tâm trạng cậu gần đây lên xuống chập trùng quá.”
Lục Yên Đinh lắc đầu, cười một cách đắng ngát: “Cái kết này thật sự quá khó chịu.”
“Phải vậy thôi, theo thực tế mà.” Tuy Quách Khải nói như vậy, nhưng lại không tỏ rõ thái độ, “Chi tiết bi kịch cuối phim này có hơi bình thường quá, nhưng ý của tôi vẫn giống như ban đầu, quay những cảnh nhỏ thôi, các cậu cũng không có lời thoại, cậu nhìn cậu ấy nhưng cậu ấy cũng sẽ không nhìn cậu, đoạn này chủ yếu là cho cậu phát huy.”
“Tôi biết.” Lục Yên Đinh ngồi xuống, điều chỉnh lại hô hấp, cậu theo bản năng sờ vào bụng mình, nhưng cũng không dám trực tiếp sờ xuống bụng dưới.
Thời điểm tâm trạng mãnh liệt, bụng dưới của cậu sẽ thấy hơi nhói đau, không nghiêm trọng, rất nhỏ thôi nhưng cũng đủ để cậu phát hiện ra.
Khúc Như Bình nói với cậu, một khi cảm thấy vượt quá khả năng chịu đựng, phải lập tức kêu dừng ngay.
“Quả thật anh không muốn em tiếp tục đóng phim, đối với một Omega đã hoài thai mà nói, khi quay phim phải chịu đựng quá nhiều thứ. Mà anh cũng có trách nhiệm trên người, không thể lúc nào cũng ở bên em được.”
Anh nói tiếp: “Nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của em, bộ phim này em đã quay lâu như vậy rồi, đây là tâm huyết của em, còn lại cũng không có bao nhiêu cảnh nữa, nếu anh là em, anh cũng sẽ muốn quay cho xong.”
“Ý của anh là, không cần nói cho đạo diễn Quách, cũng không phải nói sợ bị đổi vai, nếu cứ nói như vậy, tiêu chuẩn của ông ấy đối với em sẽ hạ thấp rất nhiều, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả phía sau của bộ phim.”
“Đợi quay xong cảnh này, anh sẽ cùng em đi nói lời xin lỗi với ông ấy.”
“Thế nhưng em cũng phải đồng ý với anh, nếu không thế tiếp tục kiên trì được, thì không được phép bướng bỉnh đâu nhé.” Khúc Như Bình ung dung nói với cậu, “Không cần sợ phải nói với anh, anh vĩnh viễn đứng về phía em, có được không?”
Có sự cổ vũ của Khúc Như Bình, Lục Yên Đinh an tâm rất nhiều.
Cậu mang theo niềm tin này, chống đỡ đến lúc đóng máy.
Cảnh diễn này, Lục Yên Đinh quay thật sự quá khó chịu, cậu chỉ cần vừa nhìn thấy dáng vẻ Du Cảnh Dương mặc Âu phục ôm một người phụ nữ khác, trong lòng sẽ buồn bực đến không thở nổi.
Cậu và Quách Khải đã trao đổi qua rất nhiều lần: “Cái kết này quá tàn nhẫn.”
“Đây là cái kết rất hiện thực, vào thời đại đó phải có kết thúc như vậy.”
“Cậu ấy sẽ chịu không nổi,” Lục Yên Đinh đau khổ nói, “Cậu ấy sẽ tan vỡ trong lễ cưới này mất, thật đó, tôi cảm thấy sẽ không thể hiện được sự tê liệt cảm xúc như trong kịch bản, cậu ấy nhất định vẫn sẽ tuyệt vọng.”
“Quả thực như vậy,” Quách Khải không có tâm tình gì mà bình tĩnh nói, “Nhưng hai người họ không thích hợp, Thị Nam cũng không phải là không thể tiếp nhận phụ nữ, cuối cùng chia tay rồi, người ta cũng có lựa chọn của riêng mình.”
“Vậy tại sao cậu ta lại muốn mời Tống Khanh Nhiêu đến?”
“Cậu muốn lý do tôi có thể xả một đống cho cậu, nhưng không có ý nghĩa gì cả.” Quách Khải thở dài nói, “Được rồi, cái kết đã định, chỗ này không sửa được nữa. Nhưng mà cậu, quay xong cảnh này nhớ nghỉ ngơi cho tốt một chút đi.”
Lục Yên Đinh cảm thấy cậu đúng là nên nghỉ ngơi rồi.
Trong cảnh này, cậu có cảm giác bản thân mình chính là Tống Khanh Nhiêu.
Cậu ngồi ở nơi tổ chức hôn lễ náo nhiệt, nhìn người ấy nắm tay người khác đi về phía trước.
Người cậu đã yêu mười mấy năm, mặt đầy hạnh phúc cười thật tươi.
Lục Yên Đinh hoàn toàn không diễn, cậu cũng không biết nên mang theo tâm trạng như thế nào, chỉ cần là nhìn đối phương thôi cậu cũng phải hao tốn rất nhiều sức lực. Cậu cùng đoàn người vỗ tay, nhưng cậu lại không cảm thấy đôi tay này là của chính mình.
Thời điểm Thị Nam đi tới từng bàn chúc rượu, Tống Khanh Nhiêu không nỡ rót cho cậu ta. Cậu đứng sau mấy người, từ xa xa ngắm nhìn Thị Nam, nhưng mà cậu lại rất rõ ràng, đây sẽ là một lần cuối cùng trong quãng đời còn lại hai người ở khoảng cách gần như thế.
Cảnh này, Quách Khải phải quay ba lần.
Đoạn cuối cùng, Lục Yên Đinh và Du Cảnh Dương được thêm lời thoại.
Tống Khanh Nhiêu nâng ly rượu lên, nói với Thị Nam: “Ca ca, tân hôn hạnh phúc.”
Thị Nam cười cười, cụng vào ly rượu của cậu, nhẹ nhàng nói: “Ừ, em cũng hạnh phúc nhé.”
Tống Khanh Nhiêu nhìn anh một hơi cạn sạch, mới không biết làm sao uống hết rượu trong ly của mình.
Cậu không hề cảm thấy rồi mình sẽ có được hạnh phúc vui vẻ, nhưng những điều đó cũng không còn gì cấp bách nữa.
Sau khi quay xong cảnh đóng máy, Lục Yên Đinh và Du Cảnh Dương ôm lấy lẫn nhau.
“Cậu diễn tuyệt lắm, thật sự rất tốt.” Du Cảnh Dương nói với cậu.
“Cảm ơn, cậu cũng vậy.”
Nhân viên đoàn phim tặng cho hai người, Lục Yên Đinh và Du Cảnh Dương mỗi người một bó hoa thật to, bọn họ ôm lấy hoa cùng mọi người chụp ảnh lưu niệm chung ngay chính tại phim trường.
Bộ phim điện ảnh đầu tiên trong đời Lục Yên Đinh, cứ như thế đóng máy.
Khúc Như Bình nói với cậu: “Em bây giờ có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.”
“Không muốn nhàn rỗi, em cảm thấy vẫn còn muốn diễn lắm.” Lục Yên Đinh gục ở trên ghế sopha, sầu não ấm ức, “Không phải nói để em đóng vai khách mời sao? Lúc nào quay vậy?”
“Thôi bỏ đi,” Khúc Như Bình nói, “Em vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
“Nói bỏ là bỏ thế nào?” Lục Yên Đinh nghiêng đầu qua hỏi, “Đã nói là để em diễn cơ mà! Làm sao lại thành được chiều chuộng đến mức như anh nói vậy, anh đối với em như vậy là không công bằng.”
Khúc Như Bình nhìn cậu trong thoáng chốc, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi mà, cũng không nói là không cho em quay nữa.”
Vì vậy sau khi Nam Hương đóng máy chưa được nửa tháng, Lục Yên Đinh lại theo Khúc Như Bình vào đoàn phim.
Cậu trước đây chỉ dùng thân phận diễn viên xuất hiện ở đoàn phim, lần này đi cùng tiên sinh nhà mình, mà tiên sinh nhà mình còn là đạo diễn, vì vậy trong lòng liền dâng lên cảm xúc trước nay chưa từng có.
“Làm đạo diễn ghê gớm thật nha.” Cậu nhỏ giọng nói với Khúc Như Bình, “Mỗi người nhìn thấy anh đều phải chào hỏi.”
Cậu nói những câu này giống hệt như một bạn nhỏ hiếu kỳ, giữa mi mắt còn để lộ ra chút đắc ý.
Khúc Như Bình nắm lấy tay cậu, cười mà không nói gì.
“Là phim giải trí, quay thành thế nào cũng được.” Trước khi bắt đầu quay, Khúc Như Bình nói với cậu.
Lục Yên Đinh cảm thấy chơi rất vui.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Khúc Như Bình hoá trang thành bộ dáng như vậy, mặc một thân quần áo lôi tha lôi thôi, mặt đầy râu, hoá trang kiểu hung ác lại chững chạc, đây là chính là hình ảnh của một tên cướp đã có tuổi.
Mà cậu là tình nhân lâu năm của nhân vật kia—— Lục Yên Đinh mặc một thân quần áo thời thượng rực rỡ quá đáng, trên đầu còn mang một chiếc mũ gài hoa, hai người họ phong cách bất đồng đứng chung một chỗ, thế nhưng lại mang đến cảm giác xứng đôi đến kỳ lạ.
Bộ phim này của Khúc Như Bình, chính là một bộ phim thương mại hài hước dí dỏm.
Lục Yên Đinh cứ nhìn thấy bộ dáng kia của anh là muốn cười, cũng không có quá nhiều căng thẳng, phần diễn này của cậu thậm chí cũng không cần có quá nhiều kỹ năng diễn xuất, lời thoại rất ít, nhưng lại là một nhân vật khiến mọi người vui vẻ.
Huống chi vẻ ngoài của Lục Yên Đinh rất tuấn tú, sau khi hóa trang xong càng thêm thu hút ánh nhìn của người khác, đối với màn diễn này mà nói, đã đủ rồi.
Khúc Như Bình một tay ôm lấy Lục Yên Đinh đứng ở mũi thuyền, anh mỉm cười nói với cậu: “Em đừng có cười mãi như thế.”
“Em có cười mấy đâu.” Lục Yên Đinh nói xong, lại “xuỳ xuỳ” bảo, “Buồn cười quá, đại đạo diễn Khúc ơi.”
“Anh quay phim chưa từng vừa quay vừa cười thế này bao giờ, em đừng hại anh phải xấu hổ đấy nhé.” Khúc Như Bình nói xong, lại cấu nhẹ vào eo của Lục Yên Đinh một cái.
“Đừng cấu,” Lục Yên Đinh nhỏ giọng nói, “Bé con sẽ đau đó.”
“Ồ, còn biết uy hiếp người khác cơ đấy.” Nói xong câu này, Khúc Như Bình liền nói với phó đạo diễn, “Chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Phó đạo diễn làm thủ thế, sau đó, bắt đầu quay.
Tên cướp ném túi vải đựng toàn bộ tài sản bên người xuống biển rộng, khi thân thuyền đang không ngừng lắc lư, lại có tiếng cười thật hoang đường vang lên.
Tình nhân của hắn —— một cậu trai đẹp đẽ, thỉnh thoảng sẽ phụ hắn một tay, sắc mặt lười biếng mà gợi cảm.
Tên cướp cuối cùng cũng ném túi vải xuống biển, cười lớn kéo tình nhân đến hôn môi. Tiểu tình nhân vây quanh eo hắn, thỏa mãn mà cùng hắn hôn.
Nụ hôn này của hai người họ là chi tiết gây cười, giống như không ai không biết cũng không ai không hiểu, tiếng hôn phát ra vô cùng lớn.
Tên cướp cuối cùng còn cấu một cái vào mông của tiểu tình nhân cười ha ha, khác nào một kẻ điên mất trí.
Không quá năm phút đồng hồ, chỉ một ống kính như thế.
Phó đạo diễn biểu thị, một lần qua.
Khúc Như Bình còn không quên nịnh Lục Yên Đinh: “Quả nhiên, người biết diễn đều ở bên nhau”
Lục Yên Đinh nở nụ cười, nói với Khúc Như Bình: “Em đi thu dọn một chút.”
Tâm trạng của cậu không đúng lắm, Khúc Như Bình cũng chỉ “ừ” một tiếng, rồi nhìn cậu đi về phía xa xa.
Lục Yên Đinh tự giam mình trong phòng hóa trang.
Khúc Như Bình lúc muốn bước vào, còn phải gõ cửa hai lần: “Là anh.”
Lục Yên Đinh trầm giọng nói: “Em biết là anh.”
Anh bước vào, trong phòng rèm cửa sổ cũng được đóng lại, Lục Yên đứng trong góc tường, không nói một lời.
Khúc Như Bình đi lên trước ôm lấy cậu.
Lục Yên Đinh phát run trong lồng ngực của anh: “Em rất khó vượt qua.”
“Anh biết,” Khúc Như Bình nhè nhẹ vỗ lưng cậu, “Anh biết, chúng ta cứ từ từ đi.”
“Cậu ấy tại sao lại có kết cục như vậy?” Lục Yên Đinh nói xong, lại lắc lắc đầu, cắn ngón tay thật thà nói, “Em không muốn nói chuyện này với anh, là em quá khác người, em đã quá nhập vai.”
“Em không phải như vậy đâu, bảo bối.” Khúc Như Bình nhẹ nhàng nắm lấy vành tai của cậu, “Em so với quá khứ đã tiến bộ rất nhiều, em không mang những tâm sự này bước vào cuộc sống thực là đã rất cố gắng rồi, anh rất hiểu điều đó đối với em khó khăn đến thế nào.”
Lục Yên Đinh vẫn lắc đầu: “Có thể lấy được giải người mới hay không, em cũng không quan tâm, tuy rằng em biết sẽ có rất nhiều người không thích Tống Khanh Nhiêu, nhưng em rất thích cậu ấy cũng thương cậu ấy vô cùng, có thể được đóng nhân vật đó, em thật sự còn rất…”
Cậu có chút nghẹn ngào: “Rất vui sướng.”
Khúc Như Bình vuốt ve khuôn mặt cậu, muốn hôn, nhưng Lục Yên Đinh lại nghiêng mặt đi, cậu nghe thấy Khúc Như Bình ghé vào lỗ tai mình khàn khàn nói: “Yên Đinh, đừng tiếp tục dày vò anh nữa.”
Vì vậy cậu liền quay mặt lại, hôn Khúc Như Bình, một nụ hôn có vị đắng.
Hai người họ đã đánh dấu, cho nên tâm ý tương thông, bất kỳ tâm tình gì của đối phương đều sẽ có cảm giác như nhau. Lục Yên Đinh biết sự cảm nhận của Khúc Như Bình sẽ không tốt hơn chính mình là bao, cậu trầm thấp nói: “Em không muốn để anh cũng phải thấy khó chịu đâu, em thật sự xin lỗi.”
“Không cần nói lời xin lỗi,” Khúc Như Bình ôm lấy bờ vai của Lục Yên Đinh, ôn nhu nói, “Anh nghĩ, anh muốn hết thảy vui buồn sướng khổ của em đều được thử trải nghiệm một lần.”
Nghe thấy anh nói như thế, Lục Yên Đinh liền nín khóc, mỉm cười: “Chúng ta nói chuyện sến thật đấy.”
Tay Khúc Như Bình trượt xuống bụng cậu.
Lục Yên Đinh hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Bé con không thể nghe mấy lời đó được đâu,” Khúc Như Bình thấp giọng nói, “Không thích hợp cho trẻ nhỏ.”
“Vậy thì anh che đi, để em tranh thủ nói thêm mấy câu nữa.” Lục Yên Đinh hà hơi vào lỗ tai Khúc Như Bình, “Em đặc biệt…”
Khúc Như Bình tránh đi một chút, cười nói: “Ngứa.”
Lục Yên Đinh cố ý thổi vào tai anh thêm mấy lần nữa, sau đó khống chế hơi thở của chính mình nói: “Em đặc biệt yêu anh.”
“Nghe có vẻ tầm thường quá nhỉ,” Lục Yên Đinh cân nhắc, lại đổi một câu tình tứ khác,”Nhưng anh không được thấy điều này là tầm thường, bởi vì em sẽ sinh con cho anh.”
“Không tầm thường chút nào,” Khúc Như Bình hôn lên má cậu, “Anh đương nhiên biết rằng, chúng ta đều những người muốn cùng nhau trải qua một đời.”
Cậu quay lưng lại, dùng bàn tay run cầm cập không ngừng lau nước mắt.
Quách Khải nói với cậu: “Tâm trạng cậu gần đây lên xuống chập trùng quá.”
Lục Yên Đinh lắc đầu, cười một cách đắng ngát: “Cái kết này thật sự quá khó chịu.”
“Phải vậy thôi, theo thực tế mà.” Tuy Quách Khải nói như vậy, nhưng lại không tỏ rõ thái độ, “Chi tiết bi kịch cuối phim này có hơi bình thường quá, nhưng ý của tôi vẫn giống như ban đầu, quay những cảnh nhỏ thôi, các cậu cũng không có lời thoại, cậu nhìn cậu ấy nhưng cậu ấy cũng sẽ không nhìn cậu, đoạn này chủ yếu là cho cậu phát huy.”
“Tôi biết.” Lục Yên Đinh ngồi xuống, điều chỉnh lại hô hấp, cậu theo bản năng sờ vào bụng mình, nhưng cũng không dám trực tiếp sờ xuống bụng dưới.
Thời điểm tâm trạng mãnh liệt, bụng dưới của cậu sẽ thấy hơi nhói đau, không nghiêm trọng, rất nhỏ thôi nhưng cũng đủ để cậu phát hiện ra.
Khúc Như Bình nói với cậu, một khi cảm thấy vượt quá khả năng chịu đựng, phải lập tức kêu dừng ngay.
“Quả thật anh không muốn em tiếp tục đóng phim, đối với một Omega đã hoài thai mà nói, khi quay phim phải chịu đựng quá nhiều thứ. Mà anh cũng có trách nhiệm trên người, không thể lúc nào cũng ở bên em được.”
Anh nói tiếp: “Nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của em, bộ phim này em đã quay lâu như vậy rồi, đây là tâm huyết của em, còn lại cũng không có bao nhiêu cảnh nữa, nếu anh là em, anh cũng sẽ muốn quay cho xong.”
“Ý của anh là, không cần nói cho đạo diễn Quách, cũng không phải nói sợ bị đổi vai, nếu cứ nói như vậy, tiêu chuẩn của ông ấy đối với em sẽ hạ thấp rất nhiều, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả phía sau của bộ phim.”
“Đợi quay xong cảnh này, anh sẽ cùng em đi nói lời xin lỗi với ông ấy.”
“Thế nhưng em cũng phải đồng ý với anh, nếu không thế tiếp tục kiên trì được, thì không được phép bướng bỉnh đâu nhé.” Khúc Như Bình ung dung nói với cậu, “Không cần sợ phải nói với anh, anh vĩnh viễn đứng về phía em, có được không?”
Có sự cổ vũ của Khúc Như Bình, Lục Yên Đinh an tâm rất nhiều.
Cậu mang theo niềm tin này, chống đỡ đến lúc đóng máy.
Cảnh diễn này, Lục Yên Đinh quay thật sự quá khó chịu, cậu chỉ cần vừa nhìn thấy dáng vẻ Du Cảnh Dương mặc Âu phục ôm một người phụ nữ khác, trong lòng sẽ buồn bực đến không thở nổi.
Cậu và Quách Khải đã trao đổi qua rất nhiều lần: “Cái kết này quá tàn nhẫn.”
“Đây là cái kết rất hiện thực, vào thời đại đó phải có kết thúc như vậy.”
“Cậu ấy sẽ chịu không nổi,” Lục Yên Đinh đau khổ nói, “Cậu ấy sẽ tan vỡ trong lễ cưới này mất, thật đó, tôi cảm thấy sẽ không thể hiện được sự tê liệt cảm xúc như trong kịch bản, cậu ấy nhất định vẫn sẽ tuyệt vọng.”
“Quả thực như vậy,” Quách Khải không có tâm tình gì mà bình tĩnh nói, “Nhưng hai người họ không thích hợp, Thị Nam cũng không phải là không thể tiếp nhận phụ nữ, cuối cùng chia tay rồi, người ta cũng có lựa chọn của riêng mình.”
“Vậy tại sao cậu ta lại muốn mời Tống Khanh Nhiêu đến?”
“Cậu muốn lý do tôi có thể xả một đống cho cậu, nhưng không có ý nghĩa gì cả.” Quách Khải thở dài nói, “Được rồi, cái kết đã định, chỗ này không sửa được nữa. Nhưng mà cậu, quay xong cảnh này nhớ nghỉ ngơi cho tốt một chút đi.”
Lục Yên Đinh cảm thấy cậu đúng là nên nghỉ ngơi rồi.
Trong cảnh này, cậu có cảm giác bản thân mình chính là Tống Khanh Nhiêu.
Cậu ngồi ở nơi tổ chức hôn lễ náo nhiệt, nhìn người ấy nắm tay người khác đi về phía trước.
Người cậu đã yêu mười mấy năm, mặt đầy hạnh phúc cười thật tươi.
Lục Yên Đinh hoàn toàn không diễn, cậu cũng không biết nên mang theo tâm trạng như thế nào, chỉ cần là nhìn đối phương thôi cậu cũng phải hao tốn rất nhiều sức lực. Cậu cùng đoàn người vỗ tay, nhưng cậu lại không cảm thấy đôi tay này là của chính mình.
Thời điểm Thị Nam đi tới từng bàn chúc rượu, Tống Khanh Nhiêu không nỡ rót cho cậu ta. Cậu đứng sau mấy người, từ xa xa ngắm nhìn Thị Nam, nhưng mà cậu lại rất rõ ràng, đây sẽ là một lần cuối cùng trong quãng đời còn lại hai người ở khoảng cách gần như thế.
Cảnh này, Quách Khải phải quay ba lần.
Đoạn cuối cùng, Lục Yên Đinh và Du Cảnh Dương được thêm lời thoại.
Tống Khanh Nhiêu nâng ly rượu lên, nói với Thị Nam: “Ca ca, tân hôn hạnh phúc.”
Thị Nam cười cười, cụng vào ly rượu của cậu, nhẹ nhàng nói: “Ừ, em cũng hạnh phúc nhé.”
Tống Khanh Nhiêu nhìn anh một hơi cạn sạch, mới không biết làm sao uống hết rượu trong ly của mình.
Cậu không hề cảm thấy rồi mình sẽ có được hạnh phúc vui vẻ, nhưng những điều đó cũng không còn gì cấp bách nữa.
Sau khi quay xong cảnh đóng máy, Lục Yên Đinh và Du Cảnh Dương ôm lấy lẫn nhau.
“Cậu diễn tuyệt lắm, thật sự rất tốt.” Du Cảnh Dương nói với cậu.
“Cảm ơn, cậu cũng vậy.”
Nhân viên đoàn phim tặng cho hai người, Lục Yên Đinh và Du Cảnh Dương mỗi người một bó hoa thật to, bọn họ ôm lấy hoa cùng mọi người chụp ảnh lưu niệm chung ngay chính tại phim trường.
Bộ phim điện ảnh đầu tiên trong đời Lục Yên Đinh, cứ như thế đóng máy.
Khúc Như Bình nói với cậu: “Em bây giờ có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.”
“Không muốn nhàn rỗi, em cảm thấy vẫn còn muốn diễn lắm.” Lục Yên Đinh gục ở trên ghế sopha, sầu não ấm ức, “Không phải nói để em đóng vai khách mời sao? Lúc nào quay vậy?”
“Thôi bỏ đi,” Khúc Như Bình nói, “Em vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
“Nói bỏ là bỏ thế nào?” Lục Yên Đinh nghiêng đầu qua hỏi, “Đã nói là để em diễn cơ mà! Làm sao lại thành được chiều chuộng đến mức như anh nói vậy, anh đối với em như vậy là không công bằng.”
Khúc Như Bình nhìn cậu trong thoáng chốc, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi mà, cũng không nói là không cho em quay nữa.”
Vì vậy sau khi Nam Hương đóng máy chưa được nửa tháng, Lục Yên Đinh lại theo Khúc Như Bình vào đoàn phim.
Cậu trước đây chỉ dùng thân phận diễn viên xuất hiện ở đoàn phim, lần này đi cùng tiên sinh nhà mình, mà tiên sinh nhà mình còn là đạo diễn, vì vậy trong lòng liền dâng lên cảm xúc trước nay chưa từng có.
“Làm đạo diễn ghê gớm thật nha.” Cậu nhỏ giọng nói với Khúc Như Bình, “Mỗi người nhìn thấy anh đều phải chào hỏi.”
Cậu nói những câu này giống hệt như một bạn nhỏ hiếu kỳ, giữa mi mắt còn để lộ ra chút đắc ý.
Khúc Như Bình nắm lấy tay cậu, cười mà không nói gì.
“Là phim giải trí, quay thành thế nào cũng được.” Trước khi bắt đầu quay, Khúc Như Bình nói với cậu.
Lục Yên Đinh cảm thấy chơi rất vui.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Khúc Như Bình hoá trang thành bộ dáng như vậy, mặc một thân quần áo lôi tha lôi thôi, mặt đầy râu, hoá trang kiểu hung ác lại chững chạc, đây là chính là hình ảnh của một tên cướp đã có tuổi.
Mà cậu là tình nhân lâu năm của nhân vật kia—— Lục Yên Đinh mặc một thân quần áo thời thượng rực rỡ quá đáng, trên đầu còn mang một chiếc mũ gài hoa, hai người họ phong cách bất đồng đứng chung một chỗ, thế nhưng lại mang đến cảm giác xứng đôi đến kỳ lạ.
Bộ phim này của Khúc Như Bình, chính là một bộ phim thương mại hài hước dí dỏm.
Lục Yên Đinh cứ nhìn thấy bộ dáng kia của anh là muốn cười, cũng không có quá nhiều căng thẳng, phần diễn này của cậu thậm chí cũng không cần có quá nhiều kỹ năng diễn xuất, lời thoại rất ít, nhưng lại là một nhân vật khiến mọi người vui vẻ.
Huống chi vẻ ngoài của Lục Yên Đinh rất tuấn tú, sau khi hóa trang xong càng thêm thu hút ánh nhìn của người khác, đối với màn diễn này mà nói, đã đủ rồi.
Khúc Như Bình một tay ôm lấy Lục Yên Đinh đứng ở mũi thuyền, anh mỉm cười nói với cậu: “Em đừng có cười mãi như thế.”
“Em có cười mấy đâu.” Lục Yên Đinh nói xong, lại “xuỳ xuỳ” bảo, “Buồn cười quá, đại đạo diễn Khúc ơi.”
“Anh quay phim chưa từng vừa quay vừa cười thế này bao giờ, em đừng hại anh phải xấu hổ đấy nhé.” Khúc Như Bình nói xong, lại cấu nhẹ vào eo của Lục Yên Đinh một cái.
“Đừng cấu,” Lục Yên Đinh nhỏ giọng nói, “Bé con sẽ đau đó.”
“Ồ, còn biết uy hiếp người khác cơ đấy.” Nói xong câu này, Khúc Như Bình liền nói với phó đạo diễn, “Chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Phó đạo diễn làm thủ thế, sau đó, bắt đầu quay.
Tên cướp ném túi vải đựng toàn bộ tài sản bên người xuống biển rộng, khi thân thuyền đang không ngừng lắc lư, lại có tiếng cười thật hoang đường vang lên.
Tình nhân của hắn —— một cậu trai đẹp đẽ, thỉnh thoảng sẽ phụ hắn một tay, sắc mặt lười biếng mà gợi cảm.
Tên cướp cuối cùng cũng ném túi vải xuống biển, cười lớn kéo tình nhân đến hôn môi. Tiểu tình nhân vây quanh eo hắn, thỏa mãn mà cùng hắn hôn.
Nụ hôn này của hai người họ là chi tiết gây cười, giống như không ai không biết cũng không ai không hiểu, tiếng hôn phát ra vô cùng lớn.
Tên cướp cuối cùng còn cấu một cái vào mông của tiểu tình nhân cười ha ha, khác nào một kẻ điên mất trí.
Không quá năm phút đồng hồ, chỉ một ống kính như thế.
Phó đạo diễn biểu thị, một lần qua.
Khúc Như Bình còn không quên nịnh Lục Yên Đinh: “Quả nhiên, người biết diễn đều ở bên nhau”
Lục Yên Đinh nở nụ cười, nói với Khúc Như Bình: “Em đi thu dọn một chút.”
Tâm trạng của cậu không đúng lắm, Khúc Như Bình cũng chỉ “ừ” một tiếng, rồi nhìn cậu đi về phía xa xa.
Lục Yên Đinh tự giam mình trong phòng hóa trang.
Khúc Như Bình lúc muốn bước vào, còn phải gõ cửa hai lần: “Là anh.”
Lục Yên Đinh trầm giọng nói: “Em biết là anh.”
Anh bước vào, trong phòng rèm cửa sổ cũng được đóng lại, Lục Yên đứng trong góc tường, không nói một lời.
Khúc Như Bình đi lên trước ôm lấy cậu.
Lục Yên Đinh phát run trong lồng ngực của anh: “Em rất khó vượt qua.”
“Anh biết,” Khúc Như Bình nhè nhẹ vỗ lưng cậu, “Anh biết, chúng ta cứ từ từ đi.”
“Cậu ấy tại sao lại có kết cục như vậy?” Lục Yên Đinh nói xong, lại lắc lắc đầu, cắn ngón tay thật thà nói, “Em không muốn nói chuyện này với anh, là em quá khác người, em đã quá nhập vai.”
“Em không phải như vậy đâu, bảo bối.” Khúc Như Bình nhẹ nhàng nắm lấy vành tai của cậu, “Em so với quá khứ đã tiến bộ rất nhiều, em không mang những tâm sự này bước vào cuộc sống thực là đã rất cố gắng rồi, anh rất hiểu điều đó đối với em khó khăn đến thế nào.”
Lục Yên Đinh vẫn lắc đầu: “Có thể lấy được giải người mới hay không, em cũng không quan tâm, tuy rằng em biết sẽ có rất nhiều người không thích Tống Khanh Nhiêu, nhưng em rất thích cậu ấy cũng thương cậu ấy vô cùng, có thể được đóng nhân vật đó, em thật sự còn rất…”
Cậu có chút nghẹn ngào: “Rất vui sướng.”
Khúc Như Bình vuốt ve khuôn mặt cậu, muốn hôn, nhưng Lục Yên Đinh lại nghiêng mặt đi, cậu nghe thấy Khúc Như Bình ghé vào lỗ tai mình khàn khàn nói: “Yên Đinh, đừng tiếp tục dày vò anh nữa.”
Vì vậy cậu liền quay mặt lại, hôn Khúc Như Bình, một nụ hôn có vị đắng.
Hai người họ đã đánh dấu, cho nên tâm ý tương thông, bất kỳ tâm tình gì của đối phương đều sẽ có cảm giác như nhau. Lục Yên Đinh biết sự cảm nhận của Khúc Như Bình sẽ không tốt hơn chính mình là bao, cậu trầm thấp nói: “Em không muốn để anh cũng phải thấy khó chịu đâu, em thật sự xin lỗi.”
“Không cần nói lời xin lỗi,” Khúc Như Bình ôm lấy bờ vai của Lục Yên Đinh, ôn nhu nói, “Anh nghĩ, anh muốn hết thảy vui buồn sướng khổ của em đều được thử trải nghiệm một lần.”
Nghe thấy anh nói như thế, Lục Yên Đinh liền nín khóc, mỉm cười: “Chúng ta nói chuyện sến thật đấy.”
Tay Khúc Như Bình trượt xuống bụng cậu.
Lục Yên Đinh hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Bé con không thể nghe mấy lời đó được đâu,” Khúc Như Bình thấp giọng nói, “Không thích hợp cho trẻ nhỏ.”
“Vậy thì anh che đi, để em tranh thủ nói thêm mấy câu nữa.” Lục Yên Đinh hà hơi vào lỗ tai Khúc Như Bình, “Em đặc biệt…”
Khúc Như Bình tránh đi một chút, cười nói: “Ngứa.”
Lục Yên Đinh cố ý thổi vào tai anh thêm mấy lần nữa, sau đó khống chế hơi thở của chính mình nói: “Em đặc biệt yêu anh.”
“Nghe có vẻ tầm thường quá nhỉ,” Lục Yên Đinh cân nhắc, lại đổi một câu tình tứ khác,”Nhưng anh không được thấy điều này là tầm thường, bởi vì em sẽ sinh con cho anh.”
“Không tầm thường chút nào,” Khúc Như Bình hôn lên má cậu, “Anh đương nhiên biết rằng, chúng ta đều những người muốn cùng nhau trải qua một đời.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook