Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)
-
Chương 14
Trước khi đi công tác một ngày, Tần Việt đến bệnh viện thăm Giang Yến.
Bởi vì đã biết Hứa Nhất chấp nhận hiến tủy cho mình, tính mạng không lơ lửng giữa trời nữa nên trạng thái tinh thần Giang Yến tốt hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói chuyện cười với Tần Việt.
Hắn cứ như vậy dựa lưng vào giường bệnh, nhìn Tần Việt vẫy tay để anh lại gần mình.
Tần Việt đi đến gần. Giang Yến nhẹ nhàng hôn lên trán Tần Việt.
“Tần Việt, anh phải chờ em khỏe lại, sau này cũng không cần phải chán ghét chịu đựng con người ngu ngốc đó ở bên cạnh anh.”
Người mình chán ghét? Trước mặt Tần Việt bỗng nhiên thoáng hiện gương mặt thiếu niên tươi cười, còn nụ hôn chứa đầy vị quýt của Hứa Nhất.
Đầu óc của anh trống không, thân thể cũng dừng lại một chút.
Giang Yến nhìn thấy phản ứng của Tần Việt, ôn nhu trong mắt bỗng nhiên mất hết.
“A Việt, em nhớ khi còn bé anh đã đồng ý, anh đã nói anh muốn cả đời đi cùng với em. Có phải anh đã quên mất?”
Đến nửa ngày, Tần Việt mới nắm lấy tay Giang Yến để trong lòng bàn tay của mình, vuốt nhẹ: “A Yến, em đừng suy nghĩ nhiều, anh nhớ, sẽ nhớ cả đời.”
“Anh nhìn xem, bọn họ thật sự yêu nhau, tôi xác thực không nên yêu Tần Việt.” Nhìn trong phòng bệnh đầu hai người kia chụm lại một chỗ, Hứa Nhất buồn buồn nói: “Nhưng thật sự tôi không nhịn được, tôi không biết phải làm thế nào để không yêu Tần Việt.”
Cậu mở to đôi mắt ngập nước, Lâm Nhuệ cho là cậu khóc.
“Cho nên cậu định xử lý quan hệ với Tần Việt như thế nào.”
“Không xử lý như thế nào, thuận theo tự nhiên đi. Còn có thể yêu Tần Việt phải nắm chặt, chuyện sau này hãy để sao này nói đi, hiện giờ tôi chỉ muốn cùng Tần Việt đi Hải Thị.” Hứa Nhất là một người bướng bỉnh, khắp toàn thân đều quật cường không chịu thua.
Bỗng nhiên cậu lại cười hắc hắc: “Bác sĩ Lâm, anh nói, tôi như vậy có phải là người không có đạo đức như trong phim truyền hình thường diễn, cái này gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến phòng Lâm Nhuệ.
“Trong lòng của cậu không phải đều có tính toán sao? Cậu còn hỏi tôi làm gì.”
Lâm Nhuệ đẩy cửa phòng làm việc, Hứa Nhất đi theo ở phía sau.
“Tôi chỉ mượn Tần Việt một quãng thời gian, dùng xong thì trả về. Tần Việt cũng không phải vật chết, nào dễ dàng di tình biệt luyến như vậy, anh ấy chán ghét tôi vô cùng, đều là tôi ép anh ấy thôi.”
Lâm Nhuệ không lên tiếng, đem một hòm thuốc nhỏ nhét vào lồng ngực Hứa Nhất: “Tôi xem dự báo thời tiết, ngày mai nơi cậu và Tần Việt đi công tác có thể sẽ có bão, trong này có một ít thuốc cảm cúm, thuốc hạ sốt, nước khử trùng, giữ để phòng hờ.” Y liền bổ sung: “Tôi còn nhét bánh quy ở phía dưới cùng. Thuốc đau đầu cậu thường dùng cũng để phía dưới, một ngày hai viên, đừng quên.”
Hứa Nhất vẫn có chút khổ sở, nhưng trên mặt không thấy được, cậu không hăng hái lắm, nhìn về phía Lâm Nhuệ gật gật đầu.
“Bác sĩ Lâm, tôi đi trước.”
“Cậu đi sớm như vậy làm gì?”
“Trong lòng tôi khó chịu tìm vườn hoa nhỏ khóc có được không?” Bóng lưng Hứa Nhất hoàn toàn biến mất ở trong hành lang.
Sự thực chứng minh, Hứa Nhất đúng là đi khóc, mà phương pháp khóc của cậu có thể đoạt giải Oscar.
Tần Việt nghiện thuốc lá, đi dạo trên sân thượng hút thuốc. Dưới lầu đối diện có một vườn hoa nhỏ, bên trong mọc đầy hoa cỏ tươi tốt.
Hứa Nhất đem một cái hòm thuốc màu bạc đặt ở trước mặt mình, không nói một lời, không biết còn tưởng rằng cậu đang diện bích hối lỗi.
Tần Việt hút thuốc xong, dự định trở về, nhưng lúc này lại nghe Hứa Nhất nói.
Cậu nhìn hòm thuốc “A” một tiếng.
Sau đó lại bắt đầu nói lẩm bẩm: “Tần Việt, anh xem tính khí của anh rất thối, mỗi ngày đều cãi nhau với tôi, còn để cho người khác bắt nạt tôi, thật sự đời tôi đều chưa từng thấy người nào phiền như anh.”
Tần Việt không nhìn thấy mặt Hứa Nhất, anh ở trên cao chỉ có thể nhìn thấy cái xoáy trên đỉnh đầu Hứa Nhất.
Anh muốn lên tiếng bảo Hứa Nhất ngậm miệng. Nhưng nhìn thấy Hứa Nhất đánh vào hòm thuốc mấy cái như muốn hả giận. Anh nhìn cũng cảm thấy tay đau.
“Anh xem anh đối với Giang Yến thật tốt, anh còn hôn tay hắn, hắn còn hôn mặt của anh.”
Hứa Nhất trầm mặc một hồi, rồi lại đánh vào hòm thuốc một cái: “Nhưng tôi thật sự thật hâm mộ nha, anh không thể tốt với tôi một chút sao? Biết rõ tôi yêu anh, anh không thể… Không thể… Dù cho gạt tôi cũng được, nói không có chán ghét tôi, làm bộ yêu thích tôi một chút không được sao.”
Hứa Nhất liền thay đổi ngữ khí, rất rõ ràng đang mô phỏng Tần Việt: “Hứa Nhất, tôi là Tần Việt. Cậu không thể làm càn! Tôi và cậu không có liên hệ máu mủ, tôi cũng không thích cậu, cũng vì A Yến tôi mới nhân nhượng cậu. Coi như cậu chiếm được người, cũng đừng mơ tưởng được trái tim của tôi!!”
Tần Việt ở trên ban công say sưa xem Hứa Nhất tự biên tự diễn, nếu không phải nhìn lén, anh sẽ cho cậu một tràng pháo tay, sau đó sẽ tự tay bóp chết cậu. Anh có áp lực công việc rất lớn, xem Hứa Nhất diễn một trận này quả thực giải tỏa rất nhiều.
Nhưng sau khi biểu diễn, Hứa Nhất bỗng nhiên không nói, cậu ôm hòm thuốc vào trong lòng, sau đó cúi đầu từ từ ngồi xổm xuống, lấy tay cánh tay che hai mắt của chính mình, lung tung lau.
Tần Việt bỗng nhiên bất động.
Bởi vì anh nhìn thấy đôi vai đơn bạc của Hứa Nhất đang run rẩy, cánh tay che mắt vẫn không lấy xuống, cậu cứ ngồi xổm như vậy, thoạt nhìn có mấy phần cô đơn.
Hứa Nhất khóc. Trong miệng còn lẩm bẩm: “Tại sao phải để tôi biết, tại sao lại muốn tôi nhìn thấy.”
Ánh mắt Tần Việt bỗng trở nên nghiêm túc, bây giờ anh không có chán ghét Hứa Nhất, tuy nhiên anh không khoan dung vi phạm, nông nỗi của cậu. Anh biết rõ mình muốn cái gì, không muốn cái gì. Anh hiểu bây giờ mình đối với Hứa Nhất quá tốt, chính là dằn vặt Hứa Nhất sau này.
Anh sớm đã tính toán, mỗi một bước đi sau này đều phải đi trên con đường đã dọn sẳn, cho dù bước mấu chốt nhất bị vướng bởi Hứa Nhất, anh cũng chưa từng nghĩ từ bỏ. Anh và A Yến muốn có một tương lai tốt đẹp. Nếu đã quyết định lợi dụng Hứa Nhất, vậy thì đơn giản cứ đi con đường tối đến cùng.
Thuốc lá trong tay bốc cháy đến phần cuối, ngón tay Tần Việt bị nóng, anh dụi tắt thuốc, ánh mắt cũng sáng hẳn lên. Kỳ thực anh có một chút không đành lòng, nhưng Tần Việt không cho phép mình nhẹ dạ.
Đóng cửa sân thượng, Tần Việt liền nghĩ tới bóng lưng gầy gò kia, lòng bỗng nhiên lại cảm thấy, nếu Hứa Nhất yêu mình như thế, đợi đến ngày sau cậu muốn mình làm cái gì, mình sẽ bồi thường cho cậu là tốt rồi. Đây là nhượng bộ cuối cùng của anh.
Bởi vì đã biết Hứa Nhất chấp nhận hiến tủy cho mình, tính mạng không lơ lửng giữa trời nữa nên trạng thái tinh thần Giang Yến tốt hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói chuyện cười với Tần Việt.
Hắn cứ như vậy dựa lưng vào giường bệnh, nhìn Tần Việt vẫy tay để anh lại gần mình.
Tần Việt đi đến gần. Giang Yến nhẹ nhàng hôn lên trán Tần Việt.
“Tần Việt, anh phải chờ em khỏe lại, sau này cũng không cần phải chán ghét chịu đựng con người ngu ngốc đó ở bên cạnh anh.”
Người mình chán ghét? Trước mặt Tần Việt bỗng nhiên thoáng hiện gương mặt thiếu niên tươi cười, còn nụ hôn chứa đầy vị quýt của Hứa Nhất.
Đầu óc của anh trống không, thân thể cũng dừng lại một chút.
Giang Yến nhìn thấy phản ứng của Tần Việt, ôn nhu trong mắt bỗng nhiên mất hết.
“A Việt, em nhớ khi còn bé anh đã đồng ý, anh đã nói anh muốn cả đời đi cùng với em. Có phải anh đã quên mất?”
Đến nửa ngày, Tần Việt mới nắm lấy tay Giang Yến để trong lòng bàn tay của mình, vuốt nhẹ: “A Yến, em đừng suy nghĩ nhiều, anh nhớ, sẽ nhớ cả đời.”
“Anh nhìn xem, bọn họ thật sự yêu nhau, tôi xác thực không nên yêu Tần Việt.” Nhìn trong phòng bệnh đầu hai người kia chụm lại một chỗ, Hứa Nhất buồn buồn nói: “Nhưng thật sự tôi không nhịn được, tôi không biết phải làm thế nào để không yêu Tần Việt.”
Cậu mở to đôi mắt ngập nước, Lâm Nhuệ cho là cậu khóc.
“Cho nên cậu định xử lý quan hệ với Tần Việt như thế nào.”
“Không xử lý như thế nào, thuận theo tự nhiên đi. Còn có thể yêu Tần Việt phải nắm chặt, chuyện sau này hãy để sao này nói đi, hiện giờ tôi chỉ muốn cùng Tần Việt đi Hải Thị.” Hứa Nhất là một người bướng bỉnh, khắp toàn thân đều quật cường không chịu thua.
Bỗng nhiên cậu lại cười hắc hắc: “Bác sĩ Lâm, anh nói, tôi như vậy có phải là người không có đạo đức như trong phim truyền hình thường diễn, cái này gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến phòng Lâm Nhuệ.
“Trong lòng của cậu không phải đều có tính toán sao? Cậu còn hỏi tôi làm gì.”
Lâm Nhuệ đẩy cửa phòng làm việc, Hứa Nhất đi theo ở phía sau.
“Tôi chỉ mượn Tần Việt một quãng thời gian, dùng xong thì trả về. Tần Việt cũng không phải vật chết, nào dễ dàng di tình biệt luyến như vậy, anh ấy chán ghét tôi vô cùng, đều là tôi ép anh ấy thôi.”
Lâm Nhuệ không lên tiếng, đem một hòm thuốc nhỏ nhét vào lồng ngực Hứa Nhất: “Tôi xem dự báo thời tiết, ngày mai nơi cậu và Tần Việt đi công tác có thể sẽ có bão, trong này có một ít thuốc cảm cúm, thuốc hạ sốt, nước khử trùng, giữ để phòng hờ.” Y liền bổ sung: “Tôi còn nhét bánh quy ở phía dưới cùng. Thuốc đau đầu cậu thường dùng cũng để phía dưới, một ngày hai viên, đừng quên.”
Hứa Nhất vẫn có chút khổ sở, nhưng trên mặt không thấy được, cậu không hăng hái lắm, nhìn về phía Lâm Nhuệ gật gật đầu.
“Bác sĩ Lâm, tôi đi trước.”
“Cậu đi sớm như vậy làm gì?”
“Trong lòng tôi khó chịu tìm vườn hoa nhỏ khóc có được không?” Bóng lưng Hứa Nhất hoàn toàn biến mất ở trong hành lang.
Sự thực chứng minh, Hứa Nhất đúng là đi khóc, mà phương pháp khóc của cậu có thể đoạt giải Oscar.
Tần Việt nghiện thuốc lá, đi dạo trên sân thượng hút thuốc. Dưới lầu đối diện có một vườn hoa nhỏ, bên trong mọc đầy hoa cỏ tươi tốt.
Hứa Nhất đem một cái hòm thuốc màu bạc đặt ở trước mặt mình, không nói một lời, không biết còn tưởng rằng cậu đang diện bích hối lỗi.
Tần Việt hút thuốc xong, dự định trở về, nhưng lúc này lại nghe Hứa Nhất nói.
Cậu nhìn hòm thuốc “A” một tiếng.
Sau đó lại bắt đầu nói lẩm bẩm: “Tần Việt, anh xem tính khí của anh rất thối, mỗi ngày đều cãi nhau với tôi, còn để cho người khác bắt nạt tôi, thật sự đời tôi đều chưa từng thấy người nào phiền như anh.”
Tần Việt không nhìn thấy mặt Hứa Nhất, anh ở trên cao chỉ có thể nhìn thấy cái xoáy trên đỉnh đầu Hứa Nhất.
Anh muốn lên tiếng bảo Hứa Nhất ngậm miệng. Nhưng nhìn thấy Hứa Nhất đánh vào hòm thuốc mấy cái như muốn hả giận. Anh nhìn cũng cảm thấy tay đau.
“Anh xem anh đối với Giang Yến thật tốt, anh còn hôn tay hắn, hắn còn hôn mặt của anh.”
Hứa Nhất trầm mặc một hồi, rồi lại đánh vào hòm thuốc một cái: “Nhưng tôi thật sự thật hâm mộ nha, anh không thể tốt với tôi một chút sao? Biết rõ tôi yêu anh, anh không thể… Không thể… Dù cho gạt tôi cũng được, nói không có chán ghét tôi, làm bộ yêu thích tôi một chút không được sao.”
Hứa Nhất liền thay đổi ngữ khí, rất rõ ràng đang mô phỏng Tần Việt: “Hứa Nhất, tôi là Tần Việt. Cậu không thể làm càn! Tôi và cậu không có liên hệ máu mủ, tôi cũng không thích cậu, cũng vì A Yến tôi mới nhân nhượng cậu. Coi như cậu chiếm được người, cũng đừng mơ tưởng được trái tim của tôi!!”
Tần Việt ở trên ban công say sưa xem Hứa Nhất tự biên tự diễn, nếu không phải nhìn lén, anh sẽ cho cậu một tràng pháo tay, sau đó sẽ tự tay bóp chết cậu. Anh có áp lực công việc rất lớn, xem Hứa Nhất diễn một trận này quả thực giải tỏa rất nhiều.
Nhưng sau khi biểu diễn, Hứa Nhất bỗng nhiên không nói, cậu ôm hòm thuốc vào trong lòng, sau đó cúi đầu từ từ ngồi xổm xuống, lấy tay cánh tay che hai mắt của chính mình, lung tung lau.
Tần Việt bỗng nhiên bất động.
Bởi vì anh nhìn thấy đôi vai đơn bạc của Hứa Nhất đang run rẩy, cánh tay che mắt vẫn không lấy xuống, cậu cứ ngồi xổm như vậy, thoạt nhìn có mấy phần cô đơn.
Hứa Nhất khóc. Trong miệng còn lẩm bẩm: “Tại sao phải để tôi biết, tại sao lại muốn tôi nhìn thấy.”
Ánh mắt Tần Việt bỗng trở nên nghiêm túc, bây giờ anh không có chán ghét Hứa Nhất, tuy nhiên anh không khoan dung vi phạm, nông nỗi của cậu. Anh biết rõ mình muốn cái gì, không muốn cái gì. Anh hiểu bây giờ mình đối với Hứa Nhất quá tốt, chính là dằn vặt Hứa Nhất sau này.
Anh sớm đã tính toán, mỗi một bước đi sau này đều phải đi trên con đường đã dọn sẳn, cho dù bước mấu chốt nhất bị vướng bởi Hứa Nhất, anh cũng chưa từng nghĩ từ bỏ. Anh và A Yến muốn có một tương lai tốt đẹp. Nếu đã quyết định lợi dụng Hứa Nhất, vậy thì đơn giản cứ đi con đường tối đến cùng.
Thuốc lá trong tay bốc cháy đến phần cuối, ngón tay Tần Việt bị nóng, anh dụi tắt thuốc, ánh mắt cũng sáng hẳn lên. Kỳ thực anh có một chút không đành lòng, nhưng Tần Việt không cho phép mình nhẹ dạ.
Đóng cửa sân thượng, Tần Việt liền nghĩ tới bóng lưng gầy gò kia, lòng bỗng nhiên lại cảm thấy, nếu Hứa Nhất yêu mình như thế, đợi đến ngày sau cậu muốn mình làm cái gì, mình sẽ bồi thường cho cậu là tốt rồi. Đây là nhượng bộ cuối cùng của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook