Như Em Hằng Mong
-
Chương 42
Có rất nhiều chuyện đã qua, Thẩm Độ không định sẽ nói cho Hứa Bảo Như biết, nhưng Hứa Bảo Như lại rất muốn biết, nên cô đã len lén đi hỏi Tần Phong.
Tần Phong được xem như là nhân chứng của hai người, là người biết rõ khi đó Thẩm Độ thích Hứa Bảo Như bao nhiêu. Anh nói với Hứa Bảo Như: "Có một số việc Thẩm Độ không muốn nói ra, tớ nói với cậu, cậu đừng đi hỏi cậu ấy nhé."
Hứa Bảo Như ngoan ngoãn gật đầu, "Tớ biết rồi."
Tần Phong nói: "Tớ đoán hẳn là Thẩm Độ đã thích cậu từ rất lâu rồi, chỉ là với tính tình của cậu ấy, vừa yên lặng vừa lạnh nhạt, dù thật sự thích cậu thì người ngoài cũng không thể nhìn ra được. Tớ với cậu ấy có quan hệ tốt, so với người ngoài thì thấy nhiều hơn. Có lần tớ hỏi cậu ấy, có phải đã thích cậu rồi không. Cậu ấy thừa nhận. Có thể khiến Thẩm Độ chủ động thừa nhận, chắc chắn cậu ấy thật sự thích cậu không kiềm chế được nữa rồi. Sau đó cậu ấy đi làm thêm, mua chiếc nhẫn đó muốn tỏ tình với cậu, nhưng...."
Hứa Bảo Như nghe đến đây, mặt đầy sự áy náy.
"Thẩm Độ vốn đã tính toán thời gian, chờ cuộc thi kết thúc, lúc về sẽ vừa khéo đến sinh nhật cậu. Khi đó cậu ấy định sẽ đưa chiếc nhẫn cho cậu, nói với cậu rằng cậu ấy thích cậu. Tớ luôn cho rằng hai người sẽ thuận lợi ở bên nhau, ai ngờ sau đó cậu và Thẩm Độ lại ngày càng hời hợt. Đến cuối cùng, gặp nhau ở trường học, thì hoàn toàn giống như người xa lạ."
"Khoảng thời gian đó, quả thật là Thẩm Độ không tốt lắm. Nhưng cậu biết không, người như Thẩm Độ, dù trong lòng không dễ chịu, cũng sẽ không nói cho người khác biết. Sau đó có một lần tham gia sinh nhật của bạn, cậu ấy uống say, mới nói ra, cậu không thích cậu ấy nữa."
Tần Phong nhớ đến khi đó, không kiềm được buông tiếng thở dài, "Thật ra thì trong khoảng thời gian đó tớ đã trách cậu, cảm thấy không biết tại sao cậu lại như vậy, rõ ràng là cậu trêu chọc Thẩm Độ trước, đến lúc cậu ấy yêu cậu rồi thì cậu lại không thèm quay đầu lại nhìn, bỏ đi dứt khoát như thế. Đây không phải là đùa bỡn với người khác sao."
Hứa Bảo Như rất hối hận. Cô biết cô không cố ý đùa bỡn Thẩm Độ, nhưng cô vẫn cảm thấy mình thật có lỗi với anh, dường như cô đã thật sự bỏ rơi anh vậy.
"Sau đó trong trường học lan truyền tin đồn cậu và Trình Thuật đang yêu nhau, dù sao cũng đã truyền đi chân thực như vậy mà, sau đó Thẩm Độ càng ngày càng yên tĩnh. Cũng may hồi đó áp lực của lớp mười hai lớn, nên không có quá nhiều thời gian nghĩ đến những thứ này."
"Tớ đoán Thẩm Độ cũng đã từng muốn quên đi cậu, nhưng làm cậu ấy thích một người còn khó hơn lên trời, nếu thật sự thích thì có lẽ cả đời này cũng không thể quên được. Nên sau khi tốt nghiệp, thật ra cậu ấy cũng có đi tìm cậu."
Hứa Bảo Như ngây người, "Lúc nào?"
Tần Phong nói: "Tốt nghiệp không lâu, cậu trở về thành phố Giang, Thẩm Độ đã đến thành phố Giang tìm cậu."
Hứa Bảo Như mở to hai mắt, suýt nữa đã đụng đổ ly cà phê trước mặt.
Tần Phong nói: "Cậu không biết hả? Bảo Như, Thẩm Độ thật sự rất thích cậu. Cậu ấy kiêu ngạo như vậy, đuổi theo đến thành phố Giang là vì muốn níu kéo cậu."
"Tớ không biết...."
"Ừ. Vì cậu ấy đến rồi lại quay về."
"Tại sao?" Hứa Bảo Như quá kinh ngạc, cô vốn không biết hóa ra sau khi tốt nghiệp, Thẩm Độ có đến thành phố Giang tìm mình.
Tần Phong nói: "Trên đường đi đến nhà ông nội cậu tìm cậu, cậu ấy gặp được cậu và mấy người bạn đang ở bên ngoài uống trà sữa, cậu ấy đã nghe cậu nói với bạn, vĩnh viễn sẽ không thích cậu ấy nữa."
Hứa Bảo Như trong chớp mắt bỗng nhiên không nói ra lời nào được nữa.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra được lúc Thẩm Độ nghe thấy cô nói những lời này, trong lòng sẽ có bao nhiêu thất vọng.
Anh đi xa như vậy tìm cô, lại nghe cô nói vĩnh viễn không thích mình nữa.
Cô ngồi ngỡ ngàng rất lâu, Tần Phong nói: "Bảo Như, những thứ tớ nói với cậu, cậu đừng hỏi Thẩm Độ, cậu cứ vờ như không biết thì tốt hơn. Dù sao bây giờ hai cậu đã ở bên nhau, đợi thêm hai ba năm nữa, tớ chờ uống rượu mừng của hai cậu."
Hứa Bảo Như cười một tiếng, cô gật đầu, "Nhất định."
Sau khi Tần Phong đi, Hứa Bảo Như vẫn ngồi lại tiệm cà phê một lúc rất lâu, ngồi từ buổi chiều đến lúc trời tối, Thẩm Độ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô đang ở đâu.
Cô vừa nghe giọng của Thẩm Độ, có hơi muốn khóc, cô kiềm nén lại, nhỏ giọng nói: "Ở tiệm cà phê."
Thẩm Độ hỏi: "Tiệm cà phê nào? Một mình em hay là đi cùng bạn? Có muốn anh đến đón em không?"
Hứa Bảo Như muốn gặp Thẩm Độ, cô gật đầu, "Muốn. Em gửi vị trí cho anh."
"Ừ, anh lập tức đến ngay."
Hứa Bảo Như ngồi ở tiệm cà phê chờ khoảng mười mấy phút, Thẩm Độ đến nơi.
Anh từ bên ngoài bước vào, lúc đi tới sau lưng cô, còn giơ tay lên xoa xoa đầu cô, "Sao chỉ có một mình vậy? Không phải nói đi với bạn sao?"
Anh vừa nói, vừa kéo ghế bên cạnh Hứa Bảo Như ra ngồi xuống.
Hứa Bảo Như nói: "Vừa nãy ngồi với bạn, mà cậu ấy mới đi rồi."
Cô nhìn Thẩm Độ, không nỡ rời mắt đi.
Thẩm Độ thấy Hứa Bảo Như vẫn đang nhìn mình, hỏi: "Sao vậy? Sao nhìn anh mãi thế?"
Hứa Bảo Như nghĩ đến những chuyện Tần Phong đã nói với cô, cảm thấy rất khó chịu. Cô đến gần, đưa tay chạm lên mặt Thẩm Độ một cái, nhỏ giọng nói: "Muốn nhìn anh."
Hai người cách rất gần, Thẩm Độ cầm tay Hứa Bảo Như, nhìn vào mắt cô, "Sao thế?"
Anh cảm giác cô có gì đó không đúng.
Hứa Bảo Như cười một tiếng, bỗng nhiên tiến đến hôn Thẩm Độ.
Cô mặc kệ có phải đang ở bên ngoài hay không, chỉ muốn hôn anh.
Cô nhanh chóng hôn một cái, hơi lui ra, cảm thấy ánh mắt Thẩm Độ nhìn cô trở nên sâu hơi, lại không nhịn được tiến đến hôn anh.
Lần này Thẩm Độ thật sự cảm thấy cô không được bình thường, anh kéo tay Hứa Bảo Như, hỏi cô, "Rốt cuộc là thế nào? Có chuyện gì muốn nhờ anh à?"
Lần đầu tiên anh thấy Hứa Bảo Như nhiệt tình như vậy.
Hứa Bảo Như bĩu môi, "Làm sao? Em không thể hôn anh hả? Anh không phải là bạn trai của em à? Em không thể hôn anh sao?"
Thẩm Độ bị sự già mồm át lẽ phải của Hứa Bảo Như chọc cười, dứt khoát không để ý đến cô nữa, hỏi: "Còn muốn ăn cái gì không? Không ăn thì chúng ta đi."
Hứa Bảo Như lắc đầu, uống hết cà phê còn lại.
Cô mới vừa uống nửa ngụm, ly bị Thẩm Độ lấy đi, "Buổi tối uống cà phê, tối nay em có muốn ngủ nữa không."
Anh đặt ly xuống, gọi người phục vụ đến trả tiền, sau đó dắt Hứa Bảo Như ra khỏi tiệm cà phê.
Hai người từ tiệm cà phê đi ra, chỉ mới bảy giờ rưỡi.
Hứa Bảo Như ôm cánh tay Thẩm Độ, ngửa đầu hỏi anh, "Bây giờ chúng ta đi ăn cơm hả anh?"
Thẩm Độ hỏi cô: "Em đói không?"
Hứa Bảo Như lắc đầu, "Vừa uống trà lúc chiều, nên em không đói."
Thẩm Độ: "Vậy lên xe trước, anh có món đồ này đưa cho em."
Lên xe, Thẩm Độ lái xe đến một nơi yên tĩnh trên đường Ngô Đồng, đậu xe dưới ánh đèn ở ven đường.
Hứa Bảo Như quay người sang, ánh mắt sáng lên, cười tít mắt hỏi: "Anh đưa em cái gì vậy?"
Thẩm Độ cầm tay Hứa Bảo Như, anh nhìn cô rất lâu, trong mắt tràn đầy sự áy náy, nói: "Anh biết bất kể là làm gì, cũng không thể đền bù được những thiệt thòi đã gây ra cho em, anh đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng vẫn không cách nào khôi phục quả cầu pha lê đã vỡ nát lại như cũ. Anh biết đó là món đồ rất quan trọng với em, anh không giữ gìn nó kĩ, là anh không tốt."
Hứa Bảo Như lắc đầu, "Không sao hết, chuyện đó cũng không liên quan đến anh mà."
Cô tiến tới hôn Thẩm Độ, nói: "Em không trách anh đâu."
Thẩm Độ nắm chặt tay Hứa Bảo Như, nghiêm túc nhìn cô, nói: "Quả cầu pha lê không thể sửa lại thành hình dáng ban đầu nữa, chờ sau này, anh tặng em lại một cái khác nhé."
Hứa Bảo Như cười, đôi mắt cong cong, cô vui vẻ gật đầu, "Được ạ."
Thẩm Độ lấy từ trong túi ra một chuỗi vòng tay thạch anh màu hồng, "Anh đã mài lại những mảnh vụn lần nữa, làm thành một chuỗi vòng tay."
Hứa Bảo Như vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cô lấy đến nhìn, ánh mắt sáng lên, "Thật đẹp quá. Anh tự làm à?"
Thật sự rất đẹp, thạch anh màu hồng phấn trong suốt, rất đặc biệt.
Thẩm Độ ừ một tiếng, nhìn cô, "Thích không?"
Hứa Bảo Như rất vui vẻ, "Thích. Hơn nữa làm thành vòng tay sẽ dễ mang theo bên người hơn."
Thẩm Độ kéo tay Hứa Bảo Như qua, đeo vào cho cô, anh ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Anh sẽ nhớ lời hứa của mình, sau này nhất định sẽ tặng em một quả khác."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Được."
Cô tiến đến, hôn Thẩm Độ, một lúc lâu sau mới hơi lui người ra, cô nhìn Thẩm Độ, nhẹ giọng nói: "Thật ra thì em cũng không thèm để ý đâu, dù không có quả cầu pha lê nữa, nhưng em có anh rồi mà."
Lúc trước cô không biết Thẩm Độ thích mình như vậy, cũng không biết anh đã thích mình lâu đến thế.
Cô nhìn Thẩm Độ, bỗng nhiên cười, hỏi anh, "Anh còn nhớ trước kia anh từng nói, em đừng lãng phí thời gian nữa, anh sẽ không bao giờ thích em không?"
Thẩm Độ không để ý đến cô, nói: "Không nhớ."
Hứa Bảo Như cười, "Tại sao anh lại như vậy, lời mình đã nói mà cũng quên được."
Bây giờ cô biết Thẩm Độ thích mình, vô cùng cậy sủng sinh kiêu, tiếp tục hỏi: "Vậy trước kia anh vừa nhìn thấy em thì lập tức bày ra vẻ mặt lạnh lùng, còn nhớ không?"
"Không nhớ." Thẩm Độ giữ gáy cô, hôn một cái, không cho cô nói nữa.
Tần Phong được xem như là nhân chứng của hai người, là người biết rõ khi đó Thẩm Độ thích Hứa Bảo Như bao nhiêu. Anh nói với Hứa Bảo Như: "Có một số việc Thẩm Độ không muốn nói ra, tớ nói với cậu, cậu đừng đi hỏi cậu ấy nhé."
Hứa Bảo Như ngoan ngoãn gật đầu, "Tớ biết rồi."
Tần Phong nói: "Tớ đoán hẳn là Thẩm Độ đã thích cậu từ rất lâu rồi, chỉ là với tính tình của cậu ấy, vừa yên lặng vừa lạnh nhạt, dù thật sự thích cậu thì người ngoài cũng không thể nhìn ra được. Tớ với cậu ấy có quan hệ tốt, so với người ngoài thì thấy nhiều hơn. Có lần tớ hỏi cậu ấy, có phải đã thích cậu rồi không. Cậu ấy thừa nhận. Có thể khiến Thẩm Độ chủ động thừa nhận, chắc chắn cậu ấy thật sự thích cậu không kiềm chế được nữa rồi. Sau đó cậu ấy đi làm thêm, mua chiếc nhẫn đó muốn tỏ tình với cậu, nhưng...."
Hứa Bảo Như nghe đến đây, mặt đầy sự áy náy.
"Thẩm Độ vốn đã tính toán thời gian, chờ cuộc thi kết thúc, lúc về sẽ vừa khéo đến sinh nhật cậu. Khi đó cậu ấy định sẽ đưa chiếc nhẫn cho cậu, nói với cậu rằng cậu ấy thích cậu. Tớ luôn cho rằng hai người sẽ thuận lợi ở bên nhau, ai ngờ sau đó cậu và Thẩm Độ lại ngày càng hời hợt. Đến cuối cùng, gặp nhau ở trường học, thì hoàn toàn giống như người xa lạ."
"Khoảng thời gian đó, quả thật là Thẩm Độ không tốt lắm. Nhưng cậu biết không, người như Thẩm Độ, dù trong lòng không dễ chịu, cũng sẽ không nói cho người khác biết. Sau đó có một lần tham gia sinh nhật của bạn, cậu ấy uống say, mới nói ra, cậu không thích cậu ấy nữa."
Tần Phong nhớ đến khi đó, không kiềm được buông tiếng thở dài, "Thật ra thì trong khoảng thời gian đó tớ đã trách cậu, cảm thấy không biết tại sao cậu lại như vậy, rõ ràng là cậu trêu chọc Thẩm Độ trước, đến lúc cậu ấy yêu cậu rồi thì cậu lại không thèm quay đầu lại nhìn, bỏ đi dứt khoát như thế. Đây không phải là đùa bỡn với người khác sao."
Hứa Bảo Như rất hối hận. Cô biết cô không cố ý đùa bỡn Thẩm Độ, nhưng cô vẫn cảm thấy mình thật có lỗi với anh, dường như cô đã thật sự bỏ rơi anh vậy.
"Sau đó trong trường học lan truyền tin đồn cậu và Trình Thuật đang yêu nhau, dù sao cũng đã truyền đi chân thực như vậy mà, sau đó Thẩm Độ càng ngày càng yên tĩnh. Cũng may hồi đó áp lực của lớp mười hai lớn, nên không có quá nhiều thời gian nghĩ đến những thứ này."
"Tớ đoán Thẩm Độ cũng đã từng muốn quên đi cậu, nhưng làm cậu ấy thích một người còn khó hơn lên trời, nếu thật sự thích thì có lẽ cả đời này cũng không thể quên được. Nên sau khi tốt nghiệp, thật ra cậu ấy cũng có đi tìm cậu."
Hứa Bảo Như ngây người, "Lúc nào?"
Tần Phong nói: "Tốt nghiệp không lâu, cậu trở về thành phố Giang, Thẩm Độ đã đến thành phố Giang tìm cậu."
Hứa Bảo Như mở to hai mắt, suýt nữa đã đụng đổ ly cà phê trước mặt.
Tần Phong nói: "Cậu không biết hả? Bảo Như, Thẩm Độ thật sự rất thích cậu. Cậu ấy kiêu ngạo như vậy, đuổi theo đến thành phố Giang là vì muốn níu kéo cậu."
"Tớ không biết...."
"Ừ. Vì cậu ấy đến rồi lại quay về."
"Tại sao?" Hứa Bảo Như quá kinh ngạc, cô vốn không biết hóa ra sau khi tốt nghiệp, Thẩm Độ có đến thành phố Giang tìm mình.
Tần Phong nói: "Trên đường đi đến nhà ông nội cậu tìm cậu, cậu ấy gặp được cậu và mấy người bạn đang ở bên ngoài uống trà sữa, cậu ấy đã nghe cậu nói với bạn, vĩnh viễn sẽ không thích cậu ấy nữa."
Hứa Bảo Như trong chớp mắt bỗng nhiên không nói ra lời nào được nữa.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra được lúc Thẩm Độ nghe thấy cô nói những lời này, trong lòng sẽ có bao nhiêu thất vọng.
Anh đi xa như vậy tìm cô, lại nghe cô nói vĩnh viễn không thích mình nữa.
Cô ngồi ngỡ ngàng rất lâu, Tần Phong nói: "Bảo Như, những thứ tớ nói với cậu, cậu đừng hỏi Thẩm Độ, cậu cứ vờ như không biết thì tốt hơn. Dù sao bây giờ hai cậu đã ở bên nhau, đợi thêm hai ba năm nữa, tớ chờ uống rượu mừng của hai cậu."
Hứa Bảo Như cười một tiếng, cô gật đầu, "Nhất định."
Sau khi Tần Phong đi, Hứa Bảo Như vẫn ngồi lại tiệm cà phê một lúc rất lâu, ngồi từ buổi chiều đến lúc trời tối, Thẩm Độ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô đang ở đâu.
Cô vừa nghe giọng của Thẩm Độ, có hơi muốn khóc, cô kiềm nén lại, nhỏ giọng nói: "Ở tiệm cà phê."
Thẩm Độ hỏi: "Tiệm cà phê nào? Một mình em hay là đi cùng bạn? Có muốn anh đến đón em không?"
Hứa Bảo Như muốn gặp Thẩm Độ, cô gật đầu, "Muốn. Em gửi vị trí cho anh."
"Ừ, anh lập tức đến ngay."
Hứa Bảo Như ngồi ở tiệm cà phê chờ khoảng mười mấy phút, Thẩm Độ đến nơi.
Anh từ bên ngoài bước vào, lúc đi tới sau lưng cô, còn giơ tay lên xoa xoa đầu cô, "Sao chỉ có một mình vậy? Không phải nói đi với bạn sao?"
Anh vừa nói, vừa kéo ghế bên cạnh Hứa Bảo Như ra ngồi xuống.
Hứa Bảo Như nói: "Vừa nãy ngồi với bạn, mà cậu ấy mới đi rồi."
Cô nhìn Thẩm Độ, không nỡ rời mắt đi.
Thẩm Độ thấy Hứa Bảo Như vẫn đang nhìn mình, hỏi: "Sao vậy? Sao nhìn anh mãi thế?"
Hứa Bảo Như nghĩ đến những chuyện Tần Phong đã nói với cô, cảm thấy rất khó chịu. Cô đến gần, đưa tay chạm lên mặt Thẩm Độ một cái, nhỏ giọng nói: "Muốn nhìn anh."
Hai người cách rất gần, Thẩm Độ cầm tay Hứa Bảo Như, nhìn vào mắt cô, "Sao thế?"
Anh cảm giác cô có gì đó không đúng.
Hứa Bảo Như cười một tiếng, bỗng nhiên tiến đến hôn Thẩm Độ.
Cô mặc kệ có phải đang ở bên ngoài hay không, chỉ muốn hôn anh.
Cô nhanh chóng hôn một cái, hơi lui ra, cảm thấy ánh mắt Thẩm Độ nhìn cô trở nên sâu hơi, lại không nhịn được tiến đến hôn anh.
Lần này Thẩm Độ thật sự cảm thấy cô không được bình thường, anh kéo tay Hứa Bảo Như, hỏi cô, "Rốt cuộc là thế nào? Có chuyện gì muốn nhờ anh à?"
Lần đầu tiên anh thấy Hứa Bảo Như nhiệt tình như vậy.
Hứa Bảo Như bĩu môi, "Làm sao? Em không thể hôn anh hả? Anh không phải là bạn trai của em à? Em không thể hôn anh sao?"
Thẩm Độ bị sự già mồm át lẽ phải của Hứa Bảo Như chọc cười, dứt khoát không để ý đến cô nữa, hỏi: "Còn muốn ăn cái gì không? Không ăn thì chúng ta đi."
Hứa Bảo Như lắc đầu, uống hết cà phê còn lại.
Cô mới vừa uống nửa ngụm, ly bị Thẩm Độ lấy đi, "Buổi tối uống cà phê, tối nay em có muốn ngủ nữa không."
Anh đặt ly xuống, gọi người phục vụ đến trả tiền, sau đó dắt Hứa Bảo Như ra khỏi tiệm cà phê.
Hai người từ tiệm cà phê đi ra, chỉ mới bảy giờ rưỡi.
Hứa Bảo Như ôm cánh tay Thẩm Độ, ngửa đầu hỏi anh, "Bây giờ chúng ta đi ăn cơm hả anh?"
Thẩm Độ hỏi cô: "Em đói không?"
Hứa Bảo Như lắc đầu, "Vừa uống trà lúc chiều, nên em không đói."
Thẩm Độ: "Vậy lên xe trước, anh có món đồ này đưa cho em."
Lên xe, Thẩm Độ lái xe đến một nơi yên tĩnh trên đường Ngô Đồng, đậu xe dưới ánh đèn ở ven đường.
Hứa Bảo Như quay người sang, ánh mắt sáng lên, cười tít mắt hỏi: "Anh đưa em cái gì vậy?"
Thẩm Độ cầm tay Hứa Bảo Như, anh nhìn cô rất lâu, trong mắt tràn đầy sự áy náy, nói: "Anh biết bất kể là làm gì, cũng không thể đền bù được những thiệt thòi đã gây ra cho em, anh đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng vẫn không cách nào khôi phục quả cầu pha lê đã vỡ nát lại như cũ. Anh biết đó là món đồ rất quan trọng với em, anh không giữ gìn nó kĩ, là anh không tốt."
Hứa Bảo Như lắc đầu, "Không sao hết, chuyện đó cũng không liên quan đến anh mà."
Cô tiến tới hôn Thẩm Độ, nói: "Em không trách anh đâu."
Thẩm Độ nắm chặt tay Hứa Bảo Như, nghiêm túc nhìn cô, nói: "Quả cầu pha lê không thể sửa lại thành hình dáng ban đầu nữa, chờ sau này, anh tặng em lại một cái khác nhé."
Hứa Bảo Như cười, đôi mắt cong cong, cô vui vẻ gật đầu, "Được ạ."
Thẩm Độ lấy từ trong túi ra một chuỗi vòng tay thạch anh màu hồng, "Anh đã mài lại những mảnh vụn lần nữa, làm thành một chuỗi vòng tay."
Hứa Bảo Như vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cô lấy đến nhìn, ánh mắt sáng lên, "Thật đẹp quá. Anh tự làm à?"
Thật sự rất đẹp, thạch anh màu hồng phấn trong suốt, rất đặc biệt.
Thẩm Độ ừ một tiếng, nhìn cô, "Thích không?"
Hứa Bảo Như rất vui vẻ, "Thích. Hơn nữa làm thành vòng tay sẽ dễ mang theo bên người hơn."
Thẩm Độ kéo tay Hứa Bảo Như qua, đeo vào cho cô, anh ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Anh sẽ nhớ lời hứa của mình, sau này nhất định sẽ tặng em một quả khác."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Được."
Cô tiến đến, hôn Thẩm Độ, một lúc lâu sau mới hơi lui người ra, cô nhìn Thẩm Độ, nhẹ giọng nói: "Thật ra thì em cũng không thèm để ý đâu, dù không có quả cầu pha lê nữa, nhưng em có anh rồi mà."
Lúc trước cô không biết Thẩm Độ thích mình như vậy, cũng không biết anh đã thích mình lâu đến thế.
Cô nhìn Thẩm Độ, bỗng nhiên cười, hỏi anh, "Anh còn nhớ trước kia anh từng nói, em đừng lãng phí thời gian nữa, anh sẽ không bao giờ thích em không?"
Thẩm Độ không để ý đến cô, nói: "Không nhớ."
Hứa Bảo Như cười, "Tại sao anh lại như vậy, lời mình đã nói mà cũng quên được."
Bây giờ cô biết Thẩm Độ thích mình, vô cùng cậy sủng sinh kiêu, tiếp tục hỏi: "Vậy trước kia anh vừa nhìn thấy em thì lập tức bày ra vẻ mặt lạnh lùng, còn nhớ không?"
"Không nhớ." Thẩm Độ giữ gáy cô, hôn một cái, không cho cô nói nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook