Như Em Hằng Mong
-
Chương 3
Ngày cuối tuần đầu tiên sau khi tựu trường kết thúc rất nhanh.
Ngày hôm sau trở lại trường, rõ ràng mọi người vẫn còn hội chứng sau kì nghỉ, vừa vào tiết học thứ nhất một hồi, trong phòng đã có phần lớn các bạn nằm bò ra bàn trong chớp mắt.
Tối hôm qua Hứa Bảo Như ngủ quá muộn, sáng sớm hôm nay thiếu chút nữa đã không thức dậy nổi, lúc này đang mệt mỏi muốn chết, uể oải gục xuống bàn.
Tà tâm của Hà Minh Việt vẫn không chết, ngồi phía sau dùng bút đâm nhẹ vào lưng Hứa Bảo Như, gọi cô, "Bảo Như."
Hứa Bảo Như đặt cằm trên mu hai bàn tay đang đan lại với nhau, mệt đến mức đôi mắt cũng không mở ra nổi, tức giận nói: "Làm gì."
Hà Minh Việt nói: "Cậu nhích đến đây chút đi."
Hứa Bảo Như thật sự bất đắc dĩ, thật lâu sau, mới quay đầu nhìn về phía Hà Minh Việt.
Hà Minh Việt nói: "Chiều nay lớp chúng ta có một trận đấu, cậu nhớ sang đó xem nha."
Hà Minh Việt vừa nói câu này ra, tất cả nam sinh ngồi hàng sau đều ồn ào cười to lên.
Dương Húc ngồi cùng bàn với Hà Minh Việt cũng sáp đến gần, cười nói: "Đúng đó. Bảo Như, cậu nhớ đến xem nha, anh Việt của bọn tớ chơi bóng rất giỏi. Nếu cậu mà đến xem, nói không chừng cậu ấy còn có thể phát huy vượt xa bình thường nữa."
Hà Minh Việt đạp một cước vào Dương Húc bên dưới gầm bàn, tỏ ý bảo cậu ta im miệng.
Hứa Bảo Như không có hứng thú gì với trận đấu bóng rổ. Suy nghĩ một hồi, nói: "Đến lúc đó rồi tính."
"Còn đến lúc đó mới tính gì nữa, nhất định phải đến đó."
Hứa Bảo Như không để chuyện này trong lòng, hai tiết học trôi qua, quay đầu đã quên.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn của trường học xong, cô chuẩn bị trở về phòng học ngủ một giấc.
Ai biết được khi trở lại phòng học, phát hiện trong phòng học chỉ còn thưa thớt vài người đang đọc sách.
Cô vừa vặn mở nắp bình để uống nước, vừa nhìn bốn phía và cảm thấy kì lạ, "Sao hôm nay ít người quá vậy."
Trương Dĩnh đang đứng trước rót nước, nói: "Đều đi xem trận đấu bóng rổ rồi. Hình như hôm nay bên lớp một cũng có một trận đấu đó."
Hứa Bảo Như nghe nói lớp một cũng có trận đấu bóng rổ, tò mò hỏi: "Thẩm Độ có chơi không?"
Trương Dĩnh nói: "Có chứ. Đoán chừng là nữ sinh toàn trường đều đến đó xem cậu ta rồi."
Hứa Bảo Như vốn chẳng có hứng thú gì với trận đấu bóng rổ này, nhưng nghe bảo Thẩm Độ cũng ở đó, nhất thời lại có hứng thú.
Cô vặn nắp và cất bình nước xong, hào hứng nhảy ra khỏi bàn của mình, khoác cánh tay của Trương Dĩnh, nói: "Chúng ta cũng đi xem nha!"
Trương Dĩnh cười nói: "Cậu cũng muốn đến xem Thẩm Độ à?"
Hứa Bảo Như cười nói: "Có ai mà không thích anh đẹp trai chứ."
Hai người tay trong tay, vừa nói vừa cười đi đến bãi tập.
Không đi không biết, vừa đến sân bóng rổ, mới phát hiện ở đây thật sự rất tập nập người xem.
Tiếng cổ vũ vang lên không dứt bên tai, tiếng hô gì cũng đều có, còn có gọi tên Thẩm Độ.
Hứa Bảo Như và Trương Dĩnh đến trễ, thật lâu sau mới chen về phía trước được.
Trên sân bóng rổ rộng lớn, hai đội đang làm chuẩn bị trước khi thi đấu.
Dương Húc đang oán trách, nói: "Quá con mẹ nó xui xẻo, trận đầu tiên đã rút đấu với lớp một rồi."
Lớp một có Thẩm Độ, dường như lớp khác không có cơ hội thắng.
Hà Minh Việt nói: "Sợ gì mà sợ, tên Thẩm Độ đó cũng không phải là thần, làm sao mà lần nào cũng thắng được."
Cậu ta đang nói, quay đầu lập tức nhìn thấy Hứa Bảo Như trong đám người.
Trái lại thì cậu ta cũng không phải cố ý tìm kiếm, đại khái là Hứa Bảo Như rất xinh đẹp, đứng trong đám người, vừa nhìn đã có thể thấy ngay.
Tinh thần của Hà Minh Việt càng hăng hơn, cười lên, gào to tiếng, "Bảo Như!"
Tiếng gọi "Bảo Như" của Hà Minh Việt quá lớn, khiến tất cả mọi người trên sân bóng rổ trong lúc nhất thời đều nhìn về phía Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như bị vô số cặp mắt nhìn kĩ trong chớp mắt, lúng túng đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Ngay cả Thẩm Độ lúc nghe thấy tên Hứa Bảo Như, cũng ngước mắt lên, nhìn về phía đám người.
Rõ ràng tất cả mọi người đều mặc áo sơ mi trắng của bộ đồng phục học sinh, váy xếp ly màu xanh đen. Nhưng Hứa Bảo Như đứng trong đám người, lại xinh xắn đến độ khiến mọi người đều nhìn thấy ngay.
Một nam sinh bên cạnh Thẩm Độ khi thấy Hứa Bảo Như, trong mắt cũng thoáng qua sự kinh ngạc, nói: "Người đẹp kia là ai vậy? Sao trước kia chưa từng nhìn thấy nhỉ?"
Một nam sinh nói: "Hình như ở lớp ba đó, vừa mới chuyển đến từ học kì này."
Tần Phong hừ một tiếng, nói đầy tiếc nuối: "Một cô gái xinh như vậy, sao lại không phân đến lớp chúng ta chứ."
Cậu ta nhìn về phía Hứa Bảo Như ở nơi xa, bỗng nhiên nâng cùi chỗ đụng nhẹ lên bả vai của Thẩm Độ, "Cậu cảm thấy thế nào?"
Trong tay Thẩm Độ đang cầm bút và tài liệu, cúi đầu viết tình hình đối thủ của trận đấu này.
Mới đầu anh không để ý đến Tần Phong, viết xong phiếu tình hình giao cho trọng tàu, mới quay đầu nhìn về hướng Hứa Bảo Như.
Tần Phong hỏi: "Thấy sao?"
Thẩm Độ chỉ thản nhiên nhìn một cái, sau đó lập tức rời ánh mắt, đi đến cầm bóng, nói: "Bình thường."
Tần Phong theo sau, "Má ơi, cậu có thể công bằng chính trực chút không? Đến mức đó rồi mà còn kêu là bình thường."
Thẩm Độ quét mắt nhìn cậu ra, "Cậu đến để chơi bóng hay đến nhìn người đẹp hả?"
Tần Phong bị nghẹn họng trong chớp mắt, "Được được được, chơi bóng chơi bóng."
Thầy trọng tài thấy nam sinh hai đội đều chuẩn bị xong, giơ còi trước ngực lên thổi một tiếng tràn đầy khí thế, tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu.
Đám người trở nên sôi trào trong chớp mắt, toàn bộ sân bóng rổ hệt như một trận vui chơi hết mình.
Mặc dù Hứa Bảo Như ở lớp ba, nhưng không còn cách nào, ai bảo cô thích Thẩm Độ kia chứ. Trong cả trận đấu, tất cả ánh mắt cô đều chỉ tập trung trên người Thẩm Độ.
Cũng là vì cô vừa nhìn sang, chỉ có thể thấy mỗi Thẩm Độ.
Đến bây giờ, Hứa Bảo Như chưa từng nghĩ mình có thể xem xong một trận đấu bóng rổ hoàn chỉnh.
Nhưng thay vì nói là xem thi đấu, trái lại thì không phải nên nói là đang xem người đó sao.
Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu được lúc trước khi Chu Di thầm mến đội trưởng đội bóng rổ ở trường học của các cô, có tâm trạng gì mà mỗi lần thi đấu đều một hai kéo cô đi xem cùng.
Đến cuối trận đấu, thật ra thì thắng bại đã rất rõ ràng rồi.
Vì trận đầu tiên đã rút được đấu cùng lớp một, lớp ba không có duyên đi vào vòng kế tiếp của cuộc thi đấu.
Trở lại phòng học, các nam sinh vẫn còn đang thảo luận về trận đấu ngày hôm nay.
"Nếu lớp một không có Thẩm Độ, vốn sẽ không phải là đối thủ của chúng ta."
Mặc dù Dương Húc không phục, nhưng trong nội tâm lại có chút sùng bái Thẩm Độ, "Thẩm Độ thật sự là con mẹ nó thần tiên tu hành đắc đạo rồi, vẻ ngoài đẹp trai thì cũng được đi, học giỏi cũng được thôi, chơi bóng còn mẹ nó giỏi như vậy. Cũng khó trách tại sao nhiều nữ sinh crush cậu ta như vậy."
"Crush thì có ích lợi gì. Tớ thấy Thẩm Độ chính là cây vạn tuế ngàn năm khó nở hoa, người nữ sinh nào có thể bắt Thẩm Độ lại, tôi quỳ xuống gọi bằng cô luôn."
Có thể bắt Thẩm Độ lại được không, Hứa Bảo Như không biết. Nhưng cận thủy lâu đài thì là thật.
Buổi tối lúc tiết tự học kết thúc, Hứa Bảo Như ra ngoài trường chờ xe.
Vì thật ra thì trường học và nhà cũng không xa nhau lắm, Hứa Bảo Như đã nói với ba sau này không cần đón cô, tự cô ngồi xe trở về là được rồi.
Cô mới từ cổng trường học đi ra, đang định đi đến trạm xe buýt đối diện, ai ngờ vừa liếc mắt đã thấy Thẩm Độ đứng bên đó.
Cô không nhịn được mà cười, chạy qua đường cái, liền đi thẳng đến trước mặt Thẩm Độ, "Thẩm Độ."
Vai Thẩm Độ đeo một chiếc balo màu đen, một tay đút trong túi quần, một tay cầm điện thoại và đang nhìn màn hình.
Nghe có người kêu mình, cậu ngước mắt, thì nhìn thấy Hứa Bảo Như đang đứng trước mặt mình với nụ cười rực rỡ.
Hứa Bảo Như đối diện với ánh mắt của Thẩm Độ, cười hỏi: "Cậu cũng ngồi xe buýt à?"
Thẩm Độ "ừ" đại một tiếng, lại cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.
Xe buýt mãi mà không đến, Hứa Bảo Như chờ lâu nên hơi nhàm chán, trực tiếp quay đầu nhìn Thẩm Độ.
Có lẽ là vì cô cứ nhìn Thẩm Độ suốt rồi cười khanh khách, một lát sau, cuối cùng Thẩm Độ ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn cô rất im lìm, hỏi một câu, "Rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì?"
Hứa Bảo Như cười, nói: "Nhìn trai đẹp đó. Ai mà không thích trai đẹp chứ."
Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như chằm chằm, không nói gì.
Đúng lúc này xe buýt đến trạm, Thẩm Độ đi ở phía trước và lên xe.
Hứa Bảo Như đi theo phía sau Thẩm Độ và quẹt thẻ lên xe.
Vì chuyến xe buýt này đi đến đường Ngô Đồng, nên rất ít người.
Hứa Bảo Như quẹt thử xong, liền đi đến chỗ ngồi bên cạnh chỗ của Thẩm Độ.
Cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Thẩm Độ, cậu có bạn gái chưa?"
Thẩm Độ nhìn cô, trầm mặc một hồi, hỏi ngược lại, "Có thì sao? Mà không có thì thế nào?"
Hứa Bảo Như cười, nói: "Không có thì tớ sẽ theo đuổi cậu."
Thẩm Độ cũng không kinh ngạc đối với lời bày tỏ này của cô, chỉ lạnh lùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, trả lời cô bằng một câu, nói: "Đừng lãng phí thời gian."
Ngày hôm sau trở lại trường, rõ ràng mọi người vẫn còn hội chứng sau kì nghỉ, vừa vào tiết học thứ nhất một hồi, trong phòng đã có phần lớn các bạn nằm bò ra bàn trong chớp mắt.
Tối hôm qua Hứa Bảo Như ngủ quá muộn, sáng sớm hôm nay thiếu chút nữa đã không thức dậy nổi, lúc này đang mệt mỏi muốn chết, uể oải gục xuống bàn.
Tà tâm của Hà Minh Việt vẫn không chết, ngồi phía sau dùng bút đâm nhẹ vào lưng Hứa Bảo Như, gọi cô, "Bảo Như."
Hứa Bảo Như đặt cằm trên mu hai bàn tay đang đan lại với nhau, mệt đến mức đôi mắt cũng không mở ra nổi, tức giận nói: "Làm gì."
Hà Minh Việt nói: "Cậu nhích đến đây chút đi."
Hứa Bảo Như thật sự bất đắc dĩ, thật lâu sau, mới quay đầu nhìn về phía Hà Minh Việt.
Hà Minh Việt nói: "Chiều nay lớp chúng ta có một trận đấu, cậu nhớ sang đó xem nha."
Hà Minh Việt vừa nói câu này ra, tất cả nam sinh ngồi hàng sau đều ồn ào cười to lên.
Dương Húc ngồi cùng bàn với Hà Minh Việt cũng sáp đến gần, cười nói: "Đúng đó. Bảo Như, cậu nhớ đến xem nha, anh Việt của bọn tớ chơi bóng rất giỏi. Nếu cậu mà đến xem, nói không chừng cậu ấy còn có thể phát huy vượt xa bình thường nữa."
Hà Minh Việt đạp một cước vào Dương Húc bên dưới gầm bàn, tỏ ý bảo cậu ta im miệng.
Hứa Bảo Như không có hứng thú gì với trận đấu bóng rổ. Suy nghĩ một hồi, nói: "Đến lúc đó rồi tính."
"Còn đến lúc đó mới tính gì nữa, nhất định phải đến đó."
Hứa Bảo Như không để chuyện này trong lòng, hai tiết học trôi qua, quay đầu đã quên.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn của trường học xong, cô chuẩn bị trở về phòng học ngủ một giấc.
Ai biết được khi trở lại phòng học, phát hiện trong phòng học chỉ còn thưa thớt vài người đang đọc sách.
Cô vừa vặn mở nắp bình để uống nước, vừa nhìn bốn phía và cảm thấy kì lạ, "Sao hôm nay ít người quá vậy."
Trương Dĩnh đang đứng trước rót nước, nói: "Đều đi xem trận đấu bóng rổ rồi. Hình như hôm nay bên lớp một cũng có một trận đấu đó."
Hứa Bảo Như nghe nói lớp một cũng có trận đấu bóng rổ, tò mò hỏi: "Thẩm Độ có chơi không?"
Trương Dĩnh nói: "Có chứ. Đoán chừng là nữ sinh toàn trường đều đến đó xem cậu ta rồi."
Hứa Bảo Như vốn chẳng có hứng thú gì với trận đấu bóng rổ này, nhưng nghe bảo Thẩm Độ cũng ở đó, nhất thời lại có hứng thú.
Cô vặn nắp và cất bình nước xong, hào hứng nhảy ra khỏi bàn của mình, khoác cánh tay của Trương Dĩnh, nói: "Chúng ta cũng đi xem nha!"
Trương Dĩnh cười nói: "Cậu cũng muốn đến xem Thẩm Độ à?"
Hứa Bảo Như cười nói: "Có ai mà không thích anh đẹp trai chứ."
Hai người tay trong tay, vừa nói vừa cười đi đến bãi tập.
Không đi không biết, vừa đến sân bóng rổ, mới phát hiện ở đây thật sự rất tập nập người xem.
Tiếng cổ vũ vang lên không dứt bên tai, tiếng hô gì cũng đều có, còn có gọi tên Thẩm Độ.
Hứa Bảo Như và Trương Dĩnh đến trễ, thật lâu sau mới chen về phía trước được.
Trên sân bóng rổ rộng lớn, hai đội đang làm chuẩn bị trước khi thi đấu.
Dương Húc đang oán trách, nói: "Quá con mẹ nó xui xẻo, trận đầu tiên đã rút đấu với lớp một rồi."
Lớp một có Thẩm Độ, dường như lớp khác không có cơ hội thắng.
Hà Minh Việt nói: "Sợ gì mà sợ, tên Thẩm Độ đó cũng không phải là thần, làm sao mà lần nào cũng thắng được."
Cậu ta đang nói, quay đầu lập tức nhìn thấy Hứa Bảo Như trong đám người.
Trái lại thì cậu ta cũng không phải cố ý tìm kiếm, đại khái là Hứa Bảo Như rất xinh đẹp, đứng trong đám người, vừa nhìn đã có thể thấy ngay.
Tinh thần của Hà Minh Việt càng hăng hơn, cười lên, gào to tiếng, "Bảo Như!"
Tiếng gọi "Bảo Như" của Hà Minh Việt quá lớn, khiến tất cả mọi người trên sân bóng rổ trong lúc nhất thời đều nhìn về phía Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như bị vô số cặp mắt nhìn kĩ trong chớp mắt, lúng túng đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Ngay cả Thẩm Độ lúc nghe thấy tên Hứa Bảo Như, cũng ngước mắt lên, nhìn về phía đám người.
Rõ ràng tất cả mọi người đều mặc áo sơ mi trắng của bộ đồng phục học sinh, váy xếp ly màu xanh đen. Nhưng Hứa Bảo Như đứng trong đám người, lại xinh xắn đến độ khiến mọi người đều nhìn thấy ngay.
Một nam sinh bên cạnh Thẩm Độ khi thấy Hứa Bảo Như, trong mắt cũng thoáng qua sự kinh ngạc, nói: "Người đẹp kia là ai vậy? Sao trước kia chưa từng nhìn thấy nhỉ?"
Một nam sinh nói: "Hình như ở lớp ba đó, vừa mới chuyển đến từ học kì này."
Tần Phong hừ một tiếng, nói đầy tiếc nuối: "Một cô gái xinh như vậy, sao lại không phân đến lớp chúng ta chứ."
Cậu ta nhìn về phía Hứa Bảo Như ở nơi xa, bỗng nhiên nâng cùi chỗ đụng nhẹ lên bả vai của Thẩm Độ, "Cậu cảm thấy thế nào?"
Trong tay Thẩm Độ đang cầm bút và tài liệu, cúi đầu viết tình hình đối thủ của trận đấu này.
Mới đầu anh không để ý đến Tần Phong, viết xong phiếu tình hình giao cho trọng tàu, mới quay đầu nhìn về hướng Hứa Bảo Như.
Tần Phong hỏi: "Thấy sao?"
Thẩm Độ chỉ thản nhiên nhìn một cái, sau đó lập tức rời ánh mắt, đi đến cầm bóng, nói: "Bình thường."
Tần Phong theo sau, "Má ơi, cậu có thể công bằng chính trực chút không? Đến mức đó rồi mà còn kêu là bình thường."
Thẩm Độ quét mắt nhìn cậu ra, "Cậu đến để chơi bóng hay đến nhìn người đẹp hả?"
Tần Phong bị nghẹn họng trong chớp mắt, "Được được được, chơi bóng chơi bóng."
Thầy trọng tài thấy nam sinh hai đội đều chuẩn bị xong, giơ còi trước ngực lên thổi một tiếng tràn đầy khí thế, tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu.
Đám người trở nên sôi trào trong chớp mắt, toàn bộ sân bóng rổ hệt như một trận vui chơi hết mình.
Mặc dù Hứa Bảo Như ở lớp ba, nhưng không còn cách nào, ai bảo cô thích Thẩm Độ kia chứ. Trong cả trận đấu, tất cả ánh mắt cô đều chỉ tập trung trên người Thẩm Độ.
Cũng là vì cô vừa nhìn sang, chỉ có thể thấy mỗi Thẩm Độ.
Đến bây giờ, Hứa Bảo Như chưa từng nghĩ mình có thể xem xong một trận đấu bóng rổ hoàn chỉnh.
Nhưng thay vì nói là xem thi đấu, trái lại thì không phải nên nói là đang xem người đó sao.
Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu được lúc trước khi Chu Di thầm mến đội trưởng đội bóng rổ ở trường học của các cô, có tâm trạng gì mà mỗi lần thi đấu đều một hai kéo cô đi xem cùng.
Đến cuối trận đấu, thật ra thì thắng bại đã rất rõ ràng rồi.
Vì trận đầu tiên đã rút được đấu cùng lớp một, lớp ba không có duyên đi vào vòng kế tiếp của cuộc thi đấu.
Trở lại phòng học, các nam sinh vẫn còn đang thảo luận về trận đấu ngày hôm nay.
"Nếu lớp một không có Thẩm Độ, vốn sẽ không phải là đối thủ của chúng ta."
Mặc dù Dương Húc không phục, nhưng trong nội tâm lại có chút sùng bái Thẩm Độ, "Thẩm Độ thật sự là con mẹ nó thần tiên tu hành đắc đạo rồi, vẻ ngoài đẹp trai thì cũng được đi, học giỏi cũng được thôi, chơi bóng còn mẹ nó giỏi như vậy. Cũng khó trách tại sao nhiều nữ sinh crush cậu ta như vậy."
"Crush thì có ích lợi gì. Tớ thấy Thẩm Độ chính là cây vạn tuế ngàn năm khó nở hoa, người nữ sinh nào có thể bắt Thẩm Độ lại, tôi quỳ xuống gọi bằng cô luôn."
Có thể bắt Thẩm Độ lại được không, Hứa Bảo Như không biết. Nhưng cận thủy lâu đài thì là thật.
Buổi tối lúc tiết tự học kết thúc, Hứa Bảo Như ra ngoài trường chờ xe.
Vì thật ra thì trường học và nhà cũng không xa nhau lắm, Hứa Bảo Như đã nói với ba sau này không cần đón cô, tự cô ngồi xe trở về là được rồi.
Cô mới từ cổng trường học đi ra, đang định đi đến trạm xe buýt đối diện, ai ngờ vừa liếc mắt đã thấy Thẩm Độ đứng bên đó.
Cô không nhịn được mà cười, chạy qua đường cái, liền đi thẳng đến trước mặt Thẩm Độ, "Thẩm Độ."
Vai Thẩm Độ đeo một chiếc balo màu đen, một tay đút trong túi quần, một tay cầm điện thoại và đang nhìn màn hình.
Nghe có người kêu mình, cậu ngước mắt, thì nhìn thấy Hứa Bảo Như đang đứng trước mặt mình với nụ cười rực rỡ.
Hứa Bảo Như đối diện với ánh mắt của Thẩm Độ, cười hỏi: "Cậu cũng ngồi xe buýt à?"
Thẩm Độ "ừ" đại một tiếng, lại cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.
Xe buýt mãi mà không đến, Hứa Bảo Như chờ lâu nên hơi nhàm chán, trực tiếp quay đầu nhìn Thẩm Độ.
Có lẽ là vì cô cứ nhìn Thẩm Độ suốt rồi cười khanh khách, một lát sau, cuối cùng Thẩm Độ ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn cô rất im lìm, hỏi một câu, "Rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì?"
Hứa Bảo Như cười, nói: "Nhìn trai đẹp đó. Ai mà không thích trai đẹp chứ."
Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như chằm chằm, không nói gì.
Đúng lúc này xe buýt đến trạm, Thẩm Độ đi ở phía trước và lên xe.
Hứa Bảo Như đi theo phía sau Thẩm Độ và quẹt thẻ lên xe.
Vì chuyến xe buýt này đi đến đường Ngô Đồng, nên rất ít người.
Hứa Bảo Như quẹt thử xong, liền đi đến chỗ ngồi bên cạnh chỗ của Thẩm Độ.
Cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Thẩm Độ, cậu có bạn gái chưa?"
Thẩm Độ nhìn cô, trầm mặc một hồi, hỏi ngược lại, "Có thì sao? Mà không có thì thế nào?"
Hứa Bảo Như cười, nói: "Không có thì tớ sẽ theo đuổi cậu."
Thẩm Độ cũng không kinh ngạc đối với lời bày tỏ này của cô, chỉ lạnh lùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, trả lời cô bằng một câu, nói: "Đừng lãng phí thời gian."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook