Như Ánh Dương Lụi Tàn
-
C5: Cuộc đời mới
Trong phòng bệnh lớn, một cô gái nhỏ nhắn với làn da trắng nõn, mái tóc đen dài buông xuống. Nhịp thở đều đặn như đang ngủ say. Cô khẽ nhíu mày mở mắt quan sát xung quanh, một mảng màu trắng tinh thêm mùi thuốc khử trùng có chút quen thuộc, cô liền biết mình đang ở bệnh viện. Bên tai vang vọng tiếng khóc của phụ nữ khiến cô khó chịu lên tiếng:
- Ồn ào quá đấy!
Nghe thấy cô nói, tiếng khóc ngừng hẳn, sau đó là một gương mặt xinh đẹp phúc hậu xuất hiện trước mặt cô, giọng đầy vui mừng:
- Mộc Nhan! Con gái của mẹ, con thấy sao rồi, khó chịu chỗ nào không? Mình à..mình à....gọi bác sĩ đi!
Sau một hồi hoang mang không hiểu mô tê gì cả, nhìn vị bác sĩ điển trai đang không ngừng sờ soạng kiểm tra cơ thể cô. Cô cáu gắt đẩy tay ra nói:
- Cái gì vậy! Tôi rất khỏe! Tại sao tôi lại ở đây? Mấy người này là ai?
Cả phòng bệnh chết lặng khi thấy cô nói vậy. Sau đó vị bác sĩ kia đã kết luận cô bị mất trí nhớ sau cơn sốt cao hành hạ vì ngấm mưa và vết thương bị nhiễm trùng. Cô cũng không nhớ bản thân mình là ai. Nhìn ba mẹ trước mắt lo lắng cho mình tim cô khẽ thắt lại. Có lẽ đây là gia đình của cô thật rồi.
Bên này, Quân Mạc Phàm đứng trước ngôi mộ khắc tên Dương Mộc Nhan người vợ quá cố mà bần thần một lúc. Vài ngày trước cô còn đứng trước mặt anh mà giờ hiện tại chỉ còn là một nấm mồ. Là anh đã sai, sai ngay từ lần đầu gặp cô sao? Mạc Phàm đau đớn đến nỗi trên khuôn mặt đẹp đẽ đã rơi nước mắt lúc nào không hay. Lần đầu tiên trong đời anh rơi nước mắt, lại là vì cô đã rời bỏ anh mà đi. Quân Mạc Phàm khẽ thì thầm:
- Mộc Nhan, em đủ tàn nhẫn. Lại dùng cách này để trả thù tôi.
Quay người bước ra khỏi trốn u buồn, nhìn Khải Vũ lạnh lùng nói:
- Tìm ra kẻ đâm cô ấy rồi thì tra tấn đến chết!
Để lại mệnh lệnh sau đó rời đi, đôi mắt phượng từ giờ phút cô rời đi mà trở nên tàn nhẫn hơn.
Thấm thoát đã ba năm trôi qua, sau vụ việc ở trường xảy ra, Mộc Nhan đã được ba mẹ cho đi du học bên nước ngoài. Hiện tại cô đã cuối cấp phổ thông, vì vậy mà trở về nước tiếp tục học để thi đại học. Mọi chứ năm đó vì cô không nhớ mà rơi vào lãng quên, ba mẹ cho cô đi du học chính là để tránh sự việc một thời gian rồi mới để cô trở lại. Và đương nhiên ngoài những kỉ niệm ba năm trở lại đây thì mọi thứ khác cô vẫn chưa hề nhớ lại dù là một chút kí ức nhỏ nhoi. Mà cô cũng chẳng buồn nhớ lại, cô rất hài lòng với mọi thứ hiện tại.
Mặc trên mình bộ phông dài tay thoải mái, cô ngáp dài đi xuống dưới nhà. Mẹ cô nhìn một màn vừa rồi lắc đầu ngao ngán quay ra than với anh trai cô:
- Liễu Tư Thẩm, con ra xem lại đứa em gái của con đi, trước vụ việc đó có bao nhiêu duyên dáng thục nữ, bao nhiêu dịu dàng nết na. Đùng cái mất trí nhớ như biến thành người khác, tính cách trái ngược hoàn toàn.
Anh trai cầm tách trà vừa thưởng thức vừa cưng chiều nói:
- Mẹ! Mộc Nhan dù như thế nào thì vẫn là em gái của con.
Cô nghe vậy xúc động bật ngón tay cái với người anh yêu dấu. Mẹ cô quay ra lườm một cái xong vẫn lên tiếng nhắc nhở cô:
- Mộc Nhan! Ngày mai nhập học rồi, chú Hào vừa đưa đồng phục cho con, con sửa soạn một chút. Đây là ngôi trường danh giá, không phải kẻ nào cũng vào được. Nhà mình tuy cũng nằm trong giới thượng lưu, nhưng cũng không phải thuộc top đầu. Vì vậy đến đó học đừng đắc tội với người ta.
Cô gật gù nói:
- Mẹ đừng lo, con gái mẹ sẽ thật ngoan ngoãn.
Mẹ cô lên tiếng trách yêu:
- Trước đó thì ta cũng không lo đâu, nhưng từ vụ việc đó nói ta không lo sao được.
Anh trai cô thấy vậy lên tiếng trấn an:
- Mẹ, đừng lo, con có quen biết không ít người trong đó. Con sẽ nhờ họ để mắt tới Mộc Nhan.
Cô tinh nghịch chạy lại ôm mẹ nói:
- Mẹ đừng lo nha, con gái mẹ biết tự bảo vệ bản thân mà.
...
Thấm thoát đã bước sang ngày mới, cô đang trên đường đến trường, ngôi trường mà nơi cô từng học thời cấp cơ sở. Helix, ngôi trường danh giá đào tạo đầy đủ các cấp từ cơ sở cho đến cao học. Nơi hội tụ những người thừa kế giới thượng lưu theo học, ngoài ra sẽ có những suất học bổng cho người nghèo vượt khó nhưng rất ít. Ở đây chỉ cần tiền và quyền thì mọi chuyện sẽ dễ dàng. Cô cũng không thích môi trường này cho lắm nhưng ai bảo gia đình cô cũng có danh tiếng nên cô phải học ở đây thôi. Chú Hào người đưa cô đến trường quay ra nhìn cô dịu dàng nói:
- Tiểu thư, đã đến nơi rồi. Tan học thì hãy gọi cho chú đến đón nhé! Chúc tiểu thư học vui vẻ!
Mộc Nhan nở nụ cười đáng yêu đáp lời chú:
- Dạ! Con chào chú ạ!
Chú Hào cũng coi như quản gia trung thành nhiều năm ở nhà cô. Gia đình chú đều làm cho nhà cô, cô cũng coi chú như người thân của mình vậy.
Bước xuống xe, trên người mặc đồng phục cấp phổ thông màu xanh đen, váy xếp ly kẻ caro chỉ đến đầu gối lộ ra đôi chân nhỏ trắng tinh tế. Nay cô buộc tóc đuôi ngựa trông vừa đáng yêu vừa năng động, trên khuôn mặt là một cặp kính tri thức dầy cộp. Tóc mái khẽ bay nhẹ trên trán, chân đi đôi giày búp bê màu đen dạo bước vào bên trong. Nơi đầu tiên cô đến chính là phòng hiệu trưởng, chào hỏi thầy cô xong thì được một cô giáo dẫn đi về lớp. Lớp học ở đây không chia theo học lực mà chia theo thế lực. Biết được điều này đôi môi màu đỏ hồng khẽ giật vài cái. Cô thì thầm nói:
- Đúng là phân biệt giai cấp rồi!
- Ồn ào quá đấy!
Nghe thấy cô nói, tiếng khóc ngừng hẳn, sau đó là một gương mặt xinh đẹp phúc hậu xuất hiện trước mặt cô, giọng đầy vui mừng:
- Mộc Nhan! Con gái của mẹ, con thấy sao rồi, khó chịu chỗ nào không? Mình à..mình à....gọi bác sĩ đi!
Sau một hồi hoang mang không hiểu mô tê gì cả, nhìn vị bác sĩ điển trai đang không ngừng sờ soạng kiểm tra cơ thể cô. Cô cáu gắt đẩy tay ra nói:
- Cái gì vậy! Tôi rất khỏe! Tại sao tôi lại ở đây? Mấy người này là ai?
Cả phòng bệnh chết lặng khi thấy cô nói vậy. Sau đó vị bác sĩ kia đã kết luận cô bị mất trí nhớ sau cơn sốt cao hành hạ vì ngấm mưa và vết thương bị nhiễm trùng. Cô cũng không nhớ bản thân mình là ai. Nhìn ba mẹ trước mắt lo lắng cho mình tim cô khẽ thắt lại. Có lẽ đây là gia đình của cô thật rồi.
Bên này, Quân Mạc Phàm đứng trước ngôi mộ khắc tên Dương Mộc Nhan người vợ quá cố mà bần thần một lúc. Vài ngày trước cô còn đứng trước mặt anh mà giờ hiện tại chỉ còn là một nấm mồ. Là anh đã sai, sai ngay từ lần đầu gặp cô sao? Mạc Phàm đau đớn đến nỗi trên khuôn mặt đẹp đẽ đã rơi nước mắt lúc nào không hay. Lần đầu tiên trong đời anh rơi nước mắt, lại là vì cô đã rời bỏ anh mà đi. Quân Mạc Phàm khẽ thì thầm:
- Mộc Nhan, em đủ tàn nhẫn. Lại dùng cách này để trả thù tôi.
Quay người bước ra khỏi trốn u buồn, nhìn Khải Vũ lạnh lùng nói:
- Tìm ra kẻ đâm cô ấy rồi thì tra tấn đến chết!
Để lại mệnh lệnh sau đó rời đi, đôi mắt phượng từ giờ phút cô rời đi mà trở nên tàn nhẫn hơn.
Thấm thoát đã ba năm trôi qua, sau vụ việc ở trường xảy ra, Mộc Nhan đã được ba mẹ cho đi du học bên nước ngoài. Hiện tại cô đã cuối cấp phổ thông, vì vậy mà trở về nước tiếp tục học để thi đại học. Mọi chứ năm đó vì cô không nhớ mà rơi vào lãng quên, ba mẹ cho cô đi du học chính là để tránh sự việc một thời gian rồi mới để cô trở lại. Và đương nhiên ngoài những kỉ niệm ba năm trở lại đây thì mọi thứ khác cô vẫn chưa hề nhớ lại dù là một chút kí ức nhỏ nhoi. Mà cô cũng chẳng buồn nhớ lại, cô rất hài lòng với mọi thứ hiện tại.
Mặc trên mình bộ phông dài tay thoải mái, cô ngáp dài đi xuống dưới nhà. Mẹ cô nhìn một màn vừa rồi lắc đầu ngao ngán quay ra than với anh trai cô:
- Liễu Tư Thẩm, con ra xem lại đứa em gái của con đi, trước vụ việc đó có bao nhiêu duyên dáng thục nữ, bao nhiêu dịu dàng nết na. Đùng cái mất trí nhớ như biến thành người khác, tính cách trái ngược hoàn toàn.
Anh trai cầm tách trà vừa thưởng thức vừa cưng chiều nói:
- Mẹ! Mộc Nhan dù như thế nào thì vẫn là em gái của con.
Cô nghe vậy xúc động bật ngón tay cái với người anh yêu dấu. Mẹ cô quay ra lườm một cái xong vẫn lên tiếng nhắc nhở cô:
- Mộc Nhan! Ngày mai nhập học rồi, chú Hào vừa đưa đồng phục cho con, con sửa soạn một chút. Đây là ngôi trường danh giá, không phải kẻ nào cũng vào được. Nhà mình tuy cũng nằm trong giới thượng lưu, nhưng cũng không phải thuộc top đầu. Vì vậy đến đó học đừng đắc tội với người ta.
Cô gật gù nói:
- Mẹ đừng lo, con gái mẹ sẽ thật ngoan ngoãn.
Mẹ cô lên tiếng trách yêu:
- Trước đó thì ta cũng không lo đâu, nhưng từ vụ việc đó nói ta không lo sao được.
Anh trai cô thấy vậy lên tiếng trấn an:
- Mẹ, đừng lo, con có quen biết không ít người trong đó. Con sẽ nhờ họ để mắt tới Mộc Nhan.
Cô tinh nghịch chạy lại ôm mẹ nói:
- Mẹ đừng lo nha, con gái mẹ biết tự bảo vệ bản thân mà.
...
Thấm thoát đã bước sang ngày mới, cô đang trên đường đến trường, ngôi trường mà nơi cô từng học thời cấp cơ sở. Helix, ngôi trường danh giá đào tạo đầy đủ các cấp từ cơ sở cho đến cao học. Nơi hội tụ những người thừa kế giới thượng lưu theo học, ngoài ra sẽ có những suất học bổng cho người nghèo vượt khó nhưng rất ít. Ở đây chỉ cần tiền và quyền thì mọi chuyện sẽ dễ dàng. Cô cũng không thích môi trường này cho lắm nhưng ai bảo gia đình cô cũng có danh tiếng nên cô phải học ở đây thôi. Chú Hào người đưa cô đến trường quay ra nhìn cô dịu dàng nói:
- Tiểu thư, đã đến nơi rồi. Tan học thì hãy gọi cho chú đến đón nhé! Chúc tiểu thư học vui vẻ!
Mộc Nhan nở nụ cười đáng yêu đáp lời chú:
- Dạ! Con chào chú ạ!
Chú Hào cũng coi như quản gia trung thành nhiều năm ở nhà cô. Gia đình chú đều làm cho nhà cô, cô cũng coi chú như người thân của mình vậy.
Bước xuống xe, trên người mặc đồng phục cấp phổ thông màu xanh đen, váy xếp ly kẻ caro chỉ đến đầu gối lộ ra đôi chân nhỏ trắng tinh tế. Nay cô buộc tóc đuôi ngựa trông vừa đáng yêu vừa năng động, trên khuôn mặt là một cặp kính tri thức dầy cộp. Tóc mái khẽ bay nhẹ trên trán, chân đi đôi giày búp bê màu đen dạo bước vào bên trong. Nơi đầu tiên cô đến chính là phòng hiệu trưởng, chào hỏi thầy cô xong thì được một cô giáo dẫn đi về lớp. Lớp học ở đây không chia theo học lực mà chia theo thế lực. Biết được điều này đôi môi màu đỏ hồng khẽ giật vài cái. Cô thì thầm nói:
- Đúng là phân biệt giai cấp rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook