Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình
-
Chương 66: Ngoại truyện 2: Vợ hiền mẹ đảm
Type: Linhh Linhh
Tần Vũ Phi thăng chức từ đại tiểu thư nhà họ Tần lên mợ ba nhà họ Cố, giờ lại thăng lên chức mẹ của cô công chúa nhỏ Cố Trác Nhã.
Sau khi sinh cô hồi phục rất nhanh, sữa cũng có đủ, hết lòng chăm sóc cho đứa nhỏ, mọi chuyện đều đích thân làm, không chê bẩn, không ngại mệt, vô cùng nhẫn nại.
Bà Cố trong lòng thấy rất vui, vô cùng hài lòng đối với cô con dâu này. Bà nói với mọi người, đừng cho rằng Tần Vũ Phi có tính tiểu thư, sự thật không phải vậy đâu. Con bé tốt lắm, cưới được nó là phúc của con trai bà.
Cố Anh Kiệt nghe được lời đồn từ người khác, vội đến báo tin vui này cho Tần Vũ Phi. Tần Vũ Phi có chút đắc ý, hết cằm nói với Cố Anh Kiệt: “Nhanh khen em đi”.
“Bà xã, em thật hiền đức.”
Tần Vũ Phi cười ha ha: “Còn nữa đâu”.
“Bà xã, em thật giỏi giang.”
“Còn nữa.”
“Bà xã, em thật đẹp, thật đáng yêu, thật giàu có.”
“Còn thiều một cái nữa.”
Lần này đến Cố Anh Kiệt cười lớn: “Không có cô gái nào so đo chuyện này đâu, biết không?”.
“Em thì có đó!”
Cố Anh Kiệt hôn cô: “Bà xã, anh rất yêu em”.
Tần Vũ Phi rất đắc ý, câu này còn dễ nghe hơn câu bị bỏ sót kia nhiều.
Tần Vũ Phi nghỉ nửa năm ở nhà trông con. Cố Anh Kiệt cho rằng với tính lười nhác thì cô sẽ không quay lại làm việc nữa. Bây giờ anh đã vào làm cho Vĩnh Khải, đi theo Tần Văn Dịch phụ trách mảng sản phẩm. Dự định sau khi Tần Văn Dịch về hưu, trọng trách quản lý mảng sản xuất sản phẩm sẽ giao cho anh gánh vác. Cố Anh Kiệt rất cố gắng học tập, thành tích công việc rất tốt.
Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, không ngờ Tần Vũ Phi vẫn muốn quay lại làm việc.
“Cũng không phải em muốn làm ra sự nghiệp to lớn gì, chỉ là không thể cách ly với xã hội mà thôi. Hơn nữa em thích công việc của em.” Tần Vũ Phi nói, “Nếu em chỉ ở nhà làm bà nội trợ, sau này về nhà anh sẽ phát hiện không còn chuyện gì có thể nói với em nữa. Chuyện trong công ty em không hiểu thì không cách nào thảo luận cùng anh, em ở đây ăn uống vui chơi, mua sắm khắp nơi, anh cũng sẽ thấy chẳng thú vị gì. Để đảm bảo chất lượng cuộc sống của chúng ta và duy trì sở thích của em, em phải quay lại làm việc”.
Cố Anh Kiệt đương nhiên không có ý kiến với chuyện này, sự thật thì Tần Vũ Phi nghĩ vậy anh thấy rất tốt. Chỉ cần cô không quá vất vả thì bận rộn một chút cũng được.
Cứ như thế, Tần Vũ Phi quay lại làm việc. Cô dẫn theo con đến công ty, giống như những bà mẹ khác đang làm việc cho Vĩnh Khải, đưa con đến gửi ở khu giữ trẻ của công ty, để con bé có thể chơi cùng những đứa trẻ khác. Tần Vũ Phi vẫn như trước đây, phụ trách thương hiệu và hoạt động PR của Vĩnh Khải, chỉ là khối lượng công việc ít hơn trước, trợ lý Robert ngày trước của cô đã được thăng chức, có thể một mình gánh vác không ít việc rồi.
Cố Anh Kiệt nhanh chóng phát hiện, Tần Vũ Phi làm vậy thật sự quá tốt. Anh làm việc vất vả, khi nhớ hai mẹ con thì vừa xuống tầng đã có thể gặp được. Trốn trong phòng làm việc của bà xã hôn một cái, lập tức anh lại được sạc đầy điện. Còn con gái cưng lại càng không cần nói, đến phòng giữ trẻ, chẳng cần phải trốn, hiên ngang ôm lấy con mà hôn. Con gái ngọt ngào gọi tiếng bố, cảm giác thật sự quá tốt đẹp.
Lúc đi làm, một nhà ba người một chiếc xe, nói cười vui vẻ. Dọc đường đi Tần Vũ Phi sẽ dạy con ca hát, đếm số. Cho dù có bị kẹt xe thì Cố Anh Kiệt cũng không thấy buồn. Buổi tối anh rất ít khi tăng ca, vì bà xã anh không thích. Tần Vũ Phi nói công việc làm không hết được, nếu trong giờ làm việc anh rất chăm chỉ thì sẽ không cần phải làm thêm giờ. Bây giờ anh đã có vợ có con, ngày nào cũng ôm chặt công việc không buông là muốn thế nào? Đối với chuyện này Tần Vũ Phi rất nghiêm khắc, Cố Anh Kiệt không dám không nghe theo. Cho nên trong giờ làm việc anh đặc biệt chuyên tâm, tuyệt đối không lãng phí thời gian, nếu thật sự làm không hết thì mới mang về nhà, vừa ở bên vợ con vừa làm. Vẹn cả đôi đường.
Tần Vũ Phi sau khi kết hôn rồi cũng thay đổi tác phong đại tiểu thư của mình. Bây giờ tài nấu nướng của cô đã tiến bộ, một mình nấu bữa cơm cho ba người ăn tuyệt đối không thành vấn đề. Cô còn chăm chỉ nghiên cứu những kiến thức nuôi dạy con, về mặt này Cố Anh Kiệt không cần phải nhọc tâm chút nào. Tiểu Trác Nhã xinh đẹp đáng yêu, lại khỏe mạnh, ai gặp cũng yêu.
Tần Vũ Phi tiến bộ như thế, công việc và gia đình đều không lơ là, chăm sóc cho chồng con rất tốt, thật sự khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc. Quan trọng nhất là, cô vẫn là cô, vẫn xinh đẹp rạng ngời động lòng người, thành thục và đằm thắm hơn trước lúc cưới, làm cho rất nhiều bạn bè của Cố Anh Kiệt đều ngưỡng mộ sự may mắn của anh.
Vài người bạn chạy đến hỏi Cố Anh Kiệt có bí quyết gì để thuần hóa cô đại tiểu thư kiêu căng hống hách thành một người vợ hiền đảm như thế. Cố Anh Kiệt bật cười lớn: “Chuyện này không phải là thuần hóa, là do các cậu không thấy được điểm tốt của cô ấy, còn mình thì có. Người có mắt nhìn thì mới có thể gặp được vận may, các cậu không hiểu được đâu”.
Thật ra còn có một nguyên nhân khác, Cố Anh Kiệt không muốn nói với họ.
Đó chính là... yêu.
Những lời buồn nôn như thế tất nhiên phải để dành nói với bà xã rồi.
Vì anh yêu cô, còn cô cũng yêu anh. Cho nên họ đều phải tự mình bỏ ra, ai cũng được nhận lại. Không phải thuần hóa, mà là yêu, làm cho cái đẹp có thể tỏa sáng.
Tần Vũ Phi thăng chức từ đại tiểu thư nhà họ Tần lên mợ ba nhà họ Cố, giờ lại thăng lên chức mẹ của cô công chúa nhỏ Cố Trác Nhã.
Sau khi sinh cô hồi phục rất nhanh, sữa cũng có đủ, hết lòng chăm sóc cho đứa nhỏ, mọi chuyện đều đích thân làm, không chê bẩn, không ngại mệt, vô cùng nhẫn nại.
Bà Cố trong lòng thấy rất vui, vô cùng hài lòng đối với cô con dâu này. Bà nói với mọi người, đừng cho rằng Tần Vũ Phi có tính tiểu thư, sự thật không phải vậy đâu. Con bé tốt lắm, cưới được nó là phúc của con trai bà.
Cố Anh Kiệt nghe được lời đồn từ người khác, vội đến báo tin vui này cho Tần Vũ Phi. Tần Vũ Phi có chút đắc ý, hết cằm nói với Cố Anh Kiệt: “Nhanh khen em đi”.
“Bà xã, em thật hiền đức.”
Tần Vũ Phi cười ha ha: “Còn nữa đâu”.
“Bà xã, em thật giỏi giang.”
“Còn nữa.”
“Bà xã, em thật đẹp, thật đáng yêu, thật giàu có.”
“Còn thiều một cái nữa.”
Lần này đến Cố Anh Kiệt cười lớn: “Không có cô gái nào so đo chuyện này đâu, biết không?”.
“Em thì có đó!”
Cố Anh Kiệt hôn cô: “Bà xã, anh rất yêu em”.
Tần Vũ Phi rất đắc ý, câu này còn dễ nghe hơn câu bị bỏ sót kia nhiều.
Tần Vũ Phi nghỉ nửa năm ở nhà trông con. Cố Anh Kiệt cho rằng với tính lười nhác thì cô sẽ không quay lại làm việc nữa. Bây giờ anh đã vào làm cho Vĩnh Khải, đi theo Tần Văn Dịch phụ trách mảng sản phẩm. Dự định sau khi Tần Văn Dịch về hưu, trọng trách quản lý mảng sản xuất sản phẩm sẽ giao cho anh gánh vác. Cố Anh Kiệt rất cố gắng học tập, thành tích công việc rất tốt.
Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, không ngờ Tần Vũ Phi vẫn muốn quay lại làm việc.
“Cũng không phải em muốn làm ra sự nghiệp to lớn gì, chỉ là không thể cách ly với xã hội mà thôi. Hơn nữa em thích công việc của em.” Tần Vũ Phi nói, “Nếu em chỉ ở nhà làm bà nội trợ, sau này về nhà anh sẽ phát hiện không còn chuyện gì có thể nói với em nữa. Chuyện trong công ty em không hiểu thì không cách nào thảo luận cùng anh, em ở đây ăn uống vui chơi, mua sắm khắp nơi, anh cũng sẽ thấy chẳng thú vị gì. Để đảm bảo chất lượng cuộc sống của chúng ta và duy trì sở thích của em, em phải quay lại làm việc”.
Cố Anh Kiệt đương nhiên không có ý kiến với chuyện này, sự thật thì Tần Vũ Phi nghĩ vậy anh thấy rất tốt. Chỉ cần cô không quá vất vả thì bận rộn một chút cũng được.
Cứ như thế, Tần Vũ Phi quay lại làm việc. Cô dẫn theo con đến công ty, giống như những bà mẹ khác đang làm việc cho Vĩnh Khải, đưa con đến gửi ở khu giữ trẻ của công ty, để con bé có thể chơi cùng những đứa trẻ khác. Tần Vũ Phi vẫn như trước đây, phụ trách thương hiệu và hoạt động PR của Vĩnh Khải, chỉ là khối lượng công việc ít hơn trước, trợ lý Robert ngày trước của cô đã được thăng chức, có thể một mình gánh vác không ít việc rồi.
Cố Anh Kiệt nhanh chóng phát hiện, Tần Vũ Phi làm vậy thật sự quá tốt. Anh làm việc vất vả, khi nhớ hai mẹ con thì vừa xuống tầng đã có thể gặp được. Trốn trong phòng làm việc của bà xã hôn một cái, lập tức anh lại được sạc đầy điện. Còn con gái cưng lại càng không cần nói, đến phòng giữ trẻ, chẳng cần phải trốn, hiên ngang ôm lấy con mà hôn. Con gái ngọt ngào gọi tiếng bố, cảm giác thật sự quá tốt đẹp.
Lúc đi làm, một nhà ba người một chiếc xe, nói cười vui vẻ. Dọc đường đi Tần Vũ Phi sẽ dạy con ca hát, đếm số. Cho dù có bị kẹt xe thì Cố Anh Kiệt cũng không thấy buồn. Buổi tối anh rất ít khi tăng ca, vì bà xã anh không thích. Tần Vũ Phi nói công việc làm không hết được, nếu trong giờ làm việc anh rất chăm chỉ thì sẽ không cần phải làm thêm giờ. Bây giờ anh đã có vợ có con, ngày nào cũng ôm chặt công việc không buông là muốn thế nào? Đối với chuyện này Tần Vũ Phi rất nghiêm khắc, Cố Anh Kiệt không dám không nghe theo. Cho nên trong giờ làm việc anh đặc biệt chuyên tâm, tuyệt đối không lãng phí thời gian, nếu thật sự làm không hết thì mới mang về nhà, vừa ở bên vợ con vừa làm. Vẹn cả đôi đường.
Tần Vũ Phi sau khi kết hôn rồi cũng thay đổi tác phong đại tiểu thư của mình. Bây giờ tài nấu nướng của cô đã tiến bộ, một mình nấu bữa cơm cho ba người ăn tuyệt đối không thành vấn đề. Cô còn chăm chỉ nghiên cứu những kiến thức nuôi dạy con, về mặt này Cố Anh Kiệt không cần phải nhọc tâm chút nào. Tiểu Trác Nhã xinh đẹp đáng yêu, lại khỏe mạnh, ai gặp cũng yêu.
Tần Vũ Phi tiến bộ như thế, công việc và gia đình đều không lơ là, chăm sóc cho chồng con rất tốt, thật sự khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc. Quan trọng nhất là, cô vẫn là cô, vẫn xinh đẹp rạng ngời động lòng người, thành thục và đằm thắm hơn trước lúc cưới, làm cho rất nhiều bạn bè của Cố Anh Kiệt đều ngưỡng mộ sự may mắn của anh.
Vài người bạn chạy đến hỏi Cố Anh Kiệt có bí quyết gì để thuần hóa cô đại tiểu thư kiêu căng hống hách thành một người vợ hiền đảm như thế. Cố Anh Kiệt bật cười lớn: “Chuyện này không phải là thuần hóa, là do các cậu không thấy được điểm tốt của cô ấy, còn mình thì có. Người có mắt nhìn thì mới có thể gặp được vận may, các cậu không hiểu được đâu”.
Thật ra còn có một nguyên nhân khác, Cố Anh Kiệt không muốn nói với họ.
Đó chính là... yêu.
Những lời buồn nôn như thế tất nhiên phải để dành nói với bà xã rồi.
Vì anh yêu cô, còn cô cũng yêu anh. Cho nên họ đều phải tự mình bỏ ra, ai cũng được nhận lại. Không phải thuần hóa, mà là yêu, làm cho cái đẹp có thể tỏa sáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook