Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình
-
Chương 16
Typer: Ximiiesk
Thực tế đã chứng minh, Tần Vũ Phi là cô gái không có lương tâm. Suốt cả đêm cô không hề gọi điện hay báo tin gì cho Cố Anh Kiệt, càng về sau anh càng lo lắng, cuối cùng không nhịn được nữa, gọi vào di động của cô, hy vọng bạn cô đã đem túi xách của cô trả về nguyên chủ. Nhưng người nghe máy lại là Doãn Đình.
Cố Anh Kiệt nhất thời không biết nói gì, đành mượn cớ hỏi thăm kết quả của sự việc hôm nay. Doãn Đình nói Triệu Hồng Huy đã được bạn đưa đến bệnh, đám bạn bè của cô cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì đành ai về nhà nấy.
Doãn Đình nghe nói Triệu Hồng Huy nói xấu sau lưng Tần Vũ Phi nên bị cô đánh một trận, cô ấy hỏi lại anh Tần Vũ Phi có chuyện gì không.
Cố Anh Kiệt kể sơ tình hình cho cô ấy nghe, bỏ qua mớ rối rắm giữa anh và Tần Vũ Phi, chỉ nói sau khi anh đưa cô ra khỏi đó thì cô đã chạy mất rồi. Kế đó hai người không còn gì để nói với nhau nữa, khách sáo qua lại vài câu rồi ngắt máy.
Vừa ngắt máy, Cố Anh Kiệt chợt nghĩ ra chắc chắn Doãn Đình có cách thức khác để liên lạc với Tần Vũ Phi, thật ra anh có thể nhờ cô ấy giúp. Nhưng nghĩ lại thì Tần Vũ Phi kia quá đáng giận, anh không thèm lo chuyện của cô. Hơn nữa nhờ Doãn Đình nghe ngóng tin tức của Tần Vũ Phi, anh không thể làm chuyện mất mặt thế được!
Nói thì nói vậy, nhưng suốt cả đêm Cố Anh Kiệt đều ngủ không yên giấc, tuy anh thấy Tần Vũ Phi rất thông minh, rất hung dữ, bắt một chiếc taxi về đến nhà mới trả tiền chắc chắn không thành vấn đề, nhưng anh không tận mắt nhìn thấy, cũng chưa nghe nói cô đã bình an về đến nhà, anh không yên tâm được. Tần Vũ Phi lại không mang điện thoại, cũng không chủ động liên lạc với anh, anh không thể gọi thẳng cho Tần Văn Dịch được.
Cố Anh Kiệt càng nghĩ càng giận, không ngủ được, thế là gọi điện thoại cho Từ Ngôn Sướng, than vãn với anh ta. Nhưng nói tới nói lui cũng chỉ nói tức Tần Vũ Phi chứ không nói cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Từ Ngôn Sướng vừa ngáp vừa hỏi anh, “Rốt cuộc thì cậu đang than vãn cái gì vậy hả?”
Cố Anh Kiệt nghẹn lời, bèn nói, “Than mình xui xẻo có được không?”
“Được.” Từ Ngôn Sướng không còn gì để nói.
Cả đêm không chợp mắt, khó khăn lắm Cố Anh Kiệt mới đợi đến chín giờ, thời gian để gọi điện thoại đến văn phòng làm việc của Tần Vũ Phi, kết quả người nghe máy lại là thư ký của cô, cô ấy nói Tần Vũ Phi thường thì sau mười giờ mới có mặt ở công ty. Cố Anh Kiệt càng giận hơn, đợi đến mười giờ rưỡi gọi lại, cuối cùng cũng tìm được cô.
“Tần Vũ Phi.”
“Gì?”
Thái độ anh không tốt, cô cũng chẳng vừa.
Anh lại nghẹn lời, hơn nửa ngày mới hậm hực nói, “Không có gì, biết em chưa chết là được rồi,” dứt lời liền ngắt máy. Ngắt mày trước anh liền cảm thấy hả hê, đúng là không thể quá khách khí với cô gái này được mà.
Tần Vũ Phi ngẩn người nhìn điện thoại trên tay, một lúc sau mới giận dỗi dập máy. Dường như làm vậy có thể đập gãy mối liên hệ giữa cô và anh vậy.
Cả ngày hôm đó Tần Vũ Phi chẳng có tâm trạng nào mà làm việc, mắt nhìn màn hình máy tính nhưng không biết mình phải làm gì, may là vừa qua kỳ nghỉ lễ, không có công việc gấp nào cần cô xử lí. Cô ngẩn người suốt buổi sáng thì phát hiện đã đến giờ ăn trưa. Cô cầm ly của mình đến văn phòng trà nước, đúng lúc gặp Cừu Chính Khanh đang pha mì ở đó.
“Cừu phó tổng.” Cô cất tiếng chào hỏi, chớp chớp mắt, trong đầu chợt lóe lên một chủ ý. Cô nhìn Cừu Chính Khanh nói, “Bữa trưa anh định ăn cái này à? Tôi cũng chưa ăn, hay là chúng ta cùng xuống nhà hàng dưới tầng ăn đi, tôi mời.”
Cừu Chính Khanh nhíu mày nhìn cô, không biết cô đang giở trò gì.
“Không muốn à?” Tần Vũ Phi cũng nhíu mày nhìn anh ta, anh dám không chịu sao?
“Tôi mới pha mì rồi.” Cừu Chính Khanh giơ tô mì trong tay lên.
“Loại thức ăn không có dinh dưỡng này ăn ít thôi, cũng đâu phải gấp gáp đến không ăn được bữa cơm.”
Cừu Chính Khanh cúi đầu nhìn tô mì, có chút không nỡ, “Làm vậy thật lãng phí.”
Tần Vũ Phi dứt khoát giành lấy tô mì của anh, vứt cả tô lẫn mì vào thùng rác. “Xong rồi, đi thôi!” Cô dẫn đầu đi ra ngoài trước, Cừu Chính Khanh chần chừ một chút cũng đi theo.
Trong thang máy, Tần Vũ Phi nhìn vẻ mặt cau mày nghiêm túc của Cừu Chính Khanh, hỏi, “Cừu phó tổng có nào không vừa lòng vậy?”
“Tôi không thích người khác quyết định thay mình.” Cừu Chính Khanh lạnh lùng nói.
“À.” Tần Vũ Phi chẳng để tâm. Không thích thì thôi, đâu ai nói gì anh.
Đến nhà hàng, Cừu Chính Khanh lướt một lượt qua thực đơn là gọi xong món cho mình, gọi xong anh nhìn chằm chằm Tần Vũ Phi bằng vẻ mặt nghiêm túc, dùng sự im lặng để hối thúc cô chọn món nhanh nhanh. Tần Vũ Phi thong thả nghiên cứu thực đơn, mất hai phút mới quyết định được món cô muốn ăn. Gọi món xong ngẩng đầu lên liền thấy Cừu Chính Khanh đang mất kiên nhẫn mà gõ lên mặt bàn. Tần Vũ Phi thầm đảo mắt.
Trong lúc đợi món, mới đầu hai người đều im lặng không lên tiếng, sau đó dường như Cừu Chính Khanh cảm thấy đang lãng phí thời gian nên bắt đầu hỏi han Tần Vũ Phi chuyện công việc, cùng cô thảo luận vấn đề thị trường. Tần Vũ Phi chống cằm, lần này đến lượt cô gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Sao đột nhiên cô lại muốn mời tôi ăn cơm?” Cừu Chính Khanh muốn bàn chuyện công việc lại gặp phải một kẻ ương ngạnh, thôi cứ hỏi thẳng vậy.
“Tôi muốn thử xem nếu tôi theo đuổi Cừu phó tổng thì có thể cảm hóa, giúp anh không còn là kẻ cuồng công việc nữa được hay không?” Nói xong, cô thở dài, “Nhưng ngồi với anh chưa đến mười phút tôi đã biết mình quá ngốc rồi. Nên bỏ đi, miễn cưỡng không hạnh phúc.”
Cừu Chính Khanh không chút biểu cảm nói, “Nếu cô không lười biếng nhứ thế nữa, chịu cố gắng chăm chỉ làm việc, vậy chắc hẳn sẽ có cơ hội theo đuổi đươc tôi.”
“Đây cũng là lý do tuy anh có ý với tôi nhưng lại không biểu hiện ra à?” Tần Vũ Phi không hề cảm thấy cô đang tự mình đa tình.
“Đúng vậy.” Cừu Chính Khanh thẳng thắn thừa nhận, anh cũng nhận ra Tần Vũ Phi là người thẳng thắn, không cần thiết vòng vo với cô. “Điều kiện của cô rất tốt, là đối tượng rất thích hợp để kết hôn, điểm này không thể phủ nhận. Nhưng thấy cách làm việc chỉ cho xong của cô thì tôi thật sự không thoải mái, nếu trở thành bạn trai bạn gái của nhau thật, cô lại không chịu sửa đổi sẽ khiến người ta phát cáu.”
“Ai làm bạn gái anh đúng thật là đáng thương, hàng ngày còn phải chịu đánh giá công việc nữa.” Tần Vũ Phi biết chút ảo tưởng, chút hy vọng nhảy ra trong phòng trà nước đã tan biến hoàn toàn rồi. Cô buông một tiếng thở dài, sao những người đàn ông mà cô gặp không lăng nhăng thì cuồng công việc, không thấp kém thì cũng là loại đa tình vậy.
Ôi, chẳng lẽ không có lấy một người thích hợp với cô sao? Thật ra yêu cầu ủa cô cũng đâu có cao!
“Nhưng tôi thừa nhận những lời trước đây cô nói không sai, tôi có thành kiến với cô, luôn thấy cô ỷ vào gia thế mới lười biếng ngang ngược như thế, sau khi bị cô vạch trần, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ, tính cách của cô chính là vậy, thật ra cũng không nói được là tốt hay xấu. Công việc giao cho cô cũng hoàn thành, làm cũng không tệ. Cô đối nhận xử thế rất nhiệt tình, biết nói đạo lý, chuyện công ra công, cho nên trước đây tôi thật sự có thành kiến với cô, xin lỗi.”
“Ờ.” Tần Vũ Phi đang nghịch chiếc đũa, đột nhiên nói, “Cừu phó tổng này, thật ra lần trước tôi nói sai rồi, thành kiến của anh là đúng, chính hoàn cảnh đã tạo nên tính cách, tôi đúng là ỷ vào gia thế mới dám thế này. Nếu thử không có cơm ăn, chắc chắn tôi sẽ ngày ngày nịnh nọt anh, ra vẻ bận rộn cực nhọc để làm anh vui, mong anh tăng lương cho tôi. Anh ghét kẻ giàu cũng vì trước đây quá vất vả, lại thấy những người nhà giàu như chúng tôi không cần cố gắng gì cũng có được những thứ mà các anh phải vất vả lắm mới có, thật ra vậy cũng là chuyện bình thường, anh ghét đúng lắm.”
Cừu Chính Khanh sầm mặt, “Cô đang đùa giỡn tôi à?”
“Tôi đang kiểm điểm chính mình.”
“Kiểm điểm rồi cô có sửa đổi không?”
“Không.”
Cừu Chính Khanh nổi giận, “Vậy cô tiếp tục kiểm điểm đi.” Món ăn đã được dọn lên, anh ta bắt đầu ăn.
“Thật ra Cừu phó tổng anh cũng cần phải tự kiểm điểm một chút.”
“Tôi kiểm điểm qua rồi, cảm ơn đã quan tâm.”
“Sau này anh có bạn gái nhất định phải cho tôi gặp, tôi muốn tặng cô ấy một bó hoa.”
“Bạn gái của tôi, tôi tự biết tặng.”
“Vậy tôi tặng cô ấy thứ khác, cô ấy dũng cảm như vậy, tôi phải bày tỏ sự kính phục của mình với cô ấy mới được.”
“Tôi sẽ không tặng gì cho bạn trai cô đâu, tôi vừa nghèo vừa keo kiệt.”
“Ừ, tôi hiểu mà.” Nghĩ đến bạn trai, Tần Vũ Phi lại thở dài, thôi, có thể chính thức đánh một dấu chéo lên tên của Cừu Chính Khanh được rồi, thật ra vốn đã có một dấu rồi, bây giờ chỉ hợp thức hóa nó thôi, đánh thêm cái nữa.
Bữa cơm kết thúc trong yên bình, lúc gần cuối còn có thể trao đổi chút chuyện ngoài công việc nữa. Về đến công ty thì tâm trạng của Tần Vũ Phi khá hơn nhiều, tuy không có khả năng tiến tới với Cừu Chính Khanh nhưng bữa cơm này đã giúp cho mối quan hệ của hai người cải thiện không ít, cũng xem như không phí bữa cơm này.
Buổi chiều, Tần Văn Dịch từ ngoài trở về liền gọi Tần Vũ Phi vào phòng làm việc của ông. Hôm nay ông đã đến Minh Duyệt một chuyến, tìm ba và chú của Triệu Hồng Huy đàm phán. Ông chỉ có một đứa con gái, tuy chê cô không có hoài bão, không chịu tiến bộ, khiến ông lo lắng cho vấn đề người kế thừa gia nghiệp này, nhưng ông vẫn rất yêu thương con gái mình.
Tối qua con gái ra ngoài chơi, lúc về hai tay trống không, còn dùng dép đi trong nhà của đàn ông, tiền xe cũng phải gọi người qua trả, quả thật dọa ông giật mình. Sau khi nghe rõ nguyên nhân liền nổi trận lôi đình. Thế là hôm nay ông gạt hết chuyện công việc qua một bên, đánh thẳng đến Minh Duyệt. Nếu nhà họ Triệu không thể quản giáo tốt con mình, để cậu ta ra ngoài thêu chuyện bịa đặt, nhục mạ con gái mình, vậy ông cũng không ngại mà thay họ quản giáo, cho cậu ấm nhà họ Triệu kia một bài học.
Nhà họ Triệu đuối lý, tuy rằng con trai nhà mình bị đánh đến nhập viện nhưng cũng phải nhún nhường, nói nào là người trẻ không hiểu chuyện, uống hơi quá chén, lại bị bạn bè khiêu khích, nay đã nhận được bài học, họ sẽ dạy dỗ lại cậu ta cho tốt. Hai nhà quen biết đã lâu, không nên vì chuyện này mà trở mặt nhau. Tóm lại vừa nhún nhường vừa bày ra lợi ích, chuyện cũng xem như không có gì to tát, cứ thế cho qua.
Nhưng Tần Văn Dịch vẫn xót con gái, vừa về đến nhà liền gọi cô vào gặp. Trước tiên trách cứ cô một trận, con gái con đứa làm việc đừng kích động như thế. Triệu Hồng Huy cao to cường tráng, lại đang quá chén, bên cạnh cậu ta còn một đám bạn bè lâu la, toàn là những tên hống hách, cô không nói lời nào đã xông vào đánh người, lỡ như đám người đó nóng giận mà đánh trả, cô là con gái, nhất định sẽ bị thiệt.
Lần này xem như may mắn, vừa ra tay đã đánh ngã người ta, không để anh ta có cơ hội phản kích, nhưng lần sau chưa chắc được như vậy. Tần Văn Dịch trách mắng con giá, sau này nhất định không được liều lĩnh như thế nữa. Bị ức hiếp, chịu thiệt thòi thì về nói với bố, ngày nào Tần Văn Dịch ông còn sống thì sẽ không cho phép bất cứ người nào ức hiếp con gái ông đâu.
Tần Vũ Phi cắn môi tỏ vẻ không phục, tối qua cô nghe những lời kinh tởm đó mà còn nhịn được để về nhà tố cáo sao. Huống hồ lúc đó còn có Cố Anh Kiệt ở bên cạnh, anh sao có thể bỏ mặc cô cho được.
Tần Vũ Phi giật mình, thì ra cô có suy nghĩ này sao? Ỷ có Cố Anh Kiệt ở đó?
Thực tế đã chứng minh, Tần Vũ Phi là cô gái không có lương tâm. Suốt cả đêm cô không hề gọi điện hay báo tin gì cho Cố Anh Kiệt, càng về sau anh càng lo lắng, cuối cùng không nhịn được nữa, gọi vào di động của cô, hy vọng bạn cô đã đem túi xách của cô trả về nguyên chủ. Nhưng người nghe máy lại là Doãn Đình.
Cố Anh Kiệt nhất thời không biết nói gì, đành mượn cớ hỏi thăm kết quả của sự việc hôm nay. Doãn Đình nói Triệu Hồng Huy đã được bạn đưa đến bệnh, đám bạn bè của cô cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì đành ai về nhà nấy.
Doãn Đình nghe nói Triệu Hồng Huy nói xấu sau lưng Tần Vũ Phi nên bị cô đánh một trận, cô ấy hỏi lại anh Tần Vũ Phi có chuyện gì không.
Cố Anh Kiệt kể sơ tình hình cho cô ấy nghe, bỏ qua mớ rối rắm giữa anh và Tần Vũ Phi, chỉ nói sau khi anh đưa cô ra khỏi đó thì cô đã chạy mất rồi. Kế đó hai người không còn gì để nói với nhau nữa, khách sáo qua lại vài câu rồi ngắt máy.
Vừa ngắt máy, Cố Anh Kiệt chợt nghĩ ra chắc chắn Doãn Đình có cách thức khác để liên lạc với Tần Vũ Phi, thật ra anh có thể nhờ cô ấy giúp. Nhưng nghĩ lại thì Tần Vũ Phi kia quá đáng giận, anh không thèm lo chuyện của cô. Hơn nữa nhờ Doãn Đình nghe ngóng tin tức của Tần Vũ Phi, anh không thể làm chuyện mất mặt thế được!
Nói thì nói vậy, nhưng suốt cả đêm Cố Anh Kiệt đều ngủ không yên giấc, tuy anh thấy Tần Vũ Phi rất thông minh, rất hung dữ, bắt một chiếc taxi về đến nhà mới trả tiền chắc chắn không thành vấn đề, nhưng anh không tận mắt nhìn thấy, cũng chưa nghe nói cô đã bình an về đến nhà, anh không yên tâm được. Tần Vũ Phi lại không mang điện thoại, cũng không chủ động liên lạc với anh, anh không thể gọi thẳng cho Tần Văn Dịch được.
Cố Anh Kiệt càng nghĩ càng giận, không ngủ được, thế là gọi điện thoại cho Từ Ngôn Sướng, than vãn với anh ta. Nhưng nói tới nói lui cũng chỉ nói tức Tần Vũ Phi chứ không nói cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Từ Ngôn Sướng vừa ngáp vừa hỏi anh, “Rốt cuộc thì cậu đang than vãn cái gì vậy hả?”
Cố Anh Kiệt nghẹn lời, bèn nói, “Than mình xui xẻo có được không?”
“Được.” Từ Ngôn Sướng không còn gì để nói.
Cả đêm không chợp mắt, khó khăn lắm Cố Anh Kiệt mới đợi đến chín giờ, thời gian để gọi điện thoại đến văn phòng làm việc của Tần Vũ Phi, kết quả người nghe máy lại là thư ký của cô, cô ấy nói Tần Vũ Phi thường thì sau mười giờ mới có mặt ở công ty. Cố Anh Kiệt càng giận hơn, đợi đến mười giờ rưỡi gọi lại, cuối cùng cũng tìm được cô.
“Tần Vũ Phi.”
“Gì?”
Thái độ anh không tốt, cô cũng chẳng vừa.
Anh lại nghẹn lời, hơn nửa ngày mới hậm hực nói, “Không có gì, biết em chưa chết là được rồi,” dứt lời liền ngắt máy. Ngắt mày trước anh liền cảm thấy hả hê, đúng là không thể quá khách khí với cô gái này được mà.
Tần Vũ Phi ngẩn người nhìn điện thoại trên tay, một lúc sau mới giận dỗi dập máy. Dường như làm vậy có thể đập gãy mối liên hệ giữa cô và anh vậy.
Cả ngày hôm đó Tần Vũ Phi chẳng có tâm trạng nào mà làm việc, mắt nhìn màn hình máy tính nhưng không biết mình phải làm gì, may là vừa qua kỳ nghỉ lễ, không có công việc gấp nào cần cô xử lí. Cô ngẩn người suốt buổi sáng thì phát hiện đã đến giờ ăn trưa. Cô cầm ly của mình đến văn phòng trà nước, đúng lúc gặp Cừu Chính Khanh đang pha mì ở đó.
“Cừu phó tổng.” Cô cất tiếng chào hỏi, chớp chớp mắt, trong đầu chợt lóe lên một chủ ý. Cô nhìn Cừu Chính Khanh nói, “Bữa trưa anh định ăn cái này à? Tôi cũng chưa ăn, hay là chúng ta cùng xuống nhà hàng dưới tầng ăn đi, tôi mời.”
Cừu Chính Khanh nhíu mày nhìn cô, không biết cô đang giở trò gì.
“Không muốn à?” Tần Vũ Phi cũng nhíu mày nhìn anh ta, anh dám không chịu sao?
“Tôi mới pha mì rồi.” Cừu Chính Khanh giơ tô mì trong tay lên.
“Loại thức ăn không có dinh dưỡng này ăn ít thôi, cũng đâu phải gấp gáp đến không ăn được bữa cơm.”
Cừu Chính Khanh cúi đầu nhìn tô mì, có chút không nỡ, “Làm vậy thật lãng phí.”
Tần Vũ Phi dứt khoát giành lấy tô mì của anh, vứt cả tô lẫn mì vào thùng rác. “Xong rồi, đi thôi!” Cô dẫn đầu đi ra ngoài trước, Cừu Chính Khanh chần chừ một chút cũng đi theo.
Trong thang máy, Tần Vũ Phi nhìn vẻ mặt cau mày nghiêm túc của Cừu Chính Khanh, hỏi, “Cừu phó tổng có nào không vừa lòng vậy?”
“Tôi không thích người khác quyết định thay mình.” Cừu Chính Khanh lạnh lùng nói.
“À.” Tần Vũ Phi chẳng để tâm. Không thích thì thôi, đâu ai nói gì anh.
Đến nhà hàng, Cừu Chính Khanh lướt một lượt qua thực đơn là gọi xong món cho mình, gọi xong anh nhìn chằm chằm Tần Vũ Phi bằng vẻ mặt nghiêm túc, dùng sự im lặng để hối thúc cô chọn món nhanh nhanh. Tần Vũ Phi thong thả nghiên cứu thực đơn, mất hai phút mới quyết định được món cô muốn ăn. Gọi món xong ngẩng đầu lên liền thấy Cừu Chính Khanh đang mất kiên nhẫn mà gõ lên mặt bàn. Tần Vũ Phi thầm đảo mắt.
Trong lúc đợi món, mới đầu hai người đều im lặng không lên tiếng, sau đó dường như Cừu Chính Khanh cảm thấy đang lãng phí thời gian nên bắt đầu hỏi han Tần Vũ Phi chuyện công việc, cùng cô thảo luận vấn đề thị trường. Tần Vũ Phi chống cằm, lần này đến lượt cô gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Sao đột nhiên cô lại muốn mời tôi ăn cơm?” Cừu Chính Khanh muốn bàn chuyện công việc lại gặp phải một kẻ ương ngạnh, thôi cứ hỏi thẳng vậy.
“Tôi muốn thử xem nếu tôi theo đuổi Cừu phó tổng thì có thể cảm hóa, giúp anh không còn là kẻ cuồng công việc nữa được hay không?” Nói xong, cô thở dài, “Nhưng ngồi với anh chưa đến mười phút tôi đã biết mình quá ngốc rồi. Nên bỏ đi, miễn cưỡng không hạnh phúc.”
Cừu Chính Khanh không chút biểu cảm nói, “Nếu cô không lười biếng nhứ thế nữa, chịu cố gắng chăm chỉ làm việc, vậy chắc hẳn sẽ có cơ hội theo đuổi đươc tôi.”
“Đây cũng là lý do tuy anh có ý với tôi nhưng lại không biểu hiện ra à?” Tần Vũ Phi không hề cảm thấy cô đang tự mình đa tình.
“Đúng vậy.” Cừu Chính Khanh thẳng thắn thừa nhận, anh cũng nhận ra Tần Vũ Phi là người thẳng thắn, không cần thiết vòng vo với cô. “Điều kiện của cô rất tốt, là đối tượng rất thích hợp để kết hôn, điểm này không thể phủ nhận. Nhưng thấy cách làm việc chỉ cho xong của cô thì tôi thật sự không thoải mái, nếu trở thành bạn trai bạn gái của nhau thật, cô lại không chịu sửa đổi sẽ khiến người ta phát cáu.”
“Ai làm bạn gái anh đúng thật là đáng thương, hàng ngày còn phải chịu đánh giá công việc nữa.” Tần Vũ Phi biết chút ảo tưởng, chút hy vọng nhảy ra trong phòng trà nước đã tan biến hoàn toàn rồi. Cô buông một tiếng thở dài, sao những người đàn ông mà cô gặp không lăng nhăng thì cuồng công việc, không thấp kém thì cũng là loại đa tình vậy.
Ôi, chẳng lẽ không có lấy một người thích hợp với cô sao? Thật ra yêu cầu ủa cô cũng đâu có cao!
“Nhưng tôi thừa nhận những lời trước đây cô nói không sai, tôi có thành kiến với cô, luôn thấy cô ỷ vào gia thế mới lười biếng ngang ngược như thế, sau khi bị cô vạch trần, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ, tính cách của cô chính là vậy, thật ra cũng không nói được là tốt hay xấu. Công việc giao cho cô cũng hoàn thành, làm cũng không tệ. Cô đối nhận xử thế rất nhiệt tình, biết nói đạo lý, chuyện công ra công, cho nên trước đây tôi thật sự có thành kiến với cô, xin lỗi.”
“Ờ.” Tần Vũ Phi đang nghịch chiếc đũa, đột nhiên nói, “Cừu phó tổng này, thật ra lần trước tôi nói sai rồi, thành kiến của anh là đúng, chính hoàn cảnh đã tạo nên tính cách, tôi đúng là ỷ vào gia thế mới dám thế này. Nếu thử không có cơm ăn, chắc chắn tôi sẽ ngày ngày nịnh nọt anh, ra vẻ bận rộn cực nhọc để làm anh vui, mong anh tăng lương cho tôi. Anh ghét kẻ giàu cũng vì trước đây quá vất vả, lại thấy những người nhà giàu như chúng tôi không cần cố gắng gì cũng có được những thứ mà các anh phải vất vả lắm mới có, thật ra vậy cũng là chuyện bình thường, anh ghét đúng lắm.”
Cừu Chính Khanh sầm mặt, “Cô đang đùa giỡn tôi à?”
“Tôi đang kiểm điểm chính mình.”
“Kiểm điểm rồi cô có sửa đổi không?”
“Không.”
Cừu Chính Khanh nổi giận, “Vậy cô tiếp tục kiểm điểm đi.” Món ăn đã được dọn lên, anh ta bắt đầu ăn.
“Thật ra Cừu phó tổng anh cũng cần phải tự kiểm điểm một chút.”
“Tôi kiểm điểm qua rồi, cảm ơn đã quan tâm.”
“Sau này anh có bạn gái nhất định phải cho tôi gặp, tôi muốn tặng cô ấy một bó hoa.”
“Bạn gái của tôi, tôi tự biết tặng.”
“Vậy tôi tặng cô ấy thứ khác, cô ấy dũng cảm như vậy, tôi phải bày tỏ sự kính phục của mình với cô ấy mới được.”
“Tôi sẽ không tặng gì cho bạn trai cô đâu, tôi vừa nghèo vừa keo kiệt.”
“Ừ, tôi hiểu mà.” Nghĩ đến bạn trai, Tần Vũ Phi lại thở dài, thôi, có thể chính thức đánh một dấu chéo lên tên của Cừu Chính Khanh được rồi, thật ra vốn đã có một dấu rồi, bây giờ chỉ hợp thức hóa nó thôi, đánh thêm cái nữa.
Bữa cơm kết thúc trong yên bình, lúc gần cuối còn có thể trao đổi chút chuyện ngoài công việc nữa. Về đến công ty thì tâm trạng của Tần Vũ Phi khá hơn nhiều, tuy không có khả năng tiến tới với Cừu Chính Khanh nhưng bữa cơm này đã giúp cho mối quan hệ của hai người cải thiện không ít, cũng xem như không phí bữa cơm này.
Buổi chiều, Tần Văn Dịch từ ngoài trở về liền gọi Tần Vũ Phi vào phòng làm việc của ông. Hôm nay ông đã đến Minh Duyệt một chuyến, tìm ba và chú của Triệu Hồng Huy đàm phán. Ông chỉ có một đứa con gái, tuy chê cô không có hoài bão, không chịu tiến bộ, khiến ông lo lắng cho vấn đề người kế thừa gia nghiệp này, nhưng ông vẫn rất yêu thương con gái mình.
Tối qua con gái ra ngoài chơi, lúc về hai tay trống không, còn dùng dép đi trong nhà của đàn ông, tiền xe cũng phải gọi người qua trả, quả thật dọa ông giật mình. Sau khi nghe rõ nguyên nhân liền nổi trận lôi đình. Thế là hôm nay ông gạt hết chuyện công việc qua một bên, đánh thẳng đến Minh Duyệt. Nếu nhà họ Triệu không thể quản giáo tốt con mình, để cậu ta ra ngoài thêu chuyện bịa đặt, nhục mạ con gái mình, vậy ông cũng không ngại mà thay họ quản giáo, cho cậu ấm nhà họ Triệu kia một bài học.
Nhà họ Triệu đuối lý, tuy rằng con trai nhà mình bị đánh đến nhập viện nhưng cũng phải nhún nhường, nói nào là người trẻ không hiểu chuyện, uống hơi quá chén, lại bị bạn bè khiêu khích, nay đã nhận được bài học, họ sẽ dạy dỗ lại cậu ta cho tốt. Hai nhà quen biết đã lâu, không nên vì chuyện này mà trở mặt nhau. Tóm lại vừa nhún nhường vừa bày ra lợi ích, chuyện cũng xem như không có gì to tát, cứ thế cho qua.
Nhưng Tần Văn Dịch vẫn xót con gái, vừa về đến nhà liền gọi cô vào gặp. Trước tiên trách cứ cô một trận, con gái con đứa làm việc đừng kích động như thế. Triệu Hồng Huy cao to cường tráng, lại đang quá chén, bên cạnh cậu ta còn một đám bạn bè lâu la, toàn là những tên hống hách, cô không nói lời nào đã xông vào đánh người, lỡ như đám người đó nóng giận mà đánh trả, cô là con gái, nhất định sẽ bị thiệt.
Lần này xem như may mắn, vừa ra tay đã đánh ngã người ta, không để anh ta có cơ hội phản kích, nhưng lần sau chưa chắc được như vậy. Tần Văn Dịch trách mắng con giá, sau này nhất định không được liều lĩnh như thế nữa. Bị ức hiếp, chịu thiệt thòi thì về nói với bố, ngày nào Tần Văn Dịch ông còn sống thì sẽ không cho phép bất cứ người nào ức hiếp con gái ông đâu.
Tần Vũ Phi cắn môi tỏ vẻ không phục, tối qua cô nghe những lời kinh tởm đó mà còn nhịn được để về nhà tố cáo sao. Huống hồ lúc đó còn có Cố Anh Kiệt ở bên cạnh, anh sao có thể bỏ mặc cô cho được.
Tần Vũ Phi giật mình, thì ra cô có suy nghĩ này sao? Ỷ có Cố Anh Kiệt ở đó?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook