Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái
-
Chương 44: Mời
“A! Tần Trĩ!” Minh Hồi kinh ngạc mà nôn nóng nhìn màn này, theo bản năng muốn ngăn trở những người đó bạo hành, nhưng thực nhanh lại nghĩ tới La Ngọc An bên cạnh, chỉ có thể mắt trông mong đứng nhìn, giọng năn nỉ hô lên: “An tỷ.”
La Ngọc An trấn an mà cười cười với cô, vẫy vẫy tay về chiếc xe đỗ ở gần đó, bên kia lập tức có hai hộ vệ mặc tây trang xuống, vội vàng tới bên này. Bởi vì cô cầu, lần này ra cửa, trừ Minh Hồi, cũng chỉ có hai người Tần gia theo.
“Qua đây giúp chút, đừng cho bọn họ đánh nhau.”
Người trẻ tuổi tóc màu xám bạc đá đến hứng khởi, trong miệng lung tung mắng mấy câu khó nghe, bỗng nhiên bị người khác ngăn cản, tính tình táo bạo mà quay đầu lại trừng hai hộ vệ, cùng với hai người Minh Hồi tới.
“Từ đâu ra gà rừng xen vào việc người khác, có việc gì nhanh cút , nếu lão tử tâm tình tốt cả các người cũng đánh!” hắn không kiên nhẫn phẩy phẩy tay giống như xua ruồi bọ.
La Ngọc An còn có phản ứng gì, Minh Hồi và hai bảo vệ sắc mặt trầm xuống, Minh Hồi càng sửa lại trầm ổn ngượng ngùng lúc ở trước mặt La Ngọc An, không chút khách khí : “ Anh thì tính là thứ gì, ở địa giới Du Châu dám đối với chúng tôi như vậy, còn dám khi dễ người Tần gia chúng tôi, muốn chết sao?” Ngữ khí cao ngạo không chút nào thua người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi tóc xám bạc đánh giá các cô mấy lần, giọng mang châm chọc: “ Ồ, các ngươi cũng là Tần gia? Tần gia thì thế nào, lại phải chỉ có Tần gia các ngươi mới có thị thần, hù dọa ai đây? Thị thần kia của các ngươi không phải chỉ ở mãi trong phòng sao, lão còn có thể chạy đến đây giáo huấn ta? Hơn nữa, ta giáo huấn chính là Tần Trĩ, gã ở Tần gia các ngươi thì coi là thứ gì, ta ở chỗ này đánh chết hắn, lão tổ tông Tần gia các ngươi cũng không quản, các ngươi tin hay ?”
“Tôi quản.” La Ngọc An đứng ở dưới cây dù đen, : “Tôi mặc kệ anh là ai, bây giờ rời khỏi đây .”
“Mẹ kiếp, rất kiêu ngạo nhỉ, ở trước mặt tao giả vờ cái gì? Tao ghét nhất có kẻ ở trước mặt tao gia vờ.” Người trẻ tuổi hiển nhiên là quen muốn làm gì làm, ngoài dự đoán tiến về phía hai người lại ra cước.
La Ngọc An nhanh chóng kéo Minh Hồi lui ra phía sau bước tránh , đồng thời hai bảo hộ vọt lên đè người trẻ tuổi này lại. Nhưng hắn mang đến mấy người kia thế nhưng cũng phải hạng hời hợt, hơn nữa nhân số lại gấp hai các cô, thực nhanh đoạt lại người trẻ tuổi từ trong tay hai bảo tiêu về.
“Mẹ nó, mày tên là gì, là vợ hay là tình nhân của ai ở Tần gia? Tao nhớ kỹ mày!” Người trẻ tuổi xúc động bị hai bảo tiêu thiếu chút nữa vặn gãy tay, khuôn mặt vặn vẹo được mấy tên thủ hạ bảo hộ phía sau, còn quên chửi bậy.
La Ngọc An mặc thân váy dài tay dài, bọc áo choàng, cô kéo áo choàng xuống che khuất mu bàn tay, bình tĩnh : “La Ngọc An, thê tử của Tần thị thần.”
Người trẻ tuổi phản ứng đầu tiên chính là không tin, cười nhạo: “Lừa ai đây, vợ của đồ cổ nhà các ngươi bị cất ở trong từ đường, mang theo hai tiểu lâu la chạy đến nơi này làm gì.”
Bên cạnh có người lại lộ ra thần sắc ngưng trọng, nhanh chóng đánh giá chút cây dù đen và La Ngọc An, giữ chặt người trẻ tuổi giọng câu cái gì đó. Người trẻ tuổi nghe thấy sắc mặt khẽ biến, thực cam lòng mà cúi đầu nhìn Tần Trĩ cuộn mặt đất, cố nén phẫn nộ, kéo kéo khóe miệng xem như lộ ra cái cười, mạnh mẽ sửa miệng : “Thôi, mặc kệ có phải hay , cho Tần thị các ngươi chút mặt mũi.”
Nói xong, nhanh chóng mang theo người rời khỏi nơi này, nhưng trước khi đi , có lẽ vẫn không cam lòng, khi ngang qua bên người Tần Trĩ, lại hung hăng đạp một cước.
“!” Minh Hồi quả thực bị hành vi của tiểu lưu manh này làm cho tức giận đến run rẩy, nếu không phải là thị nữ được dạy dỗ nhiều năm, bây giờ cô ấy có vô số câu thô tục muốn mắng.
Người trẻ tuổi tóc màu xám bạc nhanh chóng chui vào chiếc xe thể thao tùy tiện đỗ ven đường lại nghênh ngang rời đi , sắc mặt khó coi mà mắng: “Mẹ kiếp, có phải tao đồ con cháu Tần Trĩ kia lừa rồi? Tao sao nó trốn lâu như vậy vẫn không tìm thấy, hôm nay đột nhiên lại có tin tức nó ở đây, tao mới vừa chặn lại thu thập một trận liền gặp mụ vợ thị thần nhà bọn họ…… Là đồ cháu chắt này cố ý, nó tính kế tao!”
La Ngọc An trấn an mà cười cười với cô, vẫy vẫy tay về chiếc xe đỗ ở gần đó, bên kia lập tức có hai hộ vệ mặc tây trang xuống, vội vàng tới bên này. Bởi vì cô cầu, lần này ra cửa, trừ Minh Hồi, cũng chỉ có hai người Tần gia theo.
“Qua đây giúp chút, đừng cho bọn họ đánh nhau.”
Người trẻ tuổi tóc màu xám bạc đá đến hứng khởi, trong miệng lung tung mắng mấy câu khó nghe, bỗng nhiên bị người khác ngăn cản, tính tình táo bạo mà quay đầu lại trừng hai hộ vệ, cùng với hai người Minh Hồi tới.
“Từ đâu ra gà rừng xen vào việc người khác, có việc gì nhanh cút , nếu lão tử tâm tình tốt cả các người cũng đánh!” hắn không kiên nhẫn phẩy phẩy tay giống như xua ruồi bọ.
La Ngọc An còn có phản ứng gì, Minh Hồi và hai bảo vệ sắc mặt trầm xuống, Minh Hồi càng sửa lại trầm ổn ngượng ngùng lúc ở trước mặt La Ngọc An, không chút khách khí : “ Anh thì tính là thứ gì, ở địa giới Du Châu dám đối với chúng tôi như vậy, còn dám khi dễ người Tần gia chúng tôi, muốn chết sao?” Ngữ khí cao ngạo không chút nào thua người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi tóc xám bạc đánh giá các cô mấy lần, giọng mang châm chọc: “ Ồ, các ngươi cũng là Tần gia? Tần gia thì thế nào, lại phải chỉ có Tần gia các ngươi mới có thị thần, hù dọa ai đây? Thị thần kia của các ngươi không phải chỉ ở mãi trong phòng sao, lão còn có thể chạy đến đây giáo huấn ta? Hơn nữa, ta giáo huấn chính là Tần Trĩ, gã ở Tần gia các ngươi thì coi là thứ gì, ta ở chỗ này đánh chết hắn, lão tổ tông Tần gia các ngươi cũng không quản, các ngươi tin hay ?”
“Tôi quản.” La Ngọc An đứng ở dưới cây dù đen, : “Tôi mặc kệ anh là ai, bây giờ rời khỏi đây .”
“Mẹ kiếp, rất kiêu ngạo nhỉ, ở trước mặt tao giả vờ cái gì? Tao ghét nhất có kẻ ở trước mặt tao gia vờ.” Người trẻ tuổi hiển nhiên là quen muốn làm gì làm, ngoài dự đoán tiến về phía hai người lại ra cước.
La Ngọc An nhanh chóng kéo Minh Hồi lui ra phía sau bước tránh , đồng thời hai bảo hộ vọt lên đè người trẻ tuổi này lại. Nhưng hắn mang đến mấy người kia thế nhưng cũng phải hạng hời hợt, hơn nữa nhân số lại gấp hai các cô, thực nhanh đoạt lại người trẻ tuổi từ trong tay hai bảo tiêu về.
“Mẹ nó, mày tên là gì, là vợ hay là tình nhân của ai ở Tần gia? Tao nhớ kỹ mày!” Người trẻ tuổi xúc động bị hai bảo tiêu thiếu chút nữa vặn gãy tay, khuôn mặt vặn vẹo được mấy tên thủ hạ bảo hộ phía sau, còn quên chửi bậy.
La Ngọc An mặc thân váy dài tay dài, bọc áo choàng, cô kéo áo choàng xuống che khuất mu bàn tay, bình tĩnh : “La Ngọc An, thê tử của Tần thị thần.”
Người trẻ tuổi phản ứng đầu tiên chính là không tin, cười nhạo: “Lừa ai đây, vợ của đồ cổ nhà các ngươi bị cất ở trong từ đường, mang theo hai tiểu lâu la chạy đến nơi này làm gì.”
Bên cạnh có người lại lộ ra thần sắc ngưng trọng, nhanh chóng đánh giá chút cây dù đen và La Ngọc An, giữ chặt người trẻ tuổi giọng câu cái gì đó. Người trẻ tuổi nghe thấy sắc mặt khẽ biến, thực cam lòng mà cúi đầu nhìn Tần Trĩ cuộn mặt đất, cố nén phẫn nộ, kéo kéo khóe miệng xem như lộ ra cái cười, mạnh mẽ sửa miệng : “Thôi, mặc kệ có phải hay , cho Tần thị các ngươi chút mặt mũi.”
Nói xong, nhanh chóng mang theo người rời khỏi nơi này, nhưng trước khi đi , có lẽ vẫn không cam lòng, khi ngang qua bên người Tần Trĩ, lại hung hăng đạp một cước.
“!” Minh Hồi quả thực bị hành vi của tiểu lưu manh này làm cho tức giận đến run rẩy, nếu không phải là thị nữ được dạy dỗ nhiều năm, bây giờ cô ấy có vô số câu thô tục muốn mắng.
Người trẻ tuổi tóc màu xám bạc nhanh chóng chui vào chiếc xe thể thao tùy tiện đỗ ven đường lại nghênh ngang rời đi , sắc mặt khó coi mà mắng: “Mẹ kiếp, có phải tao đồ con cháu Tần Trĩ kia lừa rồi? Tao sao nó trốn lâu như vậy vẫn không tìm thấy, hôm nay đột nhiên lại có tin tức nó ở đây, tao mới vừa chặn lại thu thập một trận liền gặp mụ vợ thị thần nhà bọn họ…… Là đồ cháu chắt này cố ý, nó tính kế tao!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook