Nhóc Tang Thi Không Muốn Bị Đánh
-
Chương 1
Tháng tám, mùa hè oi bức.
Ở độ sâu 300 mét dưới lòng đất, nhiệt độ lạnh thấu xương kể từ khi chuyển nguồn điện và toàn bộ phòng thí nghiệm đều bị tê liệt.
Điều hòa không hoạt động, gió lạnh theo đường ống gào thét quét qua tất cả các phòng.
"Bịch!"
Thùng rác gần cửa đột nhiên ngã trên mặt đất, Dụ An vừa mới tỉnh lại đã bị văng ra ngoài.
Trên mặt đất là chất lỏng sền sệt với máu tanh kinh tởm, cách đó không xa là một thi thể vặn vẹo không rõ hình dạng đang nằm.
Thi thể đó mặc đồ bảo hộ trong phòng thí nghiệm màu xanh lam, trên lưng áo gần bả vai có thêu một con cá nhỏ màu đỏ, đuôi cá mập mạp.
Ánh mắt Dụ An tan rã, nhìn chằm chằm cái đuôi mập mạp kia, há miệng thở hổn hển cố làm dịu cơn đau.
Một lát sau, đau đớn còn chưa giảm bớt, phía sau cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã.
Dụ An theo bản năng quay đầu lại, khi nhìn thấy người tới chợt thở phào nhẹ nhõm.
Selina, là người chăm sóc cậu.
Cậu gian nan từ trên mặt đất đứng lên, thanh âm khàn khàn đứt quãng: "Selina, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Có, có người chết."
Cậu nhớ rõ ràng bản thân còn đang mở quà sinh nhật mười tám tuổi trước khi đi ngủ.
Trong quà sinh nhật là Khoang nang ngủ ba ba tặng cho cậu, trên khoang nang còn in mấy chữ do ba ba viết ---
Fond dream.
Mơ đẹp.
Ba ba hy vọng cậu sẽ luôn có được giấc mơ đẹp.
Dụ An lúc ấy đánh răng rửa mặt xong liền bò vào khoang nang.
Sau đó, chính là vừa rồi tỉnh lại cậu phát hiện mình không ở trong khoang nữa mà là bị ném trong thùng rác.
Trong đầu Dụ An lúc này có chút hỗn loạn, cậu muốn hỏi những vết máu này với thi thể kia rốt cuộc là có chuyện gì, còn muốn hỏi một chút là ai đem cậu ném ở đây?
Từ nhỏ sức khỏe cậu đã không tốt, bác sĩ gia đình còn cho rằng cậu sẽ chết vào năm bốn tuổi.
K hi nghe lời này Ba ba đã hút thuốc cả đêm.
Ngày hôm sau, cậu được đưa đến viện nghiên cứu Mật Thuẫn, thoáng một cái là mười bốn năm.
Mật Thuẫn tên đầy đủ là viện nghiên cứu sinh vật Mật Thuẫn, còn có biệt danh là viện y học nghiên cứu bệnh truyền nhiễm và là cơ sở nghiên cứu đứng hàng đầu thế giới về thuốc và sinh vật.
Dụ An luôn coi đây là nhà.
Cậu nhìn Selina còn chưa lên tiếng, đáy mắt lóe lên vẻ mờ mịt: "Selina, sao chị lại bơ em?"
Selina buộc tóc, cặp kính trên sống mũi không biết đã đi đâu.
Sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng sung huyết thoạt nhìn không có tiêu cự.
Sau khi nghe thấy giọng Dụ An, tay Selina buông xuống hai bên, móng tay đột nhiên nổi lên màu đỏ tím dữ tợn.
Dụ An không chú ý tới móng tay của cô, trong tầm mắt của cậu quần áo Selina sạch sẽ ngoại trừ biểu cảm kỳ lạ ra thì không nhìn ra bất kỳ khác thường nào.
Hai người cứ giằng co như vậy, ngay khi Dụ An không thể chịu được cơn đau trong đầu nữa, muốn nhờ Selina lấy cho mình một viên thuốc giảm đau thì Selina đang đứng yên đột nhiên há miệng xông về phía cậu.
Dụ An: "!"
Đồng tử Dụ An co rút, trong chớp mắt cậu theo bản năng né tránh giọng nói cũng thay đổi: "Selina!"
Từ khoảnh khắc há miệng, trên khuôn mặt trắng bệch của Selina nổi đầy gân xanh tím, hốc mắt ứ máu thật sự có máu nhỏ xuống, móng tay cô sắc bén như móng đại bàn, lúc chộp tới mặt Dụ An gần như hiện ra tàn ảnh.
Dụ An chật vật trốn tránh.
Cậu nhìn Selina đang giống như ác quỷ, cái đầu đau nhức từ khi tỉnh dậy, bây giờ như muốn nổ tung.
"Em, em là Dụ An đây!" cậu suốt ruột hô to hy vọng Selina nhận ra mình.
Selina đã chăm sóc cậu hơn mười năm qua, trong quá trình điều trị hết lần này đến lần khác cô từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh cậu, chăm sóc cậu như con trai mình tuyệt đối sẽ không thể nào tổn thương cậu.
Đáng tiếc, ý nghĩ này trong nháy mắt hóa thành bọt biển khi Selina há miệng nhào vào mặt cậu.
"Xong rồi."
Dụ An tuyệt vọng nghĩ thầm, hắn sắp bị ăn rồi.
Selina trước kia đã khen hai má hắn mềm mại, hiện tại muốn gặm hắn, miếng đầu tiên quả nhiên bắt đầu từ mặt hắn.
Dụ An nằm bất động, nhắm mắt chờ bị gặm.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trước cửa hiện lên một bóng người.
Một giây sau, "Đoàn---"
Một viên đạn xuyên qua ấn đường Selina, máu bắn tung tóe.
Tiếng súng vang lên khiến tai Dụ An ong ong, cậu mở mắt ra nhìn Selina giống như đang được tua chậm, từ từ ngã xuống.
Trong lúc ngã xuống, đôi mắt vốn sung huyết của Selina trong nháy mắt thanh tỉnh.
Cô đưa tay, dùng chút sức lực cuối cùng của mình nhét một vật nhỏ vào túi Dụ An.
Đầu Dụ An đau, tai cũng đau, biến cố liên tục khiến cả người cậu đều trở nên mơ hồ, cho nên không hề nhận ra động tác nhỏ của Selina.
"Mạnh Hàn, đến kiểm tra một chút."
Theo tiếng súng vừa dứt, một người đàn ông cao lớn hạ súng xuống dẫn tiểu đội đi vào.
Anh ta quay đầu, phân phó người bên cạnh.
Mạnh Hàn nhận lệnh, nhanh nhẹn đem thi thể ngã trên người Dụ An ném qua một bên, theo thói quen ngồi xuống kiểm tra trạng thái của Dụ An.
"Này nhóc, nhóc cảm thấy thế nào rồi? Trên người có vết thương nào không?"
Mạnh Hàn ân cần hỏi thăm, khuôn mặt hơi mập của anh trông hòa nhã dễ gần, chỉ là tay phải vẫn luôn nắm chặt súng, chốt an toàn của súng vẫn luôn được mở.
Dụ An không để ý tới người này.
Cậu còn đang nhìn Selina, Selina bị ném cách đó không xa đang nằm trên mặt đất sau lưng có một lỗ máu lớn, lỗ máu hình tròn, bên cạnh lỗ máu, có vệt máu nho nhỏ.
Giống như, có một cặp móng vuốt từ trong lồng ngực Selina mạnh mẽ xé toạc ra.
Dụ An nhìn chằm chằm lỗ máu kia, cả người đều phát run.
Mạnh Hàn thấy người không phối hợp, cũng không tức giận.
Hắn nhớ rõ Bùi thiếu tướng có một em trai cũng sấp sĩ thiếu niên trước mặt, vì thế cười nói: "Anh Bùi, đứa nhỏ này anh tới đi, em trông cửa cho."
Bùi Tư nhìn thiếu niên ngồi dưới đất, không nói thêm gì, chỉ đi tới gần.
Cúi người, tự mình kiểm tra người Dụ An.
Sau khi thấy cậu không bị thương, sắc mặt hắn căng thẳng đến bây giờ, phút chốc dịu xuống: "Tốt lắm, không bị thương."
Kiểm tra xong, Bùi Tư hỏi theo thường lệ: "Anh là Bùi Tư, thuộc quân đoàn số 6 khu Tây, nhận lệnh đến đây chấp hành nhiệm vụ.
Nhóc tiếp theo phải thành thật trả lời anh, tên, họ, quê quán và tại sao nhóc đến đây?"
Vị trí phòng thí nghiệm Mật Thuẫn chỉ mới được tiết lộ vào hai tuần trước, bởi vì ở đây có các biện pháp bảo mật hàng đầu thế giới và có rất nhiều tài nguyên cho nên có nhiều thế lực muốn chiếm lấy nơi này làm của riêng.
Nhưng nhìn những tang thi xuất hiện theo dọc đường, rõ ràng vẫn chưa có ai vào được.
Những lời này của Bùi Tư rõ ràng xem Dụ An là người từ bên ngoài vào.
Dụ An miễn cưỡng đứng lên nhìn người đàn ông trước mặt miệng đang đóng mở liên tục, nhưng bên tai chỉ có âm thanh ông ông.
Vài giây sau, Dụ An nhìn mặt Bùi Tư, ngơ ngác hỏi: "Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không nghe rõ."
Không biết là do tiếng súng ban nãy hay do cơn đau đầu dai dẳng gây ra nhưng dưới nhiều sự kích thích khác nhau làm thần kinh Dụ An rối loạn xuất hiện triệu chứng điếc tạm thời.
Bùi Tư nghẹn họng tại chỗ.
Anh mỉm cười bất lực, từ bỏ việc nói chuyện với nhóc điếc này.
"Đi theo tôi, tôi sẽ bảo vệ nhóc." Bùi Tư ra dấu mang Dụ An rời đi.
Nơi này quá nguy hiểm, hắn dẫn đội tiến vào không đến hai giờ mà nhân số tiểu đội đã giảm gần một nửa.
Nếu để thiếu niên ở lại chỗ này, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Bùi Tư là quân nhân, sứ mệnh của hắn ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ ra còn phải bảo vệ người dân.
Tuyến đường của viện nghiên cứu Mật Thuẫn rất phức tạp, sau cánh cửa đóng chặc của mỗi một phòng nghiên cứu đều có thể là một phòng rất khủng bố.
Dụ An thất tha thất thểu đi theo bọn họ.
Cậu mặc dù nghe không rõ Bùi Tư nói, nhưng lại nói tên của mình ra.
Người đàn ông này đã cứu cậu, nên phải lịch sự một chút.
Bùi Tư nghe thấy tên cậu, vừa thay đạn, vừa thuận miệng nói: "Dụ An, An là An trong bình an à, ba mẹ nhóc nhất định hy vọng nhóc luôn bình an."
Dụ An cố gắng phân biệt khẩu hình miệng đối phương, kết hợp với thính giác đang dần dần khôi phục, mơ hồ gật đầu.
Bùi Tư nhìn cậu gật đầu, không nhịn được nhéo mặt cậu, lẩm bẩm: "Nhóc ngốc này, thật giống em trai nhà mình."
Một lát sau, lại phá hủy một cái phòng thí nghiệm khủng bố, giải quyết xong quái vật bên trong, Bùi Tư lặng lẽ đem hai viên kẹo trong túi áo đưa cho Dụ An.
Dụ An đói bụng kêu hai tiếng, bị anh nghe được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Dụ An hai má phồng lên vì ngậm kẹo.
Cậu ngoan ngoãn sắm vai một người điếc kì thực đã có thể nghe được.
Với hoàng cảnh hiện tại, Bùi Tư cùng đội viên nói chuyện cũng không có cách nào tránh khỏi Dụ An.
Hắn nhướng mày nhìn nhóc điếc kia cảnh cáo: "Chuyện của bọn anh đều là bảo mật, không cho phép truyền ra ngoài, biết không?"
"Yên tâm đi Bùi ca.
Tiểu An ngoan như vậy, nhóc theo mình tới bây giờ, một chút cũng không cản trở chúng ta mà."
Những đội viên còn lại đều thay Dụ An nói chuyện.
Dụ An chẳng những không kéo chân sau họ, vừa rồi lúc xông vào phòng thí nghiệm, anh chỉ ngẫu nhiên chọn lại để họ may mắn tiến vào nơi chứa vũ khí giúp họ kịp thời bổ sung đạn dược.
Trong đội ngũ đều ngầm thừa nhận Dụ An là một Buff may mắn biết đi.
"Đều chú ý cho tôi, mục tiêu lần này của chúng ta là sinh vật ở khu A, trước mắt là đang ở rìa khu A rồi."
Giọng Bùi Tư nghiêm túc: "Khu A rất có thể là nơi nguy hiểm nhất trong toàn bộ các phòng thí nghiệm, mặc kệ ở bên trong sẽ xãy ra chuyện gì, các cậu đều phải hết sức bình tĩnh mà giải quyết."
"Hoàn thành nhiệm vụ, sống sót trở về." Anh hứa hẹn: "Chờ sau khi trở về, ngoại trừ cấp trên thăng chức cho các cậu, tôi sẽ từ trong tài sản riêng tặng các cậu mỗi người một chiếc xe, không cần xe có thể trực tiếp chọn."
Thân phận Bùi Tư, không chỉ là thiếu tướng trẻ tuổi thứ hai trong quân đội, còn là một phú nhị đại hàng thật giá thật.
Dụ An nghe bọn họ nói nửa ngày, cuối cùng lại nói đến nhiệm vụ.
"Nhớ kỹ nhiệm vụ của chúng ta." Bùi Tư thấp giọng lặp lại: "Bằng mọi giá phải, tiêu hủy hết các sinh vật sống trong phòng sinh học số 1 khu A."
"Vâng!"
Các đội viên đồng loạt đáp, Dụ An lại sợ tới mức nuốt hết kẹo xuống.
Phòng sinh vật số 1 khu A, là nơi hắn ở!
Tác giả có lời muốn nói:
An An: Tỉnh dậy nhà không còn, còn bị cá mập!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook