Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!
-
Chương 83: Tập thể dục chạy bộ
Cuối cùng cũng tới nhà khoảng chín giờ tối, hắn nắm tay nó tiến vào nhà, nó không còn cảm giác khó chịu nữa mà cảm giác tràn đầy hạnh phúc, bàn tay này biết bao lâu nó không được nắm lấy rồi. Vừa vào nhà thấy được mọi người nó rất vui, lâu rồi không nhìn thấy đông đủ như vậy.
- My cô ổn chứ.-cậu đứng lên thấy nó.
- Cô không nên có chuyện nếu không thằng Phong...-anh tính nói thằnh Phong không giống con người nhưng hắn liếc cháy mắt nên im lặng.
- Tao không cố ý.-nhỏ thành thật.
- Còn tao không liên quan.-cô đứng sau anh.
- Phản bạn.-nó lạnh giọng chỉ mặt đừng đứa.
Sau một ngày suy nghĩ nhỏ biết thú tội là cách tốt nhất vì trước sau gì nó cũng biết.
- Tối nghĩ hết đi còn em lên đây với tôi.-hắn nói kéo nó như điên không cần sự đồng ý.
- Cứu.-nó với tới hai nhỏ bạn vì không đủ sức nhưng nhỏ cô ngoảnh mặt quay đi, không nghe thấy gì.
"Tụi mầy chờ đó, biết tay tao" nó nhìn nhưng hình như không ai thấy cả, xem như vô hình. Chờ nó và hắn đi khuất lên phòng nhỏ lên tiếng.
- Đi thôi.-nhỏ xăn tay áo chuẩn bị co chân chạy.
- Em đi đâu.-cậu kéo nhỏ lại chẳng hiểu nói gì.
- Đi rình.-nhỏ tỏ vẻ gian tà.
- Mầy điên ak...ờk tao cũng muốn đi.-cô lại xách nhỏ theo tiến phòng nó.
- Đi.-anh nháy mắt cậu.
Cả bọn tiến lên sự tò mò rất lớn, sau bao nhiêu lâu được nói chuyện với nhau họ sẽ làm gì.
Trên phòng nó bước vào hắn buông nó ra vòng tay eo nó ôm chặt nó, đặt môi nó nụ hôn sâu đậm. Nó im lặng hưởng thụ cảm giác đó, tự nhiên nó muốn khóc quá, đúng là có lỗi với hắn rồi.
- Anh rất nhớ em có biết không.-hắn xoa đầu nó như con cún.
- Không, chuyện đó liên quan tới tôi.-nó tiến lại phía cửa sổ.
- Em cứ lạnh lùng với anh như vậy không mệt mỏi sau.-hắn lại vòng tay từ sau lưng ôm nó nhìn ngoài cửa sổ.
- Tôi từ lâu đã là vậy nên anh quan tâm tôi làm gì.-nó nhìn hắn anh mắt xa xạ nhưng thâm tâm nó không muốn.
•••••••• Ngoài cửa ••••••••••
- Êk nó lạnh nhạt với Phong quá thì phải.-nhỏ nhăn mặt cố nghe nó nói cửa cách âm khá tốt.
- Nó vẫn như vậy, rõ ràng My rất thích Phong.-cô cũng nghe không lọt tai.
- Ai biểu các em nghe làm gì mà khó chịu.-cậu nhìn nhỏ buồn cười.
- Chuyện tụi nó tự tụi nó giải quyết đi về phòng thôi.-anh kéo nhỏ đi về phòng, ở đây hồi chắt cô đạp cửa xông vào quá.
Vậy là hai cặp nhiều chuyện nhà ta không hứng thú nữa mà về ngủ, tưởng nghe được một màn lãn mạng khóc sướt mướt ai ngờ nó quá phủ.
•••••••••Trong phòng••••••••
Nó vẫn làm ra vẻ bất cần đời nhìn ngoài cửa, hắn cảm nhận được nó cảm giác cô lập, lạnh lẽo, tự mình gánh lấy tất cả.
- Cái đó hết đau chưa.-lúc ở trung tâm nó không bình thườnh thì phải.
- Tôi ổn.-nó nói chẳng nhìn hắn.
Hắn đẩy nó ngồi ghế đi tìm hộp sơ cứu, kéo áo ra đúng là chảy máu cũng hơi nhiều chắt chạy giỡn hồi chiều nên mới vậy. Từ từ lấy bông gòn cũ ra rửa vết thương sạch sẽ, lấy bông gòn mới dán vào, chắt cũng thường tự sơ cứu cho mình nên nhìn cũng tạm được.
- Anh là thật lòng có thể anh không tặng em được màn tỏ tình lãng mạng, nhưng anh có thể dùng cả tính mạng bảo vệ lo lắng cho em, nhất định.-hắn nói đủ hai người nghe nên có hơi cảm động nhìn hắn.
- "Đồ ngốc, anh có biết làm như vậy tôi sợ lắm không, anh doạ tôi, tôi rất sợ anh sẽ mãi mãi rời xa tôi, tôi thật sự rất sợ".-nó chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, không biết tại sau quay sang ôm hắn rất chặt rất ấm áp, nó không muốn lạnh lùng nữa, tất cả chỉ là ảo đây mới là bản chất thật sự của nó cần chỗ dựa
- Anh rất vui, em biết tại sau.-hắn nhỏ giọng. Đôi khi chỉ là cái ôm cũng biết được người đó đang nghĩ gì.
- Sau.-nó ngước mặt lên trên mặt đầy nước mắt nhìn hắn.
- Bởi vì anh rất quan trọng với em, em không phải người lạnh lùng như vậy, anh tìm được người...-hắn im lặng người that thế người lắp chỗ trống không phải là gì.
- Thôi tôi mệt rồi về phòng đi cho tôi ngủ.-nó biết hắn giấu nó điều gì, không muốn nghĩ đến không muốn biết đến quên hết đi nhưng cũng hơi nhói đây đây trong tim đó.
- Anh cũng buồn ngủ lắm rồi.-hắn nói nằm dài giường của nó.
- Này đây là giường tôi đấy.-nó hét tên này sau tính khí bất thường không biết.
- Anh mệt rồi im ngay.-hắn liếc nó chùm kín mít hết người.
Nó hết nói nằm xuống cạnh hắn ngủ, hắn mở mắt xích gần ôm nó, nó biết nhưng rất dễ chịu. Vậy là hai người ôm nhay ngủ rất ngon. (Tyty:lãng mạng phía sau chưa gì về phòng rồi đúng là rất tiếc).
•••••••Sáng sớm•••••••
Hắn thức dậy rất sớm thấy nó ngủ rất ngon nên cho nó ngủ thêm chút về phòng thay đồ, chạy sang phòng gọi nó dậy tập thể dục buổi sáng, hoạt động đúng cách giúp có thêm sức khoẻ vết thương co giãn thích hợp.
Lúc trước hắn cũng thường xuyên tập cùng một người nhưng khi từ ngày đó hắn không ra đường tập thể dục buổi sáng nữa, không muốn nhớ cảng đó, nhưng dù gì cũng phải vượt qua nó hôm nay tiết tục bắt đầu lại.
- Dậy mau đi tập thể dục cùng anh nào.-hắn kéo nó.
- Không tôi không đi anh điên ak.-nó kéo mền chùm kín mặt.
Hắn kéo quăng mền ra cuối người xuống gần gần rất gần, nó như cảm giác điều gì chẳng lành, xô mạnh vật phía trước ngồi bật dậy VSCN.
- Em quá đáng.-hắn bị nó xô bất ngờ nên tiếp đất ngoạn mụt, có thể rất đau.
- Đáng đời.-nó nói vọng ra từ nhà tắm.
- Anh chờ em dưới nhà nhớ nhanh đó.-hắn nói đi xuống.
Cuối cùng cũng xông, lê bước xuống nhà, giờ này chưa ai dậy trời vẫn còn rất sớm, tên trời đánh bây giờ không ngủ thứ sớm chi không biết, đúng là không có tính người mà.
- Thôi đừng rủa anh nữa đi thôi.-hắn xoa đầu choàng vai nó đi ra ngoài.
"Tên này ngay cả mình rủa hắn mà hắn cũng biết không biết là loại người gì nữa, nó giữ vẻ mặt rất không ngủ đủ giất, thiếu sức sống.
- Tôi không chạy đâu lên ngủ đây.-nó rất buồn ngủ.
- Không được.-hắn ngăn lại.
- Tôi thật sự không muốn chạy.-nó bày ra mặt rất tệ.
- Chạy thôi, ai tới công viên, rồi vòng về nhà trước sẽ dành thời gian người thắng nguyên ngày chi trả toàn bộ chi phí của người thắng.-hắn treo giải để nó phấn chấn hơn nhưng dù thắng hay thua hắn vẫn có lợi nên thắng thua hắn không quan trọng.
- Tạm được.... tôi sẽ thắng anh chờ dẫn tôi đi chơi đi.-nó đắt thắng chạy trước bỏ xa hắn, hắn quyết định có nói gì cũng vô ích.
- Chậm thôi động vết thương đấy.-hắn hét nó mới tỉnh đây cũng chưa lành hẵn đâu.
- Biết rồi anh mà đứng đó thua tôi đấy.-nó nhìn.
- Em dễ thương như vậy sau anh chịu nổi cơ chứ.-hắn nhìn theo nó cười mặt dù bị nó bỏ xa.
- Sau đứng yên không chạy ta.-nó nhìn lại thấy hắn không xuất phát nhìn nó đắm đuối.
- Em nhìn gì vậy.-hắn chạy gần với nó, lâu rồi không chạy nhưng thể lực hắn nếu cứ như vậy hắn sẽ thắng.
- Anh hồi nãy còn.-nó nhìn hắn rõ ràng đã bỏ xa mà.
- Em chuẩn bị thua đi.-hắn cười nụ cười đắt thắng.
Hai người cứ như vậy nó cố gắng chạy như điên, hắn chạy theo không tốn ít sức lực nào làm nó hoang mang.
- Chuyện họp cỗ đông khi nào.-hắn tiện miệng hỏi.
- Chắt khoẻ lại vết thương vẫn chưa ổn lắm.-nó nói tự nhiên, nó quên luôn chuyện này không biết Bin làm tới đâu rồi.
- Hôm đó anh đi cùng tôi.-nó vừa chạy vừa từ tốn không biết tại sau nó rất muốn cùng hắn đến cuộc họp.
- Tất nhiên em mà không đi với anh thì đi với ai.-hắn tự tin nó không nhịn được được phì cười tự tin thái hoá.
- Ờk mà hôm nay đi đâu.-nó cũng không biết nên đi đâu nữa.
- Người thắng toàn quyền quyết định.-hắn giữ tốc độ chạy cạnh nó, như sức lực tràn trề.
"Không lẽ thua ta không được phải thắng mới được" nó suy nghĩ cách thắng hắn dùng sức thua chắc, hắn biết nó sẽ không ngu tới mức chạy nhanh vết thương nặng thêm thôi nó không thích cảm giác đó mấy, chỉ còn cách dùng mưu thôi, suy rồi lại nghĩ đang trên đườg về rất gần đến nhà cuối cùng cũng có.
- Aaaa đau quá.-nó đang chạy ngồi xuống nhăn mặt ôm bụng, la hét.
- Em sau vậy, vết thương bị động ak.-hắn bên cạnh lo lắng ra mặt vội đỡ nó, rõ rành rất chậm dùng lực rất ít tại sau lại đau.
- Không sau, tôi muốn uống ít sữa tươi anh mua cho tôi đi nha lúc nãy chúng ta đi qua đó, tôi về nhà chờ anh, nhanh đi đi.-nó xua tay vẻ mặt của nó hắn gật đầu đồng ý.
- Thôi được anh mua ngay, em từ từ về.-hắn quá lo chạy nhanh đi mua cho nó quên mất là đúng hai sai, thật hai giả.
Nó thấy hắn khuất ngồi dậy ba chân bốn cẳng nhanh về nhà, mặt tươi rối, vừa vào nhà rất sản khoái cuối cùng cũng thành công dù có chơi xấu tí. Vào nhà mọi người thức dậy ngồi đó.
- Đâu dậy sớm con kia.-nhỏ hỏi.
- Chạy bộ thôi, nào thấy phong nói tao đang thay đồ chuẩn bị đi.-nó nói đi lên phòng.
- Nhỏ này sáng sớm sản gì vậy trời.-cô nhìn theo.
- Bình thường không chuyện không bao giờ chịu rời giường sớm vậy, còn chạy bộ nữa, tao nhớ nó không thích tập thể dục mà tại tốn thời gian thà ngủ sướng hơn.-nhỏ kinh ngạc.
- Tụi này không lẽ gì mờ ám.-cậu xoa càm vẻ nguy hiểm.
- Chờ Phong về sẽ biết.-anh nói mọi người càng chờ hắn vè hơn, chuyện gì xãy ra với nó.
Mới nói hắn bước vào trên tay xách ly sữa tươi cho nó, nhìn xung quanh chẳng thấy nó đâu, hắn hơi nghi ngờ. Mọi người rất bình tĩnh nhưng gì nhìn giữ vậy. Đừng nói là...hắn bây giờ mới dần hiểu ra.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Cả nhà nn đừng thứ khuya quá như Tyty không tốt đâu...mơ xinh...ngày mới tốt lành(₫₫)!!!
- My cô ổn chứ.-cậu đứng lên thấy nó.
- Cô không nên có chuyện nếu không thằng Phong...-anh tính nói thằnh Phong không giống con người nhưng hắn liếc cháy mắt nên im lặng.
- Tao không cố ý.-nhỏ thành thật.
- Còn tao không liên quan.-cô đứng sau anh.
- Phản bạn.-nó lạnh giọng chỉ mặt đừng đứa.
Sau một ngày suy nghĩ nhỏ biết thú tội là cách tốt nhất vì trước sau gì nó cũng biết.
- Tối nghĩ hết đi còn em lên đây với tôi.-hắn nói kéo nó như điên không cần sự đồng ý.
- Cứu.-nó với tới hai nhỏ bạn vì không đủ sức nhưng nhỏ cô ngoảnh mặt quay đi, không nghe thấy gì.
"Tụi mầy chờ đó, biết tay tao" nó nhìn nhưng hình như không ai thấy cả, xem như vô hình. Chờ nó và hắn đi khuất lên phòng nhỏ lên tiếng.
- Đi thôi.-nhỏ xăn tay áo chuẩn bị co chân chạy.
- Em đi đâu.-cậu kéo nhỏ lại chẳng hiểu nói gì.
- Đi rình.-nhỏ tỏ vẻ gian tà.
- Mầy điên ak...ờk tao cũng muốn đi.-cô lại xách nhỏ theo tiến phòng nó.
- Đi.-anh nháy mắt cậu.
Cả bọn tiến lên sự tò mò rất lớn, sau bao nhiêu lâu được nói chuyện với nhau họ sẽ làm gì.
Trên phòng nó bước vào hắn buông nó ra vòng tay eo nó ôm chặt nó, đặt môi nó nụ hôn sâu đậm. Nó im lặng hưởng thụ cảm giác đó, tự nhiên nó muốn khóc quá, đúng là có lỗi với hắn rồi.
- Anh rất nhớ em có biết không.-hắn xoa đầu nó như con cún.
- Không, chuyện đó liên quan tới tôi.-nó tiến lại phía cửa sổ.
- Em cứ lạnh lùng với anh như vậy không mệt mỏi sau.-hắn lại vòng tay từ sau lưng ôm nó nhìn ngoài cửa sổ.
- Tôi từ lâu đã là vậy nên anh quan tâm tôi làm gì.-nó nhìn hắn anh mắt xa xạ nhưng thâm tâm nó không muốn.
•••••••• Ngoài cửa ••••••••••
- Êk nó lạnh nhạt với Phong quá thì phải.-nhỏ nhăn mặt cố nghe nó nói cửa cách âm khá tốt.
- Nó vẫn như vậy, rõ ràng My rất thích Phong.-cô cũng nghe không lọt tai.
- Ai biểu các em nghe làm gì mà khó chịu.-cậu nhìn nhỏ buồn cười.
- Chuyện tụi nó tự tụi nó giải quyết đi về phòng thôi.-anh kéo nhỏ đi về phòng, ở đây hồi chắt cô đạp cửa xông vào quá.
Vậy là hai cặp nhiều chuyện nhà ta không hứng thú nữa mà về ngủ, tưởng nghe được một màn lãn mạng khóc sướt mướt ai ngờ nó quá phủ.
•••••••••Trong phòng••••••••
Nó vẫn làm ra vẻ bất cần đời nhìn ngoài cửa, hắn cảm nhận được nó cảm giác cô lập, lạnh lẽo, tự mình gánh lấy tất cả.
- Cái đó hết đau chưa.-lúc ở trung tâm nó không bình thườnh thì phải.
- Tôi ổn.-nó nói chẳng nhìn hắn.
Hắn đẩy nó ngồi ghế đi tìm hộp sơ cứu, kéo áo ra đúng là chảy máu cũng hơi nhiều chắt chạy giỡn hồi chiều nên mới vậy. Từ từ lấy bông gòn cũ ra rửa vết thương sạch sẽ, lấy bông gòn mới dán vào, chắt cũng thường tự sơ cứu cho mình nên nhìn cũng tạm được.
- Anh là thật lòng có thể anh không tặng em được màn tỏ tình lãng mạng, nhưng anh có thể dùng cả tính mạng bảo vệ lo lắng cho em, nhất định.-hắn nói đủ hai người nghe nên có hơi cảm động nhìn hắn.
- "Đồ ngốc, anh có biết làm như vậy tôi sợ lắm không, anh doạ tôi, tôi rất sợ anh sẽ mãi mãi rời xa tôi, tôi thật sự rất sợ".-nó chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, không biết tại sau quay sang ôm hắn rất chặt rất ấm áp, nó không muốn lạnh lùng nữa, tất cả chỉ là ảo đây mới là bản chất thật sự của nó cần chỗ dựa
- Anh rất vui, em biết tại sau.-hắn nhỏ giọng. Đôi khi chỉ là cái ôm cũng biết được người đó đang nghĩ gì.
- Sau.-nó ngước mặt lên trên mặt đầy nước mắt nhìn hắn.
- Bởi vì anh rất quan trọng với em, em không phải người lạnh lùng như vậy, anh tìm được người...-hắn im lặng người that thế người lắp chỗ trống không phải là gì.
- Thôi tôi mệt rồi về phòng đi cho tôi ngủ.-nó biết hắn giấu nó điều gì, không muốn nghĩ đến không muốn biết đến quên hết đi nhưng cũng hơi nhói đây đây trong tim đó.
- Anh cũng buồn ngủ lắm rồi.-hắn nói nằm dài giường của nó.
- Này đây là giường tôi đấy.-nó hét tên này sau tính khí bất thường không biết.
- Anh mệt rồi im ngay.-hắn liếc nó chùm kín mít hết người.
Nó hết nói nằm xuống cạnh hắn ngủ, hắn mở mắt xích gần ôm nó, nó biết nhưng rất dễ chịu. Vậy là hai người ôm nhay ngủ rất ngon. (Tyty:lãng mạng phía sau chưa gì về phòng rồi đúng là rất tiếc).
•••••••Sáng sớm•••••••
Hắn thức dậy rất sớm thấy nó ngủ rất ngon nên cho nó ngủ thêm chút về phòng thay đồ, chạy sang phòng gọi nó dậy tập thể dục buổi sáng, hoạt động đúng cách giúp có thêm sức khoẻ vết thương co giãn thích hợp.
Lúc trước hắn cũng thường xuyên tập cùng một người nhưng khi từ ngày đó hắn không ra đường tập thể dục buổi sáng nữa, không muốn nhớ cảng đó, nhưng dù gì cũng phải vượt qua nó hôm nay tiết tục bắt đầu lại.
- Dậy mau đi tập thể dục cùng anh nào.-hắn kéo nó.
- Không tôi không đi anh điên ak.-nó kéo mền chùm kín mặt.
Hắn kéo quăng mền ra cuối người xuống gần gần rất gần, nó như cảm giác điều gì chẳng lành, xô mạnh vật phía trước ngồi bật dậy VSCN.
- Em quá đáng.-hắn bị nó xô bất ngờ nên tiếp đất ngoạn mụt, có thể rất đau.
- Đáng đời.-nó nói vọng ra từ nhà tắm.
- Anh chờ em dưới nhà nhớ nhanh đó.-hắn nói đi xuống.
Cuối cùng cũng xông, lê bước xuống nhà, giờ này chưa ai dậy trời vẫn còn rất sớm, tên trời đánh bây giờ không ngủ thứ sớm chi không biết, đúng là không có tính người mà.
- Thôi đừng rủa anh nữa đi thôi.-hắn xoa đầu choàng vai nó đi ra ngoài.
"Tên này ngay cả mình rủa hắn mà hắn cũng biết không biết là loại người gì nữa, nó giữ vẻ mặt rất không ngủ đủ giất, thiếu sức sống.
- Tôi không chạy đâu lên ngủ đây.-nó rất buồn ngủ.
- Không được.-hắn ngăn lại.
- Tôi thật sự không muốn chạy.-nó bày ra mặt rất tệ.
- Chạy thôi, ai tới công viên, rồi vòng về nhà trước sẽ dành thời gian người thắng nguyên ngày chi trả toàn bộ chi phí của người thắng.-hắn treo giải để nó phấn chấn hơn nhưng dù thắng hay thua hắn vẫn có lợi nên thắng thua hắn không quan trọng.
- Tạm được.... tôi sẽ thắng anh chờ dẫn tôi đi chơi đi.-nó đắt thắng chạy trước bỏ xa hắn, hắn quyết định có nói gì cũng vô ích.
- Chậm thôi động vết thương đấy.-hắn hét nó mới tỉnh đây cũng chưa lành hẵn đâu.
- Biết rồi anh mà đứng đó thua tôi đấy.-nó nhìn.
- Em dễ thương như vậy sau anh chịu nổi cơ chứ.-hắn nhìn theo nó cười mặt dù bị nó bỏ xa.
- Sau đứng yên không chạy ta.-nó nhìn lại thấy hắn không xuất phát nhìn nó đắm đuối.
- Em nhìn gì vậy.-hắn chạy gần với nó, lâu rồi không chạy nhưng thể lực hắn nếu cứ như vậy hắn sẽ thắng.
- Anh hồi nãy còn.-nó nhìn hắn rõ ràng đã bỏ xa mà.
- Em chuẩn bị thua đi.-hắn cười nụ cười đắt thắng.
Hai người cứ như vậy nó cố gắng chạy như điên, hắn chạy theo không tốn ít sức lực nào làm nó hoang mang.
- Chuyện họp cỗ đông khi nào.-hắn tiện miệng hỏi.
- Chắt khoẻ lại vết thương vẫn chưa ổn lắm.-nó nói tự nhiên, nó quên luôn chuyện này không biết Bin làm tới đâu rồi.
- Hôm đó anh đi cùng tôi.-nó vừa chạy vừa từ tốn không biết tại sau nó rất muốn cùng hắn đến cuộc họp.
- Tất nhiên em mà không đi với anh thì đi với ai.-hắn tự tin nó không nhịn được được phì cười tự tin thái hoá.
- Ờk mà hôm nay đi đâu.-nó cũng không biết nên đi đâu nữa.
- Người thắng toàn quyền quyết định.-hắn giữ tốc độ chạy cạnh nó, như sức lực tràn trề.
"Không lẽ thua ta không được phải thắng mới được" nó suy nghĩ cách thắng hắn dùng sức thua chắc, hắn biết nó sẽ không ngu tới mức chạy nhanh vết thương nặng thêm thôi nó không thích cảm giác đó mấy, chỉ còn cách dùng mưu thôi, suy rồi lại nghĩ đang trên đườg về rất gần đến nhà cuối cùng cũng có.
- Aaaa đau quá.-nó đang chạy ngồi xuống nhăn mặt ôm bụng, la hét.
- Em sau vậy, vết thương bị động ak.-hắn bên cạnh lo lắng ra mặt vội đỡ nó, rõ rành rất chậm dùng lực rất ít tại sau lại đau.
- Không sau, tôi muốn uống ít sữa tươi anh mua cho tôi đi nha lúc nãy chúng ta đi qua đó, tôi về nhà chờ anh, nhanh đi đi.-nó xua tay vẻ mặt của nó hắn gật đầu đồng ý.
- Thôi được anh mua ngay, em từ từ về.-hắn quá lo chạy nhanh đi mua cho nó quên mất là đúng hai sai, thật hai giả.
Nó thấy hắn khuất ngồi dậy ba chân bốn cẳng nhanh về nhà, mặt tươi rối, vừa vào nhà rất sản khoái cuối cùng cũng thành công dù có chơi xấu tí. Vào nhà mọi người thức dậy ngồi đó.
- Đâu dậy sớm con kia.-nhỏ hỏi.
- Chạy bộ thôi, nào thấy phong nói tao đang thay đồ chuẩn bị đi.-nó nói đi lên phòng.
- Nhỏ này sáng sớm sản gì vậy trời.-cô nhìn theo.
- Bình thường không chuyện không bao giờ chịu rời giường sớm vậy, còn chạy bộ nữa, tao nhớ nó không thích tập thể dục mà tại tốn thời gian thà ngủ sướng hơn.-nhỏ kinh ngạc.
- Tụi này không lẽ gì mờ ám.-cậu xoa càm vẻ nguy hiểm.
- Chờ Phong về sẽ biết.-anh nói mọi người càng chờ hắn vè hơn, chuyện gì xãy ra với nó.
Mới nói hắn bước vào trên tay xách ly sữa tươi cho nó, nhìn xung quanh chẳng thấy nó đâu, hắn hơi nghi ngờ. Mọi người rất bình tĩnh nhưng gì nhìn giữ vậy. Đừng nói là...hắn bây giờ mới dần hiểu ra.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Cả nhà nn đừng thứ khuya quá như Tyty không tốt đâu...mơ xinh...ngày mới tốt lành(₫₫)!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook