Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!
-
Chương 82: Em không phải thuộc dạng vô tâm, cũng là có chút thành tích
Để tách trà xuống hôm nay bà sẽ kể hết j về nó cho cậu bé này hiểu nó hơn, nếu bà nhìn không lằm hắn đối với con bé thật lòng. Số phận của nó rất khổ rồi nên bà chỉ mong có người để nó dựa dẫm chính bà cũng thấy thương.
- Con bé là một ân nhân của nơi này.-bà trầm trọng.
- Bà nói gì tôi không hiểu.-hắn cũng chú ý đến vẻ mặt bà lão thần thái rất ư bình tĩnh.
- Trước đây nơi này rất hoang sơ, rất củ kỉ, những đứa trẻ nuôi dưỡng ở đây cũng không điều kiện như những chỗ khác. Tuy sự chăm sóc rất ân cần nhưng thiếu rất nhiều thứ. Có lần trung tâm khủng hoảng tài chính, trong trung tâm có và đứa bị mắc căn bệnh nặng cần một số tiền rất lớn chữa trị. Mọi người cố gắng lao động kiếm thêm chi phí nhưng rất cả vô vọng. Không đứt ruột đẻ ra nhưng các sư ở đâu ai cũng thương yêu như con, tìm đủ mọi cách cũng có nhờ cả nhà tài trợ. Nhưng cuối cùng trung tâm buông xuôi tất cả để mặt những đứa trẻ vằn vặt cơn đau. Trước tình trạng trung tâm sấp không đứng vững nữa, các sư chỉ sợ bọn trẻ sẽ không mái ấm như ở đây nên mọi người chỉ biết cố gắng thôi.-bà kể mắt bắt đầu đỏ dần rơi lệ đúng là vào hoàn cảnh đó chính bà cũng không biết làm
gì.
- Rồi sau đó làm thế nào.-hắn chăm chú nghe lão kể càng thấy thương những đứa trẻ ở trại tình nguyện.
- Thì con bé My lúc đó chưa lớn bây giờ, tính hiếu kì đi vào đây chơi, cũng như mọi người nhưng vì con bé nghe được tình trạng của trung tâm. Nó quyên góp số tiền cực kì lớn vào đây, mà không cần biết lí do chỉ biết mọi người ở đây rất cần. Nhờ nó các em nhỏ được trị bệnh tận tình bây giờ cũng đã khỏ, giúp trung tâm càng ngày tiến bộ, cơ sở vật chất ở đây cũng được đổi mới, hưng thịnh hơn.
Hắn không nói gì đi ra ngoài hành lang, do đây gần sân vui chơi bọn trẻ nên thấy nó rất rõ ngay tầm mắt. "Em không phải thuộc dạng vô tâm như tôi tưởng, cũng là có chút thành tích" nếu như hắn chắt có lẽ bỏ mặt tất cả, hắn trước giờ không nhúng tay vào những chuyện không thuộc về mình, nó thì khác, trong hoàn cảnh đó nó bất chấp giúp đỡ mọi người thì không màng chi trả số vốn khá lớn nó không cần biết điều đó chỉ cần mọi người sống vui vẻ là được, tuy không thân mấy nhưng nó rất quý người ở trung tâm này họ rất hiền tốt bụng chăm sóc rất chu đáo trẻ nhỏ nên quyết định giúp đỡ. Hắn cười nụ cười ma mị thoả mãn. Bá mẫu cũng đi ra nhìn xuống dưới, nó vui đùa cười hớn hở, nhìn nó bây giờ không khác gì đứa trẻ bảy tuổi.
- Con bé là vậy lúc nào cần nghiêm khắc thì rất nghiêm khắc, lạnh lùng, xa lánh tất cả, nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài hễ tới đây cũng phải có trận rượt đuổi chơi đùa thoả thích, lúc nào tới đây cũng để giải quyết bầu tâm sự, bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối, hồn nhiên.-bà lão cười nụ cười yên bình.
- Cô ấy cũng có khá nhiều bí mật.-nó không bao giờ kể hắn nghe bất cứ điều gì trừ hắn hỏi, lời nói của nó đều đã được chọn lọc sẵn nên rất hợp lí, ngay cả chuyện nó đã tĩnh lại cũng cố che giấu.
- Bí mật là thứ không thể nói ra chỉ là của riêng mình, khi nào người có bí mật thật sự muốn nói thì họ sẽ nói cũng không thể trách họ vì đấy là việc chỉ riêng họ biết.-bà triết lí hắn nghe, bà biết người hắn nói là nó.
- Nhưng sự chờ đợi cũng có giới hạn.-hắn biết nó còn giấu điều gì đó, hắn cũng biết vài chuyện mà nó cố ý che giấu.
- Bá mẫu khuyên con, con trai thích một người là phải biết tôn trọng họ, yêu mến họ luôn cả con người, cũng phải cho họ một quyền riêng tư, luôn chia sẽ những chuyện vui buồn hằng ngày để họ mở lòng hơn, đến một thời điểm nhất định thì họ sẽ nói ra tất cả với mình, con hiểu chứ.-bá mẫu tiếp tục nói cho hắn hiểu, và thật sự hiểu.
- Tôi...con đã hiểu cảm ơn bá mẫu.-hắn hiểu hơn bà thay đổi cách xưng hô. Nhờ bà mà hắn hiểu thêm về nó cũng lí giải nhiều chuyện.
Bá mẫu gật đầu cuối cùng cũng hiểu, bà chỉ muốn giúp nó chút ích việc nhỏ thôi.
Nhìn cảnh vui đùa bọn trẻ thật thanh bình, như cả thế giới thu lại chỉ bằng nó, người gái hắn đã yêu, yêu say đắm bất chấp mọi thứ. Chơi cả trò nghịch nước tất cả ước nhem nhưng trên mặt nó luôn luôn cười rất tươi. Nó ở đây và nó lúc trước là hai người khác nhau hoàn toàn, người ở đây vui cười, hồn nhiên, trẻ con và tinh nghịch, còn người lúc trước lạnh lùng, vô cảm, ích nói chuyện, ít cười suốt ngày chỉ thể hiện một bộ mặt không hồn. Bây giờ hắn đã biết nó đã mệt mỏi nhiều như thế nào khi cố giấu đi tất cả.
- Aaaa...-nó la ôm bụng ngồi xuống cỏ.
- Mẹ xinh đẹp mẹ sau vậy, mẹ xinh đẹp bị đâu đâu hả.-tất cả vây quanh lo lắng cho nó.
- "Đúng là hậu đậu mà".-hắn trách khứ nó.
Rất nhanh chân tiến về sân. Bá mẫu thất nó khônh ổn chạy theo sau.
- Em có thể đừng làm người khác lo lắng nữa được không.-hắn hét tiến dần phía nó rất gần.
- Sauuu có...có...thể.-nó nhìn hắn chết trân, sau hắn biết nó ở đây, không lẽ từ lúc nó cảm giác lạ chính là hắn nhìn nó sâu.
Không phải là mơ, nhưng nếu là thật thế nào, nó hoang mang nhìn hắn, ngây ngô không nói gì.
- Nhìn đủ chưa.-hắn đưa tay đỡ nó đứng dậy.
- Tôi...anh đứng đó.-hắn buông hắn, nó cách xa hắn tận vài bước, nhìn tụi nhỏ ngây ngốc nhìn.
- Em muốn anh chết vì em em mới dừa lòng sau.-hắn vui mừng khi biết nó đã tĩnh, không gì vui bằng, mà bây giờ nó cố giữ khoảng cánh.
Nhưng nó cảm giác đau thật chắt tại cử động trúng vết thương rồi, nó khẻ nhăn mặt.
- Em đúng là không phải con gái.-hắn tức giận bước tới bế nó ra ra, đau cũng không mở miệng nhờ một tiếng, ôm bụng chịu xem hắn vô hình mà. (Tyty:hai người kia các người đang đầu độc tâm trí của trẻ thơ có biết không.)
Nó không chịu cũng không được rồi đi đâu nổi. Tim ơi đừng đập nữa tao biết mầy rất vui...thích nữa chứ, nó cười nụ cười hạnh phút.
- Bá mẫu con đi trước, con sẽ đến sau người chăm sóc bọn trẻ giúp con nha.-nó nói vọng lại vì chưa chào hỏi gì cả.
- Bá mẫu biết rồi con yên tâm.-bà cũng hét lên cho nó nghe được.
- Chẳng phải mẹ xinh đẹp không có người thân sau vậy là ai vậy mẹ.-tụi nhỏ ngây thơ hỏi làm bà cũng không trả lời được đành cười trừ.
- Các con còn nhỏ không hiểu đâu đợi khi lớn, ta nói cho biết người đi cùng mẹ xinh đẹp là ai, còn bây giờ đi thay đồ kẻo bệnh.-bà nói cho qua chuyện chứ không biết bắt đầu từ đâu.
Nó đi rất xa và ra khỏi cổng, hắn vẫn ôm nó trong lòng cho đến đi ra đến xe, đỡ nó đặt nhẹ nhàng nghế cạnh hắn phía trước để tránh vết thương nặng hơn. Vào xe hắn quăng người nó cái áo khoác của hắn, do chơi lúc nãy bọn trẻ nên ước gần hết người rồi. Bây giờ hắn mới đi đến tận cùng của hạnh phút, hắn đã biết được yêu một người là như thế nào. Nó cũng đã rất lâu trong thời gian hôn mê, nó biết hắn cũng luôn luôn bên cạnh nó không bao giờ bỏ rơi nó, nhưng vẫn không cảm nhận được và bây giờ cảm nhận được hết rồi rất hạnh phúc hôm nay một ngày rất tuyệt vời.
- Đây cách nhà rất xa, anh sẽ ghé vào khách sạn nhà anh để xem em thế nào, tiện thể thay đồ rồi về nhà, nếu đau quá thì phải nói, ngốc nghe rõ.-giọng nói trầm bỏng phát ra từ hắn.
Nghe không thiện cảm mấy nhưng thể hiện rõ sự quan tâm, hắn mà càng như vậy thì nó càng thấy có lỗi, vì nó bắt hắn chờ đợi nó quá lâu trong vô thức.
- Xin lỗi, tôi ổn.-nó tự nhiên muốn khóc, nó nói rất nhỏ nhìn ra cửa nhưng nó biết hắn nghe.
- Anh biết... lúc trước rất tức giận nhưng bây giờ giảm được phần nào.-hắn nói vẫn tập trung lái xe thiệt lúc hắn biết tin này rất là tức nhưng khi gặl nó mọi muộn phiền bấy lâu nay tan biến
- Tại sau.-nó hỏi.
- Vì em quá ngốc, và rất đáng yêu nên anh nhẹ dạ tha cho em một phần, tất nhiên phần còn lại không tha nên em phải bù đắp cho anh tất cả.-hắn nói như kiên định nhấn mạnh từng chữ.
Nó không cần gì hết chỉ cần như vậy thôi đã đủ rồi, hắn rất quan tâm chăm sóc thương yêu nó dù nó giấu hắn chuyện lần này hắn cũng không giận. Không phải hắn không giận mà không muốn nhắc tới cho qua thôi, cho tất cả là quá khứ. Nó dựa vào ghế khoác áo hắn mà nhắm mắt nghĩ ngơi không nói thêm gì nữa. Nhìn sang thấy nó nhắm mắt nên cũng im lặng không làm phiền nó. Trên con đường có một chiếc xe nhanh lăn bánh, trên xe chứa đựng đầy hạnh phúc, vui nhưng tất cả chỉ là vẻ bên ngoài. Đặt biệt bên trong như thế nào, tất cả trả lời trên cả hạnh phúc như vậy cũng diên mãn chút ít rồi.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Ra trễ cả nhà đừng giận nha...ngày mới tốt lành bây giò Tyty mới nghĩ ngơi đây, hẹn gặp lại chương sau...!(@[email protected])!
- Con bé là một ân nhân của nơi này.-bà trầm trọng.
- Bà nói gì tôi không hiểu.-hắn cũng chú ý đến vẻ mặt bà lão thần thái rất ư bình tĩnh.
- Trước đây nơi này rất hoang sơ, rất củ kỉ, những đứa trẻ nuôi dưỡng ở đây cũng không điều kiện như những chỗ khác. Tuy sự chăm sóc rất ân cần nhưng thiếu rất nhiều thứ. Có lần trung tâm khủng hoảng tài chính, trong trung tâm có và đứa bị mắc căn bệnh nặng cần một số tiền rất lớn chữa trị. Mọi người cố gắng lao động kiếm thêm chi phí nhưng rất cả vô vọng. Không đứt ruột đẻ ra nhưng các sư ở đâu ai cũng thương yêu như con, tìm đủ mọi cách cũng có nhờ cả nhà tài trợ. Nhưng cuối cùng trung tâm buông xuôi tất cả để mặt những đứa trẻ vằn vặt cơn đau. Trước tình trạng trung tâm sấp không đứng vững nữa, các sư chỉ sợ bọn trẻ sẽ không mái ấm như ở đây nên mọi người chỉ biết cố gắng thôi.-bà kể mắt bắt đầu đỏ dần rơi lệ đúng là vào hoàn cảnh đó chính bà cũng không biết làm
gì.
- Rồi sau đó làm thế nào.-hắn chăm chú nghe lão kể càng thấy thương những đứa trẻ ở trại tình nguyện.
- Thì con bé My lúc đó chưa lớn bây giờ, tính hiếu kì đi vào đây chơi, cũng như mọi người nhưng vì con bé nghe được tình trạng của trung tâm. Nó quyên góp số tiền cực kì lớn vào đây, mà không cần biết lí do chỉ biết mọi người ở đây rất cần. Nhờ nó các em nhỏ được trị bệnh tận tình bây giờ cũng đã khỏ, giúp trung tâm càng ngày tiến bộ, cơ sở vật chất ở đây cũng được đổi mới, hưng thịnh hơn.
Hắn không nói gì đi ra ngoài hành lang, do đây gần sân vui chơi bọn trẻ nên thấy nó rất rõ ngay tầm mắt. "Em không phải thuộc dạng vô tâm như tôi tưởng, cũng là có chút thành tích" nếu như hắn chắt có lẽ bỏ mặt tất cả, hắn trước giờ không nhúng tay vào những chuyện không thuộc về mình, nó thì khác, trong hoàn cảnh đó nó bất chấp giúp đỡ mọi người thì không màng chi trả số vốn khá lớn nó không cần biết điều đó chỉ cần mọi người sống vui vẻ là được, tuy không thân mấy nhưng nó rất quý người ở trung tâm này họ rất hiền tốt bụng chăm sóc rất chu đáo trẻ nhỏ nên quyết định giúp đỡ. Hắn cười nụ cười ma mị thoả mãn. Bá mẫu cũng đi ra nhìn xuống dưới, nó vui đùa cười hớn hở, nhìn nó bây giờ không khác gì đứa trẻ bảy tuổi.
- Con bé là vậy lúc nào cần nghiêm khắc thì rất nghiêm khắc, lạnh lùng, xa lánh tất cả, nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài hễ tới đây cũng phải có trận rượt đuổi chơi đùa thoả thích, lúc nào tới đây cũng để giải quyết bầu tâm sự, bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối, hồn nhiên.-bà lão cười nụ cười yên bình.
- Cô ấy cũng có khá nhiều bí mật.-nó không bao giờ kể hắn nghe bất cứ điều gì trừ hắn hỏi, lời nói của nó đều đã được chọn lọc sẵn nên rất hợp lí, ngay cả chuyện nó đã tĩnh lại cũng cố che giấu.
- Bí mật là thứ không thể nói ra chỉ là của riêng mình, khi nào người có bí mật thật sự muốn nói thì họ sẽ nói cũng không thể trách họ vì đấy là việc chỉ riêng họ biết.-bà triết lí hắn nghe, bà biết người hắn nói là nó.
- Nhưng sự chờ đợi cũng có giới hạn.-hắn biết nó còn giấu điều gì đó, hắn cũng biết vài chuyện mà nó cố ý che giấu.
- Bá mẫu khuyên con, con trai thích một người là phải biết tôn trọng họ, yêu mến họ luôn cả con người, cũng phải cho họ một quyền riêng tư, luôn chia sẽ những chuyện vui buồn hằng ngày để họ mở lòng hơn, đến một thời điểm nhất định thì họ sẽ nói ra tất cả với mình, con hiểu chứ.-bá mẫu tiếp tục nói cho hắn hiểu, và thật sự hiểu.
- Tôi...con đã hiểu cảm ơn bá mẫu.-hắn hiểu hơn bà thay đổi cách xưng hô. Nhờ bà mà hắn hiểu thêm về nó cũng lí giải nhiều chuyện.
Bá mẫu gật đầu cuối cùng cũng hiểu, bà chỉ muốn giúp nó chút ích việc nhỏ thôi.
Nhìn cảnh vui đùa bọn trẻ thật thanh bình, như cả thế giới thu lại chỉ bằng nó, người gái hắn đã yêu, yêu say đắm bất chấp mọi thứ. Chơi cả trò nghịch nước tất cả ước nhem nhưng trên mặt nó luôn luôn cười rất tươi. Nó ở đây và nó lúc trước là hai người khác nhau hoàn toàn, người ở đây vui cười, hồn nhiên, trẻ con và tinh nghịch, còn người lúc trước lạnh lùng, vô cảm, ích nói chuyện, ít cười suốt ngày chỉ thể hiện một bộ mặt không hồn. Bây giờ hắn đã biết nó đã mệt mỏi nhiều như thế nào khi cố giấu đi tất cả.
- Aaaa...-nó la ôm bụng ngồi xuống cỏ.
- Mẹ xinh đẹp mẹ sau vậy, mẹ xinh đẹp bị đâu đâu hả.-tất cả vây quanh lo lắng cho nó.
- "Đúng là hậu đậu mà".-hắn trách khứ nó.
Rất nhanh chân tiến về sân. Bá mẫu thất nó khônh ổn chạy theo sau.
- Em có thể đừng làm người khác lo lắng nữa được không.-hắn hét tiến dần phía nó rất gần.
- Sauuu có...có...thể.-nó nhìn hắn chết trân, sau hắn biết nó ở đây, không lẽ từ lúc nó cảm giác lạ chính là hắn nhìn nó sâu.
Không phải là mơ, nhưng nếu là thật thế nào, nó hoang mang nhìn hắn, ngây ngô không nói gì.
- Nhìn đủ chưa.-hắn đưa tay đỡ nó đứng dậy.
- Tôi...anh đứng đó.-hắn buông hắn, nó cách xa hắn tận vài bước, nhìn tụi nhỏ ngây ngốc nhìn.
- Em muốn anh chết vì em em mới dừa lòng sau.-hắn vui mừng khi biết nó đã tĩnh, không gì vui bằng, mà bây giờ nó cố giữ khoảng cánh.
Nhưng nó cảm giác đau thật chắt tại cử động trúng vết thương rồi, nó khẻ nhăn mặt.
- Em đúng là không phải con gái.-hắn tức giận bước tới bế nó ra ra, đau cũng không mở miệng nhờ một tiếng, ôm bụng chịu xem hắn vô hình mà. (Tyty:hai người kia các người đang đầu độc tâm trí của trẻ thơ có biết không.)
Nó không chịu cũng không được rồi đi đâu nổi. Tim ơi đừng đập nữa tao biết mầy rất vui...thích nữa chứ, nó cười nụ cười hạnh phút.
- Bá mẫu con đi trước, con sẽ đến sau người chăm sóc bọn trẻ giúp con nha.-nó nói vọng lại vì chưa chào hỏi gì cả.
- Bá mẫu biết rồi con yên tâm.-bà cũng hét lên cho nó nghe được.
- Chẳng phải mẹ xinh đẹp không có người thân sau vậy là ai vậy mẹ.-tụi nhỏ ngây thơ hỏi làm bà cũng không trả lời được đành cười trừ.
- Các con còn nhỏ không hiểu đâu đợi khi lớn, ta nói cho biết người đi cùng mẹ xinh đẹp là ai, còn bây giờ đi thay đồ kẻo bệnh.-bà nói cho qua chuyện chứ không biết bắt đầu từ đâu.
Nó đi rất xa và ra khỏi cổng, hắn vẫn ôm nó trong lòng cho đến đi ra đến xe, đỡ nó đặt nhẹ nhàng nghế cạnh hắn phía trước để tránh vết thương nặng hơn. Vào xe hắn quăng người nó cái áo khoác của hắn, do chơi lúc nãy bọn trẻ nên ước gần hết người rồi. Bây giờ hắn mới đi đến tận cùng của hạnh phút, hắn đã biết được yêu một người là như thế nào. Nó cũng đã rất lâu trong thời gian hôn mê, nó biết hắn cũng luôn luôn bên cạnh nó không bao giờ bỏ rơi nó, nhưng vẫn không cảm nhận được và bây giờ cảm nhận được hết rồi rất hạnh phúc hôm nay một ngày rất tuyệt vời.
- Đây cách nhà rất xa, anh sẽ ghé vào khách sạn nhà anh để xem em thế nào, tiện thể thay đồ rồi về nhà, nếu đau quá thì phải nói, ngốc nghe rõ.-giọng nói trầm bỏng phát ra từ hắn.
Nghe không thiện cảm mấy nhưng thể hiện rõ sự quan tâm, hắn mà càng như vậy thì nó càng thấy có lỗi, vì nó bắt hắn chờ đợi nó quá lâu trong vô thức.
- Xin lỗi, tôi ổn.-nó tự nhiên muốn khóc, nó nói rất nhỏ nhìn ra cửa nhưng nó biết hắn nghe.
- Anh biết... lúc trước rất tức giận nhưng bây giờ giảm được phần nào.-hắn nói vẫn tập trung lái xe thiệt lúc hắn biết tin này rất là tức nhưng khi gặl nó mọi muộn phiền bấy lâu nay tan biến
- Tại sau.-nó hỏi.
- Vì em quá ngốc, và rất đáng yêu nên anh nhẹ dạ tha cho em một phần, tất nhiên phần còn lại không tha nên em phải bù đắp cho anh tất cả.-hắn nói như kiên định nhấn mạnh từng chữ.
Nó không cần gì hết chỉ cần như vậy thôi đã đủ rồi, hắn rất quan tâm chăm sóc thương yêu nó dù nó giấu hắn chuyện lần này hắn cũng không giận. Không phải hắn không giận mà không muốn nhắc tới cho qua thôi, cho tất cả là quá khứ. Nó dựa vào ghế khoác áo hắn mà nhắm mắt nghĩ ngơi không nói thêm gì nữa. Nhìn sang thấy nó nhắm mắt nên cũng im lặng không làm phiền nó. Trên con đường có một chiếc xe nhanh lăn bánh, trên xe chứa đựng đầy hạnh phúc, vui nhưng tất cả chỉ là vẻ bên ngoài. Đặt biệt bên trong như thế nào, tất cả trả lời trên cả hạnh phúc như vậy cũng diên mãn chút ít rồi.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Ra trễ cả nhà đừng giận nha...ngày mới tốt lành bây giò Tyty mới nghĩ ngơi đây, hẹn gặp lại chương sau...!(@[email protected])!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook