Nhóc Hãy Đợi Anh
Chương 29

Hiểu Hân tiến vào phòng sau khi đọc tên. Trong căn phòng rộng, có rất nhiều ghế xếp theo hàng ngay ngắn như rạp phim, phía trên bục cao hơn có một màn hình trắng. Trên đó đã được kê một dãy bàn dài có đến 4 người đang ngồi. Trên tay mọi người đều đang cầm các tập văn kiện có lẽ là các hồ sơ ứng tuyển.

Hiểu Hân chỉ kịp nhìn bao quát căn phòng sau đó tiến đến chiếc ghế đã được kê ra giữa, chính diện với chiếc bàn phía trên. Trước khi ngồi xuống ghế cô đưa mắt nhìn về phía những người tuyển dụng trước mặt với phong thái tự tin. Nhưng sự tự tin đó bị cứng lại trong giây lát khi cô nhìn thấy người đối diện là ai. Khuôn mặt đó cô tưởng rằng mình đã quên lãng suốt năm năm vậy mà bây giờ khi nhìn thấy người đó cảm xúc trong cô lại bùng nổ, cô cảm thấy cổ bắt đầu nghẹn lại

Không gian tĩnh lặng trong giây lát, Hiểu Hân cố trấn định cảm xúc sau đó nở một nụ cười nhẹ tiêu chuẩn. Cô làm động tác cúi chào để dấu đi cổ họng đang nghẹn lại của mình.

“Xin chào các vị! Tôi trên là Trần Hiểu Hân.”

Nói xong Hiểu Hân ngồi xuống ghế sau đó nhìn thẳng về phía ban phỏng vấn đánh giá từng người một trong đầu. Phía trước mặt cô là 4 người, một người cô đã biết, một người là người ngoại quốc tóc màu hung tầm 40 tuổi, một người phụ nữ đứng tuổi đeo một chiếc kính gọng vàng phong thái toát ra rất sang trọng. Người còn lại không mặc vest nhưng phong cách thời trang khá sành điệu.

Người đàn ông ngoại quốc mở lời trước, ông ta nói tiếng Việt khá chuẩn.

“Chào cô, tôi là Mike Parkes giám đốc sáng tạo của công ty truyền thông Ánh Dương, bên cạnh tôi là tổng giám đốc Triệu Khôi Nguyên, còn vị đây là đạo diễn Đặng Phúc Hưng, quý bà bên này là tổng biên tập tờ MQ, Nguyễn Khê.”

Ngưng một chút ông ta nói có chút pha trò để Hiểu Hân bớt căng thẳng.

“Tôi hy vọng đội ngũ tuyển dụng của công ty chúng tôi không khiến cô sợ hãi chứ.”

Hiểu Hân rất tự tin trả lời.

“Tôi thấy các vị rất coi trọng vị trí tuyển dụng ngày hôm nay. Tôi hy vọng tôi sẽ đáp ứng tốt yêu cầu các vị đề ra.”

Bà Nguyễn Khê nhìn CV của Hiểu Hân rồi hỏi.

“Cô là người tỉnh M tại sao cô lại chọn học trường đại học mỹ thuật của tỉnh A để học, phải chăng cô đánh giá thấp trường đại học tỉnh M.”

“Tôi sinh ra và lớn lên ở tỉnh M, tôi đam mê hội họa nên đối với tôi được học ở đâu để nâng cao kỹ thuật cũng như nhau. Nhưng tôi lại chọn tỉnh A vì nơi đó tôi phải sống tự lập, tự trải nghiệm cuộc sống không có bao bọc của gia đình. Việc trải nghiệm đó giúp tôi cảm nhận được nhiều sắc thái cuộc sống hơn.”

Bà Nguyễn Khê nhìn Hiểu Hân khá hài lòng. Người tiếp theo đặt câu hỏi là đạo diễn Phúc Hưng.

“Tôi nghe nói tác phẩm tốt nghiệp của cô đạt thành tích á khoa của trường. Có vẻ thành tích đó hơi kém may mắn cho cô thì phải.”

“Tôi không cho là mình kém may mắn, với tôi thành tích đó chỉ chứng minh tôi chưa đạt được thành công mà thôi. Chính vì ở vị trí thứ hai đó tôi nhận ra còn có rất nhiều người giỏi đang ở phía trước, vì không đạt được tôi lại càng khao khát muốn vượt qua.”

Mike tiếp tục là người ra câu hỏi tiếp theo.

“Cô có sợ thất bại không?”

“Nói là không sợ thì đó là nói dối, nhưng tôi muốn vượt qua nỗi sợ đó. Như vậy thì tôi mới có bản lĩnh đứng trên thành công”.

Ban phỏng vấn yên lặng trong giây lát đánh giá phong thái của Hiểu Hân.

“Thời gian qua cô sống hạnh phúc chứ?”

Câu hỏi của Khôi Nguyên đột ngột đưa ra khiến 3 người ngồi bên ngạc nhiên. Câu hỏi đưa ra hơi có tính chất riêng tư. Họ quay ra nhìn Khôi Nguyên lại nhìn Hiểu Hân khó hiểu.

Hiểu Hân cũng cảm thấy bất ngờ với câu hỏi ấy, anh mắt nhìn thẳng Khôi Nguyên suy nghĩ nhưng không nói ra “Tại sao anh lại muốn biết tôi có hạnh phúc không?”

Ánh mắt Khôi Nguyên nhìn xoáy sâu vào Hiểu Hân chờ đợi câu trả lời. Hiểu Hân mỉm cười nhẹ nói.

“Nếu tôi nói, tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại thì có được xem là hạnh phúc không?”

Mọi người trong phòng nhìn hai người đều thấy có chút kỳ lạ. Bà Nguyễn Khê là phụ nữ nên tinh ý hơn, bà tìm cách kết thúc cuộc nói chuyện.

“Cảm ơn cô, chúng tôi không còn câu hỏi nào khác. Rất vui vì cô tham dự buổi phóng vấn này, chúng tôi sẽ thảo luận và gọi lại cho cô sau.”

“Tôi cũng hân hạnh được gặp các vị, tôi hy vọng được hợp tác với quý công ty.”

Hiểu Hân nói xong đứng dậy cúi chào lần nữa rồi mới dời đi. Ra đến cửa mọi bình tĩnh lúc nãy Hiểu Hân cố gồng lên được thả lỏng xuống. Khuôn mặt cô hơi rũ xuống khác hẳn với phong thái điềm nhiên khi nãy. Những người đang đợi phỏng vấn thấy như vậy lại càng hoang mang lo lắng.

Hiểu Hân ngồi xuống ghế đợi, sau cô còn hai người nữa chờ phỏng vấn. Phỏng vấn xong Mai Hoa sẽ đưa họ tham quan công ty trước khi ra về. Lát sau cửa phòng phỏng vấn mở ra, người bước ra là Khôi Nguyên. Anh đứng nguyên đó nhìn Hiểu Hân, Hiểu Hân lúc này mới thực sự nhìn Khôi Nguyên kỹ hơn, khuôn mặt anh uy nghiêm chính chắn hơn, khác xa vẻ mặt hay cười có chút kiêu ngạo năm đó. Khôi Nguyên chỉ nhìn cô một lát rồi xoay người bỏ đi.

_o0o_

Hiểu Hân cùng đoàn người dự tuyển theo chân Mai Hoa đi tham quan một số phòng ban của công ty, Hiểu Hân đi theo nhưng mọi hình ảnh, lời nói của Mai Hoa cô chẳng thể để nổi vào đầu, cuộc gặp bất ngờ khiến tâm trạng Hiểu Hân xao động mạnh, chỉ gặp lại trong chốc lát nhưng ánh mắt của Khôi Nguyên cứ hiện lên trong tâm trí. Hiểu Hân tự hỏi bản thân nếu mình được nhận vào đây, cô có đủ tự tin đối diện với người đó hàng ngày không?

Cuộc tham quan kết thúc, Mai Hoa đưa mọi người xuống dưới. Thang máy vừa định đóng thì có người chặn lại

“Chờ đã…”

Mai Hoa giữ nút chờ thang máy, thang máy mở cửa ra.

“Chị Mai Hoa, Hiểu Hân là bạn của em, em có việc cần gặp một lát. Một lát nữa em sẽ trực tiếp đưa cô ấy xuống.”

Mai Phương xông vào thang máy kéo Hiểu Hân ra, Hiểu Hân bị kéo theo chỉ kịp gật đầu ái ngại nhìn Mai Hoa. Mai Hoa cười nhẹ đáp lại sau đó nhấn nút đóng thang máy.

Mai Phương kéo Hiểu Hân sang buồng thang máy bên cạnh sau đó quẹt thẻ bấm số xuống tầng 10.

“Cũng trưa rồi, mình mời cậu ăn trưa”

Hiểu Hân yên lặng theo sau Mai Phương xuống tầng 10. Khu vực tầng 10 như một khu ăn uống trong trung tâm thương mại.

“Cậu uống gì? Sinh tố, nước ép, trà, coffee…”

“Cho tớ trà cũng được.”

Mai Phương ấn Hiểu Hân ngồi xuống bàn, còn mình thì lăng xăng đi gọi đồ. Chỉ lát sau Mai Phương đã trở lại với khay đồ ăn hấp dẫn.

“Cuộc phỏng vấn vừa rồi của cậu tốt chứ?” Mai Phương quan tâm hỏi.

“Mình thấy cũng ổn, nhưng phải chờ kết quả.” Hiểu Hân uống trà bình thản trả lời.

“Nếu cậu được tuyển thì tốt quá, chúng ta lại được làm việc chung, tuy không cùng ban ngành nhưng vẫn có thể gặp nhau thường xuyên.” Mai Phương thực lòng mong muốn vậy.

“Hy vọng tớ sẽ được chọn.”

“Mà…cậu có biết tổng giám đốc ở đây là ai không?” Mai Phương e dè hỏi.

Hiểu Hân đang tập trung cắt thịt, nghe hỏi vậy liền ngước lên nhìn Mai Phương.

“Cũng vừa mới biết, có vấn đề gì sao?”

“Không sao!” Mai Phương xua tay, “Tớ nghĩ nếu như sư huynh biết cậu đến ứng tuyển biết đâu cậu sẽ được ưu tiên hơn”.

“Chẳng nhẽ trước đây cậu được nhận vào đây cũng là do quen biết?” Hiểu Hân giả vờ chế diễu Mai Phương.

“Sao có thể, bộ phận nhỏ nhoi của tớ đâu cần tổng giám đốc phải nhúng tay can thiệp chứ. Tớ vào đây là dựa vào thực đấy. Lúc tớ vào làm thì sư huynh vẫn chưa về đây làm tổng giám đốc đâu.” Mai Phương ấm ức giải thích.

“Đùa cậu thôi. Tớ biết cậu có năng lực mà. Tớ không hy vọng mình được nhận vì mối quan hệ.”

“Thôi không nói chuyện này nữa. Cậu kể cho tớ xem mấy năm nay cậu đã đi đâu vậy?” Mai Phương chuyển đề tài.

“Tớ đến thành phố A học”

“Trời! Sao cậu lại học xa vậy. Tỉnh M chúng ta đâu có thiếu trường tốt.” Mai Phương khá ngạc nhiên.

“Tớ muốn bay nhảy một chút ấy mà.” Hiểu Hân giải thích qua loa.

Mai Phương trặc lưỡi nói.

“Không ngờ đất tỉnh A tu dưỡng cậu tốt thật.”

Hiểu Hân nhìn Mai Phương khó hiểu.

“Từ lúc thấy cậu, tớ đã thấy hơi khác khác.”

“Khác?”

“Đúng! Cậu trông xinh hơn, nét mặt cũng bớt phóng băng vào người khác. Vì vậy tớ đang không hiểu đất tỉnh A nuôi cậu tốt hay là anh chàng nào đang làm cậu tan băng vậy?”

“Cuộc đời làm bà chúa tuyết của tớ thật bất hạnh khi gặp ngọn lửa nhỏ là cậu.” Hiểu Hân giả vờ đau khổ.

Mai Phương cười đánh vào tay Hiểu Hân.

“Đừng trêu mình.”

“Ở đây có chè hay sữa chua không? Mình muốn ăn thêm” Hiểu Hân chuyển đề tài.

“Cậu ngồi đây để mình đi mua.”

Mai Phương vừa đi, khuôn mặt Hiểu Hân trở lại trầm tư hơn.

_o0o_

Khôi Nguyên về phòng, trên khuôn mặt không có lấy một nét cười, hàng lông mày hơi chau lại

Thư ký Ngọc Vân nhìn thấy tâm trạng không tốt của Khôi Nguyên, đưa ánh mắt ngầm dò hỏi trợ lý giám đốc Quang Dũng, cô nhận lại chỉ là cái lắc đầu.

Trợ lý giám đốc Quang Dũng yêu cầu Ngọc Vân mang vào cho tổng giám đốc một tách trà và xử lý các cuộc gọi đến để không gây phiền cho tổng giám đốc vào lúc này.

Khôi Nguyên vào phòng làm việc, anh cởi áo vest vắt lên ghế sau đó đứng ở cửa sổ kính lớn mắt nhìn vào một điểm xa vời.

Một lúc sau anh rút điện thoại di động ra gọi.

“Mike! Em có chuyện muốn nói với anh.”

“….”

Khôi Nguyên giơ tay liếc nhìn đồng hồ nói tiếp.

“Em mời anh ăn trưa.”

“…”

“Ok!”

Khôi Nguyên thở dài quay lại ghế ngồi. Hôm nay anh thực sự bất ngờ khi gặp lại Hiểu Hân ở đây. Khi nhân viên đọc tên người phỏng vấn tiếp theo anh đã lôi tệp hồ sơ của Mike tìm kiếm, anh muốn biết người được gọi vào tên giống cô gái mà anh đã biết sẽ như thế nào. Khi nhìn hồ sơ thì anh biết không có cô gái nào giống tên mà chỉ có thể là cô mà thôi. Cô bước vào khuôn mặt thanh thoát điềm tĩnh. Mái tóc của cô đã nhuộm nâu, buộc cao gọn gàng, đuôi tóc xoăn nhẹ chạm xuống chiếc cổ tinh tế.

Khôi Nguyên nhìn theo từng bước đi của cô, khi cô nhìn thẳng về phía anh đôi mắt cô vẫn điềm tĩnh như không thấy anh tồn tại. Cô trả lời phỏng vấn với tư thái hết sức tự tin, không một chút lúng túng hay e ngại, nụ cười xã giao trực trên môi nhưng ánh mắt dường như lạnh nhạt xa cách hơn nhiều.

Năm năm qua Khôi Nguyên cố dặn lòng phải quên đi đôi mắt đó. Giờ đây khi đối diện anh hiểu rằng mình chưa bao giờ muốn quên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương