Nhóc Con Tu Thực Xuyên Về Rồi
-
Chương 46: Buồn ngủ gặp.... Gà?
Diệp Dao nghe ba tiếng tiếng đập cửa quen thuộc, đại khái cũng đoán được người đến là ai, nhẹ nhàng thở hắt ra, vươn tay chỉ ra sau hậu viện.
Diệp Ninh lập tức chạy thẳng ra sau hậu viện, bò ra sau lỗ chó trốn tránh.
Hắn không thể để người khác nhìn thấy được, bằng không chăc chắn sẽ truyền tới chỗ mẫu phi. Vả lại trước đó Diệp Dao đã nói rồi, nếu bị phát hiện sẽ không có đồ ăn ngon cho hắn ăn nữa.
Cậu bé vỗ vỗ ngực, thở hổn hển trốn vào trong rừng trúc, cũng không biết là ai tới, dọa hắn sợ hết hồn.
Người tới là Thất Cửu, trong tay hắn vẫn xách cái hộp đồ ăn bằng gỗ đỏ.
Diệp Dao nhìn ra bên ngoài: “Sao Vân thế tử không có tới, hắn đã khỏe hơn chút nào chưa?”
“Nhờ có bát công chúa, sau khi thế tử uống xong chén trà kia khẩu vị đã tốt hơn nhiều, chén cháo táo đỏ cũng được ngài ấy ăn hết sạch.” Thất Cửu nhớ tới dáng vẻ thế tử khi uống cháo, lệ nóng chảy tròng tròng: “Thân thể thế tử đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn không chịu được gió lạnh, nên chỉ có một mình ta tới đây.”
“Hộp đồ ăn này ngươi cầm trước đi, ta trở về trước xem thế tử thế nào.”
Hắn mỉm cười đặt hộp thức ăn vào trong sân. Nhìn tiểu công chuá chẳng lớn hơn hộp đồ ăn bao nhiêu, trong lòng lại dâng lên một trận thổn thức, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.
Bỗng nhiên, Thất Cửu thấy những cây nấm trắng như tuyết xếp ngay ngắn trên bàn đá, hắn không khỏi tò mò hỏi: “Bát công chúa, ngài lại phát hiện ra món gì ngon à?”
“Đây là nấm tre, có thể bồi bổ thân thể.” Diệp Dao ngẫm nghĩ nói: “Hay là ngươi chờ ta thêm một lát, ta nấu một bát canh nấm tre ngươi mang về cho thế tử.”
Nấm tre có thể bồi bổ thân thể? Thất Cửu nghe thế thì động lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn tiếc hận mà lắc đầu: “Hôm nay không được rồi.”
“Hôm nay ta tới hơi muộn, sắp tới giờ thế tử dùng cơm trưa rồi, ta phải về ngay bây giờ. Đa tạ ý tốt của bát công chúa.”
Không phải không thể ở lại mà là lát nữa Hoàng Thượng sẽ đến dùng cơm trưa với thế tử, cho nên hắn phải canh giữ ở bên cạnh.
Cũng may là cấm cung hẻo lánh, ngày thường chẳng ai qua lại nên hắn mới có thể lẻn vào đây mà không hề gây ra bất kỳ sự chú ý nào cả. Nhưng nếu để người ta phát hiện hắn không ở cạnh thế tử, thì chắc chắn sẽ điều tra ra mất.
Tiếc quá! Nấm tre kia trắng trắng mềm mềm, tươi rói, vừa nhìn là biết ăn đặc biệt thơm ngon, bổ dưỡng.
Đôi mắt Thất Cửu dán chặt lên mấy cây nấm, vẻ mặt đau khổ lại đầy lưu luyến, nếu thế tử cũng có thể ăn thì tốt quá.
Rất tiếc là không thể, cửu hoàng tử vấn đang chờ sau vách tường đó!
Nhưng ánh mắt khát khao của hắn quá rõ ràng, Diệp Dao không đành lòng mà gọi Thất Cửu lại: “Chờ đã, để ta lấy chút đồ cho ngươi mang về.”
Bước chân Diệp Dao ngắn ngủn, lạch bạch chạy vào phòng bếp. Chẳng bao lâu sau, cô bé đã lấy một cái chén không ra, bốc đầy nấm tre trên bàn và nấm mối trong chậu vào trong bát.
“Ngươi mang về đi, nấm này nấu canh ăn ngon lắm. Tuy không phải ta làm, nhưng có lẽ thế tử vẫn ăn được?”
Thất Cửu sửng sốt: “Đa tạ bát công chúa!”
Tuy rằng không phải canh bát công chúa làm, nhưng đồ do bát công chúa tự tay lấy, thế tử hẳn là cũng có thể…… Ăn được nhỉ?
Thất Cửu đi rồi, Diệp Dao chạy ra sau rừng trúc gọi Diệp Ninh vào, không biết vì sao trong lòng cô bé có chút chột dạ.
Diệp Dao không tiện nói ra thân phận của thể tử cho cậu bé, nàng cũng không thể nói chuyện của Diệp Ninh với Vân thế tử, nếu Diệp Ninh hỏi thì cô bé nên trả lời thế nào bây giờ?
Nhưng Diệp Ninh lại chẳng hỏi gì cả, cậu bé nhìn chằm chằm hộp đồ ăn, gào to: “Diệp Dao, trong này là cái gì thế? Ăn có ngon không? Ta mở ra nhé?”
Một loạt câu hỏi ập tới, nhưng đều không phải là cái mà Diệp Dao nghĩ tới, cô bé ngơ ngác gật gật đầu, Diệp Ninh thật sự không có gì muốn hỏi ư?
Diệp Ninh đích xác là không có ý định hỏi gì cả, toàn bộ lực chú ý của hắn đã bị hộp đồ ăn kia hấp dẫn rồi. Suy nghĩ của cậu bé vừa đơn giản lại kiên định, đồ ở chỗ Diệp Dao chắc chắn đều ăn rất ngon!
“Ngươi không hỏi ta người nọ là……”
“Là gà!”
Một tiếng thét kinh hãi đã cắt ngang lời Diệp Dao. Cô bé lặng lẽ nhìn hộp đồ ăn, sau khi nhìn rõ cũng thoáng kinh ngạc một chút.
Này thật đúng là…… Buồn ngủ lại gặp gà ư?
Diệp Ninh lập tức chạy thẳng ra sau hậu viện, bò ra sau lỗ chó trốn tránh.
Hắn không thể để người khác nhìn thấy được, bằng không chăc chắn sẽ truyền tới chỗ mẫu phi. Vả lại trước đó Diệp Dao đã nói rồi, nếu bị phát hiện sẽ không có đồ ăn ngon cho hắn ăn nữa.
Cậu bé vỗ vỗ ngực, thở hổn hển trốn vào trong rừng trúc, cũng không biết là ai tới, dọa hắn sợ hết hồn.
Người tới là Thất Cửu, trong tay hắn vẫn xách cái hộp đồ ăn bằng gỗ đỏ.
Diệp Dao nhìn ra bên ngoài: “Sao Vân thế tử không có tới, hắn đã khỏe hơn chút nào chưa?”
“Nhờ có bát công chúa, sau khi thế tử uống xong chén trà kia khẩu vị đã tốt hơn nhiều, chén cháo táo đỏ cũng được ngài ấy ăn hết sạch.” Thất Cửu nhớ tới dáng vẻ thế tử khi uống cháo, lệ nóng chảy tròng tròng: “Thân thể thế tử đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn không chịu được gió lạnh, nên chỉ có một mình ta tới đây.”
“Hộp đồ ăn này ngươi cầm trước đi, ta trở về trước xem thế tử thế nào.”
Hắn mỉm cười đặt hộp thức ăn vào trong sân. Nhìn tiểu công chuá chẳng lớn hơn hộp đồ ăn bao nhiêu, trong lòng lại dâng lên một trận thổn thức, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.
Bỗng nhiên, Thất Cửu thấy những cây nấm trắng như tuyết xếp ngay ngắn trên bàn đá, hắn không khỏi tò mò hỏi: “Bát công chúa, ngài lại phát hiện ra món gì ngon à?”
“Đây là nấm tre, có thể bồi bổ thân thể.” Diệp Dao ngẫm nghĩ nói: “Hay là ngươi chờ ta thêm một lát, ta nấu một bát canh nấm tre ngươi mang về cho thế tử.”
Nấm tre có thể bồi bổ thân thể? Thất Cửu nghe thế thì động lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn tiếc hận mà lắc đầu: “Hôm nay không được rồi.”
“Hôm nay ta tới hơi muộn, sắp tới giờ thế tử dùng cơm trưa rồi, ta phải về ngay bây giờ. Đa tạ ý tốt của bát công chúa.”
Không phải không thể ở lại mà là lát nữa Hoàng Thượng sẽ đến dùng cơm trưa với thế tử, cho nên hắn phải canh giữ ở bên cạnh.
Cũng may là cấm cung hẻo lánh, ngày thường chẳng ai qua lại nên hắn mới có thể lẻn vào đây mà không hề gây ra bất kỳ sự chú ý nào cả. Nhưng nếu để người ta phát hiện hắn không ở cạnh thế tử, thì chắc chắn sẽ điều tra ra mất.
Tiếc quá! Nấm tre kia trắng trắng mềm mềm, tươi rói, vừa nhìn là biết ăn đặc biệt thơm ngon, bổ dưỡng.
Đôi mắt Thất Cửu dán chặt lên mấy cây nấm, vẻ mặt đau khổ lại đầy lưu luyến, nếu thế tử cũng có thể ăn thì tốt quá.
Rất tiếc là không thể, cửu hoàng tử vấn đang chờ sau vách tường đó!
Nhưng ánh mắt khát khao của hắn quá rõ ràng, Diệp Dao không đành lòng mà gọi Thất Cửu lại: “Chờ đã, để ta lấy chút đồ cho ngươi mang về.”
Bước chân Diệp Dao ngắn ngủn, lạch bạch chạy vào phòng bếp. Chẳng bao lâu sau, cô bé đã lấy một cái chén không ra, bốc đầy nấm tre trên bàn và nấm mối trong chậu vào trong bát.
“Ngươi mang về đi, nấm này nấu canh ăn ngon lắm. Tuy không phải ta làm, nhưng có lẽ thế tử vẫn ăn được?”
Thất Cửu sửng sốt: “Đa tạ bát công chúa!”
Tuy rằng không phải canh bát công chúa làm, nhưng đồ do bát công chúa tự tay lấy, thế tử hẳn là cũng có thể…… Ăn được nhỉ?
Thất Cửu đi rồi, Diệp Dao chạy ra sau rừng trúc gọi Diệp Ninh vào, không biết vì sao trong lòng cô bé có chút chột dạ.
Diệp Dao không tiện nói ra thân phận của thể tử cho cậu bé, nàng cũng không thể nói chuyện của Diệp Ninh với Vân thế tử, nếu Diệp Ninh hỏi thì cô bé nên trả lời thế nào bây giờ?
Nhưng Diệp Ninh lại chẳng hỏi gì cả, cậu bé nhìn chằm chằm hộp đồ ăn, gào to: “Diệp Dao, trong này là cái gì thế? Ăn có ngon không? Ta mở ra nhé?”
Một loạt câu hỏi ập tới, nhưng đều không phải là cái mà Diệp Dao nghĩ tới, cô bé ngơ ngác gật gật đầu, Diệp Ninh thật sự không có gì muốn hỏi ư?
Diệp Ninh đích xác là không có ý định hỏi gì cả, toàn bộ lực chú ý của hắn đã bị hộp đồ ăn kia hấp dẫn rồi. Suy nghĩ của cậu bé vừa đơn giản lại kiên định, đồ ở chỗ Diệp Dao chắc chắn đều ăn rất ngon!
“Ngươi không hỏi ta người nọ là……”
“Là gà!”
Một tiếng thét kinh hãi đã cắt ngang lời Diệp Dao. Cô bé lặng lẽ nhìn hộp đồ ăn, sau khi nhìn rõ cũng thoáng kinh ngạc một chút.
Này thật đúng là…… Buồn ngủ lại gặp gà ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook