“ Đừng uống nữa, nhìn cậu không khác gì cái xác chết rồi đó! ”Lục hải liên tục can ngăn cậu nhóc ngưng uống nhưng cũng bất thành.

Kể từ ngày vụ việc Hạ Lâm bị sóng biển cuốn trôi đến mất dạng, Doãn Khiêm như người mất hồn suốt ngày chỉ cắm đầu vào công việc, đến tối thì lại bầu bạn với rượu cho quên đi sự đời.

“ Phải chi là xác chết thật thì may…”

Ai cũng khuyên cậu đừng buồn, nhưng chỉ mấy lời nói đó liệu có đủ để an ủi trái tim đã chết trong lòng cậu?

Người duy nhất mà cậu yêu, người mà cậu đã thề sẽ không bao giờ rời bỏ, thế mà giờ lại bỏ cậu đi sang thế giới bên kia trước rồi.

Cậu trách hắn rất nhiều, trách vì sao hắn không đem theo cậu đi cùng mà lại rời khỏi căn nhà một mình vào buổi chiều hôm đó, nhưng cậu trách hắn bao nhiêu thì cậu lại hận bản thân nhiều hơn thế, nếu mấy ngày đó cậu không kiếm chuyện với hắn, nếu cậu không hèn nhát mà giữ chặt hắn lại không cho hắn đi, thì liệu giờ, mọi chuyện có phải sẽ tốt hơn không?

Cái chết của Hạ Lâm quá đột ngột, đám tang cũng vì thế diễn ra nhanh chóng trong tiếng kèn trống và những tiếng khóc than của người thân quen khi phải chứng kiến di ảnh của hắn.

Nhưng ai nấy cũng đều biết rõ rằng, bên trong cái hòm gỗ đó… chỉ là rỗng.

Sóng đánh cuốn trôi xa, xa đến mức dù bên Nhất Dương hay Doãn Khiêm thuê biết bao nhiêu người lục tung cả vùng biển to lớn, cũng chẳng thể tìm thấy được, cứ như thể, thân sát của hắn sớm đã biến mất khỏi trái đất này.


" Ngày mai là giỗ 49 ngày, cậu còn thế này thì thằng Hạ Lâm sao có thể yên ổn mà siêu thoát đây? ”

“ Vậy thì đừng siêu thoát, anh ấy đã hứa sẽ ở bên tôi mãi mà…”

Đáng sợ nhất không phải là nhìn người mình yêu chết, mà là biết người đó chết nhưng lại không thể tìm được xác mà chấp niệm nghĩ rằng họ vẫn còn sống ở đâu đó trên cõi đời này.

Doãn Khiêm vẫn đinh ninh rằng hắn còn sống, liên tục thuê người mò tìm ở gần hết những cửa ngõ có liên quan đến bãi biển đó. Nhưng đại dương bao la vô tận, công sức của cậu thế này chả khác nào dã tràng se cát biển đông?

Sáng hôm sau, một nhóm người trong công ty của Hạ Lâm đều đồng loạt mặc đồ đen đến bên mộ hắn gửi lời.

Doãn Khiêm nhìn từng dòng người bước vào rồi lại đi ra, trong lòng vừa thấy nực cười vừa đau xót. Rõ chỉ là cái quan tài rỗng, sao họ lại làm trịnh trọng như thế hắn đang ở đó vậy chứ?

“ Mọi người về trước đi, tôi ở đây một chút ”

Doãn Khiêm quỳ trước bia mộ cả tiếng đồng hồ, mưa liên tục rơi lả chã nhưng cậu vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại mà ra về.

“ Anh à, em thua rồi, anh đừng chơi trốn tìm nữa, ra đây với em đi mà…”

Mưa liên tục rơi dấu đi những giọt nước mắt vương trên má cậu, Doãn Khiêm cứ thế khóc như một đứa trẻ dù biết hiện tại cậu đã chẳng còn ai ôm vào lòng mà vỗ về nữa rồi…

- ---------------

" Hạ Doãn, mau xuống đây ăn cơm này! ”

Hạ Doãn_ đứa con trai nuôi được gia đình ngư dân phát hiện trong chuyến đi đánh cá vừa rồi mang về mà chăm sóc.

“ Con tới ngay đây ”


Gia đình ngư dân này sinh sống bằng việc đánh cá, quanh năm lênh đênh trên biển mấy tháng trời rồi về lại hòn đảo nhỏ, nơi mà những người dân chèo, lái buôn sống ở đó lập thành một cái làng.

Rất ít ai biết về nơi này, thậm chí trên bản đồ địa lý thế giới cũng chỉ biết đây là hòn đảo không chủ, nhưng còn về cái làng này, thì chả được nhắc tới hay nói đúng hơn là đến mấy người soạn thảo về bản đồ có khi còn chả biết đến hơi hoang du hẻo lánh này.

Một nơi lạc hậu đến cả tivi tủ lạnh còn chả có, điện thoại hay phương tiện liên lạc dì đó hiển nhiên lại càng không. Cuộc sống của người dân ở nơi này chỉ biết về đánh cá, sinh tồn trước bọn hổ dữ và sống vui vẻ dưới mái nhà được làm từ lá cây thôi.

Gia đình ngư dân vừa nhận nuôi Hạ Doãn được coi là gia đình giàu nhất trong làng này bởi họ sở hữu chuyến thuyền bè đánh cá to nhất và cũng người coi là hộ gia đình thông thái nhất vì thường xuyên vào đất liền buôn bán giao tiếp với người ngoài.

Dẫu vậy, nhưng hai vợ chồng đó tuổi đã xế chiều, xui rủi thay lại hiếm muộn con cái nhưng may mắn sao trong lúc đánh cá lại vớt nhầm cái người đàn ông này.

“ Cũng may thằng này mạng lớn chứ không đã sớm bị sóng đánh bay mất hồn vía rồi ” Ông Tạ nói.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

Phải, người bình thường khó ai sống được, nhưng chả hiểu sao người này lại may mắn thoát chết, lại được cứu kịp thời nên giữ được tính mạng, có điều, lại bị mất trí nhớ tạm thời. Hỏi tên thì hắn chỉ ậm ự nhắc được chữ Hạ và chữ Doãn, thế là ông bà Tạ lấy đó làm tên mà gọi hắn đến giờ.

“ Anh Hạ Doãn, em đến chơi rồi đây ”

Cậu nhóc thua hắn bảy tuổi, là thanh niên trẻ nhất làng này mệnh danh là kình ngư có thể bơi không thua gì loài cá sống dưới nước.


" Nhược Vân, sao em tới sớm vậy? Vào đây ăn cơm cùng gia đình anh này ”

Kể từ khi hắn tỉnh lại, ngoại trừ cha mẹ nuôi ra thì tên nhóc này chính là người mà hắn gặp gỡ đầu tiên và là người bạn thân thiết với hắn nhất ở nơi này.

Ngoại hình cậu nhóc thoạt nhìn rất giống một người mà hắn quen biết, thân hình cao ráo, nước da bánh mật rắn chắc lại thêm ngũ quan hài hoà nhìn rất hút người. Vừa nhìn đã khiến hắn có cảm giác quen thuộc mà thiện cảm cũng vì thế tăng lên.

" Thằng nhóc này trai gái trong làng không mê, thế mà vừa gặp thằng nhóc nhà mình lại lẽo đẽo như cái đuôi, cũng thật khó hiểu nhỉ? ” Bà Tạ nhìn hai đứa nhóc trước mặt không khỏi phì cười.

“ Tại anh ấy đẹp trai ạ ”

“ Em còn đẹp hơn ấy chứ, nhìn em giống với… a…lại đau đầu người rồi ”

Hình ảnh cậu trai trẻ với dáng người cao ráo giống với Nhược Vân cứ liên tục hiện lên trong đầu hắn, nhưng gương mặt và cái tên hay bất cứ gì về người này thì hắn lại chẳng thể nhớ được.

Rốt cuộc thì người này có quan hệ gì với hắn trước khi bị mất trí nhớ, và vì sao người này cứ liên tục xuất hiện trong đầu hắn… Rốt cuộc, người này là ai?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương