Nhóc "Câm" Chọc Hồng Trần
-
Chương 1: Xuống địa ngục hoặc xuyên qua, ngươi chọn một
Trên đại điện Diêm Vương
Tiểu Diêm vương gia cúi đầu xuống bàn án tất nhiên có chút mệt mỏi, hắn nửa nheo mắt vừa liếc nhìn tiểu quỷ hồn “vừa mới ra lò”.
“Bản tôn cho ngươi một cơ hội xuyên qua. . . . . .” Tiểu Diêm Vương lười biếng giơ lên một ngón tay nhắc nhở: “Tốt nhất miễn bàn điều kiện.”
“. . . . . .” Thu Anh Đào một đôi “mắt hạnh” nhìn chằm chằm soái ca trước mắt, rất nhanh nắm tay kiên định trả lời: “Ta, không thích xuyên qua.”
Tiểu Diêm Vương ngẩn người: “Vì sao?”
Thu Anh Đào chà xát chà xát lòng bàn tay, cười híp mắt ngẩng đầu lên: “Nhân gian không có Diêm Vương suất yêu nghiệt như vậy. . . . . .”
“. . . . . .” Ngươi mới là yêu nghiệt. Tiểu Diêm Vương vội ho một tiếng ngồi dậy, mở ra “Sinh tiền hồ sơ” (hồ sơ lúc còn sống) của Thu Anh Đào tùy ý nhìn nhìn: “Ngươi lúc còn sống việc xấu loang lổ, nếu không muốn xuyên qua, tới Địa Ngục tầng một báo tên đi.”
Thu Anh Đào chớp chớp mắt to nhìn Diêm Vương “liếc mắt đưa tình”. . . . . .”Tầng thứ nhất làm cái gì?”
“Phàm lúc còn sống, châm ngòi ly gián, phỉ báng hại người, miệng lưỡi trơn tru, xảo ngôn nói bừa, nói dối gạt người. Sau khi bị đánh thì tới Địa ngục rút lưỡi, tiểu quỷ mở miệng người này ra, dùng kìm sắt kẹp lấy đầu lưỡi, dùng sức rút ra, không phải một lúc là nhổ xong, mà là kéo thật lâu, chậm kéo. . . . . . . Sau khi nhập Địa ngục tiễn đao (tên đao), thì tới Địa ngục thiết thụ (sắt nóng).” Tiểu Diêm Vương chậm rãi giải thích, không khỏi nhìn Thu Anh Đào vài lần: “Ngươi lại nói hai ba câu suýt nữa gây ra án mạng, lợi hại. . . . . .”
Thu Anh Đào che lưỡi nhảy lùi lại ba bước, nhất thời lắp bắp nói: “Hay là xuyên, xuyên qua đi ——”
Tiểu Diêm Vương có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của nàng: “Bảy trăm năm trước loạn thế, đạo tặc hoành hành, võ lâm rung chuyển, cẩn thận.”
Không đợi Thu Anh Đào nói thêm vấn đề gì nữa, đã “vù” một tiếng ——
※※ ※
Một luồng sáng xẹt qua, Thu Anh Đào đột nhiên mở mắt ra. . . . . . Những đồ dùng bằng gỗ tử đàn cổ xưa đập vào mắt, nàng cảm thấy một luồng khí nóng thổi bên má, còn mang theo sự ẩm ướt. . . . . . Thu Anh Đào từ ánh sáng nhìn thấy một bộ lông vàng óng đang đưa lưỡi ra . . . . . . Mẹ ơi! Là con hổ ——
Tại sao lại xuyên qua tới vườn bách thú thế này? Ô ô.
Nàng sợ tới mức hai chân đạp một cái. . . . . . Đơ người ngay tại chỗ.
Con hổ —— Đậu Hoa. Phát hiện nàng đã tỉnh, nó lắc lắc cái mông béo đi ra khỏi phòng, trong viện có tiếng va chạm liên tiếp của đao thương kiếm kích, Đậu Hoa mở cái “miệng to như chậu máu” cắn chuôi kiếm của một lão già tha về hướng phòng ——
Lão già bị dắt đi, lẩm bẩm: “Nữu Nữu tỉnh rồi?”
Đậu Hoa gầm nhẹ một tiếng ý bảo: chính thế.
Lão già hai mắt tỏa sáng, tràn đầy sinh lực chạy vào phòng, chỉ thấy khuê nữ tứ chi dán lên tường, cả người cứng ngắc.
“Ơ kìa, Nữu Nữu, Nữu Nữu, khuê nữ bảo bối . . . . . .” Lão già dùng hết sức bình sinh “gỡ” được khuê nữ từ trên tường xuống, để nàng nằm xuống hai tay vỗ mặt nàng. . . . . .”Lốp bốp!” . . . . . .”Cách cách!” . . . . . .”Khuê nữ tỉnh lại——”
“. . . . . .” Thu Anh Đào vẫn cảm thấy hơi thở của lão hổ bên cạnh, nhưng nàng đã bị lão già khọm khẹm này tát cho nổ đom đóm mắt, nàng không nhịn được nữa bật dậy, một tay cầm cổ áo lão đầu vung về phía cửa. . . . . . Chỉ thấy lão đầu “vèo” một tiếng phi luôn ra ngoài, sau đó là mấy tiếng kêu gào thảm thiết, thanh âm càng ngày càng xa. . . . . .
Lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến ồn ào huyên náo, hình như bầu không khí tràn ngập sự khủng hoảng “Nghe tin đã sợ mất mật”——
“Tổng tiêu đầu, tổng tiêu đầu! Người già rồi cố chịu đựng ——”
“Nhất định là Nữu Nữu tỉnh rồi, mọi người mau lui đi ——”
“. . . . . .” Thu Anh Đào nghiêng đầu nhìn thấy một con hổ lớn, cũng chẳng đợi nàng lớn tiếng kêu cứu, con hổ đã xẹt một phát nhảy ra khỏi phòng
Thu Anh Đào theo bản năng sờ sờ khuôn mặt, lại mở hai bàn tay ra xem xét. . . . . . Trước mắt đôi tay này vừa nhỏ vừa mịn, sao lại ném được một người to lớn trên dưới trăm cân bay ra khỏi phòng được? . . . . . . Uh! Nhất định là mình bị chọc cho tức giận quá mức, cho nên mới bộc phát thôi!
Nếu đã xuyên qua, đương nhiên quan tâm nhất chính là khuôn mặt, nàng nhảy xuống giường đi đến trước gương đồng, tới khi nàng nhìn mình trong gương. . . . . . Khuôn mặt vốn không có biểu tình gì lập tức biến thành co rúm giật giật, Thu Anh Đào ném gương đồng, kinh hoàng, hô to: “. . . . . .”
Không có âm thanh.
Nàng chuyển động quai hàm, lại hô!
“. . . . . .” . . . . . . Sao lại sao lại. . . . . . không có âm thanh.
Thu Anh Đào thở hổn hển một chưởng đập lên mặt bàn, chỉ nghe mặt bàn phát ra âm thanh “răng rắc”, nàng lui về phía sau vài bước, cái bàn từ chính giữa vỡ thành hai nửa, kiên trì được một lúc, rồi đổ lệch về hai bên. . . . . .
Thu Anh Đào há mồm thở không ra hơi, nhẹ nhàng giơ hai tay lên. . . . . . Thân thể này không phải là, biết Thiết Sa Chưởng? Thật tuyệt nha. . . . . .
Nàng lau nước mắt ngồi lại trên giường, run run sờ sờ vết sẹo mặt trên má. Vết sẹo này thật quá là dữ tợn rồi, từ mắt trái kéo dài đến tận khoé miệng, đem khuôn mặt hoàn hảo chi làm hai nửa đáng sợ.
Thu Anh Đào nản lòng thoái chí tựa vào giường càng nghĩ càng thương tâm. . . . . . Xuyên qua thành bộ dạng như vậy làm sao đi tìm soái ca đây, sức lực còn khoẻ hơn trâu, không nhẽ là quái thai sao? Ô ô, còn không bằng ở lại Địa ngục. . . . . . Nước mắt xoạch xoạch chảy như mưa.
Chỉ chốc lát sau
Có lẽ là nước mắt làm ướt khuôn mặt, nàng hình như cảm thấy vết sẹo có chút. . . . . . mềm nhũn?
Thu Anh Đào ôm hy vọng nhặt gương đồng lên, phát hiện một góc vết sẹo “bong ra”. Nàng giơ hai ngón tay cẩn thận từng li từng tí chạm nhẹ, khuôn mặt có chút tê đau, nhưng mà nhe răng nhếch miệng cũng kêu không ra tiếng, nàng lúc này chỉ yên lặng cầu nguyện, đừng có bong ra cả khuôn mặt, sau đó phát hiện mình là một nam nhân, nàng đúng là phải đập đầu chết thôi.
. . . . . . Đợi “vết sẹo giả” buồn nôn trên mặt từng chút từng chút một gỡ xuống, nàng thấp thỏm giơ gương đồng lên xem xét. . . . . . Mừng quá, sặc! Chủ nhân thân thể này bị bệnh chắc? Kỳ thật bộ dạng cũng không tệ lắm, làm gì mà chà đạp khuôn mặt mình thế chứ.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân “tập tễnh” của lão đầu vừa nãy ——
“Nữu Nữu, cha đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi rèn luyện thân thể như vậy đâu, làm lão già khọm ta mệt rã rời rồi, ai a a. . . . . .”
Thu Anh Đào vội vàng đem “vết sẹo” dán lại chỗ cũ, lấy từ trên bàn một tờ giấy, cầm bút lông viết lên giấy vài chữ khó coi: xin người kể lại thật rõ ràng những chuyện trước khi ta tỉnh lại.
Lão đầu râu bạc nghiêng đầu: “Khuê nữ, đầu con bị đập hỏng luôn rồi à?” Lão đầu nước mắt tuôn rơi vỗ đùi: “Ta đã nói đừng để đầu quả dưa đập lung tung, đừng để bị thương, đừng để bị va chạm, giờ thì hay rồi đập một cái biến thành ngốc luôn, ai ai. . . . . .”
“. . . . . .” Thu Anh Đào xấu hổ há hốc mồm, xem ra thân thể này đã thí nghiệm thành công phương pháp “đập đầu chết luôn” rồi.
Lão đầu vừa mới lau nước mắt chuẩn bị nói, thì từ ngoài cửa vọt vào một thân ảnh trẻ trung anh tuấn. Lão đầu thấy hắn muốn tiến lại gần, nhấc gậy ngăn trước người nam nhân đó, tinh thần vô cùng phấn chấn bĩu môi: “Phản rồi Mộ Giai Kỳ ngươi, lại dám xuống núi? ! Thối thổ phỉ nhà ngươi cách xa xa khuê nữ nhà ta một chút, thích đùa giỡn khuê nữ nhà ai thì đùa giỡn đi, cút ngay lập tức ——” lời còn chưa dứt, lão đầu đã giơ gậy lên nện vào đầu nam nhân đánh lia lịa ——
Mộ Giai Kỳ là tên của nam nhân này, hắn luồn lên nhảy xuống tránh gậy, mặt mũi xán lạn cười: “Nữu Nữu ta tới thăm nàng.”
“. . . . . .” Thu Anh Đào nhất thời bị nụ cười của Mộ Giai Kỳ làm chói mắt, tay phải vịn vào tường. . . . . . Xuyên qua gặp soái ca!
Thu Anh Đào cầm lấy cổ áo lão đầu, hai chân lão đầu lập tức khua khua trong không khí, lão hai chân đạp đạp khuyên bảo: “Khuê nữ à, con ngàn vạn lần đừng bị mắc lừa, tiểu tử này chính là một đại củ cải hoa tâm (đa tình), con đã vì hắn suýt chết một lần rồi, Nữu Nữu. . . . . .” Lời nói còn chưa dứt, lão đầu đã bị nàng vứt ra khỏi cửa, vô tình đem “cha ruột” nhốt luôn ngoài cửa.
Thu Anh Đào sửa sang lại quần áo, túm túm bím tóc, chắp tay trước ngực dịu dịu dàng dàng nhìn soái ca mắt chớp chớp. . . . . . Mau tới đùa giỡn ta đi ——
Tiểu Diêm vương gia cúi đầu xuống bàn án tất nhiên có chút mệt mỏi, hắn nửa nheo mắt vừa liếc nhìn tiểu quỷ hồn “vừa mới ra lò”.
“Bản tôn cho ngươi một cơ hội xuyên qua. . . . . .” Tiểu Diêm Vương lười biếng giơ lên một ngón tay nhắc nhở: “Tốt nhất miễn bàn điều kiện.”
“. . . . . .” Thu Anh Đào một đôi “mắt hạnh” nhìn chằm chằm soái ca trước mắt, rất nhanh nắm tay kiên định trả lời: “Ta, không thích xuyên qua.”
Tiểu Diêm Vương ngẩn người: “Vì sao?”
Thu Anh Đào chà xát chà xát lòng bàn tay, cười híp mắt ngẩng đầu lên: “Nhân gian không có Diêm Vương suất yêu nghiệt như vậy. . . . . .”
“. . . . . .” Ngươi mới là yêu nghiệt. Tiểu Diêm Vương vội ho một tiếng ngồi dậy, mở ra “Sinh tiền hồ sơ” (hồ sơ lúc còn sống) của Thu Anh Đào tùy ý nhìn nhìn: “Ngươi lúc còn sống việc xấu loang lổ, nếu không muốn xuyên qua, tới Địa Ngục tầng một báo tên đi.”
Thu Anh Đào chớp chớp mắt to nhìn Diêm Vương “liếc mắt đưa tình”. . . . . .”Tầng thứ nhất làm cái gì?”
“Phàm lúc còn sống, châm ngòi ly gián, phỉ báng hại người, miệng lưỡi trơn tru, xảo ngôn nói bừa, nói dối gạt người. Sau khi bị đánh thì tới Địa ngục rút lưỡi, tiểu quỷ mở miệng người này ra, dùng kìm sắt kẹp lấy đầu lưỡi, dùng sức rút ra, không phải một lúc là nhổ xong, mà là kéo thật lâu, chậm kéo. . . . . . . Sau khi nhập Địa ngục tiễn đao (tên đao), thì tới Địa ngục thiết thụ (sắt nóng).” Tiểu Diêm Vương chậm rãi giải thích, không khỏi nhìn Thu Anh Đào vài lần: “Ngươi lại nói hai ba câu suýt nữa gây ra án mạng, lợi hại. . . . . .”
Thu Anh Đào che lưỡi nhảy lùi lại ba bước, nhất thời lắp bắp nói: “Hay là xuyên, xuyên qua đi ——”
Tiểu Diêm Vương có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của nàng: “Bảy trăm năm trước loạn thế, đạo tặc hoành hành, võ lâm rung chuyển, cẩn thận.”
Không đợi Thu Anh Đào nói thêm vấn đề gì nữa, đã “vù” một tiếng ——
※※ ※
Một luồng sáng xẹt qua, Thu Anh Đào đột nhiên mở mắt ra. . . . . . Những đồ dùng bằng gỗ tử đàn cổ xưa đập vào mắt, nàng cảm thấy một luồng khí nóng thổi bên má, còn mang theo sự ẩm ướt. . . . . . Thu Anh Đào từ ánh sáng nhìn thấy một bộ lông vàng óng đang đưa lưỡi ra . . . . . . Mẹ ơi! Là con hổ ——
Tại sao lại xuyên qua tới vườn bách thú thế này? Ô ô.
Nàng sợ tới mức hai chân đạp một cái. . . . . . Đơ người ngay tại chỗ.
Con hổ —— Đậu Hoa. Phát hiện nàng đã tỉnh, nó lắc lắc cái mông béo đi ra khỏi phòng, trong viện có tiếng va chạm liên tiếp của đao thương kiếm kích, Đậu Hoa mở cái “miệng to như chậu máu” cắn chuôi kiếm của một lão già tha về hướng phòng ——
Lão già bị dắt đi, lẩm bẩm: “Nữu Nữu tỉnh rồi?”
Đậu Hoa gầm nhẹ một tiếng ý bảo: chính thế.
Lão già hai mắt tỏa sáng, tràn đầy sinh lực chạy vào phòng, chỉ thấy khuê nữ tứ chi dán lên tường, cả người cứng ngắc.
“Ơ kìa, Nữu Nữu, Nữu Nữu, khuê nữ bảo bối . . . . . .” Lão già dùng hết sức bình sinh “gỡ” được khuê nữ từ trên tường xuống, để nàng nằm xuống hai tay vỗ mặt nàng. . . . . .”Lốp bốp!” . . . . . .”Cách cách!” . . . . . .”Khuê nữ tỉnh lại——”
“. . . . . .” Thu Anh Đào vẫn cảm thấy hơi thở của lão hổ bên cạnh, nhưng nàng đã bị lão già khọm khẹm này tát cho nổ đom đóm mắt, nàng không nhịn được nữa bật dậy, một tay cầm cổ áo lão đầu vung về phía cửa. . . . . . Chỉ thấy lão đầu “vèo” một tiếng phi luôn ra ngoài, sau đó là mấy tiếng kêu gào thảm thiết, thanh âm càng ngày càng xa. . . . . .
Lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến ồn ào huyên náo, hình như bầu không khí tràn ngập sự khủng hoảng “Nghe tin đã sợ mất mật”——
“Tổng tiêu đầu, tổng tiêu đầu! Người già rồi cố chịu đựng ——”
“Nhất định là Nữu Nữu tỉnh rồi, mọi người mau lui đi ——”
“. . . . . .” Thu Anh Đào nghiêng đầu nhìn thấy một con hổ lớn, cũng chẳng đợi nàng lớn tiếng kêu cứu, con hổ đã xẹt một phát nhảy ra khỏi phòng
Thu Anh Đào theo bản năng sờ sờ khuôn mặt, lại mở hai bàn tay ra xem xét. . . . . . Trước mắt đôi tay này vừa nhỏ vừa mịn, sao lại ném được một người to lớn trên dưới trăm cân bay ra khỏi phòng được? . . . . . . Uh! Nhất định là mình bị chọc cho tức giận quá mức, cho nên mới bộc phát thôi!
Nếu đã xuyên qua, đương nhiên quan tâm nhất chính là khuôn mặt, nàng nhảy xuống giường đi đến trước gương đồng, tới khi nàng nhìn mình trong gương. . . . . . Khuôn mặt vốn không có biểu tình gì lập tức biến thành co rúm giật giật, Thu Anh Đào ném gương đồng, kinh hoàng, hô to: “. . . . . .”
Không có âm thanh.
Nàng chuyển động quai hàm, lại hô!
“. . . . . .” . . . . . . Sao lại sao lại. . . . . . không có âm thanh.
Thu Anh Đào thở hổn hển một chưởng đập lên mặt bàn, chỉ nghe mặt bàn phát ra âm thanh “răng rắc”, nàng lui về phía sau vài bước, cái bàn từ chính giữa vỡ thành hai nửa, kiên trì được một lúc, rồi đổ lệch về hai bên. . . . . .
Thu Anh Đào há mồm thở không ra hơi, nhẹ nhàng giơ hai tay lên. . . . . . Thân thể này không phải là, biết Thiết Sa Chưởng? Thật tuyệt nha. . . . . .
Nàng lau nước mắt ngồi lại trên giường, run run sờ sờ vết sẹo mặt trên má. Vết sẹo này thật quá là dữ tợn rồi, từ mắt trái kéo dài đến tận khoé miệng, đem khuôn mặt hoàn hảo chi làm hai nửa đáng sợ.
Thu Anh Đào nản lòng thoái chí tựa vào giường càng nghĩ càng thương tâm. . . . . . Xuyên qua thành bộ dạng như vậy làm sao đi tìm soái ca đây, sức lực còn khoẻ hơn trâu, không nhẽ là quái thai sao? Ô ô, còn không bằng ở lại Địa ngục. . . . . . Nước mắt xoạch xoạch chảy như mưa.
Chỉ chốc lát sau
Có lẽ là nước mắt làm ướt khuôn mặt, nàng hình như cảm thấy vết sẹo có chút. . . . . . mềm nhũn?
Thu Anh Đào ôm hy vọng nhặt gương đồng lên, phát hiện một góc vết sẹo “bong ra”. Nàng giơ hai ngón tay cẩn thận từng li từng tí chạm nhẹ, khuôn mặt có chút tê đau, nhưng mà nhe răng nhếch miệng cũng kêu không ra tiếng, nàng lúc này chỉ yên lặng cầu nguyện, đừng có bong ra cả khuôn mặt, sau đó phát hiện mình là một nam nhân, nàng đúng là phải đập đầu chết thôi.
. . . . . . Đợi “vết sẹo giả” buồn nôn trên mặt từng chút từng chút một gỡ xuống, nàng thấp thỏm giơ gương đồng lên xem xét. . . . . . Mừng quá, sặc! Chủ nhân thân thể này bị bệnh chắc? Kỳ thật bộ dạng cũng không tệ lắm, làm gì mà chà đạp khuôn mặt mình thế chứ.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân “tập tễnh” của lão đầu vừa nãy ——
“Nữu Nữu, cha đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi rèn luyện thân thể như vậy đâu, làm lão già khọm ta mệt rã rời rồi, ai a a. . . . . .”
Thu Anh Đào vội vàng đem “vết sẹo” dán lại chỗ cũ, lấy từ trên bàn một tờ giấy, cầm bút lông viết lên giấy vài chữ khó coi: xin người kể lại thật rõ ràng những chuyện trước khi ta tỉnh lại.
Lão đầu râu bạc nghiêng đầu: “Khuê nữ, đầu con bị đập hỏng luôn rồi à?” Lão đầu nước mắt tuôn rơi vỗ đùi: “Ta đã nói đừng để đầu quả dưa đập lung tung, đừng để bị thương, đừng để bị va chạm, giờ thì hay rồi đập một cái biến thành ngốc luôn, ai ai. . . . . .”
“. . . . . .” Thu Anh Đào xấu hổ há hốc mồm, xem ra thân thể này đã thí nghiệm thành công phương pháp “đập đầu chết luôn” rồi.
Lão đầu vừa mới lau nước mắt chuẩn bị nói, thì từ ngoài cửa vọt vào một thân ảnh trẻ trung anh tuấn. Lão đầu thấy hắn muốn tiến lại gần, nhấc gậy ngăn trước người nam nhân đó, tinh thần vô cùng phấn chấn bĩu môi: “Phản rồi Mộ Giai Kỳ ngươi, lại dám xuống núi? ! Thối thổ phỉ nhà ngươi cách xa xa khuê nữ nhà ta một chút, thích đùa giỡn khuê nữ nhà ai thì đùa giỡn đi, cút ngay lập tức ——” lời còn chưa dứt, lão đầu đã giơ gậy lên nện vào đầu nam nhân đánh lia lịa ——
Mộ Giai Kỳ là tên của nam nhân này, hắn luồn lên nhảy xuống tránh gậy, mặt mũi xán lạn cười: “Nữu Nữu ta tới thăm nàng.”
“. . . . . .” Thu Anh Đào nhất thời bị nụ cười của Mộ Giai Kỳ làm chói mắt, tay phải vịn vào tường. . . . . . Xuyên qua gặp soái ca!
Thu Anh Đào cầm lấy cổ áo lão đầu, hai chân lão đầu lập tức khua khua trong không khí, lão hai chân đạp đạp khuyên bảo: “Khuê nữ à, con ngàn vạn lần đừng bị mắc lừa, tiểu tử này chính là một đại củ cải hoa tâm (đa tình), con đã vì hắn suýt chết một lần rồi, Nữu Nữu. . . . . .” Lời nói còn chưa dứt, lão đầu đã bị nàng vứt ra khỏi cửa, vô tình đem “cha ruột” nhốt luôn ngoài cửa.
Thu Anh Đào sửa sang lại quần áo, túm túm bím tóc, chắp tay trước ngực dịu dịu dàng dàng nhìn soái ca mắt chớp chớp. . . . . . Mau tới đùa giỡn ta đi ——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook