Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
-
Chương 64
Trên lầu 4, Hải Tú đờ đẫn ôm một chồng bài thi: “Quý Nhã Kỳ… là ai?”
Nghê Mai Lâm vô cùng nhức đầu, lại không thể không giải quyết cái tình huống rắc rối do chính mình nói dối mà thành ra được, đành giải thích: “Một học sinh nữ bên khoa xã hội, em không biết bạn ấy à? Vậy mà cô bé kia biết em rất rõ đấy.”
Hải Tú cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
“Phong Phi nói cô bạn này từng nhờ em đưa giùm một lá thư, nhưng em lại từ chối.” Nghê Mai Lâm nói xong thì cảm thấy có chút không biết nói gì – cũng vì cái vấn đề từ chối này mà mọi chuyện mới thành ra thế này đây, tuổi trẻ đúng là cái tuổi bồng bột mà.
Hải Tú bừng tỉnh: “Là bạn ấy! Em nhớ rồi.”
“Ừ, là cô bé đó.” Dựa theo gợi ý của Phong Phi, Nghê Mai Lâm đón đầu trước: “Lúc đó chắc em đã làm bạn ấy phật lòng rồi. Chắc là… do thành tích của em ngày càng cao? Với cả em lúc nào cũng thân thiết với Phong Phi nên em ấy ghen tị, liền mù quáng nghĩ là em với Phong Phi có một ít quan hệ vượt trên cả bạn bè, liền đi tố cáo với cô về hai đứa.”
Hải Tú chột dạ rũ mắt xuống, không dám nhìn Nghê Mai Lâm. Cậu và Phong Phi… đúng thật là loại quan hệ đó.
Sau khi suy tính, Nghê Mai Lâm lại nói tiếp: “Đừng để ý chuyện này. Cô không biết quan hệ của hai đứa như thế nào, mà cứ coi như em ấy nói đúng đi, thì hai đứa vượt qua quan hệ bạn bè cũng không ảnh hưởng gì đến việc em có đủ tiêu chuẩn hay không cả.”
Hải Tú chợt ngẩng đầu, Nghê Mai Lâm cười với cậu, nói: “Cô đã từng này tuổi rồi, trải nghiệm nhiều thì cũng tiếp nhận dễ dàng hơn. Theo cô thấy thì chuyện này chẳng ảnh hưởng đến ai, nên không việc gì em phải chịu chỉ trích cả.”
Hải Tú cảm kích nhìn cô, do dự nói: “Em và Phong Phi, đúng là…”
“Chuyện này khoan hãy nói.” Hiện tại Nghê Mai Lâm chẳng có tâm trạng mà nghe Hải Tú thú nhận, nói tiếp đề tài lúc nãy: “Dù em ấy không nói rõ ràng nhưng lúc nói chuyện với cô thì ẩn ý rất nhiều. Cô muốn dàn xếp ổn thỏa, lại không muốn ảnh hưởng đến em nên đã nói dối với em về chuyện hồ sơ hồi cấp 2, là sai sót của cô.”
Phong Phi đã nhắc Nghê Mai Lâm là Hải Tú bây giờ rất rối trí, phải nhẹ nhàng thật nhẹ nhàng. Cô tính toán xong thì nói: “Nhưng cô biết, so với em thì tâm lý Phong Phi vững vàng hơn nhiều, với Phong Phi cũng xem như có dính dáng nên cô đã nói thật với em ấy. Cô không nói chuyện trước kia của em, chỉ nói là dùng lý do khác trấn an em thôi. Nhưng Phong Phi lại bảo… cô nên nói thật với em, em ấy nghĩ em có đầy đủ bản lĩnh để chấp nhận.”
Hải Tú nghe xong, biết đây là ý của Phong Phi thì đã bình tĩnh hơn phân nửa. Cậu nhanh chóng thả lỏng rồi bỏ chồng đề thi trong ngực xuống, một lúc sau thì nói: “Thì ra là như vậy…”
Nghê Mai Lâm bấc đắc dĩ nói: “Lúc trước cô không suy nghĩ kĩ.”
“Không đâu không đâu.” Hải Tú vội vàng lắc đầu, “Cô chỉ muốn em chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, em biết mà.”
Nghê Mai Lâm thầm kinh ngạc – cô cứ nghĩ là Hải Tú sẽ lo lắng lắm về chuyện công khai quan hệ của hai đứa.
Miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ, Quý Nhã Kỳ chẳng qua là tạm thời đồng ý không nói ra thôi, ai biết sau này có nói không. Ở trong tình huống đó thì phải nơm nớp lo sợ đề phòng mới đúng chứ?
Nghê Mai Lâm không biết – hai đứa cũng vừa bị Phong Hiên phát hiện, và thuận buồm xuôi gió thuyết phục được anh. Nếu là trước kia thì khỏi phải nói Hải Tú sẽ kinh hoàng thế nào, nhưng qua một lần rồi nên cũng có chút tự tin hơn.
Cô an ủi Hải Tú: “Em đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta đang xử lý rồi, sẽ sắp xếp người nói chuyện với Quý Nhã Kỳ, không để chuyện lớn lên đâu.”
Hải Tú gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, nghi hoặc nói: “Phong Phi sao rồi?”
“Nó vừa bảo về lớp đọc sách tiếp…”
Không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi bất an, nhíu mày nói: “Cô về lớp xem thử, mắc công nó lại lên cơn thì phiền phức lắm…” Gì chứ theo hiểu biết của cô về hắn thì chuyện xách ghế đi tìm thầy chủ nhiệm yêu cầu để Hải Tú được xét duyệt hoàn toàn có thể xảy ra.
Càng nghĩ, cô lại càng không yên tâm. Không đợi cô chạy xuống, thầy chủ nhiệm của Quý Nhã Kỳ đã nóng nảy chạy lên, tức giận đến nói năng lung tung: “Phong Phi lớp cô đó! Đang giờ học của lớp tôi nhé! Nó nó nó cứ thế xông thẳng vào! Hết đánh người tới hù dọa, các người…”
Đầu Nghê Mai Lâm đau muốn nổ tung – cô hối hận tại sao mình lại tin Phong Phi, để hắn đi như vậy!!
Thầy chủ nhiệm của Quý Nhã Kỳ chỉ nhìn thấy mặt ngoài vấn đề, đang đứng đợi một lời giải thích từ Nghê Mai Lâm, nhưng cô chẳng quan tâm đến chuyện này, vội vàng la lên: “Phong Phi đâu rồi?”
Thầy giáo kia bị hỏi thì ngạc nhiên nói: “Cậu ta phá banh chành rồi bỏ đi, ai biết đi đâu?”
“Sao thầy không giữ em ấy?!” Nghê Mai Lâm hoàn toàn mất bình tĩnh, thét to: “Sao thầy không ngăn nó lại?! Chạy tới lớp thầy đánh người đập đồ vậy mà vẫn để cho nó đi?! Thầy rộng lượng quá? Lỡ đâu nó lại đi chỗ khác gây sự nữa thì sao?! Ai biết nó có chạy tới phòng hiệu trưởng không đây?!”
Thầy giáo kia bị Nghê Mai Lâm dọa sợ gần chết, vừa sốt ruột vừa tức giận, lắp bắp nói: “Cô, cô đừng ỷ thế hiếp người quá đáng… Học sinh lớp cô quậy phá lớp tôi, tôi còn phải trông chừng cho cô à? Cô, các người…”
Nghê Mai Lâm không rảnh dông dài với thầy giáo kia nữa, “Thầy đi tìm thầy chủ nhiệm đi, học sinh lớp thầy đã làm gì tự trong lòng em ấy biết, thầy chủ nhiệm cũng biết. Nói thật nhé Tiểu Tống, tôi dạy đã nhiều năm rồi, chứng kiến không biết bao nhiêu lứa tốt nghiệp ra trường, nhưng xảo quyệt như học sinh lớp thầy thì lần đầu tiên tôi thấy đấy. Thầy đi tìm chủ nhiệm khoa đi, thầy ấy có chuyện muốn nói với thầy đó, thầy còn phải đi nói chuyện với cái em Quý Nhã Kỳ ban nghệ thuật lớp thầy nữa. Thế thôi, thầy còn nhiều việc lắm, mau đi đi.”
Thầy chủ nhiệm của Quý Nhã Kỳ không thể tin nổi: “Học sinh nữ lớp tôi bị Phong Phi lớp cô dọa gần chết… mà tôi phải tìm em ấy nói chuyện sao?”
“Tôi không giải thích cho thầy được!” Bây giờ Nghê Mai Lâm chỉ lo không biết Phong Phi đã đập đến chỗ nào rồi, qua loa nói: “Thầy đi tìm chủ nhiệm khoa đi, ông ấy giải thích cho.”
Cô dẫn Hải Tú đi, bỏ lại thầy giáo kia tức đến vịn tường thở không nổi.
Thế nhưng, không như Nghê Mai Lâm nghĩ, sau khi quậy phá tưng bừng thì Phong Phi lại không vác ghế đi tìm thầy chủ nhiệm, cũng không chạy đến phòng hiệu trưởng, mà là gọi điện nhờ vả họ hàng làm cao nhà mình xử lý hồ sơ của Hải Tú.
Mặc dù chuyện lần này không phải vì cái hồ sơ kia, nhưng để đó cũng là mối họa ngầm, dứt khoát xử lý luôn cho rồi, ngừa hậu họa sau này.
Xử lý xong xuôi, hắn lại gọi điện cho Phong Hiên.
Phong Hiên đang cùng vợ bầu đi xem triển lãm nghệ thuật thì nhận được điện thoại, “Chuyện gì?”
Phong Phi đang đứng cạnh một luống hoa, miệng thì ngậm cỏ, sốt ruột nói: “Mới vừa nãy…không bình tĩnh được, đánh nhau…” Hắn thử cử động cánh tay phải vẫn còn đau đau, nói tiếp: “Chắc là bị kỉ luật rồi, lát nữa bọn họ gọi điện cho anh đó, nói trước thôi, không thì anh gọi điện chào hỏi chủ nhiệm khoa trước đi.”
Gần đây Phong Hiên chỉ lo chăm sóc vợ, không đi triển lãm nghệ thuật cũng đi nghe nhạc thính phòng. Ở mãi những nơi yên tĩnh, tính tình anh cũng ôn hòa hơn nhiều, không nhanh không chậm nói: “Lý do gì? Có đứa nào cướp sân của bay nữa hả, hay sao… À, mà đánh đứa nào?”
“Không phải, anh nói không phải hết.” Miệng Phong Phi vẫn ngậm cỏ, còn nhai nhai, “Em… có làm hư cái bàn học của lớp bên cạnh.”
Phong Hiên: “…”
Bên đầu kia điện thoại, Phong Hiên im lặng mấy giây.
Phong Phi nhổ đống cỏ trong miệng ra, buồn bực nói: “Anh không nghe hả?”
“Nghe.” Mặt anh không cảm xúc, giọng cũng không gợn sóng nói: “Giờ làm hỏng có vài đồ dùng công cộng mà trường cũng mời người nhà hả?”
“Chắc mời đó…” Hắn nghĩ đến chuyện bị phạt đứng là lại mệt mỏi, bèn ngồi xuống thương lượng, “Làm sao giờ?”
Lấy hiểu biết của anh về em ruột mình, Phong Hiên không cần xài não cũng biết mọi chuyện không đơn giản vậy. Nhưng Phong Phi nói chỉ phá hư một cái bàn thôi chứ không đánh ai cả. Anh biết hắn không bao giờ nói dối loại chuyện này, nên cũng không quá lo lắng, chỉ nói: “Làm sao cái gì? Một cái bàn thôi đúng không? Mình đền.”
Phong Phi bật cười, kể hết lại mọi chuyện cho Phong Hiên nghe.
Chuyện này để Phong Hiên xử lý dĩ nhiên sẽ trơn tru hơn Phong Phi nhiều, anh nói: “Anh gọi cho lãnh đạo trường học để bọn họ đi nói chuyện với cô nàng kia, gán cho tội danh là không có bằng chứng mà vu oan bạn bè, uy hiếp giáo viên, ảnh hưởng đến danh dự của nhà trường, để xem còn lý luận được nữa không?”
Dù rất muốn nhưng Phong Phi vẫn còn e ngại, “Vừa nãy mới hù cô ta rồi, em không định làm lớn chuyện đâu, mắc công cô ta điên lên lại làm hại đến Hải Tú.”
“Đương nhiên anh sẽ không làm quá, một con nhóc thôi mà.” Phong Hiên nói: “Thầy cô em cứ nghĩ dàn xếp xong mọi chuyện là ổn, nhưng quá nhân nhượng với loại người này thì sau này sẽ gặp họa đấy. Lỡ hai đứa tốt nghiệp rồi, cô ta vẫn đi tìm giáo sư đại học của Hải Tú thì sao? Hải Tú đi làm rồi cô ta lại đến công ty em ấy loan tin thì thế nào?”
Phong Phi chửi một câu – cóc ghẻ vẫn không xấu xa bằng ông, m* nó ông lo xa quá rồi.
“Vậy thì dọa cô ta một chút cũng được.” Phong Phi nhíu mày nói: “Anh coi coi có giúp Hải Tú vào danh sách xét duyệt lần nữa được không, làm cho tốt, ui da…”
Phong Hiên đáp: “Được rồi để anh hỏi thử, giờ anh phải suy nghĩ coi làm cách nào để cô nhóc kia phải khóa miệng lại đã.”
Phong Phi cúp điện thoại.
Nghê Mai Lâm chạy vào lớp, quả nhiên không thấy Phong Phi.
Cô chạy đến phòng thầy chủ nhiệm giả bộ mượn đồ, cũng không thấy hắn. Không còn cách nào khác đành phải quay về phòng làm việc, đang định nhờ Hải Tú gọi cho Phong Phi xem thế nào thì Phong Phi lại tìm tới.
Nghê Mai Lâm giận dữ nói: “Nghĩ cái gì vậy hả?! Còn sợ chưa đủ lớn chuyện sao?”
Phong Phi bật cười: “Lỗi của em, không kiềm được, nhưng… Em mà không trút giận lên cô ta thì cô ta không biết sợ mà lui đâu.”
Nghê Mai Lâm hung hăng trừng hắn, thầm mừng vì hắn quả thật trưởng thành hơn nhiều, không chạy đến phòng hiệu trưởng thật.
Phong Phi kể lại đại khái tình huống cho cô nghe, Nghê Mai Lâm gật đầu: “Vậy cũng tốt, không làm vậy thì không chu toàn được… Xem ý của lãnh đạo trường lúc này thì rất muốn biến lớn thành nhỏ nên không làm lớn chuyện đâu, cũng không công khai kỷ luật. Cô chỉ lo… chuyện xét duyệt của Hải Tú, sẽ không dễ dàng.”
“Chuyện mà nhà trường không muốn nhất là danh dự bị ảnh hưởng, nếu duyệt cho Hải Tú, bọn họ cũng lo sau này có người lôi ra làm khó. Đương nhiên là trường cũng rất coi trọng điểm số của Hải Tú… Thật khó xử.” Nghê Mai Lâm nhớ đến là lại tức giận, “Chắc vì thấy Hải Tú nắm chắc danh hiệu thủ khoa năm nay nên cô bé kia mới cố tình đến gây khó dễ….”
“Cô Nghê ơi… em không muốn phiền mọi người nữa.” Hải Tú im lặng nãy giờ lên tiếng, “Em biết trường mình khó xử, em không cần.”
Phong Phi nhíu mày, Nghê Mai Lâm vội nói lớn: “Đừng bi quan như vậy…”
“Em đang nghiêm túc đó.” Hải Tú bình tĩnh nhìn Phong Phi, “Chắc bạn ấy nghĩ là em không được cộng điểm thì không thể đứng nhất nhỉ?”
Hải Tú đã quen an phận, không tranh đoạt với người khác nên cũng không cố chấp với chuyện này như mọi người. Cậu rất là nghiêm túc, nói rõ từng chữ một: “Vài điểm cộng này, bạn ấy có thể thấy quan trọng chứ em thì có cũng được mà không cũng không sao.”
“Em không cần nhà trường đặc biệt quan tâm, không cần điểm cộng luôn, em sẽ đỗ thủ khoa cho mọi người xem.”
“Mấy cái điểm cộng nhỏ nhoi này mà đòi ảnh hưởng đến học sinh giỏi toàn diện như em hả?”
Nghê Mai Lâm vô cùng nhức đầu, lại không thể không giải quyết cái tình huống rắc rối do chính mình nói dối mà thành ra được, đành giải thích: “Một học sinh nữ bên khoa xã hội, em không biết bạn ấy à? Vậy mà cô bé kia biết em rất rõ đấy.”
Hải Tú cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
“Phong Phi nói cô bạn này từng nhờ em đưa giùm một lá thư, nhưng em lại từ chối.” Nghê Mai Lâm nói xong thì cảm thấy có chút không biết nói gì – cũng vì cái vấn đề từ chối này mà mọi chuyện mới thành ra thế này đây, tuổi trẻ đúng là cái tuổi bồng bột mà.
Hải Tú bừng tỉnh: “Là bạn ấy! Em nhớ rồi.”
“Ừ, là cô bé đó.” Dựa theo gợi ý của Phong Phi, Nghê Mai Lâm đón đầu trước: “Lúc đó chắc em đã làm bạn ấy phật lòng rồi. Chắc là… do thành tích của em ngày càng cao? Với cả em lúc nào cũng thân thiết với Phong Phi nên em ấy ghen tị, liền mù quáng nghĩ là em với Phong Phi có một ít quan hệ vượt trên cả bạn bè, liền đi tố cáo với cô về hai đứa.”
Hải Tú chột dạ rũ mắt xuống, không dám nhìn Nghê Mai Lâm. Cậu và Phong Phi… đúng thật là loại quan hệ đó.
Sau khi suy tính, Nghê Mai Lâm lại nói tiếp: “Đừng để ý chuyện này. Cô không biết quan hệ của hai đứa như thế nào, mà cứ coi như em ấy nói đúng đi, thì hai đứa vượt qua quan hệ bạn bè cũng không ảnh hưởng gì đến việc em có đủ tiêu chuẩn hay không cả.”
Hải Tú chợt ngẩng đầu, Nghê Mai Lâm cười với cậu, nói: “Cô đã từng này tuổi rồi, trải nghiệm nhiều thì cũng tiếp nhận dễ dàng hơn. Theo cô thấy thì chuyện này chẳng ảnh hưởng đến ai, nên không việc gì em phải chịu chỉ trích cả.”
Hải Tú cảm kích nhìn cô, do dự nói: “Em và Phong Phi, đúng là…”
“Chuyện này khoan hãy nói.” Hiện tại Nghê Mai Lâm chẳng có tâm trạng mà nghe Hải Tú thú nhận, nói tiếp đề tài lúc nãy: “Dù em ấy không nói rõ ràng nhưng lúc nói chuyện với cô thì ẩn ý rất nhiều. Cô muốn dàn xếp ổn thỏa, lại không muốn ảnh hưởng đến em nên đã nói dối với em về chuyện hồ sơ hồi cấp 2, là sai sót của cô.”
Phong Phi đã nhắc Nghê Mai Lâm là Hải Tú bây giờ rất rối trí, phải nhẹ nhàng thật nhẹ nhàng. Cô tính toán xong thì nói: “Nhưng cô biết, so với em thì tâm lý Phong Phi vững vàng hơn nhiều, với Phong Phi cũng xem như có dính dáng nên cô đã nói thật với em ấy. Cô không nói chuyện trước kia của em, chỉ nói là dùng lý do khác trấn an em thôi. Nhưng Phong Phi lại bảo… cô nên nói thật với em, em ấy nghĩ em có đầy đủ bản lĩnh để chấp nhận.”
Hải Tú nghe xong, biết đây là ý của Phong Phi thì đã bình tĩnh hơn phân nửa. Cậu nhanh chóng thả lỏng rồi bỏ chồng đề thi trong ngực xuống, một lúc sau thì nói: “Thì ra là như vậy…”
Nghê Mai Lâm bấc đắc dĩ nói: “Lúc trước cô không suy nghĩ kĩ.”
“Không đâu không đâu.” Hải Tú vội vàng lắc đầu, “Cô chỉ muốn em chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, em biết mà.”
Nghê Mai Lâm thầm kinh ngạc – cô cứ nghĩ là Hải Tú sẽ lo lắng lắm về chuyện công khai quan hệ của hai đứa.
Miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ, Quý Nhã Kỳ chẳng qua là tạm thời đồng ý không nói ra thôi, ai biết sau này có nói không. Ở trong tình huống đó thì phải nơm nớp lo sợ đề phòng mới đúng chứ?
Nghê Mai Lâm không biết – hai đứa cũng vừa bị Phong Hiên phát hiện, và thuận buồm xuôi gió thuyết phục được anh. Nếu là trước kia thì khỏi phải nói Hải Tú sẽ kinh hoàng thế nào, nhưng qua một lần rồi nên cũng có chút tự tin hơn.
Cô an ủi Hải Tú: “Em đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta đang xử lý rồi, sẽ sắp xếp người nói chuyện với Quý Nhã Kỳ, không để chuyện lớn lên đâu.”
Hải Tú gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, nghi hoặc nói: “Phong Phi sao rồi?”
“Nó vừa bảo về lớp đọc sách tiếp…”
Không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi bất an, nhíu mày nói: “Cô về lớp xem thử, mắc công nó lại lên cơn thì phiền phức lắm…” Gì chứ theo hiểu biết của cô về hắn thì chuyện xách ghế đi tìm thầy chủ nhiệm yêu cầu để Hải Tú được xét duyệt hoàn toàn có thể xảy ra.
Càng nghĩ, cô lại càng không yên tâm. Không đợi cô chạy xuống, thầy chủ nhiệm của Quý Nhã Kỳ đã nóng nảy chạy lên, tức giận đến nói năng lung tung: “Phong Phi lớp cô đó! Đang giờ học của lớp tôi nhé! Nó nó nó cứ thế xông thẳng vào! Hết đánh người tới hù dọa, các người…”
Đầu Nghê Mai Lâm đau muốn nổ tung – cô hối hận tại sao mình lại tin Phong Phi, để hắn đi như vậy!!
Thầy chủ nhiệm của Quý Nhã Kỳ chỉ nhìn thấy mặt ngoài vấn đề, đang đứng đợi một lời giải thích từ Nghê Mai Lâm, nhưng cô chẳng quan tâm đến chuyện này, vội vàng la lên: “Phong Phi đâu rồi?”
Thầy giáo kia bị hỏi thì ngạc nhiên nói: “Cậu ta phá banh chành rồi bỏ đi, ai biết đi đâu?”
“Sao thầy không giữ em ấy?!” Nghê Mai Lâm hoàn toàn mất bình tĩnh, thét to: “Sao thầy không ngăn nó lại?! Chạy tới lớp thầy đánh người đập đồ vậy mà vẫn để cho nó đi?! Thầy rộng lượng quá? Lỡ đâu nó lại đi chỗ khác gây sự nữa thì sao?! Ai biết nó có chạy tới phòng hiệu trưởng không đây?!”
Thầy giáo kia bị Nghê Mai Lâm dọa sợ gần chết, vừa sốt ruột vừa tức giận, lắp bắp nói: “Cô, cô đừng ỷ thế hiếp người quá đáng… Học sinh lớp cô quậy phá lớp tôi, tôi còn phải trông chừng cho cô à? Cô, các người…”
Nghê Mai Lâm không rảnh dông dài với thầy giáo kia nữa, “Thầy đi tìm thầy chủ nhiệm đi, học sinh lớp thầy đã làm gì tự trong lòng em ấy biết, thầy chủ nhiệm cũng biết. Nói thật nhé Tiểu Tống, tôi dạy đã nhiều năm rồi, chứng kiến không biết bao nhiêu lứa tốt nghiệp ra trường, nhưng xảo quyệt như học sinh lớp thầy thì lần đầu tiên tôi thấy đấy. Thầy đi tìm chủ nhiệm khoa đi, thầy ấy có chuyện muốn nói với thầy đó, thầy còn phải đi nói chuyện với cái em Quý Nhã Kỳ ban nghệ thuật lớp thầy nữa. Thế thôi, thầy còn nhiều việc lắm, mau đi đi.”
Thầy chủ nhiệm của Quý Nhã Kỳ không thể tin nổi: “Học sinh nữ lớp tôi bị Phong Phi lớp cô dọa gần chết… mà tôi phải tìm em ấy nói chuyện sao?”
“Tôi không giải thích cho thầy được!” Bây giờ Nghê Mai Lâm chỉ lo không biết Phong Phi đã đập đến chỗ nào rồi, qua loa nói: “Thầy đi tìm chủ nhiệm khoa đi, ông ấy giải thích cho.”
Cô dẫn Hải Tú đi, bỏ lại thầy giáo kia tức đến vịn tường thở không nổi.
Thế nhưng, không như Nghê Mai Lâm nghĩ, sau khi quậy phá tưng bừng thì Phong Phi lại không vác ghế đi tìm thầy chủ nhiệm, cũng không chạy đến phòng hiệu trưởng, mà là gọi điện nhờ vả họ hàng làm cao nhà mình xử lý hồ sơ của Hải Tú.
Mặc dù chuyện lần này không phải vì cái hồ sơ kia, nhưng để đó cũng là mối họa ngầm, dứt khoát xử lý luôn cho rồi, ngừa hậu họa sau này.
Xử lý xong xuôi, hắn lại gọi điện cho Phong Hiên.
Phong Hiên đang cùng vợ bầu đi xem triển lãm nghệ thuật thì nhận được điện thoại, “Chuyện gì?”
Phong Phi đang đứng cạnh một luống hoa, miệng thì ngậm cỏ, sốt ruột nói: “Mới vừa nãy…không bình tĩnh được, đánh nhau…” Hắn thử cử động cánh tay phải vẫn còn đau đau, nói tiếp: “Chắc là bị kỉ luật rồi, lát nữa bọn họ gọi điện cho anh đó, nói trước thôi, không thì anh gọi điện chào hỏi chủ nhiệm khoa trước đi.”
Gần đây Phong Hiên chỉ lo chăm sóc vợ, không đi triển lãm nghệ thuật cũng đi nghe nhạc thính phòng. Ở mãi những nơi yên tĩnh, tính tình anh cũng ôn hòa hơn nhiều, không nhanh không chậm nói: “Lý do gì? Có đứa nào cướp sân của bay nữa hả, hay sao… À, mà đánh đứa nào?”
“Không phải, anh nói không phải hết.” Miệng Phong Phi vẫn ngậm cỏ, còn nhai nhai, “Em… có làm hư cái bàn học của lớp bên cạnh.”
Phong Hiên: “…”
Bên đầu kia điện thoại, Phong Hiên im lặng mấy giây.
Phong Phi nhổ đống cỏ trong miệng ra, buồn bực nói: “Anh không nghe hả?”
“Nghe.” Mặt anh không cảm xúc, giọng cũng không gợn sóng nói: “Giờ làm hỏng có vài đồ dùng công cộng mà trường cũng mời người nhà hả?”
“Chắc mời đó…” Hắn nghĩ đến chuyện bị phạt đứng là lại mệt mỏi, bèn ngồi xuống thương lượng, “Làm sao giờ?”
Lấy hiểu biết của anh về em ruột mình, Phong Hiên không cần xài não cũng biết mọi chuyện không đơn giản vậy. Nhưng Phong Phi nói chỉ phá hư một cái bàn thôi chứ không đánh ai cả. Anh biết hắn không bao giờ nói dối loại chuyện này, nên cũng không quá lo lắng, chỉ nói: “Làm sao cái gì? Một cái bàn thôi đúng không? Mình đền.”
Phong Phi bật cười, kể hết lại mọi chuyện cho Phong Hiên nghe.
Chuyện này để Phong Hiên xử lý dĩ nhiên sẽ trơn tru hơn Phong Phi nhiều, anh nói: “Anh gọi cho lãnh đạo trường học để bọn họ đi nói chuyện với cô nàng kia, gán cho tội danh là không có bằng chứng mà vu oan bạn bè, uy hiếp giáo viên, ảnh hưởng đến danh dự của nhà trường, để xem còn lý luận được nữa không?”
Dù rất muốn nhưng Phong Phi vẫn còn e ngại, “Vừa nãy mới hù cô ta rồi, em không định làm lớn chuyện đâu, mắc công cô ta điên lên lại làm hại đến Hải Tú.”
“Đương nhiên anh sẽ không làm quá, một con nhóc thôi mà.” Phong Hiên nói: “Thầy cô em cứ nghĩ dàn xếp xong mọi chuyện là ổn, nhưng quá nhân nhượng với loại người này thì sau này sẽ gặp họa đấy. Lỡ hai đứa tốt nghiệp rồi, cô ta vẫn đi tìm giáo sư đại học của Hải Tú thì sao? Hải Tú đi làm rồi cô ta lại đến công ty em ấy loan tin thì thế nào?”
Phong Phi chửi một câu – cóc ghẻ vẫn không xấu xa bằng ông, m* nó ông lo xa quá rồi.
“Vậy thì dọa cô ta một chút cũng được.” Phong Phi nhíu mày nói: “Anh coi coi có giúp Hải Tú vào danh sách xét duyệt lần nữa được không, làm cho tốt, ui da…”
Phong Hiên đáp: “Được rồi để anh hỏi thử, giờ anh phải suy nghĩ coi làm cách nào để cô nhóc kia phải khóa miệng lại đã.”
Phong Phi cúp điện thoại.
Nghê Mai Lâm chạy vào lớp, quả nhiên không thấy Phong Phi.
Cô chạy đến phòng thầy chủ nhiệm giả bộ mượn đồ, cũng không thấy hắn. Không còn cách nào khác đành phải quay về phòng làm việc, đang định nhờ Hải Tú gọi cho Phong Phi xem thế nào thì Phong Phi lại tìm tới.
Nghê Mai Lâm giận dữ nói: “Nghĩ cái gì vậy hả?! Còn sợ chưa đủ lớn chuyện sao?”
Phong Phi bật cười: “Lỗi của em, không kiềm được, nhưng… Em mà không trút giận lên cô ta thì cô ta không biết sợ mà lui đâu.”
Nghê Mai Lâm hung hăng trừng hắn, thầm mừng vì hắn quả thật trưởng thành hơn nhiều, không chạy đến phòng hiệu trưởng thật.
Phong Phi kể lại đại khái tình huống cho cô nghe, Nghê Mai Lâm gật đầu: “Vậy cũng tốt, không làm vậy thì không chu toàn được… Xem ý của lãnh đạo trường lúc này thì rất muốn biến lớn thành nhỏ nên không làm lớn chuyện đâu, cũng không công khai kỷ luật. Cô chỉ lo… chuyện xét duyệt của Hải Tú, sẽ không dễ dàng.”
“Chuyện mà nhà trường không muốn nhất là danh dự bị ảnh hưởng, nếu duyệt cho Hải Tú, bọn họ cũng lo sau này có người lôi ra làm khó. Đương nhiên là trường cũng rất coi trọng điểm số của Hải Tú… Thật khó xử.” Nghê Mai Lâm nhớ đến là lại tức giận, “Chắc vì thấy Hải Tú nắm chắc danh hiệu thủ khoa năm nay nên cô bé kia mới cố tình đến gây khó dễ….”
“Cô Nghê ơi… em không muốn phiền mọi người nữa.” Hải Tú im lặng nãy giờ lên tiếng, “Em biết trường mình khó xử, em không cần.”
Phong Phi nhíu mày, Nghê Mai Lâm vội nói lớn: “Đừng bi quan như vậy…”
“Em đang nghiêm túc đó.” Hải Tú bình tĩnh nhìn Phong Phi, “Chắc bạn ấy nghĩ là em không được cộng điểm thì không thể đứng nhất nhỉ?”
Hải Tú đã quen an phận, không tranh đoạt với người khác nên cũng không cố chấp với chuyện này như mọi người. Cậu rất là nghiêm túc, nói rõ từng chữ một: “Vài điểm cộng này, bạn ấy có thể thấy quan trọng chứ em thì có cũng được mà không cũng không sao.”
“Em không cần nhà trường đặc biệt quan tâm, không cần điểm cộng luôn, em sẽ đỗ thủ khoa cho mọi người xem.”
“Mấy cái điểm cộng nhỏ nhoi này mà đòi ảnh hưởng đến học sinh giỏi toàn diện như em hả?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook