Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
-
Chương 55
Bước vào học kì mới, bầu không khí trong lớp căng thẳng hơn rất nhiều – giờ học thì nghiêm túc hơn, học sinh không lơ là hay lén lút làm việc riêng nữa; ngay cả giờ ra chơi cũng không có ai chạy giỡn trên hành lang, im lặng ngồi học trong lớp cứ như giờ tự học vậy, chỉ nghe được tiếng bước chân qua lại của những bạn học đi vệ sinh.
Cả Hải Tú và Phong Phi đều rất ngạc nhiên. Cậu nhỏ giọng nói: “Tại tớ không nhớ lời dặn của cô Nghê trong giờ sinh hoạt hay sao mà… mà mọi người tự giác vậy?”
Phong Phi đang ngồi chỉnh lại những ghi chú của tiết trước, cười đáp: “Bình thường thôi, không được mấy ngày đâu. Nhưng cũng coi như tự giác hơn trước kia nhiều, sắp thi rồi còn gì.”
Hải Tú thấp giọng cảm thán: “Làm tớ cũng không dám nói chuyện.”
“Cậu đang nói đó.”
Điện thoại hắn đột nhiên rung lên, vừa định lấy ra xem thì Hải Tú lại lấy khuỷu tay huých hắn một cái. Hắn hiểu ngay, ngẩng đầu lên nhìn – quả nhiên cô Nghê đã ôm giáo án vào lớp.
Hắn quay sang nói nhỏ vào tai cậu: “Đó thấy không, ngay cả cô Nghê lúc nào cũng đợi chuông reng mới vào lớp mà hôm nay cũng tới sớm.”
Thật ra thì Nghê Mai Lâm rất ngán việc phải vào lớp dạy sớm. Không hiểu sao họp giáo viên năm nay tự nhiên lại đề xuất ý kiến này – các giáo viên dạy lớp 12 nên đến sớm 5 phút trước giờ học để học sinh có dịp hỏi những vấn đề thắc mắc. Mà dù bọn nhỏ không muốn hỏi thì cũng phải vào lớp sớm, tận dụng mọi thời gian rảnh.
Chưa biết có hiệu quả hay không, nhưng cấp trên đã đề xuất thì cũng nên hưởng ứng một chút. Không lẽ mọi người trong văn phòng đi hết mà cô cứ khăng khăng ngồi lại thì kì quá.
Vì thế, dù Nghê Mai Lâm cực kì không muốn nhưng vẫn phải cố gắng vào lớp trước 5 phút.
Điện thoại Phong Phi lại rung lên mấy lần. Hắn cố nhịn để không lấy ra xem, nhưng cuối cùng vẫn tò mò thò tay vào cặp, mở khóa di động, dựa theo cảm giác mở tin nhắn rồi từ từ lấy ra ngoài. Hắn ngả người ra sau một chút, ngồi cúi đầu dựa vào ghế, vừa định liếc xuống nhìn thì giọng nói của Nghê Mai Lâm lại vang lên: “Phong Phi.”
Hắn vội ném điện thoại vào cặp, ngẩng đầu nói: “Vâng?”
Nghê Mai Lâm nhìn lướt qua hắn rồi nói: “Em chọn một đề rồi đọc đáp án.”
“Dạ dạ.”
Phong Phi đứng dậy, mở sách ra nhìn…
Phong Phi: “…”
Hắn mới chỉ làm tự luận, còn trắc nghiệm với điền vào ô trống thì chưa kịp chép của Hải Tú.
Phong Phi ho khan một tiếng, Hải Tú thông minh sáng dạ lập tức hiểu ngay, thấp giọng nói: “C.”
“C.” Phong Phi nói, “Đề số ba.”
Sắc mặt Nghê Mai Lâm trông có vẻ hòa hoãn hơn, cô nói: “Tiếp đi.”
Hải Tú tiếp tục nhỏ giọng nhắc đáp án cho hắn, làm Nghê Mai Lâm chú ý đến hành động của hai người. Chờ Phong Phi nói xong đáp án câu cuối cùng, cô mới lạnh giọng nói: “Tại sao lại chọn D?”
“Là vì…”
Hắn cố gắng câu giờ để Hải Tú nhắc hắn, hai mắt đảo liên tục, liền thấy Nghê Mai Lâm đang bất mãn nhìn Hải Tú.
Hải Tú sợ Phong Phi nghe không rõ, lại nhích tới gần hắn, thì thầm từng bước một. Phong Phi nhìn Nghê Mai Lâm dần đen mặt thì tỉnh táo lại ngay, đưa tay che miệng cậu lại, nói: “Không biết, em nói đại thôi.”
Cả lớp cười ầm lên, Nghê Mai Lâm mắng Phong Phi mấy câu rồi cho hắn ngồi xuống.
Hải Tú tỏ vẻ không hiểu nhìn hắn, hắn chỉ im lặng lắc đầu, mừng thầm vì vừa nãy không chọc điên Nghê Mai Lâm.
Sau khi tan học, Phong Phi mới nhéo mặt Hải Tú, nói: “Không thấy cô Nghê chuẩn bị nổi điên hả? Nói mãi là sao?”
Hải Tú chẳng hiểu gì, cậu thật sự không để ý.
“Sao cô lại giận?” Hải Tú chậm hiểu đột nhiên hiểu ra, “Không phải cô thấy tớ lén nhắc đáp án cho cậu rồi chứ?”
“Đứa ngu cũng nhìn ra.” Phong Phi cười, “Cô thấy mà không nói thôi, thật ra cô… nhân tiện mắng tôi vài câu thôi, không có gì đâu.”
Hải Tú vẫn không hiểu, nhíu mày nói: “Cô Nghê tốt lắm mà, sao lại cố ý muốn mắng cậu?”
“Vì cô muốn tôi khiêm tốn lại.” Hắn không muốn nói chuyện này với cậu nữa, bèn lấy di động ra rồi nói: “Không biết ai mà cứ nhắn tin liên tục…”
Hắn nhìn màn hình một cái, bất đắc dĩ nói: “Anh hai tôi.”
“Ảnh nói tối nay về nhà.” Phong Phi cất di động đi, nói với Hải Tú: “Có người tặng ảnh hai thùng xoài, ảnh mang cho tụi mình một thùng.”
Hải Tú do dự nói: “Vậy tối nay tớ không về nhà được không?”
“Cậu đi đâu?” Phong Phi cười nói: “Nhà cậu có ai đâu, về đó làm gì? Ngoan ngoãn về nhà với tôi đi. Không biết anh ấy đến lúc nào nữa, đợi tụi mình học buổi tối xong về đến nhà cũng mấy giờ rồi? Ảnh không rảnh mà rề rà ở đó đâu, đúng chứ? Mình về tới nhà chắc ảnh đi lâu rồi, mà có gặp đi chăng nữa cũng có sao đâu.”
Hải Tú suy nghĩ một chút thì thấy cũng hợp lý, nên không đôi co nữa.
—
Đúng như hắn đoán, Phong Hiên ăn tối xong là về nhà từ sớm.
Mặc dù sau khi kết hôn anh đã dọn ra ngoài sống, nhưng vẫn giữ chìa khóa nhà bên này.
Hồi Phong Phi còn nhỏ, ba mẹ hắn lúc nào cũng bận rộn, nhưng lại luôn lo lắng cho đứa con trai nhỏ là hắn, lo hắn đi ngủ muộn, lo hắn đêm không về nhà, lo hắn dẫn người lạ về nhà, nhưng không đào đâu ra được thời gian để quản lý hắn. Phong Phi lại không muốn ở nhà với bà giúp việc, nên không có ai trông coi hắn cả. Chỉ còn mỗi Phong Hiên – tan việc là anh lại thay ba mẹ tới nhà kiểm tra hắn.
Phong Hiên mở cửa nhà, đổi giày rồi mang thùng hoa quả vào bếp. Xong xuôi thì rửa tay, đi tới trước cửa ra vào, nhíu mày nhìn cái đèn trang trí treo trên cửa.
Lúc Phong Hiên vừa tốt nghiệp thì đi làm quản lý chi nhánh cho một cửa hàng. Ngày nào cũng xoay như chong chóng, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh thì lại muốn ở cùng vợ mới cưới, chẳng rảnh mà để ý Phong Phi. Mấy tháng khổ cực liên tục, anh quyết định gắn một cái camera vào trong cái đèn trang trí trên cửa.
Có camera rồi thì anh muốn kiểm tra lúc nào cũng được, biết hết lúc nào Phong Phi ra cửa hay về nhà. Anh không nói cho hắn biết việc này, sợ hắn nhảy cửa sổ đi để tránh camera. Sau này Phong Phi lớn dần, hiểu chuyện hơn nhiều, anh không phải quản lý hắn gắt gao nữa, cũng quên luôn mình có gắn camera.
Bây giờ lại cảm thấy thật may mắn vì trong nhà có gắn cái này.
Điện thoại và máy tính kết nối với máy quay anh đã đổi từ lâu, bộ điều khiển cũng vứt rồi, nhưng camera thì vẫn hoạt động rất tốt, tận tình làm hết trách nhiệm của mình.
Phong Hiên kéo cái ghế qua, đứng lên tháo cái đèn trang trí rồi lấy camera ra, thổi thổi bụi bám phía trên.
Phong Hiên cần cái camera này để chắc chắn một việc.
—
Phong Phi và Hải Tú học xong đi về nhà, xa xa đã thấy đèn đóm sáng rực bên trong.
Phong Phi nghẹn lời: “Ổng tới lúc này thiệt hả?”
Hải Tú nghi hoặc: “Gọi cho anh cậu thử xem?”
Hắn gật đầu rồi gọi điện thoại, sau khi xác nhận đó là Phong Hiên thì mới gật đầu nói: “Vào nhà thôi, là ổng đó, ổng chưa đi…”
Lúc hai đứa vào cửa thì thấy Phong Hiên đang ngồi trên sô pha coi đá bóng.
“Anh.” Phong Phi để cặp xuống, cười nói: “Không phải anh chờ để gặp em đấy chứ? Hay định cổ vũ em trai sắp lên đường ra trận thi đại học đây?”
Hải Tú gật đầu với Phong Hiên, cố gắng cười thật tự nhiên: “Anh Phong Hiên.”
“Gọi anh như Phong Phi là được rồi.” Anh nhìn Hải Tú từ trên xuống dưới một lần rồi lại quay sang nhìn TV, “Hoa quả anh để ở phòng bếp, nhớ ăn đó.”
Phong Phi đáp ứng rồi nhìn đồng hồ, thuận tiện hỏi: “Đến lúc nào vậy? Ăn tối chưa?”
Phong Hiên nhẹ giọng đáp: “Chưa.”
“Chưa ăn?!” Phong Phi kinh ngạc nói, “Không đói bụng hả?”
Phong Hiên thầm cười nhạt – mày thử nhìn em trai mày ôm hôn một đứa con trai khác coi mày có ăn nổi không.
Phong Phi suy nghĩ một lúc thì nói: “Em nấu cho anh tô mì nhé? Em biết nấu mỗi cái này thôi, anh… ăn rồi đi hay sao?”
Anh vờ như nghe không hiểu hắn đang cố ý tiễn khách, “Ừ” đại một tiếng. Phong Phi đi vào phòng bếp, phòng khách lúc này chỉ còn lại Phong Hiên và Hải Tú.
“Nghe thằng nhóc kia nhắc đến em đến đau cả đầu.” Anh gật đầu với Hải Tú một cái, “Em giúp nó rất nhiều, từ lúc biết em nó cũng hiểu chuyện hơn.”
Hải Tú lịch sự đáp: “Không có đâu ạ, cậu ấy giúp em nhiều lắm.”
Phong Hiên cầm điều khiểnTV bật to tiếng lên, chậm rãi nói: “Đúng là Phong Phi trưởng thành hơn rất nhiều, ai cũng thấy hết. Nhưng ở độ tuổi của các em thì rất dễ đi lệch hướng, anh rất lo cho nó.”
Hải Tú cứ nghĩ là anh đang lo Phong Phi lại cúp học rồi đi đánh nhau như trước, nên lập tức bảo đảm: “Anh yên tâm, bây giờ Phong Phi chín chắn lắm, thầy cô… thầy cô của bọn em thích cậu ấy lắm.”
“Thật hả? Vậy thì tốt.” Phong Hiên cười, “Hồi lớp 11 anh đi họp phụ huynh cho nó thì chẳng thầy cô nào thích nó cả, xem ra đây đều là công lao của em.”
Hải Tú hơi ngượng ngùng, không biết phải tiếp lời làm sao. Phong Hiên lại nói: “Nhưng nó vẫn còn nhỏ lắm, dễ lầm đường lạc lối, anh không yên tâm nhất chính là chuyện này.”
“Phong Phi lớn rồi, đã là một người đàn ông, nó phải có trách nhiệm với những chuyện mình làm.” Phong Hiên nhìn cậu, chậm rãi nói, “Chỉ cần nhầm một bước thôi cũng ảnh hưởng đến cả đời của nó.”
Hải Tú sững sờ, nhẹ giọng nói: “Anh… Có thể anh không tin, nhưng Phong Phi thật sự hiểu chuyện hơn rất nhiều. Cậu ấy không thường xuyên đi trễ nữa, học hành rất nghiêm túc, ngày nào cũng làm xong bài tập về nhà… Nếu anh không yên tâm, em sẽ quản lý cậu ấy giúp anh.”
Hải Tú hơi thất vọng một xíu – Phong Phi cố gắng như vậy, sao anh hắn lại không tin tưởng hắn vậy chứ?
Phong Hiên không biết nên nói thế nào, anh thấy Hải Tú ngây thơ đáng yêu như vậy, liền qua loa gật đầu cho qua chuyện: “Ừ, em làm không tệ, giám sát nó rất tốt, nhưng lúc lên đại học thì sao đây? Đến lúc đó trời nam biển bắc, hai đứa…”
“Bọn em không tách ra đâu.” Hải Tú nghiêm túc nói: “Bọn em sẽ thi cùng một trường đại học.”
Phong Hiên không ngờ Hải Tú lại hiểu câu chuyện theo cách này. Anh nhớ lại thành tích của Phong Phi lúc đi họp phụ huynh cho hắn, đầu giựt bưng bưng một trận: “Em thi cùng trường với nó? Với khả năng của nó…”
“Thành tích của cậu ấy bây giờ tốt lắm.” Hải Tú không muốn nghe người khác chê bai Phong Phi, đính chính ngay: “Thành tích của cậu ấy bây giờ đã đủ thi vào nhiều trường đại học tốt lắm rồi. Mà tụi em còn tận 100 ngày học nữa, chắc chắn cậu ấy sẽ tiến bộ hơn nhiều.”
Phong Hiên đành phải gật đầu: “Ừ, rất tiến bộ… nhưng còn em? Anh không lầm thì em là học sinh giỏi nhất trường đúng không?”
“Dạ.” Hải Tú gật đầu, “Trường nào trong nước em cũng vào được, nên Phong Phi có đi chỗ nào thì em cũng theo cậu ấy được hết.”
Phong Hiên: “…”
Hải Tú chân thành nói: “Anh xem, đừng lo lắng nha, em vẫn giám sát cậu ấy được.”
Phong Hiên hít sâu một hơi, lại quay về sô pha ngồi xem đá bóng.
Anh đột nhiên hiểu ra – tại sao đứa em trai như Ma Vương của mình lại gục ngã dưới tay một đứa nhóc như thế này rồi.
Cả Hải Tú và Phong Phi đều rất ngạc nhiên. Cậu nhỏ giọng nói: “Tại tớ không nhớ lời dặn của cô Nghê trong giờ sinh hoạt hay sao mà… mà mọi người tự giác vậy?”
Phong Phi đang ngồi chỉnh lại những ghi chú của tiết trước, cười đáp: “Bình thường thôi, không được mấy ngày đâu. Nhưng cũng coi như tự giác hơn trước kia nhiều, sắp thi rồi còn gì.”
Hải Tú thấp giọng cảm thán: “Làm tớ cũng không dám nói chuyện.”
“Cậu đang nói đó.”
Điện thoại hắn đột nhiên rung lên, vừa định lấy ra xem thì Hải Tú lại lấy khuỷu tay huých hắn một cái. Hắn hiểu ngay, ngẩng đầu lên nhìn – quả nhiên cô Nghê đã ôm giáo án vào lớp.
Hắn quay sang nói nhỏ vào tai cậu: “Đó thấy không, ngay cả cô Nghê lúc nào cũng đợi chuông reng mới vào lớp mà hôm nay cũng tới sớm.”
Thật ra thì Nghê Mai Lâm rất ngán việc phải vào lớp dạy sớm. Không hiểu sao họp giáo viên năm nay tự nhiên lại đề xuất ý kiến này – các giáo viên dạy lớp 12 nên đến sớm 5 phút trước giờ học để học sinh có dịp hỏi những vấn đề thắc mắc. Mà dù bọn nhỏ không muốn hỏi thì cũng phải vào lớp sớm, tận dụng mọi thời gian rảnh.
Chưa biết có hiệu quả hay không, nhưng cấp trên đã đề xuất thì cũng nên hưởng ứng một chút. Không lẽ mọi người trong văn phòng đi hết mà cô cứ khăng khăng ngồi lại thì kì quá.
Vì thế, dù Nghê Mai Lâm cực kì không muốn nhưng vẫn phải cố gắng vào lớp trước 5 phút.
Điện thoại Phong Phi lại rung lên mấy lần. Hắn cố nhịn để không lấy ra xem, nhưng cuối cùng vẫn tò mò thò tay vào cặp, mở khóa di động, dựa theo cảm giác mở tin nhắn rồi từ từ lấy ra ngoài. Hắn ngả người ra sau một chút, ngồi cúi đầu dựa vào ghế, vừa định liếc xuống nhìn thì giọng nói của Nghê Mai Lâm lại vang lên: “Phong Phi.”
Hắn vội ném điện thoại vào cặp, ngẩng đầu nói: “Vâng?”
Nghê Mai Lâm nhìn lướt qua hắn rồi nói: “Em chọn một đề rồi đọc đáp án.”
“Dạ dạ.”
Phong Phi đứng dậy, mở sách ra nhìn…
Phong Phi: “…”
Hắn mới chỉ làm tự luận, còn trắc nghiệm với điền vào ô trống thì chưa kịp chép của Hải Tú.
Phong Phi ho khan một tiếng, Hải Tú thông minh sáng dạ lập tức hiểu ngay, thấp giọng nói: “C.”
“C.” Phong Phi nói, “Đề số ba.”
Sắc mặt Nghê Mai Lâm trông có vẻ hòa hoãn hơn, cô nói: “Tiếp đi.”
Hải Tú tiếp tục nhỏ giọng nhắc đáp án cho hắn, làm Nghê Mai Lâm chú ý đến hành động của hai người. Chờ Phong Phi nói xong đáp án câu cuối cùng, cô mới lạnh giọng nói: “Tại sao lại chọn D?”
“Là vì…”
Hắn cố gắng câu giờ để Hải Tú nhắc hắn, hai mắt đảo liên tục, liền thấy Nghê Mai Lâm đang bất mãn nhìn Hải Tú.
Hải Tú sợ Phong Phi nghe không rõ, lại nhích tới gần hắn, thì thầm từng bước một. Phong Phi nhìn Nghê Mai Lâm dần đen mặt thì tỉnh táo lại ngay, đưa tay che miệng cậu lại, nói: “Không biết, em nói đại thôi.”
Cả lớp cười ầm lên, Nghê Mai Lâm mắng Phong Phi mấy câu rồi cho hắn ngồi xuống.
Hải Tú tỏ vẻ không hiểu nhìn hắn, hắn chỉ im lặng lắc đầu, mừng thầm vì vừa nãy không chọc điên Nghê Mai Lâm.
Sau khi tan học, Phong Phi mới nhéo mặt Hải Tú, nói: “Không thấy cô Nghê chuẩn bị nổi điên hả? Nói mãi là sao?”
Hải Tú chẳng hiểu gì, cậu thật sự không để ý.
“Sao cô lại giận?” Hải Tú chậm hiểu đột nhiên hiểu ra, “Không phải cô thấy tớ lén nhắc đáp án cho cậu rồi chứ?”
“Đứa ngu cũng nhìn ra.” Phong Phi cười, “Cô thấy mà không nói thôi, thật ra cô… nhân tiện mắng tôi vài câu thôi, không có gì đâu.”
Hải Tú vẫn không hiểu, nhíu mày nói: “Cô Nghê tốt lắm mà, sao lại cố ý muốn mắng cậu?”
“Vì cô muốn tôi khiêm tốn lại.” Hắn không muốn nói chuyện này với cậu nữa, bèn lấy di động ra rồi nói: “Không biết ai mà cứ nhắn tin liên tục…”
Hắn nhìn màn hình một cái, bất đắc dĩ nói: “Anh hai tôi.”
“Ảnh nói tối nay về nhà.” Phong Phi cất di động đi, nói với Hải Tú: “Có người tặng ảnh hai thùng xoài, ảnh mang cho tụi mình một thùng.”
Hải Tú do dự nói: “Vậy tối nay tớ không về nhà được không?”
“Cậu đi đâu?” Phong Phi cười nói: “Nhà cậu có ai đâu, về đó làm gì? Ngoan ngoãn về nhà với tôi đi. Không biết anh ấy đến lúc nào nữa, đợi tụi mình học buổi tối xong về đến nhà cũng mấy giờ rồi? Ảnh không rảnh mà rề rà ở đó đâu, đúng chứ? Mình về tới nhà chắc ảnh đi lâu rồi, mà có gặp đi chăng nữa cũng có sao đâu.”
Hải Tú suy nghĩ một chút thì thấy cũng hợp lý, nên không đôi co nữa.
—
Đúng như hắn đoán, Phong Hiên ăn tối xong là về nhà từ sớm.
Mặc dù sau khi kết hôn anh đã dọn ra ngoài sống, nhưng vẫn giữ chìa khóa nhà bên này.
Hồi Phong Phi còn nhỏ, ba mẹ hắn lúc nào cũng bận rộn, nhưng lại luôn lo lắng cho đứa con trai nhỏ là hắn, lo hắn đi ngủ muộn, lo hắn đêm không về nhà, lo hắn dẫn người lạ về nhà, nhưng không đào đâu ra được thời gian để quản lý hắn. Phong Phi lại không muốn ở nhà với bà giúp việc, nên không có ai trông coi hắn cả. Chỉ còn mỗi Phong Hiên – tan việc là anh lại thay ba mẹ tới nhà kiểm tra hắn.
Phong Hiên mở cửa nhà, đổi giày rồi mang thùng hoa quả vào bếp. Xong xuôi thì rửa tay, đi tới trước cửa ra vào, nhíu mày nhìn cái đèn trang trí treo trên cửa.
Lúc Phong Hiên vừa tốt nghiệp thì đi làm quản lý chi nhánh cho một cửa hàng. Ngày nào cũng xoay như chong chóng, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh thì lại muốn ở cùng vợ mới cưới, chẳng rảnh mà để ý Phong Phi. Mấy tháng khổ cực liên tục, anh quyết định gắn một cái camera vào trong cái đèn trang trí trên cửa.
Có camera rồi thì anh muốn kiểm tra lúc nào cũng được, biết hết lúc nào Phong Phi ra cửa hay về nhà. Anh không nói cho hắn biết việc này, sợ hắn nhảy cửa sổ đi để tránh camera. Sau này Phong Phi lớn dần, hiểu chuyện hơn nhiều, anh không phải quản lý hắn gắt gao nữa, cũng quên luôn mình có gắn camera.
Bây giờ lại cảm thấy thật may mắn vì trong nhà có gắn cái này.
Điện thoại và máy tính kết nối với máy quay anh đã đổi từ lâu, bộ điều khiển cũng vứt rồi, nhưng camera thì vẫn hoạt động rất tốt, tận tình làm hết trách nhiệm của mình.
Phong Hiên kéo cái ghế qua, đứng lên tháo cái đèn trang trí rồi lấy camera ra, thổi thổi bụi bám phía trên.
Phong Hiên cần cái camera này để chắc chắn một việc.
—
Phong Phi và Hải Tú học xong đi về nhà, xa xa đã thấy đèn đóm sáng rực bên trong.
Phong Phi nghẹn lời: “Ổng tới lúc này thiệt hả?”
Hải Tú nghi hoặc: “Gọi cho anh cậu thử xem?”
Hắn gật đầu rồi gọi điện thoại, sau khi xác nhận đó là Phong Hiên thì mới gật đầu nói: “Vào nhà thôi, là ổng đó, ổng chưa đi…”
Lúc hai đứa vào cửa thì thấy Phong Hiên đang ngồi trên sô pha coi đá bóng.
“Anh.” Phong Phi để cặp xuống, cười nói: “Không phải anh chờ để gặp em đấy chứ? Hay định cổ vũ em trai sắp lên đường ra trận thi đại học đây?”
Hải Tú gật đầu với Phong Hiên, cố gắng cười thật tự nhiên: “Anh Phong Hiên.”
“Gọi anh như Phong Phi là được rồi.” Anh nhìn Hải Tú từ trên xuống dưới một lần rồi lại quay sang nhìn TV, “Hoa quả anh để ở phòng bếp, nhớ ăn đó.”
Phong Phi đáp ứng rồi nhìn đồng hồ, thuận tiện hỏi: “Đến lúc nào vậy? Ăn tối chưa?”
Phong Hiên nhẹ giọng đáp: “Chưa.”
“Chưa ăn?!” Phong Phi kinh ngạc nói, “Không đói bụng hả?”
Phong Hiên thầm cười nhạt – mày thử nhìn em trai mày ôm hôn một đứa con trai khác coi mày có ăn nổi không.
Phong Phi suy nghĩ một lúc thì nói: “Em nấu cho anh tô mì nhé? Em biết nấu mỗi cái này thôi, anh… ăn rồi đi hay sao?”
Anh vờ như nghe không hiểu hắn đang cố ý tiễn khách, “Ừ” đại một tiếng. Phong Phi đi vào phòng bếp, phòng khách lúc này chỉ còn lại Phong Hiên và Hải Tú.
“Nghe thằng nhóc kia nhắc đến em đến đau cả đầu.” Anh gật đầu với Hải Tú một cái, “Em giúp nó rất nhiều, từ lúc biết em nó cũng hiểu chuyện hơn.”
Hải Tú lịch sự đáp: “Không có đâu ạ, cậu ấy giúp em nhiều lắm.”
Phong Hiên cầm điều khiểnTV bật to tiếng lên, chậm rãi nói: “Đúng là Phong Phi trưởng thành hơn rất nhiều, ai cũng thấy hết. Nhưng ở độ tuổi của các em thì rất dễ đi lệch hướng, anh rất lo cho nó.”
Hải Tú cứ nghĩ là anh đang lo Phong Phi lại cúp học rồi đi đánh nhau như trước, nên lập tức bảo đảm: “Anh yên tâm, bây giờ Phong Phi chín chắn lắm, thầy cô… thầy cô của bọn em thích cậu ấy lắm.”
“Thật hả? Vậy thì tốt.” Phong Hiên cười, “Hồi lớp 11 anh đi họp phụ huynh cho nó thì chẳng thầy cô nào thích nó cả, xem ra đây đều là công lao của em.”
Hải Tú hơi ngượng ngùng, không biết phải tiếp lời làm sao. Phong Hiên lại nói: “Nhưng nó vẫn còn nhỏ lắm, dễ lầm đường lạc lối, anh không yên tâm nhất chính là chuyện này.”
“Phong Phi lớn rồi, đã là một người đàn ông, nó phải có trách nhiệm với những chuyện mình làm.” Phong Hiên nhìn cậu, chậm rãi nói, “Chỉ cần nhầm một bước thôi cũng ảnh hưởng đến cả đời của nó.”
Hải Tú sững sờ, nhẹ giọng nói: “Anh… Có thể anh không tin, nhưng Phong Phi thật sự hiểu chuyện hơn rất nhiều. Cậu ấy không thường xuyên đi trễ nữa, học hành rất nghiêm túc, ngày nào cũng làm xong bài tập về nhà… Nếu anh không yên tâm, em sẽ quản lý cậu ấy giúp anh.”
Hải Tú hơi thất vọng một xíu – Phong Phi cố gắng như vậy, sao anh hắn lại không tin tưởng hắn vậy chứ?
Phong Hiên không biết nên nói thế nào, anh thấy Hải Tú ngây thơ đáng yêu như vậy, liền qua loa gật đầu cho qua chuyện: “Ừ, em làm không tệ, giám sát nó rất tốt, nhưng lúc lên đại học thì sao đây? Đến lúc đó trời nam biển bắc, hai đứa…”
“Bọn em không tách ra đâu.” Hải Tú nghiêm túc nói: “Bọn em sẽ thi cùng một trường đại học.”
Phong Hiên không ngờ Hải Tú lại hiểu câu chuyện theo cách này. Anh nhớ lại thành tích của Phong Phi lúc đi họp phụ huynh cho hắn, đầu giựt bưng bưng một trận: “Em thi cùng trường với nó? Với khả năng của nó…”
“Thành tích của cậu ấy bây giờ tốt lắm.” Hải Tú không muốn nghe người khác chê bai Phong Phi, đính chính ngay: “Thành tích của cậu ấy bây giờ đã đủ thi vào nhiều trường đại học tốt lắm rồi. Mà tụi em còn tận 100 ngày học nữa, chắc chắn cậu ấy sẽ tiến bộ hơn nhiều.”
Phong Hiên đành phải gật đầu: “Ừ, rất tiến bộ… nhưng còn em? Anh không lầm thì em là học sinh giỏi nhất trường đúng không?”
“Dạ.” Hải Tú gật đầu, “Trường nào trong nước em cũng vào được, nên Phong Phi có đi chỗ nào thì em cũng theo cậu ấy được hết.”
Phong Hiên: “…”
Hải Tú chân thành nói: “Anh xem, đừng lo lắng nha, em vẫn giám sát cậu ấy được.”
Phong Hiên hít sâu một hơi, lại quay về sô pha ngồi xem đá bóng.
Anh đột nhiên hiểu ra – tại sao đứa em trai như Ma Vương của mình lại gục ngã dưới tay một đứa nhóc như thế này rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook